Sau Khi Sống Lại, Hắn Trở Thành Chồng Tôi

CHƯƠNG 20: LÃO KHỐN KIẾP ĐỐI XỬ TỐT VỚI CẬU

Có hai biến cố lớn xảy ra ở Tạ gia, bà cụ Quế Hoa qua đời, cần có người đứng ra tổ chức tang lễ cho bà, mà tình hình hiện tại không thể để thi thể của bà ở một bên được, nhưng lúc nguy cấp như vậy, Tạ Tịch Trạch lại sốt cao, Tống Liệt cho cậu uống thuốc, còn chưa nằm được hai phút, đã khóc không ngừng gọi bà nội.

Tạ Tịch Trạch cũng không hiểu tại sao mình lại yếu ớt như thế, cậu khóc tới choáng váng, không la hét kêu gào, chỉ thi thoảng khóc nức nở, giống như một con mèo bị lấy đi móng vuốt, càng khiến người khác thấy cậu đáng thương.”

Tài xế biết, Tạ Tịch Trạch quan trọng như thế nào với ông chủ, bèn nói: “Ông chủ, hãy để tôi lo chuyện này cho.”

Tống Liệt sờ đầu nóng bỏng của Tạ Tịch Trạch, không do dự bế cậu ra ngoài.

“Không, tôi không muốn đi.” Tạ Tịch Trạch khô khan nói, vung tay đá chân, vừa kéo tóc Tống Liệt vừa dãy dụa, “Tôi không muốn đi đâu cả, tôi muốn tiễn bà nội đi, không muốn đi, không muốn đi! Oa!”

Tống Liệt hôn lên trán Tạ Tịch Trạch, nhẹ nhàng vỗ vai cậu: “Bé Trạch, ngoan, đã có người lo cho bà nội, em tới bệnh viện trước, chờ hết sốt rồi quay lại tiễn bà có được không?”

“Không được!” Tạ Tịch Trạch kiên quyết nhìn Tống Liệt nói, ánh mắt tràn đầy cầu xin, “Chỉ lần này thôi, nếu tôi không chịu được chú hãy đưa tôi tới bệnh viện, tôi xin chú, xin chú đó.”

Cậu vừa lau khô nước mắt, nói xong lại rơi xuống, hai mắt sưng đỏ cố sức mở ra.

“Tống Liệt, tôi xin chú…”

Tống Liệt khom tay ôm chặt lấy cậu, làm sao hắn có thể nhìn đứa nhỏ cầu xin mình chứ, hắn thở ra một hơi, không bế người ra ngoài nữa, hai người về phòng, hắn nói: “Cơm ăn ba bữa đúng giờ phải uống thuốc, mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi, không chịu được nữa phải nói cho tôi.”

Mặc kệ hắn nói cái gì, Tạ Tịch Trạch đều gật đầu, thật ra cậu đâu có yếu ớt như Tống Liệt nghĩ, nhất là thời điểm quan trọng thế này, người càng ốm yếu, thân thể sẽ càng kiên cường, cả người cậu nóng rực, nhưng cả người tràn đầy năng lượng, cậu đi theo Tống Liệt để cùng hắn lo liệu đám tang cho bà cụ Quế Hoa.

Tống Liệt cúi đầu nhìn đứa nhóc như người trưởng thành, ôm lấy đầu cậu, sau đó bảo tài xế gọi người tới làm tang lễ cho bà cụ Quế Hoa theo phong tục địa phương, nên làm như vậy để bà yên nghỉ rời đi.

Hắn biết sẽ tới ngày này, nhưng nhìn người trong lòng thống khổ, mà còn phải thẳng lưng chống đỡ, càng thấy đau lòng hơn. Hắn muốn Tạ Tịch Trạch kiên cường hơn, cũng muốn cậu yếu đuối, một tay hắn chăm sóc cậu lớn lên, làm sao nói bỏ là bỏ được.

