Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 19: CHÚ CÓ THỂ ÔM TÔI MỘT CÁI KHÔNG?

Tống Liệt nắm chặt tay cậu rất đau, Tạ Tịch Trạch nhìn chằm chằm cổ tay mình, chỉ sợ Tống Liệt vô ý sẽ bẻ gãy tay mình.

Cậu đau nhưng không kêu lên, bị Tống Liệt kéo về trong sân, vòi nước xối ra rất nhiều, Tống Liệt đè cậu ở trên tường, không ngừng lấy nước lau dấu son trên má cậu, hắn chẳng nói gì cả, giống như đang kìm nén tức giận.

Mãi tới khi mặt Tạ Tịch Trạch bị xoa tới nỗi đỏ lên, Tống Liệt mới dừng lại, nói với cậu: “Tiểu Trạch, đừng làm vậy với tôi.” Hắn cúi đầu, ánh mắt rất buồn, giọng nói như đang khẩn cầu vậy.

Một lúc sau, Tống Liệt mới nhịn được suy nghĩ đi tìm cô gái đã gây chuyện kia, hắn nghĩ đây là quả báo của đời trước, trước đây Tiểu Trạch luôn muốn hắn để ý cậu thêm một chút, nhưng bây giờ hắn lại phải cầu xin đối phương, rõ ràng hắn không muốn ở chung như thế này, Tiểu Trạch của hắn đã thay đổi.

Tống Liệt không thể chỉ trích Tạ Tịch Trạch, hắn chỉ có thể làm cậu bé thương hại mình, đừng cố ý chọc tức hắn.

Tạ Tịch Trạch bình tĩnh nhìn hắn, lắc đầu nói: “Làm sao chú phải như thế?”

Tống Liệt cười không nói gì, nhưng nụ cười ấy không đẹp mắt chút nào, còn có một chút chua xót.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tạ Tịch Trạch, tài xế mang bánh sinh nhật Tống Liệt đặt trước từ thị trấn tới, còn chưa tới giữa trưa. Bà cụ Quế Hoa bảo bọn họ giết một con gà để ăn mừng, làm cho đồ ăn tối đó phong phú hơn.

Tạ Tịch Trạch không hề vui vẻ, đến thời gian, chẳng bao lâu nữa bà nội sẽ rời đi. Cậu ở cùng với bà một tháng, cậu thấy bà cụ rất tốt, muốn cam tâm tình nguyện chăm sóc cho bà, đoàn tụ cùng với người thân chưa lâu, cậu lại phải tận mắt nhìn thấy bà ra đi.

Tống Liệt cùng với tài xế nhận việc giết gà, bà cụ Quế Hoa quay đầu lại thấy cậu đang buồn rầu ngồi trên bậc cầu thang, bà cụ gọi cậu, hỏi cậu đang nghĩ cái gì vậy.

Những người thuộc thế hệ cũ rất chú trọng bầu không khí, ngày lễ hay ngày tết cũng vậy, đều chú ý tới không khí để được như ý cát tường, ngày sinh nhật của cháu trai cũng rất đáng để ăn mừng, sao lại có vẻ mặt như đưa đám được chứ.

Tạ Tịch Trạch thấy bà cụ gọi mình, giọng bà không vui cho lắm, thế nên cậu ổn định lại cảm xúc, cũng qua giúp đám người Tống Liệt giết gà.

Sau khi cắt cổ gà, nó vùng vẫy trong lồng sắt thêm một lúc, máu vương vãi khắp phiến đá, bà nội thấy Tạ Tịch Trạch chẳng được việc nên bảo cậu lấy một xô nước rửa sạch máu trên sàn đi.

Bước chân Tạ Tịch Trạch loạng choạng, nước còn chưa kịp xách lên, Tống Liệt đã nhận lấy, nhìn cậu không ổn liền lo lắng hỏi, “Em mệt sao? Vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Lúc này tâm trạng Tạ Tịch Trạch rất buồn, cậu không có thời gian tránh mặt Tống Liệt, chứ đừng nói hắn đang nói cái gì.

