Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 43
Lúc Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại đã cảm thấy thứ mình đang ôm hơi khó chịu, vuông vức cứng rắn.

Vừa mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt tuấn tú. Không còn hơi thở sát phạt, cũng chẳng còn uy nghiêm khắc nghiệt, chỉ còn lại sự hồn nhiên sạch sẽ không chút phòng bị.

Mất một lúc, y mới nhớ ra tối qua mình quên mất cái gì.

Tật xấu khi ngủ của mình!

Chỉ thấy tay chân y quấn hết lên người Hoắc Phong Liệt như con bạch tuộc.

Nhưng thấy Hoắc Phong Liệt ngủ ngon như vậy, có vẻ hắn không bị y làm ảnh hưởng. Dù sao bây giờ hắn cũng cao hơn y, chút sức lực cỏn con này chỉ đủ để gãi ngứa thôi.

Liễu Chẩm Thanh muốn bỏ tay chân xuống, nhưng mà xúc cảm dưới bàn tay khá thú vị. Vóc người tốt thật đấy, ủa?

Rốt cuộc vẫn đánh thức người ta dậy mất rồi.

Trước đây Hoắc Phong Liệt liên tục uống thuốc để ổn định bệnh cũ, cộng với bận xử lý án kiện, cơ thể có cường tráng đến mấy cũng không chống đỡ nổi. Thế nên đêm nay Hoắc Phong Liệt ngủ rất say, nhất là khi cảm nhận được một lực quen thuộc trong cơn mơ.

Hắn tỉnh lại được một lúc, ý thức cũng theo thói quen tỉnh táo lại, nhưng vừa mở mắt ra đã có chút ngẩn ngơ.

Chỉ thấy bên gối, Liễu Chẩm Thanh một tay chống đầu, nằm bên cạnh nhìn hắn cười dịu dàng: “ Ta làm ồn đến đệ à?”

Hoắc Phong Liệt ngơ ngẩn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh, dường như cảm thấy người trước mắt không phải là một tồn tại chân thực.

Đột nhiên hắn duỗi tay ra sờ mặt Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh không hiểu sao lại bị ngón trỏ của Hoắc Phong Liệt xoa hai má, còn hơi lạnh.

“Làm gì vậy? Lẽ nào ta chảy dãi lúc ngủ à?” Liễu Chẩm Thanh cũng thuận tay sờ thử, không có mà.

Lúc này Hoắc Phong Liệt mới hoàn hồn, giọng nói lành lạnh mang theo sự bối rối: “Đệ tưởng đệ đang nằm mơ.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha nói: “Nằm mơ? Mơ gì? Mộng xuân hả?”

Hoắc Phong Liệt không ngờ Liễu Chẩm Thanh sẽ nói một câu như vậy, hắn lập tức lộ vẻ kinh ngạc, hầu kết lên xuống: “... Cái gì?”

Liễu Chẩm Thanh cười cong cả mắt, ám chỉ nhìn về phía chỗ nào đó bị chăn che đậy. Chỗ đó phồng lên rõ ràng, vừa rồi do y rút chân lại mới vô ý đụng trúng, thật đúng là tinh thần phấn chấn.

Hoắc Phong Liệt ngớ ra.

“Người trẻ tuổi ấy mà, sáng sớm sức lực dồi dào, có thể hiểu được.” Thấy Hoắc Phong Liệt dần ngượng chín người, Liễu Chẩm Thanh nín cười.

Mà Hoắc Phong Liệt được mệnh danh là sát thần, lúc nào cũng lạnh băng ở trước mặt người khác lại dần đỏ mặt, xấu hổ xoay người ngồi dậy, đưa lưng về phía Liễu Chẩm Thanh, còn tự lừa mình dối người: “Đệ không có...”

