Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 38
Hoắc Phong Liệt không có hứng thú với nam nhân, lúc trước hắn còn cảm thấy ghê tởm khi khi nghe nói có kẻ muốn lấy Liễu Chẩm Thanh.

Chẳng qua lúc này hắn còn giữ được chút lý trí nên mới không muốn làm tổn thương nữ tử, đành phải nhào vào y để thay thế mà thôi.

May là hắn chỉ ở trong căn phòng đó một lúc, nếu lâu quá chắc sẽ rơi vào tình trạng “không có nữ thì nam cũng không sao”.

"Bình tĩnh nào, Hoắc huynh." Liễu Chẩm Thanh đẩy đầu Hoắc Phong Liệt, có thể cảm giác được hắn đang chống lại bản năng nên cơ thể cứng ngắc.

Liễu Chẩm Thanh định lấy thuốc giải độc đưa cho hắn, nhưng Hoắc Phong Liệt đã buông y ra rồi chạy nhào về phía cửa.

Mà nữ tử đứng ở cửa còn tưởng rằng mình lại bị nhắm tới, sợ tới mức chân mềm nhũn, nhưng Hoắc Phong Liệt đã vọt qua người nàng ta, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Liễu Chẩm Thanh xoay người lại nhìn, cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ, y vội vàng đuổi theo.

Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đứng dưới ánh trăng, cúi đầu giống như đang ăn cái gì đó, toàn thân run rẩy nhưng phải cố gắng chịu đựng.

Liễu Chẩm Thanh đang muốn tới gần thì nghe hắn nói: "Đừng lại đây."

"Không phải, Hoắc huynh, ta có đem theo thuốc giải cho huynh." Liễu Chẩm Thanh vội vàng nói.

Hoắc Phong Liệt cứng đờ cả người, hắn nói: "Ta đã uống thuốc giải rồi, không sao."

Thật ra cũng không phải thuốc giải, khói thuốc vừa rồi có tác dụng làm cho người ta điên cuồng, huyết khí lên cao sẽ làm cho bệnh cũ của hắn tái phát, sau khi uống thuốc trị bệnh cũ thì tác dụng của xuân dược có thể bị nội lực loại bỏ.

Liễu Chẩm Thanh nghe xong bèn thở phào nhẹ nhõm, nữ tử bên cạnh cuối cùng cũng ngồi sụp xuống đất, khẽ nức nở.

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng động, hình như nam nhân đang hôn mê lại tỉnh lần hai do sự kích thích của thuốc.

Liễu Chẩm Thanh vội vàng đi kiểm tra, thừa dịp Hoắc Phong Liệt không có ở đây để bắt mạch, vừa than thở vừa lấy thuốc giải độc trị giá một trăm lượng của mình cho người nọ uống. Dù sao nếu không cứu, có lẽ người nọ sẽ “nghẹn” chết.

Hơn nữa vừa rồi Liễu Chẩm Thanh cũng nhận ra người đàn ông này.

Sau khi chém giết những kẻ tham nhũng năm đó, trong số những quan viên còn lại thì người này coi như được việc, về sau y còn thăng chức cho ông ta.

Sao lại lưu lạc đến đây, còn bị người ta hạ thuốc thế này?

Liễu Chẩm Thanh nghĩ không ra, chỉ có thể chờ ông ta tỉnh lại.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt hơi khập khiễng đi vào, rõ ràng vẫn là dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng y lại cảm giác được ánh mắt của hắn đang tránh né.

Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, bày vẻ thân thiết hỏi: "Hoắc huynh thấy đỡ hơn chưa?"

Cuối cùng Hoắc Phong Liệt cũng chịu ngước nhìn y, nhưng ánh mắt đột nhiên khựng lại, toàn thân cứng đờ, sau đó hắn xấu hổ cụp mắt xuống: "Xin lỗi Liễu huynh, vừa rồi là ta mạo phạm huynh."

