Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 11: MUỐN NGỦ VỚI EM LÀ CHUYỆN BÌNH THƯỜNG

Tạ Tịch Trạch xụ mặt, “Nói chuyện thì nói chuyện, sao phải lại gần như vậy?”

Cậu đang chống cự, chống cự sự gắn bó không xa rời mà Tống Liệt đã tạo thành, chẳng hạn như tiếp xúc thân thể, lúc đó cậu rất thích được người này ôm, nhưng hiện tại không còn thích nữa rồi.

Cậu nhíu mày nhìn Tống Liệt, “Tôi còn chưa thành niên, chú không biết xấu hổ còn ôm tôi sao?” Ánh mắt rất có ý tứ, chỉ thiếu một chút là mắng hắn đồ trâu già còn gặm cỏ non, không biết xấu hổ.

Tống Liệt cứng họng cười nhẹ, hắn đối diện với Tạ Tịch Trạch ba giây, mới buông tay ra, Tạ Tịch Trạch lập tức tránh xa hắn ngồi ra chỗ khác.

Tống Liệt thấy, có lẽ hắn đã quá nóng vội, nóng vội muốn Tạ Tịch Trạch tiếp thu hắn, hiện tại chỉ cần nhìn thấy Tạ Tịch Trạch nổi nóng với hắn, cố tình tránh mặt hắn, hắn thấy rất khó chịu, tóm lại cứ từ từ mà tới đi, chỉ cần nhốt người ở bên cạnh hắn là được rồi.

Tống Liệt tới gần Tạ Tịch Trạch, đặt tay sau gáy cậu, “Đầu em còn đau không, hay chúng ta làm kiểm tra ở bệnh viện luôn?”

Tạ Tịch Trạch tránh đầu khỏi tay hắn, “Sớm đã hết đau rồi.”

Nói xong, ánh mắt còn có chút ấm ức nhìn Tống Liệt, tâm lý suy sụp nhất thời được vực dậy, hiện tại cậu không có tiền, muốn trốn tránh chuyện này, chờ sau này cậu có tiền rồi, sẽ nói chuyện với hắn lần nữa, cho dù đời trước hay đời này, Tống Liệt đều lớn tuổi hơn cậu, nhìn đời cũng nhiều, ăn cơm cũng nhiều hơn cậu, nếu muốn đuổi kịp hắn thì cần thời gian rất dài.

Tạ Tịch Trạch nghĩ thầm, hiện tại cậu thua kém Tống Liệt, nhưng cũng phải giả vờ giả vịt trước mặt ông già này một chút, “Tống tiên sinh, tôi không hề muốn gây chuyện, đầu tôi hết đau rồi, nhưng tôi không nhớ chú, nếu chú cứ bức ép tôi nhớ lại, nhất định sẽ đau đầu.”

Tống Liệt thấy tiếc nuối, hắn sờ mặt Tạ Tịch Trạch, “Vậy không nghĩ nữa, để tôi gọi y tá tới đây đo nhiệt độ cho em, hình như vẫn còn nóng, đêm nay ở lại đây, chờ hạ sốt rồi hẵng về, được không?”

Lời Tống Liệt ôn nhu, nhưng chẳng khác gì mệnh lệnh, Tạ Tịch Trạch gật đầu, không còn kiêu ngạo như vừa nãy.

Y tá lấy kẹp nhiệt độ khỏi người Tạ Tịch Trạch, Tống Liệt vẫn không buông tay, Tạ Tịch Trạch ngồi ở giữa hai chân ghế, nhưng khoảng cách không gần như vừa rồi, eo lưng của đứa nhỏ gần hắn, giống như hắn đang dỗ trẻ vậy, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ lưng cậu, làm cho y tá tới phải nhìn thêm vài lần.

Tạ Tịch Trạch cúi đầu, cậu vẫn còn sốt, nếu không giảm nhiệt độ, thì cậu có quậy cỡ nào, Tống Liệt cũng không cho cậu bước chân ra khỏi bệnh viện.

Cậu thấy mình không thể hiểu nổi Tống Liệt nữa rồi, chẳng lẽ lần này, không chỉ có cậu “mất trí nhớ” mà sau khi sống lại, Tống Liệt cũng mất trí nhớ, hoặc là dây thần kinh bị nối nhầm rồi?

Bầu không khí trầm mặc giữa hai người làm cho y tá không dám lên tiếng, vừa rồi, Tạ Tịch Trạch vẫn còn hơi sốt, nếu nhiệt độ cao hơn, là do truyền dịch phát huy tác dụng chậm, bác sĩ sẽ phải tiêm thuốc để điều trị, để thuốc có tác dụng nhanh hơn, làm cậu bớt khó chịu.

“Tiêm mông?” Tạ Tịch Trạch lẩm bẩm, rồi lắc đầu, “Truyền dịch cho tôi đi, tôi lớn như thế này rồi sao còn tiêm mông chứ!!”

Tống Liệt cố nhịn cười, nói với bác sĩ: “Cứ tiêm cho em ấy đi, tôi sợ em ấy khó chịu.”

