Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 44
Trong vòng năm ngày, các văn thần võ tướng từ kinh thành tới tiếp quản nơi đây, Ngô thái thú được thăng làm thứ sử, phối hợp với các vị quan viên mới tới sắp xếp tổ chức lại nơi này. Những nạn nhân kia đã trở lại dân gian, nhanh chóng lan truyền tin tức ra ngoài, dân chúng đã hoàn toàn nhìn rõ chân tướng về Thiên Hữu Giáo. Khi xe chở phạm nhân đi qua, trước đây bọn họ ủng hộ Thiên Hữu Giáo bao nhiêu thì bây giờ lại ném tới bấy nhiêu lời chửi rủa và rác rưởi.

Hoắc Phong Liệt còn nhấn mạnh với người đưa đón, hắn sẽ cho những kẻ mà bên ngoài gọi là sơn tặc một cơ hội hối cải để thay đổi bản thân, chỉ cần bọn họ không giết ai thì có thể quay về làm dân lành. Như vậy cũng coi như hắn đã làm trọn vẹn lời hứa hẹn trước đây với gã một mắt.

Chuyện ở châu Diêm Khâu xem như kết thúc ở đây, sau đó năm người họ cùng nhau lên đường. Trạm dừng tiếp theo là châu Thông Mậu, cũng chính là nơi tổ chức khoa cử của phương Nam. Mà đối với Hoắc Phong Liệt, hắn vẫn còn vấn đề thuế ngân khác mà hoàng thượng bàn giao cần phải điều tra.

Lần này bọn họ lại trực tiếp di chuyển bằng đường sông, ngồi thuyền để đi.

Liễu Chẩm Thanh và Bạch Tố đang nghiên cứu hộp cơ quan nhỏ mà Hoắc Phong Liệt mới mua về. Hai người đang giải chơi thì bỗng nhiên nghe thấy Hạ Lan, người đang so chiêu với Hoắc Phong Liệt trên boong tàu, hét lớn: "Nhị Cẩu!"

Một tiếng hét này trực tiếp khiến cho Liễu Chẩm Thanh cùng Bạch Tố run tay. Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh khẽ giật, Bạch Tố kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lan.

Kết quả một giây sau, Hạ Lan đã bị Hoắc Phong Liệt đá cho một cước va vào cạnh bàn.

"Không đánh nữa, không đánh nữa." Hạ Lan vội vàng đứng dậy ngồi lên ghế, hai tay run rẩy uống trà, tỏ vẻ không muốn đánh nhau nữa.

Tần Dư ngồi trên mui thuyền nhìn xuống phía dưới, không nói gì mà chỉ hừ lạnh một tiếng.

Hoắc Phong Liệt sắc mặt khó coi tiến lên một bước: "Ngươi không được gọi cái tên này."

Hạ Lan đùa giỡn nói: "Sao ta lại không được phép gọi? Nó không phải là biệt danh của ngươi à?"

Hoắc Phong Liệt ngồi xuống, nhìn Hạ Lan bằng ánh mắt cảnh cáo.

Bạch Tố khó lắm mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ, hỏi: "Sao huynh biết được?"

"Huynh cũng biết à?" Hạ Lan lập tức phản ứng lại: "Vậy tại sao huynh không nói cho bọn ta biết hả?"

"Đó là cách gọi của trưởng bối trong gia đình Chiến Uyên, đã lâu không có ai gọi huynh ấy như vậy nữa rồi. Ta nói ra để huynh giễu cợt huynh ấy sao?" Bạch Tố mắc cười, nói: "Ta cũng chưa bao giờ gọi như vậy."

Hạ Lan cười, chỉ vào Liễu Chẩm Thanh đang gượng gạo: "Ta nghe Liễu huynh gọi thế đấy."

Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể cười gượng, nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi. Ta tình cờ nghe được khi còn ở phủ tướng quân, ta cũng không dám gọi Hoắc tướng quân như vậy đâu."

Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt với ánh mắt áy náy, chỉ trách y nhất thời không quản được cái miệng của mình mà gọi ra cái biệt danh này. Cái xưng hô đáng xấu hổ như này, chắc là Hoắc Phong Liệt đã muốn quên quách đi.

Hạ Lan chớp chớp mắt, nói: "Thật sự không được gọi à? Nghe vui lắm mà."

"Không được." Hoắc Phong Liệt kiên quyết.