(*)Từ lúc này công đổi xưng hô với thụ theo đúng raw của tác giả nha mọi ngừi

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc, hắn vừa mới nhìn vào… cổ y sao?

Bản thân Liễu Chẩm Thanh không nhìn thấy, nhưng lúc trước đúng là y đã bị Nhị Cẩu cắn, mà cũng không phân biệt rõ là cắn hay ngậm. Chẳng qua y vốn là một quý công tử, làn da được nuông chiều thành màu trắng nõn bị in vết đỏ cũng rất bình thường.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ thông suốt thì lại càng thêm buồn cười.

"Hoắc huynh đừng để bụng, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, huynh không sao là tốt rồi."

Giọng điệu của Liễu Chẩm Thanh vẫn bình thường. Nếu Hoắc Phong Liệt cứ nhăn nhó thì sẽ xấu hổ, vì thế hắn điều chỉnh lại tâm lý, nhìn qua thì thấy Liễu Chẩm Thanh đưa tay xoa cổ, mà chỗ đó chính là nơi hắn vừa mới lưu lại dấu vết.

Hai má của Hoắc Phong Liệt như bị lửa đốt cháy, lại cứng đờ cả người.

Lại nghe Liễu Chẩm Thanh nói với giọng đùa giỡn: "Chẳng qua là tác dụng của thuốc thôi, ta cũng không thể hiểu lầm Hoắc huynh chỉ vì chuyện này đúng không?"

Hoắc Phong Liệt không nói lời nào.

Liễu Chẩm Thanh không trêu ghẹo nữa.

Mà cô nương duy nhất tỉnh táo nãy giờ vẫn cứ buồn bã, cơ bản không rảnh bận tâm đến tình huống bên cạnh.

Mãi cho đến khi nam nhân kia động đậy, Nhị Cẩu mới thoát khỏi tình huống bị bắt nạt.

Sau khi chật vật nhớ lại mọi chuyện, nam nhân tức giận đến bật khóc, nhìn nữ tử cách đó không xa mà vừa khóc vừa xin lỗi.

Tuy cô nương kia không dám tới gần nhưng cũng ra sức lắc đầu: "Thái thú đại nhân, ta biết ngài là quan tốt, là bọn họ muốn hại ngài, ta không trách ngài, chỉ trách ta vô tri, tự mình rơi vào hố sâu." Nói xong lại khóc lên.

Nghe danh xưng mà cô nương kia gọi, Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, thái thú? Thấp hơn một cấp so với dự đoán của y, theo như đánh giá năm đó, y còn cho rằng ít nhất người này có thể lên làm Thứ sử đứng đầu một châu.

Sau khi cơn bi phẫn đi qua, Ngô thái thú bình tĩnh lại, nương theo ánh trăng thấy rõ hai người trong phòng, lập tức chắp tay cảm tạ. Đương nhiên ông không biết Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt đảo một vòng bèn dừng lại trên người Hoắc Phong Liệt.

"Ngài... Ngài là... Ngài là Trấn Quốc Đại tướng quân!" Ngô thái thú trố mắt nhìn.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Ngô thái thú kích động run rẩy: "Cuối cùng Hoàng Thượng đã để ý đến thỉnh cầu của bọn ta rồi sao?"

Hoắc Phong Liệt nhíu mày: "Hoàng Thượng cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì."

Ngô thái thú sửng sốt, nhịn không được lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đương nhiên Hoàng Thượng không biết, bởi vì tin tức không thể truyền ra ngoài. Phàm là những quan viên dám truyền tin tức bất lợi ra ngoài đều bị Uông Thứ sử phái người xử lý, chỉ có thể dâng tấu chương có liên quan đến thiên tai và xin triều đình cấp tiền cứu trợ."

