Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 55
Hai người cứ vậy nhìn nhau, trong ánh mắt Hoắc Phong Liệt chứa rất nhiều điều, hắn nhìn Liễu Chẩm Thanh đến mức y cảm thấy trái tim như đang được một làn gió xuân bao lấy, bảo vệ.

“... Đệ có muốn biết chân tướng năm đó không?”

Nhìn ánh mắt hoảng hốt của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt nén lại tất cả cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nếu huynh không muốn nói, đệ cũng không cần nghe. Thanh ca, huynh đã nói đây là cuộc đời mới của huynh, quá khứ đều đã qua, huynh muốn quên thì quên đi.”

Không thể không nói, câu trả lời của Hoắc Phong Liệt làm Liễu Chẩm Thanh thở phào một hơi. Khi nói đến đề tài này, thật ra y đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị truy hỏi tới tận ngọn nguồn, nhưng cuối cùng y vẫn lùi bước, chẳng ai muốn trực diện phơi bày cho tiểu bối thấy thất bại của mình.

“Đúng... Đúng rồi, hỏa táng?”Liễu Chẩm Thanh đánh trống lảng, tò mò hỏi.

Hoắc Phong Liệt nói: “Huynh đã từng nói, huynh không thích được an táng theo cách truyền thống, nói như vậy sẽ bị trộm mộ, trăm năm sau có thể bị phơi thây hoang dã. Hỏa táng vẫn phù hợp với huynh nhất.”

“Ta từng nói vậy à?”Liễu Chẩm Thanh không nhớ rõ.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

“Vậy tro cốt ta ở đâu?”

Hô hấp Hoắc Phong Liệt ngừng lại, ánh mắt lấp lóe, hắn nói: “Huynh nói muốn theo gió đến tận cùng thế giới, theo biển trôi dạt......”

“À, đây đúng là lời ta có thể nói ra. Ha ha ha, tốt, tốt, như vậy rất tốt.”

Hoắc Phong Liệt há to miệng, vẫn không dám nói, thật ra còn có câu thứ ba, – “Cùng vật sinh trưởng”

Hai người tùy tiện nói sang chuyện khác, rồi dần dần đến cạnh xe ngựa.

Hạ Lan thấy bọn họ trở về, nhếch cao lông mày, vẻ mặt trêu chọc: “Ồ, đã về rồi, các ngươi lại đang chế tạo hồi ức đẹp đẽ với nhau sau lưng bọn ta à?”

Liễu Chẩm Thanh thấy rằng trong ba vị huynh đệ tốt này, chỉ có Hạ Lan là hiểu lầm sâu sắc nhất, phát triển đến mức trực tiếp trêu chọc hai người họ. Y giải thích cũng vô dụng, còn Nhị Cẩu......

“Lên xe ngựa, xuất phát.” Quả nhiên Hoắc Phong Liệt không thèm giải thích, hắn mở miệng là nói chính sự.

Bốn người họ còn phải tiếp tục đến phương nam, mặc dù không biết số tiền kia được vận chuyển đến nơi nào, nhưng trong thư từ qua lại và giấy thông quan, trước mắt có thể xác định một địa điểm, đến đó rồi tiếp tục điều tra.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, lộ trình khá xa, đương nhiên họ đều ngồi trong xe ngựa.

Nói chuyện phiếm cả chặng đường, từ nghiêm túc thảo luận những điểm kỳ lạ của vụ án, đến không nhịn được nói đến chuyện của Bạch Du và Trình Hi.

“Cái này cũng xứng gọi là yêu?”Tần Dư trực tiếp giễu cợt.

Liễu Chẩm Thanh cũng thấy dị ứng.

Hạ Lan lại nói: “Tuy rằng ta cũng cảm thấy dù Trình Hi bị thiên đao vạn quả vẫn quá nhẹ nhàng, gã căn bản không hiểu thứ gọi là yêu, nhưng ta khẳng định gã thích Bạch đại ca. Chẳng có người bình thường lại làm đến mức này giống gã, đóng băng thi thể, cuối cùng còn ôm thi thể, muốn bái đường thành thân.”

