Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 173
Hắn quá nhớ người này, dù cho y đang ở ngay trước mắt mình, ở ngay trong lồng ngực mình, nhưng hắn vẫn nhớ đến đau lòng.

Cái cổ làm hắn mê luyến, cùng với hơi thở chân thật của Thanh ca lần thứ hai xuất hiện, hắn chỉ muốn hoàn toàn độc chiếm. Thậm chí còn bắt đầu điên cuồng hối hận, vì sao hắn có thể nhịn được hai năm không đi gặp y.

Thân thể, đôi môi, hơi thở mềm mại của Thanh ca, tất cả đều khiến Hoắc Phong Liệt điên cuồng đến mất khống chế. Có lẽ căn bản không phải do bộ dáng hiện tại của Liễu Chẩm Thanh kích thích hắn, mà chỉ cần hắn tới gần y, tình yêu bị áp chế hơn hai năm sẽ sụp đổ trong nháy mắt, giống như núi lửa yên lặng nhiều năm chợt bùng nổ, khiến hắn chỉ muốn bộc lộ hết thảy tình cảm của mình.

Nhưng tất cả đều không thể giảm bớt, ngược lại càng chiếm hữu lại càng trở nên mất khống chế, càng điên cuồng hơn, đáy mắt Hoắc Phong Liệt xuất hiện màu đỏ sậm, thể hiện rõ chủ nhân của nó đang mất lý trí.

Liễu Chẩm Thanh thật sự bị sợ hãi, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Y bị đường nét có phần xa lạ trên gương mặt đối phương làm cho hoảng hốt, tựa như một nam tử xa lạ, lại dường như rõ ràng là Nhị Cẩu của y.

Nhưng cún con này vừa gặp mặt đã làm ra loại chuyện này, y còn tưởng sau hai năm, Hoắc Phong Liệt sẽ trưởng thành hơn, quả nhiên chẳng đoán trước được điều gì.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh càng cảm thấy e thẹn không chịu được, y ra sức giãy giụa, suýt đã bị áo giáp đen cứng rắn của Hoắc Phong Liệt làm bị thương tay.

Nhưng bàn tay của ai đó không chịu an phận, hơn nữa động tác càng quá hơn… Hai năm trước Hoắc Phong Liệt còn chưa quá đáng như vậy, tối đa là gặm cắn cho đã ghiền như chó săn nhỏ nổi điên thôi, nhưng lúc này, hắn lại giống như tiến vào kỳ động dục.

Cho nên lần này Liễu Chẩm Thanh bị hắn làm cho đờ ra.

Vốn y chỉ còn lại một tầng quần áo, lại đang ở trạng thái nửa hở, quả thực là tạo điều kiện hoàn mỹ cho Hoắc Phong Liệt. Mà Liễu Chẩm Thanh bị đụng chạm như vậy càng thấy không ổn, trên má càng đỏ hơn, dù sao y cũng không có loại kinh nghiệm này mà!!!

Bởi vì bề ngoài, Liễu Chẩm Thanh được bao nhiêu người ngưỡng mộ, nhưng không ai dám, hoặc phải nói là không ai dám bắt nạt y như Hoắc Phong Liệt. Sống hơn hai mươi năm trên đời, cũng chỉ có một con cún xấc láo dám giở trò với y như thế, quá ư là xấu xa.

Liễu Chẩm Thanh sợ hãi, Hoắc Phong Liệt cứ như bị điên, không thèm quan tâm đến sự phản kháng của y. Đối mặt với sự uy nghiêm được rèn giũa qua hai năm của Nhị Cẩu, y không thể tự bảo vệ mình thêm nữa, nếu cứ thế… thì xong đời mất!!

Miệng Liễu Chẩm Thanh bị lấp kín, không thế phát ra tiếng, y chỉ đành từ bỏ việc đối kháng với Hoắc Phong Liệt, dùng tay vỗ vào xung quanh để phát ra tiếng động, nhằm ra ám hiệu Liễu Kiều mau vào cứu.

Liễu Kiều đúng là có nghe thấy tiếng động, nhưng hắn vừa vén rèm lên thì đã thấy Hoắc Phong Liệt đang hôn Liễu Chẩm Thanh. Hoắc Phong Liệt nâng chân đạp sang, rèm cửa lại rơi xuống, còn Liễu Kiều sửng sốt, nhớ tới “giáo huấn” nào đó lúc trước nên ngoan ngoãn ngồi trở lại, hoàn toàn làm lơ tiếng động do Liễu Chẩm Thanh cố gắng phát ra kia.

