Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 23
Chỉ một khối Rubik là đã có thể chọc giận Hoắc Phong Liệt, chẳng qua không biết là cơn giận này đang nhắm vào ai.

Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy là nhắm vào người của Liễu gia.

Hai đệ đệ đã không nhịn được mà run rẩy, đến cả Liễu Chẩm Thanh cũng không tránh khỏi lạnh mặt, lại phải đối mặt với chuyện mà y không muốn nghĩ xa thêm.

Nhị Cẩu thật sự hận y đến vậy ư?

Vinh Thế Minh có hơi không vui, mặc dù cảm thấy Hoắc Phong Liệt nổi giận là điều tất nhiên, nhưng cần gì phải đập phá hiện trường, như vậy thì sao còn chơi tiếp được. Nhưng lúc Vinh Thế Minh nhìn sang bằng ánh mắt bất mãn, gã lập tức cứng đờ lại.

Hoắc Phong Liệt đang nhìn gã... Vậy mà hắn lại đang nhìn gã, tròng mắt đen nhánh lạnh như băng kia đang nhìn gã như nhìn một người đã chết.

Lúc này, chân của Vinh Thế Minh đã mềm nhũn, gã phải trực tiếp tựa vào cạnh bàn.

Bên này, Trưởng công chúa đã bình tĩnh lại, lúc này nàng ta mới giận dữ, đứng lên nói: "Hoắc tướng quân, sao ngươi có thể tùy ý ra tay trong phủ đệ của Bổn cung, nếu làm Bổn cung bị thương thì ngươi tính sao đây!"

"Nhất thời trượt tay thôi, điện hạ thứ tội." Hoắc Phong Liệt lạnh nhạt đáp lấy lệ, ánh mắt lại sắc bén như mũi tên khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Ngươi!"

Trưởng công chúa nổi đóa, đang muốn nói gì đó, kết quả lại thấy Bạch Tố đi tới trước đám người, chậm rãi nhặt khối Rubik bằng ngọc lên.

"Điện hạ, chẳng qua Hoắc tưởng quân nhìn thấy đồ vật quen thuộc nên mới nhất thời kích động thôi." Bạch Tố vừa nói vừa xoay rubik trở lại như cũ.

Mọi người ngạc nhiên, dù sao theo lý mà nói... đáng lẽ Bạch Tố cũng không muốn thấy thứ đồ chơi này mới đúng.

Nhưng hai tay Bạch Tố linh hoạt xoay vòng khối rubik, cùng với tiếng lách cách lanh lảnh linh động, khối rubik nhanh chóng được xoay trở về như cũ.

Người xung quanh không dám thở mạnh, những người khác không dám chơi, nhưng nhóm khổ chủ chơi một chút thì cũng chẳng ai dám nói gì.

"Ai da, không cẩn thận xoay về như cũ rồi, xem ra là không thích hợp tỷ thí nữa, chi bằng hủy bỏ ván này đi, cũng miễn làm mất hòa khí?" Bạch Tố cười tao nhã như thể muốn cho qua mọi thứ.

Mà bây giờ, Vinh Thế Minh cũng đã hiểu, mình đây là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chưa biết Hoắc Phong Liệt có ngừng việc giúp đỡ Liễu Chẩm Thanh vì chuyện lần này không, nhưng bản thân gã chủ động khơi mào mọi chuyện thì cũng đã đắc tội với Hoắc Phong Liệt rồi.

Nhưng Vinh Thế Minh nào cam chịu bỏ dở giữa chừng, gã tức tối sầm mặt: "Ta và Liễu công tử đang cá cược, đâu có liên quan tới Bạch công tử, bọn ta còn chưa so tài xong đâu, Bạch công tử cứ im lặng ngồi xem thì hay hơn đó."

Bạch Tố cũng không đặt rubik xuống mà nhướng mày nói: "Vậy thì kiếm trò khác mà thi ấy, chứ ta sợ các ngươi mà dùng cái này để thi thì sẽ có người khiến cho kẻ đã chuẩn bị thứ này không còn cơ hội nào để so tài nữa đó."

Giọng của hắn vẫn luôn dịu dàng, nhưng đến câu cuối cùng lại trở nên âm trầm tựa như là đang ám chỉ gì đó, điều này khiến sống lưng Vinh Thế Minh chợt lạnh. Gã không dám nhìn sang chỗ ngồi phía bên kia, nhưng vẫn trợn mắt không phục như cũ.

