Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 22
Bạch Tố không dám gật bừa với phán đoán của Hoắc Phong Liệt.

“Tên công tử bột như Vinh Thế Minh thích nhất là chơi mấy thứ này, ta cũng từng nghe nói gã rất am hiểu trò ấy. Trước đây chẳng phải lão Tần còn từng đề nghị tìm gã giải cơ quan cho hộp gấm của huynh hay sao?”

Thế nhưng sau đó bọn họ lại phát hiện ra, tuy Vinh Thế Minh có hiểu biết nhưng vẫn kém xa mấy cao thủ phá giải cơ quan mà bọn họ tìm trước đó nên đành từ bỏ.

“Tuy chúng ta không hiểu rõ Liễu Tiêu Trúc cho lắm, nhưng huynh không nghe hai đường đệ của y vừa mới nói gì sao? Lại còn mất trí nhớ, khả năng thắng cuộc hẳn là rất thấp… Thật đáng thương, trước khi đi còn bị bức cho mất hết mặt mũi. Cũng may là bản thân y thật sự muốn đi, có mất mặt thì cũng chỉ đến thế mà thôi.” Bạch Tố đề nghị: “Nếu không thì đợi lát nữa huynh ra mặt, biết đâu hình phạt vì tội quá trớn của y sẽ được miễn đấy?”

Hoắc Phong Liệt không nói gì.

Bạch Tố thấy Hoắc Phong Liệt phản ứng như vậy thì rất ngạc nhiên. “Chẳng lẽ huynh thật sự cho rằng y sẽ thắng?”

Hoắc Phong Liệt im lặng một lát: “Nhìn vẻ mặt của y, không có vẻ gì là cho rằng bản thân sẽ thất bại.”

Không chỉ vậy, ánh mắt y còn có chút bỡn cợt, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng là có ý giả vờ nhu nhược, chẳng ngại mất mặt nhằm thăm dò cách thức thi đấu, tranh thủ tạo lợi thế cho chính mình.

Bạch Tố sửng sốt một hồi, đột nhiên bật cười. “Vậy thì chúng ta đánh cược đi, nếu y thật sự thắng Vinh Thế Minh thì… để y thử giải hộp gấm cho huynh?”

Hoắc Phong Liệt kinh ngạc, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt khác lạ mà nhìn về phía Bạch Tố.

Bạch Tố nói đùa: “Y có thể thắng thì chính là kỳ tích, mà không chừng kỳ tích đó lại có thể tạo cho huynh một kỳ tích khác. Vừa hay để cho chúng ta xem, rốt cuộc năm xưa vị thế ngoại cao nhân kia đã cất giấu bí mật gì trong đó.”

Hoắc Phong Liệt không đáp lại ngay, mà đám người bên kia đã bàn bạc xong cách thức thi đấu.

Vài người được cho là công chính liêm minh đi ra phía sau chọn lấy hai tổ hợp đồ chơi nhỏ, mỗi tổ hợp có chín món, hai người tùy ý chọn lấy một tổ hợp cho mình, có lẽ độ khó sẽ không chênh lệch mấy, có lấy được món đồ quen thuộc hay không thì còn phải tùy vào vận may. Sau đó, hai người tiếp tục chọn món thứ mười cho nhau, xem như là thử thách cuối cùng cho đối phương, cho nên phải chọn thứ càng khó càng tốt.

Hai người bắt đầu giải cơ quan cùng một lúc, thời gian là một nén nhang, ai giải xong mười chiếc trước thì sẽ chiến thắng. Đương nhiên, nếu giữa chừng không giải ra được thì coi như thua cuộc.

Trên sân đã đặt sẵn hai chiếc bàn dài, trên mặt bàn bày lần lượt mười chiếc khay phủ vải đỏ, hai người chơi không được phép nhìn trước, phải hoàn thành một khay mới có thể xem khay tiếp theo.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, Vinh Thế Minh đã ngông cuồng nói: “Ngươi có giải được chín món đầu tiên hay không đều không vấn đề, ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi giải được món cuối cùng, ta sẽ coi như ngươi thắng.”

Liễu Chẩm Thanh nhướn mày, tên tiểu tử này thật là tự tin: “Vậy đa tạ.”

