Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 172
Tin Liễu Chẩm Thanh là sứ thần đã truyền đi khắp nơi, lúc này y chính là nam thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình nổi tiếng, lời đồn nổi lên tứ phía trong kinh, nói Nhiếp chính Vương mới nhậm chức vẫn đang thèm nhỏ dãi Liễu Chẩm Thanh, thấy y còn chưa thành hôn nên hắn ta mới không cần Trưởng công chúa.

Mọi người sôi nổi suy đoán, lần này Liễu Chẩm Thanh đi sứ, sợ là khó tránh khỏi vận mệnh hoà thân với Tây Hằng.

Mà lúc này nhóm sứ thần đã phải xuất phát, Liễu Chẩm Thanh tạm biệt nhóm của sư phụ và mọi người rồi lên đường. May mà lần trước ông lão đã đi phương nam rồi tạm thời tu dưỡng, bồi bạn với cháu ngoại Nguyên Cận của y ở đó, nếu không lúc biết tin, ông sẽ tức chết mất.

Sau nhiều ngày lên đường, nhóm người đã đến phía Tây, qua một thành trì nữa là đến biên thành - nơi quân Hoắc gia đóng quân, mà trời cũng càng ngày càng nóng.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, giọng Liễu Kiều từ bên ngoài truyền đến: “Chủ nhân, phải xếp hàng để qua cửa thành, có rất nhiều người.”

Ngay sau đó lại có giọng nói của những quan viên khác truyền tới, chắc là thấy xe ngựa dừng lại nên hỏi.

“Hầu gia, có cần xuất trình mộc bài để qua cửa trước không?”

“Cứ theo thứ tự xếp hàng, đừng gây phiền phức cho dân chúng.” Dân tộc nơi biên giới lai tạp, quá phô trương thì ngược lại sẽ tự gây hoạ.

Ở đây Liễu Chẩm Thanh có thân phận cao nhất, đương nhiên mọi người đều nghe y.

Xe ngựa vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng cách tấm màn xe ngựa sẽ có thể nghe được tiếng nói của người đi đường, chủ đề phổ biến nhất là những trận chiến nơi biên cương, càng đi về phía tây càng được nghe nhiều về quân Hoắc gia và thanh danh huynh đệ nhà họ Hoắc.

Liễu Chẩm Thanh bực bội, y đã cởi hết lớp quần áo này đến lớp quần áo khác mà vẫn thấy trong xe ngựa oi bức, hận không thể cởi hết sạch, chỉ có thể ăn đá viên để mình mát mẻ hơn một chút. Y thưởng thức khối rubik ngọc thạch trong tay, suy tính trong lòng quay cuồng không ngừng.

Chỉ còn ba ngày là đến, đến lúc đó có thể sẽ gặp......

Trong hai năm, thư gửi từ quân Hoắc gia phía tây hầu như chưa từng gián đoạn, tất cả đều là thư giữa Hoắc Phi Hàn, Lê Tinh Nhược và y, có lúc nói chính sự, có lúc nói nhàn sự, duy trì liên hệ chặt chẽ. Không lâu trước đó trong thư nhắc đến việc Lê Tinh Nhược vừa mang thai, lúc này chắc đã sắp sinh, y cũng coi là đến kịp thời.

Ngược lại là người nào đó thì hay rồi, từ hai năm trước Hoắc Phong Liệt đã bắt đầu dừng liên hệ. Y vốn cho rằng cún con này sẽ tiếp tục dính lấy y, dùng phương thức thư từ không ngừng cày độ tồn tại, kết quả là không hề có.

Nếu không nhờ Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược thỉnh thoảng nhắc đến tình hình của hắn trong thư, y cũng không biết hắn thế nào.

Nhưng Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược có nhắc thì cũng nhắc ít, nhiều nhất y chỉ biết hắn sống ở trong quân đội không tệ, chức vụ cũng cao lên theo chiến công, hiện tại đã là thiếu tướng quân xứng chức của quân Hoắc gia.

“Thiếu tướng quân của Hoắc gia vô cùng dũng mãnh, lần trước nghe nói bên kia sông có thổ phỉ quấy rối, thiếu tướng quân trực tiếp dẫn theo một tiểu đội kỵ binh tiêu diệt sạch nhóm cướp lớn nhất phía tây, đấy chính là bang phái làm hại vùng này hơn hai mươi năm đó.”

“Đúng vậy, ta vốn cho rằng một đại tướng quân Hoắc gia đã rất lợi hại rồi, không ngờ còn có thêm một thiếu tướng quân, phía tây của chúng ta thật sự là càng thêm an ổn. Mà họ lại quản lý rất nghiêm ngặt, không khắt khe với bách tính, thương đội của bọn ta đến đây làm ăn cũng yên tâm hơn.”

