Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 174
Sắc mặt của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, hắn định giải thích gì đó, nhưng Thanh ca thông minh như vậy, hắn không thể lừa được y.

Thanh ca nhất định rất tức giận, dù sao y là người yêu thích tự do, ghét nhất là bị ai dõi theo chặt chẽ. Hắn theo bản năng cảm thấy điều này sẽ khiến Thanh ca tức giận hơn cả việc thân mật với Thanh ca mà không màng tới ý muốn của y.

Nhưng nếu không theo dõi thì hắn lại cảm thấy không yên tâm.

“Đúng…” Hoắc Phong Liệt lập tức cúi đầu nhận lỗi, cho dù có giải thích nhiều thế nào thì hắn vẫn sẽ làm như vậy, nhưng bây giờ cứ xin lỗi trước đã.

Hoắc Phong Liệt còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Liễu Chẩm Thanh hung hăng cốc vào đầu một cái.

Y vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn: “Ta không ngờ đệ còn biết dùng cả cách này nữa, sao đệ làm được vậy? Ta nhớ rõ hầu hết thời gian đi trên đường đều có hộ vệ mà. Hộ vệ là do Hoắc đại ca tìm cho ta, họ vốn là người của Hoắc gia, nghe lời đệ cũng là chuyện thường tình. Nhưng lúc còn ở kinh thành, bình thường ta còn dẫn theo Liễu Kiều nữa, đệ…”

Hoắc Phong Liệt che trán, ngây ngốc nhìn Liễu Chẩm Thanh không tức giận như hắn đã tưởng. Y nhìn ra nghi hoặc của hắn nên vội vàng nói: “Hạ Lan, Tần Dư, Bạch Tố đều là bạn bè của ta… Và cả Nguyên Giác.”

Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại, không khỏi than thở: “Ha, Đông Cung, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng, còn có Bạch Du bên cạnh ta, đúng là lợi dụng mọi cơ hội nhỉ, tên nhóc nhà đệ vậy mà lại…”

Dù sao Nhị Cẩu trong ấn tượng của y tuy là người văn võ song toàn nhưng luôn được bọn họ bao bọc quá kỹ, còn là đệ đệ nên suy nghĩ hẳn sẽ rất đơn giản. Cho dù hắn có bày tỏ lòng mình thì sau đó vẫn làm ra những hành vi xúc động thuần túy, giống như một đứa trẻ bình thường thích khóc lóc ăn vạ vậy. Mặc dù trong lúc đó sẽ khiến Liễu Chẩm Thanh vừa tức giận vừa bối rối, nhưng sau khi tha thứ cho hắn thì luôn cảm thấy bất lực, không thể so đo với Nhị Cẩu được.

Vậy nên Liễu Chẩm Thanh căn bản chưa từng nghĩ đến có một ngày, Hoắc Phong Liệt sẽ âm thầm bố trí thiên la địa võng quanh y, khiến nhất cử nhất động của y không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn. Mà bản thân bị người ta theo dõi suốt hai năm lại không hề phát hiện ra, cảm giác như y không phải là đối thủ của người trước mặt vậy.

Tất cả những điều này khiến y rất sốc, trên dưới đảo điên khiến cho y cảm thấy người trước mặt đột nhiên trở nên xa lạ, còn xa lạ hơn cả sự thay đổi về ngoại hình và khí chất lúc mới gặp mặt.

Y vốn đặt Nhị Cẩu ở trong lòng bàn tay mà yêu thương, tương đương với cảm giác có thể hoàn toàn khống chế hắn, bây giờ y lại có cảm giác như mình mới là người bị túm gáy. Đợi đến khi y phản ứng lại thì Nhị Cẩu đã trưởng thành, có thể cùng ăn cùng ngồi với y, không còn là chú cún nhỏ suốt ngày đi theo sau mông y nữa.

Loại kết luận này quá chấn động với Liễu Chẩm Thanh, khiến y nháy mắt chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hoắc Phong Liệt, không biết nên làm gì nữa.

