Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 27
Chờ đến khi ba người lần theo tung tích đuổi đến thư phòng, họ nhìn thấy chiếc hộp gấm vỡ vụn trên mặt đất, mà một tờ giấy lộ ra trên bàn tay nắm chặt của Hoắc Phong Liệt. Hắn cúi đầu, đứng ngây người giống như đã bị rút mất một nửa sức lực.

"Nhị thúc?"

"Tướng quân?"

Ba người đang hô hoán, giọng nói của Điền quản gia từ ngoài cửa vọng vào.

“Nhị gia, Tần đại nhân phái người truyền tin khẩn cấp, nói là Cẩm Y Vệ hiện đang truy bắt hoàng thương Liễu gia, nghe nói người nhà bọn họ bị nghi ngờ nhúng tay vào chuyện gian lận thi cử, phải bắt toàn bộ người trong phủ vào thiên lao. Tần đại nhân hỏi ngài có muốn lo chuyện của công tử Liễu Tiêu Trúc hay không?”

"Cái gì? Liễu thế thúc cũng bị bắt?" Cả Hoắc Vân Từ và Hoắc Vân Khiêm đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Mạc Kỳ vừa đưa người về xong.

Mạc Kỳ biến sắc, nói: "Chuyện này. . . Chắc là xe ngựa của Liễu công tử vẫn còn ở cửa phía Đông, chưa. . ."

Mạc Kỳ còn chưa nói xong đã cảm thấy trước mặt có một trận gió thổi qua. Hoắc Phong Liệt nháy mắt đã lách mình chạy ra cửa, xoay người né qua Điền quản gia suýt đụng phải hắn.

"Nhị gia, ngài. . ." Điền quản gia vừa mở lời đã thấy Hoắc Phong Liệt đột nhiên ngẩng đầu.

Ngay lúc nhìn thấy đôi mắt hẹp dài đỏ như máu kia, sắc mặt của Điền quản gia lập tức thay đổi. Dưới phần cổ áo hơi lỏng ra do động tác của hắn, có thể thấp thoáng thấy được một góc hoa văn nhòn nhọn màu xanh biếc phía dưới xương quai xanh.

Nhưng trước khi Điền quản gia kịp phản ứng lại, Hoắc Phong Liệt đã dùng khinh công phi ra ngoài đình viện.

"Không ổn rồi, bệnh cũ của Nhị gia lại phát tác rồi! Mạc phó tướng, mau đuổi theo!"

Trước cổng thành phía Đông, đội ngũ bắt đầu rối loạn.

Bên trong xe ngựa, Liễu Chẩm Thanh và Cẩm Lý đang chơi trò chơi. Cẩm Lý thua cuộc, hình phạt mà Liễu Chẩm Thanh đưa ra là Cẩm Lý phải xoay vòng để cầu được vận may.

Thế nhưng sự rối loạn ở bên ngoài vẫn quấy nhiễu cỗ xe ngựa.

Cẩm Lý thò đầu ra ngoài nhìn một chút, lập tức rụt lại và nói: "Chủ tử, sao trông cổng chính như sắp phải đóng ấy?"

Liễu Chẩm Thanh vén rèm xe ngựa lên, vừa nhìn đã lập tức nhíu mày.

Y nhìn tình hình trước cổng từ xa, rất nhiều thủ vệ xếp hàng đi đi lại lại, vội vàng xua đuổi đám người đi trên đường. Đây rõ ràng là dấu hiệu chuẩn bị giới nghiêm trong thành.

Xảy ra chuyện gì ư?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên y nhìn thấy phía xa là tên thủ vệ mà Mạc Kỳ dẫn y đi gặp lúc trước đang nói chuyện với một quan binh khác. Nhìn trang phục của hắn ta, chính là... Cẩm Y Vệ!

Tên thủ vệ nhanh chóng chỉ về phía này của bọn họ, Cẩm Y Vệ phất tay một cái, một đội quân lập tức tập hợp lại, nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

Bị Cẩm Y Vệ theo dõi không phải chuyện tốt, hơn nữa lại có động tĩnh lớn như vậy, chuyện y bị bắt có xác suất rất cao.

