Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 12: LỜI NÀY ÁC QUÁ

Hiệu quả của việc chích mông có tác dụng nhanh hơn nhiều so với truyền dịch, hôm sau tinh thần của Tạ Tịch Trạch rất tốt, ngoại trừ việc hơi đau lúc ấn vào mông, thì cơn sốt đã biến mất, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn, không còn cảm giác yếu ớt nữa.

Tống Liệt dậy sớm hơn Tạ Tịch Trạch, mua sữa đậu nành cùng bánh bao về đưa cho cậu, sau đó sờ đầu cậu: “Hết sốt rồi.”

Tạ Tịch Trạch bị bệnh hai ngày, bây giờ mùi đồ ăn xộc vào mũi làm cậu đói.

Tống Liệt nhịn cười, giọng nói lạnh nhạt, nhưng ánh mắt rất ôn nhu: “Em ăn một chút đi.”

Vừa nói xong, lột vỏ ở bánh bao cho cậu, còn đưa ống hút sữa đậu nành tới miệng, như sắp đút cho cậu vậy.

Tạ Tịch Trạch che miệng, không nói nên lời, nghẹn họng nói: “Chú không ở sạch, trước khi ăn phải đánh răng đã.”

Tính tình Tạ Tịch Trạch vẫn như thế, Tạ Tịch Trạch cúi đầu không nhìn thấy ý cười trong mắt Tống Liệt, nghe thấy hắn hỏi mình: “Tôi ôm em đi đánh răng được không?”

“....” Tạ Tịch Trạch như gặp quỷ ngẩng phắt đầu lên, người đàn ông này khi cười lên trông cực kỳ nho nhã, nhưng trong mắt Tạ Tịch Trạch chẳng khác gì nhìn thấy kẻ bị tâm thần, cậu nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên không được.”

Thế cho nên, sau sống lại, không riêng gì cậu đầu óc bị hư, ngay cả não Tống Liệt cũng hỏng mất rồi.

Sở dĩ, tính tình Tạ Tịch Trạch không tốt cho lắm, phần lớn là thói quen do Tống Liệt chiều ra, sau này muốn sửa, nhưng vừa nhìn thấy Tống Liệt đã không nhịn được.

Cậu nhớ rất rõ, năm cậu mười hai tuổi, rất thích bày trò trêu chọc Tống Liệt, cho dù có chân nhưng đi đâu cũng ăn vạ muốn hắn ôm mình đi, cho dù là đi vệ sinh hay đi cửa hàng, ăn cơm cũng muốn hắn thổi cho mình, tay không đau cũng ăn vạ bắt hắn dỗ, không ai có thể bì với khả năng làm nũng của cậu, cậu được biết đến với cái tên giang hồ vô lại Tạ thiếu gia.

Tạ tiểu thiếu gia thích giả vờ nhất khi ở trước mặt Tống Liệt.

Tính tình Tống Liệt lại có nóng có lạnh, giống như nước đá gặp nắng gắt, được mặt trời sưởi mà ấm áp, thế nên người đàn ông này đối với đứa nhỏ mà mình nuôi lớn là vô vàn cưng chiều.

Một lần, hai lần, ba lần có thể được, sau này Tống Liệt không cho Tạ Tịch Trạch làm thế nữa, có một lần cậu bày trò đã bị Tống Liệt trách mắng, Tống Liệt nói hắn sẽ không nói lại lần thứ hai. Cậu tái phạm nữa, hắn cố tình lạnh nhạt, ở lại công ty làm việc mười ngày nửa tháng không về, về sau Tạ Tịch Trạch toàn làm nũng, hắn vẫn giữ nguyên thái độ đó, nói cậu không được quá dính người, là đàn ông thì nên có bộ dạng của đàn ông.

Tạ Tịch Trạch rửa sạch mặt, y tá đo nhiệt độ cho cậu, sau đó mới ăn sáng.

Qua mười giờ, xác nhận sức khỏe Tạ Tịch Trạch không còn vấn đề gì, Tống Liệt mới đưa cậu về thôn.

Trở lại nhà nhỏ của Tạ gia, bà cụ Quế Hoa đang ăn cơm trưa thì thấy Tạ Tịch Trạch về, vì cháu trai bị ốm nên bà vẫn cực kỳ đau lòng, để bà cụ an tâm, bà cụ hỏi cái gì, cậu đều ngồi trên ghế nhỏ ngoan ngoãn trả lời, giống như một cậu học sinh tiểu học đang trả lời những câu hỏi của người lớn, cậu còn bảo bà cụ nói nhỏ chút để không bị đau họng.

Hỏi Tạ Tịch Trạch xong, bà lại quay sang cảm ơn Tống Liệt, nhìn thái độ nửa tiếng sau cũng chưa chắc nói chuyện xong của bà cụ, Tạ Tịch Trạch cũng nhẹ nhàng an tâm hơn, kiêu khích Tống Liệt rồi về phòng mình.