Liễu Chẩm Thanh nhớ lại, họ Uông? Trong số những quan viên nhỏ được giữ lại cùng Ngô thái thú vào năm đó, hình như có người họ Uông. Nếu là cùng một người thì đúng là kẻ này leo lên còn nhanh hơn Ngô thái thú, dã tâm cũng lớn hơn, vậy mà có thể lừa trên gạt dưới đến mức độ này. Chẳng lẽ có ý định làm vua một cõi, một tay che trời ở châu Diêm Khâu ?

Hoắc Phong Liệt trực tiếp hỏi: "Uông Thứ sử đang làm cái gì? Có liên quan gì đến Thiên Hữu Giáo?"

Ngô thái thú ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt, kích động nói: "Ông ta nuốt tiền lương thực cứu trợ thiên tai, cho con trai mình mở Thiên Hữu Giáo, nấu chảy quan ngân(*)!"

(*)Quan ngân: Bạc có khắc dấu của triều đình, không thể lưu thông nếu không có sự cho phép của triều đình

Ngay khi những lời này được thốt ra, vẻ mặt Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đều thay đổi.

Thông thường nuốt quan ngân thì cũng không dám lấy số bạc lớn, đều là quan viên mỗi cấp nuốt một ít, còn lại dùng để cứu trợ thiên tai. Dù sao cứu trợ thiên tai cũng dùng quan ngân, mà quan ngân rất khó lưu thông trên thị trường, dễ dàng bị truy xét. Nhưng nếu là nấu chảy bạc thì số bạc đó sẽ biến thành bạc tư nhân, làm cho tất cả số bạc biến thành bạc vụn, cho dù có phân phát bao nhiêu tiền cũng đều bị bọn họ nuốt chửng.

Nói cách khác, bọn họ hoàn toàn bỏ mặc thiên tai, nuốt hết số tiền phía trên phát xuống, để dân chết hàng loạt, cuối cùng là đổ lỗi cho thiên tai, sau đó tiếp tục cầu cứu triều đình.

Sao bọn họ dám lớn mật như vậy? Chẳng lẽ xem đương kim hoàng đế hiện tại là người bất tài sao?

Theo lời kể của Ngô thái thú, chân tướng về châu Diêm Khâu mấy năm nay mới dần dần lộ ra.

"Châu Diêm Khưu năm nào cũng có thiên tai, có thể nói các quan viên đang lãnh đạo dân chúng chiến đấu với ông trời, triều đình lại thường xuyên tiếp tế cứu trợ thiên tai, tình huống tốt thì có thể yên ổn cả năm, nhưng nếu tình hình không tốt thì chết đói. Từ sau khi Liễu tướng gia qua đời, tân đế nắm quyền, bắt đầu tiến hành hỗ trợ các công trình phòng chống lũ lụt, phòng hạn hán, phòng châu chấu, phòng nạn tuyết. Thật ra mấy năm đầu tiên đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng đến khi Uông Thứ sử được đề bạt trở thành thứ sử châu Diêm Khâu vào bốn năm trước, còn kết thông gia với Đô úy phụ trách quân sự, từ đó mọi chuyện đều thay đổi."

Nghe đến Đô úy, Hoắc Phong Liệt nhíu mày, khó trách bọn họ coi trời bằng vung, thì ra là văn võ cấu kết với nhau.

"Uông Thứ sử để cho con trai mình lập Thiên Hữu Giáo, sau đó bắt đầu bóc lột số tiền lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình. Lúc đầu là số lượng nhỏ, Thiên Hữu Giáo cũng thông minh, muốn tránh hiềm nghi nên còn chừa cho dân chúng đường sống. Ta ở quận khác xa xôi nên không biết đầy đủ tin tức, mãi đến hai, ba năm trước, Thiên Hữu Giáo bắt đầu lớn mạnh, tiền lương phân chia cho quận bọn ta lần lượt giảm bớt, ta mới phát hiện có vấn đề, sau đó cùng điều tra với các đồng liêu có cùng chí hướng, thế mới phát hiện ra âm mưu của Uông Thứ sử."

