Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 29
"Nhị Cẩu đến đây, gọi Khê Đình ca ca!"

"Khê Đình ca ca."

"Ôi, ngoan quá."

Thật ra Liễu Khê Đình là tên của Liễu Chẩm Thanh ở thời hiện đại, tất nhiên là y không thể sử dụng ở đây được. May mà lão Hầu gia không phải người cổ hủ nên lúc Liễu Khê Đình muốn tự đặt tên tự cho mình, ông cũng đồng ý. Từ nhỏ Liễu Chẩm Thanh đã nói tên tự tương lai của mình gọi là Khê Đình, tất nhiên sẽ dạy người khác gọi mình là Khê Đình ca ca, coi như kỷ niệm kiếp trước của mình.

Một hôm nào đó, gặp được Nhị Cẩu đã lâu không nhìn thấy, y đang định chào hỏi thì người đối diện đã hô lên một tiếng "Thanh ca".

Mặt Liễu Chẩm Thanh đầy dấu chấm hỏi, sao lại sửa xưng hô?

Hỏi Nhị Cẩu thì hắn chỉ nói muốn sửa vì thấy “Thanh ca” nghe hay hơn.

Hỏi Hoắc Phi Hàn, hắn nói cách đây không lâu Nhị Cẩu nghe những tiểu cô nương thân thiết với Liễu Chẩm Thanh gọi y là Khê Đình ca ca bèn không vui ra mặt.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh đã hiểu, sao một tiểu nam tử hán lại đi gọi y giống như cách những cô nương khác gọi, chẳng có khí khái nam tử hán gì cả.

Hoắc Phi Hàn cảm thấy cũng đúng, lớn rồi mà còn gọi nũng nịu như vậy thì không ổn lắm.

Thế nên y đành chấp nhận xưng hô Thanh ca này, nghe cũng hay mà, chẳng qua sau đó y lại phát hiện hình như chỉ có một mình Nhị Cẩu gọi mình như thế.

Có một lần, Liễu Chẩm Thanh đang trêu chọc một tiểu muội muội khá thân gọi mình là Thanh ca, nàng trực tiếp đỏ mặt chạy mất, Lê Tinh Nhược còn liếc mắt xem thường y.

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh vô tội, gọi thế không phải chứng tỏ sẽ thân hơn là gọi Khê Đình ca ca ư?

Lê Tinh Nhược trực tiếp hô một câu bằng giọng quái gở: "Thật sao? Tình ca ca(*)?"

(*)Chơi chữ, vì “Thanh” và “Tình” đồng âm là Qing nên “Thanh ca” nghe giống “Tình ca” (nghĩa là tình lang, người yêu) =))

Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới nhận ra, từ đó về sau y không dám để nữ hài tử gọi mình như vậy nữa, quá dễ gây hiểu lầm.

Cho nên sau này cũng chỉ có một mình Nhị Cẩu gọi y là Thanh ca.

Lúc vừa thức dậy, trong thoáng chốc, Liễu Chẩm Thanh như nghe thấy ai đó cứ gọi Thanh ca, y nhất thời giật mình đến toát mồ hôi lạnh, chờ đến khi tỉnh táo hơn thì thấy đúng là có người đang gọi y thật.

Nhưng người kia đang gọi "Liễu thế thúc".

Liễu Chẩm Thanh mở mắt rồi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai đứa trẻ đang đứng bên giường nhìn y. Liễu Chẩm Thanh sợ tới mức ngồi phắt dậy, ôm chặt cái gối vào lòng.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc xong, Liễu Chẩm Thanh đau đầu nói: "Hai đứa... Hoắc thiếu gia thì thôi đi, còn Hoắc tiểu thư sao có thể tùy tiện đi vào?"

Hoắc Vân Từ bĩu môi nói: "Mặt trời đã lên cao rồi, bọn ta đợi ở ngoài cửa lâu quá, gọi mãi mà không thấy thúc đáp lại, còn tưởng rằng thúc đã xảy ra chuyện gì."

