Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 175
Liễu Chẩm Thanh lạnh lùng trừng Hoắc Phi Hàn, Hoắc Phi Hàn đứng một bên cười gượng.

Lê Tinh Nhược trên giường khó chịu nói: "Huynh lườm chàng ấy làm gì? Không lẽ Phi Hàn nhìn nhầm sao?"

Trước kia quả thực Liễu Chẩm Thanh không chịu được việc Hoắc Phong Liệt hơi tí là làm ra hành vi vượt rào, thấy Hoắc Phi Hàn nói muốn đến nhưng không đến chỉ có thể tự mình đến tị nạn, kết quả vừa vào đã nghe thấy hắn đang hớn hở thương lượng với Lê Tinh Nhược xem đại hôn nên làm ở đây hay về kinh thành làm, nghe mà khiến lông tơ y dựng đứng cả lên, tức đến lập tức đá văng cửa mà vào.

"Nhìn thấy nhưng lại không ngăn cản." Liễu Chẩm Thanh tức giận nói.

"Ngăn cản làm gì? Ai biết huynh với đệ ấy là thế nào? Nhỡ đâu huynh vui thì sao!" Lê Tinh Nhược sinh con xong vẫn chẳng tăng thêm tí nữ tính nào, vẫn hùng hổ trách mắng y.

"Ai vui chứ, muội biết đệ ấy đã làm cái gì sao?"

Liễu Chẩm Thanh vừa định cáo trạng, nhưng giây phút đó lại không nói được ra miệng, những việc Hoắc Phong Liệt làm với y, có việc nào nói ra được đâu!

Hoắc Phi Hàn cẩn thận quan sát sắc mặt Liễu Chẩm Thanh, nói: "Đệ ấy làm gì? Ngoại trừ hôn... Hôn đệ?"

Lê Tinh Nhược cười tủm tỉm nói: "Nếu như quá mức hơn thì không phải càng nên chịu trách nhiệm sao?"

Liễu Chẩm Thanh thở dốc nửa ngày, chỉ có thể nói: "Đừng nói bậy!"

Hoắc Phi Hàn lặng lẽ liếc qua cái dây treo trên eo Liễu Chẩm Thanh một cái, không nói lời nào.

Lê Tinh Nhược híp mắt nhìn y, mở miệng muốn phản bác, nhưng bên cạnh Liễu Chẩm Thanh có một Liễu Kiều, chỉ cần y không muốn, hạ lệnh không cho Hoắc Phong Liệt đến gần là được. Người đều do Hoắc Phong Liệt tự mình đón về mà đến bây giờ cũng không ngăn cản được, chứng minh Liễu Chẩm Thanh chưa từng hạ lệnh cho Liễu Kiều, rốt cuộc là y không nghĩ ra hay là cái gì khác...

Lê Tinh Nhược nghĩ hay là thôi, đừng ép người quá mức, lỡ phản ứng ngược lại thì phiền toái. Nhìn người thông minh bị vây khốn mà trở nên hồ đồ cũng rất thú vị. Sư huynh này của nàng thế mà chưa nhận ra, nếu như người ngoài làm thế với y, y đã sớm xốc cả nóc nhà lên, căn bản sẽ không đấu tranh như thế này. Từ trước đến nay đều là y khiến người khác đau khổ vùng vẫy trong tình cảm, trừ Hoắc Phong Liệt, ai có thể để lại dấu vết trong lòng y chứ.

Đệ đệ này sớm đã đổi khác, chỉ có thể nói người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.

Liễu Chẩm Thanh vốn đến hỏi tội, cuối cùng lại tự chột dạ, chỉ có thể lấy ra cái vòng chuẩn bị cho hai bé cưng để chuyển chủ đề.

Đợi sau khi đeo lên cho hai đứa trẻ, Hoắc Phi Hàn mới hỏi thăm việc đi sứ lần này. "Không ngờ Thái Tử điện hạ thật sự để đệ đi qua."

"Là chính ta xin đi." Liễu Chẩm Thanh nói: "Loại việc nhỏ này không cần Thái Tử điện hạ bận tâm. Lão hoàng đế cũng chỉ còn sống mấy ngày, Thái Tử điện hạ sắp đăng cơ nên bận không qua được."

