Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 19
Võ bào màu đen xám đan xen làm nổi bật lên thân hình cao lớn, hiên ngang hùng dũng, khí thế bất phàm như một khối sắt đen bổ xuống hội trường náo nhiệt của tiệc đạp thanh.

Lúc Liễu Chẩm Thanh nhìn sang thì vừa vặn đối diện với cặp mắt sâu thẳm như hồ nước không thấy đáy kia, khí thế còn lạnh lùng hơn mấy phần so với trước đây. Tuy Hoắc Phong Liệt đó giờ vẫn ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại theo bản năng cảm thấy hắn đang không vui.

Khác hẳn với trước, lần này Liễu Chẩm Thanh có mặt dày đến mấy cũng biết mình đã quá trớn. Tuy không biết Hoắc Phong Liệt bắt đầu nghe từ đoạn nào, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hạ nhân canh bên ngoài cửa là biết chắc cũng được một lúc lâu rồi. Liễu Chẩm Thanh sống cả đời mà chưa bao giờ thấy cạn lời đến thế.

Hoắc Phong Liệt đi vào giữa hội trường - cũng là nơi Liễu Chẩm Thanh đang quỳ, phía sau là một nhóm ngự tiền thị vệ đi theo.

Những người xung quanh không dám thở mạnh, chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà tất cả đều cảm thấy sau khi Hoắc Phong Liệt tới, độ ấm của hội trường đã giảm mấy độ, sự phấn khởi lúc hóng hớt lúc nãy đã bị dập tắt hoàn toàn, cả đám im re như chim cút.

Liễu Chẩm Thanh quỳ mà lòng bất an, tận đến lúc Hoắc Phong Liệt đứng bên cạnh, y mới nghe được một câu: “Ngươi nói ta thích ai?”

Người đầu tiên lên tiếng lại là Bát công chúa.

“Sao… sao huynh lại dẫn thị vệ trong cung đến đây.” Dường như trong giọng điệu của Bát công chúa có chút chột dạ.

“Hai vị điện hạ vạn phúc kim an, thần phụng lệnh của bệ hạ, mời Bát công chúa hồi cung.” Hoắc Phong Liệt lãnh đạm nói, dáng vẻ đúng là đang xử lý việc công.

“Hoắc tướng quân, Bát công chúa là bổn cung mời tới, ngươi đang làm gì?” Trưởng công chúa đứng lên, vẻ mặt không vui.

Hoắc Phong Liệt nói: “Bát công chúa vẫn chưa được cho phép xuất cung.”

“Chiến Uyên ca ca!” Bát công chúa nói, lòng khó nén khỏi hờn dỗi.

“Công chúa điện hạ, mời!”

Hoá ra là lén tới đây! Liễu Chẩm Thanh mừng thầm, may quá, đợi lát nữa Bát công chúa mà đi, mình sẽ được an toàn. Y vừa định thở phào một hơi đã nghe thấy Bát công chúa ngượng ngùng nói: “Đưa ta về cũng được, nhưng Chiến Uyên ca ca, vậy huynh nói xem, lúc nãy có phải y nói thật hay không? Có phải tình cảm của huynh đối với ta…”

Liễu Chẩm Thanh hít một hơi, lập tức nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

“Không có!” Hoắc Phong Liệt quyết đoán phủ định.

Gương mặt vừa nãy còn xấu hổ mà ửng hồng của Bát công chúa lập tức trắng bệch, nàng ta tức giận chất vấn: “Chiến Uyên ca ca! Huynh thật sự không thích ta ư!” “Chưa bao giờ thích.” Ánh mắt của Hoắc Phong Liệt lạnh lùng, hắn đáp thẳng không chút thương tiếc.

Không chỉ có mỗi Bát công chúa mà ngay cả Liễu Chẩm Thanh và những người khác cũng hít một ngụm khí lạnh, như bước vào hố bom.

Nhất là Liễu Chẩm Thanh, y không khỏi trợn to hai mắt. EQ của thằng nhóc này giống ai vậy, kể cả có là thẳng nam sắt thép thì lúc Hoắc Phi Hàn từ chối nữ hài tử cũng còn biết tế nhị một chút.