Liễu Chẩm Thanh nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cũng không biết mình đã ngủ một giấc lâu như vậy, y nhất thời kinh ngạc không thôi.

"Hơn nữa, tư thế ngủ của thúc... thật đáng sợ." Hoắc Vân Từ nói có hơi ghét bỏ.

Liễu Chẩm Thanh cạn lời, y buông chiếc gối đã nhăn nheo ra, mặc thêm áo khoác rồi bất mãn nói: "Đáng sợ chỗ nào."

Chẳng qua là lúc ngủ, y không thích dùng gối để kê đầu mà thích dùng tay chân ôm vào lòng thành gối ôm thôi mà.

Hoắc Vân Từ châm chọc nói: "Nếu cái gối có sinh mệnh, chắc chắn nó đã bị thúc siết chết rồi."

Liễu Chẩm Thanh không nhận tội với lời lên án này. Nói quá lên một chút thì khi Nhị Cẩu còn bé, nhiều lần y đều tỉnh dậy trong tư thế này, nhưng y đâu có siết chết hắn bao giờ.

Lúc Nhị Cẩu còn bé khá thích bám dính lấy Liễu Chẩm Thanh, nhưng hắn lớn hơn một chút thì không còn muốn ngủ với y nữa.

Liễu Chẩm Thanh sờ mặt mình, chẳng lẽ thật sự sợ bị siết chết? Lúc bé hắn không phản kháng, lớn lên mới biết đấu tranh để giành quyền sống cho mình?

Chờ một chút, tư thế ngủ của y... Sự hoảng hốt của Liễu Chẩm Thanh thoáng cái đã lắng xuống. Hai đứa nhỏ thì thôi, có lẽ Hoắc đại tướng quân sẽ không có thói nửa đêm xông vào phòng rồi nhìn lén người ta ngủ đâu ha.

"Khụ khụ, không được nói với bên ngoài đâu đấy." Liễu Chẩm Thanh xấu hổ nói.

Hoắc Vân Từ chỉ nghĩ là y sợ bẽ mặt nên cười chế giễu một tiếng.

"Được rồi, mau ra ngoài đi, chẳng lẽ còn muốn ở lại xem ta rửa mặt thay quần áo?" Liễu Chẩm Thanh đanh mặt lại, lúc này Hoắc Vân Khiêm mới kéo Hoắc Vân Từ chạy ra ngoài.

Khi Liễu Chẩm Thanh đi ra mới phát hiện, hóa ra hai đứa trẻ đang đợi y cùng ăn sáng.

"Mấy đứa nghĩ gì mà lại tới đây tìm ta ăn sáng?" Liễu Chẩm Thanh khó hiểu hỏi.

Hoắc Vân Khiêm cười nói: "Nhị thúc bảo bọn ta dành thời gian với thúc, dặn thúc đừng ra khỏi phủ tướng quân. Hơn nữa lúc trước Liễu thế thúc đã cứu bọn ta, đương nhiên bọn ta phải đích thân cảm ơn." Hắn vừa nói xong, cả hai đứa trẻ đã cung kính hành lễ với Liễu Chẩm Thanh.

"Các ngươi không cần cảm ơn ta, bây giờ mạng của ta còn phải dựa vào nhị thúc của các ngươi cứu. Đúng rồi, hôm qua hắn về rồi à? Bây giờ đang ở đâu vậy?" Liễm Chẩm Thanh hỏi.

"Hình như đêm qua trở về, sáng nay lại đi." Hoắc Vân Khiêm nói: "Liễu thế thúc cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, có nhị thúc ở đây, mọi việc đều có thể xử lý ổn thỏa."

"Đúng, nhị thúc lợi hại nhất, chuyện gì cũng giải quyết được." Đầu tiên Hoắc Vân Từ ra sức khen ngợi một hồi, có thể thấy cặp long phượng thai này thật sự rất sùng bái nhị thúc của mình, sau đó hắn mới tò mò hỏi: "Ta nghe nói Liễu gia của thúc có dính líu tới vụ gian lận thi cử, là giả phải không."

Liễu Chẩm Thanh bảo hai người ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: "Ngươi nghĩ là giả?"