"Thái Tử điện hạ đã hoàn toàn tiếp nhận chính vụ, chỉ là một cái hình thức thôi. Nếu như Đại Chu bốn bề bình yên, ta thấy Lý Cẩm Trữ cũng không gây ra được việc gì lớn." Lê Tinh Nhược nói: "Chỉ là hắn ta nhìn chằm chằm huynh khiến muội thấy ghê tởm, dứt khoát tìm cơ hội hạ độc chết hắn ta mới được."

"Độc chết hắn ta chưa hẳn có lợi nhất với Đại Chu chúng ta. Mọi người yên tâm, trong lòng ta có tính toán, khoảng thời gian này... Hoắc đại ca, ảnh vệ dưới trướng của huynh đều điều động cho ta đi."

"Được. Lát nữa ta dặn dò một câu, để ảnh vệ trưởng đến gặp đệ."

Nói chuyện một lúc thì thấy Hoắc Phong Liệt chạy đến, hắn mới bị Liễu Chẩm Thanh thúc giục đi đổi thuốc, đổi xong quay về sân thì không thấy ai nên vội vàng đến đây: "Thanh ca, lát nữa đệ đi tuần tra, huynh muốn đi dạo xung quanh cùng đệ không."

Tuy giọng nói trầm thấp vững vàng như đang làm việc công, nhưng lại không giấu được sự gấp gáp muốn để người thương biết chỗ của mình của một cậu nhóc choai choai, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không muốn cho hắn cơ hội đến gần nào.

"Ta vẫn có việc chính phải xử lý." Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.

Hoắc Phong Liệt bị từ chối cũng không nản lòng, dù sao lúc nãy hắn còn nhận được quà, bèn tiến lên một bước, nhân lúc đám người chưa phản ứng lại thì trộm hôn má Liễu Chẩm Thanh, quay người đi ra ngay: "Đệ sẽ quay về nhanh thôi."

Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy mặt y xanh đen, tay muốn duỗi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể hung hăng lau má.

Hai người muốn cười lại không dám cười, đột nhiên Liễu Chẩm Thanh mở miệng, bọn hắn tưởng y định trách mắng hành động vừa nãy của Hoắc Phong Liệt.

Kết quả y tạm ngừng rồi nói: "Miệng vết thương của hắn vẫn chưa lành, chỗ tuần tra lớn cỡ nào?"

Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược nhìn nhau một cái, Hoắc Phi Hàn đứng dậy nói: "Thôi, để ta đi xem. Đúng lúc thương lượng một chút việc nước Tây Hằng dẫn quân đến."

Đợi sau khi Hoắc Phi Hàn đi ra, Lê Tinh Nhược nhìn Liễu Chẩm Thanh đang trêu đùa hai đứa nhỏ, đột nhiên nói: "Vừa nãy trước khi huynh đến, ta và Phi Hàn đang thương lượng để huynh làm cha nuôi hai đứa trẻ."

Liễu Chẩm Thanh cười cười: "Có phải đợi đến tiệc đầy tháng rồi tuyên bố không?"

Lê Tinh Nhược lại nói: "Nhưng bọn ta quyết định tạm thời không cần nữa."

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên, thấy Lê Tinh Nhược dịu dàng cười với hai đứa trẻ: "Các con muốn thêm một người cha nuôi hay thêm một nhị thẩm?"

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đây, suýt đã sặc nước miếng. Thấy Lê Tinh Nhược nhướng mày nhìn sang, y vừa định phản bác thì đã nghe nàng nói: "Đứa trẻ nói muốn thêm một nhị thẩm."

Liễu Chẩm Thanh quả thực dở khóc dở cười nhìn Lê Tinh Nhược: "Các muội... Cả nhà đều định bắt nạt ta?"

