Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 28
Lúc Liễu Chẩm Thanh ngồi trên chiếc xe ngựa mà Mặc Kỳ tìm thấy, y đã bình tĩnh lại.

Trước mắt, tin tức họ biết được là việc gian lận thi cử đã bị vạch trần vào ngày hôm nay, hình thức gian lận giống với kiểu gian lận mà Liễu Chẩm Thanh đã suy đoán, đặc biệt là Lễ bộ và Vinh Thế Minh, khả năng cao là cả Trưởng công chúa cũng có liên quan. Nhưng không ai ngờ đến nhà họ Liễu cũng dính dáng, đúng là rất khó hiểu. Mặc Kỳ đã hỏi thăm bên Cẩm Y Vệ, cả Liễu gia đều bị đưa vào nhà giam, tạm thời toàn kinh thành hạ lệnh giới nghiêm, những học sinh tham dự cũng bị bắt, xem như một mình y là con cá lọt lưới.

Nói thật, Liễu Chẩm Thanh không hề muốn rời đi và cũng không muốn gây thêm rắc rối. Y không muốn gặp lại bất cứ ai liên quan đến quá khứ, nhưng bây giờ mà rời khỏi sự bảo vệ của Hoắc Phong Liệt, thứ đang chờ y là bị Cẩm Y Vệ của cả thành truy bắt.

Nếu đã bị nhốt vào nhà giam, sống chết đều do người khác quyết định.

Vì thế, dù trong lòng Liễu Chẩm Thanh có không muốn đi chăng nữa, y vẫn theo Hoắc Phong Liệt trở về phủ tướng quân, chờ điều tra rõ mọi việc.

Liễu Chẩm Thanh lén nhìn Hoắc Phong Liệt đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Từ lúc lên xe ngựa, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, vận công điều tức. Y không phải là người luyện võ nên không biết tình hình cụ thể, nhưng nghĩ đến trạng thái bất thường vừa rồi của Hoắc Phong Liệt, có lẽ hắn thực sự bị bệnh.

Nói cách khác, hắn lê cơ thể ốm yếu của mình đến giúp y?

Việc này... Y luôn cảm thấy hành vi của Hoắc Phong Liệt không thể hiểu nổi.

Nghĩ tới đây, thấy sắp tới phủ tướng quân, Liễu Chẩm Thanh không khỏi có chút chột dạ, cúi người muốn vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Nhưng ngay khi cơ thể y vừa di chuyển thì lại bị người bắt lấy một bên cánh tay.

Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ Nhị Cẩu bắt người đến nghiện rồi à.

"Ngươi định đi đâu?" Hoắc Phong Liệt hỏi.

Liễu Chẩm Thanh nhìn hắn mà cạn lời, y có thể đi đâu khi xe ngựa đang di chuyển? Bay ra khỏi đây chắc?

Có lẽ do nhận ra mình đã hỏi một câu ngốc nghếch, ánh mắt Hoắc Phong Liệt lóe lên, hắn buông Liễu Chẩm Thanh ra.

Liễu Chẩm Thanh ho một tiếng, thay đổi chủ đề: "Hoắc tướng quân... sức khỏe của ngài thế nào?"

“Bệnh cũ, không thành vấn đề.” Hoắc Phong Liệt đáp.

Liễu Chẩm Thanh luôn cảm thấy Hoắc Phong Liệt hiện tại mới là Nhị Cẩu mà y quen biết, người trong ngõ hẻm trước đây thì quá xa lạ.

"Hoắc tướng quân, dù rất cảm kích ngài, nhưng ta có một câu hỏi..."

"Nói đi."

Liễu Chẩm Thanh hơi híp mắt dò xét sắc mặt Hoắc Phong Liệt rồi nói: “Chứa chấp nghi phạm không phải chuyện nhỏ, dù Hoắc tướng quân được hoàng thượng tin tưởng thì cũng không nên làm như vậy, ngài giúp ta để làm gì? Ta tự hỏi, dù có ơn với Hoắc tiểu thư và Hoắc thiếu gia thì cũng chưa tới mức này."

Một là có mục đích khác, hai là thật sự có người tốt đến mức chịu giúp đỡ y.