Buổi chiều, Tống Liệt khá bận rộn, hắn mang laptop, ngồi ở phòng khách cả buổi trưa để xử lý công chuyện, chẳng thể rời khỏi màn hình.

Tạ Tịch Trạch đến nhà Trương Văn một chuyến, lúc trở về còn mang theo một cô gái, tên là Trương Thục Tĩnh, là em gái của Trương Văn, nhỏ hơn Tạ Tịch Trạch một tuổi, ngoại trừ làn da rám nắng có hơi đen, Trương Thục Tĩnh là một cô gái rất hoạt bát, thanh tú, nhưng đối mặt với Tạ Tịch Trạch cô nàng rất thẹn thùng.

Mỗi người đều cầm theo đồ vật, Tạ Tịch Trạch xách trứng, Trương Thục Tĩnh cầm một rổ súp lơ, là đồ nhà họ Trương cho cậu lúc về, Tạ Tịch Trạch không thể phụ ý tốt của họ đành phải nhận về.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Lúc vào sân, Tạ Tịch Trạch bảo Trương Thục Tĩnh ngồi ở ghế đá để nghỉ, cạu vào rót nước, lúc nhìn thấy Tống Liệt còn đang bận rộn, đi ra ngoài cửa còn trêu chọc hắn: “Chú bận như vậy thì về đi, ở lại thôn nhỏ này lãng phí thời gian kiếm tiền của ông chủ lớn, nếu bà nội tôi biết sẽ không vui.”

Tống Liệt ngẩng đầu lên, “Bà nội không muốn tôi đi, em vội tới mức đã muốn đuổi tôi sao?”

Nói xong lại cúi đầu xử lý công việc, mấy hôm nay rất nóng, lại thêm vài câu châm chọc của Tạ Tịch Trạch làm Tống Liệt bực bội.

Tạ Tịch Trạch cười, không nói gì nữa, đi ra ngoài tiếp Trương Thục Tĩnh.

Trương Thục Tĩnh là cô gái rất có năng lực, tuy tuổi còn nhỏ không biết đọc sách nhưng cô đã đi ra ngoài buôn bán với người thân, hiện tại chủ yếu cô làm vận chuyển, Tạ Tịch Trạch nghe nói cô làm công việc này càng khâm phục hơn.

Trong mắt Trương Thục Tĩnh lấp lánh cười, cô không dám nhìn Tạ Tịch Trạch, quanh năm cô vận chuyển hàng hóa cùng với người thân ở bên ngoài, tuy không phải làm việc, chủ yếu để học hỏi, nhưng hầu như toàn tiếp xúc với những người thô kệch, chưa từng gặp người lịch sự, trẻ tuổi lại tuấn tú, trắng nõn như Tạ Tịch Trạch.

Trai gái ngồi ở ngoài hiên, gió ngày hè mát lạnh, còn uống trà ngon mát lạnh, nói chuyện trên đời dưới đất, càng ngày càng rôm rả, đến khi Tống Liệt xong việc, hắn lạnh lùng đứng ở cửa nhìn ra.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Đến lúc mặt trời lặn, Tạ Tịch Trạch mời Trương Thục Tĩnh ở lại ăn cơm tối, nhưng cô gái phải quay về làm việc, thế nên Tạ Tịch Trạch cũng không giữ đành tiễn cô ra ngoài, đến khi tiễn người về, đã nhận được ánh mắt không vui của Tống Liệt vụt tới.

Tạ Tịch Trạch ôm ngực cười, đi tới chỗ Tống Liệt, “Làm sao thế? Chú tức giận à?”

Tống Liệt lạnh lùng nhìn cậu, “Em thích cô gái đó sao?”

Vừa rồi hắn đứng sau cửa, phải khống chế bản thân mới không tách hai người ra.

Tống Liệt phát hiện hắn không thể nào chịu nổi, khi thấy Tạ Tịch Trạch nói cười với người khác, cỗ âm u trong lòng mất khống chế mà bộc phát, phong thái thường ngày cũng biến mất, như u hồn nhìn chằm chằm Tạ Tịch Trạch.

Tạ Tịch Trạch thấy tức cười, “Tôi không thích cô ấy chẳng lẽ thích chú sao?” Cậu nghiêm mặt lại, “Tống tiên sinh, chú cũng đừng hòng lừa gạt tôi, quan hệ của chúng ta tôi vẫn còn nhớ được một chút, nhưng không phải là cái loại quan hệ mà chú nói đâu.”

“Bọn họ nói rằng chú nuôi lớn tôi như con đẻ, nói chú là bố nuôi tôi, chính chú cũng đã thừa nhận điều đó, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Tạ Tịch Trạch kỳ quái nhìn hắn, cười nói: “Bố nuôi cũng rất tốt mà, lời này là thật đúng không?”

Chương kế tiếp