"Hết cách, muội cũng gả vào Hoắc gia rồi, chỉ có thể giúp người nhà chồng." Lê Tinh Nhược đột nhiên xúc động nói: "Thực ra lúc đầu chia ly, muội và Hoắc Phi Hàn cũng có chút không xác định đứa trẻ đó có thể kiên trì bao lâu với huynh, hai năm nay không ít người nhìn trúng Phong Liệt, có xinh đẹp, có dịu dàng, có năng nổ, nam nữ đều có, có những người còn đuổi đến cửa phủ tướng quân, nhưng hắn đều coi nhẹ, không cho chút cơ hội nào, hơn nữa lý do đệ ấy đưa ra đều là “đã có người mình yêu ở kinh thành”. Cho dù có người đưa khuê nữ đến làm nha đầu thông phòng không cần danh phận, Phong Liệt cũng không muốn, chỉ một lòng một dạ nhớ huynh, sau đó gây dựng sự nghiệp, muốn trở thành người đủ xứng đôi với huynh."

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lóe lên.

Lê Tinh Nhược tiếp tục nói: "Thực ra sau khi muội có thai và biết được là hai đứa, Phi Hàn đã không quan tâm công việc ở quân doanh nữa, những ngày này đều do một mình Hoắc Phong Liệt kiểm soát quân Hoắc gia. Sự trưởng thành của hắn khiến người ta phải líu lưỡi, Phi Hàn cũng nói đệ ấy có bản lĩnh hơn cả mình, ngày đó Phi Hàn hỏi đệ ấy có muốn một mình mang quân tách ra không, đệ ấy nói không muốn.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn qua, Lê Tinh Nhược cười giễu cợt nói: "Đệ ấy đúng là một tên không triển vọng."

Trái tim Liễu Chẩm Thanh run rẩy, y không biết nên nói cái gì, nếu tự mình dẫn dắt quân Hoắc gia, vậy tương đương với trấn giữ một phương, không chết không lùi, cũng không có cơ hội tự do lựa chọn làm hộ vệ bên người của y nữa. Chỉ cần Hoắc Phong Liệt ở dưới trướng huynh trưởng thì có thể quay về bất cứ lúc nào để tìm y.

Cuối cùng, lúc Liễu Chẩm Thanh đi dịch quán tìm sứ thần, y vẫn để Liễu Kiều dẫn mình đi đường vòng để nhìn trộm Hoắc Phong Liệt tuần tra thế nào.

Tiếng bước chân của hàng chục vạn binh mã chỉnh tề đồng thời bước, miệng hô khẩu hiệu rung động nửa vùng trời. Cho dù có vết thương trên người, hắn vẫn uy nghiêm cưỡi ngựa như cũ, eo treo kiếm Thuần Quân mới được tặng, tư thái uy nghi không dung mạo phạm, đi đến đâu là người thuần phục đến đó, mỗi đôi mắt dõi theo Hoắc Phong Liệt đều chứa sự kính phục và khao khát, đẹp trai đến độ Liễu Kiều ở bên cạnh Liễu Chẩm Thanh không khỏi cảm thán: "Lúc tuần tra còn có khí thế hơn ca ca hắn."

Đúng vậy, không phải y chưa từng thấy Hoắc Phi Hàn làm như vậy, loại trường hợp này chỉ có kiêu ngạo vì huynh đệ, mà Hoắc Phong Liệt lúc này lại khiến y cảm thấy đẹp trai bỏng mắt, vừa muốn nhìn vừa thấy ngại khi nhìn nhiều.

Đây là người mấy canh giờ trước giở trò lưu manh với y sao?

Liễu Chẩm Thanh thu hồi tâm tư hỗn loạn của mình, sau đó tìm sứ thần bàn bạc việc hòa đàm, gặp ảnh vệ trưởng rồi bắt đầu hạ lệnh.

Đợi đến khi kết thúc đã là đêm tối, trước đó đã hẹn cùng nhau ăn cơm, Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng quay về, Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược đang đùa giỡn Vân Từ, Vân Khiêm đã no nê, mà Hoắc Phong Liệt đang giúp y lọc xương cá. Cá ở Tây Bắc rất ít thấy, trên đường Liễu Chẩm Thanh chẳng ăn được cá tươi, nhưng một bàn này ít nhất 3 món là cá tươi, cũng không biết Hoắc Phong Liệt kiếm kiểu gì.