Bà nội Quế Hoa lắc lắc quạt hương bồ của mình, nói: “Tiểu Tống, đừng chiều nó quá, nó đã lớn rồi, con không thể coi nó còn là đứa trẻ được.” Con trai nên được làm việc nhiều mới có vóc dáng cao lớn, trắng trắng gầy gầy, làm sao có thể chăm sóc người khác, làm sao có cô gái nào thích được chứ?

Tạ Tịch Trạch về phòng, Tống Liệt rửa sạch phiến đá xong cũng đi vào, thấy cậu ỉu xìu gục đầu trên gối, liền đi tới sờ tóc cậu: “Sao lại không vui? Thật sự không muốn tổ chức sinh nhật sao?”

Tạ Tịch Trạch quay đầu không nhìn hắn, “Nói chú cũng không hiểu.” Cậu không thể để hắn biết chuyện mình cũng sống lại được, càng không muốn hắn biết.

Cậu đánh bay tay Tống Liệt, sau đó nhắm mắt lại, “Tôi muốn ngủ, đừng khiêu khích tôi.”

Bộ dạng này, chẳng khác lúc trước là mấy.

Hai ngày nay tính tình cậu đã thay đổi, luôn tránh mặt Tống Liệt, cũng ít khi nổi cáu với hắn.

Tống Liệt cong môi, thấp giọng gọi: “Bé Trạch.”

Vừa nhìn thấy Tạ Tịch Trạch đầu vừa chạm gối đã ngủ, hai ngày nay trong lòng cậu có chuyện, đêm cũng không ngủ được nhiều. Mà Tống Liệt lại tưởng, cậu phiền não vì chuyện của hắn.

Tạ Tịch Trạch đột nhiên phải chịu nhiều áp lực, gặp ác mộng, cứ lặp đi lặp lại những chuyện không tốt, nửa đêm tỉnh dậy cậu bị sốt. Giật mình tỉnh dậy, miệng lưỡi khô khốc nên cậu đi vào phòng khách để uống nước, lúc đi qua phòng khách không để ý đã té ngã, cả người ngã nhoài trên phòng khách kêu lên một tiếng, làm Tống Liệt đang nằm trên sofa cũng bừng tỉnh.

“Tiểu Trạch.”

Tống Liệt đứng lên, trong phòng tối, hắn chính xác đi tới trước mặt Tạ Tịch Trạch, cẩn thận bế cậu lên, đặt cậu ở ghế sofa rồi đi mở đèn.

Tinh thần Tạ Tịch Trạch hoảng hốt, Tống Liệt chạy tới ôm cậu, sờ tay chân cậu mới thấy quá lạnh.

Tạ Tịch Trạch ôm đầu gối, mông thì lót ở trên gối đầu của Tống Liệt, đôi mắt cậu đỏ hoe, nhìn rất đáng thương.

Cậu ngơ ngác nhìn Tống Liệt, há miệng thở dốc, bởi vì khó chịu mà khóe mắt chảy nước mắt, “Tống Liệt…”

Cậu nhỏ giọng gọi, giống như phải chịu uất ức, chỉ để lộ bộ dạng đáng thương trước mắt Tống Liệt.

Cậu bị bệnh, trong lòng có bệnh, ánh mắt nhìn Tống Liệt giống như đang cầu xin, “Chú có thể ôm tôi một cái không?”

“Tiểu Trạch, không thoải mái ở đâu?” Tống Liệt nói, Tạ Tịch Trạch ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, hắn cẩn thận xem xét tay chân Tạ Tịch Trạch, cậu run lên, hắn ôm cậu, cảm nhận được sức nóng ở trên trán cậu, cậu bị sốt nhẹ.