“Có gì đâu mà phải phủ nhận, điều này chứng minh sức khỏe của đệ rất tốt. Trước đó bắt mạch thấy mạch tượng của đệ hỗn loạn, ta còn lo sức khỏe của đệ bị làm sao.” Về phương diện sức khỏe kiểu này, Liễu Chẩm Thanh thật sự không sánh bằng Hoắc Phong Liệt. Chắc là do trước đây bị trúng độc lâu ngày nên sức khỏe bị tổn hại, “phương diện này” của y khá lãnh đạm.

Thấy Hoắc Phong Liệt mất tự nhiên, Liễu Chẩm Thanh chỉ đành cười, để ý tới cảm xúc của bạn nhỏ mà nói: “Nếu không ta ra ngoài trước, cho đệ chút thời gian?”

“Đệ không ngại.” Giọng của Hoắc Phong Liệt hơi sốt ruột, không biết hắn đang dùng nội lực để ép mình về trạng thái bình thường hay thế nào, ngược lại cứ thấy ngồi cứng ngắc ở bên kia.

Nếu đã nói là không ngại, Liễu Chẩm Thanh bèn nằm ườn ra đó.

Bạn nhỏ đã lớn, biết ngại rồi, lẽ nào trước đây lúc tắm suối nước nóng, hắn vì nguyên nhân này nên mới ngại cho y xem? Sao Nhị Cẩu lớn lên lại có cái tính hay ngại ngùng thế nhỉ.

Nghĩ đến đây, Liễu Chẩm Thanh lại nhịn không được hỏi: “Đúng rồi, trước đây lúc cùng nhau tắm suối nước nóng, có phải trên người đệ có hình xăm không?”

Hoắc Phong Liệt vốn đã cứng đờ cả người, bị Liễu Chẩm Thanh hỏi như vậy cũng không nhìn ra thêm được cái gì, hắn chỉ khựng lại một lúc rồi đáp: “Không có gì, lúc đánh giặc thì xăm mình sẽ tiện hơn thôi.”

Liễu Chẩm Thanh thể hiện vẻ tán thành. Nếu quần áo bị đánh cho tan nát ở trên chiến trường, máu còn dính trên mặt, trên người không có ký hiệu gì thì khó lòng nhận diện. Y nhớ Hoắc Phi Hàn cũng từng có một quân đội xăm hình đầu sói ở trước ngực.

Liễu Chẩm Thanh rất muốn hỏi mấy năm nay hắn sống thế nào? Nhưng một khi hỏi, kiểu gì cũng sẽ dây dưa đến quá khứ, ngẫm lại thì thấy không nên phá hỏng bầu không khí thì hơn.

Đang định đứng dậy, đột nhiên có tiếng động từ bên ngoài truyền vào, có người trực tiếp vén màn cửa đi tới.

“Chiến Uyên, huynh có muốn đi... Úi!”

Liễu Chẩm Thanh thò người ra, vòng qua cơ thể cao lớn của Hoắc Phong Liệt để nhìn về phía cửa. Y thấy Hạ Lan đang chống gậy, một tay vẫn đang duy trì trạng thái vén màn cửa cứng ngắc, vẻ mặt có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Không cần hỏi cũng biết thằng nhãi này đang nghĩ gì, dù sao thì trong mắt bọn họ, y vẫn là Liễu Tiêu Trúc, mà Liễu Tiêu Trúc từng có tiền án với Hoắc Phong Liệt.

Cho nên có thể tưởng tượng được bọn họ thấy kinh hãi với cảnh chung giường bây giờ như thế nào.

Hình như hôm qua Bạch Tố có hỏi, nhưng do hai người nói chuyện khác hăng say quá nên chẳng ai nhớ nữa.

Ngược lại để thằng nhãi lắm chuyên này nhìn thấy.

“Việc gì?” Hoắc Phong Liệt hỏi Hạ Lan bằng giọng đều đều.

Hai con mắt của Hạ Lan đã di chuyển qua lại giữa hai người tới mức sắp bốc lửa: “Thì bây giờ tình hình của Ngô thái thú tốt lên rồi, lão Tần muốn đi thẩm vấn, Ngự Chu cảm thấy hứng thú nên cũng đi giúp rồi. Nên ta mới đến hỏi ngươi... các ngươi có muốn đi không?”