Dưới ánh nến, Liễu Chẩm Thanh vừa xuất hiện, Hoắc Phong Liệt như cảm nhận được mà quay đầu nhìn qua. Khoảnh khắc nhìn thấy y, sự lạnh lùng giữa chân mày đều là ý cười lay động lòng người. Liễu Chẩm Thanh chợt cảm thấy ngực ấm áp– Đúng rồi, lâu rồi y không thấy cảnh tượng như vậy.

Nhưng sự ấm áp này nhanh chóng bị tức giận dập tắt, Liễu Chẩm Thanh đá Hoắc Phong Liệt nửa đêm trèo giường xuống. Nơi này an toàn, tất nhiên không thể để Liễu Kiều gác đêm cho y, cho nên Hoắc Phong Liệt đến mà không hề bị trở ngại.

Người bị đá xuống còn tỏ ra tủi thân: "Đệ nhớ huynh đến nỗi không ngủ được, không thấy huynh thì đệ không yên tâm, trước đây không phải chúng ta hay cùng ngủ sao?"

Liễu Chẩm Thanh khó thở, nhưng cũng rõ mình đang dần hạ thấp giới hạn mà dung túng hắn, nhưng không được là không được. Giờ đã về đến nhà, còn ngủ cùng thế này thì còn ra thể thống gì.

Y không đồng ý, Hoắc Phong Liệt cũng không mất khống chế, tất nhiên hắn không dám không nghe lời, không được lên giường ngủ thì nằm cạnh giường ngủ vậy.

Liễu Chẩm Thanh không để ý hắn, kết quả đêm đầu tiên thực sự vượt qua như vậy. Đợi y tỉnh lại thì thấy người nào đó đang nằm cạnh giường, thật sự khiến y cạn lời. Ngày thứ hai, nhìn người đang bị thương, gương mặt hiện rõ việc không ngủ ngon, Liễu Chẩm Thanh thật sự vừa bất đắc dĩ vừa tức giận.

Đêm ngày thứ hai, người nào đó đuổi cũng không đi cuối cùng thành công bò lên giường.

Đêm ngày thứ ba, người nào đó cuối cùng có thể ôm người trong lòng ngủ, thỉnh thoảng còn có thể cưỡng hôn trước khi ngủ. Giới hạn dần dần hạ thấp chứng minh Liễu Chẩm Thanh đã sắp chết lặng.

Mà ban ngày Hoắc Phong Liệt có thời gian rảnh sẽ dẫn y đi chơi khắp nơi, mong có thể chia sẻ tất cả những ký ức ở đây cho y. Đợi Liễu Chẩm Thanh hoàn hồn, chợt cảm thấy hai người như đang hẹn hò.

Tuy lúc ra ngoài, Hoắc Phong Liệt chưa bao giờ làm những việc khiến Liễu Chẩm Thanh khó xử ở trước mặt người khác, nhưng chỉ cần không phải mù, có ai mà không nhìn ra được thiếu tướng quân anh minh thần võ của bọn họ rất yêu thương người này. Mà nghe đồn y tới từ kinh thành, cho nên không quá ba ngày, toàn bộ người ở biên thành đều biết tình yêu không chút che giấu kia của Hoắc Phong Liệt.

Những người lúc đầu còn yêu mến Hoắc Phong Liệt lén đến nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhưng ăn đòn chí mạng từ sắc đẹp của y, nam hay nữ đều tự thấy hổ thẹn không bằng. Lại nhìn Hoắc Phong Liệt lúc đối diện bọn hắn thì hoàn toàn khác, còn có gì không hiểu nữa chứ. Người thông minh đều biết nên từ bỏ.

Hai người cứ như nước chảy thành sông, đến cả Hoắc Phong Liệt cũng hoảng hốt cảm thấy thật ra Thanh ca đã dần chấp nhận quan hệ của hai người, tình cảm Thanh ca dành cho hắn có thể chuyển hóa và bồi dưỡng, chỉ là chưa xác định rõ mà thôi. Suy cho cùng, mỗi lần hắn xúc động hôn Thanh ca, mới đầu y vẫn tức giận và phản kháng, sau đó chỉ đỏ mặt lườm hắn, dần dần sẽ còn vô thức đáp lại, mà mỗi lần đáp lại đều thành cái cớ khiến hắn càng thêm điên cuồng.

