Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 37
Vừa tiến vào đô thành đã thấy sự náo nhiệt trước đây trên những con phố đã không còn. Trên đường, ai nấy đều qua lại một cách vội vã, một phần ba các cửa tiệm ở hai bên mặt tiền đã đóng chặt cửa. Ở những góc phố hoặc trong ngõ nhỏ âm u, chỗ nào cũng có những người ăn xin hoặc dân tị nạn nằm co quắp bất động. Thỉnh thoảng lại có binh lính tuần tra đến đuổi bọn họ đi, tránh để đường phố có vẻ xấu xí khó coi.

Trên đường lớn còn như thế, ở đường nhỏ thì càng khó mà nói được.

Bọn họ tìm thật lâu mới thấy một khách điếm còn mở cửa. Khách điếm này rất lớn, lại còn đông khách, phần lớn là lữ khách từ nam chí bắc, đến từ khắp mọi miền.

Hỏi giá thì thấy đây là điểm dừng chân hoàn hảo, nhưng đồ ăn thì đắt hơn so với đô thành bên cạnh cả chục lần.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của quan khách, chưởng quầy đã tập mãi thành quen bèn cười nói: “Hai vị khách quan, khách điếm của chúng tôi là lâu đời nhất ở nơi này. Chúng tôi thật sự không phải loại muốn giết người cướp của gì đâu, giá thành đắt đỏ như vậy, chúng tôi cũng không thể lỗ vốn được mà, đúng không? Trông hai vị có vẻ là người có ăn học, chắc cũng biết chỗ chúng tôi quanh năm phải hứng chịu thiên tai, cứu tế hay thu nhập thì đều như muối bỏ biển, giá cả trong thành ngày càng tăng cao, ngay cả người trong thành cũng không mua được cơm. Khách điếm của chúng tôi có thể buôn bán được đã coi như không tệ, các quán khác đều phải đóng cửa cả đấy.”

Mặt mày chưởng quầy ủ ê buồn bã, hiển nhiên là giá cao như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày khách điếm của bọn họ không thể mở cửa buôn bán được nữa.

Hoắc Phong Liệt không nhiều lời, trực tiếp bỏ tiền ra thanh toán.

Chưởng quầy không cho bọn họ ngồi ăn cơm ở đại sảnh, sợ bị nạn dân đi qua nhìn thấy. Đôi khi cơn đói sục sôi, đám người đó có thể lao đến cướp cơm cũng không chừng, mà nếu vậy thì ồn ào lắm, hai bên không ai vui vẻ cả. Thế là ông ta sai đám tiểu nhị làm cơm, mang thẳng lên phòng cho khách quý.

Đi vào phòng, mở cửa sổ là có thể thấy hết dáng vẻ của đường cái, mặt trời chiều ngả về phía tây, phong cảnh vốn phải vô cùng đẹp mắt, nhưng lúc này, trong đô thành lại chẳng hề có chút sức sống.

Liễu Chẩm Thanh ngồi khoanh chân bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên dưới với vẻ mặt vô cảm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, y nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Phong Liệt, bèn quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt chỉ vào vật trang trí trên tường, ý bảo y nhìn xem.

Y tập trung nhìn kĩ, hóa ra là ký hiệu của Thiên Hữu Giáo, nhưng cái này được làm tinh xảo hơn một chút, trông như một vật trang trí bình thường.

Chỉ một lát sau tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên. Thật ra mâm cơm này trông không được cầu kỳ, khéo léo như những đô thành khác, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn cặm cụi gỡ cá cho Liễu Chẩm Thanh.

Nhìn bộ dạng gầy yếu của tiểu nhị, Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi: “Tiểu nhị, bình thường ăn có đủ no không thế?”

Tiểu nhị phát hoảng, vội vã trả lời: “Khách quan, tiểu nhân không ăn vụng đồ ăn của các vị đâu. Khách điếm có phát cơm tháng cho bọn tiểu nhân mà.”