Hoắc Phong Liệt trực tiếp nói: “Cái nên hỏi thì cũng hỏi rồi, bọn ta còn có việc khác nữa.”

Hạ Lan: “Hai người? Hai người các ngươi?”

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Hạ Lan hóng hớt: “Chuyện gì thế? Có thể dẫn ta đi cùng không?”

“Không thể.” Hoắc Phong Liệt từ chối luôn.

Hạ Lan càng thêm tò mò, hai mắt hận không thể dán lên, nhưng hắn thật sự không thể viện cớ ở lại nên đành quay người, cô đơn rời đi.

Liễu Chẩm Thanh thấy Hạ Lan cứ đi được một bước lại quay đầu nhìn ba lần, y buồn cười nói: “Xem ra huynh đệ tốt của đệ hiểu lầm hai chúng ta rồi.”

“Không sao.” Hoắc Phong Liệt đã đứng dậy, bắt đầu sửa sang quần áo.

“Đệ cũng coi nhẹ thanh danh quá nhỉ, nếu bị hiểu lầm thì sau này sao tìm được vợ nữa?” Liễu Chẩm Thanh cạn lời, xốc chăn đứng dậy.

Y cảm thấy Hoắc Phong Liệt là kiểu người trong lòng chỉ có việc lớn, căn bản không để ý đến nữ nhi tình trường. Nói ra thì cũng phải trách bọn họ, suốt quá trình trưởng thành của đứa trẻ này không có cơ hội phong hoa tuyết nguyệt, tình đầu chớm nở gì. Hắn toàn bị bọn họ và thế cục lúc đó liên lụy, chỉ có thể liều mạng tiến về phía trước.

Động tác của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, hắn quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh như hơi là lạ bèn gượng nói: “Huynh không cần lo lắng.”

Liễu Chẩm Thanh thấy hình như Hoắc Phong Liệt không vui, mà y không định thăm dò người ta quá mức. Suy cho cùng, cả hai xa cách đã nhiều năm, y đành chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vừa nãy đệ nói chúng ta còn việc khác cần làm à?”

Hoắc Phong Liệt nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, đáp: “Phải, huynh có nhớ đã gặp cái người có liên quan đến Liễu gia ở Thiên Hữu Giáo không?”

“Phó hội trưởng thương hội Liễu gia ở chi nhánh phía nam.” Liễu Chẩm Thanh nhớ ra rồi, đó là kẻ liên quan tới vụ vận chuyển đường sông.

Mà lúc này, Hạ Lan “đầy bụng tâm sự” bước tới ngoài lều trại của Ngô thái thú, chợt nghe thấy tiếng tranh luận từ trong truyền ra.

Thấy hắn đi vào, trước hết là dừng một chút, Bạch Tố và Tần Dư đều nhìn về phía cửa.

Tần Dư hỏi luôn: “Bọn họ đâu?”

“Không đến, có việc.” Hạ Lan rất muốn hóng hớt, nhưng thấy không khí có hơi sai sai bèn hỏi: “Sao thế?”

“Không đến cũng tốt.” Tần Dư ra hiệu Hạ Lan nhìn Bạch Tố, sắc mặt Bạch Tố không tốt lắm.

Hạ Lan thông minh, lập tức hỏi thẳng: “Lại nhắc đến người kia?”

Chỉ thấy Ngô thái thú ở bên cạnh ôm đầu trước chồng sách chất đống ở trước mặt, dường như đang chịu đả kích, lẩm bẩm nói: “Sao có thể, không có khả năng.”

Hạ Lan tò mò ngồi xuống, nhìn hai người đối diện bằng ánh mắt dò hỏi.