Chiếc hộp cơ quan mà y chọn cho Vinh Thế Minh là món đồ khó nhất mà y có thể tìm thấy giữa đống đồ vừa rồi. Liễu Chẩm Thanh nhìn qua là đã biết dưới tấm vải ở xa nhất là thứ gì, trông vuông vức như vậy, hẳn là Vinh Thế Minh cũng đã chọn cho y một loại hộp cơ quan nào đó, thế nhưng y cũng chẳng e dè.

Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, cuộc so tài chính thức bắt đầu. Hiệu lệnh vừa được hô vang, Vinh Thế Minh đã nhanh chóng xốc tấm vải đỏ lên. Gã vừa nhìn đã thấy quen thuộc, nháy mắt đã thấy lâng lâng, lòng thầm nhủ ngay cả ông trời đứng về phía mình. Gã có thể giải quyết loại khóa sắt này chỉ trong ba nhịp thở.

Vinh Thế Minh đã ảo tưởng đến lúc Liễu Chẩm Thanh không thắng được gã, hẳn là y sẽ đặt hết hy vọng vào vật dưới tấm vải đỏ cuối cùng. Kết quả vừa nhấc tấm vải lên, nhìn thấy thứ đó… không biết y sẽ có biểu cảm kích thích cỡ nào.

Vừa nghĩ đến đây, thứ trong tay đã tách ra làm hai, gã bèn tháo chúng ra một cách dễ dàng. Bỗng nhiên, xung quanh bỗng vang lên những tiếng hô đầy kinh ngạc.

Vinh Thế Minh cười khẩy, đang định khinh miệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, kết quả đập vào mắt lại là một đôi tay trắng nõn thon dài đang đặt một chiếc vòng sắt bất quy tắc xuống.

Con ngươi Vinh Thế Minh co rụt lại, gã đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh nhìn mình mỉm cười rồi lật tấm vải đỏ tiếp theo lên.

Tốc độ của hai người chỉ chênh lệch một chút, hơn nữa Vinh Thế Minh nhìn lướt qua đã thấy món đồ kia cũng chẳng đơn giản hơn là mấy so với món đồ của gã. Những tiếng hô kinh ngạc khi nãy cũng là dành cho Liễu Chẩm Thanh.

Vinh Thế Minh thầm mắng một tiếng, ngược lại cũng không phát hoảng, gã chỉ cho rằng Liễu Chẩm Thanh may mắn mà thôi.

Nhưng khi những tiếng kinh hô vang lên ngay khi gã vừa thành công phá giải món đồ thứ hai, trái tim Vinh Thế Minh chợt run lên. Gã thử nhìn qua, mặt bàn bên kia cũng vương vãi đầy linh kiện.

Thời gian lại không chênh nhau mấy, Liễu Chẩm Thanh cũng vừa kịp giải xong.

Vinh Thế Minh lập tức giải món đồ thứ ba, lúc này gã dùng toàn lực để ứng phó, không dám xao nhãng, thực hiện bằng tốc độ nhanh nhất, chăm chú nhất.

Tiếng hô kinh ngạc vang lên chỉ một khắc trước khi gã hoàn thành.

Cứ thế, món đồ thứ tư, thứ năm, thứ sáu, hoặc trước hoặc sau, hoặc cùng một lúc, lần nào tốc độ của hai người cũng vô cùng sít sao.

Lòng Vinh Thế Minh rối như tơ vò, từ lúc bắt đầu chơi trò này, gã chưa từng bị theo sát như vậy, cũng chưa từng bị đối phương qua mặt. Chuyện này quả thực là đòn trí mạng đối với sự tự tin của Vinh Thế Minh, tay chân của gã không khỏi trở nên luống cuống.

Gã như có thể nghe thấy những lời bàn luận xung quanh.

“Chẳng phải Vinh công tử am hiểu cách giải Thiên Tỏa sao?”

“Nhưng ta thấy Liễu công tử có phần lợi hại hơn.”

“Hay là do may mắn nhỉ?”

“Sao lại thế được? Làm gì mà may mắn được đến thế, chắc chắn là cũng có bản lĩnh.”

“Nói cũng đúng, có vài cái ngay cả ta cũng không biết giải thế nào, Liễu công tử thật là lợi hại. Vừa rồi ta cũng nhìn ngẩn cả người, thật sự khó tin.”

“Ai nói là không đúng đâu, vốn còn định ra oai phủ đầu người khác, kết quả là bị đối phương đánh một đòn cảnh cáo ngược lại, đúng là mắc cười.”

