Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 18
Rõ ràng Bát công chúa đang muốn tra tấn Liễu Chẩm Thanh.

"Oan uổng quá, điện hạ!" Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh ai oán khóc than, giọng điệu oan khuất như tuyết rơi vào tháng sáu, không biết còn tưởng người nào đang thống thiết kêu oan trước cửa nha môn, nghe mà nổi cả da gà.

Bát công chúa bị tiếng kêu này chọc giận, giận dữ mắng: "Ngươi oan cái gì?"

"Công chúa điện hạ, người thật sự hiểu lầm, thảo dân nói lời đó là cho người!"

Liễu Chẩm Thanh nói như vậy, nhất thời khiến mọi người không hiểu ra sao, Bát công chúa cũng bối rối: "Ngươi nói cái gì? Cho ta?"

Liễu Chẩm Thanh có lý chẳng sợ mà gật đầu: "Bẩm điện hạ, sau khi thảo dân mất trí nhớ thì chuyện mình từng thích Hoắc tướng quân vẫn luôn rất mơ hồ. Thảo dân nghe người ta kể nhiều sự tích anh hùng của Hoắc tướng quân thì rất sùng bái, cứ thấy lạ là sao một nam nhân hoàn mỹ như vậy mà đến giờ còn chưa thành thân?"

Lời này lập tức khiến cho mọi người chú ý, ngay cả Bát công chúa cũng không khỏi tự hỏi vì sao.

"Sau đó thảo dân lại nghĩ, người ưu tú như vậy, ở triều Đại Chu có mấy ai xứng đôi với hắn."

Ánh mắt Bát công chúa lập tức trở nên sắc bén.

"Sau khi suy nghĩ cẩn thận, thảo dân bèn cảm thấy chắc chắn chỉ có Bát công chúa mới đủ xứng đôi với Hoắc tướng quân! Thảo dân thoáng nghe ngóng thì biết được rất nhiều tin đồn lãng mạn của tướng quân và công chúa. Cái gì mà quen biết từ thuở nhỏ, cái gì mà tặng quà cho nhau, anh hùng xứng mỹ nhân, đây chẳng phải là Nguyệt lão dắt tơ hồng sao? Làm gì tới lượt người khác nữa?"

Bát công chúa nghe vậy bèn đắc ý ngẩng đầu lên ngay.

"Kết hôn thì gả cho Hoắc tướng quân, ý ban đầu là nếu muốn chọn đối tượng tốt nhất trong thiên hạ thì tất nhiên đó là tướng quân. Nhưng Hoắc tướng quân cũng phải chọn người tốt nhất, vậy đó tất nhiên là công chúa điện hạ, vậy nên câu nói đó là dành cho công chúa. Nếu công chúa muốn kết hôn thì không nên lấy người khác mà hãy chọn Hoắc tướng quân, đây mới là một đôi trai tài gái sắc trời đất tạo thành. Trong thiên hạ còn ai có thể như Kim Đồng Ngọc Nữ, Bỉ Dực Song Phi như vậy chứ!"

Một đoạn này nhất thời dỗ dành Bát công chúa cười run cả người, nàng ta thích nhất nghe người khác nói mình và Hoắc tướng quân là một đôi.

Những người khác cũng bị lừa đến choáng váng. Ngay cả vị công tử áo trắng kia cũng ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Vinh Thế Minh thấy thế thì cuống lên: "Liễu Tiêu Trúc, ngươi đang lừa gạt công chúa, cho rằng nịnh nọt là công chúa sẽ tha tội cho ngươi sao? Điện hạ, người đừng để bị lừa gạt bởi những lời ngon tiếng ngọt của tên tiểu tử này!"

Liễu Chẩm Thanh không cho Bát công chúa cơ hội phản ứng, y nói tiếp: "Mọi người đều biết là sau ngày đó ta từng ngồi cùng bàn ăn cơm với Hoắc tướng quân."

