Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 18: TỐNG LIỆT CŨNG SỐNG LẠI, CẬU THÊ THẢM RỒI

Tống Liệt âm thầm điều tra bệnh án của Tạ Tịch Trạch, hôm sau bác sĩ đã liên lạc với hắn, hắn đã xem kỹ các tình trạng được ghi trong sổ bệnh án, tất cả đều rất hợp lý nhưng hắn vẫn thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.

Tạ Tịch Trạch không biết đã có chuyện gì xảy ra với Tống Liệt, gần đây hắn chẳng khác gì một tên bị bệnh tâm thần phân liệt vậy. Một giây trước còn vô cùng ôn nhu nhìn cậu, giây sau ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn vậy. Cậu không đoán được gương mặt điển trai kia đang ấp ủ âm mưu gì, hắn không lạnh không nhạt tự nhiên cười, treo trên gương mặt anh tuấn kia trông thực sự rất khủng bố.

“Tiểu Trạch.” Người đàn ông nhẹ nhàng tới gần, rõ ràng hắn muốn nói với cậu chuyện gì đó.

“Tôi đi tìm bà nội.” Cả người cậu bị dọa lạnh toát, một khi sắc mặt Tống Liệt thay đổi, cậu sẽ tìm cớ chuồn đi, đi chăm sóc bà nội.

Tống Liệt nhìn bóng dáng đứa nhỏ trốn đi mà mỉm cười, nụ cười tắt đi gương mặt hắn lập tức tối sầm lại, lại về phòng gọi điện thoại, nếu như chưa nhận được chứng thực hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Không bao giờ bỏ qua.

Tạ Tịch Trạch không hề biết Tống Liệt đang điều tra mình, ở thôn Hoa Sen không có địa điểm vui chơi giải trí nào, trên tivi cũng có rất ít kênh truyền hình, chỉ có một vài kênh địa phương, chiếu đi chiếu lại bộ phim tình cảm nông thôn, cậu xem hoài cũng thấy chán, còn hi vọng cô bé họ Trương kia sang đây tìm mình để nói chuyện.

Mặc dù cậu không có tâm tư khác với cô bé ấy nhưng nghe cô kể chuyện ở bên ngoài cũng rất vui, trước đây cậu từng cho rằng mình là chim sẻ ngụy trang thành chim hoàng yến trong lồng son, nhưng bây giờ ngay cả chim sẻ cũng không phải, chim sẻ còn có thể bay lượn trên không trung, bay tới vô số nơi cậu chưa tới bao giờ, thật ra cô bé kia mới chính là cánh chim bay lượn trên bầu trời, còn cậu chỉ là một loài bò sát cam chịu thu mình trong lồng mà thôi.

Tạ Tịch Trạch người tự chế giễu mình là loài bò sát nào đó, vẫn không có tính toán bay đi, bởi vì sắp tới có chuyện sẽ khiến cậu cau mày ủ rũ.

Sắp tới sinh nhật thứ 18 của cậu, trước đây cậu rất ít tiếp xúc với bà nội, đến khi bà chết đi cũng không quá đau lòng, nhưng hiện tại cậu đã sống cùng với bà cụ một tháng ở đây, không chỉ vì quan hệ huyết thống ràng buộc, mà cậu còn rất thích bà cụ nữa.

Bà cụ Quế Hoa nằm trên ghế mấy ở dưới tán cây, nhắm mắt lắng nghe cuộn băng. Máy phát đang phát lại những bài hát nổi tiếng ở thời của bà, được hát bằng giọng địa phương, vô cùng nhịp nhàng.

Cậu quạt mát cho bà cụ chẳng biết mệt mỏi, trên người bà có mùi đặc trưng của người già, mùi đó không tính là dễ ngửi, còn hơi gay mũi, những thứ mà bà cụ chạm vào, nhất là khi đi đại tiện, có mùi rất nồng, lâu cũng không bay hơi, nhưng Tạ Tịch Trạch không chán ghét nó, cậu phe phẩy quạt cho bà, đợi bà ngủ say mới tắt máy đi, sau đó ngồi trên ghế nhỏ lắng nghe từng đợt ve sầu kêu.