Hoắc Phong Liệt biết Liễu Chẩm Thanh muốn hỏi gì, bèn mở miệng nói: “Tay ngươi rất yếu, hình như là cả ngày chưa ăn gì.”

Tiểu nhị lập tức lộ vẻ xấu hổ.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy đây là câu chuyện mào đầu rất hợp lý, thế là phối hợp với Hoắc Phong Liệt, lấy hai chiếc bánh bao nhân thịt trong đĩa đưa cho tiểu nhị mà nói: “Bọn ta mời ngươi ăn, ngươi nói chuyện phiếm với bọn ta một lát đi.”

Tiểu nhị không thể tin nổi, dù sao bây giờ hai cái bánh bao thịt cũng đáng giá đến vài lượng: “Khách quan, các vị muốn tán gẫu kiểu gì, tiểu nhân cũng sẽ tiếp chuyện mà… bánh bao này…”

“Không làm mất thời gian của ngươi đâu, ngồi xuống ăn đi.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Lúc này tiểu nhị mới ngoan ngoãn ngồi xuống, đầu tiên hắn ta ăn ngấu nghiến hết một cái bánh bao, cái còn lại thì nắm chặt trong tay.

Liễu Chẩm Thanh hỏi sao hắn ta lại có vẻ thiếu ăn như vậy, chủ quán không chăm lo cho hắn ta hay sao?

Tiểu nhị bất đắc dĩ nói: “Cả nhà chỉ có mình tiểu nhân có việc làm, những người khác đều làm nông, bị thiên tai ảnh hưởng, không ai được ăn no. Người lớn thì không sao, nhưng trẻ con và người già thì không chịu nổi, cho nên mỗi lần chưởng quầy phát cơm, tiểu nhân luôn để dành một ít mang về chia cho cả nhà cùng ăn.”

“Địa phương cứu trợ thiên tai cho dân như thế nào?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

“Ôi trời, quan phủ không có đủ lương thực nên đánh số thứ tự cho dân, cứ lĩnh thức ăn theo ngày chẵn lẻ. Ăn một ngày thì đói một ngày, nhưng ngày nào cũng chỉ có một chút đồ ăn đó mà thôi. Bọn tiểu nhân ở đây coi như còn tốt, ít nhất không có nhiều người chết đói. Còn ở những nơi xa xôi hơn một chút thì ngay cả lương thực cũng không đủ, thôn nào cũng có người chết đói.” Tiểu nhị nói xong thì lắc đầu: “Tiểu nhân thấy nhiều người từ nơi đó trốn tới đây, ai cũng đói phát điên như một đám quỷ sống vậy. Hai vị khách quan hào phóng, nhưng gặp mấy nạn dân đó thì ngàn vạn lần đừng nhân từ mà cho ăn, nếu không gặp chuyện lúc nào cũng chẳng biết. Có lòng thì tốt thôi, nhưng đừng làm hại chính mình.”

Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt đều biết nếu đã xuất hiện loại nạn dân như thế này, chứng tỏ quá trình cứu nạn thiên tai đã xảy ra một vấn đề nghiêm trọng, đó là phân phát lương thực không đồng đều. Có thể nói đơn giản là, một số địa phương đã bị quan phủ mặc kệ rồi.

Quả nhiên là còn phiền toái hơn so với những gì bọn họ nghĩ.

Liễu Chẩm Thanh lại ra vẻ tò mò, chỉ lên ký hiệu trên tường: “Tiểu nhị, đây là cái gì? Từ khi đến đây, bọn ta đã thấy mấy lần rồi.”

Gương mặt tiều tụy của tiểu nhị thoáng chốc lộ ra vẻ vui mừng. “Đó là ký hiệu của Thiên Hữu Giáo, hai vị không biết đấy thôi, là trời cao phái họ tới cứu vớt bọn tiểu nhân đấy. Nếu không phải nhờ bọn họ, bọn tiểu nhân ở đây chắc đã xong đời từ lâu rồi. Quan phủ vô dụng, ông trời cũng không đoái hoài gì đến bọn tiểu nhân, ai cũng nghi ngờ rằng mấy thứ cứu nạn thiên tai đó vốn chẳng có bao nhiêu, hoặc không thì đã bị đám quan lại tham ô hết rồi. Mà nói tới chuyện này, không thể không nhắc tới tên đại gian thần họ Liễu trước đây.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức hít một hơi. Sao tự dưng lại nhắc đến y vậy?

