Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 15: DẤU VẾT TỐNG LIỆT ĐỂ LẠI

Tạ Tịch Trạch cắn rất mạnh, máu trên tay Tống Liệt dính trên môi cậu, cậu còn cố ý dùng răng nghiến dọc theo vết thương, răng cắn vào thịt vết thương, nhưng Tống Liệt không nhíu mày, cũng không dãy dụa, trong ánh mắt đều là nuông chiều, chẳng khác gì bị cắn cho sảng khoái, thậm chí một tay còn vuốt ve đỉnh đầu Tạ Tịch Trạch như cưng nựng chó con.

Tạ Tịch Trạch phun máu trong miệng ra, nhìn miệng vết thương mình cắn ra, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng đến lúc nhìn vẻ mặt không hề thay đổi của Tống Liệt, thì không còn bõ tức nữa.

Cậu kéo quần lên, hất hàm: “Không đau sao?”

Đau thì có đau, nhưng đau này đối với Tống Liệt chẳng bõ bèn gì, hắn quan sát biểu tình Tạ Tịch Trạch, lời nói chuẩn bị thốt ra lập tức sửa thành: “Rất đau.” Hắn nghĩ, nói như vậy thì cậu sẽ vui vẻ.

Tạ Tịch Trạch cười lạnh, lấy khăn giấy, khạc máu ở trong miệng ra, “Đau là được rồi, không đau sẽ không nhớ kỹ.”

Nhìn thấy máu vẫn đang chảy, cậu rất vừa lòng, tiến lên hai bước, thấy Tống Liệt không có ý định đi theo mình liền nói: “Nếu ông làm tôi đau, tôi sẽ khiến ông đổ máu, nếu ông không có ý thức làm người lớn tuổi thì tôi cũng không khách khí với ông, không có người lớn nào lại cởi quần của đứa trẻ mình nuôi lớn cả.”

Tống Liệt nhìn cậu, cười nửa miệng, nói lại lần nữa: “Rất đau.” Rõ ràng chẳng biết hối hận khi đánh mông cậu.

“Ừ.” Tạ Tịch Trạch gật đầu, hai tay đút túi quần, đá giày đi ra ngoài: “Đừng trách tôi không nói trước, mau đi chích ngừa uốn ván đi, bằng không xảy ra chuyện đừng đổ lên đầu tôi.”

Tống Liệt không nhịn được cười, cười tới khi Tạ Tịch Trạch dùng vẻ mặt đồ tâm thần nhìn hắn, rồi lập tức quay người đi ra.

Tống Liệt ngồi trên ghế, ngắm nhìn miệng vết thương hình dấu răng, nó còn chảy không ít máu, hắn không cầm máu, chỉ ngồi lặng lẽ quan sát, hắn muốn để lại dấu răng này vĩnh viễn, đây là thứ Tiểu Trạch để lại cho hắn, cho dù đau đớn hay tốt đẹp hắn cũng không muốn xóa bỏ.

Tạ Tịch Trạch ngồi ở phòng ngoài còn không biết Tống Liệt đang có suy nghĩ biến thái thế nào, từ lúc khỏi bệnh, không lúc nào cậu chịu ngồi yên, quyết tâm muốn loại bỏ Tống Liệt ra khỏi trái tim mình, về sau cậu không thể dựa vào người đàn ông này nữa, cậu còn có bà nội, cậu muốn chăm sóc bà thật nhiều, cũng muốn học được nhiều điều khác nữa.

Nhưng mà lần này bị ốm một phần cũng là do cậu, không chỉ không chủ động uống thuốc, lại còn để Tống Liệt phải đưa tới viện, cậu không nên tùy tiện nữa, cậu sinh bệnh còn không tự chăm sóc mình được, thì làm sao có thể chăm sóc bà nội chứ.

Nhưng Tống Liệt nuông chiều cậu nhiều năm như vậy, không thể một sớm một chiều thay đổi được.

Trong sân dọn dẹp không vất vả cho lắm, chẳng qua chỉ cần quét dọn sạch sẽ, sau đó ra ngoài nhặt củi, trong nhà có than, dùng than nấu cơm, còn củi để đun nước tắm. Bà cụ Quế Hoa rất tiết kiệm, mặc dù Tống Liệt thường xuyên gửi tiền về cho bà nhưng rất ít khi bà động tới nó, luôn nghĩ sẽ để lại cho Tạ Tịch Trạch, để sau này cậu lấy vợ, hoặc gây dựng sự nghiệp gì cũng được.

Giữa trưa, trong nhà đột ngột mất điện, đây lại là thời điểm nóng nhất trong ngày, không một ngọn gió nào lọt vào trong nhà, Tạ Tịch Trạch đưa bà cụ ra dưới bóng cây hóng mát, vừa muốn quạt tay cho bà thì Tống Liệt đi ra, cầm lấy quạt của cậu quạt cho bà.