Những quan viên khác và đội ngũ do Hoắc Phong Liệt dẫn đầu thì hai mặt nhìn nhau, chờ mệnh lệnh của hai vị đại nhân bên trong, mà những người dân nhận ra Hoắc Phong Liệt đều duỗi cổ tò mò nhìn sang. Nhưng vì sao sau khi hai người đi vào, trừ đong đưa ra thì xe ngựa lại không có thêm tiếng động gì thế?

Liễu Chẩm Thanh đã cảm giác được tay Hoắc Phong Liệt đang xuyên qua lưng quần y, con ngươi lập tức co rụt lại, không biết là do hoảng sợ hay là vì vừa mới bị hôn, thân thể y thế nhưng thật sự phối hợp với hắn… Y vừa thầm mắng tại sao Liễu Kiều còn chưa tiến vào, vừa dùng tay bắt lấy cổ tay của Hoắc Phong Liệt, nhưng sức của y yếu hơn hắn, Hoắc Phong Liệt lại giống như thật sự định giở trò lưu manh tới cùng.

Trong lúc hoảng loạn, cả người Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, không chỉ mặt đỏ như máu mà y lại càng tức giận, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Đứa nhỏ từng ngoan ngoãn lại làm ra chuyện này, y vừa xấu hổ vừa giận dữ, thậm chí là tức giận, ngay cả ý định muốn đâm Hoắc Phong Liệt một đao cũng có.

Nhưng thân thể của con người thường dễ bị khuất phục theo bản năng. Tuy Liễu Chẩm Thanh suýt tức chết, nhưng da đầu y lại tê dại, đầu óc trống rỗng.

Loại tình huống này… trước đây chưa từng có. Sự phản kháng của y cũng dần dần yếu đi.

Đúng lúc này, dường như bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng của sứ thần nhỏ giọng dò hỏi: "Hầu gia, thiếu tướng quân… Cửa thành tạm dừng việc qua cửa, có thể tiếp tục đi chưa ạ, dân chúng đều đang đợi…"

Bởi vì quân đội Hoắc gia có quyền lực đặc thù, cho nên khi bọn họ vừa tiến đến, đội ngũ ra vào thành phải ngừng lại.

Liễu Chẩm Thanh nghe được tiếng nói còn thấy hơi hoảng hốt, đột nhiên cảm giác mình đã có thể dùng miệng hô hấp lại, nụ hôn của Hoắc Phong Liệt đã dời đi.

Y bắt lấy cơ hội, vừa hít sâu một hơi, định kêu lên nhưng chưa kịp thì đã bị Hoắc Phong Liệt duỗi tay che lại.

Một giọng nói trầm khàn kiềm chế vang lên: "Thanh ca, bên ngoài toàn là… đại sứ và quan viên, cả tiểu đội của quân Hoắc gia và những người dân chờ ngoài đó, bọn họ… đều đang nhìn vào chiếc xe ngựa này."

Hô hấp của Liễu Chẩm Thanh lập tức cứng lại, nhanh chóng tỉnh táo lại, giọng nói nghẹn lại ở yết hầu. Nếu y hô lên, vậy chẳng phải người bên ngoài sẽ biết bọn họ đang làm gì trong này sao? Sao có thể… Hoắc Phong Liệt không biết xấu hổ, nhưng y biết mà!

Liễu Chẩm Thanh biết y đang bị cún con uy hiếp, dù sao Nhị Cẩu đang bày ra dáng vẻ bất chấp, lợi dụng tâm lý không muốn người ngoài biết của y để ra sức mà…

Liễu Chẩm Thanh vốn là người thông minh, một khốn cảnh nhỏ như vậy, kẻ nào dám tính kế y, y vẫn có thể trả đòn hiểm. Nhưng tình huống này là lần đầu tiên y gặp phải, tư duy đã bị loạn bởi cách làm của Hoắc Phong Liệt, đầu y như sắp cháy máy, đâu còn nghĩ ra được cách gì nữa.

