Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 56
Hai đời của Liễu Chẩm Thanh, không đúng, là ba đời của y chưa từng ngượng ngùng và hồi hộp đến như vậy. Tuy rằng trước kia những người thích y có cả nam lẫn nữ, nhưng bây giờ đối tượng là Nhị Cẩu, kiểu gì cũng cảm thấy không đúng lắm.

Đây chính là đứa nhỏ được y coi như em trai, chứng kiến cả quá trình trưởng thành.

Dù y có nghĩ nát cả óc cũng không ngờ sẽ có một ngày như vậy.

Tuy phong tục Đại Chu cởi mở, nhưng tình yêu khác giới vẫn chiếm đa số. Bên cạnh Nhị Cẩu có ca ca và tẩu tử, trong những người quen cũng không có đôi nam nam nào, sao bỗng dưng lại cong chứ? Quan trọng hơn là, không phải hồi trước Nhị Cẩu nghe có gã nào muốn cưới y thì… Gượm đã, chẳng lẽ lúc đó không phải hắn thấy ghê tởm mà là ghen?!

Khi đó hắn mới bao nhiêu tuổi?!

Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng thấy không ổn. Sau khi sống lại, hình như y còn đùa giỡn Nhị Cẩu rất nhiều lần, Nhị Cẩu còn “chào cờ” bên cạnh y. Thật sự Liễu Chẩm Thanh rất muốn che mặt lại.

Đột nhiên mu bàn tay nóng lên, Liễu Chẩm Thanh giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy Nhị Cẩu đang sờ tay y!!!

Liễu Chẩm Thanh muốn rút tay ra, nhưng thân thể lại không chịu nghe theo. Y vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hắn đang làm cái gì vậy, còn dám làm thế ngay dưới mí mắt mọi người, không sợ y trở mặt sao? Lỡ như y vạch trần vụ này thì ngày sau phải sống chung kiểu gì đây!

“Ca không khỏe à?” Hoắc Phong Liệt nhíu mày hỏi.

Liễu Chẩm Thanh gượng gạo lắc đầu, toàn bộ lực chú ý đều dồn về bàn tay.

Còn sờ, còn sờ nữa, từ khi nào mà đệ dám nắm tay đàn ông thoải mái đến thế?

Trời ơi! Cảm giác mu bàn tay nóng ran ấy.

Hoắc Phong Liệt tự nhiên giơ tay lên, chuẩn bị giành lấy con cá trước mặt Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhanh chóng bảo vệ đồ ăn theo phản xạ có điều kiện, vội vàng đè tay hắn lại: “Đệ tính làm gì?”

“Nguội mất rồi, không ăn được.”

“Không sao, còn ăn được.” Liễu Chẩm Thanh vội vã giành lại, đây chính là công sức Hoắc Phong Liệt cực khổ chuẩn bị, sao có thể lãng phí được.

“Không được. Dạ dày ca không khỏe, không nên ăn đồ lạnh.” Hoắc Phong Liệt nhíu mày.

“Từ lúc nào ta lại...”

“Ca bị trúng độc mãn tính từ lúc còn ở kinh thành.” Hoắc Phong Liệt nhắc nhở.

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, suýt đã quên mất. Y đành trơ mắt nhìn Hoắc Phong Liệt lấy đĩa cá đi.

Còn tưởng Hoắc Phong Liệt định vứt bỏ, ai ngờ hắn lại bắt đầu ăn chỗ cá đó.

Liễu Chẩm Thanh nhìn trong chốc lát, đột nhiên con ngươi y co lại, chẳng phải khi nãy y đã cắn chỗ cá ấy một miếng sao?

Chính là vị trí đó!

Nhị Cẩu hắn lại trực tiếp ăn vậy ư?!

Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy! Có cần rõ ràng như thế không!

Quả thực tâm tư của Nhị Cẩu thể hiện rất rõ ràng, sao ngày xưa y lại không phát hiện ra nhỉ!

“Ô, lão Tần, ngươi không ăn à? Vậy thì để ta ăn.”

Không đợi Tần Dư phản ứng kịp, Hạ Lan ngồi đối diện đã giành lấy nửa con cá hắn đang ăn mà ngấu nghiến .

Liễu Chẩm Thanh:...

Liễu Chẩm Thanh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Có phải y đã nghĩ nhiều quá rồi không.

Đúng nhỉ, nhớ lại trước đây Hoắc Phi Hàn cũng sẽ ăn đồ thừa của y và Lê Tinh Nhược, ba người còn uống rượu chung một bình.

Liễu Chẩm Thanh vốn định làm con đà điểu rụt đầu chợt như nhìn thấy ánh hừng đông của hy vọng. Nếu so sánh Nhị Cẩu với hồi Hoắc Phi Hàn và y ở chung trước đây thì trông cũng không lạ lắm. Có lẽ y hiểu lầm Nhị Cẩu, thật sự hắn chỉ xem y là ca ca gần gũi nhất?

Ừm, đừng vội kết luận, phải xem xét lại đã. Chuyện lớn như vậy, nhất định phải có chứng cứ rõ ràng mới được.

Liễu Chẩm Thanh cúi đầu ăn con cá đã được gỡ sạch xương mà Hoắc Phong Liệt mới đổi qua.