Hạ Lan nói đến đây cũng không nhịn được run lên: “Ta cảm thấy dù trong tương lai ta có thích ai đó, cũng không thể thâm tình với thi thể như gã được.”

Tần Dư trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Vậy chỉ có thể chứng minh ngươi không đủ thâm tình.”

Hạ Lan lập tức nắm lấy nhược điểm: “Ha ha, trúng kế rồi, vừa nãy ngươi còn nói tình cảm của Trình Hi không xứng gọi là yêu đó.”

Tần Dư nhanh chóng phản bác: “Hai việc không giống nhau.”

Hạ Lan nhanh chóng kéo Liễu Chẩm Thanh nói: “Huynh nói xem.”

“Ơ......” Liễu Chẩm Thanh bị màn tranh luận của bọn họ làm bối rối, y vừa định nói cũng có người trọng tình nghĩa sẽ để ý thi cốt người khác, ví dụ như Nhị Cẩu......

Nhưng Liễu Chẩm Thanh chưa kịp nói chuyện, hai người kia lại cãi nhau. Chuyến này không có Bạch Tố khuyên can, từ trước đến nay Hoắc Phong Liệt đều lười quản bọn họ, Liễu Chẩm Thanh thì chưa thân với bọn họ đến mức khuyên can, y chỉ có thể nhìn hai người càng cãi càng to.

Mà lúc này trong đầu Liễu Chẩm Thanh lại hiện lên một nghi vấn kỳ lạ.

Mặc dù trước đó y bị sốc trước sự thật, nhưng đúng là y cũng cảm thấy có chút quái quái.

Vì sao...... Nhị Cẩu lại phản ứng mạnh với cái chết của y như vậy?

Bây giờ nghĩ lại miêu tả của Bạch Tố lúc ấy, nghe thế nào cũng thấy không hài hoà.

Mất khống chế trước mộ của y.

Giống như...... Giống như...... Miêu tả trong thoại bản......

Liễu Chẩm Thanh hoảng hốt, tiện tay lấy mấy quyển thoại bản, vốn đã đọc qua nên y rất quen thuộc mà tìm được những cảnh sinh tử cách biệt của nam nữ chính.

Càng xem, trong lòng Liễu Chẩm Thanh càng thấy bất an.

Ngồi xe ngựa lâu nên mệt nhọc, y không cẩn thận thiếp đi, khi tỉnh giấc đã thấy bả vai quen thuộc, bên eo còn có một bàn tay ôm lấy mình, khiến cả người y đều lọt trong lồng ngực đối phương.

Hơi thở quen thuộc khiến Liễu Chẩm Thanh giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.

Hoắc Phong Liệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ trầm tĩnh trưởng thành, nom rất chững chạc.

Liễu Chẩm Thanh giật mình, lại nhìn sang bên cạnh, Tần Dư dựa vào vách xe, khoanh tay yên lặng ngủ, Hạ Lan một mình độc chiếm một phương, dang tay dang chân ngủ.

Rõ ràng mọi người đều đang ngủ trưa......

Nhị Cẩu ôm y làm gì!!!!

Từ từ, y nhớ hình như dạo này Nhị Cẩu ôm y hơi bị thường xuyên rồi đó.

Khi còn bé thì không nói, rõ ràng sau khi trở thành một thiếu niên, Nhị Cẩu cực kỳ giữ kẽ, tuân thủ phép tắc, vì sao bây giờ hắn lại trở nên không quy củ như vậy.

Hai đại nam nhân thân mật như thế, khó trách ba vị huynh đệ kia luôn hiểu lầm bọn họ.

Là do thần kinh y quá thô, đến thế rồi mà còn không thấy chỗ nào là lạ?

Không đúng, nếu phân tích như vậy, thế chẳng phải nói Nhị Cẩu đối với y......

Không đúng! Không đúng! Tuyệt đối không đúng!