Sứ thần bên ngoài thấy đã lâu mà bên trong vẫn không có động tĩnh, lại cất giọng nói: "Hầu gia, thiếu tướng quân, xin ra chỉ thị…"

Liễu Chẩm Thanh nghe thế bèn nóng bừng mặt, đang lúc không biết làm sao, Hoắc Phong Liệt lại đột nhiên buông tay ra, thế mà lại bày ra thái độ hoàn toàn mặc kệ y có phát ra âm thanh kỳ quái gì hay không. Liễu Chẩm Thanh bị kinh sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng duỗi tay che miệng, tránh những tiếng động xấu hổ bị người ta nghe thấy.

Y hung ác trừng mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, nhưng hắn lại nhìn y mỉm cười, sự thâm sâu trong ánh mắt đã sớm bị thay thế bằng tình cảm khó khống chế được.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh chỉ có một cảm giác– Sau khi lớn lên, Hoắc Phong Liệt đã học hư rồi.

Nhưng y không rảnh lo bản thân mình hiện tại đang bị bắt nạt như thế nào, chỉ có thể hoảng loạn dùng ánh mắt ý bảo hắn trả lời với người bên ngoài.

Lúc này Hoắc Phong Liệt mới đáp bằng giọng trầm thấp: "Cho đi, xuất phát."

Hắn vừa nói chuyện vừa động tay động chân, quả thực hư không chịu được.

Xe ngựa khởi hành, tiếng người xung quanh ngày càng lớn, Liễu Chẩm Thanh cũng không sợ, chịu đựng một hồi, bỗng nhiên gõ nhẹ lên đầu Hoắc Phong Liệt. Y lấy được cơ hội thở dốc, vừa định giận dữ phát hỏa thì thấy hắn bỗng cúi đầu xuống.

Tất cả những sự kinh sợ lúc nãy của Liễu Chẩm Thanh đều không bằng lúc này, y trăm triệu lần không không ngờ… Dù sao hiện giờ y đã hồn lìa khỏi xác– đó là hiểu theo cả nghĩa đen và bóng…

Sau khi xe ngựa ra khỏi cửa thành, đi vào vùng ngoại ô, Liễu Kiều đang chậm rãi điều khiển xe ngựa chợt nghe thấy chủ tử ở bên trong gào to tên hắn.

Liễu Kiều nhanh chóng xông vào, đập vào mắt hắn là Liễu Chẩm Thanh đang một tay kéo dây quần, một tay túm quần áo tựa vào thành xe, hai mắt rưng rưng, khuôn mặt đỏ bừng, giận không thể chịu nổi: "Đuổi hắn ra cho ta."

Liễu Kiều không nghĩ nhiều, chỉ đưa mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, lại vừa lúc thấy hình như hắn đang nuốt thứ gì đó. Liễu Kiều không hiểu, nhưng dường như sau động tác này, chủ tử càng tức hơn: "Cút!"

Liễu Kiều lập tức ra tay, nhưng Hoắc Phong Liệt lại không để ý đến Liễu Kiều, mà là nhìn vào đôi mắt rưng rưng và vẻ mặt tức giận của Liễu Chẩm Thanh. Lúc này trên mặt hắn không có cảm xúc mất khống chế như vừa nãy, sau khi khôi phục lại tinh thần, chỉ có biểu cảm áy náy của đứa nhỏ khi mới làm sai. Thậm chí khi Liễu Kiều ra đòn tấn công, ban đầu hắn còn chưa phản ứng lại.

"Thanh ca, đệ…"

Bị Liễu Kiều tấn công một chưởng, Hoắc Phong Liệt kêu lên một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, lập tức so chiêu ở trong xe ngựa với Liễu Kiều.

Liễu Kiều muốn đuổi người, Hoắc Phong Liệt muốn ở đây, hai người không ai chịu nhường ai.

Sau khi giao thủ, hai người cũng phát hiện võ công của đối phương đã tiến bộ không ít, tuy Hoắc Phong Liệt còn chưa phải là đối thủ của Liễu Kiều nhưng cũng rất khó đối phó, muốn đuổi hắn xuống cần phải ra tay nặng hơn.

Liễu Kiều xoay người một cái, góc độ ra chiêu xảo quyệt, lần thứ hai đánh trúng bả vai Hoắc Phong Liệt, muốn trực tiếp đánh bay người ra ngoài, nhưng Hoắc Phong Liệt lại cứng rắn chịu đau, nhất quyết không đi ra.

Chỉ là ngay lúc này, tiếng kêu rên của Hoắc Phong Liệt càng lớn, không đợi Liễu Kiều tiếp tục ra tay, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên hô: "Dừng!"