Trưởng công chúa cũng đang rất tức giận, nhưng lại không muốn đắc tội với Hoắc Phong Liệt. Dù sao nếu lỡ truyền đến tai Hoàng thượng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ đứng về phía Hoắc Phong Liệt, vì vậy, nàng ta trực tiếp mở miệng nói: "Biểu đệ, nghĩ trò khác đi."

Công chúa vừa nói một câu, cuộc tỷ thí này lập tức bị hủy bỏ, Vinh Thế Minh phát cáu đến mức hung hăng đập vỡ chiếc hộp cơ quan trong tay, người xung quanh lập tức thức thời hỗ trợ khuyên nhủ, nghĩ cách tiến hành cuộc tỷ thí khác.

"Vậy Vinh công tử cứ từ từ nghĩ đi, Liễu đại công tử, chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi dưỡng sức một lát đi, chờ một hồi lại tái chiến?" Bạch Tố vừa cười vừa làm động tác mời.

Hành động này lại khiến cho mọi người hơi kinh ngạc, chưa nói đến chuyện Rubik xuất hiện đã nhắc nhở một vài chuyện khiến cho khổ chủ căm ghét người của Liễu gia, ngược lại còn chủ động gần gũi? Cái này... Mọi người nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đã đi vào màn trướng, trở lại chỗ ngồi từ lúc nào rồi.

Bạch Tố mời, tất nhiên là do hắn biết Hoắc Phong Liệt sẽ không trở mặt.

Chẳn lẽ là Vinh Thế Minh đã tự bê đá đập vào chân mình thật? Cơn giận này đúng là nhằm vào Trưởng công chúa và Vinh Thế Minh?

Trưởng công chúa và Vinh Thế Minh nhìn nhau, sắc mặt cũng không được đẹp cho lắm, nếu là như vậy thì đúng là tiền mất tật mang rồi.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Bạch Tố bằng ánh mắt hơi bất ngờ, nhưng y cũng biết lắng nghe lời phải nên đi theo hắn, để lại mọi người với vẻ mặt thán phục. Hai đệ đệ của Liễu gia cũng không dám đi cùng, chỉ có thể trở về chỗ ngồi của mình, thấp thỏm bất an chờ cuộc tỷ thí mới.

Liễu Chẩm Thanh im lặng bước theo Bạch Tố, lập tức nghe thấy hắn bình thản nói: "Đừng để ý, bọn ta biết là do Vinh Thế Minh cố ý hãm hại, tự hiểu ngầm về tên đầu sỏ rồi. Nếu vừa rồi Chiến Uyên không ra tay thì mọi chuyện sẽ rất phiền toái, yên tâm đi, hắn nổi giận không phải là nhằm vào huynh đâu."

Liễu Chẩm Thanh cười khan một tiếng, vậy sao?

"Phẩm chất của hai vị đây quả là cao cả, ân oán rõ ràng, tại hạ bội phục." Liễu Chẩm Thanh chân thành thở dài nói.

"Chỉ là luận sự thôi mà." Bạch Tố cười nói.

Liễu Chẩm Thanh lại nói: "Hiếm có người gặp chuyện nhưng không giận cá chém thớt, hơn nữa vừa rồi xem như các vị đã giúp ta giải vây, bây giờ Bạch công tử lại cố ý mời ta nữa. Đây là đang phát tín hiệu cho Vinh Thế Minh, ý là các vị sẽ không vì thế mà có khúc mắc với người của Liễu gia chúng ta, khiến gã phải suy tính kỹ xem có nên tiếp tục giở thủ đoạn như thế để đối phó với ta không, cũng để mọi người nhìn rõ, Hoắc gia và Bạch gia hiểu oan có đầu nợ có chủ, sẽ không giận cá chém thớt với người vô tội. Sự giúp đỡ như vậy, trong lòng tại hạ thật sự rất cảm kích."

Nụ cười của Bạch Tố không khỏi trở nên chân thành hơn rất nhiều, mặc dù giúp người là không mong được báo đáp, nhưng được người ta biết đến, hơn nữa còn cảm ơn thì đúng là rất dễ chịu.

Người này đã thay đổi rất nhiều, đám Hạ Lan nói đúng, Liễu Chẩm Thanh của bây giờ thú vị hơn nhiều. Thật ra thì lần tụ họp trước đó của ba người bọn họ vào đúng lúc Bạch Tố không ở trong thành, nếu không thì hắn đã làm quen với Liễu Chẩm Thanh rồi.