Cuối ngày, Tạ Tịch Trạch không được vui vẻ, cậu bỏ dở nửa bát cơm, trong phòng bật điều hòa nhưng mồ hôi vẫn đầm đìa.

Tâm trạng phiền muộn, cậu bưng bát cơm lên, “Bà nội, con đi ra sân vừa hóng gió vừa ăn, bà chú ý đừng ăn nhiều quá, không tốt cho tiêu hóa sẽ bị đầy bụng đó.”

Nói xong cũng không liếc mắt nhìn Tống Liệt một cái, cậu đi ra cổng, ngồi xuống bậc thềm. Mặt trời vẫn chưa lặn, chân trần đặt trên sàn nhà khô nóng. Cậu thở dài, người bên cạnh cũng nghe thấy.

“Tiểu Trạch.”

Tống Liệt cùng cậu ngồi xuống bậc thang, sau đó cúi đầu nhìn cậu, “Trong lòng có chuyện, em có muốn nói với tôi không?”

Tạ Tịch Trạch khó hiểu nhìn hắn, sau đó cười lạnh một tiếng, chỉ chờ sắc mặt hắn thay đổi, liền có cớ gây sự với hắn.

Hai người ngồi cạnh nhau hơn mười phút, Tống Liệt không nổi giận như cậu mong đợi, thậm chí hắn còn hỏi cậu có nhớ bạn bè mình không.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Tạ Tịch Trạch nhơ tới Bùi Dẫn, cũng không biết bây giờ hắn như thế nào, nhưng hắn rất tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn cả.

“Tiểu Trạch, mấy ngày nữa là sinh nhật em, có muốn gì không? Em muốn như thế nào?”

Tống Liệt rất mong chờ sinh nhật của Tạ Tịch Trạch, hắn chờ, muốn đứa nhỏ này tỏ tình với mình thêm một lần nữa.

Không ngờ Tạ Tịch Trạch lại nói: “Sinh nhật thì làm gì? Bạn bè không ở đây, chơi một mình cũng chẳng vui.”

Cậu cố ý nói như thế, sau đó cười nhạt nhìn Tống Liệt, cậu phát hiện ra lão già khốn kiếp này có bộ dáng rất mong chờ đến sinh nhật mình.

Hiện tại cậu hoài nghi không biết có phải lão khốn kiếp cũng đã sống lại hay không, lúc đó chỉ là suy đoán nhưng bây giờ lại càng chắc chắn hơn.

Xét tới diễn biến của kiếp trước, cho tới lúc cậu chết, lão khốn kiếp này chẳng có ý tứ gì khác với cậu, lúc đó cậu còn cầu xin tên này, cầu xin hắn trở về một chút, tham dự sinh nhật cậu một chút thôi, hắn cũng không chịu. Hiện tại người này vừa về liền lôi quan hệ hôn nhân ra trói buộc cậu, chuyển biến đó làm cho Tạ Tịch Trạch vô cùng chắc chắn, duy nhất một lí do có thể giải thích đó là, sau khi cậu chết, hắn đã yêu cậu.

Tạ Tịch Trạch giả vờ thở dài, nhớ tới quá khứ, cậu không thể nào không buồn được.

Cậu nhìn người trước mặt, hỏi: “Tống tiên sinh, có phải chú đã làm chuyện gì để bản thân cảm thấy hối hận, nhưng không còn cách nào cứu vãn được đúng không?”

Tống Liệt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng, “Sao em lại hỏi như vậy?”