Liễu Chẩm Thanh khẽ chớp mắt, y không rõ tình hình, không bằng cứ chạy trước đã. Y lập tức ra lệnh cho mọi người trong xe ngựa: "Các ngươi mau ra khỏi xe ngựa, chia nhau rời khỏi chỗ này, đừng quay đầu lại, quay về Liễu phủ đợi tin tức của ta.”

Nói xong, không đợi phản ứng của mọi người, Liễu Chẩm Thanh đã kéo Cẩm Lý nhảy xuống xe, đi xuyên qua đám đông rồi chui vào một con hẻm nhỏ.

Đến Cẩm Lý còn bị choáng váng, những người khác lại càng không kịp phản ứng, vậy nên họ vẫn bị Cẩm Y Vệ vừa vặn đuổi tới bắt được.

Bọn họ và Liễu gia cùng lắm chỉ có quan hệ thuê mướn, đương nhiên họ sẽ không trung thành tới nỗi che giấu giúp y. Dưới sự thẩm vấn của Cẩm Y Vệ, bọn họ cuống quýt tiết lộ hướng mà Liễu Chẩm Thanh rời đi.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh đã quả quyết chạy theo hướng hoàn toàn ngược lại.

“Chủ tử, chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cẩm Lý vừa thở dốc vừa chạy, căng thẳng hỏi y.

"Ta cũng không biết, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Cẩm Lý, chúng ta chia ra hành động, cuối cùng đều quay về Liễu phủ. Nếu... Nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi phải trốn thật kỹ!"

Thực ra đến lúc này, Liễu Chẩm Thanh cũng bước đầu đoán được có thể là chuyện liên quan đến vụ hôm qua. Nhưng sau đó y ngẫm lại, Bát công chúa và Trưởng công chúa có năng lực ra lệnh cho Cẩm Y Vệ tạm thời phong tỏa thành ư? Trừ phi các nàng đã tìm ra lý do nào đó để hãm hại y.

Hoặc là trở về Liễu gia, hoặc là ẩn nấp rồi yên tĩnh theo dõi diễn biến tình hình, tóm lại bây giờ y không thể tùy tiện xuất hiện.

Tuy Cẩm Lý cứ sốt ruột và do dự mãi, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn chọn cách lẻn về Liễu phủ, còn Liễu Chẩm Thanh dự định quan sát thêm một lúc nữa ở gần thành Đông.

Y đội mũ áo choàng lên, nấp trong một con hẻm nhỏ hẹp, mượn những thứ đồ linh tinh chất đống ở phía trước để che chắn bản thân. Liễu Chẩm Thanh thấy đội Cẩm Y Vệ tách ra để tìm người, rõ ràng mục tiêu chính là y.

Liễu Chẩm Thanh cân nhắc lợi và hại, đang nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, chợt y cảm nhận được một luồng khí lạnh đang đến gần từ phía sau.

Khi còn là Liễu thừa tướng, y đã từng bị ám sát nhiều nên tính cảnh giác đã được đề cao. Liễu Chẩm Thanh trực tiếp nghiêng người để tránh, chỉ thấy một thanh đao lớn sượt qua tai y, trực tiếp chém vào cái rương gỗ phía sau.

Liễu Chẩm Thanh xoay người chạy dọc theo bức tường. Trong tầm nhìn của y nhanh chóng xuất hiện năm người ăn mặc như thường dân, chỉ có điều bọn chúng cầm mã tấu, nét mặt hung ác, rõ ràng là một đám côn đồ.

Điều quan trọng hơn là trông bọn chúng rất quen mắt. Liễu Chẩm Thanh có trí nhớ kinh người, trước đó lúc y đếm số người trong hàng ngũ xếp phía trước thì đã để ý tới cách ăn mặc này.

“Các ngươi là ai, muốn giết ta sao?” Liễu Chẩm Thanh nắm lấy một cây gậy gỗ, nhanh chóng đánh lui một tên vừa xông tới. Y không biết võ công, đối phó với nhiều người cùng lúc như vậy thì hoàn toàn không có phần thắng, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác: "Có chuyện gì từ từ nói, ta có thể đưa tiền cho các ngươi!"

Đột nhiên, một tiếng cười nham hiểm quái gở truyền đến từ nơi sâu nhất trong con hẻm, Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu nhìn, lập tức mở to hai mắt.