Cả hai gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh hơi bất ngờ, tuy không biết mẫu thân và nhị thúc của hai đứa dạy dỗ thế nào, nhưng chắc chắn đủ loại tin đồn xung quanh sẽ không ít, coi như tai điếc mắt hoa thì cũng không thể thích người của Liễu gia được. Chẳng lẽ sức quyến rũ của bản thân của mình đã thuyết phục được hai đứa, khiến chúng sùng bái kính ngưỡng y. Chẳng thế thì sao, đây mới là địa vị cha nuôi như y nên có.

Liễu Chẩm Thanh tự high trong lòng, ai dè lại nghe thấy Hoắc Vân Từ nghiêm túc nói: "Nghe nói đã xác định được đầu sỏ là Vinh Thế Minh, không phải gã đã cướp vị hôn thê của thúc sao? Quan hệ của hai người tệ như vậy, sao Liễu gia còn hợp tác với gã cho được. Chắc chắn là có vấn đề, ít nhất nhân phẩm của thúc khá hơn tên ác bá kia nhiều."

Liễu Chẩm Thanh không ngờ tâm tư của hai đứa nhỏ này lại rất nhạy cảm: "Thật ra ta cũng không biết, nhưng ta cũng nghĩ như mấy đứa, nhưng sao mấy đứa biết nhiều thế... tin đồn à? Không phải hai đứa đang bị cấm túc sao?" Vậy mà còn biết chuyện vị hôn thê?

"Đương nhiên là bọn ta có nhiều nguồn tin tức." Hoắc Vân Từ đắc ý nói.

Hoắc Vân Khiêm cười giải thích: "Bởi vì thỉnh thoảng một vài bằng hữu của Nhị thúc sẽ tới đây, nói... ừm, một vài chuyện thú vị."

Liễu Chẩm Thanh: ...

Những người nhậm chức ở cơ quan Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng là nắm được nhiều tin tức nhất, chắc là do nguyên chủ làm liên lụy tới Hoắc Phong Liệt nên họ mới buôn chuyện cho hai đứa nhỏ này nghe.

"Vậy nếu Vinh Thế Minh bị bắt, nhà thúc được trả lại trong sạch, hôn thê của thúc có còn quay lại không?"

Trẻ con đúng là trẻ con, thế mà lại đi hỏi cái vấn đề ngây thơ như vậy.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: "Kẻ làm rối kỷ cương khoa thi bị bắt, sao Lễ bộ thoát tội được. Có lẽ bây giờ Khương gia cũng đang gặp rắc rối, hơn nữa lúc trước hủy bỏ hôn ước cũng không chỉ vì Vinh Thế Minh."

Hai đứa bèn ngừng ăn, hai mắt sáng rực lên nhìn y.

Hoắc Vân Khiêm hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con, hỏi: "Có phải bởi vì Nhị thúc không?"

Hoắc Vân Từ cũng tò mò hỏi: "Không phải thúc mất trí nhớ sao? Vẫn còn thích Nhị thúc của ta ư?"

Liễu Chẩm Thanh suýt đã phun ra một ngụm tàu hũ, nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy hai đứa trẻ đang nghiêm trang nhìn mình, hỏi cũng rất nghiêm túc. Nhất thời, thói đùa dai của Liễu Chẩm Thanh bị gợi lên, dù sao đó giờ y trêu chọc người khác cũng chưa từng cân nhắc đối phương là già hay trẻ.

Liễu Chẩm Thanh vừa định nói chuyện thì chợt cảnh giác, y ngó xung quanh theo bản năng, chỉ sợ đang chém gió thì bị bắt ngay tại trận. Nhưng nhớ tới hai đứa nhỏ đã nói nhị thúc nhà chúng ra ngoài, nhất thời y ngứa miệng, vờ bày ra vẻ lắp bắp, nói: "Ôi, đương nhiên là do Hoắc tướng quân, dù ta mất trí nhớ thì vẫn thích ngài ấy, nếu không phải vì mong cầu mà chẳng được thì sao ta lại đau lòng tới độ phải đi xa.”