Tạ Tịch Trạch nghịch mái tóc dài của mình, quấn lọn tóc lại, “Tôi chỉ là tò mò thôi, người trẻ tuổi thích suy nghĩ nhiều, cũng sẽ nghĩ tới tương lai, có công việc như thế nào, có các môi quan hệ gì, ở cùng dạng người như thế nào nữa.” Ở câu cuối cùng, cậu còn cố ý nhấn mạnh, để cho Tống Liệt suy nghĩ tới ý tứ trong đó.

Tống Liệt mong chờ sinh nhật thứ 18 của cậu như vậy, nếu hắn thật sự sống lại, người này đang chờ cậu thổ lộ cùng với hắn như kiếp trước hay sao?

“Tống tiên sinh, chú muốn tôi tổ chức sinh nhật sao? Nhưng bà nội lớn tuổi rồi, chắc sẽ không thích ồn ào đâu.”

Rất ít khi Tạ Tịch Trạch nói chuyện ôn hòa với Tống Liệt như đêm nay, trong khoảng thời gian này, cậu toàn tránh mặt Tống Liệt, đôi khi nói bóng nói gió, đôi khi đấm đá hắn, làm cho hắn cảm thấy rất bối rối, sao tâm trí đứa nhỏ này lại chuyển biến nhanh như vậy.

Hắn là người thông minh, bởi vì một lần bỏ lỡ mà trở nên rất cẩn thận, đột nhiên đối phương còn cho mình sắc mặt tốt thì cực kỳ vui mừng, trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, nào còn nghĩ tới chuyện khác.

Tống Liệt nói: “Ai cũng sẽ phạm phải lỗi lầm và muốn sửa chữa, tôi cũng không ngoại lệ.”

Tạ Tịch Trạch hứng thú hỏi: “Là làm lúc còn trẻ sao?”

Câu trả lời của Tống Liệt rất mơ hồ, nhưng Tạ Tịch Trạch đã chắc chắn tới mười phần.

Tống Liệt cũng chưa bao giờ dùng bộ dạng ngớ ngẩn để lừa gạt người khác, nói một là một hai là hai, cự tuyệt cậu cũng dứt khoát, vậy mà lần này hắn chẳng nói cái gì.

Mặt trời lặn sau đỉnh núi, xung quanh trở nên tối sầm, Tạ Tịch Trạch vỗ vỗ mông, cầm bát chạy tới góc sân, mở vòi nước rửa bát, cậu rửa sạch bát, quay đầu lại vẫn có người ngồi ở bậc thềm nhìn cậu, cậu liền cười nói: “Tống Liệt.”

Tạ Tịch Trạch đứng trong bóng tối, Tống Liệt chờ cậu nói, nhưng lần này cậu chẳng nói thêm lời nào, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của hắn, yên lặng nói ba chữ.

Chú thảm rồi.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tống Liệt, chú yêu tôi còn quay về tìm tôi, nhất định chú sẽ rất thê thảm.

Tạ Tịch Trạch thấy người gặp họa thì rất vui vẻ, bắt đầu nghĩ cách trêu chọc Tống Liệt, đến khi nào điểm yếu của lão khốn kiếp này mới rơi vào tay người khác? Nếu không phải lần này cậu tỉnh táo ý thức được mọi chuyện không hề bình thường, thì cậu lại bị lừa vào tròng rồi.

Nhớ tới ngày đó, gọi điện thoại video cho hắn, người này còn trịnh trọng nói cậu với hắn là quan hệ vợ chồng, Tạ Tịch Trạch ôm bụng cười cực kỳ vui vẻ, Tống Liệt ơi là Tống Liệt, cũng có ngày chú như thế này sao?

Ngày hôm sau, Tạ Tịch Trạch uống xong cháo táo đỏ, bà nội nói cậu cứ tổ chức sinh nhật theo ý mình, không cần lo cho bà.

Tạ Tịch Trạch nhìn Tống Liệt, đoán chắc chắn bên kia đã nói gì với bà, “Bà nội, con không muốn làm phiền tới bà.”