“Chẳng thế thì sao, trước kia chỉ lo các nước nhỏ bên cạnh vây công tứ phía, giờ thì hay rồi, thiếu tướng quân cũng có thể một mình lãnh binh đánh trận, hai huynh đệ cùng nhau bảo vệ, ai dám xâm phạm.”

“Không phải trước đây có một nước nhỏ hay kiếm cớ xuất binh thăm dò thực lực của hai huynh đệ à, kết quả trực tiếp bị đánh cho sợ, liên tục phái người tới xin lỗi, nói là hiểu lầm. Chẳng phải ngay cả Tây Hằng không hợp với chúng ta cũng không dám tùy tiện khiêu khích sao?”

“Nghe nói Nhiếp chính Vương của họ đã hoà ly với Trưởng công chúa của chúng ta, muốn hòa đàm lần nữa.”

“Hoà đàm gì, chắc lại là liên hôn.”

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó bèn bĩu môi, tự nhủ chẳng lẽ ai ở đây cũng biết tin đồn về mình?

Kết quả một giây sau đã nghe ai nói: “Ta nghĩ là do quận chúa nước Tây Hằng muốn gả cho thiếu tướng quân, nên mới nhờ biểu ca của nàng ta đứng ra hoà đàm gì đó.”

Liễu Chẩm Thanh sững sờ, quận chúa nào?

“Ồ, ta biết, vị quận chúa kia từng theo tướng quân nước họ đến biên cảnh quấy rối, kết quả bị thiếu tướng quân trực tiếp đánh rớt ngựa. Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới quan hệ hai nước, suýt nữa thì bị giết rồi. Từ lúc ấy mụ điên đó đã quấn lấy thiếu tướng quân, ngày ngày không màng thân phận chạy đến nước ta. Lần trước nàng ta còn đánh quý nữ tiếp cận thiếu tướng quân, rồi bị đuổi khỏi biên cảnh.”

“Nhưng để ta nói thì, vị quận chúa kia đã mê thiếu tướng quân như thế, lại có quan hệ tốt với Nhiếp chính Vương, vậy dứt khoát làm thông gia luôn đi, dù sao gả vào Đại Chu chúng ta cũng đủ hãnh diện, còn có thể duy trì hòa bình hai nước, đúng lúc thiếu tướng quân đến tuổi kết hôn, nghe nói còn chưa đính hôn nữa. Cưới một vị quận chúa, còn có thể cưới thêm những vị quý nữ khác làm thiếp, chẳng phải quá tốt sao, ha ha ha!”

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó bèn nhíu mày, cười nhạo một tiếng. Hóa ra không liên hệ với ta là bởi vì cuộc sống ở đây rất muôn màu muôn vẻ. Biện pháp của thái tử điện hạ quả nhiên hữu dụng. Chắc là sau khi hai người tách ra, Nhị Cẩu đột nhiên tỉnh ngộ nên mới ngại không liên hệ, cũng có thể hiểu được, thật ra y đã sớm đoán được sẽ có ngày như vậy.

Chuyện quá khứ chẳng qua là niên thiếu vô tri thôi. Liễu Chẩm Thanh nhìn Nhị Cẩu lớn lên, đương nhiên y sẽ không so đo hành vi mạo phạm mình của cún con kia. Y hẳn nên nhẹ nhõm với tình huống này, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có chút buồn bã. Dù sao dáng vẻ kiên định của Nhị Cẩu lúc trước đã quấy rầy y vô số lần trong mộng lúc đêm khuya.

Liễu Chẩm Thanh rất am hiểu quên đi thứ nên quên, thậm chí trong đầu y đã bắt đầu tính toán nếu tin đồn là thật, phe mình sẽ càng chiếm ưu thế khi đàm phán với Lý Cẩm Trữ. Nếu Nhị Cẩu cũng để ý vị quận chúa kia, vậy cũng là vẹn toàn đôi bên.

Nghĩ đi nghĩ lại, lạch cạch một tiếng, Liễu Chẩm Thanh cúi đầu nhìn, khối rubik trong tay đã phục hồi như cũ, y mờ mịt nhìn.

Mang theo bên người hai năm, y thật sự thích món đồ chơi này, cũng quen đeo rồi, dù sao những ngọc bội trước kia của y luôn được dùng làm đủ chuyện, hiếm khi tồn tại trên người y quá một năm. Đây là thứ duy nhất được y đeo lâu như vậy. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, lần gặp mặt sau, chắc y phải trả nó về thôi.

Nghĩ đến khối rubik ngọc thạch sẽ được điêu khắc lại để tặng cho người ngoài, y đã cảm thấy bực bội, mà một khi đã bực thì lại nóng thêm. Liễu Chẩm Thanh không chịu nóng được, y chỉ có thể cầm một viên đá bên cạnh, lăn từ trên mặt xuống cổ, cổ áo cũng bị kéo ra một chút, viên đá lăn xuống lồng ngực, cuối cùng sự cáu kỉnh cũng bị cái mát lạnh dập tắt.