Bát công chúa nghe những lời này thì nổi giận ngay. Chỉ khi diệt trừ tên tình địch này mới có thể khiến nàng ta yên tâm, dù sao Bát công chúa chưa từng nghe nói Hoắc Phong Liệt sẽ gần gũi với người ngưỡng mộ hắn.

Đầu óc của mọi người còn chưa kịp nhảy số, Liễu Chẩm Thanh lại nhắc tới chuyện này khiến tình thế đang tốt đẹp chuyển xấu, đúng là không thể nào hiểu được cách làm này, e rằng công chúa sẽ trừng phạt nặng thêm.

Liễu Chẩm Thanh mỉm cười nói tiếp: "Mà cuối cùng thảo dân cũng hiểu rõ tại sao đến bây giờ tướng quân vẫn chưa kết hôn."

Đất bằng nổi sóng, những người đang có mặt sợ ngây cả ra, nháy mắt đều vểnh tai lên.

Bát công chúa cũng vội vàng hỏi: "Ngươi biết?!"

Liễu Chẩm Thanh nói: "Dù không nói gì trên bàn ăn, nhưng nghe ý trong lời nói thì thảo dân cũng đã có suy đoán. Thảo dân nghĩ, có lẽ trong lòng Hoắc tướng quân ngưỡng mộ công chúa."

"Cái gì!" Bát công chúa đứng lên, kích động truy hỏi.

Những người hóng chuyện đều nghẹn một hơi trong ngực, lời này mà cũng dám nói, quá ghê gớm. Công tử áo trắng cũng nghẹn họng nhìn trân trối, người này đang nói tới vị huynh đệ kia của hắn thật à?

Nhưng lúc này Liễu Chẩm Thanh như một người kể chuyện lão luyện, giọng điệu hết sức chắc chắn: "Thảo dân cảm thấy chính là như vậy, công chúa hãy nghe lời phân tích của thảo dân."

"Ngươi nói, ngươi mau nói!"

"Bây giờ Hoắc tướng quân đã hai mươi sáu, nếu trong lòng có đối tượng thì đã sớm thành thân, trừ phi người trong lòng không phải là người có thể dễ dàng cưới về nhà!"

Bát công chúa chỉ thiếu điều nói luôn là mình có thể dễ dàng đưa về nhà! Nàng ta nói: "Trên đời này còn có ai mà hắn không thể cưới."

"Đương nhiên là người mà trong lòng hắn cho rằng vô cùng tôn quý. Hoắc tướng quân là người hướng nội lại dễ xấu hổ, trên người còn trọng trách bảo vệ quốc gia, có lẽ hắn lo lắng mình có lúc phải ra chiến trường sẽ làm chậm trễ công chúa điện hạ, huống chi điện hạ còn trẻ, sao hắn dám tùy tiện hứa hẹn cả đời chứ! Điện hạ thử nghĩ xem, công chúa thế hệ này của triều Đại Chu cũng chỉ có một mình điện hạ! Ngoại trừ người, ai có thể khiến hắn suy đi nghĩ lại, quý trọng đến mức năm lần bảy lượt do dự chứ."

Bát công chúa nghe mà rối bời, chẳng lẽ... thật là thế? Vậy nên hắn mới đối xử lạnh nhạt với nàng ta, nhưng hình như lại có chỗ nào đó không đúng?

Những người khác càng thêm hoang mang, dường như chỉ nghe nói công chúa dây dưa với tướng quân, mà không phải... chẳng lẽ bọn họ chưa nhìn thấu được bản chất của hiện tượng.

"Hơn nữa điện hạ ngẫm lại thử xem, Hoắc gia còn có trưởng bối, sao có thể cho phép hắn mãi đơn độc như vậy? Tại sao vẫn không truyền ra tin tức tìm phu nhân cho tướng quân? Có phải bọn họ biết tướng quân có người muốn cưới, nếu là nữ tử bình thường, cho dù tướng quân muốn kết hôn muộn một chút, vậy vì sao các trưởng bối không sớm chuẩn bị thiếp thất thông phòng cho tướng quân, sớm ngày sinh con nối dõi. Theo như thảo dân biết, trong phòng của tướng quân không có ai, bất kể là nam hay nữ."