Liễu Kiều vô thức dừng lại, khó hiểu nhìn Liễu Chẩm Thanh, mà y lại khiếp sợ nhìn vào áo giáp đen của Hoắc Phong Liệt đang không ngừng nhỏ máu tươi.

"Đệ bị thương!"

Liễu Kiều ra chiêu thì không thể bị ngoại thương ngay, mà lúc này đổ máu chứng tỏ trước đó trên người Hoắc Phong Liệt đã có thương tích.

Dù sao Liễu Chẩm Thanh cũng từng học y, lại thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt thì lập tức phát hiện có điều không đúng.

Mà lúc này, hai phó tướng của Hoắc Phong Liệt nghe thấy tiếng động đã nhanh chóng cưỡi ngựa qua, bọn họ không dám mạo phạm quý nhân bên trong, dù sao thiếu tướng quân cũng đã nói đó là người quan trọng nhất, cho nên chỉ đành nói với vào qua cái mành xe: "Thiếu tướng quân, ngài đang bị thương nặng, quân y đã dặn dò… không nên cử động mạnh." Tuy bọn họ không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng mà xét thấy tiếng động khiến người khác hãi hùng khiếp vía, chỉ có thể nhắc nhở như vậy.

Liễu Chẩm Thanh đã có phán đoán nên khi nghe được lời này, vẻ mặt càng xấu đi, thật sự phải cố lắm mới nhịn xuống cục tức này: "Liễu Kiều, cầm hòm thuốc vào đây."

Liễu Kiều lập tức ra ngoài.

Liễu Chẩm Thanh lại hung dữ nói với Hoắc Phong Liệt: "Cởi áo giáp ra!"

Hắn không dám hó hé, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời cởi áo giáp ra, quần áo màu lam bên trong đã bị màu đỏ tươi thay thế, có chỗ máu đã đọng lại, có chỗ vẫn còn đang nhỏ giọt, cmn, đây là trước khi vào xe ngựa đã đổ máu rồi đấy!

Vừa vén áo lên thì thấy một vết thương lớn do đao gây ra nhìn rất ghê rợn, chỉ đơn giản thoa thuốc bột, băng bó thô sơ một chút, mà tình huống như vậy vốn không nên cưỡi ngựa đi xa.

Liễu Chẩm Thanh nhìn miệng vết thương, sắc mặt vô cùng kém, y nhận lấy hòm thuốc do Liễu Kiều đưa vào, vừa định chuẩn bị xử lý lại bị Hoắc Phong Liệt bắt lấy cổ tay nói: "Thanh ca, đệ tự làm được rồi, đừng làm bẩn tay huynh."

Y lập tức ngẩng đầu căm tức nhìn Hoắc Phong Liệt, hắn bị nhìn đến chột dạ, chỉ có thể buông tay ra, nhưng khi thấy Liễu Chẩm Thanh im lặng xử lý vết thương, trong mắt hắn lại hiện lên niềm vui sướng kích động, thậm chí hắn còn nghĩ– Cũng may lúc trước ăn một đao này, bằng không chắc chắn lúc nãy đã bị Thanh ca đuổi ra.

Đúng vậy, Liễu Chẩm Thanh bị vết thương của hắn dọa sợ, không chỉ là vết đao này, còn có thêm mấy vết thương lớn nhỏ của mấy năm trước nữa, những cái đó chỉ được nhắc qua trong thư của ca ca và tẩu tẩu của Hoắc Phong Liệt, nhưng Liễu Chẩm Thanh thấy vết thương chân thật thì càng thêm đau lòng.

Rõ ràng bây giờ đang tức muốn chết, hận không thể hành hung Nhị Cẩu, lại… thực sự đau lòng cho Nhị Cẩu phải chịu khổ, thậm chí sẽ ngang ngược vô lý nghĩ rằng– Nếu không phải vì y, Nhị Cẩu sẽ không rời khỏi kinh thành, sẽ không tới nơi này mà chịu nhiều vết thương như vậy.

"Thanh ca, đệ…"

"Dám nói xin lỗi, ta… sẽ kêu ca ca đệ đánh chết đệ!" Liễu Chẩm Thanh đau lòng thì đau lòng, nhưng vẫn quở mắng.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lóe lên: "Xin lỗi, huynh cứ kêu ca ca đánh đệ đi, là đệ mất khống chế, không nên đối xử với huynh như thế, nhưng mà… Thanh ca, đệ không hối hận."

Lại là những lời này.