“Trong đống sổ này có tổng hợp số người chết và tình hình bỏ hoang ruộng đất do thiên tai ở châu Diêm Khâu năm ngoái.” Tần Dư tóm tắt giản lược, đôi mắt hẹp dài lập tức nhìn chằm chằm: “Cao nhất trong mấy năm qua.”

Hạ lan kinh ngạc: “Cái gì? Cao nhất? Sao có thể, ta nhớ năm gần đây mà tình hình thiên tai nghiêm trọng nhất rõ ràng là...”

“Là chín năm trước, năm đó không những chỉ có thiên tai ở châu Diêm Khâu nghiêm trọng, mà khắp nơi cũng đều có thiên tai.” Tần Dư chầm chậm cúi đầu nhìn sổ sách trong tay: “Nhưng số người chết ở châu Diêm Khâu không bằng một nửa của năm nay.”

“Không thể nào!” Ngô thái thú đột nhiên nói: “Nhất định là tính sai ở chỗ nào rồi, năm đó bọn ta có chứng cứ báo cáo, rõ ràng Liễu tướng gia nhận được nhưng làm như không thấy, cũng không xử lý bọn tham quan, cho phép bọn chúng tiếp tục tham ô trên đầu nạn dân. Lúc đó lương thực cứu tế thiên tai phát cho nạn dân đều bị pha trộn các loại thức ăn gia súc, sao số người chết dưới sự quản lý của y có thể... ít hơn được chứ?”

Hạ Lan nhướng mày, tiện tay lật lại, ngạc nhiên nói: “Không những số người chết ít, đến cả số lần biểu tình, số người vào rừng làm cướp khi bọn gian thần hoành hành cũng ít nhất. Lạ thật, không phải lúc đó thiên tai đang nghiêm trọng nhất à? Hơn nữa, không phải chuyện y làm năm đó bị mắng rất ghê à? Sao kết quả lại trái ngược vậy. Này, mọi người nói xem có chuyện gì vậy?”

Tần Dư không trả lời mà nhìn Bạch Tố, hắn là trạng nguyên, càng có thể nhìn thấu đáo đối với mấy việc về chính sách hơn bọn họ. Chỉ có điều sắc mặt của Bạch Tố từ lúc đó đến giờ vẫn không tốt lắm.

Đột nhiên, Bạch Tố rũ mắt xuống để che giấu biểu cảm, nắm đấm siết chặt từ lúc nãy cũng buông ra, hắn gian nan nói: “Có lẽ vì tình hình thiên tai ở khắp nơi đã bùng phát vào thời điểm nghiêm trọng nhất, rút dây động rừng. Nếu muốn cứu nhiều người dân hơn thì chỉ có thể trấn an những quan viên đó trước. Tuy bọn chúng là tham quan nhưng cũng không thể phủ nhận bọn chúng ở đây lâu, sẽ biết nên xử lý tình hình thiên tai ở đây như thế nào. Nếu đi diệt cỏ tận gốc trong lúc nước sôi lửa bỏng, trong tình huống nơi nơi đều thiếu thốn nhân lực thì ai sẽ đến tiếp nhận cục diễn rối rắm này. Đến lúc đó, không chỉ có số người chết tăng lên mà chắc chắn sẽ dẫn đến tình hình hỗn loạn. Dù sao đây là thực tế chứ không phải là mấy cuốn thoại bản, làm gì có nhiều cái kết hả dạ lỏng người như vậy.”

Lời này như thể đang nói tầm nhìn của bọn họ thiển cận vậy, Ngô thái thú lập tức phản bác: “Vậy cứ thế là có thể cho những kẻ đó treo đầu dê bán thịt chó với lương thực cứu trợ thiên tai? Ngươi không biết như vậy sẽ hại chết bao nhiêu người sao?”

Nhưng những lời này chẳng khác nào đang vả vào mặt mình vậy, dù sao thì con số thực đang bày ở trước mắt.