Lần trước trở về từ bệnh viện, Tống Liệt có mang theo hòm thuốc, hắn lấy nhiệt kế ra, ôm Tạ Tịch Trạch để cậu đo nhiệt độ, quả nhiên đã bị sốt nhẹ, ý thức cũng không được tỉnh táo, như đang bị thứ gì đó nuốt chửng vậy.

Tống Liệt giật mình, nâng cằm nhìn kỹ cậu, “Tiểu Trạch, để tôi xem.”

Một lúc sau đôi mắt đờ đẫn của Tạ Tịch Trạch mới lấy lại tiêu cự, Tống Liệt ôm cậu, “Em sốt rồi, ý thức cũng không ổn, để tôi đưa em tới bệnh viện.”

Vừa nghe vậy, Tạ Tịch Trạch lập tức lắc đầu, “Tôi không đi.”

Cậu đẩy Tống Liệt ra, đưa lưng về phía hắn ngồi ở đầu ghế khác, âm thanh rầu rĩ khàn khàn, “Tôi uống thuốc là được, không cần phải đi bệnh viện, sốt nhẹ thôi.”

Nước mũi Tạ Tịch Trạch cũng sắp chảy xuống, nhưng cậu nhịn xuống, không muốn nói cho Tống Liệt biết mình buồn vì chuyện của bà nội.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hơn nữa đời này, cậu chỉ là một thanh niên chưa ra ngoài xã hội bao giờ, lúc chưa hiểu chuyện bố mẹ đã rời đi, đến lúc hiểu chuyện rồi lại đưa bà nội đi mất, một mình cậu tiễn đưa cả nhà mình, ai cũng đi mất rồi, chỉ còn một mình cậu.

Trong lòng Tạ Tịch Trạch có hòn đá bị đè nặng, bướng bỉnh không chịu tới bệnh viện, cậu sợ chỉ cần đi bệnh viện rồi, lúc trở về sẽ không nhìn thấy bà nội nữa.

“Thật sự không muốn đi bệnh viện sao?”

“Không đi.”

Tống Liệt đành rót nước ấm cho cậu, sao đó tìm một ít thuốc cho cậu uống.

Uống xong, Tạ Tịch Trạch không thoải mái, cậu nhăn mặt không nói lời nào, lúc ổn định lại mới nhịn cảm giác buồn nôn xuống.

Cậu nóng tới nỗi khắp người đều là mồ hôi, quần áo ướt đến nửa người, Tống Liệt lấy một cái khăn sạch, đưa cho cậu, “Em tự lau mồ hôi hay để tôi lau cho.”

“... Tôi tự lau được.” Tạ Tịch Trạch ấp úng nói, sau khi sinh bệnh cậu ngoan hơn hơn rất nhiều. Cậu lau mồ hôi lạnh trên người, thấy Tống Liệt vẫn nhìn mình từ nãy tới giờ, cậu nhếch miệng nói, “Vừa rồi suýt chút nữa tôi đã ói ra.”

Nhìn thấy sắc mặt Tống Liệt thay đổi, cậu lại nói: “Nhưng giờ không khó chịu như lúc nãy, tôi muốn về phòng chợp mắt một chút, mai dậy sớm nói chuyện với bà nội.”

Bà cụ làm việc cùng với nghỉ ngơi rất sớm, bà luôn dậy trước bình minh hoặc là năm sáu giờ.

Nhưng cậu không thể ngủ nướng, Tạ Tịch Trạch cúi đầu, hiện tại cậu hơi yếu, tâm lý cùng với cơ thể đều có bệnh, mỏng manh tới nỗi cần có người để bầu bạn, trong phòng chỉ có một mình Tống Liệt, vì vậy cậu lặng lẽ ỷ lại vào đối phương vài ngày, đến khi tâm trạng ổn định lại thì không sao rồi.

Tạ Tịch Trạch thấy mình quá đê tiện, giống hệt như kiếp trước quấn lấy Tống Liệt, cả người chợt phát lạnh.

Tống Liệt gật đầu: “Ngủ sớm đi.”

