Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 42
"Haizz!" Liễu Chẩm Thanh dựa vào phía dưới tàng cây, đã thở dài vô số lần.

Vốn y đã có thể đi, từ nay về sau trời cao biển rộng, giơ roi phóng ngựa, say ở Giang Nam, không hẹn gặp lại. Hơn nữa y cũng đã lên ngựa rồi, nhưng đi được nửa đường lại không yên lòng, chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với Hoắc Phong Liệt nên đành quay ngược lại.

Thật ra ngay từ lúc ý thức được chuyện Hoắc Phong Liệt đã sớm biết mình là Liễu Chẩm Thanh, y lập tức hiểu ra là hắn không hề muốn báo thù, thậm chí còn không định vạch trần lớp ngụy trang của y. Tuy không biết thằng nhóc này nghĩ gì, nhưng ít nhất hắn không định hại mình.

Nếu đã vô hại, hơn nữa còn bị lộ thân phận rồi, mình cũng không cần phải vội vàng bỏ chạy, có lẽ tìm hiểu cho rõ ý đồ của Hoắc Phong Liệt sẽ có lợi với tương lai của mình hơn.

Y đang suy nghĩ, chợt có tiếng bước chân từ phía xa truyền tới.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đã quay lại. Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía này. Hắn đi ba bước thì ngừng lại một bước, cứ như đang nhích từng tí đến đây vậy.

Cuối cùng, Hoắc Phong Liệt đến đứng bên cạnh y, gọi khe khẽ: "Liễu công tử."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt một lúc, y lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Phong Liệt, vẻ mặt kiểu “một lời khó nói hết”.

Hoắc Phong Liệt cũng nhìn y chằm chằm, ánh mắt lấp lóe, rốt cuộc cũng thốt lên hai chữ cứ quanh quẩn bên mép chực gọi.

"Thanh ca."

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy bèn run lên, đã chín năm y chưa được nghe lại câu gọi này, như thể đã vượt qua dòng sông dài của thời gian, khiến cho người nghe cảm giác như đã cách cả một đời.

Quả nhiên, Nhị Cẩu vẫn sẵn lòng gọi y là "Thanh ca."

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp hỏi: "Đệ biết lúc nào vậy?"

Hoắc Phong Liệt biết điều trả lời: "Hôm đón ca về phủ Tướng quân thì đã xác định được."

Liễu Chẩm Thanh càng tò mò hơn: "Ta đã lộ ra nhiều sơ hở thế cơ à? Hơn nữa loại chuyện quỷ thần này, sao người bình thường tin được chứ?"

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt dịu dàng: "Thật ra thì cũng không lộ mấy, chẳng qua trước kia ca có kể cho đệ nghe một câu chuyện, đệ còn nhớ, nên..."

Nghe Hoắc Phong Liệt nhắc đến lời mình dỗ hắn lúc bị sốt cao, Liễu Chẩm Thanh thật không ngờ mình có nói cái này, y không dám tin, nói: "Lời như vậy mà đệ lại tin là thật, hơn nữa còn nhớ đến tận bây giờ ư..."

Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ miên man, chỉ cảm thấy cực kỳ khó tin. Lời như vậy mà cũng có người tin? Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nghiêm túc gật đầu, nếu không phải hắn coi là thật thì sao có thể kiên trì tiếp chứ.

Tám năm chờ đợi trong vô vọng, hắn luôn cảm thấy có lẽ mình điên rồi, hoặc là hắn đã nhớ nhầm, hoặc là người nọ vốn chỉ muốn dỗ hắn mà thôi. Hắn đã từng hy vọng xa vời, cũng từng ảo tưởng, hắn cảm thấy người kia sẽ còn trở lại, nhưng lý trí lại nói là không thể. Cái gì mà người của một thế giới khác, cái gì mà lúc trước vẫn chưa chết, cái gì mà chuyển kiếp, hắn ôm theo sự trông đợi buồn cười này, không màng sống chết, chỉ chờ đợi đến lúc hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thật không ngờ... Lại thành sự thật.

Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt vươn tay kéo tay Liễu Chẩm Thanh, nhẹ nhàng nắm lấy như khi còn bé.

Liễu Chẩm Thanh còn đang buồn rầu, bị Nhị Cẩu kéo một cái như vậy, đột nhiên có chút không phản ứng kịp.

"Ca là... Thanh ca của đệ sao."

Liễu Chẩm Thanh bị câu hỏi này của hắn làm cho buồn cười: "Không phải đệ đã xác định rồi sao? Còn hỏi cái gì nữa?"

"Đệ muốn nghe chính miệng ca nói." Hoắc Phong Liệt nói với vẻ chân thành.

Cảm giác thất thường như vậy, đúng thật là hơi giống Nhị Cẩu lúc còn bé.

Liễu Chẩm Thanh bị hắn chọc cười: "Là ta đây."

Trên mặt Hoắc Phong Liệt dần dần hiện lên nụ cười khó mà hình dung được.

Nhưng nói tới đây, vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh hơi cứng lại một chút, y nghiêm túc rút tay ra, nói: "Cũng không hẳn, Hoắc tướng quân, bây giờ ta là Liễu Tiêu Trúc rồi, là một người mất trí nhớ, đệ hiểu ý ta không."

Nét mặt của Hoắc Phong Liệt cứng đờ: "Đệ hiểu."

Liễu Chẩm Thanh thở phào nhẹ nhõm, y nghĩ chắc hẳn Hoắc Phong Liệt không vạch trần y cũng là vì hắn hiểu ý của mình.

"Cho nên ca muốn nói gì?" Hoắc Phong Liệt thấp giọng hỏi.

"Ca không muốn gặp những người khác sao?" Giọng Hoắc Phong Liệt có chút sốt ruột, thậm chí hắn còn cắn răng, nói: "Hoàng Thượng thì sao? Thái Hậu thì sao?"

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hơi thay đổi, mà mỗi một nét mặt của y đều bị Hoắc Phong Liệt nhìn thấu. Hắn biết sự tồn tại của một số người vẫn hết sức quan trọng đối với y, ít nhất là còn quan trọng hơn cả hắn, hắn rất chắc chắn về chuyện này.

"Nếu ca muốn gặp, đệ có thể giúp ca. Mấy năm nay, hắn cứ hối hận do ban đầu không có năng lực bảo vệ ca." Hoắc Phong Liệt thấp giọng nói.

Liễu Chẩm Thanh hơi bất ngờ nhướng mày, bỗng y hừ cười một tiếng.

"Ca oán hắn ư?" Hoắc Phong Liệt hỏi.

"Không, ta đã chết một lần rồi, tình cảm mãnh liệt gì đó cũng đã bay theo gió hết rồi. Nếu muốn gặp thì ta sẽ không rời khỏi kinh thành, cho nên không cần phải gặp lại." Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói.

Hoắc Phong Liệt nhìn vẻ lạnh nhạt của Liễu Chẩm Thanh, trông cứ như một trận gió sẽ nhanh chóng bay đi, không cách nào bắt lại được. Hắn hiểu là Liễu Chẩm Thanh muốn thoát khỏi tất cả bọn họ.

"Vậy sao vừa rồi ca lại không đi?" Hoắc Phong Liệt rũ mắt hỏi.

Liễu Chẩm Thanh không trả lời mà chợt nghiêm túc nhìn Hoắc Phong Liệt, nói: "Vậy tại sao đệ không báo thù?"

Hoắc Phong Liệt kinh ngạc, hắn ngẩng đầu lên nhìn Liễu Chẩm Thanh: "Ca nói gì?"

Liễu Chẩm Thanh hơi mất tự nhiên gãi cằm: "Sau khi trở lại, ta có nghe nói rất nhiều chuyện, ta tưởng là đệ muốn tìm ta báo thù."