“Đồ pha trộn, một phần lương thực biến thành hai phần, một người được sống biến thành hai người, tham quan am hiểu những vấn đề như vậy, trái lại càng hiểu điểm mấu chốt của người sống ở chỗ nào.” Bạch Tố cười khổ nói.

“Đất nước năm đó loạn trong giặc ngoài, quốc khố trống rỗng, làm thế đúng là có thể cứu được càng nhiều người.” Tần Dư gật đầu.

“Vậy năm đó xem như qua cầu rút ván?” Hạ Lan cười gượng hai tiếng.

“Phải là vỗ béo rồi ăn.” Tần Dư nghĩ rồi nhíu mày, nói: “Quốc khố bị mấy tên tham quan đó nuốt, kết hợp với bọn gian thương biết cách làm ăn, bạc trắng biến thành vàng ròng. Chờ giết mấy tên tham quan đó, quốc khố lại đầy rồi.”

Nói đến đây, Tần Dư dừng một chút, vẻ mặt hơi hoang mang: “Quốc khố đầy, tham quan bị tử hình tại chỗ, tất cả tiếng xấu đều rơi vào trên người Liễu Chẩm Thanh, mọi người bắt đầu ca ngợi hoàng đế sắp tự mình chấp chính...”

Mấy câu này khiến tim những người ở đây nhảy dựng lên. Hạ Lan xoa xoa đầu, nói: “Sao càng nói lại càng cảm thấy không đúng vậy, hình như Liễu Chẩm Thanh cố ý làm thế.”

Hạ Lan nói xong bèn nhìn mấy người còn lại, Tần Dư và Bạch Tố đều là dáng vẻ suy ngẫm, còn Ngô thái thú lại chịu kích thích lớn: “Không, nếu năm đó không phải hoàng thượng khăng khăng điều tra thì nói không chừng, những con sâu mọt đó...”

“Năm đó người cầm quyền là Liễu Chẩm Thanh, y không đồng ý thì hoàng thượng có hạ lệnh cũng vô dụng, hơn nữa...” Tần Dư lạnh nhạt nói: “Ta nhớ năm đó, lúc bắt đầu hạ lệnh điều tra thì cũng là lúc tình hình thiên tai vừa kết thúc, không cần đến mấy tên tham quan đó nữa.”

Dường như Ngô thái thú đã bắt được điểm đột phá gì đó, ông kích động nói: “Nếu đã không cần thì vì sao không bắt luôn bọn ta chứ?”

Điểm này Tần Dư cũng không nghĩ ra, chỉ có thể nhìn Bạch Tố.

Vẻ mặt của Bạch Tố dần trở nên hoảng hốt, dường như hắn đã nghĩ thông gì đó, nhưng lại như nghĩ không thông, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng, hắn không thể không phân tích theo phương hướng khả thi nhất.

“Chắc là vì y biết trong đó bao gồm cả những quan viên bị ép tham gia vào tham nhũng như Ngô thái thú. Hơn nữa, việc quan trọng nhất là, nếu như nhổ cỏ tận gốc, sau này thiên tai lại xảy ra nữa thì phải làm sao? Tình hình thiên tai của triều Đại Chu được ghi lại trên thẻ tre, số người chết vì không được sắp xếp thỏa đáng sau thiên tai cũng không ít, bách tính không thể đợi dù chỉ một ngày. Nếu đổi hết thành quan viên mới, chưa nói tới việc không hiểu tình hình ở địa phương, nếu họ cũng là một đám vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân thì phải làm sao? Bách tính phải sống thế nào? Giết một nửa giữ một nửa, một nửa được giữ lại thì nơm nớp lo sợ làm việc, lấy công chuộc tội, cảm tạ thánh ân, chẳng dám tham nhũng nữa. Đây là cách làm tốt nhất để ổn định thế cục. Mà đối với bách tính, tên tham quan lớn nhất chết rồi, tên tham quan nhỏ được giữ lại nhờ Liễu Chẩm Thanh che chở. Hoàng đế của bọn họ đã cố hết sức, quan viên bây giờ lại đồng ý làm việc đàng hoàng, coi như đã ổn định được lòng dân.”