Bà cụ Quế Hoa qua đời ở tuổi 70, không bệnh không ốm đau mà qua đời, đây chính là một đám tang may mắn, dựa theo phong tục địa phương còn phải mở cỗ.

Tài xế đã liên hệ với người chủ trì tang lễ, đến trưa, người kia đưa theo vài người tới, ban đêm tiếng kèn xô na vang lên, thắp hương để siêu độ, Tạ Tịch Trạch gác đêm ở linh đường, cậu luôn quỳ, Tống Liệt không thể chịu được, đưa một cái ghế thấp cho cậu, Tạ Tịch Trạch không ngồi, Tống Liệt liền bế người ngồi lên ghế, mới đi ra ngoài làm việc.

Thời gian cứ thế trôi qua, hai ba giờ sáng, Tạ Tịch Trạch vẫn lẳng lặng ngồi ở linh đường, đôi mắt đã sưng húp, tư thế không hề thay đổi.

“Tiểu Trạch.”

Tạ Tịch Trạch nhướn mi lên, không trả lời.

Tống Liệt ngồi xuống trước mặt cậu, dịu dàng dỗ dành, “Em đi ngủ một lát được không?”

Nhưng bảo Tạ Tịch Trạch đi ngủ cậu cũng không đi, Tống Liệt hết cách, chỉ có thể cưỡng ép cậu đi ngủ một chút, nhưng Tạ Tịch Trạch căn thời gian rất chuẩn, nói ngủ một chút, chẳng mấy chốc đã tỉnh.

Tạ Tịch Trạch rất nghe lời, ngoại trừ không ngủ, nhưng uống thuốc rất đúng giờ, thỉnh thoảng uống hai hớp cháo để giữ sức, không thì cũng ngậm một viên kẹo ở trong miệng, cậu bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, cũng trưởng thành thêm không ít.

Tang lễ kéo dài suốt ba ngày, cả ba ngày hai người không được nghỉ ngơi, đêm cũng chẳng ngủ được, cơn sốt của Tạ Tịch Trạch lên xuống thất thường, sốt cao, sốt nhẹ cứ dai dẳng không dứt, mãi tới khi bà cụ hạ thổ, giữa đường về nhà, Tạ Tịch Trạch khom người ở ven đường không ngừng nôn ói, tất cả nước thuốc ở trong bụng đều bị ói ra, cậu suy yếu dựa vào lòng Tống Liệt, sau khi đưa bà nội đi, sức khỏe kiên cường kia như bị rút sạch, gầy tới nỗi gương mặt hóp lại, đôi mắt trũng sâu, không còn tinh thần.

Tống Liệt đau lòng không chịu được, một người đàn ông gần ba mươi tuổi như hắn, lúc thấy Tạ Tịch Trạch biến thành bộ dạng này không nhịn nổi thiếu chút nữa đã khóc, cuối cùng, hắn cõng Tạ Tịch Trạch suốt quãng đường từ trên núi về nhà. Sau ba ngày, cả thể xác lẫn tinh thần của Tạ Tịch Trạch đều không thể chống đỡ nổi, cậu uống thuốc, nằm trên giường chẳng thể dậy nổi nữa.

Tống Liệt sờ trán cậu nóng bỏng, không dám chậm trễ nữa, tài xế đi cùng bọn họ cũng đã ba ngày không nghỉ ngơi, nên hắn không muốn để tài xế lái xe.

Tống Liệt bế Tạ Tịch Trạch ra ngoài, sau đó quay đầu nói với tài xế: “Vào thôn tìm người biết lái xe, lập tức tới bệnh viện trên thị trấn.”

Tạ Tịch Trạch sốt tới mức bất tỉnh, cậu không bị ác mộng quấy rối nữa, cũng không nói mớ gọi bà cụ Quế Hoa nữa, Tống Liệt ôm cậu vào lòng, sau đó lấy một cái khăn sạch từ trong tủ ra, đắp khăn thấm nước lên trán cậu để hạ nhiệt, miệng còn lo lắng không ngừng thổi thổi.