Đồng tử Vinh Thế Minh không khỏi co rút. Gã nhớ lại thái độ kỳ quái của Liễu Chẩm Thanh bèn càng trở nên luống cuống. Chẳng lẽ gã điều tra sai, Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn che giấu thực lực, thật ra y mới là kẻ giả heo ăn thịt hổ?

Vinh Thế Minh đột nhiên cảm thấy tức giận vì bị đối phương giở trò trêu ngươi, trong lòng thấy bực bội, hai tay càng trở nên luống cuống. Bây giờ tất cả những gì gã để tâm là khi nào đối phương sẽ giải xong. Nhất là mỗi lần gã sắp giải xong món đồ trong tay thì đều vô thức nghĩ, có phải là lại có tiếng hô hào kinh ngạc vang lên không?

Khi tới món đồ thứ bảy thứ tám, rõ ràng là Vinh Thế Minh đã cuống đến nỗi khiến tốc độ của bản thân chậm hẳn lại, tuy rằng vẫn có thể giải được, nhưng đều phải thử rất nhiều lần.

Trái tim Vinh Thế Minh đập loạn vì lo lắng, gã cho rằng nhất định mình sẽ bị vượt mặt, nhưng chợt phát hiện tốc độ của đối phương vẫn ngang với mình.

Gã lén nhìn một cái, hình như Liễu Chẩm Thanh cũng đang nhìn gã.

Có phải bản thân y không thể giải được nên mới theo dõi quá trình giải của gã vì sợ bị đánh bại không? Cho nên từ đầu đến giờ, chẳng qua y chỉ ăn may mà thôi? Bây giờ rốt cuộc đã bại lộ việc y không giỏi trò này?

Còn trước đó là mình chỉ lo lắng dư thừa?

Nháy mắt, Vinh Thế Minh đã lấy lại được chút tự ti. Gã chấn chỉnh tâm trạng, cho dù bị theo sát, gã vẫn cảm giác là mình có thể vượt qua y ở món đồ thứ chín.

Món thứ chín cũng là một loại cơ quan khó nhằn, khi Vinh Thế Minh đang chăm chú phá giải được một nửa, một tràng tiếng kinh hô bất ngờ khiến tim gã giật nảy lên không kịp đề phòng.

Gã kinh ngạc quay đầu, trợn tròn hai mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh đã phá giải xong.

Lần này tốc độ của y thật sự đã vượt qua tốc độ của gã.

“Không… không thể nào, thứ đó nhất định là rất đơn…” Nhưng Vinh Thế Minh vừa tập trung quan sát kỹ thì đã im bặt. Người chọn cơ quan rất công bằng, về cơ bản những món được chọn đều có độ khó ngang nhau.

Xung quanh hô hoán không ngừng, rất nhiều người mở to hai mắt để nhìn cho rõ. Không thể không thừa nhận, trên phương diện nào đó thì Liễu Chẩm Thanh đã thắng rồi.

Liễu Chẩm Thanh giơ cơ quan trong tay lên, cười nói: “May quá, trùng hợp là ta đã từng thấy thứ này. Vinh công tử, ta không chờ ngươi nữa nhé.”

Nói xong bèn đi thẳng đến tấm vải đỏ cuối cùng.

Mà Vinh Thế Minh thì chỉ có thể giương mắt nhìn theo y, cơ quan trong tay đã bị gã quên bẵng từ đời nào. Đến tận khi thấy Liễu Chẩm Thanh chạm vào tấm vải cuối cùng, bên dưới chính là “tử hình” mà gã đích thân chọn cho Liễu Chẩm Thanh, trên gương mặt Vinh Thế Minh mới nở một nụ cười vặn vẹo.

Gã rất muốn xem, Liễu Chẩm Thanh có dám thắng hay không!

Một người khác cũng để lộ vẻ mặt chờ mong là Trưởng công chúa.

Những người khác đều đang hồi hộp chờ đợi thử thách cuối cùng trong cuộc so tài này, bọn họ rất tò mò, không biết món đồ mà Vinh Thế Minh đã chọn cho Liễu Chẩm Thanh là thứ gì.

Huynh đệ Liễu gia phấn khích đứng hai bên trái phải Liễu Chẩm Thanh như hai tên hộ pháp. Bọn họ làm sao mà ngờ Liễu Chẩm Thanh lại lợi hại đến mức có thể áp đảo người khác như thế. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt y còn vô cùng thoải mái, thành thạo, coi như thể diện của bọn họ được cứu rồi!