Sắc mặt của Hoắc Phong Liệt lập tức khó coi, càng khiến cho Liễu Chẩm Thanh thêm lúng túng: "Đệ không trả thù là đang nói rõ rằng đệ không hận ta sao?"

"Đệ chưa bao giờ hận ca." Hoắc Phong Liệt vội vàng nói.

Liễu Chẩm Thanh há hốc miệng, không biết trong lòng là cảm xúc gì. Thật ra trong lòng y vẫn còn để ý chuyện Nhị Cẩu đào mộ mình, nhưng nghĩ lại một chút, lúc ấy hắn chỉ mới có mười tám mười chín tuổi, vừa trở lại nghe được mọi chuyện, còn thấy được chứng cứ. Không cần biết lúc đó hắn lý giải mọi chuyện thế nào, trong cơn nóng giận có làm ra chuyện gì thì cũng hợp tình hợp lý thôi. Hơn nữa, dường như bây giờ Nhị Cẩu cũng không muốn giải thích chuyện này, dù sao chắc là hắn đã biết y nghe tin rồi. Nếu hắn đã không muốn nói, vậy bây giờ mình cứ một mực muốn tìm hiểu căn nguyên, há chẳng phải là tự khiến mình mất mặt sao. Y lại không phải là người thời xưa thật, thật ra tro cốt gì đó đối với mình cũng không quá quan trọng, chỉ cần biết bây giờ Nhị Cẩu không hận y, vậy là đã quá tốt rồi.

Liễu Chẩm Thanh nói: "Nếu đệ không gây bất lợi cho ta, lại còn giúp ta giữ bí mật về thân phận, ta cũng không cần phải cực khổ chạy trốn nữa, hơn nữa chuyện ở đây cũng còn liên quan đến Liễu gia, vứt hết cho đệ cũng không hay. Chờ xử lý chuyện của Liễu gia xong thì ta lại đi, coi như chúng ta ôn chuyện cũ một chút, để ta xem đệ đã trưởng thành thế nào.”

Thật ra nguyên nhân lớn nhất khiến Liễu Chẩm Thanh ở lại là chưa yên lòng về Nhị Cẩu.

Chuyện lần này rõ ràng không đơn giản, còn dính dáng đến tàn dư của Tam Vương, đây đều là vấn đề khi y còn sống để lại đến nay. Nhị Cẩu thích hợp với việc chém giết trên chiến trường, nhưng hắn lại không có nhiều kinh nghiệm đối với chuyện như vậy. Y không hiểu sao Nguyên Giác lại phái Hoắc Phong Liệt đi xử lý chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì quyền lực quá lớn nên hắn không yên tâm, chỉ có thể giao cho Hoắc Phong Liệt làm?

Hoắc Phi Hàn đã mất, với tư cách là huynh trưởng, Liễu Chẩm Thanh thấy việc quẳng lại cho tiểu đệ xử lý một mình thì không ổn, coi như “sống buông thả” đã thất bại, đành nhận mệnh, coi như lấy công chuộc tội, chờ đến khi giải quyết xong chuyện này rồi lại đi.

Thấy thái độ của Liễu Chẩm Thanh, khóe môi Hoắc Phong Liệt mím chặt, cuối cùng hắn gật đầu, trầm giọng nói: "Đệ biết rồi, trước khi đi, ca có thể nói cho đệ biết một tiếng không?"

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy hắn càng hạ thấp giọng nói: "Không muốn đột nhiên không thấy ca đâu nữa."

Nếu có nói, vậy thì không sao.

Đến khi Liễu Chẩm Thanh gật đầu, sắc mặt Hoắc Phong Liệt mới khá lên một chút: "Vậy ca ở đây nghỉ ngơi đi, đệ đi..."

"Chờ chút, đệ không muốn nói gì với ta sao?" Liễu Chẩm Thanh hơi kinh ngạc. Dù không hận, không trả thù, nhưng sao lại không muốn hỏi chân tướng của năm đó.