Thân hình cao lớn ngồi xổm trước mặt Tạ Tịch Trạch, cũng không quay đầu lại, hắn nói: “Tôi cõng em.”

Tạ Tịch Trạch không do dự nhắm mắt lại, vẫn như trước, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng qua eo với bụng hắn, đầu tựa vào vai hắn, để Tống Liệt cõng cậu về phòng.

Tống Liệt xóc người trên lưng, cười nói.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Vẫn còn sớm, mới có hai giờ sáng, sau khi Tạ Tịch Trạch nằm xuống, Tống Liệt không vội rời đi, hắn kéo một chiếc gối ngồi ở đầu giường, hắn kéo cho Tạ Tịch Trạch một cái chăn mỏng, nhìn hốc mắt đỏ bừng ướt át của đối phương lộ ra khỏi chăn, hắn lau mắt cho cậu sau đó nói: “Nhắm mắt vào, ngủ đi.”

Tạ Tịch Trạch buồn chán vùi người trong chăn, “Không dám ngủ.” Sợ tỉnh dậy không còn bà nội nữa.

Đáng lẽ hôm nay cậu phải vui vẻ vì sinh nhật, thế nhưng sinh nhật qua, lại vô cùng lo lắng.

“Tại sao không dám ngủ?” Tống Liệt suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra, liền hỏi: “Là vì bà nội sao?”

Tạ Tịch Trạch nhìn đi chỗ khác, “Tâm trạng tôi không tốt, gặp ác mộng.”

“Vậy tôi không đi đâu, ở chỗ này trông em, có được không?” Tống Liệt mềm lòng, lấy tay xoa đầu cậu, mất mát vì hôm nay không nhận được lời tỏ tình của đối phương cũng biến mất, sự ỷ lại của Tạ Tịch Trạch giống như đang đền bù cho hắn vậy.

Tạ Tịch Trạch lặng lẽ ngước mắt lên, kỳ quái hỏi: “Chú rất thích tôi sao?”

Tống Liệt hỏi ngược lại cậu, “Tôi đã nói với em ngay từ đầu rồi, nếu không thích, thì tại sao lại kết hôn cùng em chứ?”

Cậu nhịn không được phản bác, “Chưa kết hôn.”

Tống Liệt cười khẽ, “Nếu bây giờ tôi cầu hôn em, em có đồng ý không?”

Tạ Tịch Trạch nói: “Những người kết hôn chưa chắc đã yêu nhau.”

Gần đây, cậu đã quen tranh cãi với người đàn ông này, tuy rằng luôn chiếm thế thượng phong, nhưng miệng vẫn hỗn như thế, chẳng khác gì muốn Tống Liệt chứng minh hắn thích cậu như thế nào vậy.

Tống Liệt đi ra phòng khách, rồi cầm điện thoại vào, Tạ Tịch Trạch kéo chăn qua đầu, nhỏ giọng oán trách: “Tôi không muốn xem ảnh.”

Tống Liệt giải thích với cậu: “Đây là ảnh chụp em rất yêu tôi.”

Tống Liệt thấy may mắn vì Tạ Tịch Trạch đã từng quấn lấy hắn chụp nhiều ảnh như vậy, nếu không hắn chẳng có đủ tự tin và dũng khí để bất chấp mọi thứ tìm cậu về. Mỗi lần Tạ Tịch Trạch từ chối trước mặt hắn, sau đó động lực duy nhất để hắn có thể dựa vào là những bức ảnh chụp chung của hai người, Tống Liệt đã dùng những hồi ức này để làm tê liệt bản thân, tự thôi miên chính mình, bây giờ không yêu cũng không sao, ít nhất trước đây Tạ Tịch Trạch rất yêu hắn, chỉ cần từng yêu cũng đủ cho hắn có dũng khí chờ cậu quay về.