Liễu Chẩm Thanh trợn mắt nhìn mặt Hoắc Phong Liệt, đầu óc hỗn loạn, nhưng sau khi vượt qua hỗn loạn, Liễu Chẩm Thanh lại khăng khăng cho là mình nghĩ quá nhiều.

Dù sao thân thể ban đầu của y cũng lớn hơn Nhị Cẩu mười tuổi, chắc là hắn luôn xem y là anh ruột, bây giờ thân mật cũng chỉ do gặp được người thân đã mất mà sống lại thôi.

Đúng, vốn dĩ Nhị Cẩu đã rất ngốc nghếch về mặt tình cảm. Không phải đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thành thân à?

Từ từ, không kết hôn?! Lớn tuổi vậy mà vẫn chưa thành thân, cũng không có người yêu. Thật sự hắn chỉ là chậm chạp trong chuyện tình cảm thôi sao.

Trong đầu Liễu Chẩm Thanh đầy dấu chấm than và dấu chấm hỏi, đột nhiên Hoắc Phong Liệt nhúc nhích, y lập tức nhắm mắt theo bản năng.

Liễu Chẩm Thanh có thể cảm nhận được lồng ngực Hoắc Phong Liệt phập phồng rất khẽ, như là sắp tỉnh lại.

Chắc là hắn quay đầu nhìn y, bởi vì y cảm thấy hơi thở của hắn phả vào mặt.

Từ từ, trên mặt ta có cảm giác gì đó? Hắn đưa tay sờ mặt của ta!

Sao hắn lại sờ! Mặt của đàn ông có gì hay mà sờ?

Y có cần mở mắt bắt gian tại trận, chất vấn hắn một chút không?

Nhưng...... Nhỡ đâu thật sự như vậy, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

Bây giờ còn chưa xác định đâu!

Không đúng, hắn đang dựa sát vào phải không? Sao y cảm thấy hô hấp của hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng nóng?

Hắn đang đến gần? Hắn muốn làm gì? Không phải...... Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nhớ đến cảnh Nhị Cẩu nhào vào người mình ở Thiên Hữu Giáo, thêm lần hắn ngửi mùi hương trên người mình nữa.

Chẳng lẽ hắn muốn hôn trộm mình!!!!

“Thanh ca?”

Tiếng gọi nhẹ nhàng như đang thì thầm.

Hoắc Phong Liệt đang thăm dò xem y tỉnh hay chưa à? Tiện để hôn trộm luôn?

Con cún này!

Y có cần mở mắt hay không, có nên không......

“Liễu huynh? Huynh sao vậy? Không khỏe sao?”

Đột nhiên Hoắc Phong Liệt dùng sức lay người Liễu Chẩm Thanh, khiến y không thể giả bộ được nữa, bị ép phải tỉnh lại. Liễu Chẩm Thanh trừng mắt nhìn người trước mặt, không biết nên bày ra biểu cảm gì, cứ như y vừa nhìn trộm tâm sự thầm kín nào đó của thiếu niên.

Hoắc Phong Liệt nghi ngờ nói: “Sao vậy? Vừa rồi ta cảm thấy huynh thở gấp, mặt thì nóng lên, có phải còn chưa khỏi bệnh không?”

“Hả?” Liễu Chẩm Thanh sững sờ.

Hoắc Phong Liệt lại đưa tay chạm vào mặt Liễu Chẩm Thanh, nói: “Vừa đỏ vừa nóng, huynh cảm thấy thế nào?”

Liễu Chẩm Thanh: ......

“Không sao, chắc là trong buồng xe hơi ngạt, ta muốn ra ngoài cưỡi ngựa hít thở không khí.” Ngoài mặt Liễu Chẩm Thanh rất bình tĩnh, trong lòng lại 囧,... hiểu lầm rồi.

Buổi chiều đến thành trấn, trên bàn cơm, Hoắc Phong Liệt vẫn gọi cá cho Liễu Chẩm Thanh, tiếp tục công cuộc nhặt xương.