“Hoắc gia có ơn tất báo, nếu một ngày không đưa ngươi rời thành an toàn thì ân tình này coi như chưa báo được.” Hoắc Phong Liệt thẳng thắn nói.

Thật hay giả?

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh co quắp, y không có cách để đoán, dù sao y thực sự không nghĩ ra lý do Hoắc Phong Liệt giúp đỡ mình, chỉ mong hắn có lý do chính đáng. Nhưng nếu đó là sự thật thì Nhị Cẩu cổ hủ quá rồi đấy, ngay cả Hoắc Phi Hàn cũng không thật thà đến nỗi đó.

Nếu đổi thành Nhị Cẩu trước đây, Liễu Chẩm Thanh có thể bắt nạt hắn đến mức mất luôn cả cái quần cộc.

“Hoắc tướng quân… nếu có người nào khác đòi trả ơn thế này, ngài sẽ thiệt thòi chết mất.” Liễu Chẩm Thanh dời mắt, trong lòng thầm khịa một câu, nhưng y không thấy được vẻ dịu dàng ánh lên trong mắt Hoắc Phong Liệt.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Liễu Chẩm Thanh thầm run lên, sắc mặt hơi cứng ngắc.

Hoắc Phong Liệt không giục Liễu Chẩm Thanh xuống xe mà im lặng chờ.

Mãi cho đến khi giọng nói của Mạc Kỳ truyền đến từ bên ngoài, Liễu Chẩm Thanh mới lấy áo choàng che kín mặt mình lại, nếu đã muốn trốn thì phải che chắn cho thật kỹ.

Hai người xuống xe ngựa, Liễu Chẩm Thanh vừa liếc mắt đã thấy một cảnh tượng quen thuộc. Bậc thang cao, cửa lớn màu đỏ son, ba tấm biển ghi "Phủ tướng quân" mạ vàng, ngay cả hai con sư tử đá trước cửa cũng không có gì thay đổi.

Mà lúc này, ngoài cửa có một ông lão trông rất quen mắt đang đứng, mặt mày ông cau có, còn dẫn theo một đám hạ nhân đứng chờ.

Cảnh tượng như vậy thực sự khiến Liễu Chẩm Thanh sững sờ trong giây lát, y tưởng như mình vẫn còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, đi chơi với Hoắc Phi Hàn đến muộn mới về, sau đó bị bắt tại trận.

Mà người này là quản gia của Hoắc gia, Điền bá.

Trong ký ức của Liễu Chẩm Thanh, Điền bá gần như chẳng thay đổi gì, nhất là bộ râu như một cái bím tóc đặc trưng kia.

Thật ra thì tạo hình của Điền bá rất đứng đắn, nhưng khi nhớ tới ngọn nguồn của tạo hình này, Liễu Chẩm Thanh vừa chột dạ vừa buồn cười.

Nhớ lúc trước, Điền bá vô cùng yêu thích bộ râu của mình, nó mượt mà như lụa, nhiều tiểu cô nương còn phải ghen tị. Tóc của ông có thể bị cắt nhưng râu thì không thể lộn xộn, ngày nào ông cũng phải dùng lược nhỏ chải bảy tám lần, thế nên mới trở thành mục tiêu theo dõi của Liễu Chẩm Thanh.

Dù khi đó Liễu Chẩm Thanh là một người xuyên không, nhưng y bắt đầu cuộc sống mới từ lúc mười tuổi, coi như đã bù đắp sự kiêu căng tùy hứng, nghịch ngợm của mà kiếp trước chưa được trải nghiệm. Nếu Liễu Chẩm Thanh muốn sống phóng túng và không gò bó, hiển nhiên có lúc y sẽ trẻ con, vậy nên rất hay rủ Hoắc Phi Hàn đi chơi khắp nơi. Trong mắt Điền bá, Liễu Chẩm Thanh là một đứa trẻ vừa nghịch ngợm lại còn dạy hư đại thiếu gia nhà ông, hay cùng nhau gây rắc rối. Từ đó ông trở thành máy theo dõi, ngày nào cũng giám thị họ, tìm cơ hội mách với trưởng bối.