"Đệ thật đúng là… Biết sai không sửa! Đệ học được cái này lúc nào thế…"

"Thanh ca, huynh không cần dạy đệ, chỉ cần được ở bên cạnh huynh, lúc nào đệ cũng có thể mất khống chế, dạy rồi cũng sẽ tái phạm. Có lẽ huynh không tin, ý định ban đầu của đệ khi gặp lại huynh không phải như vậy. Nhưng đệ không thể khống chế được bản thân, huynh thông minh như vậy nên có thể hiểu được, người cầu mà không được đang ở ngay trước mặt mình, sẽ khiến mình nổi điên." Hoắc Phong Liệt trầm giọng bày tỏ.

Liễu Chẩm Thanh chán nản ngẩng đầu nhìn hắn, lại chỉ đối diện với ánh mắt thâm tình như biển của Hoắc Phong Liệt, sau hai năm lắng đọng, nó càng trở nên sâu thẳm.

Y nhất thời không biết nên có cảm tưởng gì, Hoắc Phong Liệt đã thay đổi, nhưng chấp niệm đối với y lại không hề thay đổi, ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Nói một câu “tẩu hỏa nhập ma” cũng không quá.

Liễu Chẩm Thanh cảm giác không thể nói tiếp chủ đề này với Hoắc Phong Liệt, nói nhiều cũng chỉ tự khiến mình xấu hổ, làm mình tức chết.

"Sao lại bị thương, sao không dưỡng thương cho tốt, rốt cuộc đệ đang…"

"Vì đệ nhớ Thanh ca." Hoắc Phong Liệt nói bằng giọng điệu đương nhiên.

Bàn tay đang băng bó của Liễu Chẩm Thanh cứng đờ.

Hoắc Phong Liệt rũ mắt nhìn tay y, lẩm bẩm nói: "Đệ vừa mới đánh giặc xong, nhận được tin huynh muốn tới đây, Thanh ca không nghĩ là đệ sẽ đến gặp huynh ngay sao? Chỉ cần không chết, đệ sẽ đi. Quả nhiên Thanh ca vẫn không hiểu rốt cuộc tâm ý của đệ đối với huynh sâu nặng đến nhường nào."

Thế mà còn dám giận y? Lời này khiến mặt Liễu Chẩm Thanh không hiểu sao nóng lên. Cảm giác từ sau khi gặp mặt, cảm xúc của mình thật sự hoàn toàn bị Nhị Cẩu khống chế. Sau khi phản ứng lại, trong lòng y chỉ nghĩ muốn phản kháng, để bản thân bình tĩnh lại.

"Dày vò thân thể của mình không phải là việc một danh tướng nên làm." Liễu Chẩm Thanh lạnh lùng nói, sau khi băng bó xong thì xoay người dọn dẹp, lại đột nhiên phát hiện trên ngực của áo giáp đen vừa cởi ra có một túi gấm. Túi gấm này rất tinh xảo, không giống đồ của nam tử, nhìn giống như là tín vật đính ước. Hơn nữa xem xét vị trí đặt, nếu như mặc áo giáp vào thì nó hoàn toàn nằm ở chỗ trái tim.

Trong đầu Liễu Chẩm Thanh lập tức hiện lên thân phận nữ tử nào đó, quận chúa sao? Hay là quý nữ? Lại nhớ đến chuyện vừa nãy… hai chữ “tra nam” lập tức nổi lên rồi lại bị đè xuống. Tuy bị cún con chọc tức, nhưng y cũng sẽ không mất niềm tin vào nhân phẩm của Hoắc Phong Liệt. Nhưng nếu dựa theo logic…

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, gần như không thể nào tự khống chế được, y vờ thu dọn, bàn tay lại nhân cơ hội sờ lên túi gấm, xoa xoa để cảm giác đồ vật bên trong, linh cơ chợt lóe, một đáp án xuất hiện.

Là tóc.

Ngực Liễu Chẩm Thanh giống như bị chạm vào, phía sau đột nhiên có người ôm y. So với sự điên cuồng mới nãy thì lúc này đây, Hoắc Phong Liệt nhẹ nhàng ôm y, giống như hai người chỉ đang dựa sát vào nhau: "Thanh ca, đệ rất nhớ huynh, thật sự rất nhớ huynh. Thanh ca, rời đi hai năm, đệ kiên trì không viết thư cho huynh, hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Vậy khi gặp lại, huynh có thấy đệ thay đổi gì không, có thấy nhớ đệ hay không, có… để ý đến đệ chút nào không? Là… có để ý đệ đúng không."