Tiểu nhị kia càng nói càng quá khích, không hề nhận ra vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt đã có chút thay đổi: “Chín năm trước, tình hình của bọn tiểu nhân ở đây còn nghiêm trọng hơn nhiều, gần như ai cũng là nạn dân. Đại gian thần đó nhậm chức mặc cho bọn quan lại tham ô, chỉ khổ cho bọn tiểu nhân. Tiểu nhân còn nhớ rõ, lúc ấy lương thực mình ăn còn chẳng phải là thức ăn cho người, đều là đồ cho gia súc! Sau đó tiếng oán thán ngập trời, tuy là cuối cùng cũng xử lý hết đám tham nhũng nhiều nhất, nhưng vẫn để lại một đống kẻ tham nhũng khác tiếp tục gây hại. Có khi là bởi chính y là kẻ vơ vét của cải, đến khi tân đế phái quan mới đến nhậm chức, cuộc sống của mọi người vẫn cứ khó khăn đủ đường. Tên đại gian thần kia hại bọn tiểu nhân rất thảm thương, nguyên khí phong thủy bị tổn hại hết cả rồi, kết cục là như vậy đấy.”

“E hèm, nói chuyện Thiên Hữu Giáo đi.” Thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt ngày càng tệ, Liễu Chẩm Thanh không muốn xảy ra chuyện không hay, vội vã ngắt lời.

Vừa nhắc tới Thiên Hữu Giáo, tiểu nhị lập tức kích động nói: “May mà có Thiên Hữu Giáo đến phù hộ bọn tiểu nhân, năm nay tình hình thiên tai nghiêm trọng, rất nhiều người sắp chết đói gia nhập vào bọn họ, không những được sống vô cùng tốt mà còn chu cấp được lương thực cho gia đình. Tiếc là họ không chọn tiểu nhân, nếu không tiểu nhân cũng đã gia nhập vào đó rồi.”

Liễu Chẩm Thanh không nhịn được hỏi: “Ngươi bây giờ cũng có sắp chết đói đâu, cũng có thể chu cấp lương thực cho gia đình cơ mà?”

Tiểu nhị lập tức lắp bắp: “Sao… sao có thể nói vậy chứ? Ngày nào tiểu nhân cũng mệt muốn chết, nhưng lại ăn không đủ no mà.”

“Vậy gia nhập vào Thiên Hữu Giáo thì có thể không cần chịu mệt nhọc mà vẫn được ăn no hưởng phúc sao?” Liễu Chẩm Thanh nhướng mày hỏi.

Tiểu nhị ú ớ, sao mà hắn ta biết được gia nhập Thiên Hữu Giáo rồi có phải làm việc cực khổ hay không, có thật sự được ăn no hay không, có tiền gửi về nhà hay không chứ. Nói như vậy thì, có khác nào hắn ta đang làm việc giống như bây giờ đâu?

Tiểu nhị kia vẫn tin rằng Thiên Hữu Giáo là nơi vô cùng hoàn hảo, nhưng trong chốc lát bị người ta chỉ ra điểm bất hợp lý, cuối cùng dường như hắn ta nhớ ra điều gì, vội vàng kích động nói: “Đúng rồi, vừa khéo đêm nay là lúc thần nữ đi cầu phúc, ba ngày mới có một lần đấy. Các vị nhìn là biết Thiên Hữu Giáo đối xử với bọn tiểu nhân tốt như thế nào.”

Đúng là một tin tức quan trọng.