"Thật sao? Thúc rời kinh thành là vì..." Hoắc Vân Từ kinh ngạc nói.

Liễu Chẩm Thanh hít sâu một hơi, đáp: "Ta đã trao trái tim cho tướng quân, nhưng ngài ấy vờ như không thấy. Lại nói, một nam tử như ta thì vốn không nên dây dưa với ngài ấy, thế nhưng tướng quân cứ cố tình giúp ta, bảo sao ta không động lòng cho được. Bây giờ ta còn ở trong phủ tướng quân, vốn không muốn nghĩ nhiều nhưng lại không kiềm được. Hôm nay ta thức dậy muộn như vậy cũng bởi đêm qua trằn trọc, đến sáng mới ngủ nổi."

Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn nghẹn ngào cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Từ nghe người ta bày tỏ thật lòng như vậy, nhất thời sửng sốt.

Hoắc Vân Khiêm vội vàng nói: "Liễu thế thúc, người đừng... người đừng buồn, nhị thúc của bọn ta vốn là... người không dễ rung động. Bọn ta lớn như vậy cũng chưa bao giờ nghe nói thúc ấy có ý với ai, trưởng bối trong nhà rất sầu não, nhưng nhị thúc vẫn không có ý muốn cưới vợ."

"Đúng đúng đúng, nhị thúc của ta thích đánh võ luyện công, những thứ khác không thèm để ý. Trước kia còn có người đưa mỹ thiếp, mỹ nam tới cửa, nhị thúc chẳng thèm ngó ngàng đã bảo Điền bá cho đi làm việc. Nương nói Nhị thúc hết thuốc chữa rồi. Nam nhân thì đã sao? Đâu phải tổ tiên nhà ta chưa từng có người thành thân với nam tử, huyết mạch của bọn ta cũng nhờ những người ở rể năm đó kéo dài đấy chứ." Hoắc Vân Từ vội vàng nói.

Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó bèn kinh ngạc không thôi. Trước kia mình bố trí lung tung quá, không ngờ vấn đề tình cảm của Nhị Cẩu lại nghiêm trọng như vậy. Chẳng lẽ là do hắn quá bận rộn nên chưa nghĩ thoáng ra được, cộng thêm dậy thì muộn, mà chắc chắn không thể là mắc bệnh khó nói được. Ha ha ha, sao có thể, nhà có Y Tiên đây này.

Hoắc Vân Khiêm tiếp tục nói: "Tuy không thể cưỡng cầu về chuyện tình cảm, nhưng... dù chỉ còn chút hy vọng mong manh thì cũng không nên dễ dàng từ bỏ. Vậy... Liễu thế thúc, người..."

Dù là Hoắc Vân Khiêm thông minh nhạy bén cũng không biết khuyên thế nào, càng khỏi nói tới Hoắc Vân Từ có hơi nóng tính.

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy bối rối và hối hận vì đã khơi ra chuyện này, chỉ mong có thể rút lại lời vừa nãy rồi xin lỗi.

"Thật sao? Ta thích Hoắc tướng quân, không phải trước đây mấy đứa không ủng hộ à?" Liễu Chẩm Thanh trêu chọc tiếp.

"Đó là vì... hành vi trước đây của thúc phiền phức quá, nhưng bây giờ... cũng tạm, thật lòng thích một người, vốn đâu có liên quan gì đến người khác." Hoắc Vân Từ nói.

Hoắc Vân Khiêm gật đầu theo.

"Hoắc gia dạy dỗ con trẻ tốt thật, các ngươi đều là những đứa trẻ ngoan." Liễu Chẩm Thanh làm ra vẻ cảm động, hai người được khen đến nỗi ngượng ngùng. Ai ngờ một giây sau, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên thay đổi giọng điệu, bắt đầu hết đứng đắn: "Nhưng..."

Y còn chưa kịp trở mặt thì trong tầm mắt đã xuất hiện thêm hai bóng người nữa.

Một là Điền bá với biểu cảm đang thay đổi liên tục, đôi mắt lóe lên, người còn lại là Hoắc Phong Liệt với vẻ bình tĩnh như thường.