Liễu Chẩm Thanh như vậy khiến Hoắc Phong Liệt cảm thấy bất an trong lòng, hắn vội vàng nắm lấy hai tay y: “Thanh ca, rất xin lỗi, huynh… huynh đừng giận đệ. Đệ chỉ là… quá quan tâm tới huynh, muốn biết tất cả về huynh, đệ… đệ không giải thích nữa, nếu huynh tức giận thì cứ đánh đệ đi, nếu đánh rồi mà vẫn không hả giận thì cứ kêu Liễu Kiều đánh, đệ nhất định sẽ không đánh trả đâu.”

Khi Hoắc Phong Liệt nói chuyện cách y rất gần, Liễu Chẩm Thanh thấy hắn như vậy, mặt đột nhiên nóng bừng lên, rõ ràng ngay cả hôn cũng đã hôn rồi, không biết vì sao khoảng cách như vậy lại khiến y cảm thấy mất tự nhiên. Nhất là tình cảm sâu sắc trong mắt Hoắc Phong Liệt làm cho y không dám nhìn thẳng, vô thức tránh né.

Thật ra… Thật ra y cũng không tức giận, mà hình như có chút… cảm giác đây mới chính là điều mình nên cảm thấy.

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ đưa tay đẩy ngực Hoắc Phong Liệt ra, giữ nguyên khoảng cách mà y có thể hô hấp bình thường, nói: “Đánh đệ, tất nhiên phải đánh đệ rồi, chờ vết thương của đệ lành rồi, xem ta có đánh đệ hay không!”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, giống như không dám tin trước phản ứng của Liễu Chẩm Thanh. Hắn là người thông minh, nhận ra hình như Liễu Chẩm Thanh thật sự không hề tức giận, hy vọng trong lòng lại bùng cháy. Hắn đột ngột cầm lấy tay y, đặt lên trước ngực mình.

Liễu Chẩm Thanh giật mình, đang muốn rút tay về nhưng Hoắc Phong Liệt lại không để y ngồi vững, suýt là y đã ngã nhào vào trong lòng hắn.

Liễu Chẩm Thanh dùng tay còn lại chống đỡ thân thể, căm tức ngước lên.

Lại nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm tựa biển của Hoắc Phong Liệt, hắn hỏi: “Thanh ca, vậy huynh có thể trả lời vấn đề của đệ không?”

Vấn đề, vấn đề gì chứ… À… Hỏi hành động hai năm này có liên quan tới Hoắc Phong Liệt hay không.

Chuyện này bắt y phải trả lời như thế nào đây.

Hai năm không liên lạc, mới đầu Liễu Chẩm Thanh nghĩ rằng Hoắc Phong Liệt sẽ dần quên đi đoạn tình cảm này. Y vốn nên cất ngọc bội rubik đi, nhưng từ tận đáy lòng y vẫn luôn có một giọng nói khuyên rằng: người nọ đã muốn mở cả trái tim ra cho y xem, cho dù không thể đáp lại thì cũng nên tôn trọng.

Vậy nên trước khi xác nhận tâm tư của Hoắc Phong Liệt, y sẽ không tháo nó xuống, đây là vì tôn trọng, không thành thân cũng xuất phát từ lý do này.

Vào khoảnh khắc đồng ý để Hoắc Phong Liệt thổ lộ với mình thì y đã bị ràng buộc rồi.

Đi đến nơi này, bị hắn bắt nạt, lại biết được chân tướng hai năm qua, Liễu Chẩm Thanh chỉ cảm thấy chuyện cứ treo đó chưa giải quyết đã có đáp án khiến người nhẹ lòng. Nhưng y…

Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh nói, điều y nói cũng là sự thật: “Ta cũng không biết… Hai năm qua quá bận rộn, thật ra không nghĩ nhiều như vậy.”