Màn đêm buông xuống, quả nhiên đường xá xôn xao hẳn lên. Liễu Chẩm Thanh lại ngồi bên cửa sổ, Hoắc Phong Liệt đứng sau lưng y. Không lâu sau, bọn họ chợt nghe thấy tiếng nhạc vọng đến từ phía xa, âm sắc đầy vẻ thiêng liêng, cứ như là nghênh đón thần linh từ trên trời xuống vậy. Hai bên đường, dân chúng tụ tập đông đúc, trong đó đa số là nạn dân, ngoài ra còn có cả quan binh xuất hiện để duy trì trật tự, tạo thành cục diện chẳng khác mỗi lần quan triều đình đi tuần là bao. Thấy vậy liền có thể đoán hẳn là quan phủ nơi này cũng có liên quan đến Thiên Hữu Giáo đó, nếu không thì đã chẳng phái cả đống người tới cho bọn chúng dùng như vậy.

Mà điều thú vị chính là, người giống tiểu nhị trong khách điếm kia lại đi tin tưởng Thiên Hữu Giáo, còn có trạng thái chống đối với quan phủ, cứ cho rằng người cứu được bọn họ là Thiên Hữu Giáo chứ không phải triều đình của Đại Chu. Kiểu diễn một mặt xấu một mặt tốt thế này đúng là rất thú vị.

Không bao lâu sau, một đoàn người thong thả từ xa tiến tới, cả trước và sau đều là sứ giả mặc áo trắng, có người tấu nhạc, có người ôm làn tre, có hộ vệ, có cả những người khiêng kiệu lớn nhấc lên cao.

Mà điểm nổi bật nhất chính là mười nữ nhân mặc áo trắng đang ngồi trên kiệu cao đó.

Những nữ tử này mặc y phục trắng thanh khiết, đeo khăn che mặt màu trắng, từ hàng lông mày là có thể nhận ra đó đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vóc dáng cũng yểu điệu kiều diễm.

Các nàng lẳng lặng ngồi trên ngôi cao, đoan trang tao nhã, hai tay kết ấn hình hoa, yên lặng nhìn về phía trước, bất động như được chạm khắc từ ngọc, cứ như đang thật sự thực hiện nghi thức cầu phúc thần thánh lắm. Theo tiết tấu nhạc thay đổi, những sứ giả mặc áo trắng ôm làn sẽ ném bánh mỳ, bánh hấp về phía đám người xung quanh.

Đồ ăn được ném ra không nhiều, còn chẳng đủ cho mười người ăn, nhưng lại có hơn trăm người cùng lao đến tranh cướp. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không dám kinh động đến đoàn sứ giả, ai cướp được thì bắt đầu quỳ xuống đất dập đầu, cảm kích đến độ nước mắt ròng ròng.

Đối với những người tham gia phía dưới thì đây đúng là một khung cảnh vô cùng thần thánh, nhưng trong mắt Liễu Chẩm Thanh thì lại cực kỳ đáng giận. Có vẻ Thiên Hữu Giáo này rất giỏi điều khiển lòng người, biết lợi dụng sự bất mãn của dân chúng với quan phủ, dùng một chút ân huệ nhỏ để mua chuộc bọn họ, khiến bọn họ phải mang ơn mình.

Nhưng cũng không thể khẳng định là quan phủ và Thiên Hữu Giáo có phối hợp với nhau không, rốt cuộc bọn họ định làm gì?

Chỉ đơn giản là tham tiền, hay còn có nguyên do gì khác?

Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh mang tiếng là đến điều tra khúc mắc về cứu nạn thiên tai thay Hoàng thượng, kiểm tra xem có quan viên tham ô, không làm tròn trách nhiệm hay không, nhưng xem ra việc này không đơn giản như vậy. Y không biết Hoắc Phong Liệt đã nhận ra chưa, nên do dự không biết có nên mở lời hay thôi.

Đột nhiên, người phía sau y nói: “Các cô gái kia đã bị điểm huyệt.”

Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn Hoắc Phong Liệt: “Ý huynh là bọn họ bị khống chế nên mới không nhúc nhích?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

“Nói vậy thì, chí ít là các thần nữ này không hề tự nguyện. Thiên Hữu Giáo tuyên truyền tốt là thế, nhưng chung quy vẫn là ép người ta làm việc cho mình. Xem ra cũng có nhiều bí mật đấy.” Liễu Chẩm Thanh hứng thú đáp.