Mà từ chỗ ngồi của mình, Bạch Tố cũng kinh ngạc cảm thán không ngừng. “Không ngờ đúng như huynh đoán, y thật sự có khả năng thắng đấy. Thường ngày vị Liễu công tử này giấu dốt, thế mà lại lợi hại như vậy. Chiến Uyên, huynh nói…”

Hắn vừa quay đầu nhìn đã thấy Hoắc Phong Liệt không còn quan sát trận đấu nữa, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì mà ngẩn cả ra.

“Sao tự nhiên lại hết hứng vậy? Không thấy lợi hại à?” Bạch Tố khó hiểu nói.

“Trình độ của bọn họ không chênh nhau là bao, cũng bình thường thôi.” Hoắc Phong Liệt thản nhiên đáp.

Bạch Tố lại không nghĩ như vậy, bởi vì từ góc nhìn của Hoắc Phong Liệt thì chỉ có thể thấy kết quả trận đấu, không thấy quá trình, nhưng từ góc nhìn của Bạch Tố lại vừa khéo có thể thấy rõ vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh.

Nếu Bạch Tố đoán không sai thì Liễu Chẩm Thanh chính là một con hồ ly, từ đầu đến cuối, y đều quan sát thao tác của Vinh Thế Minh để tự điều chỉnh tốc độ của mình, thậm chí y còn chẳng nhìn món đồ chơi nhỏ trong tay mình được mấy lần. Chỉ trừ lúc bắt đầu phá giải, y sẽ liếc nhìn một cái, còn đâu trong thời gian còn lại, y sẽ vừa phá giải cơ quan, vừa quan sát Vinh Thế Minh để kiểm soát tốc độ tay của mình.

Tuy Bạch Tố cảm thấy đến lúc này thì hoàn toàn có thể chém giết tùy ý, không cần giữ thể diện cho đối phương làm gì, nhưng Liễu Chẩm Thanh cứ duy trì lợi thế mỏng manh ấy mà thi đấu đến cùng. Đến thời điểm này, y luôn dùng cách nhanh nhất để phá giải các cơ quan. Tuy tốc độ tay không phải quá nhanh, nhưng y không cần phải “thử” hay “làm lại”, quả thực là giỏi quá đáng, ngoài sức tưởng tượng.

Cho nên, nếu dựa vào thực lực mà nói thì Liễu Chẩm Thanh hơn hẳn Vinh Thế Minh, chỉ là không ai nhận ra điều đó.

Với năng lực này, y hoàn toàn có đủ tư cách xem thử hộp gấm của Hoắc Phong Liệt.

Bạch Tố đang định giải thích kỹ càng với Hoắc Phong Liệt, trận thi đấu vốn đang vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, cảm giác như có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Tình thế bất ngờ như bị đóng băng khiến cả hai người phải khó hiểu ngẩng đầu lên. Nhìn theo tầm mắt mọi người, bọn họ phát hiện tất cả đều đang quan sát món đồ cuối cùng dưới tấm vải đỏ mà Liễu Chẩm Thanh vừa nhấc lên.

Đó là… một khối Rubik làm bằng ngọc vô cùng nổi bật.

Sắc mặt Bạch Tố trầm xuống. Nháy mắt, hắn cảm thấy một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người bên cạnh mình.

Đa số mọi người đang có mặt đều vừa sợ vừa hoảng, không ai dám nói lời nào, chỉ biết dè dặt quan sát ba huynh đệ Liễu gia.

Lúc này, sắc mặt Liễu nhị công tử và Liễu tam công tử đều trắng bệch, thậm chí còn tệ hơn cả lúc bị làm cho mất mặt khi nãy. Hai người giận dữ đến mất hết lý trí, phẫn nộ hét lên với Vinh Thế Minh. “Vinh Thế Minh, ngươi có ý gì hả?”

“Vinh công tử, thi đấu thì thi đấu, ngươi làm thế này là muốn gì đây?”

Liễu Chẩm Thanh không kích động đến như vậy, nhưng sau khi trải qua vụ ở quán rượu, y cũng biết đây đại khái là muốn nhằm vào một điều cấm kỵ của Hoắc Phong Liệt. Bây giờ cuối cùng y cũng hiểu, hóa ra Vinh Thế Minh đã ở nơi này chờ y, quả nhiên trước đó đã xem thường gã rồi.