Trong mắt Hoắc Phong Liệt ánh lên tia thất vọng, nhưng hắn lập tức nhướng mày, ánh mắt dịu dàng lại kiên định nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Thanh ca, cho dù huynh nghĩ như thế nào thì đệ cũng chỉ muốn huynh biết một điều, hai năm qua không gặp, tình cảm đệ dành cho huynh không giảm mà còn sâu sắc thêm. Đệ biết đời này mình không thể không có huynh, nếu huynh đã có người thương thì đệ sẽ không quấn lấy huynh nữa. Đệ sợ nhất huynh sẽ ghét đệ, nhưng huynh cũng không có người thương, vậy đệ sẽ…”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt dần trở nên sắc bén hơn: “Đệ sẽ không buông tay.”

Liễu Chẩm Thanh bị nhìn cho bối rối, y chợt cảm giác hai năm không thể khiến tình cảm này nguội lạnh, sau này có lẽ cũng không dập tắt được. Trong lòng lại có một thanh âm lười biếng vang lên– dù sao cũng bị dây dưa rồi, chi bằng thỏa hiệp luôn cho xong.

Trong lúc y còn đang miên man suy nghĩ, người nào đó tỏ tình xong lại không nhịn được, cảm xúc dâng trào nên trực tiếp tiến lại gần định hôn, lại bị Liễu Chẩm Thanh nhanh tay lẹ mắt chặn lại.

Liễu Chẩm Thanh tức giận nói: “Đừng có được nước lấn tới!” Sao lại thế, trước đây đều là y đùa giỡn người khác, bây giờ lại bị người khác trêu chọc, rốt cuộc là sai ở đâu.

Hoắc Phong Liệt oan ức nhìn y như muốn nói – Huynh ở ngay trước mặt đệ, sao đệ nhịn nổi.

Liễu Chẩm Thanh cực kỳ tức giận, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, bàn tay đang chặn môi Hoắc Phong Liệt chạm vào má hắn. Hoắc Phong Liệt trừng lớn hai mắt, kích động không thôi.

“Thanh…”

“Đệ bị sốt rồi, còn sốt rất cao nữa.”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, ánh mắt đảo quanh, làm nũng nói: “Lúc tới đây đệ đã sốt rồi, huynh không chú ý đến đệ sao?”

Liễu Chẩm Thanh thử nhớ lại, nhất thời hai má đỏ bừng, cái hôn môi kia… Bên trong khoang miệng hình như rất nóng, nhưng lúc đó y làm gì có tâm trạng mà chú ý, khi nãy băng bó cũng chỉ lo tới miệng vết thương sẽ nứt ra, bây giờ nghĩ lại, bị thương nặng như vậy, sao có thể không sốt cho được.

Liễu Chẩm Thanh hung hăng lườm Hoắc Phong Liệt: “Ta có kêu đệ phát sốt mà tới đây không?” Sau đó đưa tay đặt lên trán Hoắc Phong Liệt bắt người nằm xuống. Ban đầu y còn định đuổi người đi, bây giờ thì hay rồi, chỉ có thể để hắn ngoan ngoãn nằm dưỡng thương.

Liễu Chẩm Thanh tức giận nói: “Nằm xuống cho ta.”

“Vậy Thanh ca không được rời khỏi xe ngựa, phải ở cùng với đệ, nếu không thì đệ tới vô ích rồi.”

Liễu Chẩm Thanh đưa tay đập hắn, sau đó lục trong tay nải, lấy ra khăn tay, bọc thêm một khối băng để giúp hắn hạ nhiệt theo cách vật lý.

Không lâu sau, Hoắc Phong Liệt đã thấy buồn ngủ: Thanh ca, đệ thấy lạnh quá.”

“Bình thường thôi, ngủ một giấc là ổn.”

“Cái này… Có phải nên ôm cái gì đó ấm áp hay không?”

“Nếu đệ không muốn ngủ thì cút ra ngoài cho ta.”

Liễu Chẩm Thanh mặc kệ hắn, nhưng người nào đó vẫn nắm lấy cổ tay y. Liễu Chẩm Thanh ngồi ở bên cạnh bực mình quay qua xem thử, lại nhìn thấy ai đó đã nhắm mắt, gương mặt ốm yếu, khóe môi cong lên, cuối cùng y vẫn không rút tay về.