Thấy Hoắc Phong Liệt thực sự không vui, Hạ Lan cũng không ngứa đòn nữa. Nhưng hắn vẫn tò mò nói: "Nói thật này, ai đặt cho ngươi cái biệt danh này thế, thật không giống phong cách của phủ tướng quân các ngươi chút nào."

Khóe miệng Hoắc Phong Liệt khẽ giật mấy cái: "Không phải người nhà ta đặt."

"Vậy là ai? Sao lại có thể tùy tiện đặt cho Trấn Quốc đại tướng quân uy nghiêm một cái biệt danh quê mùa như vậy! Lá gan của người đó cũng lớn thật đấy, thế mà người nhà ngươi cũng chấp nhận à?"

Hoắc Phong Liệt bình tĩnh uống trà, nói: "Bí mật."

Hạ Lan càng thấy tò mò hơn, nhưng cả Bạch Tố cũng không biết rõ nguồn gốc của cái tên này, hắn bèn chuyển sang hỏi Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh lúng túng: "Sao ta biết được."

Được rồi, chính là y!

Năm đó Nhị Cẩu suýt đã ngủm, may được Liễu Chẩm Thanh cứu sống, sau khi Hoắc phu nhân tỉnh lại, đương nhiên bà cực kỳ biết ơn y. Khi đó Hoắc lão phu nhân vẫn còn sống, khi nghe tin, bà cụ lập tức quyết định để Liễu Chẩm Thanh đặt cho Nhị Cẩu một cái nhũ danh để tích phúc. Lão phu nhân nghe nói đặt cái tên xấu sẽ dễ nuôi hơn, bảo Liễu Chẩm Thanh lấy một cái theo cách đặt tên ở nông thôn. Tuy Liễu Chẩm Thanh không tin phong tục được lưu truyền này lắm, nhưng để cho lão phu nhân an tâm, y cũng chỉ có thể giúp hắn đặt một cái tên.

Nhưng thật ra, cũng chính nhờ có quyền đặt tên và cảm giác lần đầu đỡ đẻ cho một sinh mệnh mới ra đời, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên cảm thấy có một tia ràng buộc với thế giới này, không còn là người ngoài cuộc nữa.

Ở bên này, Hạ Lan vẫn chưa từ bỏ ý định, không kìm được than thở: "Vậy thì chắc chắn người này không có văn hóa, chẳng lẽ là… Điền bá."

Bạch Tố cười nhẹ, khẽ lắc đầu đáp: "Sách mà Điền bá đã đọc không ít hơn của ngươi đâu."

Hạ Lan nghẹn một lúc, lại nhìn Hoắc Phong Liệt: "Ngươi không phản đối à?"

Hắn vừa hỏi câu này, Liễu Chẩm Thanh đã căng thẳng nhìn Hoắc Phong Liệt.

Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc: "Thực ra ta còn phải cảm tạ người đã đặt cái tên này, bởi vì sau này người nhà nói với ta, lúc trước đại ca còn muốn đặt là Cẩu Đản(*), may mà được y sửa lại đấy."

(*)2 viên bi của cờ hó =))

Lời này vừa nói ra, Hạ Lan và Bạch Tố trực tiếp phun sạch nước trà ra ngoài, cười mãi không ngớt, ngay cả Tần Dư nghe được cũng phải trợn tròn mắt.

Liễu Chẩm Thanh chớp mắt, quả thực là như vậy. Hồi đó y không nghĩ ra được nên đặt là gì, Hoắc Phi Hàn trực tiếp nói ra một cái, hắn bảo là nghe người khác nói nếu đặt như vậy, đứa trẻ lớn lên sẽ rất mạnh mẽ.

Đường đường là lão nhị của Hoắc gia mà lại có nhũ danh là Cẩu Đản, rất xin lỗi, y gọi không nổi. Thôi bỏ đi, nếu hắn là lão nhị, vậy thì kêu là Nhị Cẩu cũng được. Thế là cái tên “Nhị Cẩu” ra đời.

Nhưng bây giờ Liễu Chẩm Thanh đã quyết định không gọi như vậy nữa. Dù sao hắn đã lớn, gọi thế này thì xấu hổ quá.

Vậy nên y quyết định, nếu có người khác xung quanh thì sẽ gọi hắn là Hoắc huynh hoặc Hoắc tướng quân, dựa theo quan hệ ngoài mặt giữa hai người bọn họ, xưng hô như vậy là vừa hợp.

Nhưng khi hai người ở trong khoang thuyền, Liễu Chẩm Thanh vừa gọi một tiếng Hoắc huynh, Hoắc Phong Liệt đã đột nhiên quay đầu nhìn y, sắc mặt u ám không rõ. Dường như hắn không vui vẻ lắm, do dự một lúc rồi mới trả lời.