“Ta phải đi xem.” Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói, sau đó cúi đầu, bình tĩnh nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh chớp mắt. “Thì huynh cứ đi đi, ta chờ ở đây.”

Hoắc Phong Liệt không trả lời mà chỉ nhìn y chằm chằm.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói: “Huynh muốn ta đi cùng sao? Ta không biết võ công, đi cũng chỉ vướng chân huynh, ngộ nhỡ không cẩn thận lại rút dây động rừng thì sao?”

“Ta cần một người nghĩ kế giúp.” Hoắc Phong Liệt thản nhiên đáp: “Ta cảm thấy ngươi thông minh hơn ta.”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run lên, y chỉ toàn nói bừa thôi mà.

Nhưng nghe Hoắc Phong Liệt nói vậy, còn muốn mạo hiểm dẫn theo gánh nặng là y, rõ ràng hắn đang dần thích ứng với việc “Liễu Tiêu Trúc” vốn có tính cách như thế này.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không có tư cách từ chối nữa, chỉ có thể nói: “Nếu có xảy ra chuyện không may, Hoắc tướng quân nên…”

Hoắc Phong Liệt ngắt lời: “Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta sẽ không để kẻ khác tổn thương ngươi dù chỉ một chút.”

Liễu Chẩm Thanh hiểu, ý của Hoắc Phong Liệt là hai người phải cùng nhau hành động, cho dù có phải đối mặt với nhiều kẻ thù, y cũng sẽ được bảo vệ an toàn.

Thấy đoàn người sắp đi xa, hai người bèn không chậm trễ nữa, nhanh chóng bám theo.

Ban đầu, bọn họ hòa vào đám dân chúng, chờ đoàn người kia đi một vòng rồi sẽ rời khỏi khu nội thành.

Cửa đô thành phá lệ mở vào ban đêm vì Thiên Hữu Giáo, đương nhiên cũng chỉ có bọn chúng mới được đi qua, vậy là đám người đi theo sẽ bị tách khỏi đoàn sứ giả.

Liễu Chẩm Thanh vừa định hỏi phải làm sao bây giờ, Hoắc Phong Liệt đột nhiên thấp giọng nói: “Bám chắc vào.”

Nói xong, hắn bèn ôm chặt y vào ngực, Liễu Chẩm Thanh chưa kịp phản ứng, Hoắc Phong Liệt đã khinh công lên cao. Y hốt hoảng hít một hơi, nhanh chóng nhấc tay ôm cổ Hoắc Phong Liệt, vì quá vội vàng mà mũi y đập mạnh vào mặt hắn, đau vô cùng.

May là trước đây y thường khinh công cùng Hoắc Phi Hàn, nếu không lúc này, tiếng la của y đã vang khắp cổng thành rồi.

Trong chốc lát, tiếng gió rít bên tai chợt ngừng, hai người đã đặt chân xuống bên ngoài tường thành.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới hổn hển thở ra một hơi: “Hoắc tướng quân, lần sau nhớ nói trước nhé, huynh không sợ ta chết nhát mà kêu ầm lên à?”

Hoắc Phong Liệt vẫn chưa buông Liễu Chẩm Thanh ra mà lại thấp giọng nói: “Ôm chặt, phải đi tiếp rồi.”

“Hả?”

Ngay sau đó, Hoắc Phong Liệt ôm theo Liễu Chẩm Thanh, khinh công đuổi theo đoàn người.

Dần dần Liễu Chẩm Thanh cũng bắt đầu quen, nhưng quả thật vẫn có chút gượng gạo. Không phải y ngại chuyện được một nam nhân ôm vào lòng, mà là bởi trước đây, y mới là người hay ôm Nhị Cẩu này chạy tới chạy lui, bây giờ hắn đã thật sự trưởng thành rồi, có thể ôm y bay tới bay lui dễ dàng. Đây quả là cảm giác xa lạ khó có thể diễn tả bằng lời.