Trong mắt bà nội hiện lên một tia trách móc, “Có gì mà ồn ào chứ? Ta còn sợ không đủ náo nhiệt, các con chẳng hiểu biết gì rồi, người già rất sợ tịch mịch, rất thích náo nhiệt.”

Bà lão nhìn bọn họ lại nói: “Nếu như hai đứa cùng kết hôn rồi, mỗi đứa mang một đứa nhỏ về cho bà xem thì tốt rồi, nhưng Tiểu Trạch, con còn nhỏ tuổi, còn đang đọc sách làm sao có thể có con được chứ.”

Bà lão hỏi Tống Liệt, “Tiểu Tống, Tiểu Trạch nhà ta có hơi gầy một chút, nhưng tướng mạo cũng rất được, có cô gái nào trên thành phố quen biết nó không?”

Tống Liệt lắc đầu: “Em ấy rất ngoan.”

“Ồ…” Bà cụ Quế Hoa có hơi thất vọng, bà quay đầu nhìn Tạ Tịch Trạch, “Hôm đó có một cô gái tới tìm con, là người nhà họ Trương.”

Tạ Tịch Trạch chớp chớp mắt, “Đúng vậy, bà nội, bà gặp rồi ạ.”

“Đúng rồi, con cho rằng bà già cả mắt mờ rồi sao, từ cửa sổ bà đã nhìn thấy con hôn con bé đó ở trong sân.”

Tống Liệt nín nhịn không nói gì.

Bà cụ lại hỏi: “Con có thích cô bé đó không? Chưa thành niên không thể kết hôn nhưng có thể yêu đương.”

Tạ Tịch Trạch gật đầu, “Cô ấy rất tốt.” Cậu liếc nhìn gương mặt thờ ơ của Tống Liệt, sau đó hùa với bà cụ, “Nhưng con không xứng với cô ấy, lần sau con tìm một người khác dẫn tới cho bà xem được không?”

Tống Liệt cũng mở miệng, “Bà nội, Tiểu Trạch còn nhỏ tuổi, chờ em ấy học thêm mấy năm nữa, vẫn còn rất trẻ, nhất định sẽ có người thích.”

Bà cụ cho rằng hắn nói đúng, sau đó nói thêm mấy câu với Tống Liệt, nhờ hắn chăm sóc cho Tạ Tịch Trạch, sau này cũng nhất định phải giúp đỡ cậu tìm việc, Tống Liệt nói rất dễ nghe còn nghiêm túc, Tạ Tịch Trạch muốn xen vào cũng không được.

Tống Liệt là một tên giả làm người đứng đắn, hắn có thể tỏ ra nghiêm túc trước mắt người khác, cái gì cũng nói được, bà nội tư tưởng cổ hủ chẳng thể biết được, cái tên nhìn thì có vẻ đứng đắn này sớm đã nhớ thương cháu trai bà, hàng ngày còn không ngừng đòi kết hôn với cậu.

Tạ Tịch Trạch đã dành thời gian để đi tìm Trương Thục Tĩnh, bởi vì sự trả thù nhỏ nhen của mình, cậu còn chưa xin lỗi cô gái, mặc dù không thể lừa gạt Tống Liệt, nhưng bà nội cũng đã hiểu nhầm, thật ra cô bé vẫn còn rất trong sạch, cậu vẫn nên tới nhà người ta làm rõ thì hơn.

Lúc đến nhà họ Trương, có một chiếc xe tải đầu ở ngoài cổng, Trương Văn đang dọn hành lý đặt vào trong xe, cậu liền hỏi, “A Văn, em gái anh có ở nhà không?”

Trương Văn cười nói, “Cậu tới muộn rồi, hôm nay em ấy ra ngoài với người thân, lúc hai giờ chiều đã đi rồi, vừa rồi tôi đến nhà chú ba để ăn tối với bố.”

Trương Văn nhìn xung quanh, sau đó kéo cậu vào một góc hỏi: “Cậu thích em tôi à?”

