Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 14: ĐÁNH ĐÒN

Lời uy hiếp của Tống Liệt đã làm Tạ Tịch Trạch sợ, trước đây cậu thích trêu chọc hắn, không biết sợ mà làm loạn với Tống Liệt, bởi vì cậu biết hắn rất nuông chiều cậu, cậu biết hắn sẽ không phạt cậu.

Cậu yêu Tống Liệt lâu như vậy, ngoại trừ ỷ lại trong lòng, thân thể cũng không mơ ước nhiều, chỉ khi quá nhung nhớ đối phương mới dùng tay tưởng tượng ra bộ dạng hắn để làm, nhưng không ngờ tới, người đàn ông luôn lãnh đạm, thờ ơ, anh tuấn lịch thiệp này để lộ ánh mắt muốn cắn nuốt mình lại làm cậu sợ tới thế.

Tạ Tịch Trạch nghĩ Tống Liệt quá mức tốt đẹp, nhưng cậu sớm quên mất người đàn ông này là một con mãnh thú đã trưởng thành, thậm chí hắn ăn thịt người còn chẳng thèm nhổ xương.

Về phương diện kia giữa nam và nam ít nhiều cũng làm cho cậu thấy sợ, cậu đã xem qua video, cảm thấy sẽ rất đau, nơi đó còn khó coi, hơn nữa vóc dáng Tống Liệt cao lớn như vậy, khẳng định nơi kia cũng rất khủng bố.

Cậu cũng chẳng còn gan hỏi Tống Liệt nơi khác là chỗ nào, nhưng cậu chắc chắn một điều đáp án không hề trong sáng.

So với dây dưa giữa thân thể, Tạ Tịch Trạch thích ràng buộc về tinh thần hơn, nhưng bây giờ cậu chẳng muốn có bất kỳ ràng buộc gì với Tống Liệt, Tống Liệt đã thay đổi, không giống bản thân hắn của trước đây nữa.

Nghĩ như vậy, cậu càng thoải mái hạ quyết tâm tránh xa Tống Liệt, cậu đã chết rồi, Tống Liệt đời trước cậu yêu cũng đã biến mất, Tống Liệt hiện tại không phải là Tống Liệt đời trước, bọn họ là hai người khác biệt nhau.

Tạ Tịch Trạch gật đầu, “Trương Thục Tĩnh là một cô gái tốt, tuy hơi đen một chút, nhưng tính cách rất tốt, còn xinh đẹp nữa, quả thật tôi không xứng với cô ấy.”

Tống Liệt tối sầm mặt lại, hắn nghĩ Tạ Tịch Trạch vẫn còn suy nghĩ tới chuyện vừa rồi, hắn nhắm mắt lại nói: “Tôi biết, vừa nãy em chưa hôn cô ta, nhưng tôi không nhịn được.”

Hắn chỉ vào miệng Tạ Tịch Trạch, còn ẩn ý nhìn những nơi khác, “Người trẻ tuổi dễ kích động, nếu Tiểu Trạch có thì tôi sẽ dạy cho em.”

Tạ Tịch Trạch siết chặt mông căng thẳng: “....”

“Tiểu Trạch, vừa rồi không phải tôi cố ý muốn dọa tới em.” Tống Liệt bình tĩnh nói, “Nhưng em phải nhớ kỹ, những lời của tôi đều là thật, nếu sau này em còn dựa gần những cô gái khác như vậy, tôi không dám đảm bảo với em tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Mặc kệ là nam hay nữ, bạn đời của em chỉ có thể là tôi.”

Tống Liệt vừa nói xong, liền lấy điện thoại trong túi quần ra, mở thư mục chứa ảnh chụp của hai người, sau đó đưa một tấm ảnh Tạ Tịch Trạch đang hôn trên tai Tống Liệt, “Em xem, em rất yêu tôi.”

Tạ Tịch Trạch: “.....”

Cậu muốn xông tới cướp điện thoại nhưng Tống Liệt ngăn lại, thậm chí hắn còn mở từng tấm ảnh mà trước đây Tạ Tịch Trạch đã lôi kéo mình chụp cùng ra, “Thấy được không, đây đều là bằng chứng chứng minh em yêu tôi, chờ tới khi em đủ tuổi, chúng ta lập tức đi kết hôn.”

Tạ Tịch Trạch muốn xóa hết ảnh đi, những bức ảnh đó toàn là cậu không biết xấu hổ dựa vào người hắn để chụp, mà người mà cậu muốn trốn tránh lại đang nhắc nhở cậu từng yêu hắn như thế nào.

Cổ họng Tạ Tịch Trạch phát lạnh, cậu biết, lần này Tống Liệt sẽ không buông tha cho mình.

Tạ Tịch Trạch bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với Tống Liệt.

Thời tiết nóng bức càng làm cậu mất bình tĩnh, từ khi bị kích thích bởi chuyện của Trương Thục Tĩnh, Tống Liệt như bóng ma ở đâu cũng muốn nhắc nhở cậu, khi bà cụ Quế Hoa đi vắng, Tống Liệt đang xử lý bưu kiện đột nhiên ngẩng đầu lên, bất thình lình nhắc nhở, “Em rất yêu tôi.”

Bàn tay đang rót nước của Tạ Tịch Trạch run lên, cậu mắng hắn một trận, sau đó phi ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Tận dụng bóng râm của buổi chiều, Tạ Tịch Trạch vừa ngồi xổm ăn kem, vừa nghe đám trẻ con học bài ở đầu thôn.