"Nói thật, nếu vừa rồi không bị cắt đứt, Liễu công tử định chọn thế nào?" Bạch Tố không khỏi tò mò hỏi.

Liễu Chẩm Thanh lúng túng nói: "Tất nhiên là xoay rubik lại như cũ rồi, dù sao cũng không thể chịu nhục được."

Bạch Tố bất đắc dĩ nói: "Chắc là bởi vì công tử mất trí nhớ nên không lo, nhưng mà hẳn là hai đệ đệ kia sốt ruột lắm đấy."

Liễu Chẩm Thanh lộ vẻ mặt không biết phải làm sao: "Vậy thì hết cách rồi, nếu không thì còn có thể làm gì đây?"

Bạch Tố suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu vẻ rất khó xử.

Thật ra vừa rồi Liễu Chẩm Thanh đã nghĩ ra cách, y còn lâu mới để mình phải chịu nhục nên đã quyết định đợi giải xong rubik thì tranh thủ về nhà, báo ngay lại cho lão gia tử, lão sẽ hiểu cách tốt nhất trong cục diện này là nắm giữ dư luận trong tay.

Y sẽ đề n ghị lão gia tử vào hoàng cung khóc lóc kể lể nói bị người ta nhắm vào thân phận huyết thống, nếu có thể một khóc, hai làm ầm, ba treo cổ được thì càng tốt. Ngoài ra có thể lợi dụng miệng lưỡi người đời, nói rằng phủ của Trưởng công chúa công khai lấy rubik ra làm nhục người khác, không cho huyết mạch còn sót lại của Liễu gia bọn họ có con đường sống, quậy cho chuyện càng xé càng to thì càng hay. Hơn nữa, lý do mình rời khỏi kinh thành là thì cứ nói là bởi bị sang chấn tinh thần do chuyện phải giải rubik, thấy áy náy quá nên sau khi tự suy xét mới quyết định rời đi. Cứ thoải mái tung hê chuyện này lên, ngược lại còn biến người của Liễu gia thành nạn nhân đáng thương.

Dù sao thì năm đó, chính bệ hạ đã hạ lệnh cho giữ lại nhánh này của Liễu gia, hơn nữa còn ban thưởng, ý tứ là đã công nhận bọn họ. Lần này chắc là hoàng thượng sẽ cảnh cáo phủ Trưởng công chúa, mà tin tức bọn họ nhận được sự ủng hộ của Hoàng thượng mà truyền ra, các quan viên khác trong triều sẽ không quá kiêng dè trò đùa của các vãn bối, cùng lắm thì thái độ về sau sẽ vẫn như cũ mà thôi.

Cho nên, Liễu Chẩm Thanh thấy chuyện này không quá khó để giải quyết. Năm xưa Liễu tướng gia giỏi nhất là khả năng thao túng dư luận, thấu hiểu lòng người, nếu không thì sao cái danh "gian tướng" của y lại lan xa được đến thế.

Chẳng qua Liễu Chẩm Thanh không ngờ sẽ có biến cố xảy ra. Nhưng mà vậy cũng tốt, không có gì xảy ra, nếu là do Hoắc Phong Liệt cắt ngang thì càng hay.

Lúc đi tới trước mặt Hoắc Phong Liệt lần nữa, tâm trạng của Liễu Chẩm Thanh có hơi khó tả. Trước khi được Bạch Tố mời vào ngồi, y vẫn cảm tạ hắn trước, nhưng Hoắc Phong Liệt chỉ đơn giản đáp lại một tiếng. Tuy không rõ tâm trạng của Hoắc Phong Liệt vào lúc này thế nào, nhưng Liễu Chẩm Thanh cứ thấy áp suất không khí ở đây có hơi thấp.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Tố lập tức đặt cái rubik vừa nãy lên bàn, trông tùy ý như thể hắn chỉ đang chơi một món đồ chơi bình thường. Hoắc Phong Liệt nhìn lướt qua thì hơi cau mày, nhưng hắn cũng không nói gì.

"Liễu công tử, đợi lát nữa tổ chức một cuộc tỷ thí mới, huynh tính thế nào?" Bạch Tố vừa tiện tay mân mê đồ chơi vừa nói.

"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, dù sao thì ngoại trừ thi võ nghệ, những cái khác ta đều có thể làm được." Liễu Chẩm Thanh nói.