Tạ Tịch Trạch không thèm nhìn hắn, múc nước đổ lên sân để hạ nhiệt, cậu than thở: “Nóng như vậy sao còn cúp điện chứ, buổi tối sẽ có điện sao?”

Bà cụ Quê Hoa không như vậy, bà bảo cậu cứ bình tĩnh, thời điểm này trong làng thường hay mất điện, một lúc sau sẽ có thôi.

Đa số người già trong thôn đều đã thích nghi với chuyện này, mỗi lần gặp phải chuyện thế này toàn chờ một lát là được, Tạ Tịch Trạch không muốn bà nội lớn tuổi thế này còn phải chịu khổ, có phải nhà họ không trả tiền điện đâu, thỉnh thoảng lại bị cắt điện thế này sao?

Thôn Hoa Sen rất nhỏ, người sống ở đây đa phần đều là người già và trẻ nhỏ, ngoại trừ hỏi trưởng thôn thì hỏi người khác cũng bằng không.

Tạ Tịch Trạch ra cửa tìm, nhưng trưởng thôn không có ở đó, thời tiết nóng bức làm cậu sốt ruột, Tống Liệt gọi điện thoại, hai phút sau đã tắt, Tống Liệt thấy người cậu toàn là mồ hôi, liền đưa quạt cho cậu, sau đó đi ra ngoài.

Nơi này quá nhỏ, người ngoài rất ít khi để ý tới, Tống Liệt không chỉ có ý tưởng nối lại mạch điện trong làng mà còn muốn lắp sửa lại đường điện, đây là quê Tiểu Trạch, hắn bỏ nhiều tiền cũng chẳng có vấn đề gì.

Hắn lái xe đến thị trấn, trên đường đi còn kêu trợ lý liên hệ cho những người có liên quan để hỏi.

Một khi Tống Liệt ra mặt, sẽ có rất nhiều người tới, hắn không mang trợ lý tới đây, muốn nói chuyện với người bên kia phải tự tới.

Tạ Tịch Trạch một bên mồ hôi nhễ nhại, một bên quạt mát cho bà nội, cậu phát hiện hình như hôm nay Tống Liệt rất bận, vừa về chưa được hai phút lại nói với cậu: “Tôi có chuyện ngày mai mới về được, em ở lại nhớ tự chăm sóc bản thân.”

Cậu không nói gì, Tống Liệt chẳng khác gì một nhà lãnh đạo cấp cao toàn thời gian đã dành công sức ra liếc nhìn cậu.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Tống Liệt ngồi xe hơi rời khỏi thôn Hoa Sen, hai ngày nay hắn ra ngoài rất thường xuyên, làm bà cụ Quế Hoa thường tìm cậu hỏi hắn có về đây nữa hay không, khi nào quay trở về.

Tạ Tịch Trạch bưng bát chè đậu xanh cho bà cụ, nhìn bà uống vài ngụm, cậu quạt mát cho bà, thản nhiên nói hắn sẽ về, đợi khi bà uống xong, cậu lại cầm chén đi rửa sạch, rửa xong lại hỏi bà cụ: “Bà nội, bà thích Tống tiên sinh sao?”

Bà cụ Quế Hoa mỉm cười gật đầu, “Cậu ấy rất tốt, tuy là ông chủ lớn nhưng cư xử rất tốt. Cũng rất tốt với bà cùng con, trước đây nghe tiểu Ngôn nói, nó hay gặp khó khăn trong công việc, chính tiểu Tống đã đứng ra giải quyết cho nó, nhiều năm qua rồi, mọi người khác cũng không thay đổi, đặt ở trong xã hội như vậy, người trẻ tuổi rất khó tìm.”

Thời buổi này, có nhiều người vì tiền mà không nhận ra chính mình, có không ít người ở nông thôn như vậy, những người trẻ tuổi ra ngoài kiếm tiền, nhưng không bao giờ quay trở lại đây để thăm gia đình, cũng quên mất người gia, chẳng biết phụng dưỡng.

Tạ Tịch Trạch mím môi, nghe bà cụ nói: “Tiểu Trạch à, sau này con phải hiểu chuyện hơn, bây giờ có thể tiểu Tống còn chăm sóc cho con, sau này cậu ấy cũng phải lập gia đình, sẽ không rảnh lo cho con nữa, con phải nỗ lực thật nhiều trước khi tiểu Tống kết hôn, tiểu Tống có điều kiện có thể giúp con kiếm việc làm. Một người đàn ông cần phải có sự nghiệp, sinh hoạt ổn định mới có thể lấy được vợ tốt thì tương lai mới tốt được, nếu con sống tốt thì bà nội mới an tâm ra đi.”