Chẳng mấy chốc tài xế đã đưa người biết lái xe tới, anh ta không dám nhiều lời, được người ta bỏ tiền ra thuê làm việc, huống hồ khí chất của Tống Liệt không tầm thường, người trong thôn đều biết hắn là ông chủ lớn, thế nên anh ta không dám nhiều lời trước mặt hắn.

Một giờ sau mới tới bệnh viện trên thị trấn, bệnh viện nhỏ không nhiều người lắm, cũng không có quá nhiều người xếp hàng khám bệnh, cũng không cần xếp hàng, lập tức tới chỗ bác sĩ, bác sĩ vừa nhìn đã biết người này sốt ba ngày chưa đi viện, cũng không nhiều lời trách cứ người nhà, lập tức đo nhiệt độ cơ thể rồi lấy máu đi xét nghiệm.

Tống Liệt tranh thủ thời gian làm thủ tục nhập viện, đến khi quay lại phòng bệnh, y tá đang truyền dịch cho Tạ Tịch Trạch, mạch máu quá mỏng, chọc hai lần mới truyền được.

Tạ Tịch Trạch đang hôn mê khẽ kêu lên một tiếng, Tống Liệt bảo y tá đi ra ngoài, người đi rồi hắn gương mặt đang bình tĩnh lập tức thay đổi, hắn cầm lấy một tay không truyền dịch của Tạ Tịch Trạch, áp lên má mình, sau đó nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

Trời chạng vạng, Tạ Tịch Trạch mới tỉnh lại, cơ thể được truyền dịch đã bớt nặng nề hơn mấy ngày trước, cậu cử động tay, người đàn ông bên cạnh lập tức tỉnh dậy.

“Tiểu Trạch.”

Tống Liệt cúi đầu đo nhiệt độ trên trán và má của cậu, “Em thấy thế nào rồi?”

“Có hơi chóng mặt.” Tạ Tịch Trạch liếm liếm đôi môi trắng bệch, ý thức trở lại lúc mình té xỉu, liền hỏi: “Tôi bất tỉnh bao lâu rồi?”

Tống Liệt xoa tóc cậu, “Một ngày.”

Trầm ngâm một lát, hắn cúi đầu nhìn bụng Tạ Tịch Trạch, hỏi: “Em có muốn đi vệ sinh không?”

“Được.”

Cả người Tạ Tịch Trạch vô lực không thể dậy được, dạ dày cũng trống rỗng, nhưng bụng rất trướng, Tống Liệt đỡ cậu dậy đi giải quyết một lần, sau đó đưa cậu tới bồn rửa tay, Tạ Tịch Trạch lại thấy buồn nôn.

Tạ Tịch Trạch nói nhỏ với người vẫn đỡ mình nãy giờ, “Tôi đói quá, tới mức buồn nôn.”

Cậu cúi người, sống lưng cong cong trước bồn nước, chẳng còn chút thịt nào.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Tống Liệt đứng đó không nhịn được, hốc mắt ướt ướt, hôn trán cậu, Tạ Tịch Trạch đẩy hắn ra, “Đừng hôn tôi.” Trên mặt cậu đều là nước miếng, hơn nữa râu ở cằm hắn cọ vào mặt cậu rát rát.

Tống Liệt cười chua xót, bế cậu về giường, sau đó nói: “Tôi ra ngoài gọi bác sĩ tới, mang đồ ăn tới cho em, chờ tôi một chút.”

Người đàn ông bận trước bận sau, hắn đi khỏi phòng bệnh, Tạ Tịch Trạch kéo gối lên che mắt, cả khuôn mặt vùi vào đó, chẳng mấy chốc gối đầu đã ướt.

“Lão khốn nạn, sao còn đối tốt với tôi như vậy….” Tôi đối với chú đâu có tốt.

___ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T___

Buổi tối đo lại nhiệt độ cơ thể, cơn sốt của Tạ Tịch Trạch đã thuyên giảm rất nhiều, mặc dù đầu vẫn còn nóng nhưng ý thức đã tỉnh táo hơn nhiều rồi.

Tống Liệt mang hai suất cơm tối về, sợ Tạ Tịch Trạch ăn nhạt, còn mua nhiều trái cây về, ở nông thôn hơi lạc hậu nhưng có hoa quả tươi, cùng với rau củ rất tươi ngon. Lúc Tạ Tịch Trạch ăn cháo, hắn ngồi bên cạnh cậu gọt trái cây, còn bữa tối của mình vẫn chưa ăn một miếng.

Mùi vị của cháo nhạt nhẽo, Tạ Tịch Trạch nhìn Tống Liệt, nhất thời không muốn ăn. Cậu giận dỗi buông muỗng xuống, đá nhẹ vào chân hắn, “Tống Liệt, sao chú còn chưa ăn cơm?”

Tại sao hắn cứ làm ra bộ dáng chịu thương chịu khó ấy, cậu lại đối xử với hắn không tốt chẳng lẽ muốn cậu phải áy náy sao?

Tống Liệt thong thả cắt hoa quả ra, xếp ngay ngắn trên đĩa, “Cháo nhạt quá à?”

“Tống, Liệt!”

Tống Liệt cười, “Giờ tôi sẽ ăn.” Hắn thấy mắt cá chân của Tạ Tịch Trạch lộ ra ngoài chăn, nhét nó vào trong chăn, liền lấy ngón tay xoa xoa mắt cá chân cậu vài cái, Tạ Tịch Trạch lập tức rụt lại, “... Chú làm cái gì mà lại sờ chân tôi?” Chân của đàn ông có cái gì mà sờ.

Tống Liệt: “.......” Hắn sờ cằm mình, sau đó sát tới gần Tạ Tịch Trạch, cái mũi cao ngất thiếu chút nữa là động tới cậu, hắn dịu dàng cười, hỏi: “Sắc lắm sao?”

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tạ Tịch Trạch đỏ bừng, hắn mới nhịn cười, “Không trêu em nữa, mau ăn cơm đi.”

Mấy ngày nay hai người bận rộn, cũng chưa ăn được gì, hiện tại rất đói, Tống Liệt ăn từng miếng cơm lớn, nhưng động tác không thô lỗ chút nào, Tạ Tịch Trạch đột nhiên đá hắn một cái, Tống Liệt quay đầu lại nhìn cậu sau đó buông đũa cười hỏi, “Tiểu Trạch? Sao thế?”

Tạ Tịch Trạch quay đầu lại, một lúc sau mới nhìn vào mắt hắn, thản nhiên nói cảm ơn.

Sau chín giờ, Tạ Tịch Trạch lại đo nhiệt độ một lần nữa, nhiệt độ vẫn hơi cao, cả ngày vùi trong chăn, mồ hôi đầm đìa.

Cả người cậu dính dính, nhưng lại không nói với Tống Liệt, thật ra cũng không muốn gây phiền phức thêm cho đối phương, Tống Liệt lại phát hiện ra chuyện đó, hắn vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, vẫy tay ra hiệu với cậu, “Lại đây, em lau người đi.”

Trong lòng Tạ Tịch Trạch tức muốn chết, mắng hắn, “Vẫy cái gì mà vẫy, chú gọi chó ấy à.”

Cậu mắng không lớn, âm thanh cũng nhỏ.

Cả người dính nhớp khó chịu, miệng không để cho người khác yên, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần ra, để Tống Liệt lau người cho mình.

Cơ thể của đứa nhỏ đã có dáng hình của thanh niên, cũng không thiếu nét ngây ngô trẻ con, Tống Liệt tinh tế lau người cho cậu, ánh mắt cực kỳ chính trực, lau sạch sẽ người cậu, sau đó lại dừng ở dưới quần.

“Tiểu Trạch, có lau…”

Tạ Tịch Trạch đoạt lấy khăn tắm, “Tôi tự làm được.”