Y chỉ thấy Vinh Thế Minh đeo một thứ gì đó tương tự như mặt nạ, đứng cách đó không xa: "Liễu Tiêu Trúc, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!" Bởi vì hàm răng của gã bị gãy mất một nửa, âm thanh phát ra bị lọt gió, nghe kỳ lạ vô cùng. Nhưng Liễu Chẩm Thanh không có thời gian để cười nhạo, vì gã thực sự muốn lấy mạng y.

Rất rõ ràng là Vinh Thế Minh ghi hận trong lòng, gã biết hôm nay y rời kinh nên đã sắp xếp sát thủ ở trong đám quân lính. Đoán chừng là gã muốn chờ Liễu Chẩm Thanh rời khỏi thành rồi bám đuôi, nửa đường chặn giết y. Nhưng thành đã bị cấm cửa, gã chỉ có thể đổi sang vây sát y trong thành.

Vậy tức là việc cấm cửa thành hay ít nhất là Cẩm Y Vệ đều không liên quan gì đến thế lực của Trưởng công chúa.

Liễu Chẩm Thanh không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, Vinh Thế Minh đã mất trí rồi, xin tha thứ cũng vô dụng, vì vậy...

“Cứu mạng, Cẩm Y Vệ, Liễu Tiêu Trúc ở trong này!" Liễu Chẩm Thanh lớn tiếng kêu lên, Cẩm Y Vệ chỉ vừa mới rời đi, tất nhiên có thể nghe thấy.

Hiện tại y chỉ có thể cầu nguyện có thể trì hoãn thành công mà thôi.

Nhưng độ khó của việc này quá cao, con hẻm nhỏ hẹp nhanh chóng trở thành khu vực vây giết. Liễu Chẩm Thanh chưa kịp chạy được mấy bước đã bị dồn vào đường cùng, cây gậy gỗ cũng bị đánh gãy. Nếu không phải y đúng lúc mặc bộ quần áo đặc biệt của Liễu gia, chắc là vừa nãy đã phải thấy máu rồi.

Vinh Thế Minh nhìn thanh đao sắp chém vào đầu Liễu Chẩm Thanh bèn cười một cách dữ tợn, chợt gã thấy y chỉ về phía mình, kinh hãi hét lên: "Hoắc Phong Liệt!"

Vinh Thế Minh giật thót, nỗi ám ảnh khiến gã hét lên rồi ngồi thụp xuống, vừa ôm đầu vừa quay lại, mấy tên tay sai cũng quay đầu lại nhìn chủ thuê của mình.

Nhưng thấy phía sau không có một bóng người, Vinh Thế Minh đã biết mình bị lừa, gã lập tức hùng hổ quay đầu nhìn lại, lúc này Liễu Chẩm Thanh đã nhân cơ hội chạy đến đầu hẻm.

“Băm nát y cho ta!”

Những tên côn đồ xông lên phía trước theo lệnh gã, mà Liễu Chẩm Thanh vừa quay đầu lại xem tình hình vừa dốc sức chạy về phía trước. Khi y sắp chạy ra khỏi con hẻm, chợt cơ chế cảnh giác của cơ thể khiến y cảm nhận được một cảm giác ớn lạnh khiến người ta không rét mà run, nhưng mà... hình như không phải sát khí.

Liễu Chẩm Thanh chưa kịp quay đầu lại thì một bên má đã va vào đâu đó, tuy thứ kia cứng rắn giống như tấm sắt, nhưng đó quả thực là ngực của nam nhân. Ngay sau đó, cánh tay của y bị nắm chặt, sức lực mạnh như sắp bóp nát cánh tay y.

Liễu Chẩm Thanh lập tức tái mặt, tưởng rằng bọn chúng còn có người thứ sáu. Đột nhiên y ngẩng đầu, không kịp đề phòng mà đối diện với một ánh mắt vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc bởi vì người đang đi tới, xa lạ bởi vì con ngươi màu… đỏ? Một màu đỏ sẫm bất thường, dường như đang che giấu sự hỗn loạn và điên cuồng.

"Hoắc... Hoắc tướng quân?"

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hét lên, nhưng những kẻ đuổi theo sau y lại không nhìn thấy vì vấn đề góc độ.