Lúc này nhóm người đã hoàn toàn dừng lại, người bên ngoài đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành, chỉ thấy cửa thành mở rộng, một đội người và ngựa nhanh chóng lướt qua cửa thành, chạy dọc theo hàng người cho đến nhìn thấy nhóm sứ thần mới chậm lại.

Người xung quanh kinh ngạc nhìn người cầm đầu đội ngũ– giáp đen, áo choàng đỏ sậm, gương mặt cương nghị tuấn mỹ bị mũ giáp trụ che khuất, thân hình cao lớn uy phong lẫm liệt. Trên mũ giáp, thậm chí trên gương mặt còn dính vết máu khô như mới từ trên chiến trường về, sát khí khát máu quanh quẩn xung quanh, khí thế uy nghiêm khiến nhóm người huyên náo hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mọi người không dám tin nhìn, đây không phải là... Đây không phải là...

Nhóm sứ thần đi đầu chưa nhận ra đó là ai, nhưng khi thấy cờ của đối phương, trong nháy mắt đều mừng rỡ, định tiến lên nghênh đón trò chuyện, kết quả con ngựa cao to dẫn đầu dường như chẳng hề dừng lại mà cứ lướt qua họ, đến gần xe ngựa ở giữa, tiếng vó ngựa mới chậm rãi dừng lại.

Liễu Kiều nhìn thấy từ xa nhưng nhất thời không nhận ra, dù sao người đến thật sự thay đổi rất nhiều, cả khí chất lẫn thân hình. Cho đến khi đối phương dừng lại ngay trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén quét từ người hắn sang khe hở màn xe ngựa, Liễu Kiều mới dần phản ứng lại: “Ngươi...”

Không đợi hắn nói chuyện, người nọ đã trực tiếp nhảy lên xe ngựa. Đang định vén rèm lên thì hơi ngừng lại, sát khí vừa rồi giống như biến mất trong nháy mắt, nam nhân uy vũ đến mấy mà tới gần người thương cũng hoá vụng vệ. Hắn đứng trên khung xe, cởi mũ giáp ra, chỉnh lại tóc, lấy tay áo chà mạnh gương mặt, lau đi vết máu khô trên đó.

Mà Liễu Kiều đứng bên cạnh há mồm trợn mắt nhìn thao tác của hắn, một lần nữa khẳng định, đúng là… Hoắc Phong Liệt rồi!

Hoắc Phong Liệt miễn cưỡng sửa sang lại dung mạo, hắn hít sâu mấy hơi, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm trầm ổn vừa rồi, vừa vén màn xe lên vừa trầm giọng nói: “Thanh ca, là đệ, đệ tới đón huynh.”

Liễu Chẩm Thanh vừa tự làm lạnh mình vừa suy nghĩ lung tung, còn đang hoảng hốt, y đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa quen vừa lạ nói một câu thường xuất hiện trong giấc mơ của mình.

“Hả?” Liễu Chẩm Thanh theo bản năng nghi hoặc.

Nhị Cẩu?

Sao có thể? Vừa rồi còn nghe người qua đường nói không lâu trước đó thiếu tướng quân đã xâm nhập biên cảnh Tây Bắc đuổi theo kẻ địch gì đó, bọn họ đến không khéo, cho dù có quân Hoắc gia tới đón thì cũng không thể là Hoắc Phong Liệt.

Cho nên y nghe nhầm?

Còn đang nghĩ ngợi thì màn xe đã bị nhấc lên, đầu tiên là ánh nắng chiếu vào, theo sau là một bóng dáng cao lớn hoàn toàn che đi ánh nắng, chỉ để lại một cái bóng dài.

Một người thân thuộc lại lạ lẫm chiếm lấy tầm nhìn của Liễu Chẩm Thanh.

Ai đây?

Là Nhị Cẩu à?

Đường nét khuôn mặt người trước mắt sắc bén, không còn chút ngây ngô trẻ con nào, lộ ra vẻ tuấn mỹ đầy tính công kích, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ giật mình trước bề ngoài của hắn, càng không nói đến khí chất trưởng thành như thể đang tỏa hormone giống đực về phía người đối diện.

Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác nhìn, mà lúc này Hoắc Phong Liệt cũng ngây dại, đương nhiên bề ngoài của y vẫn là dáng hình hắn khắc vào sâu trong linh hồn để ngày nhớ đêm mong, chỉ là trạng thái của y lúc này thì Hoắc Phong Liệt chỉ mới gặp qua trong mơ.