Có một đôi đũa vươn tới đĩa nhỏ, bị một ánh mắt của Hoắc Phong Liệt ép lui.

Hạ Lan hô lên: “Không phải chứ! Ngươi nhặt xương cá chỉ cho một mình Liễu huynh ăn, có cần trọng sắc khinh bạn như thế không.”

Liễu Chẩm Thanh căng thẳng, trước kia y không cảm thấy, hiện tại nhìn sao cũng thấy không đúng.

Mà sao Hoắc Phong Liệt không có phản ứng gì với câu này vậy?

Ban đêm nghỉ ngơi, hai gian phòng, bốn người chia.

“Ta không muốn ở cùng phòng với hắn.” Tần Dư trực tiếp cự tuyệt: “Thuê thêm một gian đi.”

Hạ Lan ấm ức nói: “Gì chứ, gian phòng lớn như thế mà không ở luôn hai người, lãng phí lắm.”

Liễu Chẩm Thanh: ...... Từ từ, sao lại ngầm thừa nhận y và Hoắc Phong Liệt ở cùng một gian rồi.

Liễu Chẩm Thanh vội vàng nói: “Tần huynh, hay là chúng ta ở chung phòng đi.”

Liễu Chẩm Thanh vừa mở miệng, ba người đều nhìn y.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, y cảm thấy tầm mắt từ phía Hoắc Phong Liệt có chút khác biệt.

Tần Dư không từ chối cách sắp xếp này, như thể chỉ cần không bắt hắn ở cùng Hạ Lan là được.

Hạ Lan trực tiếp khoác vai Hoắc Phong Liệt, nói đùa: “Thật xin lỗi, lão Tần và ta cãi nhau, hại ngươi và vị nhà ngươi bị chia rẽ.”

Liễu Chẩm Thanh: ...... Nhị Cẩu, sao đệ không nói một câu chứng minh trong sạch vậy!

Y lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt, con ngươi đen thẳm của đối phương cũng nhìn y chăm chú, khiến cả người y không được tự nhiên.

Ban đêm, ai cũng cần nghỉ ngơi.

Đột nhiên có người gõ cửa, Liễu Chẩm Thanh đi mở cửa, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đứng bên ngoài, trong tay cầm một bình sứ màu trắng.

“Sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Hoắc Phong Liệt nói: “Đệ nghe nói có sữa bò tươi.”

Hoắc Phong Liệt nói xong rồi đưa cho y.

Liễu Chẩm Thanh nhận lấy, ấm áp.

Đây là thói quen trước kia của y. Thế tử Hầu phủ quen uống sữa ấm trước khi ngủ thì đơn giản thôi, nhưng hiện tại thứ này không phải chỗ nào cũng bán, thế mà Nhị Cẩu còn nhớ kỹ điều này.

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy đôi mắt đen của hắn được ánh nến xung quanh chiếu xuống lộ vẻ dịu dàng.

Một nụ cười hiếm khi lộ ra với người khác lại khẽ loáng lên trước mắt Liễu Chẩm Thanh, hắn chúc y ngủ ngon rồi mới rời đi.

Liễu Chẩm Thanh cầm bình sứ đứng ngẩn người.

Tần Dư nhìn thấy bèn nói: “Chiến Uyên đưa à? Cái gì vậy?”

“Sữa bò nóng.”

Tần Dư sửng sốt nói: “Ở đây có bán à?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu.

Tần Dư đứng dậy, có vẻ hắn cũng muốn uống nên đi ra ngoài tìm tiểu nhị.

Chẳng bao lâu sau, hắn đi về tay không.

“Sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Tần Dư cau mày nói: “Không phải bán trong tiệm đâu, là bán ở ngoài thành, phải đi rất lâu mới mua được, phiền lắm. Ta ngủ đây.”

Liễu Chẩm Thanh: ......

Y đỏ mặt, yên lặng uống hết sữa bò nóng. Rốt cuộc Nhị Cẩu đang làm cái gì vậy!