"Hầu hết số bạc cứu trợ thiên tai ấy, ông ta chỉ cho bọn ta một ít, còn lại đều nuốt làm của riêng, chỉ phân phát một ít lương thực đủ để cho dân bị nạn kéo dài hơi tàn, còn lại toàn bộ đều bị Thiên Hữu Giáo cầm đi, bán cho châu phủ có thiên tai khác để lấy tiền."

"Thật đúng là táng tận lương tâm." Nghe đến đó, Liễu Chẩm Thanh cũng không thể không cảm khái. Lúc y còn đương quyền cũng không có người độc ác như vậy, lúc trước sao lại tha mạng cho ông ta nhỉ?

Nói đến đây, cô nương bên cạnh khóc lên, nàng ta cũng tiến vào đây rồi mới phát hiện chân tướng.

Hóa ra không phải triều đình không cứu bọn họ, mà là bọn tiểu quỷ hút máu người vô tội, mặc kệ bọn họ sống chết, nhưng lúc trước bọn họ lại ngu xuẩn đến mức ngày ngày quỳ lạy Thiên Hữu Giáo.

Cô nương nói: "Tất cả nam nhân mà bọn chúng bắt đều bị nhốt bên lò sưởi phía sau núi, làm việc ngày đêm không ngừng. Chúng bắt những nữ nhân trẻ đẹp là để... để tiếp những quan viên, thương nhân. Một số tỷ muội không chịu được sự sỉ nhục này nên phải tự sát, một số phải thỏa hiệp vì miếng cơm cho người nhà, uất ức mà ở lại. Ta vừa mới tới, bọn chúng muốn ép Ngô thái thú thành đồng phạm nên mới hạ dược, nhốt bọn ta vào chung một phòng. Bọn chúng đều là súc sinh! Một lũ súc sinh!"

Nhìn cô nương khóc nức nở như vậy, lại nghĩ đến chuyện những người ở đây gặp phải, Liễu Chẩm Thanh thở dài, cởi áo choàng khoác lên người cô nương.

Cô nương khóc đến mệt mỏi rồi dựa vào người Liễu Chẩm Thanh, y cũng không chịu nổi tiếng khóc của nữ nhân nên vừa vỗ về vừa nói: "Đừng sợ, vừa rồi cô cũng nghe rồi đó, không phải là Trấn Quốc Đại tướng quân tới rồi sao? Các cô sẽ được cứu."

Nói xong bèn nhìn Hoắc Phong Liệt, kết quả phát hiện hắn cũng nhìn qua nơi này, trên mặt lộ vẻ không vui, hiển nhiên cũng bị những chuyện này chọc tức.

Ngô thái thú nghe Liễu Chẩm Thanh nói bèn kiên định gật đầu: "Đúng! Chúng ta được cứu rồi, không uổng công ta kiên trì lâu như vậy. Hoắc tướng quân, ta có chứng cứ, có thể giao cho triều đình, định tội chết cho bọn chúng! Mấy năm nay chúng ta có người phụ trách tố cáo lên trên triều, có người phụ trách thu thập chứng cứ, nhưng cuối cùng người tố cáo đều đã chết, còn những người thu thập chứng cứ không phải bị bắt thì người nhà của họ cũng bị đe dọa tính mạng. Còn người nắm trong tay chứng cứ quan trọng như ta đã bị bọn chúng nhốt ở đây, bởi vì bọn chúng không biết ta giấu chứng cứ ở đâu nên nghĩ ra cách ép ta thông đồng làm bậy."

Thật ra trước khi Ngô thái thú nói tới chuyện này, đại khái Liễu Chẩm Thanh đã đoán được chứng cứ đang nằm trong tay ông. Đám người Uông Thứ sử không tìm được, chỉ có thể dùng cách giăng bẫy.

Nếu không, việc Ngô thái thú xuất hiện ở đây quá vô lý.