Kết quả Hoắc Phong Liệt chỉ nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Đệ... Đã tuân thủ lời hứa, bảo vệ cho chiến trường phía Tây."

Liễu Chẩm Thanh hơi sửng sốt, thoáng chốc y đã nhớ ra đó là lời nói trong bức thư riêng cuối cùng của bọn họ vào chín năm trước.

Khi đó, Hoắc Phong Liệt trấn thủ chiến trường phía Tây thay cho Hoắc Phi Hàn đã chết trận. Trong bức thư cuối cùng, dường như Hoắc Phong Liệt đã tỏ ý muốn đàm phán.

Liễu Chẩm Thanh biết thì cực kỳ tức giận, lập tức viết thư mắng hắn một trận.

Y không còn nhớ rõ mình viết cái gì, chỉ nhớ rằng mình đã quyết liệt hỏi hắn sao lại có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ hắn muốn phụ lòng hoàng thất, phụ lòng y và Hoắc Phi Hàn sao? Y cảnh cáo hắn hãy ngưng ngay cái suy nghĩ ấy, trấn giữ phía Tây cho tốt, nếu không thì đừng có về.

Khi đó y bị trúng độc, lại bận rộn đến mức tâm trạng không yên, cảm xúc hay dao động nên đã mắng rất gay gắt, sau đó không nhận được thư riêng của Nhị Cẩu mà chỉ còn quân báo của quân đội. Đó cũng là lần cuối cùng bọn họ trao đổi thư riêng, không phải là ký ức tốt đẹp gì. Sau khi mình chết, Nhị Cẩu vẫn còn liều chết chiến đấu trên chiến trường phía Tây.

Bây giờ nghĩ lại, mình cũng có sai. Có lẽ y muốn đánh cược một lần, có lẽ là trạng thái tinh thần không tốt, trở nên khăng khăng cố chấp. Lỡ lúc đó Nhị Cẩu tiếp tục kiên trì rồi xảy ra chuyện gì, vậy y còn mặt mũi nào đối diện với Hoắc Phi Hàn nữa. Vậy nên lúc mới sống lại, y cũng không quá chắc chắn việc Nhị Cẩu có còn sống hay không.

"Đệ làm rất tốt, và… rất xin lỗi." Liễu Chẩm Thanh nói. Tuy đúng là lúc đó không còn cách nào khác, tuyệt đối không thể thua ở chiến trường phía Tây, nhưng y vẫn muốn xin lỗi Nhị Cẩu một tiếng. Đáng lẽ y phải kiên nhẫn an ủi, làm chỗ dựa cho thiếu niên ấy mới đúng.

Kết quả y vừa mở miệng, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Hoắc Phong Liệt cứng đờ cả người, hốc mắt đỏ lên, không phải là màu đỏ lúc bị tẩu hỏa nhập ma lúc trước, mà là có ánh nước thoáng qua. Liễu Chẩm Thanh nhất thời lúng túng: "Nhị Cẩu? Đệ..."

Chuyện năm đó đã khiến hắn uất ức tới vậy sao? Mình quá đáng vậy thật à? Đáng chết thật mà!

"Đừng nói ba chữ đó với đệ. Ca không có lỗi với đệ, do đệ không đúng." Hoắc Phong Liệt ngơ ngẩn nói xong, nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái thật sâu rồi xoay người rời đi.

Để lại một mình Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa kịp phản ứng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như Nhị Cẩu không hề hỏi tới trọng điểm của vấn đề, lại còn sinh ra cảm xúc khó mà giải thích được, khiến Liễu Chẩm Thanh càng không hiểu ra sao.

Thôi thôi, chuyện cũ như khói, nhắc tới lại thấy đau lòng, cứ để nó cuốn theo chiều gió thì tốt hơn.

Những người đi ra ngoài truy nã nhanh chóng quay về, nhưng cũng chỉ mang thi thể của Uông Thứ sử trở lại.