Vinh Thế Minh hét lên: "Ngươi còn muốn giở trò chó cậy gần nhà, cáo mượn oai hùm? Mau, chém chết y cho ta!"

Dường như Hoắc Phong Liệt không để ý đến những kẻ khác, hắn chỉ nắm lấy cánh tay của Liễu Chẩm Thanh, nhìn y chằm chằm.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên cảm thấy yên tâm. Mặc dù y không biết Hoắc Phong Liệt bị làm sao, nhưng có hắn ở đây, những kẻ kia không thể giết y dễ dàng thế được.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, không biết Hoắc Phong Liệt ra tay thế nào, chỉ thấy có một tia sáng lạnh màu đen lóe lên, hai gã lao tới trước đã yên lặng ngã xuống bên cạnh Liễu Chẩm Thanh, còn chẳng có cả cơ hội để hét.

“Hoắc…” Rốt cuộc Vinh Thế Minh cũng nhìn thấy hắn, gã lùi lại theo bản năng: "Mau, giết… giết hắn…”

Những kẻ kia không thấy rõ đòn công kích của Hoắc Phong Liệt, đồng bọn cứ như vậy mà chết, ai lại dại dột lao tới chứ, tất nhiên là sẽ điên cuồng rút lui.

Nhưng không biết Hoắc Phong Liệt có nhìn kẻ địch hay không, dù sao tầm mắt của hắn cũng chưa từng di chuyển, vẫn một mực nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh.

Hắn chỉ giơ tay lên, thanh kiếm Thuần Quân đã rời khỏi tay, bay theo một góc độ xảo quyệt. Đi kèm với tiếng rồng ngâm trầm thấp, thanh kiếm xé không khí phi qua, bay được trăm bước đã liên tiếp giết chết ba gã còn lại, cuối cùng một tiếng “keng” vang lên, thanh kiếm trực tiếp cắm xuống mặt đất ngay trước mặt Vinh Thế Minh. Mũi kiếm cắm sâu vài tấc khiến người ta choáng váng ngã ngồi trên mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khiến Vinh Thế Minh sợ tới mức tiểu ra quần ngay tại chỗ.

Đã không còn kịp để đứng lên chạy, bởi vì Mạc Kỳ đã đứng phía sau gã, đè lên bả vai gã.

Lúc này, cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng mà lùi lại hai bước, thực sự là chỉ tùy tiện bước thôi, nhưng không hiểu Hoắc Phong Liệt trước mặt y bị làm sao, bàn tay đang nắm lấy cánh tay y chợt kích động, dùng sức giật mạnh rồi kéo ngược y về, va vào lồng ngực hắn.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc ngước lên nhìn Hoắc Phong Liệt đang ở cự ly gần hơn trước, gần như chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả ra từ người hắn. Hơi nóng đó có vẻ khá bất thường, giống như ánh mắt của hắn vậy.

Điều bất thường hơn nữa là những hành động mà Hoắc Phong Liệt đang làm vào lúc này.

Hoắc Phong Liệt, một chiến thần lẽ ra phải mặt không đổi sắc trước thiên quân vạn mã, giờ phút này lại có dáng vẻ chật vật, mất hình tượng mà nắm chặt cổ tay Liễu Chẩm Thanh. Hắn rũ đôi mắt đỏ tươi, giọng nói khẽ run: "Ngươi. . . ngươi muốn đi đâu?"

Liễu Chẩm Thanh: ???? Không phải hắn biết y sẽ ra khỏi thành sao?

“Ta… ta định rời khỏi kinh thành, nhưng…”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt hơi đổi, môi khẽ run rẩy giống như muốn nói mà lại không nói ra được, đuôi mắt dần dần rũ xuống. Vì thế nên trong một khoảnh khắc, Liễu Chẩm Thanh còn lầm tưởng rằng y đã nói điều gì quá đáng làm tổn thương hắn.

Ngược lại, Mạc Kỳ còn kinh ngạc hơn, bởi vì hắn chưa từng thấy Hoắc tướng quân nói chuyện dịu dàng với người nào khi đang phát bệnh như vậy, lần này... có thể xem là dịu dàng rồi đó.

Chẳng lẽ tướng quân đã uống thuốc, hay là bệnh phát tác không quá nghiêm trọng? Nhưng đôi mắt của ngài ấy đến giờ vẫn chưa hết đỏ mà.