Tạ Tịch Trạch vội vàng lắc đầu, vô cùng xấu hổ.

Trương Văn bối rối, “Tại sao em ấy nói với tôi, hôm trước cậu đã định hôn em ấy?”

“A…” Tạ Tịch Trạch càng xấu hổ hơn, “Cô ấy còn nói với anh chuyện này.”

“Tôi, tôi không có ý định đó.”

Trương Văn nghi ngờ đánh giá cậu, “Vậy ý cậu là gì? Em gái tôi tốt như vậy, em ấy chưa từng qua lại với ai. Cậu cho rằng nhà tôi nghèo sao?”

Cậu lắc đầu, giọng khô khốc: “Hôm nay tôi tới để xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy không ở đây, thôi vậy.”

Trên đường về, thế mà Tạ Tịch Trạch lại gặp được Trương Thục Tĩnh, hai người gặp nhau trên đường, Trương Thục Tĩnh rất vui, “Tịch Trạch, anh tìm tôi sao?”

Tạ Tịch Trạch nhìn cô gái mang lại cảm giác rất tự do này, cười nói: “Cùng đi dạo nhé?”

Bọn họ không đi quá xa, tới gần đống rơm nhà họ Tạ, Tạ Tịch Trạch nói: “Hôm đó tôi đã làm ra chuyện không tốt với cô, cho tôi xin lỗi nhé.”

Trương Thục Tĩnh thẳng thắn hỏi cậu: “Anh có thích tôi không? Tôi rất thích anh, muốn nói chuyện trai gái với anh.”

“Tôi…” Mãi một lúc cậu cũng chẳng nói nên lời, “Cô là một cô gái tốt, sau này sẽ có những người tốt hơn thích cô, tôi không hợp với cô, tôi thích làm bạn với cô hơn là người yêu.”

Trương Thục Tĩnh là người bạn đầu tiên mà Tạ Tịch Trạch gặp, mặc dù khác giới tính nhưng cậu ở cạnh cô bé này cảm thấy không bị gò bó, khác với lúc cậu ở cùng Bùi Dẫn, nam nữ nói chuyện khác với bạn bè nói chuyện.

Đại khái, kết bạn với một cô bé, khác ở đám bạn của cậu có lẽ cô bé sẽ mềm yếu hơn.

Trương Thục Tĩnh bình tĩnh tiếp nhận sự thật, Tạ Tịch Trạch muốn đưa cô về, nhưng cô từ chối, “Nếu muốn đưa em về thì hay ôm em một cái được không?”

Không đợi Trương Thục Tĩnh chủ động, Tạ Tịch Trạch đã bước lên ôm cô, dáng người cô bé không hề thấp, đầu tựa lên vai Tạ Tịch Trạch, nghiêng sang một bên, nếu như Tạ Tịch Trạch không tránh kịp đã hôn lên miệng cô bé rồi.

Trương Thục Tĩnh nhìn vết hôn nhẹ trên má Tạ Tịch Trạch, chớp mắt cười một cách khó hiểu, lúc cô bé chạy đi, Tạ Tịch Trạch xoay người nhìn theo hướng Trương Thục Tĩnh vừa nhìn, lập tức nhìn thấy Tống Liệt đút tay vào túi quần đứng ở bên kia, gương mặt hắn vô cùng tức giận nhìn chằm chằm cậu.

Cậu sờ tay lên má, lập tức nhìn thấy vết son môi.

Không biết tại Tạ Tịch Trạch lại bắt chước nụ cười ác liệt vừa rồi của Trương Thục Tĩnh, quay ra cười với Tống Liệt, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị đối phương tóm được.

Tống Liệt muốn mắng cậu, nhưng Tạ Tịch Trạch người đau khổ không phải cậu mà là Tống Liệt, ai bảo Tống Liệt yêu cậu chứ?

Chương kế tiếp