Bốn giờ sáng, Tạ Tịch Trạch bắt đầu gặp ác mộng, Tống Liệt đang nằm trên giường lập tức nhận ra, hắn bật đèn lên, từ từ đánh thức người đang bị kẹt trong mộng.

Tạ Tịch Trạch mơ thấy bố cùng với mẹ, hai người tới gặp cậu, nói sẽ đưa bà nội đi, để cậu có một cuộc sống tốt đẹp hơn, cậu trơ mắt nhìn thấy bố mẹ cùng với bà nội ngày càng xa, cậu muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp.

Tạ Tịch Trạch điên cuồng vùng vẫy, Tống Liệt cứng rắn giữ cậu, vừa lo lắng, cũng kiên nhẫn nhỏ giọng gọi tên cậu.

Cậu bị sốt tới nỗi mơ màng, trên mặt toàn là nước mắt, Tống Liệt nhìn mà đau lòng, hắn cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ khóe mắt cậu, “Đừng khóc.”

Tạ Tịch Trạch tỉnh lại, không ngừng thở hổn hển, tay chân cũng được thả lỏng, cả người yếu ớt nằm trên giường, nhưng cảnh tượng ở trong mộng rất chân thực khiến cậu vô cùng căng thẳng.

Cậu nói: “Tống Liệt, mấy giờ rồi…”

Tống Liệt nhìn điện thoại, “Chưa tới bốn rưỡi.”

Tạ Tịch Trạch dứt khoát đứng dậy khỏi giường, Tống Liệt hỏi cậu muốn đi đâu?

“Tôi đi nhìn bà nội.” Cậu còn chưa kịp xỏ dép, Tống Liệt kéo cậu lại, “Chờ lát nữa được không, giờ này bà nội chưa dậy đâu.” Cả đêm trằn trọc, Tạ Tịch Trạch không thể ngủ được.

Tống Liệt nhớ rõ, bà cụ Quế Hoa qua đời vào tuần thứ ba sau sinh nhật của Tạ Tịch Trạch, hai ngày nay sắc mặt của Tạ Tịch Trạch luôn bồn chồn lo lắng, hắn nghĩ có lẽ là vì bà cụ.

“Không được, tôi muốn đi bây giờ.”

Cậu chạy chân trần đi, Tống Liệt nhặt dép cậu lên đuổi theo sau.

Tạ Tịch Trạch dừng lại ở trước cửa phòng bà nội, “Bà nội.” Cậu gõ cửa, cửa không khóa, đẩy một cái đã mở ra.

Cửa sổ trong nhà chỉ hé ra một khe nhỏ, mùi thịt thối nồng nặc bao trùm cả căn phòng, khiến người khác buồn nôn.

Tạ Tịch Trạch tới gần mép giường, “Bà nội.”

Tống Liệt vừa mới bật đèn, đã nhìn thấy Tạ Tịch Trạch quỳ ở đầu giường, ngón trỏ đặt ở động mạch trên cổ bà cụ, khẽ nói: “Bà nội đi rồi.”

Bà cụ Quế Hoa đột ngột qua đời, thậm chí còn sớm hơn ba tuần so với đời trước, điều này nằm ngoài dự đoán của Tống Liệt, hắn lo lắng nhìn Tạ Tịch Trạch, sợ cậu sẽ suy sụp, nhưng đứa nhỏ không gào khóc, giống như đang sợ hãi cái gì đó, chân tay đều run lên.

Tống Liệt đi tới ôm chặt lấy cậu, hôn lên trán đối phương: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

“Lạnh, tôi ôm em.”

“Vừa rồi tôi thấy bố cùng với mẹ tới đón bà nội đi.”

“Ừm…” Tạ Tịch Trạch nói xong liền nắm lấy tay Tống Liệt, cậu muốn để Tống Liệt đỡ mình lên, nhưng chân cậu không còn sức, chưa kịp nói gì, hai mắt đã tối sầm lại. Cậu ngã vào ngực Tống Liệt, vừa lạnh vừa ấm áp.

Chương kế tiếp