Đang kinh hãi, Mạc Kỳ chợt nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức nhắc nhở: "Tướng quân, Cẩm Y Vệ đến rồi."

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, vội vàng nói: "Hoắc tướng quân, ta đi trước, không thể..."

Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp nói xong, từ ngoài con hẻm đã có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hiển nhiên không còn kịp nữa rồi.

“Là ai?” Người tới lớn tiếng chất vấn, nhưng ngay khi vừa nhìn rõ, hắn ta đã vội vàng cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Hoắc tướng quân!"

Mà ngay lúc này, Liễu Chẩm Thanh còn chưa kịp đáp lời, Hoắc Phong Liệt đã bất ngờ dùng một tay ôm y vào lòng, tay còn lại kéo áo choàng của hắn lên che kín người y.

Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác một lúc bèn hiểu ra, y lập tức phối hợp bất động, tùy ý để cho vòng tay của Hoắc Phong Liệt ôm chặt hơn. Y chỉ nghĩ là phải che giấu tướng mạo nên cố gắng phối hợp chặt chẽ với hắn, ngay cả hai má cũng áp chặt vào xương quai xanh của Hoắc Phong Liệt.

Mà giờ khắc này, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy cơ thể của Hoắc Phong Liệt không bình thường, nhiệt độ này... phát sốt đấy à? Với lại cơ thể của hắn vừa cứng đờ vừa run khẽ, chẳng lẽ là không khỏe?

Bởi vì không nhìn thấy gì cho nên lúc này Liễu Chẩm Thanh không biết những người bên ngoài đang nhìn một màn này có vẻ mặt hoảng sợ như thế nào.

Cẩm Y Vệ: Bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ về cảnh tượng này đâu đấy? Hoắc tướng quân… đang… ôm một… nam tử đúng không? Bọn họ không mù đấy chứ? !

Mạc Kỳ: Tướng quân đang ôm Liễu Tiêu Trúc? ! Cho dù muốn cứu người, ngài ấy cũng không nhất định phải hy sinh như vậy chứ! Thân là tướng quân, ngài ấy muốn bảo vệ Liễu Tiêu Trúc thì chỉ cần một câu nói, cùng lắm thì sau này xin lỗi rồi giải thích với Hoàng thượng là được mà. Tuy Tướng quân không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng có mấy khi tiếp xúc như vậy với người khác! Còn nữa, cái cách ngài ấy cúi đầu rũ mắt, hoàn toàn mặc kệ người tới, chỉ quan tâm đến dáng vẻ của người trong lòng, nhìn thế nào cũng có cảm giác lo được lo mất. Không, đây là cách miêu tả chó má gì vậy hả! Nhất định là bản thân hắn bị ảo giác rồi!

Xung quanh yên lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, Cẩm Y Vệ tỉnh táo lại, nhanh chóng nói: "Hạ quan phụng mệnh bắt giữ toàn bộ nghi phạm Liễu gia, vừa rồi nghe thấy... Ơ? Vinh Thế Minh? Tướng quân, Vinh Thế Minh này bây giờ cũng là một tội phạm quan trọng, phải bắt về..." Nhận ra ở đây còn có những người khác, Cẩm Y Vệ kinh hãi nói.

Vinh Thế Minh vốn tưởng rằng có người tới thì sẽ được cứu, không ngờ lại bị bắt: "Các ngươi điên rồi, đang nói cái gì thế hả? Ta chính là..."

"Kỳ thi năm nay phát hiện có kẻ làm rối kỷ cương, gian lận thi cử. Sáng nay hoàng thượng đã hạ lệnh phải điều tra kỹ càng, ngươi cũng có tên trong danh sách truy nã."

Vinh Thế Minh nhận ra gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Tướng quân?” Mạc Kỳ hỏi ý của Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy hắn hoàn toàn không quan tâm, Mạc Kỳ đành dựa theo quy củ làm việc, giao Vinh Thế Minh cho Cẩm Y Vệ.

Sau khi bị bắt giữ, phải một lúc sau Vinh Thế Minh mới phản ứng lại, cho dù gã không còn đường lui thì cũng phải kéo người khác xuống nước. Gã lập tức bật người dậy, chỉ vào người mà Hoắc Phong Liệt đang ôm, muốn nói gì đó nhưng lại bị Mạc Kỳ nhanh tay đánh nát cằm.