Bạch Tố càng nói, sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng con ngươi không khỏi rung động, dường như hắn không dám tin mình đã nói gì.

Bạch Tố đặt mình vào tình cảnh khốn cùng, loạn trong giặc ngoài của Liễu Chẩm Thanh lúc bấy giờ cũng chẳng nghĩ được cách nào tốt hơn. Chỉ có như vậy, người sống sót mới càng nhiều, còn có thể giúp hoàng đế tranh thủ lấy được chút tiếng thơm. Nhưng không phải như thế sẽ khiến người đời hiểu lầm sao, toàn thân mang tiếng xấu, ai có thể chịu đựng nổi đây?

Lúc đó cả nước đều nói y chuyên quyền độc đoán, ra sưu cao thuế nặng, tiếng oán than của bách tính vang lên khắp nơi. Cho đến nay, bách tính của địa phương vẫn còn hận gian thần, do năm đó Liễu Chẩm Thanh không quan tâm đến tham quan ở phía dưới tham nhũng tiền cứu tế, khiến bọn họ trải qua một năm đau thương. Bây giờ bọn họ cảm thấy địa phương không phát triển được cũng là do ảnh hưởng còn sót lại của gian thần.

Nhưng số liệu rõ ràng rành mạch ở ngay trước mắt, nhờ thủ đoạn và chính sách của y nên số người sống sót mới nhiều, mà có thể những kẻ đang mắng y lúc trà dư tửu hậu trong thành lại là những kẻ đáng lẽ phải chết trong thiên tai hồi đó.

Cái gì là nhìn thấu đại cục? Lúc này, Bạch Tố dần hiểu vì sao ngay lúc ban đầu, khi tất cả mọi người đang chửi Liễu Chẩm Thanh, vị huynh trưởng thanh cao kia của hắn lại không chút do dự mà đi theo y. Nhưng tại sao đến cuối cùng, huynh trưởng lại đi tố cáo Liễu Chẩm Thanh? Bạch Tố không hiểu.

Không chỉ mình Bạch Tố nghĩ không thông, ba người ở đây cũng vậy.

Ngô thái thú là người chịu đả kích lớn nhất, bởi vì ông là người ở trong cục diện đó, đã trải qua hai lần mà vẫn không nhìn thấu được bản chất.

Cho nên đại gian thần không muốn để bá tính mất đi niềm tin với Đại Chu, với hoàng thượng, y thà biến thành kẻ ác cũng muốn giúp Đại Chu vượt qua năm khó khăn nhất, sao có thể?

“Không... không thể nào, đó là đại gian thần, làm vô số việc ác, cũng có thể là trùng hợp, chỉ là những tên tham quan năm đó vốn cũng không dám bóc lột quá nghiêm trọng, cho nên bách tính mới có thể sống sót nhiều như vậy.” Ngô thái thú hoảng hốt nói.

Chân tướng ra sao, ai mà biết được, trừ phi làm người chết sống lại chính miệng nói ra.

Mà lúc này, Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt đã đi gặp chi nhánh trưởng. Người đó vừa nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đã lập tức nhận ra: “Đại thiếu gia, ta là Vương chưởng quỹ. Ngài cứu ta với, ta thật sự bị bắt oan, ta cũng không liên quan đến những chuyện này, ta chỉ là một thương nhân giữ khuôn phép thôi mà.”

“Vương chưởng quỹ, giúp người tham ô, vận chuyển quan ngân đã bị nung chảy thì không thể coi là vô tội. Còn cả lương thực cứu tế thiên tai cho vùng này cũng là ông giúp vận chuyển, chắc ông cũng ăn không ít tiền hoa hồng nhỉ? Gan của ông cũng lớn lắm, lợi dụng vận chuyển đường sông của Liễu gia bọn ta để làm nhiều việc như vậy.”