Việc này khiến hai người họ buồn bực không thôi, Liễu Chẩm Thanh dứt khoát chơi một vố thật lớn. Thừa dịp Điền bá ngủ trưa, y dùng nguyên lí làm xoăn tóc thời hiện đại để tạo cho ông một bộ râu xoăn hình cuộn sóng.

Sau đó Điền bá suýt tức điên lên, đầu sỏ Liễu Chẩm Thanh và đồng phạm Hoắc Phi Hàn đều bị trừng phạt nghiêm khắc.

Cứ tưởng chuyện này đã qua, râu mép nuôi dưỡng vẫn có thể mọc thẳng trở lại, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, sau đó râu của ông mọc ra cứ cong queo. Điền bá chỉ có thể rưng rưng nước mắt buộc râu thành bím tóc nhỏ, mà bởi vậy ông cũng dẫn đầu xu hướng tạo kiểu râu cho nam tử trung niên. Nhưng Điền bá vẫn không vui, buồn đến nỗi gầy rộc đi, khiến Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phi Hàn áy náy không thôi. Liễu Chẩm Thanh chân thành xin lỗi, y còn nói sẽ nghĩ cách vuốt thẳng bộ râu của ông trở lại, nhưng Điền bá nhất quyết không cho người khác chạm vào râu của ông nữa.

Bây giờ nhìn lại bím tóc đó, thấy nó còn được buộc bằng những sợi dây có màu sắc khác nhau, có vẻ như Điền bá đã tìm thấy niềm vui mới rồi.

Một nụ cười nhỏ do ký ức mang lại đã làm dịu đi một chút lo lắng của Liễu Chẩm Thanh.

Trước của phủ thừa tướng cũng có quan thất phẩm, địa vị quản gia của phủ đại tướng quân cũng không thấp, nhưng thấy Hoắc Phong Liệt dẫn theo một người che mặt đi tới, Điền Bá vẫn tiến lên cung kính hành lễ. Khi ông nhận ra thân phận của người che mặt, tuy có kinh ngạc nhưng giọng điệu và thái độ vẫn rất lễ phép.

Có lẽ Điền bá quen biết Liễu Tiêu Trúc, dù sao Liễu Chẩm Thanh có nghe Cẩm Lý nói rằng chủ nhân của hắn theo đuổi ai đó thì sẽ chủ động tìm đến nhà người ta vài lần. Đoán chừng Điền bá đã khắc sâu ấn tượng với y, hơn nữa cảm giác chán ghét chiếm đa số, nhưng vì chuyện của cặp song sinh trước đó nên ông còn đích thân sắp xếp việc đưa thuốc, vậy nên thái độ hiện tại mới thay đổi thế này.

Lúc này, Điền bá mới chú ý đến Hoắc Phong Liệt, dường như ông cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy tình trạng của Hoắc Phong Liệt vẫn ổn, sau đó ông đưa hắn vào trong, vừa đi vừa hỏi chuyện.

Biết rõ ngọn ngành sự việc, tuy vẻ mặt Điền bá có chút cổ quái, nhưng ông cũng không nghi ngờ quyết định của Nhị gia mà cung kính hỏi: "Vậy Nhị gia cảm thấy viện nào thích hợp với Liễu công tử?”

Hoắc Phong Liệt nói thẳng: "Tuyết Nhứ Viện."

Lời này vừa nói ra, đột nhiên Điền bá dừng lại, chòm râu run lên, ông hoảng hốt nói: "Nhị gia nói Tuyết Nhứ Viện? Nhưng… viện đó không phải viện dành cho khách, cũng chưa dọn dẹp..."

Liễu Chẩm Thanh có thể hiểu được sự hoảng sợ của Điền bá, bởi vì y cũng cứng cả người khi nghe tên viện.

Tuyết Nhứ viện vốn là một trong những viện dành cho khách của Hoắc gia, khung cảnh tao nhã, thoạt trông không phù hợp với phong cách tổng thể của phủ tướng quân. Trước đây nó thường được dùng để chiêu đãi khách quý là văn nhân có quan hệ thân thiết, sau này Liễu Chẩm Thanh qua lại gần gũi với Hoắc Phi Hàn, Tuyết Nhứ Viện trở thành nơi để y ở lại qua đêm, dần dần không cho người khác dùng nữa.