Vinh Thế Minh kêu thảm thiết với khoang miệng đầy máu, mấy chiếc răng còn lại của gã cũng rớt nốt. Cuối cùng Vinh Thế Minh không thể nói thành lời được nữa, chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn.

Đội Cẩm Y Vệ nhìn Mạc Kỳ với vẻ mặt rất quái dị.

“Xin lỗi, trước đây bọn ta có thù riêng, ta sợ sau này không có cơ hội trả thù nữa.” Mạc Kỳ xoa xoa nắm đấm, vừa cười vừa nói.

Người ta nào phải kẻ ngốc, đương nhiên đã đoán được điều gì đó. Thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ vừa lúc đứng gần Hoắc Phong Liệt chắp tay nói: "Tướng quân, chúng tôi phụng mệnh bắt giữ, người này phải…"

Người nọ vừa vươn tay ra đã bị một ánh mắt tràn đầy nguy hiểm và cảnh cáo chiếu tới, con ngươi đỏ tươi giống như bị tơ máu che kín, lực sát thương tăng gấp mười lần khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ánh mắt ấy như muốn nói, ngón tay ngươi đến gần thêm thì sẽ không còn nữa đâu.

Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ vội vàng rút tay về, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn, giống như dã thú đang ôm con mồi của mình, nhẹ giọng cảnh cáo đám người chung quanh không được phép ngấp nghé.

Sau đó, hắn thẳng thừng tuyên bố.

"Người này, là của ta."

Cẩm Y Vệ:? ? ? ?

Mạc Kỳ: ! ! ! !

Liễu Chẩm Thanh: Nhị cẩu đang cướp người với Cẩm Y Vệ, đây là để bảo vệ mình sao? Đây... Một lần ân tình giúp cặp long phượng thai kia đáng để Hoắc Phong Liệt bảo vệ mình thế ư? Hơn nữa, cho dù trước đây Hoắc Phong Liệt có bảo vệ mình, hắn vẫn có vẻ lạnh nhạt xa cách, nhưng bây giờ có gì đó không đúng lắm thì phải?

Nỗi bất an trong lòng khiến Liễu Chẩm Thanh muốn tránh cái ôm này xa một chút theo bản năng, nhưng y vừa động đậy một chút thì đã bị hắn ôm chặt. Một cánh tay mạnh mẽ trói chặt eo của Liễu Chẩm Thanh, tay còn lại cũng quàng qua ôm khiến Liễu Chẩm Thanh không thể nhúc nhích mảy may.

Cẩm Y Vệ: Ờm... Có vẻ Hoắc tướng quân đang dùng hành động để diễn giải ý nghĩa của cụm “người của ta” thì phải.

Mạc Kỳ: Cách thể hiện dục vọng chiếm hữu tràn đầy và... ấu trĩ này nhất định là ảo giác.

Còn Liễu Chẩm Thanh chỉ nghĩ rằng Hoắc Phong Liệt đang ngăn không cho người khác nhìn thấy y.

Không lâu sau, tiếng bước chân của Cẩm Y Vệ dần biến mất, Liễu Chẩm Thanh đẩy Hoắc Phong Liệt vẫn không nhúc nhích ra.

Mãi cho đến lúc này, Hoắc Phong Liệt mới buông Liễu Chẩm Thanh ra.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt của Hoắc Phong Liệt đã khôi phục lại màu đen, nó vẫn thờ ơ và trầm lặng như trước, nhưng dường như trong đôi mắt ấy ẩn giấu một tia cảm xúc nào đó khó lòng nắm bắt được.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hơi áy náy, nhưng y vẫn nói: "Đa tạ Hoắc tướng quân, ta…"

Liễu Chẩm Thanh còn chưa nói xong, Hoắc Phong Liệt đã thấp giọng nói: "Không đi được đâu, về nhà với ta đi."

Liễu Chẩm Thanh: ? ? ? ?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt rũ mắt xuống, giọng càng trầm hơn nhưng tràn đầy vẻ kiên quyết, hắn nhắc lại:

“Về nhà với ta đi… Liễu công tử."
Chương kế tiếp