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Vinh Thế Minh, gã nhướng mày cười, bộ dạng luống cuống vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Ngược lại bây giờ, gã vô cùng đắc ý, vừa chậm rãi phá giải cơ quan thứ chín trong tay vừa nói: “Đây cũng là một hạng mục của trò giải khóa Thiên Tỏa, sao lại không được lấy ra để thi đấu? Chẳng lẽ các ngươi không biết giải? Sao có thể, theo lý mà nói thì chắc là các ngươi phải am hiểu nhất mới đúng chứ.”

Lời vừa nói ra, lão tam suýt đã nhảy dựng lên. Lão nhị nhanh chân cản lại, khó khăn nói: “Thứ này rõ ràng đã bị cấm rồi. Để làm khó chúng ta, Vinh công tử cũng nhọc lòng quá.”

“Cấm? Làm gì có văn bản quy định là không được chơi, chẳng qua là có người không dám chơi thôi.” Vinh Thế Minh cười nói.

Không dám chơi, đương nhiên là không dám!

Ai cũng biết khối Rubik là do đại gian thần Liễu Chẩm Thanh mang đến thế giới này, cũng là thứ mà y hay cầm chơi trong tay nhất. Nghe nói lúc ở trên triều, một khi y bắt đầu mân mê khối Rubik treo bên hông thì chứng tỏ y đang muốn gây sóng gây gió, không bao lâu sau sẽ có chuyện đẫm máu nào đó xảy ra, quả thực là còn chính xác hơn cả sổ sinh tử của Diêm Vương. Từ đó về sau, những người vào triều cứ thấy y mân mê khối Rubik đó là lại không khỏi lo lắng sợ hãi.

Tuy rằng bản thân khối Rubik không đại diện cho điều gì, nhưng đối với vương triều đã bị bóng ma của đại gian thần che phủ như Đại Chu, mọi người cứ tự giác không đề cập tới Rubik thì hơn.

Cùng lắm thì người ta chỉ lén chơi ở trong nhà, chứ ngang nhiên để nó xuất hiện thế này thì đúng là khiến người ta phải kinh hãi.

Mà tất nhiên điều khiến cho ai cũng sởn gai ốc chính là khối Rubik lại xuất hiện cùng lúc với con cháu của Liễu gia, chẳng có ai là không liên tưởng đến tên đại gian thần năm nào.

Có thể nói là khắp Đại Chu này, ai chơi Rubik cũng được, riêng người của Liễu gia thì không được.

“Cạch” một tiếng, Vinh Thế Minh đã phá giải xong cơ quan thứ chín, gã vừa cười ha hả vừa tiến đến cơ quan thứ mười. Liễu Chẩm Thanh có chọn cơ quan khó nhất cho gã thì gã cũng chẳng sợ, đằng nào đối thủ của gã cũng đã dừng mãi không đi nổi ở thử thách cuối cùng này rồi.

“Sao thế? Không nhanh tay thì sẽ thua đấy.” Vinh Thế Minh cười gian, nói.

Chạm vào khối Rubik chính là hoàng thương Liễu gia đã chọc vào điều cấm kỵ.

Không chạm vào Rubik, coi như thi đấu thất bại, tôn nghiêm của ba công tử hoàn toàn mất sạch.

Tất nhiên lão nhị và lão tam sẽ không cam lòng, bắt đầu mong ngóng mọi người xung quanh đòi lại công bằng cho mình.

Tình huống này thuộc loại “tư tưởng giác ngộ”, cho nên không ai dám đứng ra bênh vực cho kẻ yếu là ba người Liễu gia. Bởi vì chỉ cần nói một câu thì sẽ bị coi là đang gián tiếp giúp đại gian thần thoát tội.

Cuối cùng hai người họ lại ngu xuẩn đến mức cầu xin Trưởng công chúa phân xử.

Trưởng công chúa chỉ thản nhiên nói một câu: “Thi đấu thì thi đấu đi, bảo bản cung phân xử cái gì?”

Hai người vô cùng tuyệt vọng, cuối cùng đành kìm nén sự phẫn uất mà nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

“Nhận thua đi!”

Liễu gia chỉ muốn thiên hạ quên đi quan hệ giữa nhà bọn họ và đại gian thần, sao dám chạm vào thứ đó? Ngộ nhỡ chuyện Liễu công tử chơi Rubik giống hệt đại gian thần năm đó đến tai triều đình, có khi cái đầu trên cổ bọn họ cũng không còn.