"Vinh Thế Minh không biết võ công, chẳng qua chỉ là kẻ thô lỗ thôi." Bạch Tố cười nói: "Nếu thật sự gã muốn đụng tới võ..."

Bạch Tố vừa nói vừa nhướng mày nhìn về phía Hoắc Phong Liệt ngồi đối diện, Liễu Chẩm Thanh cũng mặt dày nhìn sang.

Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói: "Nếu bọn họ quá đáng, ta sẽ ra tay." Vinh Thế Minh đã đạp trúng mìn, Hoắc Phong Liệt giận thật sự không phải vì Liễu Chẩm Thanh.

Bạch Tố nhướng mày cười một tiếng với Liễu Chẩm Thanh, đúng là ấm lòng thật, chẳng qua một khắc sau, Bạch Tố lại cầm khối rubik đưa cho Liễu Chẩm Thanh, nói: "Biết chơi không?"

Liễu Chẩm Thanh lập tức lúng túng: "Cũng tạm."

Bạch Tố thấy y hơi mất tự nhiên bèn cười bảo: "Như huynh đã nói đó, oan có đầu nợ có chủ, đâu ai đi so đo với một món đồ chơi nhỏ làm chi. Người đời không khỏi quá hẹp hòi, thấy nó là đã biến sắc cứ như lâm đại địch, ta cũng cảm thấy là Vinh Thế Minh đang sỉ nhục bọn ta. Lúc nãy bọn ta mất hứng cũng chỉ là điểm khởi đầu mà thôi, bởi vì có người lợi dụng thứ này, cố ý chọc giận bọn ta."

Vậy sao? Liễu Chẩm Thanh không tin, nghĩ bụng: Cái vị ngồi đối diện ngươi cũng đâu được rộng lượng như ngươi, lần nào thấy rubik thì sắc mặt cũng thối hoắc à.

Nhị Cẩu nhỏ mọn!

Dường như Bạch Tố nhớ tới cái gì đó, hắn lẩm bẩm nói: "Thật ra thì khi ta còn bé cũng rất thích chơi cái này, càng phức tạp ta càng thích chơi, còn luốn muốn ganh đua cao thấp với huynh trưởng. Huynh ấy cũng giỏi chơi trò này, vẫn hay nói..."

Bạch Tố nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, khối rubik cũng yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hắn không khống chế được mà trầm mặt, quả nhiên đã nhớ đến ký ức không vui.

Liễu Chẩm Thanh cũng không khỏi nhớ tới Bạch Du, một thư sinh tài trí hơn người. Nhớ năm xưa, hai người quen biết nhau cũng là nhờ rubik. Lúc ấy Bạch Du là một trong ba người đầu bảng, ở Thái Học lại có tập tục tổ chức tiệc Hoa Đào, Liễu Chẩm Thanh được các lão sư mời đến, vừa vặn có một thiếu niên bị chuốc rượu, hai gò má ửng hồng, mượn rượu lấy thêm can đảm, cầm rubik mà Liễu Chẩm Thanh thích chơi nhất, ngại ngùng nói: "Liễu tướng gia, học sinh muốn tỷ thí với người một chút."

Năm đó, Hoàng đế mới mười bốn tuổi được bọn họ phụ tá đăng cơ chưa được bao lâu, Liễu Chẩm Thanh là Thừa tướng nhưng còn chưa phải dùng tới những thủ đoạn lôi đình để đạt được mục đích, vẫn chưa bị gọi là "Gian tướng", còn được những người trẻ tuổi hâm mộ. Hoắc Phi Hàn cũng vừa mới nhận được chiến báo, đang chuẩn bị chạy đến chiến trường phía Tây.

Trong triều, kẻ thù hùng mạnh bao vây, mỗi ngày Liễu Chẩm Thanh đều thấy cực kỳ căng thẳng, chỉ sợ đi sai một bước là thua trắng cả ván cờ. Hiếm khi có được lúc rảnh rỗi, nhìn thấy các thiếu niên trẻ trung khí phách, y luôn cảm giác có hy vọng về tương lai, vì vậy mới buông thả một đêm.

Dưới rừng hoa đào, nhóm người uống chút rượu, chẳng phân biệt tôn ti. Liễu Chẩm Thanh nhận đủ lời khiêu chiến từ các học sinh, kẻ nổi danh khắp thiên hạ như y đương nhiên sẽ không thua bất cứ ai, còn thu phục mọi người đến mức ngoan ngoãn dễ bảo.