Nhưng sau đó, Hoắc Phong Liệt vẫn gọi y là Thanh ca khi không có người ngoài trong khoang thuyền như trước.

Liễu Chẩm Thanh rất nhạy bén, nhận ra điều này, y bèn thử gọi một tiếng Nhị Cẩu, thấy ánh mắt tiểu tử này sáng lên, hắn còn lập tức đáp lời.

Liễu Chẩm Thanh không thể không cảm thán, đứa trẻ này lúc trưởng thành tuy lạnh lùng thật, nhưng vẫn có một mặt rất dễ thương.

Sau hai ngày đi thuyền, cuối cùng nhóm người đã đến đích, tất cả lên xe ngựa rồi bắt đầu nói về chuyện khoa cử.

Bọn họ đều biết, tất nhiên lúc này Nguyên Giác muốn xử lý dứt điểm. Ở phương Bắc còn ổn do gần hoàng thành, cho dù có ô dù lớn là Trưởng công chúa thì trong một ngày cũng có thể nói bắt giam là bắt được.

Nhưng ở phía Nam bên này, trời cao hoàng đế xa, lực khống chế của triều đình ở địa phương sẽ yếu đi. Có thể khắp nơi đều có “thổ hoàng đế” vô hình, quan lại bao che cho nhau, muốn điều tra triệt để thì không cần nghĩ cũng biết độ khó ở mức nào. Cho dù ngọn nguồn là trưởng công chúa và Vinh Thế Minh, nhưng kẻ hợp tác với bọn chúng cũng chỉ để một hai người chịu trách nhiệm liên lạc thôi, còn bọn cá lớn chân chính rất thạo việc che giấu.

"Trước khi chúng ta xuất phát, bên dưới truyền tin đã bắt được thủ phạm rồi." Tần Dư nói.

"Có phải thủ phạm thực sự hay không, chúng ta điều tra xong mới biết được." Hạ Lan vắt chéo chân, hắn nằm nghiêng, chọc một chân vào ống tay áo của Tần Dư: "Này, chúng ta có cần dò xét tin tức từ trong dân chúng trước không, để tránh đi đến nha môn lại bị người ta trực tiếp dắt mũi."

Tần Dư liếc xéo, hất cánh tay: "Về chuyện khoa cử, ở dân gian không có nhiều lời đồn đãi hữu dụng cho lắm, trực tiếp nghiêm hình bức cung còn hơn."

“Ầy, Tần đại nhân máu lạnh quá đấy." Hạ Lan nũng nịu nói, lại nhận được một ánh mắt khinh bỉ: "Nhưng có nghiêm hình bức cung thì những kẻ dám cắn ngược bán đứng cấp trên cũng không nhiều. Suy cho cùng, ai mà chẳng có điểm yếu của mình."

Tần Dư quay sang nhìn, Hạ Lan nhướng mày cười, nói: "Phát huy ưu thế của riêng mỗi người, chúng ta phân công nhau hành động đi? Ngươi phụ trách bên trong, ta phụ trách bên ngoài?"

Tần Dư không có ý kiến khác.

"Thật ra một trong những quan viên địa phương phối hợp phá án lần này là bạn của huynh trưởng ta, Trình Hi, Trình đại nhân." Bạch Tố nói: "Ta chưa bao giờ gặp ngài ấy, trước kia cũng chỉ nghe huynh trưởng nhắc tới ngài ấy trong thư thôi."

"Thế nào, có đáng tin không?" Hạ Lan lập tức thấy hứng thú, nếu ở địa phương có quan viên đáng tin, vậy nhất định sẽ xử lý công chuyện thuận lợi hơn.

"Huynh trưởng ta nói rằng ngài ấy là con của một gia đình bần hàn, có tài năng xuất sắc. Bởi vì lúc ấy khoa cử đều được tổ chức ở phương Bắc, ngài ấy lại có một người mẹ ốm yếu ở nhà, không thể rời bà ấy mà đi xa được, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua. Tiền đồ duy nhất là dựa vào thân phận cử nhân để được các quan tiến cử. Khi đó huynh trưởng của ta đã tiến cử ngài ấy lên làm quan, vì vậy ngài ấy trở thành quan phụ mẫu ở địa phương. Hiện tại hẳn là ngài ấy đã được thăng chức làm thái thú." Bạch Tố giải thích theo ký ức của mình: "Mặc dù ta tin vào mắt nhìn người của huynh trưởng, nhưng có đáng tin hay không, chúng ta vẫn phải gặp mặt mới biết được. Ta sẽ đi thăm dò trước một phen, sau đó sẽ báo chi tiết cho các huynh sau.”