Không phải do bọn họ lỡ tay giết ông ta, mà là lúc bọn họ tìm được, ông ta đã chỉ còn là thi thể.

Hoắc Phong Liệt nhìn kỹ vết thương, Liễu Chẩm Thanh bên cạnh lại sờ cằm trầm tư.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hạ Lan khập khiễng bước lên hỏi: "Chết như thế nào?"

"Giết người diệt khẩu?" Tần Dư cau mày nói.

Không chỉ là giết người diệt khẩu, hơn nữa, người ra tay còn là ông già đã bảo vệ Uông thứ sử ngay từ đầu.

Hoắc Phong Liệt đã từng đánh với ông già đó, vết thương này không khó để nhận ra, đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng nhận ra được.

Trong giới sát thủ, hành động sát hại cả cố chủ là không thể chấp nhận được, trừ phi người thuê ông già đó là người khác, kẻ đó thuê lão để bảo vệ Uông Thứ sử, lúc cần thì có thể giết người diệt khẩu.

Vậy đồng nghĩa với việc vẫn còn kẻ khác đứng sau việc biển thủ tiền và lương thực cứu trợ thiên tai.

Quả nhiên, y như Liễu Chẩm Thanh suy đoán, chuyện này không đơn giản như vậy, chẳng qua Uông Thứ sử chỉ là một tên tay sai vô tri thôi.

Thanh lý Thiên Hữu Giáo xong, đại quân hùng hổ trở về thành, lúc ấy trời còn chưa sáng, thành trì vốn mang tử khí dày đặc phút chốc sôi nổi hẳn lên.

Có vài dân chúng khá buồn cười, còn định tụ lại tiến lên ngăn cản bước đi của đội ngũ, yêu cầu thả Thiên Hữu Giáo ra, đúng là người không biết chuyện thì không hiểu sợ là gì.

Liễu Chẩm Thanh đi theo đội ngũ vào ở trong doanh trại, mà Hoắc Phong Liệt lại bắt đầu bận rộn thẩm tra xử lý vụ án, sau đó chỉnh lý sổ con, báo cáo lên triều đình.

Nửa ngày sau, có vị khách không mời tới thăm.

"Ơ? Liễu huynh ở chung một doanh trướng với Chiến Uyên sao?" Người tới vừa nói vừa nở nụ cười nhạt, động tác nhã nhặn vén rèm cửa lên đi vào.

Liễu Chẩm Thanh đang vô cùng buồn chán đọc sách, nhìn thấy người bước vào thì kinh ngạc: "Bạch huynh?"

Bạch Tố cười, đi vào trong ngồi xuống. Sau khi hàn huyên một lúc, y mới biết thì ra Bạch Tố cùng đi với Tần Dư và Hạ Lan, nhưng khi còn ở Thiên Hữu Giáo thì chưa kịp nói.

"Ta định xuôi nam, tìm một người quen cũ của huynh trưởng để lấy một món đồ, thế mới thuận đường đi cùng bọn hắn. Buổi tối bọn hắn phải làm việc nên không thể đưa ta theo, ta đành ở lại trong thành. Không ngờ sẽ gặp được các huynh, đúng là may mắn thật." Bạch Tố cười nói: "Chiến Uyên cũng thật là, chuyện nguy hiểm như thế, sao có thể đưa huynh theo được chứ, lỡ bị thương thì phải làm sao đây?"

Liễu Chẩm Thanh ngẫm nghĩ, lúc trước Hoắc Phong Liệt đi đâu cũng đưa y theo, rõ là sợ y âm thầm biến mất.

Nếu bây giờ đã nói ra rồi, vậy cũng tốt.

Hai người trò chuyện về vụ án một hồi, Liễu Chẩm Thanh phát hiện Bạch Tố rất nhạy bén với quan trường, không hề thua kém huynh trưởng của hắn, tiếc là vị Trạng Nguyên lang này lại không muốn vào triều làm quan. Liễu Chẩm Thanh không biết là do chuyện của huynh trưởng đã để lại bóng ma trong lòng hắn, hay là do tính cách của hắn vốn là như vậy.