Bọn họ thà chịu nhục còn hơn.

Liễu Chẩm Thanh hơi bất ngờ nhìn bọn họ, y định nói gì đó, tên bỉ ổi Vinh Thế Minh chợt đắc chí kêu lên: “Muốn nhận thua ư? Liễu công tử, ta khuyên ngươi một câu, hay là cứ thử xem xem, nói không chừng có thể thành công đấy. Ha ha ha ha!” Vinh Thế Minh đắc ý nhướng mày cười với Liễu Chẩm Thanh, gã hơi hất đầu về phía Hoắc Phong Liệt, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Lần này không có ai giúp ngươi nữa đâu!

Chẳng phải Hoắc Phong Liệt đã ba bốn lần giúp đỡ Liễu Chẩm Thanh đấy sao?

Vậy thì phải khiến Hoắc Phong Liệt nhớ rõ, Liễu gia có quan hệ huyết thống với đại gian thần, giúp đỡ y đồng nghĩa với xem thù thành bạn, hắn không bao giờ được quên nợ máu của quân Hoắc gia!

Có khi bây giờ Hoắc Phong Liệt đã bắt đầu hối hận vì trước đây từng giúp đỡ Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh phải khen ngợi âm mưu này của Vinh Thế Minh, chỉ một chiêu đã đủ khiến y rơi vào thế khó cả đôi đường, còn loáng cái đã khiến chỗ dựa vững chắc nhất của y không biết còn là bạn hay đã thành thù. Chuyện tới nước này, y không trông cậy vào cái tên quật mộ mình kia giúp đỡ. Ngày mai y đi rồi, đừng phá hỏng chuyện tốt của y là được.

Còn về phần nhận thua… Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ không muốn, nhưng tình huống này thật là phiền phức, y phải nghĩ ra một giải pháp vẹn toàn.

Mà sự im lặng của Liễu Chẩm Thanh trong mắt mọi người lại trở thành đang đấu tranh nội tâm, có lẽ là y không muốn chịu nhục phải chui qua háng kẻ khác, nhưng lại không dám đụng vào khối Rubik, quả thật là đã đi vào ngõ cụt.

Trưởng công chúa mất kiên nhẫn nói: “Liễu công tử, nhận thua hay là tiếp tục? Đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.”

Vinh Thế Minh cười nói: “Biểu tỷ, đệ sẵn lòng cho y thời gian chấp nhận số phận của mình mà.” Gã thích xem người ta lộ vẻ dằn vặt đấu tranh này nhất! Gã còn chưa được thấy bộ dạng thống khổ tuyệt vọng của Liễu Chẩm Thanh đâu.

Mọi người xung quanh không nhịn được mà bắt đầu bàn tán, đa số đều thúc giục Liễu Chẩm Thanh chấp nhận kết cục của mình.

Đột nhiên, ánh mắt Liễu Chẩm Thanh chợt sáng, định chìa tay lấy Rubik. Nhưng ngay giây tiếp theo, một ánh sáng trắng lạnh lẽo như băng lóe lên, một tiếng “rầm” vang vọng.

Cái bàn đặt Rubik trước mặt Liễu Chẩm Thanh vỡ ra làm hai nửa, đồ vật trên bàn rơi ra đầy đất, âm thanh lớn đến mức khiến những người xung quanh liên tục lùi về phía sau.

Khi tập trung nhìn lại, mọi người mới phát hiện ánh sáng trắng khi nãy là nắp chén trà. Nắp chén bất ngờ bổ đôi mặt bàn rồi lăn đến dưới chân Trưởng công chúa đang ngồi trước bàn vuông. Nàng ta sợ đến nỗi cả người cứng đờ, hộ vệ xung quanh theo bản năng tiến lên phía trước.

Mà có thể làm đến mức này, ở đây chỉ có…

Mọi người hoảng sợ quay đầu nhìn, chỉ thấy không biết từ khi nào, Hoắc Phong Liệt đã rời khỏi ghế mà đứng ở bên kia, ánh mắt hắn sáng như đuốc, giống như lưỡi dao sắc bén được rút khỏi vỏ, chẳng hề phẫn nộ mà vẫn uy nghiêm quan sát hết mọi chuyện ở đây.

Quả nhiên, đại gian thần chính là tử huyệt của Hoắc tướng quân.
Chương kế tiếp