Xe ngựa còn phải đi ba ngày nữa, trong ba ngày này, Liễu Chẩm Thanh để Hoắc Phong Liệt uống thuốc có dược hiệu nặng, để hắn yên tâm dưỡng thương nên thời gian hôn mê cũng nhiều hơn. Đôi lúc khi cắm trại dã ngoại vào ban đêm, những quan viên khác hỏi Liễu Chẩm Thanh có muốn ở lều trại hay không, y lại nhìn Hoắc Phong Liệt ở bên cạnh rồi từ chối, tiếp tục ở trên xe ngựa với hắn.

Y thường xuyên nhìn Hoắc Phong Liệt say ngủ mà ngẩn người, có thể ngồi như vậy suốt mấy canh giờ, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì cảm giác bản thân không còn là chính mình nữa.

Đôi khi vào ban đêm lúc ngủ, y đều sẽ tỉnh lại ở trong lòng Hoắc Phong Liệt, cũng không biết tên nhóc này tỉnh lại có làm gì y hay không. Dù sao trong mơ y luôn có cảm giác rất kỳ lạ, khi tỉnh lại môi cũng đau xót tê dại, Liễu Chẩm Thanh đã chết lặng, không thèm so đo nữa.

Cuối cùng, vào sáng sớm một ngày nọ, y nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, vén rèm lên nhìn thử đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ xa truyền đến: “Chẩm Thanh.”

Hoắc đại ca tự mình ra thành hai mươi dặm để nghênh đón, không ngờ lại nhìn thấy Nhị đệ của hắn ở đây. Nghe nói hắn vừa rời khỏi chiến trường đã trực tiếp đi đón người, cũng không thèm báo lại một tiếng. Hoắc Phi Hàn tức giận muốn dạy dỗ hắn, nhưng cảm xúc huynh đệ xa cách bấy lâu mới gặp lại vẫn chiếm phần hơn, cũng bỏ qua cho Nhị đệ không tuân theo phép tắc này.

Thành ra Liễu Chẩm Thanh dẫn theo người, cưỡi ngựa chạy như điên tới trước.

“Sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp ôn chuyện đã bị Hoắc Phi Hàn kích động cắt ngang: “Nhược Nhược sắp sinh rồi, nàng để ta tới đón đệ quay về.”

“Gì cơ? Sắp sinh rồi mà huynh còn tới đón đệ, vợ chồng huynh đúng thật là… Nhanh nhanh, đừng chạy bằng ngựa, Kiều Kiều ôm ta bay đi.”

“Thanh ca, đệ có thể…”

“Đệ có thể cái gì, vết thương còn chưa lành, đệ cứ đi theo đội ngũ đi, Hoắc đại ca, chúng ta đi thôi!”

Y vội vã chạy tới, còn chưa kịp thưởng thức phủ tướng quân mới xây xong đã bị dẫn tới chủ viện, bà đỡ ra vào liên tục, bên trong cũng truyền đến tiếng gào thét của Lê Tinh Nhược.

Hoắc Phi Hàn là người kiên cường mà nghe thấy tiếng la của nàng cũng trắng mặt, hai chân mềm nhũn, dùng sức nắm lấy tay Liễu Chẩm Thanh: “Sẽ không sao chứ, hình như Nhược Nhược rất đau.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy cảnh này cũng hoảng loạn, nhưng phải đè lại lo lắng mà an ủi hắn: “Hoắc đại ca, huynh đi tới cạnh cửa sổ nói chuyện với sư muội đi, cổ vũ tinh thần cho muội ấy!”

“Đúng đúng đúng…” Hoắc Phi Hàn không thể vào trong, chỉ có thể đứng bên cửa sổ gọi vào hai tiếng.

Lê Tinh Nhược không biết đang mắng cái gì, hô: “Sư huynh đâu!”

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng tiến lên nói: “Sư muội, ta ở đây.”