Ba người đã bố trí ổn thỏa chuyện của mình, nói xong bèn nhìn sang Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt.

"Ờm, Liễu gia có dính dáng đến chuyện khoa cử, cho nên ta định đi xem thử sản nghiệp của Liễu gia ở nơi này, điều tra một chút xem sao." Liễu Chẩm Thanh kiếm cớ.

Hoắc Phong Liệt không chút do dự nói: "Ta đi cùng y."

Ba người đều kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, ánh mắt không khỏi đảo qua đảo lại giữa hai người. Trước đó bọn họ cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ quá kỳ lạ, không chỉ thân thiết với nhau hơn, khi ở trong doanh trại thì ở chung một cái lều, khi ở trên thuyền thì lại ở cùng một khoang. Tần Dư và Bạch Tố cũng ở chung, nhưng Hạ Lan lại tỏ vẻ không vừa ý. Tại sao cuối cùng hắn lại là người bị lẻ ra chứ.

Ấy, không đúng, tại sao Hoắc Phong Liệt lại có thể chung sống hòa hợp với người ta như thế? Nói thật, không ai trong số ba người họ có cơ hội được ở chung với Hoắc Phong Liệt như vậy đâu.

Mà hiện tại hai người lại dính nhau không rời như hình với bóng như thế kia.

"Hai người các ngươi…" Vẻ mặt bát quái của Hạ Lan sắp bay ra ngoài đến nơi.

Tần Dư nhìn trời, nhưng lỗ tai vẫn luôn chú ý tới nơi này. Bạch Tố uống trà để che giấu sự lúng túng, nhưng ánh mắt lại sáng lên mấy phần. Ngay cả hắn còn cảm thấy Hoắc Phong Liệt đối xử với Liễu Chẩm Thanh không giống bình thường, chẳng lẽ Hoắc Phong Liệt đã thật sự thay đổi?

Mặc dù Hoắc Phong Liệt nói hắn không quan tâm người khác hiểu lầm thế nào, nhưng Liễu Chẩm Thanh không thể tùy ý để họ lầm đường lạc lối được.

"Hoắc tướng quân đã bảo đảm cho ta trước mặt hoàng thượng, đương nhiên ngài ấy phải trông chừng ta. Cho dù có tín nhiệm hay không, bọn ta cùng hành động mới khiến đối phương yên tâm. Hơn nữa có mấy vị ở đây, chẳng lẽ còn không đủ dùng trong chuyện ở nha môn sao? Trừ phi cần dùng binh mã để trấn áp, bằng không cũng không cần Hoắc tướng quân ra mặt."

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Hạ Lan lại không chịu thua, trợn trắng mắt nói: "Ta thấy các ngươi chỉ muốn ném bọn ta đi, đánh lẻ với nhau thôi."

Tuy ý của Hạ Lan là đi hẹn hò riêng, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì hắn nói cũng đúng. Bọn họ phải đi điều tra thuế ngân, không đi lẻ thì sao.

Vì vậy khi đến nha môn, Hoắc Phong Liệt không có ý định lộ mặt trước các quan viên bên kia. Dưới sự dẫn dắt của tiểu ca nha dịch, hắn chỉ đi đến viện tử được phân chia để đặt lễ vật.

"Hai người còn có gì cần căn dặn không?" Tướng mạo của tiểu ca này không tồi, tràn đầy nhiệt huyết và hoạt bát. Tuy không biết rõ thân phận của bọn họ, nhưng cũng biết hắn tới cùng với đội điều tra nên thái độ vẫn rất đúng mực, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

"Tiểu ca, có thể nói cho bọn ta biết vụ án đang tiến triển như thế nào không?" Liễu Chẩm Thanh chớp mắt nhìn hắn, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Ây da, tiến triển khá chậm, gần như ngày nào cũng có người đến trước cửa nha môn khóc lóc kể lể. Họ nói nhà bọn họ có những ai bị oan uổng, người già, thai phụ, tiểu hài tử đều quỳ trên mặt đất, ồn ào đến mức không có buổi sáng nào được yên tĩnh. Trong nhà lao cũng hết chỗ, trước đó chỉ có một mình Trình thái thú nghiêm túc điều tra, những người khác đều hồ đồ đần độn. Kết quả là mấy ngày trước khi quan viên của đội điều tra đến, bọn họ mới nhanh chóng hành động, nhưng nghe nói tiến độ tổng thể vẫn rất chậm." Tiểu ca nha dịch nói xong bèn thở dài: "Lần này vụ án liên lụy rất lớn đến các học viện, thí sinh và quan viên. Nhưng cũng may là bị điều tra ra, ngày trước ta thấy có vài thí sinh rõ ràng có tài có danh, thế mà lại thi rớt, nhiều người đã buồn bực sầu não đến chết rồi."