Liễu Chẩm Thanh giống như con ngỗng bị bóp cổ, nhất thời câm nín.

Cmn! Đùa y à! Không phải nói hắn không có ở nhà sao? Trước đây làm chuyện xấu hiếm khi bị bắt tại trận, dạo này bị làm sao thế không biết.

"Nhị thúc?!" Hai đứa trẻ cũng ngạc nhiên.

"Nhị thúc, không phải thúc... đi ra ngoài sao?" Hoắc Vân Khiêm xấu hổ nhìn tới nhìn lui, dù sao hóng chuyện sau lưng trưởng bối cũng không tốt.

Hoắc Phong Liệt ung dung đi tới cửa nhưng không bước vào, Điền bá lúng túng đi theo bên cạnh.

"Liễu công tử..."

Liễu Chẩm Thanh hít mạnh một hơi, y vừa định mở miệng giải thích, chợt nghe thấy Hoắc Phong Liệt thản nhiên nói: "Ta vừa nhận được tin cả Khương gia bị bắt, ta quay lại là muốn hỏi ngươi: Vụ bắt cóc cách đây không lâu, vụ trúng độc… và cả một lần ám sát hồi xưa nữa, ngươi có nghi ngờ ai đã ra tay không?"

Đợi đã? Sao lại nhảy đến chuyện chính luôn rồi, Hoắc Phong Liệt đã luyện được đến mức độ tỉnh bơ rồi ư?

"Ừm... ta cũng không rõ, nhưng trúng độc chắc là do tranh đấu trong nhà thôi." Tuy bây giờ Liễu Chẩm Thanh đang hoảng hốt nhưng lý trí vẫn còn. Chuyện liên quan tới quá khứ, có thể không trả lời thì càng tốt, tránh để lộ ra sơ hở. Hơn nữa, Liễu Chẩm Thanh tin nếu Hoắc Phong Liệt đã dựa trên việc Khương gia bị bắt mà liên tưởng đến những thứ này, có lẽ trong lòng hắn đã có phán đoán gì rồi.

Quả nhiên giây tiếp theo, Hoắc Phong Liệt bèn trầm giọng nói: "Ta hiểu rồi, ta sẽ điều tra rõ ràng."

Không biết có phải ảo giác của Liễu Chẩm Thanh hay không, y luôn cảm giác lúc Hoắc Phong Liệt nói lời này thì có lộ ra chút sát khí.

"Hơn nữa, gã sai vặt kia của ngươi cũng đã bị tóm, hiện tại cả già cả trẻ của Liễu phủ đều bị nhốt trong đại lao, nhưng chỉ canh giữ và thẩm vấn, tạm thời chưa có gì nghiêm trọng."

"Đa tạ, làm phiền rồi."

Hoắc Phong Liệt nói xong bèn xoay người định rời đi, hiện tại đến lượt Liễu Chẩm Thanh luống cuống, quả nhiên làm việc ác thì sẽ ăn quả đắng.

"Hoắc tướng quân, vừa nãy ta chỉ trêu tiểu thư và thiếu gia thôi, đều là..."

"Ta biết, không cần phải nói nữa." Hoắc Phong Liệt dừng bước, hắn khẽ cau mày, nói với vẻ không mấy vui: "Ngươi không cần để ý, ta sẽ không hiểu lầm."

Lần này Liễu Chẩm Thanh lại thấy hơi nghẹn, trông Điền bá rất khiếp sợ, chắc là do lúc nãy họ đã nghe thấy hết, mà Điền bá tin thật, Hoắc Phong Liệt thì không tin, đây thật sự là... ông trời phù hộ.