Mà Bạch Tố cũng đã nhìn Liễu Chẩm Thanh với cặp mắt khác xưa, hắn cứ có cảm giác y thông minh hơn so với lúc ở kinh thành, có lúc suy nghĩ của mình còn không theo kịp y, cần phải có đối phương dẫn dắt.

"Vậy huynh cảm thấy ai là người giật dây đằng sau vụ án này?" Bạch Tố hỏi.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: "Cũng không thể suy đoán vô căn cứ được, mà... Nhất định là trong kinh thành có nội ứng, nếu không có tai mắt ngầm hỗ trợ, Uông Thứ sử sẽ không dám gióng trống khua chiêng như vậy đâu."

Bạch Tố lắc đầu thở dài, nói: "Không ngờ chỉ là xuôi nam điều tra vụ gian lận khoa cử thôi, vậy mà lại dính dáng đến một vụ tham ô, đây cũng xem như là ý trời."

Liễu Chẩm Thanh cười. Nếu nói là ý trời, vậy tất nhiên là ý của Thiên tử rồi.

Nguyên Giác đã sớm biết nơi này có vấn đề, hoàn toàn có thể trực tiếp phái đại thần tới điều tra, nhưng hắn lại không dám tùy tiện tin tưởng người khác. Lỡ như phái nhầm một người cũng đã bị mua chuộc thì sao? Cho nên Hoắc Phong Liệt là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa, nếu chỉ “trùng hợp” phát hiện vấn đề ở đây rồi giải quyết thì sẽ không khiến người giật dây kia cảnh giác.

Nhưng cách này chỉ dùng được ở giai đoạn đầu, nếu cứ có vấn đề liên tiếp xảy ra, kẻ giật dây kia cũng không ngu thì ắt sẽ có động tác.

Đến lúc đó, e là người gặp nguy hiểm nhất sẽ là Hoắc Phong Liệt đang cải trang vi hành.

Cùng lúc đó, trong một hoa viên tinh xảo tại kinh thành, một bàn tay trắng nõn thon dài đang chậm rãi ngắt một đóa hoa, dùng kéo vàng tỉ mỉ cắt tỉa: "Giết rồi?"

"Theo tin tức truyền tới, giết rồi." Thuộc hạ quỳ cách đó không xa trả lời.

"Thật ra thì giết Uông Thứ sử cũng không có ích gì, vẫn sẽ bị nghi ngờ thôi. Phiền thật đấy, chi bằng cứ sắp xếp người giết cả Hoắc Phong Liệt luôn đi."

Người đang quỳ run lên một cái: "Hiện tại bên cạnh Hoắc tướng quân còn có Tần Dư và Hạ Lan, e là..."

"Hử?" Nữ nhân đó nhẹ giọng hỏi một tiếng, dọa cho tên thuộc hạ sợ câm nín.

Đột nhiên có một giọng nam trẻ tuổi phát ra từ nơi gần đó: "Có phải quá chuyện bé xé ra to rồi không, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, coi như bọn họ may mắn phát hiện."

"Ha ha, trùng hợp. Ngươi còn phải học nhiều thứ lắm, cõi đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp vậy chứ. Hoàng Thượng thông minh lắm đó." Bàn tay trắng nõn kia dời đóa hoa lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi. Ngay sau đó có một tiếng răng rắc phát ra, nàng ta cầm cây kéo vàng cắt cành hoa thành hai nửa: "Coi như là trùng hợp, vậy cũng phải trừ khử hậu hoạn mãi mãi."

"Nhưng không có Hoắc tướng quân, ai bảo vệ được giang sơn?" Nam nhân lại nói.