Bên trong im lặng trong chốc lát, lại nghe thấy tiếng gào đau đớn của Lê Tinh Nhược.

Cứ giày vò như vậy đến lúc Hoắc Phong Liệt trở về, một tiếng khóc vang lên đánh vỡ không khí.

Đôi long phượng thai được sinh ra.

Trong phòng, Hoắc Phi Hàn và Liễu Chẩm Thanh mỗi người dỗ một đứa, Lê Tinh Nhược yếu ớt dựa vào trên giường nhìn Hoắc Phong Liệt đứng cạnh Liễu Chẩm Thanh.

Cuối cùng y cũng chịu vui vẻ cười nói với Hoắc Phong Liệt: “Nhị Cẩu, ta thấy hơi tò mò, sao cứ có cảm giác cháu gái này giống đệ như đúc.”

Liễu Chẩm Thanh đã từng ôm Hoắc Phong Liệt lúc mới sinh, lại nhớ tới khung cảnh lúc đó, ánh mắt y biến dịu dàng.

Hoắc Phong Liệt thay đổi sắc mặt, không thích Liễu Chẩm Thanh nhớ lại chuyện khi đó, lại nhìn dáng vẻ y dỗ dành hai đứa trẻ thì ánh mắt cũng dần buồn bã.

Trên thực tế, Hoắc Phong Liệt rất ít khi lộ ra cảm xúc thật trước mặt người khác, ngay cả ca ca ruột và tẩu tử cũng vậy, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng ít khi thay đổi, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại có thể nhận ra được cảm xúc của hắn đang trầm xuống.

Chờ đến khi đứa nhỏ được ôm đi nghỉ ngơi với mẫu thân, Liễu Chẩm Thanh vừa quay đầu lại đã không thấy Hoắc Phong Liệt đâu. Y đi ra ngoài đình viện, lại thấy hắn cô đơn đứng dưới tán cây, bèn bước tới hỏi: “Ở đây làm gì đấy? Trở về dưỡng thương tiếp đi.”

Hoắc Phong Liệt định nói chuyện thì nhìn thấy Hoắc Phi Hàn đi ra.

“Phong Liệt, sứ thần khác đã được sắp xếp đến dịch quán, Chẩm Thanh ở lại trong nhà thì ở…”

Hoắc Phong Liệt trực tiếp chen ngang: “Sân của đệ vẫn còn phòng trống.”

Hoắc Phi Hàn cứng đờ, xấu hổ nhìn Liễu Chẩm Thanh. Y theo bản năng nhíu mày, đang định từ chối nhưng thấy Hoắc Phong Liệt buồn rầu như vậy, y nghĩ cùng một cái sân cũng không sao, không cùng phòng là được, y còn có Liễu Kiều đi theo mà.

Thấy Liễu Chẩm Thanh không phản ứng, Hoắc Phi Hàn cũng biết xem thời thế: “Đợi lát nữa huynh đến tìm đệ.”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu đáp ứng.

Đi vào sân đã nhìn thấy cây liễu quen thuộc, bố cục khác với sân của Hoắc Phong Liệt ở phủ tướng quân ở kinh thành, trái lại càng giống phòng khách ở Tuyết Nhứ Viện chuyên dùng của y vậy.

Liễu Chẩm Thanh và Liễu Kiều được mang đến một phòng, sau khi đi vào thì sững sờ.

"Đệ biết chắc ta sẽ đến à?” Nếu không thì sao cả trần nhà cũng xây giống đến như vậy?

Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói: "Một năm trước, lúc mới xây dựng đã bày trí sẵn rồi."

Liễu Chẩm Thanh ngừng thở, không chỉ có bố cục, ngay cả huân hương xông phòng cũng là loại y thường dùng. Hoắc Phong Liệt giữa chừng mới biết được mà đi đón y, căn bản không có khả năng sai người hầu chuẩn bị trước được, vậy nên tất cả đều đã được sắp xếp từ lâu, loại cảm giác được người đặt trong lòng mà nâng niu này khiến y không quen.