Tạ Tịch Trạch quay đầu, không vui nói: “Bà nội, con chưa đủ hiểu chuyện hay sao, con không dựa dẫm vào hắn, sẽ cố gắng lo cho bản thân, con còn nợ hắn rất nhiều, nếu còn để hắn hỗ trợ thì thể diện biết để đi đâu.”

Bà nội Quế Hoa lắc đầu, con cái nhà khác lớn lên khỏe mạnh cường tráng, còn cháu trai nhà bà lớn lên lại vừa gầy vừa trắng, nhìn là biết được cưng chiều từ nhỏ, chưa sống khổ cực bao giờ, bà thở dài: “Bà sợ sau này con vất vả, không thích ứng được, tranh thủ lúc tiểu Tống chưa có gia đình còn giúp được cho con.”

Tạ Tịch Trạch tắt vòi nước, cậu dùng nước lạnh để rửa mặt, rồi quay lại chỗ bà cụ quạt cho bà.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bà đẩy tay cậu ra, “Con tự quạt đi, mặc kệ ta, người con toàn là mồ hôi kìa.”

Mỗi khi mất điện, cả làng đều phải chịu chung, tháng nóng nhất vẫn chưa tới, sau này thường xuyên mất điện, cả làng còn nóng hơn nữa.

Giữa trưa vẫn chưa có điện, bà cụ đã ngủ trưa, Tạ Tịch Trạch ra bên ngoài hỏi mọi người, bao giờ thì mới có điện.

Trên đường cậu gặp Trương Văn cùng với Trương Thục Tĩnh, cậu hỏi Trương Văn: “Sao trong làng lại mất điện?”

Trương Văn mới từ nhà trưởng thôn về, “Là vấn đề bên cung cấp điện, có một vài nhà không bị cắt điện bởi vì không cùng một đường dây với chúng ta, bây giờ mọi người đang tìm cách liên hệ với bên đó nhờ giúp đỡ.”

Trương Văn lại nói: “Còn một chuyện nữa, hình như trong thôn đang định làm đường, bên ngoài đường lớn đã hư hại không ít, nhưng không ai muốn bỏ tiền ra sửa chữa, lần này có người đứng ra chi khoản đó.” Anh nhìn Tạ Tịch Trạch, muốn nói lại thôi, “Tôi nghe nói, người thân bên phía ông chủ lớn của cậu đã giúp đỡ.”

Tạ Tịch Trạch cứng nhắc, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Thật tốt.”

Vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Trương Thục Tĩnh, cậu mỉm cười, nhớ tới vì để chọc giận Tống Liệt, tuy cậu không hôn đối phương, nhưng làm như vậy quả thực không tốt lắm, cậu đang tìm cơ hội để xin lỗi Trương Thục Nghi, nhưng hai anh em này đã bị người nhà gọi đi mất.

Đến buổi tối, cả thôn đều có điện, Tạ Tịch Trạch ngồi quạt trong nhà, không biết Tống Liệt đang có âm mưu gì, chẳng lẽ chỉ để cho cậu vui thôi sao?

Giống như đây là vấn đề mà hắn có thể giải quyết, cậu như lạc giữa không trung, hay ngày nay bà nội ngủ không ngon, hôm nay bà đi ngủ rất sớm, chỉ có một mình cậu ngồi ở ngoài chờ người.

Hơn chín giờ tối mới có tiếng đậu xe bên ngoài, chưa đợi người đi vào, Tạ Tịch Trạch đã gọi lớn về phía cửa, Tống Liệt đứng ở ngoài cửa vô cùng ngạc nhiên.

Hắn vui vẻ cười: “Em chưa ngủ sao? Tiểu Trạch cố tình chờ tôi về à?”

Tạ Tịch Trạch đến gần hắn, “Chú làm đúng không, tại sao vậy?” Cậu đã nghĩ không cần thiết phải hỏi.

Tống Liệt không phủ nhận: “Tiểu Trạch để ý sao?”

Cậu cười: “Ngoài trừ ép tôi kết hôn, nếu như chú cho rằng tôi thật sự thân thiết với chú, chú coi tôi là con nuôi, thì chú muốn làm gì cũng được, sau này tôi sẽ hiếu kính với chú.”

Tống Liệt dựa vào cửa, sống mũi cao thẳng bị ánh sáng lờ mờ bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.

Tạ Tịch Trạch đang chờ hắn nổi nóng, không muốn cơn tức giận của hắn tiêu tan, cậu nhìn hắn chằm chằm mở miệng nói: “Tôi không phải con trai nuôi của chú, thì chú cũng không được phép nảy sinh ra ham muốn dục vọng với tôi.”

Chương kế tiếp