Y vốn cho rằng dù viện tử không bị Hoắc gia giận chó đánh mèo phá hủy thì cũng nên đổi tên để tránh xui xẻo, nhưng bây giờ viện tử không chỉ còn đó mà còn muốn để người Liễu gia như y sử dụng, có lẽ Điền bá cũng đang nghi ngờ liệu có phải Hoắc Phong Liệt đang cố tình làm vậy không.

Nhất thời, tâm trạng Liễu Chẩm Thanh cực kỳ phức tạp. Y không biết Hoắc Phong Liệt sắp xếp như vậy là có ý gì, nhưng chắc hẳn người như Liễu Tiêu Trúc sẽ không hiểu được, vậy nên y vẫn không có phản ứng gì.

“Nhị gia, không thích hợp lắm, nếu không thì đổi…” Tuy từ trước tới nay Hoắc Phong Liệt luôn nói một là một, nhưng lần này Điền bá vẫn không nhịn được khuyên thêm đôi câu.

“Không ai có thể đến gần nơi đó, không để lộ tin tức nên rất an toàn.” Hoắc Phong Liệt thản nhiên giải thích, hệt như đang giải quyết việc chung, dường như hắn chỉ sắp xếp chỗ ở thích hợp nhất cho khách chứ không có ý gì khác.

Tuy chuyện Liễu Chẩm Thanh trốn trong phủ tướng quân không cần phải giấu đến mức kín mít, nhưng tránh được nhiều người nhiều miệng thì vẫn tốt hơn. Sắp xếp như vậy cũng coi như hợp tình hợp lý, Liễu Chẩm Thanh tạm thời chấp nhận lý do này, dù sao thì nhìn cái mặt đàng hoàng đó cũng không thấy có âm mưu quỷ kế gì.

Nhưng Điền bá cứ muốn nói lại thôi, ông lén liếc nhìn Liễu Chẩm Thanh vài lần.

Mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh phát hiện ra con đường quen thuộc trong ký ức đã bị thay đổi, y mới giật mình nhận ra viện này đã được xây lại.

Ban đầu, Tuyết Nhứ viện ở bên cạnh viện của Hoắc Phong Liệt, hiện tại hai viện được thông với nhau, ở giữa là một đình viện rất lớn, trùng tu lại cảnh quan, tương đương với một cái viện mà có hai khu nhà ở. Cổng của Tuyết Nhứ Viện ban đầu hướng ra sân, vì vậy nhìn qua thì Tuyết Như viện như được bao trọn ở bên trong.

Ý thức được điều ấy, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy trước đó mình đã suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là một viện tử, người ta không so đo với Liễu gia thì so đo một viện tử làm gì, có lẽ chỉ là muốn mở rộng không gian sinh hoạt cho gia chủ đương nhiệm của Hoắc gia mà thôi.

Vậy biểu hiện lo lắng của Điền bá không phải vì y từng sống trong viện đó, mà là vì nó không hợp quy củ?

Tuy rằng không có người ở, chẳng khác nào viện trống, hơn nữa hai viện cách nhau một cái sân, nhưng theo kết cấu thì nghĩ thế nào cũng coi như là nội viện của Hoắc tướng quân. Nhưng rõ ràng một đại tướng quân như Hoắc Phong Liệt không hề quan tâm đến chi tiết nhỏ như vậy, cho nên Điền bá khuyên bảo cũng vô dụng.

Khi đi ngang qua đình viện, Liễu Chẩm Thanh chỉ nhìn thoáng qua, y cảm thấy viện được xây lại xong thực sự rất tráng lệ và tinh xảo, có cả sân luyện công hoặc nơi ngắm cảnh, giải trí. Một không gian rộng lớn như vậy chắc chắn có thể chứa được nhiều người, có lẽ khi được xây dựng đã tính đến việc sau này có Hoắc nhị phu nhân sinh con nối dõi, con cháu đầy đàn ở đây.