Liễu Chẩm Thanh mải suy nghĩ vấn đề này nên cứ lăn qua lăn lại, ngủ rồi lại tỉnh, đến cả mơ cũng bị đứt quãng, không những thế còn luôn mơ liên quan đến Nhị Cẩu– Có chuyện quá khứ, có chuyện gần đây. Nhưng khi tỉnh lại, y chẳng nhớ rõ mình mơ thấy gì.

Sau khi rời giường, sắc mặt y không tốt lắm. Trước khi lên xe ngựa, Hoắc Phong Liệt thấy không yên tâm, nhất định phải đưa y đi khám đại phu.

Liễu Chẩm Thanh khăng khăng tự mình khám được, khẳng định mình không sao, cuối cùng Hoắc Phong Liệt đành phải nghe lời.

Sau khi lên xe ngựa, Hoắc Phong Liệt trực tiếp chuẩn bị gối và chăn bông cho Liễu Chẩm Thanh, còn có cả gối ôm để y nghỉ ngơi cho thoải mái.

Để không gian yên tĩnh, hắn còn lôi hai huynh đệ của mình ra ngoài cưỡi ngựa, khiến Liễu Chẩm Thanh cũng phải ngượng ngùng.

Nhưng thật sự là y ngủ không ngon, nên trong xe ngựa lắc lư, y ngủ rất sâu.

Không biết ngủ bao lâu, hình như xe ngựa đột nhiên dừng lại, Liễu Chẩm Thanh mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Đúng lúc có tiếng gõ cửa sổ, chỉ chốc lát sau rèm bị xốc lên, Hoắc Phong Liệt thò đầu nhìn vào.

“Tỉnh rồi?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu, Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói: “Ra đây nhìn đi.”

Liễu Chẩm Thanh sững sờ, đứng dậy ra khỏi xe ngựa. Không khí trong lành nơi núi rừng ùa tới, đập vào mắt Liễu Chẩm Thanh là bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Chẳng biết từ lúc nào họ đã đến một vùng núi.

Liễu Chẩm Thanh mơ màng thưởng thức phong cảnh, y thấy Hoắc Phong Liệt đứng dưới xe ngựa, đưa tay đỡ mình.

Liễu Chẩm Thanh thuận thế bước xuống dưới. Y đang định hỏi đây là nơi nào mà cảnh sắc đẹp thế, chợt nghe thấy Hạ Lan cảm thán: “Ban đầu ta còn không biết vì sao Chiến Uyên nhất định phải đổi đường, nhưng giờ thì hiểu rồi, phong cảnh nơi này đẹp ghê! Không uổng chuyến này.”

“Núi Thanh Thành đúng là không tệ.”

Núi Thanh Thành?!

Liễu Chẩm Thanh giật mình trợn to mắt, y cẩn thận nhìn xung quanh một lần nữa.

Trong đầu y nổi sấm sét ầm ầm.

Dòng suối nhỏ, cây liễu, lương đình, rừng đào, nếu nhìn từ một góc độ đặc biệt nào đó thì đây là cảnh tượng rất quen thuộc.

......

Hoắc Phi Hàn, Lê Tinh Nhược, y và Nhị Cẩu từng nghỉ chân ở lương đình này.

Y từng chỉ vào cảnh sắc xung quanh, nói: “Phong cảnh cảnh nơi này đẹp kiểu rất đặc biệt, chắc chắn là có duyên phận với ta, chắc đây sẽ là nơi ta ở trong tương lai.”

“Duyên phận gì?” Hoắc Phi Hàn tò mò hỏi.

“Có cây liễu, có suối, có đình!” Liễu Chẩm Thanh cười, chỉ ra từng thứ: “Tương lai khi ta già rồi, sẽ đến đây quy ẩn, an hưởng quãng đời còn lại. Hai người có muốn đi cùng ta không?”

Lê Tinh Nhược: “Vậy ta muốn nhổ rừng đào kia để trồng thảo dược.”