Cũng may rời khỏi thành không lâu là rừng rậm, bọn họ bèn ẩn mình trong rừng, rất khó bị phát hiện. Ngược lại, họ nhận ra có điểm không hợp lý, không biết từ lúc nào mà đã có vài chiếc xe ngựa nối theo phía sau đoàn sứ giả này. Chẳng rõ chúng vốn đã dừng ở ngay ngoài cổng thành hay là đã ở sẵn trong rừng, tóm lại là bọn chúng đã hội tụ cùng với đội ngũ Thiên Hữu Giáo, sau đó cùng tiến vào rừng sâu.

Hoắc Phong Liệt cẩn thận quan sát đoàn người, sau đó xem xét kỹ những tán cây đại thụ xung quanh.

Thị lực của Liễu Chẩm Thanh không bằng người luyện võ, y không nhìn xa được đến vậy, chỉ đành ngoan ngoãn đứng bất động, chán quá thì lại nhìn sườn mặt Hoắc Phong Liệt rồi nhìn xuống cơ thể cường tráng, chuyên tâm nghiên cứu từng góc mũi miệng mặt mày của hắn. Y càng nhìn càng thấy Nhị Cẩu thật tuấn tú, đột nhiên cảm thấy có chút tự hào như thể đang ngắm nghía con cháu trong nhà mình trưởng thành.

Chắc là vì ánh mắt y chăm chú quá, cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng không chịu nổi mà phải quay đầu liếc một cái như đang trách y làm phiền hắn.

Liễu Chẩm Thanh ra vẻ vô tội chớp mắt mấy cái, có điều chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến nơi.

Đó là một đại viện lớn ẩn mình giữa rừng cây, vô cùng xa hoa phung phí, đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi là những người mặc áo trắng, có rất nhiều hộ vệ đi tuần tra như sợ có kẻ đột nhập. Phía sau đại viện là một hang động trong lòng núi, cũng có đèn sáng, trông vô cùng kỳ quái.

Toàn bộ nơi này có vẻ nóng hơn dưới chân núi rất nhiều.

Hoắc Phong Liệt quan sát kỹ quy luật đi tuần của hộ vệ rồi kéo Liễu Chẩm Thanh lẻn vào, liên tiếp khinh công qua mấy mái nhà. Tới gần trung tâm đại viện, đột nhiên họ nghe thấy tiếng thét của phụ nữ từ căn phòng bên dưới, sau đó là tiếng kêu cứu thất thanh.

Gặp phải tình huống như thế này đương nhiên không thể mặc kệ, Hoắc Phong Liệt xác định xung quanh không có thủ vệ rồi mới kéo Liễu Chẩm Thanh nhảy xuống. Đến gần mới thấy cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, Hoắc Phong Liệt rút kiếm chặt đứt xích khóa. Cửa mở, Hoắc Phong Liệt bảo Liễu Chẩm Thanh chờ ở bên ngoài, còn bản thân thì xông vào.

Liễu Chẩm Thanh thò đầu nhìn vào trong, đầu tiên là ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, y lập tức nhíu mày, sao cái mùi này lại quen thế nhỉ? Sau đó, y thấy một gã khoảng hơn bốn mươi tuổi, mắt đỏ bừng như say rượu, đang điên cuồng lao đến một cô gái trẻ tuổi.

Đó là một trong những người đóng vai thần nữ khi nãy.

Cô gái đó vừa chạy vừa khóc, thấy có người xuất hiện bèn nhanh chóng lao tới kêu lên: “Cứu mạng!”

Hoắc Phong Liệt để nàng ta trốn sau lưng mình, rồi tung cước đá cho nam nhân kia một cái. Hắn còn muốn tiếp tục ra tay, chợt cảm thấy mùi trong phòng này có gì đó không đúng, lập tức đưa tay lên bịt chặt mũi.