"Không có Hoắc gia, chẳng lẽ giang sơn của Nguyên thị sẽ ngã xuống chắc? Nếu có ý nghĩ như vậy, sớm muộn gì Hoắc gia cũng sẽ sinh ra một nghịch tặc thay thế địa vị của Nguyên thị các ngươi." Nói xong, nữ nhân ho khan, dường như sức khỏe không tốt lắm, nàng ta khoát khoát tay: "Ngươi trở về đi, ta có hẹn với tỷ tỷ. À đúng rồi, nhớ đi thăm tỷ tỷ, tỷ ấy nhớ ngươi."

"Được." Nam nhân đứng dậy cung kính đưa tiễn, nhưng khi ngước lên, giữa đôi mày là sự không phục.

Màn đêm buông xuống, Liễu Chẩm Thanh đã ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, y cảm giác có người kéo chăn đắp cho mình. Liễu Chẩm Thanh miễn cưỡng mở một mắt, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đứng ở bên cạnh.

"Về rồi à?" Liễu Chẩm Thanh mơ hồ hỏi.

"Ừ." Hoắc Phong Liệt đáp.

Liễu Chẩm Thanh chưa tỉnh táo, chợt nhớ ra đây là lều của chủ soái, hơn nữa chỉ có một cái giường nhỏ, y lập tức dịch vào bên trong.

"Lại đây, đi ngủ."

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, ngơ ngác nhìn Liễu Chẩm Thanh mà không nhúc nhích.

Liễu Chẩm Thanh không hề thấy việc Hoắc Phong Liệt sắp xếp cho mình ở trong lều của chủ soái có gì kỳ lạ. Bởi trong mắt Hoắc Phong Liệt, chỉ có hai người bọn họ là thân quen nhất, hơn nữa Hoắc Phong Liệt cực kỳ bận rộn, chưa chắc buổi tối đã về nghỉ ngơi được. Được ngủ một mình trên giường lớn, cớ sao lại không? Cho nên Liễu Chẩm Thanh cứ vô tư hưởng dụng.

Nhưng nếu Nhị Cẩu đã trở lại, y cũng không thể không cho người ta ngủ.

May là hai nam nhân có chen chúc một chút nhưng vẫn nằm được.

Liễu Chẩm Thanh không cảm nhận được động tĩnh của Hoắc Phong Liệt, hai mí mắt của y đã đánh nhau đến mức không thể mở ra. Y không thấy được biểu cảm của Hoắc Phong Liệt, chỉ có thể vỗ vỗ lên vị trí trống bên cạnh: "Không đủ à?"

Nhưng lần này, y lại nhanh chóng cảm nhận được một cảm giác chèn ép tiến tới. Chỉ nghe “kẹt” một tiếng, cánh tay bị cọ vào, y biết là Nhị Cẩu đã lên giường.

Liễu Chẩm Thanh mơ hồ kéo một bên chăn lên đắp cho Hoắc Phong Liệt, chăm sóc cho hắn hệt như khi còn bé.

Lúc rút tay lại, ngón tay chạm vào quần áo, y cảm thấy không đúng lắm: "Sao còn mặc áo khoác đi ngủ, không khó chịu sao? Sáng mai sẽ bị nhăn."

Vừa nói, y vừa theo bản năng cởi áo khoác giúp cho người bạn nhỏ bên cạnh, nhưng bàn tay đã bị nắm lại ngay lập tức.

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.

"Thanh ca, đừng quậy nữa, ngủ đi."

"Ồ..." Bàn tay của Liễu Chẩm Thanh được thả về bên cạnh. Trong lúc mơ màng, Liễu Chẩm Thanh có cảm giác như mình đã quên chuyện gì đó, nhưng y đang nửa tỉnh nửa mê, khó lòng tỉnh táo mà nhớ lại được.

Cảm nhận được hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ bên cạnh, nhưng y lại an tâm một cách kỳ lạ, cứ như là tảng đá trong ngực rốt cuộc cũng rơi xuống. Lâu rồi Liễu Chẩm Thanh không được ngủ ngon, y ngủ đến mức toàn thân thoải mái, tinh thần cũng được thư giãn.
Chương kế tiếp