Thậm chí mấy lần gần đây, hắn đều bắt lấy cơ hội “thưởng thức” Thanh ca lần nữa, mà y chỉ xấu hổ và tức giận đá hắn lăn xuống giường, đêm đó không cho phép hắn thân mật nữa.

Nhưng tối qua, lúc hắn cầm tay Thanh ca định chơi xấu để “giúp” mình, y chỉ vừa xấu hổ vừa tức giận vùi đầu vào trong chăn, không thèm nhìn hắn.

Mỗi ngày Hoắc Phong Liệt đêu thấy phơi phới, vô cùng đắc chí, thậm chí cảm thấy đây là những ngày hắn vui vẻ nhất trong hơn 10 năm cuộc đời.

Mãi cho đến khi gặp lại Lý Cẩm Trữ, đôi bên hòa đàm. Lý Cẩm Trữ khác với trong trí nhớ, đã trưởng thành và có sức hấp dẫn hơn, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Liễu Chẩm Thanh lại không mảy may thay đổi.

"Ta muốn bàn bạc riêng với ngươi." Lý Cẩm Trữ vừa tới đã đưa ra yêu cầu này, mà Hoắc Phong Liệt sớm đã biết hắn ta có ý đồ nào đó bèn bước lên phía trước, chắn trước mặt Liễu Chẩm Thanh. Ánh mắt chứa sát khí làm không khí xung quanh lập tức căng như dây đàn.

Lý Cẩm Trữ nhớ đến tin tức điều tra được gần đây, lại nghiêng đầu nhìn vết đỏ trên cổ Liễu Chẩm Thanh khi quay đầu vô ý để lộ, mắt hắn ta tối đi, lại chứa ý cười.

"Như vậy thì thiếu tướng quân có thể ở lại, thế đã được chưa."

Liễu Chẩm Thanh chưa bao giờ lo lắng lúc bàn bạc Lý Cẩm Trữ sẽ làm cái gì, ngược lại y cũng không để bụng, trực tiếp phất tay cho đám người lùi lại. Y ngồi xuống trước, mà Hoắc Phong Liệt không ngồi, chỉ đứng bên cạnh y như một hộ vệ, có thể bảo vệ y bất cứ lúc nào.

Thực ra đây vốn là việc của Liễu Kiều, nhưng cách đây không lâu thu được tin khẩn cấp từ phía Nam, bên chỗ dượng của y gặp chút vấn đề nội loạn, gia gia cảm thấy không yên tâm, mà Liễu Chẩm Thanh sẽ không phải lo đến vấn đề an toàn khi ở địa bàn Hoắc gia nên đã phái Liễu Kiều đi bảo vệ gia gia, cô cô và tiểu biểu đệ. Đến lúc này, Hoắc Phong Liệt càng có cớ để bảo vệ bên cạnh Liễu Chẩm Thanh.

Lý Cẩm Trữ thản nhiên để trộn lẫn tình cảm cá nhân trong lúc ôn chuyện ngay trước mặt Hoắc Phong Liệt, từng câu từng chữ đều đang nói cho Liễu Chẩm Thanh biết hắn ta nhớ y nhiều thế nào.

Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được Hoắc Phong Liệt bên cạnh đang phóng thích khí lạnh, đêm qua y đã dùng tay giúp hắn... để trấn an trước, mong hắn ngoan chút, kết quả vẫn vô dụng. Y không ngờ chú cún này thích ăn dấm như vậy. Liễu Chẩm Thanh đành xấu hổ ngắt lời Lý Cẩm Trữ, tránh cho Nhị Cẩu biến thành chó điên.

"Lý vương gia, bọn ta đến là để đàm phán, không phải để ôn chuyện, nói thực thì những việc quá khứ ngài nói, ta cũng không nhớ rõ lắm, dù sao... người theo đuổi ta ở kinh thành quá nhiều." Vừa nói, Liễu Chẩm Thanh vừa mân mê khối rubik bên eo trước mặt hắn ta, sắc mặt Nhị Cẩu mới tốt lên một chút.

Liễu Chẩm Thanh dần dần phát hiện ra niềm vui khi trêu đùa Nhị Cẩu, quả nhiên sau khi tâm trạng chuyển biến, Nhị Cẩu vẫn rất dễ dỗ, rất dễ kiểm soát. Dù sao y cũng không thể luôn bị Nhị Cẩu đè dưới thân chứ.