Vương chưởng quỹ đó một bó tuổi rồi nên hoàn toàn không chịu nổi sự đe dọa như vậy, cả người nằm bò trên mặt đất run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt: “Đại thiếu gia cứu ta, ngài cứu ta với!”

“Cứu ông, bản thân bọn ta cũng khó bảo toàn, nhưng bây giờ vẫn còn cơ hội lấy công chuộc tội. Ông khai hết tất cả mọi việc mình biết về vận chuyển đường sông không có trong sổ sách đi, nếu không thì tính mạng của ông không giữ được, còn có thể liên lụy thêm!”

Liễu Chẩm Thanh dọa như vậy, Vương chưởng quỹ đã triệt để mất hết ý chí, không dám chơi trò giả đáng thương nữa, nhanh chóng khai báo toàn bộ rõ ràng.

Loại trừ các loại trộm đạo vặt vãnh, Vương chưởng quỹ chỉ biết đoạn đường sông mình phụ trách mà thôi. Ông ta chỉ giúp vận chuyển quan ngân đã bị nung chảy và lương thực, hoàn toàn không biết chuyện phản tặc hay thích khách gì.

Tin tức hữu dụng duy nhất là đồ được chuyển đi đâu.

Vì số bạc quan binh truy đuổi và thu nhặt suốt một ngày một đêm không thể đối chiếu, mà chỉ có Uông ngự sử mới biết số quan ngân nung chảy trước đây ở đâu. Nhưng ông ta đã bị giết nên không biết phần bạc trên sổ sách kia đã đi đâu, chỉ có Vương chưởng quỹ bên này có chút manh mối.

“Ta chỉ giúp vận chuyển đến châu Thông Mậu, còn lại thì bọn họ dùng xe ngựa chuyển đi, ta cũng không biết nữa.”

Châu Thông Mậu chính là nơi tổ chức khoa thi lần này ở phía nam.

“Đúng rồi, trong một lần, trên đường đến châu Thông Mậu, ta ngoài ý muốn nghe được Uông ngự sử nhắc đến thuế bạc gì đó với ông lão bên cạnh. Ta chỉ biết có vậy, xin tướng quân nhìn đến phần lấy công chuộc tội của ta mà tha cho... ít nhất là tha cho người nhà ta một con đường sống.”

Thuế bạc? Quả nhiên như lời Nguyên Giác nói, thuế bạc cũng có vấn đề.

Vừa nhắc đến thuế bạc, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh đã hơi gượng gạo.

Hoắc Phong Liệt cũng chú ý đến, muốn hỏi nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Cho đến khi trở về, bọn họ gặp phải ba người đang ủ rũ.

“Sao thế?” Liễu Chẩm Thanh quan tâm hỏi.

Suy cho cùng là người Liễu gia, bọn họ cũng không dễ dàng nói ra trước mặt Liễu Chẩm Thanh. Riêng chuyện về tình hình thiên tai với Ngô thái thú đã đau đầu lắm rồi. Nhưng Hạ Lan và Tần Dư muốn lén tìm cơ hội để kể cho Hoắc Phong Liệt, thấy hắn lộ vẻ lạnh lùng thì không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi không quan tâm sao?” Hạ Lan tò mò tới nỗi bức bối: “Ngự Chu nghe xong đều không ổn, đến bây giờ vẫn hoảng hốt, cứ nghĩ mãi về nó. Suy cho cùng cũng là kẻ thù, hiện tại đột nhiên phát hiện kẻ thù là người tốt, đúng là khiến người ta khó lòng chấp nhận.”

“Bây giờ nghĩ mãi về chuyện trong quá khứ có ý nghĩa gì không?” Hoắc Phong Liệt hỏi ngược lại.