Bạch Du dùng món rubik mà hắn am hiểu nhất để so tài với Liễu Chẩm Thanh, mặc dù biết sẽ thất bại nhưng vẫn không ngờ sẽ thua thảm như vậy. Gần như là hắn còn chưa xong một mặt, Liễu Chẩm Thanh đã xong rồi, hơn nữa còn là một tay cầm ly rượu, một tay khác xoay, vừa phóng khoáng vừa tùy ý, cuối cùng y mới nói: "Không tệ, tiếp tục cố gắng."

Bạch Du không hề bất mãn, ngược lại đáy mắt còn tràn đầy vẻ khâm phục và sùng bái: "Học sinh nhất định sẽ cố gắng để thắng một lần."

Sau khi Bạch Du vào triều thì đi theo y, trở thành văn thần đắc lực nhất dưới trướng Liễu Chẩm Thanh. Nếu còn sống thì hẳn là đã hơn ba mươi, thành gia lập thất, có thể kế thừa chân truyền của y rồi.

Nhớ lại thấy thật đáng tiếc. Liễu Chẩm Thanh thầm thở dài trong lòng, thấy vẻ mặt của Bạch Tố khổ sở, y không khỏi cầm lấy khối rubik đã bị xoay loạn. Liễu Chẩm Thanh xoay bằng một tay, những ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt như những sợi chỉ bạc quay quanh khối rubik, từng sợi chỉ bạc như có ma lực, kéo từng hàng từng nhóm ô vuông nhỏ, khiến bọn chúng ngoan ngoãn nhanh chóng về một thể thống nhất.

Người khác chơi là tim ra quy luật để đưa rubik về nguyên trạng, còn Liễu Chẩm Thanh chơi lại khiến kẻ khác như đang nhìn một động tác nghệ thuật hạng nhất, quả thực là cảnh đẹp ý vui.

Cho dù y chơi bằng một tay mà vẫn nhanh hơn cả Bạch Tố chơi bằng hai tay, thậm chí là còn chẳng cần dừng lại để suy nghĩ.

Bạch Tố từng thấy màn thể hiện xuất sắc lúc y giải khóa Thiên Tỏa nên chẳng lấy làm lạ khi y còn biết chơi rubik. Hắn nhìn một lát thì đã bị hấp dẫn sự chú ý, cuối cùng thở dài nói: "Huynh cũng giỏi ghê, quả nhiên là dù lúc nãy không cản huynh, huynh vẫn thắng được."

Liễu Chẩm Thanh thấy tâm trạng của Bạch Tố đã tốt hơn bèn cười một tiếng, vừa định nói gì đó, đột nhiên cổ tay phải bị một lực rất mạnh túm lấy.

Bởi vì động tác quá lớn, lực quá mạnh, khối rubik bằng ngọc văng ra bên ngoài rồi vỡ nát, ai ở bên ngoài cũng hốt hoảng.

Mọi người: Chẳng lẽ là còn giận à?! Hình như Hoắc tướng quân và Liễu Chẩm Thanh đang giằng co với nhau!

Mà bên trong màn trướng, Liễu Chẩm Thanh nhìn vào hai tròng mắt như chim ưng của Hoắc Phong Liệt, vô thức nhớ tới một ký ức xưa cũ.

Say rượu thắp đèn ngắm chúng sinh, đêm gối lên tay, say giấc trong rừng đào.

Lúc ấy y tỉnh lại trong viện của Nhị Cẩu, chắc là vừa phải chăm sóc cho con ma men suốt một đêm lại vừa bị giành mất giường ngủ, Nhị Cẩu gần mười lăm tuổi đã mất ngủ cả đêm. Buổi sáng, lúc Liễu Chẩm Thanh tỉnh dậy thì thấy tiểu quỷ này có một mảng thâm đen dưới mắt, nhưng hắn vẫn mở to đôi mắt chân thành, đột nhiên nói với Liễu Chẩm Thanh chuyện hắn định theo huynh trưởng ra chiến trường.

Để phò tá tân đế lên ngôi, Hoắc Phong Liệt lúc còn trẻ đã chịu khổ không ít. Hắn lập được nhiều công lao, lại có tình nghĩa sâu đậm với tân đế. Vậy nên lúc thế cục ổn định hơn, Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phi Hàn đều cảm thấy nên để Hoắc Phong Liệt được sống cuộc sống một đứa trẻ nên có, học tiếp ở Thái Học cũng được, làm thư đồng cũng tốt, hắn chọn sao thì chọn, cứ tự do trưởng thành dưới cánh chim bảo vệ của bọn họ là được rồi.