“Có độc, mau ra ngoài.” Hoắc Phong Liệt nói.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng đã nhận ra vấn đề, bèn chạy tới kéo cô gái kia ra. Gã kia nhổ máu ra ngoài xong lại điên cuồng lao đến tấn công nàng ta, Hoắc Phong Liệt định dùng chuôi kiếm đánh, vậy mà cô gái kia lại tưởng hắn muốn giết người, vội vàng kêu lên: “Đừng ra tay, hắn là quan tốt, hắn chỉ bị người ta chuốc thuốc mà thôi. Hắn không phải người xấu đâu.”

Hoắc Phong Liệt dùng chuôi kiếm đánh trúng bụng gã, khiến gã lăn đùng ra bất tỉnh. Hắn nhanh chóng túm cổ áo gã, lôi ra ngoài.

“Chỗ này.” Liễu Chẩm Thanh phát hiện ở bên cạnh có phòng trống bèn gọi mọi người vào, nếu không cứ đi lung tung thì sẽ rất dễ bị phát hiện. Y còn tiện tay lật tung đống xích lúc nãy, có thể giả dạng lừa người một lúc.

Chờ Liễu Chẩm Thanh làm xong xuôi, y thấy cô gái kia đang run rẩy trốn trong góc phòng, gã đàn ông thì bị đánh bất tỉnh nhưng “chỗ nào đó” lại căng tràn sức sống, hơn nữa trên mặt còn lộ vẻ vô cùng đau khổ.

Thuốc trong phòng ban nãy là gì, khỏi nói cũng biết.

May mà trong người Liễu Chẩm Thanh có mang theo thuốc giải độc, cho dù y không uống, nó cũng có thể giảm bớt tác động của khí độc, hơn nữa khi nãy y chỉ đứng ở cửa nên gần như không bị ảnh hưởng.

Nhưng mà ai đó lại không được may mắn như vậy.

“Công tử, hương trong phòng khi nãy là xuân dược rất mạnh, làm cho người ta mất hết nhân tính, phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?” Cô gái kia sợ hãi nói với Liễu Chẩm Thanh. Nàng ta không dám đi ra ngoài vì sợ bị bắt, nhưng cũng chẳng dám ở lại nơi này. Ánh mắt nàng ta run rẩy nhìn gã đàn ông một lúc, rồi lại sợ hãi nhìn sang Hoắc Phong Liệt, bởi vì bây giờ chỉ có mình hắn bị khí độc ảnh hưởng mà vẫn còn tỉnh táo.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt đang ngồi khoanh chân mà có hơi buồn cười. Y đang định lấy thuốc giải độc cho hắn, Hoắc Phong Liệt đột nhiên mở bừng mắt, đáy mắt bắt đầu đỏ lên, ánh mắt cũng tràn ngập ham muốn chiếm đoạt.

Không để ai phản ứng, Hoắc Phong Liệt đã bất ngờ đứng bật dậy, tiến lại gần bọn họ.

“Ối! Đừng mà…” Cô gái chật vật bò dậy muốn chạy trốn, chỉ sợ trở thành cừu non bị làm thịt.

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hơi thay đổi, y bật người che chắn cho nàng ta. Y biết rõ tình hình lúc này, đàn ông mà thấy phụ nữ xinh đẹp thì càng dễ mất bình tĩnh. Y chắn trước mặt Hoắc Phong Liệt, nói với nàng: “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng nói của nàng ta đã ngưng bặt, cái tay đang mở cửa cũng cứng đờ. Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng rên nhẹ của nam nhân.

Tận đến khi tầm mắt đã hướng lên trần nhà, Liễu Chẩm Thanh mới kịp phản ứng: Mình đang bị Nhị Cẩu tấn công đấy à?

Cơ thể to lớn cứng rắn áp sát, lại thêm tình huống hết sức không bình thường lúc này, trên cổ đột nhiên có cảm giác ấm áp khiến Liễu Chẩm Thanh thấy vừa ngứa ngứa vừa sợ, còn hơi hơi buồn cười.
Chương kế tiếp