Ngôi trường trong xóm khá nhỏ, chỉ xây ba gian, trên tường quét vôi bột trắng xóa, đối diện với trường học là quán nhỏ, chủ quán cũng là hiệu trưởng kiêm luôn giáo viên dạy học. Trong làng có ít trẻ con, một phòng học được xây lên, có một bức tường ở giữa ngăn làm hai phần, một bên là bảy hoặc tám học sinh lớp một, còn bên phải có vài đứa học lớp bốn, lớp năm, lớp hai. Bàn ghế cũng đã cũ, bọn trẻ lại lùn, từ bên ngoài chỉ nhìn thấy đầu bọn trẻ lộ ra trên bàn.

Khi Tống Liệt tới tìm, cậu vẫn đang ngồi xổm trên cây xem bọn trẻ, nghe thấy tiếng bước chân, cậu cúi xuống thì thấy Tống Liệt đang đút tay trong túi quần đứng ở dưới, lông mày hắn nhíu lại, “Sao lại trèo lên cao vậy, mau xuống đi.”

Tạ Tịch Trạch không thèm xuống, thậm chí còn nhích mông lên cao hơn, cậu nằm trên cành cây, hai chân trắng nõn buông thõng xuống khua đi khua lại, “Chú có bản lĩnh thì lên đây.”

Thân cây không to lắm, thân thể với trọng lượng của Tạ Tịch Trạch miễn cưỡng leo lên được, nhưng nếu Tống Liệt leo lên, nhất định cái cây đó sẽ đổ.

Cậu hừ lạnh một tiếng, “Tôi tự biết đường đi về, chú về trước đi, để tôi nhìn thấy lại khó chịu.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Sắc mặt Tống Liệt không tốt lắm, “Tiểu Trach, em xuống đây.”

Tạ Tịch Trạch quay đầu không thèm nghe, mỗi lần Tống Liệt lấy cớ tìm đồ, thỉnh thoảng lại nhắc cậu với hắn yêu nhau nhiều như thế nào, làm cậu vô cũng khó chịu, hiện tại người này bám theo cậu rất nhiều, đến nỗi ra ngoài cũng phải nín thở nhìn trước ngó sau, chỉ vì trước đây cậu từng yêu, hiện tại không muốn yêu cũng không được chắc? Chỉ vì đã yêu mà bây giờ người này không cho cậu thay lòng đổi dạ sao?

Tạ Tịch Trạch không động đậy, Tống Liệt cũng không đi, thẳng tới khi tiếng chuông tan học vang lên, Tạ Tịch Trạch mới đi xuống.

Cậu bò xuống một đoạn, sau đó trực tiếp nhảy xuống đất, rồi cắm đầu chạy, quay lại không thấy Tống Liệt đuổi kịp mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu muốn tự do, Tống Liệt không thể ép buộc cậu mãi, đời trước người này giữ chặt cậu nhưng không yêu, đời này lại giữ chặt cậu ép cậu yêu hắn, chẳng lẽ chuyện gì cũng được như ý muốn của hắn chắc, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Bà cụ Quế Hoa phát hiện ra mâu thuẫn của hai người, ăn cơm tối xong, gió thổi trong sân, bà vẫy tay gọi cậu lại hỏi: “Cháu ngoan, con với Tiểu Tống cãi nhau à?”

Tạ Tịch Trạch lắc đầu, mở miệng nói dối: “Đâu có ạ, quan hệ của con với chú rất tốt, bà yên tâm, từ đáy lòng con đều quý mến chú ấy, sau này nhất định sẽ hiếu kính với hắn, nhưng gần đây công việc của Tống tiên sinh rất bận, thế nên tâm trạng mới không được tốt.”

Bà cụ gật đầu, “Thì ra là vậy.” Bà đột nhiên lại hỏi: “Tiểu Tống, con phải về rồi sao?”

Tạ Tịch Trạch quay người, thiếu chút nữa đã đụng vào người xuất hiện từ bao giờ đằng sau.

“Con không về.”

Tống Liệt thờ ơ nhìn Tạ Tịch Trạch, “Bà nội, cháu có chuyện muốn nói với Tạ Tịch Trạch.”

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Bà cụ lập tức gật đầu, còn dặn dò Tạ Tịch Trạch phải nghe lời Tống Liệt.

Vào phòng, Tạ Tịch Trạch đã bị Tống Liệt kéo đi, “Buông tôi ra!!”

Rầm!!!!!!!

Cửa phòng đóng chặt.

Tống Liệt nhìn chằm chằm Tạ Tịch Trạch, lồng ngực phập phồng, Tạ Tịch Trạch muốn chạy, nhưng bị hắn dang tay kéo lại, đè lên trên giường.

Tạ Tịch Trạch cảm thấy mông chợt lạnh, cậu nằm dài trên đùi đối phương phơi mông như củ cải trắng, sau đó bị đánh tới ngây người.

“A!!”

Tạ Tịch Trạch bị đánh tới đỏ mặt, lỗ tai cùng với cổ đều hồng hồng vì tức giận, cậu há miệng cắn vào lòng bàn tay Tống Liệt, hàm răng không ngừng nghiến qua nghiến lại, chẳng mấy chốc mùi máu tanh xộc vào khoang miệng.

Cậu thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, không há miệng ra, lời nói từ trong cổ họng phát ra, “Lão già khốn kiếp, ông giám đánh mông tôi, tôi cắn chết ông, cắn chết ông!!”

Chương kế tiếp