“Tống Liệt!!” Tạ Tịch Trạch nắm lấy tay hắn gào lên, “Tôi không muốn bị chích mông, chú đừng có mà quyết định thay tôi, tôi là người bị bệnh, nhưng là người trưởng thành rồi, tôi có quyền được chọn! Cái gì cũng không liên quan tới chú, đừng có mà ép tôi chích mông!”

Tống Liệt cười nhắc nhở cậu: “Bà nội Quế Hoa đã đợi ở nhà một ngày rồi, em không muốn khỏe sớm về thăm bà sao?”

Người già trong nhà cần được chăm sóc, quan trọng hơn là phải có người bên cạnh, Tạ Tịch Trạch nhìn chằm chằm áo blouse trắng của bác sĩ, khô khan hỏi: “Tiêm một mũi có thể hạ sốt được không?”

Bác sĩ nói: “Thuốc có tác dụng nhanh hơn nhiều.”

“Vậy thì tiêm đi.”

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Tạ Tịch Trạch thật sự rất sợ, đợi trong phòng không bao lâu, y tá cầm ống thuốc đi vào, bảo cậu vạch nửa quần ra, rồi ngồi trên ghế.

Y tá là nữ, Tạ Tịch Trạch do dự cởi ra, lúc này Tống Liệt đi tới bên cạnh, một bên ôm đầu cậu, cho cậu tựa vào eo hắn, “Đừng sợ.”

Tạ Tịch Trạch lẩm bẩm, “Chú có phải chích đâu, đương nhiên chú không thấy sợ rồi.”

Cậu lúng túng cởi quần ra, Tống Liệt cúi đầu nhìn, thấy Tạ Tịch Trạch đang mặc quần lót màu xanh hắn mua, không hiểu sao hắn thấy buồn cười, nhưng may mà nhịn được, nếu không tính tình đứa trẻ của hắn lại gầm lên mất thôi.

Bông tẩm thuốc sát trùng chạm lên mông, mông Tạ Tịch Trạch lạnh lẽo, cậu nhắm chặt mắt lại, cảm giác kim tiêm sắc nhọn đâm vào, thuốc đẩy vào một nửa hơi đau, cậu kêu lên, Tống Liệt ôm đầu cậu, dịu dàng vuốt tóc cậu, “Không sao đâu.”

Tiêm xong, khóe mắt Tạ Tịch Trạch đỏ bừng, xen lẫn xấu hổ cùng với tức giận, cậu còn vạch mông ra trước mặt để bị tiêm, mặt mũi vất vả lắm mới có được lập tức biến mất.

Đêm đó Tạ Tịch Trạch chán đời chẳng nói lời nào, uống thuốc xong tắt đèn đi ngủ rất đúng giờ, Tống Liệt có đặt thêm một giường phụ trong phòng, hắn ra ngoài hành lang nghe điện thoại, lúc trở về, Tạ Tịch Trạch đã ngủ rồi.

Nương theo ánh sáng ở điện thoại, Tống Liệt yên lặng nhìn người một lát, sau đó nhẹ nhàng đến chiếc giường bên cạnh, giường bệnh nhỏ, một người đàn ông cao lớn như hắn co ro trên đó, nhìn có chút đáng thương.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nửa đêm, Tạ Tịch Trạch đứng lên đi WC, mơ mơ màng màng, một chân dẫm vào bụng Tống Liệt.

Cậu sợ tới mức kêu lên, Tống Liệt tỉnh dậy nhanh tay đỡ được cậu, để tránh cho đầu đập xuống đất.

“Tiểu Trạch, đau ở đâu?”

Hai người ngồi dưới đất, Tạ Tịch Trạch đẩy Tống Liệt ra, “Chú có bệnh à, giường trải gần như vậy, bị dẫm lên cũng đừng trách tôi.”

Tống Liệt bật đèn lên, muốn bế Tạ Tịch Trạch lên thì bị cậu đá cho một cái.

Cậu vào nhà vệ sinh giải quyết xong, bò lên giường nhưng không vội nằm xuống, cậu đã ngủ cả ngày, nửa đêm tỉnh dậy không buồn ngủ, “Tống Liệt, sao chú lại kê giường ở gần thế này?”

Tống Liệt nói: “Tiện chăm sóc cho em.”

Vẫn chưa tới bốn giờ, Tống Liệt khuyên cậu: “Em ngủ một lát nữa đi.”

Tạ Tịch Trạch hừ một tiếng, hai tay gác sau đầu mà nằm xuống, “Không phải chú có ý định bò lên giường tôi đấy chứ, muốn ngủ cùng tôi sao?”

Khóe miệng Tống Liệt cong lên, nhìn thấy đứa nhỏ vui vẻ, muốn thấy nhiều hơn, “Đúng thế, tôi là chồng em, muốn ngủ với em là chuyện bình thường.”

Hắn còn nói thêm: “Cho dù em có nhớ hay không, nhưng quan hệ này là thật.”

Cả người Tạ Tịch Trạch cứng đờ, cậu không thèm nói quay lưng về phía Tống Liệt, càng nghĩ càng giận, “Chú bị bệnh tâm thần, mau tắt đèn đi ngủ!”

Chương kế tiếp