Kết quả không nghĩ tới người đầu tiên bước chân vào ở lại là nam nhân đã từng tuyên bố theo đuổi Hoắc Phong Liệt, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải thanh danh của Nhị Cẩu sẽ bị phá hỏng sao.

Liễu Chẩm Thanh bị suy nghĩ của mình chọc cười, lần này không thể trách y, đó là lỗi của chính Nhị Cẩu.

Liễu Chẩm Thanh đang miên man suy nghĩ thì đã thấy cửa viện quen thuộc, nụ cười trên môi không khỏi trở nên chua xót.

Không ngờ… còn có thể đến đây lần nữa. Ngoại trừ Hầu phủ và Thái học thì đây là nơi y sống lâu nhất.

Sau khi bước vào Tuyết Nhứ Viện, Liễu Chẩm Thanh có chút ngạc nhiên, ngoại trừ việc không có hơi người thì khung cảnh vẫn giống hệt ngày xưa. Lúc trước nghe Điền bá nói chưa kịp quét dọn, y còn tưởng khung cảnh đìu hiu hoang vắng lắm, ai ngờ chỗ này không chỉ được dọn dẹp gọn gàng mà ngay cả thảm thực vật bên ngoài cũng được cắt tỉa thường xuyên. Cửa sổ được mở rộng để thông gió, thậm chí có thể thấy ánh nắng tràn vào cửa sổ, chiếu sáng đồ nội thất bên trong.

Liễu Chẩm Thanh nhìn mà có cảm giác như đã qua mấy đời.

"Điền bá, chỗ này giao cho ông trước."

Liễu Chẩm Thanh đang nhìn xung quanh thì nghe thấy âm thanh, y bèn quay lại, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đang nhìn mình, hắn nói: "Liễu công tử, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi hỏi thăm tình hình bên ngoài."

Liễu Chẩm Thanh chắp tay cảm ơn, mãi đến khi Hoắc Phong Liệt rời đi, Điền bá mới tiến tới khách sáo chào hỏi y.

Vì bị tấn công nên trông Liễu Chẩm Thanh có chút chật vật, Điền bá lập tức chọn hai hạ nhân trung thành nhất của phủ tướng quân để phụ trách riêng ở đây, còn sắp xếp việc tắm rửa thay quần áo, pha trà uống cho bình tĩnh lại. Lúc này mới có thể thực sự khẳng định rằng nơi ở của Hoắc Phong Liệt không hề có hạ nhân đi lại, cực kỳ yên tĩnh và bảo mật.

Khi Liễu Chẩm Thanh thu dọn đồ đạc xong xuôi, Điền bá vẫn ở lại trong sân để đi cùng y. Theo logic thì hai người họ không hề quen biết, một nam nhân “mất trí nhớ” đã từng theo đuổi tướng quân của họ đến tận cổng, hơn nữa hiện tại Liễu gia gặp chuyện, kể cả lão quản gia khôn khéo khi nói chuyện phiếm cũng sợ giẫm phải mìn.

Nhìn vẻ mặt buồn bã của Điền bá và những “bím tóc” đang rụt lại, có thể thấy trong lòng ông đang rất giày vò.

Liễu Chẩm Thanh không hề nghe những đề tài mà Điền bá đang cố gắng gợi ra, y đã hoàn toàn bị bím tóc đó thu hút.

Thực sự không thể thẳng lại?

Điền bá nói chuyện một lúc lâu mà Liễu Chẩm Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào bộ râu của ông, không hiểu sao lại chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Điền bá bèn vuốt râu, ho khan nói: “Lúc trước nhờ có Liễu công tử đã cứu đại tiểu thư và nhị thiếu gia, công tử cứ yên tâm sống ở đây. Đúng rồi, ngài xem còn thiếu thứ gì không, bọn ta sẽ cố gắng đáp ứng.”

Liễu Chẩm Thanh không quan tâm đến những thứ khác mà chỉ hỏi tình hình của hai đứa nhỏ.

Điền bá hơi ngạc nhiên vì y quan tâm đến việc này trước: “Bởi vì tiểu thư và thiếu gia tự ý hành động, suýt gây họa lớn nên bị phạt cấm túc trong phủ.”