Hạ Lan nghẹn, đột nhiên cảm thấy kể chuyện này với Hoắc Phong Liệt quá vô nghĩa. Dù sao y là kẻ thù của Hoắc Phong Liệt, lẽ nào kẻ thù sẽ hy vọng đối phương được tốt sao? Kể cả đối phương bị oan thì cũng không muốn y được rửa oan, mà có được rửa oan đi nữa thì bách tính cũng không tin, ngay cả Ngô thái thú cũng không tin thì đừng nói tới người khác.

Tối, mọi người ngồi ngoài lều bạt uống rượu, đương nhiên chỉ là bữa rượu nhỏ. Lúc này Liễu Chẩm Thanh không dám uống nhiều, nhưng thấy Bạch Tố bên cạnh chuốc rượu không ngừng cho mình, y có chút lo lắng dò hỏi. Bạch Tố nhìn Liễu Chẩm Thanh, dường như đang thông qua y để nhìn người nào đó, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói: “Đang nghĩ xem có cách nào để khiến bách tính ở châu Diêm Khâu sống tốt lên một chút.”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ, hình như năm đó y cũng suy tư đến những vấn đề này, chỉ là không kịp thực hiện. Nghĩ thì nghĩ, nhưng y vừa uống rượu với hắn, vừa dẫn dắt hắn suy xét, nói có sách mách có chứng, ánh mắt Bạch Tố dần dần sáng lên, kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn một bộ dáng không hiểu mình đang nói gì, đề tài cũng là đông một cái, tây một cái, như thể chỉ nói bừa do có linh cảm.

Sửa chữa đường đi cho rộng rãi, trồng lúa nước, bánh xe dẫn nước, ruộng bậc thang, cải tạo đất, lấy miễn giảm thuế làm mồi nhử để lôi kéo thương nhân góp vốn. Mỗi biện pháp đều là cách tuần hoàn vô cùng tốt, mà tất cả đều là cách chỉ phù hợp với Đại Chu khi đã ổn định.

Cũng có nghĩa, những biện pháp này đặt ở thời gian Liễu Chẩm Thanh tại vị là không thực hiện được.

Không lâu sau, hoàng thượng nhận được sổ con đề xuất trùng tu sau thiên tai, nhìn biện pháp gần như giống đến tám phần với người ấy, ánh mắt Nguyên Giác lập lòe.

“Bạch gia ngược lại thật sự có nhân tài, đã đuổi kịp tài năng của người năm đó rồi, chỉ đáng tiếc là không muốn làm quan.” Nguyên Giác cười nói: “Nhưng mà người như hắn, dù làm quan cũng sẽ là một viên quan tốt thanh liêm chính trực, đáng tiếc trong mắt viên quan như vậy thì không chứa nổi một hạt cát.”

Bên tai Nguyên Giác đột nhiên vang lên một câu nói: “Không có cát thì không nên sông núi.”

Sắc mặt Nguyên Giác hơi thay đổi. Phải rồi, cũng đã tám năm, hắn đã hiểu đạo lý này từ lâu. Đôi lúc, đứng ở vị trí cao hơn người này thì không thể không chứa những vết bẩn đó. Ai mà không muốn làm quân tử, làm thánh nhân, tay không dính máu, làm đến nơi đến chốn. Nhưng mà có một số việc, không làm là không được.

Lúc này, thái giám tâm phúc giúp hoàng thượng thu dọn thánh chỉ, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Nguyên Giác sờ ngọc ban chỉ: “Sao thế?”

Thái giám thân cận biết tính cách của hoàng thượng, cứ vậy trả lời luôn: “Bệ hạ, những quan viên chịu liên lụy này đều phải giết sao?”

“Đương nhiên, đâu phải là thời kỳ trước sau đều có địch, tất nhiên không cần bó tay bó chân rồi.” Nguyên Giác chậm rãi nhếch khóe miệng: “Năm đó giữ lại mạng chó của bọn họ, nhưng không ngờ là gan càng ngày càng lớn. Mà cũng tốt, trẫm sẽ lập tức nhổ toàn bộ khối u ác tính đó, trẫm đợi ngày này đã lâu lắm rồi.”
Chương kế tiếp