Tim hắn nảy lên, hắn theo phản xạ kéo lại tấm màn sau lưng, không để người ngoài nhìn thấy chút gì.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt dần nổi lửa, hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, cơ bắp trên người cũng dần căng cứng.

Hắn từng nghĩ trong lần gặp lại Thanh ca đầu tiên, hắn nhất định sẽ cho Thanh ca thấy bản thân đã thay đổi, hắn nhất định phải thành thục ổn trọng, nhất định phải khắc chế…

“Nhất định phải” cút hết đi!

Hai năm qua, sự tưởng niệm ngày ngày đêm đêm cùng tình yêu đã chất chồng thành chấp niệm, ban đầu hắn còn nghĩ mình sẽ kiềm chế, giả vờ hành xử bình thường, không tạo áp lực cho Thanh ca, để y cảm nhận được sự thay đổi của hắn. Vì vậy hắn đã chịu đựng hai năm ròng rã không liên lạc với Thanh ca!

Thế nhưng chỉ cần một hành động của Liễu Chẩm Thanh là đã đủ đập nát toàn bộ cố gắng và lý trí của hắn.

Ánh mắt hắn từ khẩn trương kích động đến kinh ngạc nhiệt liệt, cuối cùng chỉ còn lại âm u nguy hiểm.

“Thanh ca...”

Chất giọng như thiêu như đốt cùng với ánh mắt đầy tính chiếm đoạt nháy mắt khiến Liễu Chẩm Thanh tỉnh táo lại.

Y bị kinh ngạc với Hoắc Phong Liệt lúc trưởng thành, dường như hắn đã thay đổi rất nhiều, lại giống như không hề thay đổi, y cũng không biết nên đối xử với hắn thế nào.

Nhưng trạng thái hiện tại của đối phương khiến y cảm thấy nguy hiểm, cho đến khi y phản ứng lại mới phát hiện bộ dáng của mình bây giờ rất mất mặt.

Liễu Chẩm Thanh vốn nghĩ với thân phận của mình, sẽ không ai dám trực tiếp xông vào xe ngựa nên mới để quần áo không chỉnh tề, hình tượng cũng không cần nốt thế này.

Khối đá trong tay tan thành một viên nhỏ đang đọng trên xương quai xanh của y, chậm rãi chảy nước. Nước chảy ra làm ướt vạt áo, tóc cũng có mấy sợi bị ướt dính trên cái cổ trắng nõn, giọt nước dọc theo đường cong cơ thể không ngừng trượt xuống sâu trong vạt áo, hai điểm nào đó như ẩn như hiện dưới cổ áo mở rộng.

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng đưa tay định chỉnh quần áo lại, nhưng một bàn tay lớn duỗi ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay y.

Lực nắm rất lớn làm y run lên, khó xử ngước mắt lên nhìn hắn: “Phong Liệt...”

Chỉ thấy ánh mắt hắn lộ liễu lướt qua thân thể y, thái độ rõ ràng kia làm da đầu Liễu Chẩm Thanh tê dại, như thể Nhị Cẩu... Nhị Cẩu... làm gì với y vậy!

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt dừng lại trên cánh môi Liễu Chẩm Thanh.

Y kinh hoảng mím môi lại, đôi môi trước đó được xát đá lạnh vào mà đỏ tươi.

Tia lý trí duy nhất còn sót lại của Hoắc Phong Liệt cuối cùng cũng đứt.

Không có tiết mục ôn chuyện đường hoàng, Hoắc Phong Liệt thực hiện lời hứa của mình luôn.

Không phải lỗi của hắn, là do Thanh ca… Do Thanh ca… Buộc hắn phải phá hủy tiết mục “cửu biệt trùng phùng”. Hắn vốn có thể... vốn có thể không bắt nạt Thanh ca, hắn biết Thanh ca không nguyện ý, hắn vốn có thể dịu dàng chậm rãi mưu toan, hắn cũng chuẩn bị tâm lý rồi... Đều tại Thanh ca sai!

Khi Liễu Chẩm Thanh bị kéo vào trong ngực hắn, y đã thầm nghĩ không ổn rồi, nhưng hai năm trước y đã không thể phản kháng, thì hai năm sau y càng không có biện pháp, gần như trong nháy mắt y đã bị Hoắc Phong Liệt đè xuống hôn, không cho y bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ nháy mắt xâm chiếm mọi giác quan của Liễu Chẩm Thanh khiến y choáng váng, vô cùng xấu hổ giận dữ.

Nụ hôn chứa sự điên cuồng, Hoắc Phong Liệt chỉ hận không thể hôn nát người trước mắt để chữa khỏi nỗi khổ tương tư.

“Thanh ca, đệ nhớ huynh! Cuối cùng… Cũng gặp được huynh rồi.”

Chương kế tiếp