"Nói về việc hòa đàm đi, đây là quan điểm của Đại Chu bọn ta." Nói xong, Liễu Chẩm Thanh đưa ra thư mục thương lượng.

Như này rất giống như đang cò kè mua bán, mới đầu đưa ra một cái giá chắc chắn đối phương không thể tiếp nhận, sau đó từ từ thỏa thuận xuống.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh không ngờ rằng Lý Cẩm Trữ chỉ nhìn lướt rồi nói: "Những thứ này ta có thể đồng ý."

Liễu Chẩm Thanh không vui vẻ mà ngược lại nhướng mày, những điều kiện này vô cùng có lợi với Đại Chu, đối với Tây Hằng tuy không coi là lỗ mà cũng có lời, nhưng dựa theo lực lượng hai nước thì nếu Lý Cẩm Trữ đồng ý, vậy đồng nghĩa với có hại. Liễu Chẩm Thanh còn lâu mới tin.

Quả nhiên ngay sau đó Lý Cẩm Trữ nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là... liên hôn lần nữa, thế nào?"

Liễu Chẩm Thanh cười chế giễu, tưởng hắn ta muốn nói đến việc của hai người, áp suất quanh người của Hoắc Phong Liệt đứng bên cạnh cũng thấp xuống.

Lý Cẩm Trữ lại dựa ra sau nói: "Ngươi biết tấm lòng của ta rồi, ta muốn cưới ngươi, nếu như ngươi đồng ý, đừng nói mười điều kiện này, lại thêm mười cái nữa cũng được."

Không chờ Liễu Chẩm Thanh từ chối, Lý Cẩm Trữ lại nói: "Nhưng Đại Chu các ngươi bây giờ lớn mạnh, ngươi lại là sủng thần của quân chủ, đoán chừng sẽ không dễ dàng đồng ý với ta, cho nên ta cho ngươi lựa chọn liên hôn thứ hai."

"Cái gì?" Liễu Chẩm Thanh nghi ngờ nói.

Lý Cẩm Trữ nâng tay chỉ Hoắc Phong Liệt bên cạnh y, nói: "Quận chúa Dương Tuyết liên hôn với Hoắc thiếu tướng quân. Quận chúa nhà ta gả vào Đại Chu các ngươi, ta sẽ đồng ý mười điều kiện trên này, thế nào? Rất hợp lý phải không, ta nghĩ quân chủ của Đại Chu sẽ không từ chối việc tốt như này."

Được đến một quận chúa, lại đạt được mười điều kiện có lợi, dù là danh dự hay tình hình thực tế của Đại Chu cũng không có tổn thất nào. Đúng vậy, không sứ thần nào sẽ từ chối yêu cầu như vậy.

"Ngươi không gả sang thì hắn cưới về, các ngươi chọn đi." Lý Cẩm Trữ xấu xa cười nói: "Bằng không thì đàm phán thất bại, ta không chấp nhận bất kỳ thỏa thuận nào nữa. Các ngươi biết đó, đàm phán thất bại, vậy Tây Hằng bọn ta cần dùng chiến đấu để lấy lợi ích thuộc về bọn ta."

Hoặc là liên hôn, hoặc là đánh trận.

Trường kiếm của Hoắc Phong Liệt ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào Lý Cẩm Trữ: "Khiến ngươi chết ở đấy, có lẽ càng có lợi."

Lý Cẩm Trữ nhướng mày cười: "Nếu như càng có lợi, vị bên cạnh ngươi sớm đã để ngươi ra tay, sao? Khê Đình, suy xét một chút đi?"

Hoắc Phong Liệt cắn răng, đang định nói không cần suy nghĩ thì nghe thấy Liễu Chẩm Thanh cười bảo:"Được, ta sẽ suy xét, việc này cũng phải xin chỉ thị phía kinh thành, cho nên mười ngày sau sẽ bàn bạc lại."

Lý Cẩm Trữ cười, Hoắc Phong Liệt đã sững sờ ngay lúc Liễu Chẩm Thanh mở miệng, tái mặt nhìn lại.

Chương kế tiếp