Tuy Liễu Chẩm Thanh nghe mà sảng khoái, ai bảo trước đó Bát công chúa định tra tấn y, nhưng mà giá trị tổn thương kiểu gì cũng sẽ chuyển cho…

Quả nhiên giây tiếp theo, Liễu Chẩm Thanh đã nghe thấy tiếng rống giận như đang nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi dám gạt ta!”

Liễu Chẩm Thanh biết không thể bịa được nữa, chỉ có thể căng da đầu nói: “Ta cũng chỉ đoán mò mà thôi.”

“Ngươi đã đoán sai.” Giọng nói của Hoắc Phong Liệt lại vang lên.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, không thể ngờ hắn lại phá đám như vậy.

Mà Hoắc Phong Liệt cũng nhìn y, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm đã tỏ rõ thái độ.

Hắn còn chưa nói thẳng là Liễu Chẩm Thanh bịa đặt vô căn cứ đã xem như không cố tình phá đám rồi.

“Dám can đảm trêu chọc bổn cung, ngươi muốn chết ư! Người đâu, rút lưỡi của y cho ta!” Bát công chúa đã tức đến độ mất cả lý trí, toàn thân run lên, mà bên người nàng ta tất nhiên sẽ có nô tài trung thành, nháy mắt đã rút đao xông lên.

Liễu Chẩm Thanh:...

Tính mạng của ta gặp nguy rồi!

Liễu Chẩm Thanh định chạy theo bản năng, nhưng chân của y vì quý quá lâu nên không thể nhúc nhích nổi.

Đúng lúc này, Hoắc Phong Liệt đột nhiên bước một bước lên phía trước, nhìn như chỉ tùy tiện tiến lên nhưng lại vững vàng đứng chắn ở trước mặt Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, người đang xông tới cũng dừng lại.

Khí thế một người có thể trấn giữ quan ải thế kia, ai còn dám tiến lên trước nửa bước.

Mắt của Bát công chúa trợn ngược lên: “Chiến Uyên ca ca, huynh có ý gì. Y dám trêu chọc ta như vậy, huynh còn định che chở cho y. Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Y không phạm pháp, không thể dùng tư hình.”

“Y dám lừa……”

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nắm lấy cơ hội: “Là suy đoán! Không phải lừa!”

Bát công chúa suýt thì hộc máu, nhưng nàng ta cũng hiểu nếu giờ xử lý y thì sẽ không danh chính ngôn thuận. Nếu Hoắc Phong Liệt không ở đây thì không ai dám cản nàng ta, nhưng vấn đề là hắn đang có mặt, đã vậy còn che chở cho kẻ phạm tội.

Không đợi Bát công chúa la lối khóc lóc, một giọng nói đầy khí phách đã vang lên: “Đưa điện hạ hồi cung.” Rồi đặt dấu chấm hết cho vở hài kịch này.

Nhóm thị vệ trong nháy mắt đã vây quanh Bát công chúa.

Đối mặt với ngự tiền thị vệ do hoàng đế phái đi, Bát công chúa không thể phản kháng, Trưởng công chúa thì càng không thể công khai vi phạm hoàng lệnh, chỉ đành lúng túng nói: “Đứa nhỏ này, lần sau muốn ra ngoài thì phải nói một câu với hoàng huynh của con. Mau về đi, đừng để bệ hạ lo lắng.”

Bát công chúa tức suýt rơi nước mắt.

Tất nhiên là Trưởng công chúa hiểu Bát công chúa đang nghĩ gì, nàng ta trực tiếp ám chỉ: “Con yên tâm, nơi này giao cho ta.”

Kể cả hoàng tộc không thể giết chết một hoàng thương thì vẫn có thể khiến người ta tàn phế.

Nói thì nhỏ, nhưng Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh lại nghe được rõ ràng.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run run, xem ra chuyện này còn chưa xong.

Cuối cùng Bát công chúa chỉ đành thỏa hiệp, sau khi lườm Liễu Chẩm Thanh một cái thật hung tợn, nàng ta đẫm lệ nhìn sang Hoắc Phong Liệt.

“Chiến Uyên ca ca, lát nữa huynh cầu tình giúp ta đi, nếu không hoàng huynh sẽ phạt ta.”

“Điện hạ yên tâm, bệ hạ sẽ không trừng phạt quá mức, hơn nữa… Thần không định vào cung, thần còn muốn ở lại tham gia tiệc đạp thanh.” Hoắc Phong Liệt nói xong bèn lấy một cái thiệp mời ra.