Ồ, y biết rồi, chắc là quỳ từ đường hoặc chép binh thư, toàn kiểu cách cũ của Hoắc gia. Hồi xưa Hoắc Phi Hàn thường bị phạt, y và Lê Tinh Nhược sẽ lén tới ngồi cùng hắn.

Đúng là cha nào con nấy.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp xem nhẹ chuyện trước đó có sự tham gia của bản thân y, còn gật đầu tán thưởng: "Tuổi vẫn còn nhỏ, võ công chưa thạo mà đã muốn bắt chước người khác “thấy chuyện bất bình ra tay cứu trợ”, phải dạy bảo thật tốt mới được.”

Điền bá cũng không cảm thấy người ngoài như Liễu Chẩm Thanh nói vậy có gì không thích hợp, dù sao ông nghe cũng biết người này thật sự chỉ muốn tốt cho tiểu thư và thiếu gia, lời chân thành vẫn tốt hơn mù quáng lấy lòng.

Điền bá cười nói: "Bây giờ mỗi ngày hai vị ấy chỉ có thể ra ngoài một canh giờ cho thoáng khí, nếu không thì đợi lát là sẽ thấy tới đây thăm công tử ngay. Đúng rồi, đại phu nhân còn chữa bệnh từ thiện dọc đường nên chưa về. Khi nào đại phu nhân trở về thì chắc chắn sẽ tới cảm tạ ơn cứu mạng của Liễu công tử.”

Sắc mặt của Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, nếu Lê Tinh Nhược ở đây, y thật sự không biết mình còn có gan đi vào hay không,

Tốt nhất là mau chóng giải quyết chuyện ở đây để rời đi trước khi Lê Tinh Nhược trở lại, dù sao giả vờ trước mặt người quen cũng rất khó.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy việc bản thân sống lại thì chỉ có hai người có thể nhận ra được, một là Hoắc Phi Hàn, hai là Lê Tinh Nhược, bởi vì tình cảm của ba người họ là sâu đậm nhất.

Màn đêm buông xuống, Hoắc Phong Liệt vẫn chưa trở về, Liễu Chẩm Thanh muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi, Điền bá nghĩ là y đang lo lắng cho Liễu gia nên không quấy rầy.

“Két” một tiếng, Liễu Chẩm Thanh đẩy cửa sổ phòng trong ra, khung cảnh đập vào mắt vẫn như cũ, mở ra ký ức phủ bụi đã lâu.

Khi Liễu Chẩm Thanh vừa tới thế giới này thì y chỉ mới mười tuổi, không bao lâu sau đã bị lão Hầu gia đưa đến Thái Học đọc sách. Ở đây y đã kết bạn với Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược. Một thế tử Hầu phủ, một nguyên soái và một thế gia đời đời làm thái y, đều là xuất thân bất phàm. Lúc đầu, tuy ba người cùng học ở Thái Học nhưng lại không quen biết nhau, dù sao một văn, một võ và một nữ tử có mấy khi lại chơi được với nhau.

Mà cơ hội để ba người họ làm quen thực ra là nhờ Nhị Cẩu.

Khi đó Đại Chu có một thần y tình cờ đến sống tạm thời ở Thái Học, gia tộc của Lê Tinh Nhược đã tiến cử nàng đi bái sư. Vốn chuyện này chẳng liên quan gì đến Liễu Chẩm Thanh, nhưng y cảm thấy chắc là do hào quang của người xuyên việt nên đã tình cờ gặp thần y đang hái thuốc ở sau núi. Liễu Chẩm Thanh dùng kiến thức y học hiện đại ba hoa một hồi, khiến cho thần y lầm tưởng y có thiên phú y học. Lúc này thần y muốn nhận Liễu Chẩm Thanh làm đồ đệ, y đã kiên quyết từ chối nhưng thần y và lão Hầu gia lại ăn ý với nhau, cứ khăng khăng phải nhận. Liễu Chẩm Thanh hết cách, chỉ đành đâm lao phải theo lao.