Điền bá vội vàng đi theo Hoắc Phong Liệt rời khỏi viện tử, suốt cả quãng đường ông cứ không ngừng liếc trộm hắn. Vừa nãy lúc đứng ở cửa viện, nghe thấy lời Liễu Chẩm Thanh nói, rõ ràng Nhị gia đã lộ ra vẻ đầy hoảng hốt. Tuy dựa theo tính cách bình thường của Nhị gia thì rất khó để lộ vẻ kinh ngạc, nhưng Điền bá vẫn nhìn ra được, trong vẻ hoảng hốt đó lại còn có chút ngượng ngùng, mà hẳn là không phải ghét bỏ. Sau đó hắn đột nhiên đi vào cắt ngang, nếu đổi thành Điền bá thì ít nhất ông sẽ chờ người ta nói xong mới giả vờ không nghe thấy rồi đi vào, vậy mới đỡ khó xử.

Nhưng giờ không hiểu sao mà ông lại cảm giác được là Nhị gia đang không vui.

"Nhị gia, ngài..."

"Chuyện gì?"

"Ngài cảm thấy lời Liễu công tử vừa mới nói là thật hay giả?" Điền bá không nhịn được hỏi.

Bước chân của Hoắc Phong Liệt khó nhận ra mà hơi cứng lại: "Y đùa với mấy đứa nhỏ, ông không nhìn ra sao?"

Điền bá gượng cười, đúng là không nhìn ra. Đó giờ ông chưa gặp ai nói chân thành đến thế… Chờ đã... đột nhiên Điền bá trở nên hoảng hốt, không kiềm được sờ râu của mình, tự dưng nhớ tới tên nhóc nghịch ngợm nào đó hay trêu người, nói 1 câu mà có hẳn 8 ý nghĩa, nhìn thì tưởng hư nhưng lại có tấm lòng son kia.

Đúng là... có quan hệ máu mủ có khác.

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp hệt như đang lẩm bẩm nói: "Y không thích ta."

Điền bá sững sờ ngẩng đầu nhìn qua, nhưng Hoắc Phong Liệt đã nhanh hơn, ông chỉ có thể dõi theo bóng lưng vững vàng cao lớn đó. Điền bá không nắm rõ thái độ của hắn, đây là vui mừng hay là... chắc chắn là vui rồi, hay là Nhị gia của họ đối với Liễu công tử... không đời nào, tuyệt đối không thể nào.

...

Khi cả hai đều đi rồi, Liễu Chẩm Thanh tỉnh táo lại mới thấy hai đứa trẻ như đang bị sốc, đứng đó như hai con hổ rình mồi.

"Thúc gạt bọn ta ?" Hoắc Vân Tử trợn tròn mắt giận dữ.

"Người... Liễu thế thúc, sao người lại làm vậy? Bọn ta còn khuyên nhủ người như thế!" Hoắc Vân Khiêm tốt tính mà còn bị chọc giận.

"Ừm... là ta sai." Liễu Chẩm Thanh chân thành xin lỗi rồi bổ sung: "Thật ra, ta cảm thấy mấy đứa quá thiếu hiểu biết với thói đời hiểm ác, vậy nên ta mới luyện tập cho mấy đứa là đừng có dễ dàng tin vào lời của người khác."

"Người... người thật đáng ghét!" Hoắc Vân Từ tức giận nói.

Hoắc Vân Khiêm nguôi giận khá nhanh, có lẽ hắn cũng nhận ra vừa nãy Liễu Chẩm Thanh ăn nói rất kỳ quái, còn tự trách mình không cảnh giác, ngược lại hơi do dự, nói: "Vậy người... thật sự không thích Nhị thúc của ta?"

Hoắc Vân Từ lập tức trừng mắt: "Lừa bọn ta nữa xem!"

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh co quắp, y cầu xin tha thứ nói: "Bà cô ông dượng của ta ơi, coi như ta phục rồi, ta thật sự mất trí nhớ, rời khỏi kinh thành cũng là vì về quê tìm lại ký ức. Ta thề, ta thật sự không thích Nhị thúc của mấy đứa, bây giờ ta vô cùng cảm kích Nhị thúc của mấy đứa có thể giúp ta trong tình huống như vậy, cảm ơn!!! Cũng mong Nhị thúc của hai đứa sớm ngày tìm được vợ đẹp như hoa! Dẫn Nhị thẩm về cho hai đứa."
Chương kế tiếp