Trưởng công chúa và Bát công chúa đều cả kinh, tất nhiên thiệp mời sẽ được phát cho toàn bộ những quý tộc trẻ tuổi, nhưng đối với những người bận rộn nhiều việc, nhất là người như Hoắc Phong Liệt thì rất hiếm khi tham dự.

Mọi người đành chấp nhận việc Hoắc Phong Liệt tới áp giải Bát công chúa hồi cung.

“Tướng quân, ngươi…” Trưởng công chúa nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Chiến Uyên ca ca, huynh… không phải huynh tới đón ta sao?” Bát công chúa không dám tin, nói.

“Thần chỉ phụng mệnh dẫn ngự tiền thị vệ tới tìm điện hạ mà thôi.” Hoắc Phong Liệt mặt lạnh tanh đáp.

Bát công chúa vừa tủi thân vừa khó hiểu, nàng ta biết Hoắc Phong Liệt sẽ không tới tham gia kiểu tiệc tùng thế này, đó là kinh nghiệm sau bao nhiêu lần mời hắn thất bại. Rõ ràng Bát công chúa hiểu điều đó, nhưng bây giờ… đột nhiên nàng ta tức giận trợn mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Chiến Uyên ca ca, chẳng lẽ huynh…”

Liễu Chẩm Thanh đang tự cảm thán cuộc đời mình lắm chông gai thì chợt nghe thấy nhị cẩu nói sẽ ở lại. Y rất kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn là vì muốn trốn tránh Bát công chúa nên mới tìm cớ dây dưa, chứ sao có thể ở lại chỉ vì lo cho y được.

Ờm… Hình như cũng không phải là không thể. Tuy lúc nãy y đã đắc tội với Hoắc Phong Liệt, nhưng bản thân y có ơn với Hoắc gia, nhà đó sống luôn biết đền ơn đáp nghĩa, tất nhiên sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy y gặp nguy hiểm.

Nghĩ như vậy, Liễu Chẩm Thanh lập tức tràn đầy tự tin. Thấy Bát công chúa trợn mắt nhìn sang, y còn bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tội, không hề sợ hãi chút nào, quả thật là mùi trà xanh nồng nặc. Biểu cảm đó còn đánh giận hơn bất cứ lời khiêu khích nào, Bát công chúa nhìn mà suýt trực tiếp nổ tung.

Nhưng chỉ cần một ánh nhìn của Hoắc Phong Liệt, nhóm thị vệ đã không dám chậm trễ, vội vàng vây thành một bức tường dẫn Bát công chúa rời đi. Nếu không phải Trưởng công chúa phái một lão ma ma đi giúp khuyên nhủ, có lẽ Bát công chúa sẽ ầm ĩ lật trời.

Đám người đã rời đi, Trưởng công chúa vẫn nhìn Hoắc Phong Liệt đầy vẻ khó tin.

“Điện hạ không chào đón ta?” Hoắc Phong Liệt nói thẳng.

Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: “Hoắc tướng quân có thể tới là cho bổn cung thể diện rồi, mời.”

Hoắc Phong Liệt không ngồi ở chỗ Trưởng công chúa sắp xếp cho hắn: “Ta ngồi với bằng hữu là được, điện hạ không cần nhọc lòng.”

Nói xong, hắn bèn bước về phía công tử áo trắng nọ. Lúc quay người lại, hắn như lơ đãng đối mặt với Liễu Chẩm Thanh đang quỳ trên mặt đất.

Hoắc Phong Liệt dừng chân, nhìn về phía Trưởng công chúa.

Sắc mặt của Trưởng công chúa rất khó coi: “Liễu công tử còn quỳ làm gì?”

Nghe được lời này, Hoắc Phong Liệt mới tiếp tục đi về phía trước, Liễu Chẩm Thanh cũng nhanh chóng đứng lên.

Chẳng qua cơ thể của y yếu, cộng thêm việc quỳ trên nền đá xanh lâu quá nên không đứng vững, không cẩn thận nghiêng người, vừa vặn ngã về phía Hoắc Phong Liệt.

Mọi người đều khiếp sợ nhìn một màn này, hay cho một cái nhược liễu đón gió, quá ư là không biết xấu hổ!

Liễu Chẩm Thanh càng hít một hơi thật sâu, cái này mẹ nó là tình huống máu chó gì vậy!
Chương kế tiếp