Đương nhiên, Lê Tinh Nhược thật sự có tài nên tất nhiên nàng cũng được thu nhận, thế là Liễu Chẩm Thanh chẳng hiểu sao lại thành sư huynh của Lê Tinh Nhược. Khi đó Lê Tinh Nhược nhìn không vừa mắt Liễu Chẩm Thanh, nhưng cả hai người đều không biết, vì chuyện này mà hai nhà xem như có qua lại, sau khi uống một bữa rượu vui vẻ thì đã đính hôn cho cả hai.

Chưa kể sau này sư phụ mới biết bản thân bị lừa mất một vị trí đệ tử, chỉ nói tới chuyện lúc đó phu nhân tướng quân đang mang thai đến Thái Học thăm Hoắc Phi Hàn. Ai ngờ bà không cẩn thận khó sinh, dù Nhị Cẩu đã được sinh ra, nhưng tình hình của hai mẹ con đều rất tệ. Sư phụ cứu phu nhân tướng quân đang gặp nguy hiểm trước, còn Nhị Cẩu thì được giao cho một lang trung bình thường ở Thái Học. Lang trung kia chỉ có y thuật tầm trung, bình thường chỉ chữa cảm lạnh, sao có thể trị cho trẻ sơ sinh.

Thân là hai đồ đệ mới, tất nhiên cả hai sẽ ở bên ngoài với Hoắc Phi Hàn, mãi đến khi lang trung ôm đứa bé đi ra, nói nó bị dây rốn quấn cổ nên đã sớm không chịu nổi nữa, hắn thực sự bất lực.

Đó là lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh và Lê Tĩnh Nhược thấy Hoắc Phi Hàn gào khóc, không ngừng gọi đệ đệ.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Lê Tinh Nhược thấy tình huống như vậy, nàng không phục nên cướp lấy đứa bé, muốn cứu người bằng tất cả những gì mình đã học. Nàng châm kim bạc lên người đứa bé để kích thích các huyệt đạo, nhưng đứa bé vẫn không hề phản ứng, lúc ấy Lê Tinh Nhược cũng sắp khóc.

Liễu Chẩm Thanh nhìn đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Y cứ cảm thấy có lẽ đứa nhỏ vẫn còn chút hơi ấm của sinh mệnh, cũng không biết cái gì đã thôi thúc mà y vô thức bế lấy Nhị Cẩu đã gần như bị Lê Tinh Nhược từ bỏ, tiến hành thao tác sơ cứu của hiện đại. Những người xung quanh đều kinh ngạc và ngăn cản hành động của Liễu Chẩm Thanh, y vẫn không ngừng vừa hô hấp nhân tạo vừa ấn lồng ngực cho đứa bé. Y không biết làm như vậy có đúng không, hoặc có lẽ cũng vô dụng, nhưng một khi bắt đầu làm thì sẽ không dừng lại. Liễu Chẩm Thanh luôn cảm giác chỉ cần kiên trì thêm một giây, có lẽ sẽ có kỳ tích.

Mà khi y sắp ngất đi vì thiếu oxy, chợt nghe thấy Lê Tinh Nhược hô lên: “Nó cử động rồi!”

Lúc này, sư phụ đi ra.

Nhị Cẩu đã sống sót như vậy.

Mà cũng nhờ ân tình này, ba người họ nhanh chóng thân thiết với nhau.

Vốn Liễu Chẩm Thanh cảm thấy tuổi tâm lý của mình lớn hơn họ, chắc chắc sẽ không chơi với nhau được, ai dè trong một lần "Thái Học chống lại chủ nghĩa bá quyền” đã giúp ba người tràn đầy lòng chính nghĩa hiểu nhau hơn.