"Vậy còn thứ sử đại nhân của châu Thông Mậu thì sao?" Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Sắc mặt của tiểu ca nha dịch khẽ thay đổi: “Tuổi tác của Diêu thứ sử đã cao, đau bệnh nằm liệt giường đã lâu, chuẩn bị cáo lão hồi hương rồi. Bây giờ những chuyện này ông ấy cũng không thể tham gia, cơ bản đều giao cho cấp dưới quản."

Liễu Chẩm Thanh chớp mắt, bỗng mỉm cười nói: "Tiểu ca nhìn qua cũng không giống người chưa từng đi học, sao lại làm nha dịch ở chỗ này?"

Nha dịch tiểu ca chắc là cũng không ngờ Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên chuyển sang chủ đề này, chính mình chỉ là một nha dịch nho nhỏ, sao lại có thể bị chú ý đến chứ. Đợi hắn phản ứng lại cũng không có sự phấn khởi khi được quý nhân nhìn trúng, chỉ cười ngây ngô nói: “Trong nhà tiểu nhân còn có trưởng bối cần chăm sóc, thực ra phần lớn thời gian làm nha dịch cũng khá nhàn rỗi, thích hợp để tiểu nhân chăm sóc người nhà.”

"Hóa ra là một người hiếu thảo, chúng ta có thể xưng hô thế nào?" Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Trong ánh mắt của tiểu ca nha dịch hiện lên một tia phòng bị: "Tên tiểu nhân là Đỗ Đông Phong."

Liễu Chẩm Thanh mỉm cười, lại chuyển một chủ đề khác: "Không biết ở địa phương này, chỗ nào có món cá ngon nhất vậy?"

Đỗ Đông Phong khẽ cau mày để che giấu sự khinh thường, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Vậy đương nhiên là quán ăn ngon nhất ở đây, lầu Vạn Triệu, ngay trên đường Đông Môn."

Liễu Chẩm Thanh gật đầu tỏ vẻ đã biết, lúc này tiểu ca nha dịch mới lui ra ngoài, kết quả vừa quay đầu đã thấy Hoắc Phong Liệt đang yên lặng nhìn hắn.

Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu cười, nói: "Thế nào?"

"Biết võ thuật, tâm tính ngay thẳng."

Đối với đánh giá về Đỗ Đông Phong, Liễu Chẩm Thanh gật đầu đồng ý. Lý do thăm dò cũng chẳng phải do nghi ngờ gì, chẳng qua là họ không ngờ lại có một hạt giống tốt như vậy trong cái nha môn nhỏ nhoi này.

"Diêu thứ sử?" Hoắc Phong Liệt nhíu mày nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, nói: "Ta không quen ông ấy. Năm ấy khi ta vẫn còn tại vị, quả thực nơi này có rất nhiều vấn đề về thuế ngân, nhưng có lẽ trong đám thủ phạm không có ông ấy. Tuy là... không có cơ hội để giải quyết, nhưng dựa theo tính tình của Nguyên Giác, lẽ ra sau đó tất cả phải xử lý rồi mới đúng. Sẽ lại có thêm vấn đề khác, vậy chỉ có thể chứng minh rằng lửa cháy mãi không hết, hoặc ô dù của một số người quá lớn, tạm thời Nguyên Giác không thể giải quyết được, chỉ đành chờ thời cơ, tóm nhược điểm rồi ra tay lần nữa. Ta nghiêng về quan điểm thứ hai hơn, nhưng bây giờ còn dính tới phản tặc... Trước đây huynh trưởng của Bạch Tố là Bạch Du cũng từng được ta phái tới đây điều tra thuế ngân."

Liễu Chẩm Thanh vừa suy tư vừa quay người đi ra khỏi cửa, lại bị Hoắc Phong Liệt kéo cánh tay lại.

Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt nghiêm túc nói: "Hay là chuyện này để đệ điều tra, huynh nghỉ ngơi đi."