Ngô thái thú vẫn còn khá thận trọng, chỉ bằng lòng nói cho một mình Hoắc Phong Liệt nghe. Chờ ông nói xong, Hoắc Phong Liệt bèn gật đầu.

Ngay lập tức đưa ra quyết định: "Hai người chờ ở đây, bọn ta đi một lúc sẽ về, sẵn tiện ông viết tên các quan viên có liên quan mà mình biết đi."

Ngô thái thú vội vàng nói: "Ta đã viết danh sách các quan viên kia vào trong chứng cứ."

"Ta còn muốn danh sách những võ tướng dưới trướng Đô úy, ông hãy viết ra tất cả những gì mình biết."

Ngô thái thú nghe xong, lập tức gật đầu đồng ý.

Liễu Chẩm Thanh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đề nghị bọn họ trở về căn phòng trước đó.

Kết quả là, cả ba người bị hại đều sợ hãi.

"Lỡ như có người đến kiểm tra, mấy người sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ cần các người còn ở trong phòng đó, ít nhất cũng được an toàn cho đến sáng. Khoảng thời gian đó đủ để bọn ta hành động, sợ cái gì chứ, bọn ta giải quyết khói độc đó là được rồi."

Lúc Liễu Chẩm Thanh đi qua phòng bên cạnh, Hoắc Phong Liệt cũng đi theo. Thật ra Liễu Chẩm Thanh cũng biết loại thuốc này, nếu như nín thở thì đương nhiên sẽ không có ảnh hưởng. Sau khi dập tắt, khói nhanh chóng tản đi, Liễu Chẩm Thanh ra hiệu cho Hoắc Phong Liệt làm chuột bạch hít một hơi.

Hoắc Phong Liệt hơi do dự, nhưng thấy Liễu Chẩm Thanh sắp nhịn không được nữa, hắn chỉ đành tự mình thử, sau khi chứng minh không có vấn đề gì mới để y hít thở.

Liễu Chẩm Thanh cười, bắt đầu bịa chuyện: "Lúc trước ta đã thấy hai đường đệ của mình xử lý thứ này nên ta biết xử lý chúng như thế nào. Huynh đừng hiểu lầm, ta cũng chưa từng dùng bao giờ."

Đương nhiên cũng không thể nói là bởi vì y “hiểu y thuật” nên mới biết những thứ này.

Hoắc Phong Liệt không hỏi nhiều, hắn gọi hai người kia lại đây, để lại một cái cửa sổ thông lên mái nhà cho bọn họ, sau đó ôm Liễu Chẩm Thanh bay ra ngoài từ cửa sổ đó, khóa cửa từ bên ngoài.

Đợi đến khi bay lên mái hiên lần nữa, Hoắc Phong Liệt đột nhiên hỏi: "Có lạnh không?"

Sao tự nhiên hỏi câu này? Hoắc Phong Liệt không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, đột nhiên Liễu Chẩm Thanh thấy hơi lạnh. Dù sao gió bên trên tương đối mạnh, lúc trước có áo choàng bọc nên không thấy gì, bây giờ lại cảm giác lạnh lẽo, nhưng nơi bị Hoắc Phong Liệt chạm vào lại rất nóng.

Liễu Chẩm Thanh tùy ý nói: "Không lạnh, Hoắc tướng quân là người luyện võ, thể trạng tốt, hỏa khí nhiều mà lại ấm áp, sao ta lại thấy lạnh chứ?"

Quả nhiên y vừa nói như vậy, Hoắc Phong Liệt lại bị chọc đến cứng cả người, dáng vẻ không biết tiếp lời như thế nào.

Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm thấy đùa Nhị Cẩu khi đã lớn còn vui hơn so với khi còn bé.

Nhưng mà lúc nào cũng trêu chọc như vậy thì không hay, Liễu Chẩm Thanh bắt đầu nói chuyện đứng đắn: "Chứng cứ được giấu ở chỗ này?"