Liễu Chẩm Thanh để cho Liễu Kiều đi thu dọn hành lý, tiện thể lấy đồ vật này nọ ra hết. Sau khi ngồi xuống, Hoắc Phong Liệt theo thói quen pha trà cho y.

Lúc này y mới nói: "Sao đệ lại không vui? Có cháu gái như vậy, không phải nên mừng hay sao?"

Động tác của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, lúc này hắn mới ngồi xuống nhìn y, nghiêm túc hỏi: "Thanh ca… Huynh… Huynh muốn có con không?”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, trong lòng hiểu rõ: "Đương nhiên là muốn rồi."

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt cứng đờ. Từ khi gặp lại tới nay, Liễu Chẩm Thanh chưa từng nhìn thấy vẻ khó coi đến vậy trên mặt hắn, cứ như y đã vô tình đâm một nhát dao vào trái tim Nhị Cẩu vậy.

Lòng y nhói đau, quả nhiên mình không muốn nhìn thấy Nhị Cẩu lộ ra vẻ mặt như vậy, y sẽ đau lòng. Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Không phải có rồi đó sao? Vân Từ Vân Khiêm giống như con của ta vậy, tính tình như ca ca và tẩu tử của đệ thì sao có thể dạy dỗ trẻ con đàng hoàng được, nhất định sẽ cần ta dạy giúp… Chỉ hai đứa nó thôi cũng đủ khiến ta nhọc lòng rồi."

Biểu cảm của Hoắc Phong Liệt lại thay đổi, đột nhiên hắn bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh, y “chậc” một tiếng rồi rút tay lại, nói: "Đừng quậy!"

Hoắc Phong Liệt có chút kích động, đang muốn nói cái gì đó thì Liễu Kiều đã ôm theo một hộp gỗ thật dài đặt lên bàn.

Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ hộp gỗ nói: "Tuy đã bỏ lỡ, nhưng đây là quà mừng sinh nhật mười tám tuổi của đệ, thử xem có thích hay không."

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, mở hòm thì thấy một thanh bảo kiếm màu đen nằm bên trong.

Hắn lập tức rút kiếm ra nhìn, tiếng ngân khẽ khiến mắt Hoắc Phong Liệt bừng sáng, hắn biết đây là kiếm tốt, chất liệu gỗ giống như thanh bảo kiếm mà Thanh ca tặng cho huynh trưởng nhiều năm trước, khi đó hắn cũng muốn một cây.

Hoắc Phong Liệt phấn khích chạy ra ngoài múa kiếm ở trong viện, khiến cho Liễu Kiều ở bên cạnh quan sát cũng nhiệt huyết sôi trào, muốn đi lên so hai chiêu. Nhưng Hoắc Phong Liệt nhanh chóng thu kiếm lại, quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh đang ở cạnh cửa sổ nhìn hắn.

Y vừa định hỏi cảm giác ra sao: “Thế nào…”

Kết quả Hoắc Phong Liệt trực tiếp chạy tới ôm cổ Liễu Chẩm Thanh, không đợi y nói gì đã giữ chặt lấy ót của y rồi hôn lên

Liễu Kiều ở một bên chứng kiến mọi chuyện chợt quay đầu rời đi, tuân thủ nguyên tắc “phi lễ chớ nhìn”, mới bước một bước đã đụng phải Hoắc Phi Hàn đang cứng đờ tại chỗ. Khung cảnh này khiến cho người làm đại ca như hắn suýt chết não, nhưng thấy Liều Kiều không có phản ứng gì, Hoắc Phi Hàn thầm nhủ chắc không phải là đệ đệ của mình ép buộc Chẩm Thanh đâu. Nếu không thì Liễu Kiều đã sớm ra tay rồi, thấy dáng vẻ Liều Kiều thản nhiên như vậy, lẽ nào… Đệ đệ và Chẩm Thanh đã lưỡng tình tương duyệt rồi!

Hắn phải nói tin tức tốt này cho Nhược Nhược biết! Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!

Chương kế tiếp