Đang chuẩn bị cởi quần, thấy Tống Liệt không quay đầu đi, cậu liền vội vàng đuổi người, “Tôi muốn rửa mông, chú mau cút ra ngoài.”

Tống Liệt không động đậy, cậu lại duỗi tay đẩy đẩy hắn, thúc giục: “Mau ra ngoài.”

Trước đây, chỉ cần Tống Liệt ở nhà lúc rảnh rỗi, Tạ Tịch Trạch sẽ quấn lấy hắn đòi tắm rửa cho mình, Tống Liệt tìm quản gia cho cậu cũng không muốn, chỉ cần Tống Liệt, Tống Liệt hầu hạ cậu nhiều năm như vậy, mãi tới khi cậu mười hai tuổi, mới không cần hắn giúp nữa.

Tống Liệt cười hỏi: “Thật sự không cần tôi giúp?”

Cậu gào lên, “Không cần!”

Tống Liệt khẽ thở dài, đi ra khỏi phòng bệnh, có chút hoài niệm về khoảng thời gian hầu hạ đứa nhỏ tắm rửa.

Y tá đưa giường đi kèm tới, Tạ Tịch Trạch mở to hai mắt, trong lòng thấy không thoải mái, giả bộ hỏi: “Chị y tá, không có giường lớn hơn một chút sao?”

Y tá lắc đầu, “Xin lỗi, đây là giường đi kèm lớn nhất rồi.”

Tạ Tịch Trạch nhìn giường mình đang nằm, cho dù phòng bệnh không có nhiều đồ đạc gì, nhưng giường cũng đủ rộng, đủ thoải mái, sau đó cậu lại nhìn cái giường nhỏ bé đáng thương bên cạnh, nhất thời không biết nói gì.

Tống Liệt tắm xong đi ra ngoài, ngồi trên giường phụ lau tóc, người đàn ông có vóc dáng cao lớn không phù hợp với chiếc giường bé kia, mà mấy đêm vừa rồi hắn không được nghỉ ngơi đàng hoàng, còn phải ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp kia một đêm, cổ họng Tạ Tịch Trạch đều nghẹn lại, hốc mắt đỏ lên.

Tống Liệt tưởng cậu nhớ tới bà cụ Quế Hoa, cũng chẳng biết phải an ủi như thế nào, đành phải ôm cậu vỗ vỗ vai dỗ dành: “Trạch cục cưng đừng khóc.”

Tạ Tịch Trạch đẩy hắn ra rồi lại bị đối phương kéo lại.

Lúc nhỏ không biết Tạ Tịch Trạch đã rơi nước mắt trước mặt Tống Liệt bao nhiêu lần, có lúc khóc thật, nhưng có lần khóc giả, mỗi lần khóc sẽ không chịu nín, mỗi lần đều gào lên một cách giả vờ, chẳng giống một người con trai tí nào. Tống Liệt bế cậu vào lòng dỗ dành, từ tám tuổi tới hai mươi tuổi chưa từng thay đổi.

Trạch cục cưng đừng khóc.

Lại cứ khóc.

Hu.

Khóc thì chú mới thương tôi.

Đứa trẻ mình chăm sóc từ nhỏ tới lớn chẳng lẽ lại không thương hay sao?

Thế nên, Tống Liệt ôm cả người cậu vào lòng, “Trạch cục cưng đừng khóc.”

Giống như theo bản năng, Tạ Tịch Trạch che đôi mắt đỏ hoe của mình đi, “Không khóc.”

“Haiz.”

“Chú mới khóc í…” Tạ Tịch Trạch buông tay ra, chui khỏi lòng Tống Liệt, nằm xuống, quay lưng về phía hắn.

Sống lại không dễ.

Cậu nghĩ, cho dù hắn vẫn là Tống Liệt, nhưng lần này không dễ như vậy nữa.

Cậu thay đổi, Tống Liệt cũng thay đổi.

Chương kế tiếp