“Không được, đổi nơi khác đi. Rừng đào đẹp như vậy, còn có thể ăn quả đào, ta muốn trồng giàn nho, xây thêm một nơi ngắm sao ở kia nữa.”

“Huynh chỉ biết ăn với chơi.” Lê Tinh Nhược khinh bỉ nói.

“Vậy ta... Ta muốn có một nơi để luyện võ.” Hoắc Phi Hàn nói.

Ba người nói xong, nhìn về phía nhóc Phong Liệt, hỏi: “Đệ muốn cái gì?”

Hoắc Phong Liệt không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

......

“Phong cảnh này... Có phải là khá quen mắt không?” Hạ Lan vuốt cằm nói.

“Rất giống đình viện ở phủ tướng quân.” Tần Dư nói thẳng.

Hạ Lan lập tức phản ứng lại, hô lên với Hoắc Phong Liệt: “Chắc là trước đây ngươi từng thấy phong cảnh chỗ này đẹp nên mới cải tạo đình viện của mình đúng không. Ta bảo mà, có bao giờ ngươi có hứng thú với thứ đồ chơi này đâu.”

Hoắc Phong Liệt không để ý đến bọn họ, hắn nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh bằng ánh mắt sâu thẳm, cười khẽ, nói: “Thanh ca, phong cảnh vẫn như vậy.”

“Ừm...... Ừm.”

Nhìn Hoắc Phong Liệt thản nhiên thưởng thức cảnh sắc nơi này, trán Liễu Chẩm Thanh toát mồ hôi.

Không xong rồi, lão đại, sư muội.

Nhị Cẩu, hắn hắn hắn, thích ta!

Đủ thứ không hợp lý khi họ ở chung, như vậy lại như vậy, bây giờ y nhớ đến là đỏ mặt. Hơn nữa lần trước y bị bệnh, Đỗ Đông Phong tới thăm, Nhị Cẩu còn lộ vẻ không vui.

Đây không phải thích ta thì là cái gì? Chắc chắn là hắn thích ta.

Sao có thể...... Vậy phải làm sao bây giờ!

Ta với hắn đều là nam, ta còn là ca ca của hắn.

Chuyện này mà lộ ra, sao có thể không khiến cả Hoắc gia thất vọng!

Không ổn! Rất không ổn!

Mặc dù lúc trước ta có sức thu hút mãnh liệt, thích ta cũng là điều bình thường. Nhưng khi đó hắn mới chỉ là thằng nhóc con!

Mà hiện tại ta cũng đã đổi một thân xác mới.

Không đúng, nhất định là Nhị Cẩu đã động lòng thật, giới tính không phải là vấn đề, chẳng phải hắn còn ôm thi hài của y đó sao, đã vậy thì đổi thân xác khác có là gì đâu?

Khó trách hắn đối xử với y tốt như vậy, tin tưởng y vô điều kiện, khó trách lâu như vậy mà chưa thành thân, khó trách......

Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng hỗn loạn, đầu y muốn nổ tung.

Ta đúng là một người đàn ông nặng nghiệp mà!

Nhưng...... Khóe miệng y lại thừa dịp chủ nhân không chú ý, chậm rãi cong lên.

Hoắc Phong Liệt thấy sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thì còn cho rằng y đến được đây nên vui vẻ, cuối cùng hắn cũng yên tâm. Dù sao mấy ngày nay Liễu Chẩm Thanh luôn thất thần, chắc chắn vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện trước kia, thế nên hắn mới đưa y tới đây.

Tâm trạng của Hoắc Phong Liệt cũng biến đổi theo Liễu Chẩm Thanh, hắn đưa tay nắm chặt tay y: “Đi, đệ câu cá cho huynh ăn.”

Liễu Chẩm Thanh thấy Hoắc Phong Liệt chủ động, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.

Mẹ nó! Hắn quả thật không che giấu việc thích ta một chút nào! Có cần lộ liễu như vậy không! Không sợ ta nhìn ra à?!

Chương kế tiếp