Chẳng hiểu sao đột nhiên Hoắc Phong Liệt lại có cái ý nghĩ này, tuy Hoắc gia cũng có người còn trẻ đã ra chiến trường, nhưng mà lúc đó, cả dòng chính của Hoắc gia chỉ có hai huynh đệ bọn họ mà thôi, họ hàng xa của Hoắc gia đều phản đối chuyện đó. Nói khó nghe một chút, lỡ cả hai huynh đệ đều xảy ra chuyện thì phải làm thế nào đây?

Hoắc Phong Liệt nhỏ tuổi, còn không giỏi ăn nói, nhưng đã quyết cái gì là không ai thay đổi được.

Nếu so với cuộc sống an nhàn của các tiểu thiếu gia mười bốn mười lăm tuổi trong kinh thành, Hoắc Phong Liệt cứ như là muốn đốt cháy giai đoạn vậy. Mặc dù có nhiều chuyện sau này đã chứng minh rằng quyết định của hắn lúc ấy rất chính xác, nhưng hồi đó chẳng ai nỡ nhìn hắn vội vàng trưởng thành như vậy. Ngay cả Liễu Chẩm Thanh cũng hết lời khuyên nhủ Hoắc Phi Hàn, nhưng thân là huynh trưởng, Hoắc Phi Hàn lại không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Vì vậy, Hoắc Phong Liệt mới vừa tròn mười lăm tuổi đã khoác áo lính, bước lên chiến trường phía Tây.

Hôm tiễn đại quân đi, Liễu Chẩm Thanh thấy Nhị Cẩu đứng trong đội ngũ thì có hơi đau lòng cho đứa trẻ cố chấp này, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định. Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt của Hoắc Phong Liệt như ánh mặt trời ban trưa, vừa ấm áp vừa nóng rực.

Hoàn toàn khác với ánh mắt lạnh lẽo như đến từ vực sâu bây giờ.

Liễu Chẩm Thanh không để ý tới sức lực mạnh như muốn bóp nát cổ tay của mình, chỉ ngạc nhiên đối mặt với Hoắc Phong Liệt, nháy mắt như bị bóng tối trong đôi mắt kia vây chặt, những cảm xúc nặng nề đó gần như ép y đến mức không thở được.

"Hoắc tướng quân, ngài đây là..."

Không phải chứ, thật sự nhỏ mọn đến nỗi không chịu nổi chuyện người của Liễu gia chơi rubik? Học hỏi Bạch Tố một chút đi có được không?

Chờ đã, hình như ánh mắt này không phải là tức giận mà là khiếp sợ, chắc mình chưa lộ tẩy đâu, đúng không?

Y đã làm cái gì? Y chỉ muốn dỗ cho Bạch Tố vui vẻ nên chơi bằng một tay giống Bạch Du mà thôi, có nhiều người biết lắm mà. Hơn nữa, y nhớ là Nhị Cẩu chơi rubik rất kém, dạy kiểu gì cũng không học được. Mà chắc là hắn cũng không quan sát tỉ mỉ tới nỗi có thể tìm ngay ra sơ hở mà bản thân y cũng không ngờ tới đâu nhỉ. Nếu còn phát hiện được ra cái này thì đúng là quá đáng!

"Ngươi..." Vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt rất khó hình dung, con ngươi của hắn hơi run, thậm chí bàn tay của hắn còn vô thức kéo Liễu Chẩm Thanh về phía mình.

"Chiến Uyên?" Bạch Tố nghi hoặc nhìn hai người. Dựa theo sự hiểu biết của hắn về Hoắc Phong Liệt, chắc chắn hắn sẽ không tức giận chỉ vì Liễu Chẩm Thanh chơi rubik. Nhưng đúng là vừa rồi Hoắc Phong Liệt đã mất kiểm soát, chẳng qua Bạch Tố đúng lúc lên tiếng nên hắn mới tự kiềm chế lại.

Bạch Tố vừa muốn nói cái gì, tiếng gọi của Vinh Thế Minh đã truyền tới từ bên ngoài.

Vòng thi mới đã chuẩn bị xong!
Chương kế tiếp