Đám người: ... Làm thế quái nào mà ngươi biết được?!

Công tử áo trắng: Thế mà y lại biết!

"Chẳng phải vì bọn họ cũng cảm thấy tướng quân nhất định sẽ cưới công chúa hay sao. Thân là phò mã, trước khi thành thân thì không thể có người bên ngoài dính dáng với tướng quân, vậy nên dù là trưởng bối cũng không dám tìm người khác cho tướng quân! Đó là bằng chứng!"

Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn thở dài một hơi, lộ vẻ thương cảm: "Ngoại trừ việc tướng quân muốn cưới công chúa, thảo dân thật sự không thể nghĩ ra nguyên nhân gì khiến tướng quân bây giờ đã hai sáu tuổi mà vẫn độc thân, chưa từng có hôn ước. Vậy nên sau bữa cơm hôm đó, thảo dân cũng đã nói rõ với Hoắc tướng quân, bằng lòng từ bỏ. Vốn hôm qua thảo dân định rời khỏi kinh thành, kết quả bị thiệp mời của Trưởng công chúa giữ lại."

Những người khác cũng đầu tràn đầy dấu chấm than, chẳng lẽ đây là chân tướng?! Có vài người không khỏi nhìn công tử áo trắng để tìm kiếm đáp án, ngay cả Trưởng công chúa và Vinh Thế Minh cũng phải thừa nhận, dường như tiểu tử này phân tích rất có lý! Lại nhìn Bát công chúa, có phải hốc mắt đều ươn ướt rồi không?

"Chẳng trách dù là tài nữ hay mỹ nhân ám chỉ với Hoắc tướng quân cũng đều vô dụng!"

"Đúng thế, còn không đồng ý làm thông gia với các đại thần."

"Chưa từng nghe nói tướng quân thích ai."

"Có đại tẩu Y Tiên trấn giữ ở nhà thì đừng nói đến bệnh khó nói tồn tại."

"Có vẻ như khả năng này là lớn nhất!"

"Đúng vậy, cũng đã hai mươi sáu rồi!"

Mọi người bàn luận sôi nổi, Bát công chúa sững sờ hồi lâu, mũi cũng chua xót. Nàng ta nói: "Nhưng hiện tại ngoại giới đã ổn định, hắn không thể bởi vì chuyện này mà chậm trễ đại sự cả đời của mình chứ, tại sao..."

Liễu Chẩm Thanh tiếc nuối lắc đầu nói: "Điện hạ, người quên mất Hoắc tướng quân vừa mới trở về đã muốn đuổi theo gian tế nước khác, sau đó lại có một vụ ám sát vào lễ cày bừa vụ xuân, làm gì có thời gian rảnh. Hôm đó thảo dân xem tướng mạo của Hoắc tướng quân, phỏng chừng... Không bao lâu nữa, sao Hồng Loan của tướng quân sẽ động.

Mọi người: Ngươi còn biết xem tướng mạo! Khoác lác thái quá rồi đấy.

Nhưng không biết sao Bát công chúa lại dính chiêu này, nàng ta bị Liễu Chẩm Thanh nói đến đỏ cả mặt.

"Lời ngươi nói đều là thật?" Bát công chúa không còn kiêu ngao ương bướng như trước, hiện tại chính là thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: "Nếu ngay cả điện hạ mà hắn cũng chướng mắt, vậy còn có thể coi trọng ai, ta sao? Không thể nào đúng không, vậy nên Hoắc tướng quân nhất định là thầm thích..."

"Thích ai?"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng tràn ngập cả không trung, giống như băng sương vô hình rơi xuống vai mọi người, nháy mắt khiến họ không thể nào thở nổi.

Lưng Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, cảm xúc dạt dào vừa nãy lập tức rơi vào trạng thái đóng băng. Y cứng đờ quay đầu lại. Liễu Chẩm Thanh nhìn người đang chầm chậm bước vào từ cửa, nháy mắt tắt tiếng.

Không phải đã nói sẽ không tới sao?!!!
Chương kế tiếp