Liễu Chẩm Thanh khẽ ngẩn người, trong lòng sáng tỏ, không kìm được mà trêu chọc hắn: "Làm sao? Đau lòng ca ca, sợ lúc điều tra, ta sẽ không vui khi nhớ đến quá khứ sao?"

Hoắc Phong Liệt nhìn nụ cười của Liễu Chẩm Thanh, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Liễu Chẩm Thanh lại định trêu chọc Nhị Cẩu, dù sao hắn đâu biết chân tướng việc ngày xưa, nhiều nhất cũng chỉ nghe lời đồn, mà tất cả đều là tin đồn y hung hăng hà khắc. Đối với một đại gian thần mà nói, như vậy sao có thể “không vui” chứ.

Kết quả, y chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Ừm, đệ đau lòng."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, cảm giác như nghe được tiếng trống ngực đang rung động. Y ngẩn ngơ, sững sờ ngẩng đầu lên, lại va phải một hố đen sâu thẳm, mỗi một tia sáng trong cái hố sâu ấy đều đang nói ra hai chữ “đau lòng”. Liễu Chẩm Thanh có thể thấy rõ điều đó.

Được Nhị Cẩu thương xót?

Liễu Chẩm Thanh bị cảm giác không quen này làm cho ho khan. Y đã một mình bước trên con đường làm quan đầy gian khổ, chưa từng được người khác thương xót. Cảm giác này rất khó tả, không hiểu sao khiến Liễu Chẩm Thanh thấy tức cười. Y xoa đầu Nhị Cẩu giống như xoa đầu chó: "Thằng nhóc thối, đệ thực sự đã trưởng thành rồi, biết cách yêu thương người khác rồi.”

Hoắc Phong Liệt không hề khó chịu khi đầu tóc bị xoa rối tung, hắn chỉ nắm lấy cổ tay Liễu Chẩm Thanh, ngước mắt nghiêm túc nhìn y, chỉ thấy lúc này y đang mỉm cười vui vẻ.

"Thanh ca của đệ còn không đến phiên đệ phải đau lòng đâu, nhóc à." Liễu Chẩm Thanh cười nhẹ, nắm lấy tay Hoắc Phong Liệt, kéo hắn đi ra ngoài: "Đi thôi, đi thôi, đi dạo phố… à đi làm việc nào."

Nhưng cả ngày chỉ loanh quanh khắp nơi thăm dò tin tức, cho nên hai người có cảm giác như đang nhàn hạ dạo phố vậy.

Dừng ở đây, nhìn ở kia, tham gia góp vui, đi dạo quanh các cửa tiệm.

Một lúc sau, trên tay Hoắc Phong Liệt ôm một đống đồ ăn và đồ chơi. Sau khi thân phận bại lộ, Liễu Chẩm Thanh tiêu tiền của Hoắc Phong Liệt không hề khách sáo.

Nhìn tay trái Liễu Chẩm Thanh cầm kẹo hồ lô đường, tay phải cầm một cái bánh nướng, Hoắc Phong Liệt không thể không nhắc nhở y: "Lát nữa chúng ta còn phải ăn trưa đấy."

Kết quả Liễu Chẩm Thanh ngậm kẹo hồ lô trong miệng, quay đầu lại, nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn vô tội. Hoắc Phong Liệt nhướng mày: "Có thể... ăn muộn một chút cũng được."

Liễu Chẩm Thanh nhếch miệng cười, trực tiếp vươn tay đưa kẹo hồ lô qua: "Nào, ăn một miếng đi."

Trên con đường đông đúc người đến người đi, Hoắc tướng quân cao to dũng mãnh lại ngoan ngoãn cúi đầu cắn một miếng. Thực sự rất ngọt.

Mà Hạ Lan đang trên đường nghe ngóng tin tức, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Thuộc hạ đi cùng cũng nhìn thấy, nhất thời kinh ngạc kêu lên: "Đó... đó là Hoắc tướng quân đúng không?"

Hạ Lan vội vàng đưa tay che mắt cấp dưới, đẩy người đi: "Không, không phải, ngươi nhìn nhầm đấy."

Trời ạ, đã nói quan hệ không bình thường mà còn không chịu thừa nhận. Cái bầu không khí ngọt phát ngấy này đúng là không coi ai ra gì, cũng không biết kiềm chế lại một chút, để người khác nhìn thấy, ngươi còn cần cái uy danh của Trấn Quốc đại tướng quân này nữa không!
Chương kế tiếp