Hoắc Phong Liệt gật đầu, nếu không vừa rồi hắn có thể trực tiếp xuống núi điều binh. Nhưng bây giờ cách tốt nhất là lấy chứng cứ trước rồi mới điều binh, miễn cho lúc chiến đấu không cẩn thận mất chứng cứ thì rất phiền toái.

"Ông ấy giấu chứng cứ ở ba chỗ, một chỗ là trên xà ngang sảnh chính của chính viện nơi này. Khi bị treo lên thẩm vấn, ông ấy đã lợi dụng lúc không có ai để treo chúng lên đây. Một chỗ là dưới bình phong trong phòng khách mà Uông Thứ sử đã đến vào lần trước, nó cũng được giấu khi bị thứ sử tra hỏi. Một chỗ là ở trong khe núi bên cạnh lò lửa phía sau núi."

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày nói: "Bị kéo đến bên lò lửa đe dọa?"

"Không phải, là để cho ông ấy thấy, nếu nghe lời thì sẽ được cho bao nhiêu bạc."

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu cười khẽ: "Thật đúng là một vị quan tốt có uy, không khuất phục trước phú quý, cũng là một người rất may mắn. Giấu như vậy mà không bị phát hiện, sợ là Uông Thứ sử có nghĩ nát cả óc cũng chẳng ngờ người này thật sự cầm theo chứng cứ bên người, còn giấu ở khắp nơi trong hang ổ của ông ta, thật thú vị. Chúng ta đi đâu trước?"

"Đến sảnh chính để thăm dò tình hình trước. Phòng khách của Uông Thứ chỉ có con trai ông ta biết, bình thường Uông Thứ sử đều cho người của mình bảo vệ, những người khác không biết hành tung của ông ta. Mà lúc đêm khuya sau núi, dân chúng sẽ được nghỉ ngơi một canh giờ, khi đó mới có thể lẻn vào." Hoắc Phong Liệt phân tích.

Nói xong, hắn bèn leo lên nóc sảnh chính của chính viện. Hình như bên dưới đang tổ chức tiệc, tiếng cười nói ca múa vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với sự im lặng chết chóc của thành trì ở phía xa kia, thật đúng là “Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói”.

Hoắc Phong Liệt lật một miếng ngói lên rồi cúi người nhìn, theo bầu không khí sôi nổi bên trong, vẻ mặt của hắn dần dần xấu đi, nhưng sau đó, ánh mắt của hắn lại nhanh chóng sáng lên. "Tìm được rồi."

"Thật sao?" Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi.

Hoắc Phong Liệt lui ra, nhường không gian cho Liễu Chẩm Thanh tiến lên nhìn về phía dưới: "Xà ngang góc đông nam."

Liễu Chẩm Thanh nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy một quyển sách nhỏ màu xám, được giấu rất kỹ ngay dưới chỗ nối của nhiều thanh xà ngang.

Liễu Chẩm Thanh chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt của y đã bị chuyển hướng bởi sự náo nhiệt bên dưới.

Ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ, tâng bốc nịnh bợ, mặc sức tưởng tượng tương lai tươi đẹp. Hầu như ai cũng ôm mỹ nhân ăn mặc hở hang, có thể nghe ra một ít là quan viên, một ít là thương nhân. Kẻ ngồi ở trên cùng hẳn là giáo chủ, nhìn qua là một nam nhân tai to mặt lớn hơn ba mươi được rất nhiều nữ tử vây quanh. Giữa đại sảnh còn có nhạc công tấu nhạc, các nữ tử váy trắng khác nhảy múa, trên bàn bày đầy món ngon, bàn đồ ăn của một người bằng của năm người, cực kỳ xa xỉ lãng phí.

Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy hình ảnh này thì ánh mắt không khỏi trầm xuống. Đột nhiên, y nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong đám đông.
Chương kế tiếp