Khi đó có một đứa trẻ ỷ vào thân phận mà bắt nạt người khác, Hoắc Phi Hàn đã đứng ra che chở, Liễu Chẩm Thanh phá án, Lê Tinh Nhược cung cấp bằng chứng, ba người phối hợp ăn ý làm cho tiểu ác bá vô cùng xấu hổ. Sau đó, ba người họ phát hiện tinh thần của đối phương rất hợp với mình, hoặc là nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Nhưng trong đánh giá của mọi người, y và Lê Tinh Nhược đều có tính cách hơi độc đáo, chỉ có Hoắc Phi Hàn là trông bình thường. Cả ba người đều không phải người chỉ biết an phận, cơ bản là gây chuyện thì gây chung, chịu phạt thì chỉ có người lớn tuổi nhất là Hoắc Phi Hàn chịu một mình. Nhưng ba người họ vẫn cứ thể hiện tốt thiên phú trong lĩnh vực của mình, là sự tồn tại khiến các viện sĩ đau đầu nhất.

Khi đó tuổi còn trẻ, sống ngông cuồng phóng túng hệt như không có việc gì trên đời là không dám làm, không biết thế gian này lắm khó khăn. Họ chưa bao giờ chân chính cảm nhận được điều đó, mãi cho đến khi biến cố xảy ra nơi sân rồng. Đại Chu bất ổn, vị minh quân ba người đi theo gặp chuyện không may nên mất sớm, thiên hạ loạn lạc, thù trong giặc ngoài cộng thêm tranh đấu hoàng gia khiến ba người nhanh chóng trưởng thành chỉ trong mấy năm. Họ bị mài đi mọi góc cạnh để thích nghi với thế cuộc đầy sóng gió, bị gánh nặng của đất nước đè bẹp lên khí khái thuở niên thiếu, phải đốt cháy giai đoạn trưởng thành trong khoảng thời gian ngắn, đến tận khi chấm dứt sinh mệnh… Bây giờ nhìn lại, thậm chí y và Hoắc Phi Hàn còn chưa đến ba mươi...

Liễu Chẩm Thanh nằm trên giường trợn tròn mắt ngẩn người, chiếc giường này... dường như vẫn là chiếc giường kia. Nơi này có những hồi ức khi còn trẻ chong đèn nói chuyện thâu đêm, cũng có những hồi ức về quãng thời gian đau khổ và khó khăn nhất. Dù sao vào hai năm trước khi Liễu Chẩm Thanh qua đời, mỗi lần y bị thương nặng thì đều phải nằm ở đây nhờ sư muội chữa trị, bởi vì người có thể tin tưởng cũng không nhiều lắm. Hình như cũng vì khoảng thời gian đó y thường xuyên ra vào nơi này nên mới tạo thành chứng cứ cho việc bị lên án dây dưa với “tẩu tử”. Nhưng không thể phủ nhận, đây là nơi khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy thoải mái nhất, cũng là nơi duy nhất y có thể nghỉ ngơi.

Liễu Chẩm Thanh nằm xuống một lúc, vốn còn tưởng sẽ không thể ngủ nổi, ai dè mới dập nến chưa được bao lâu, trên giường đã có tiếng thở đều đều.

Trong phòng được sưởi ấm vừa tới, cũng không quá nóng, Liễu Chẩm Thanh không phải kiểu người sẽ nằm yên khi ngủ, tay y vừa vung lên, chăn đã rơi xuống.

Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên một tiếng động nhẹ, ánh trăng chiếu vào trong phòng, thoáng lay động cuốn theo làn gió lạnh ban đêm.

Một bàn tay nhặt cái chăn dưới đất lên, Hoắc Phong Liệt đứng bên giường nhìn tướng ngủ quen thuộc của người nọ, khóe miệng không khỏi cong lên, khí lạnh trên người như được hơi ấm trong phòng xua tan.

Hoắc Phong Liệt ngồi bên giường, đắp chăn kỹ cho Liễu Chẩm Thanh rồi duỗi tay dém hai bên chăn một hồi. Chờ tới lúc Liễu Chẩm Thanh tủi thân chấp nhận sự tồn tại của cái chăn, Hoắc Phong Liệt vẫn không rút tay ra. Suốt cả quá trình, mắt của hắn không hề dời khỏi người trên giường.

Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt cúi người ghé sát vào, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của Liễu Chẩm Thanh mới dừng lại.

Một tiếng than dài vừa thận trọng vừa như thử thăm dò vang lên:

“Thanh ca…”

Một câu nói mớ mơ hồ như đáp lại lập tức phát ra.

“Ừm?”
Chương kế tiếp