Hai năm không liên lạc, thì ra là thế.

Liễu Chẩm Thanh cố kỵ vết thương của hắn, trước tiên không đẩy hắn ra, mà là cứng ngắc lên tiếng: "Chuyện vừa rồi ta còn chưa tính sổ với đệ, đừng tưởng rằng đệ đơn phương thích thì có thể muốn làm gì thì làm, buông ra!"

Hoắc Phong Liệt lại không chịu buông: "Rốt cuộc huynh có đồng ý tiếp nhận tình cảm của đệ không?" Hắn vừa cười khẽ, vừa duỗi tay xuyên qua eo của Liễu Chẩm Thanh. Y cả kinh, còn tưởng hắn muốn khiến y giận điên lên: "Đệ dám làm xằng bậy…"

Kết quả đập vào mắt y là Hoắc Phong Liệt đang giơ lên đồ vật mà y luôn treo bên hông, Liễu Chẩm Thanh suýt đã quên, vẻ mặt y thay đổi, khí thế xẹp xuống.

"Đây là…"

"Khi đệ tiến vào thì nhìn thấy huynh đang cầm nó ngắm nghía, còn mang theo bên mình, dù huynh nói không thèm để ý đến đệ, đệ cũng không tin."

"Xằng bậy, ta… vừa hay lần này tới đây để trả lại cho đệ, ta sợ làm mất, cho nên mới…" Liễu Chẩm Thanh còn không thể tự giải thích rõ, thật ra y mang theo bên mình cũng vì trân trọng tình cảm chân thành của thiếu niên, vốn định trước khi gặp mặt sẽ tháo xuống, tránh cho bị hiểu lầm. Kết quả trời xui đất khiến thế nào mà vẫn bị hắn nhìn thấy.

"Thanh ca, huynh gạt người, rõ ràng mấy năm nay huynh vẫn luôn mang theo bên mình, không tháo xuống hay đổi đi."

Liễu Chẩm Thanh lập tức bị nghẹn lời.

"Hơn nữa mấy năm nay, huynh cũng không tiếp tục xem mắt với bất kỳ ai. Thành chủ thành Nam Phong muốn gả muội muội cho huynh, lão hầu gia cũng đã đồng ý, nhưng huynh lại từ chối, Thanh ca dám nói không hề liên quan đến đệ sao?"

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi liên tục, trong lòng muốn phản bác, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Không phải vì Hoắc Phong Liệt, chắc chắn là không phải, chỉ là y… y… Y cũng không biết vì sao, chính là không muốn tìm ai mà thôi.

Mà gần như vì hai điểm này, cho nên sự dày vò hai năm nay đối với hắn mới không khó chịu như vậy. Hắn cảm thấy tất cả đều có ích, hắn còn cơ hội, có lẽ cũng bởi vì tiềm thức này cho nên hắn cảm thấy dù mình có làm điều quá mức, người trong lòng ngực cũng sẽ không… thật sự quyết liệt, vậy nên hắn mới dễ dàng mất khống chế như vậy.

Loại bỏ nhân tố “đệ đệ”, cho dù Thanh ca không thích hắn, nhưng trong lòng y cũng không hoàn toàn không có dấu vết của hắn.

Hoắc Phong Liệt càng nghĩ càng không nhịn được muốn hôn người trong lồng ngực: "Thanh ca… Đệ thích huynh, thật sự rất thích huynh, Thanh ca, khi nào huynh mới có thể thích đệ, đệ không muốn mỗi lần đều mất khống chế, đệ muốn chúng ta có thể lưỡng tình tương duyệt, đệ muốn…"

Lúc này đột nhiên nghe thấy y nói.

"Lạ thật, sao mà đệ biết được? Những chuyện này khi viết thư cho đại ca đại tẩu của đệ, ta còn chưa từng nhắc tới, làm sao mà đệ…" Huống chi y còn có hơn phân nửa thời gian không ở kinh thành. Đeo ngọc bội, không đi xem mắt, cả vụ ở thành Nam Phong…

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, nhẹ nhàng buông Liễu Chẩm Thanh ra.

Y quay đầu lại, nghiền ngẫm nhìn Hoắc Phong Liệt: "Đệ… phái người theo dõi ta? Vẫn luôn theo dõi ta trong hai năm nay sao?"

Chương kế tiếp