Nghỉ lại núi Thanh Thành mấy canh giờ, cả nhóm lại vội vã lên đường. Liễu Chẩm Thanh vô thức phóng đại các chi tiết nhỏ vừa nãy, không ngừng quay cuồng giữa khẳng định và phủ định.

Dù sao Liễu Chẩm Thanh thật sự chẳng muốn thừa nhận rằng đệ đệ ngồi cạnh mình lại có tâm tư như thế về y.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy khó xử.

Hại y bây giờ cứ thấy gượng gạo.

Thùng xe nho nhỏ, tự dưng cảm giác càng chật chội hơn, đâu đâu cũng cảm nhận được sự tồn tại của Hoắc Phong Liệt, ngay cả mùi hương mát lạnh của hắn cũng như chứa độ ấm mà bao quanh người Liễu Chẩm Thanh.

Chẳng qua… nó rất dễ ngửi, một mùi hương khó hình dung được.

Thân thể Liễu Chẩm Thanh không tự chủ nghiêng đi, đột nhiên xe ngựa tròng trành, y lập tức ngã vào lòng Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh chưa kịp giãy dụa thì Hoắc Phong Liệt đã ôm chặt lấy y.

Vừa ngẩng đầu lên, y đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, nháy mắt hô hấp như ngừng lại.

Từ từ, rõ ràng hắn chỉ cần đưa tay đỡ y là được, sao cứ phải cố tình ôm thế?

Quả nhiên vẫn còn mưu đồ xấu xa à?

Sau khi Hoắc Phong Liệt đỡ Liễu Chẩm Thanh ngồi ổn định lại, thấy vẻ mặt đầy sự lên án của y, hắn cảm thấy rất khó hiểu.

“Ca đụng phải thành xe hả?”

Đệ ôm ta chắc như vậy, có đụng hay không, chẳng lẽ đệ không tự biết?

“Ui chao, sao lại nhào vào lòng ta. Chẳng lẽ lão Tần cũng ao ước được ta ôm ấp từ lâu rồi hả?”

Tần Dư: “Buông ra, ngươi không biết đỡ ta dậy à?!”

Hạ Lan: “Làm ơn đi, ta cũng suýt ngã thì làm sao mà đỡ được.”

Liễu Chẩm Thanh:...

Liễu Chẩm Thanh đau đầu đỡ trán, tim tui đau quá man. Y đảo mắt một vòng, đợi xe ngựa ổn định lại bèn bắt đầu chuyển chủ đề qua khác.

“Hoắc huynh, thật ra ta rất tò mò về vấn đề này, muốn hỏi huynh một chút.” Liễu Chẩm Thanh cười bảo.

Hoắc Phong Liệt: "Vấn đề gì?”

Liễu Chẩm Thanh híp mắt, thản nhiên nói: "Hoắc huynh sắp hai mươi bảy rồi, sao vẫn còn chưa kết hôn? Người lớn trong nhà Hoắc huynh không giục à?”

Lời này vừa nói ra, trong xe ngựa đột nhiên yên lặng đến kì lạ.

Hạ Lan ngồi phía đối diện giơ ngón tay cái cho Liễu Chẩm Thanh: “Liễu huynh thật lợi hại. Huynh thật gan dạ, dũng cảm quá…”

“Ta chỉ tò mò chứ can đảm gì đâu.” Liễu Chẩm Thanh tràn đầy sự chân thành mà nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, cứ như một phụ huynh đang quan tâm đến chuyện hôn nhân của con em nhà mình.

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, đáp: "Ta có thành hôn hay không thì chẳng liên quan gì tới người khác.”

Thật.... Thật sự là không có ý định thành hôn? Chẳng lẽ thực sự vì y?

Liễu Chẩm Thanh thầm lo lắng, y nhắc tới chuyện này là để cảnh tỉnh Hoắc Phong Liệt nên vẫn nói tiếp: "Chẳng lẽ những năm này huynh không gặp được cô gái nào khiến huynh động lòng hả?"

Đôi mắt đen của Hoắc Phong Liệt càng tăm tối như giọt mực đậm không tan, giọng điệu càng thêm thấp: "Không hề, ta không có hứng thú.”

Liễu Chẩm Thanh nghẹn lời, ngược lại Hạ Lan ở bên khác như sợ thiên hạ không loạn: "Chiến Uyên, lời này của ngươi cứ như thể đó giờ ngươi không thích nữ nhân ấy, nói vậy..." Ánh mắt hắn liếc qua liếc lại Liễu Chẩm Thanh: "Chẳng lẽ là thích công tử à? Nhưng vị công tử kia có hứng thú với ngươi hay không?”

Liễu Chẩm Thanh lắp bắp, vội vàng nói: "Có lẽ là huynh ấy chưa từng tiếp xúc với cô nương nào, dù sao huynh ấy vẫn luôn ở quân doanh. Huynh không thấy cặp đôi ca ca và tẩu tử của huynh rất tốt đấy ư, còn sinh được một cặp long phượng thai cực đáng yêu. Không lẽ huynh không muốn cưới một cô nương về nhà sao?"

“Lời này từ miệng huynh nói ra nghe có sức thuyết phục ghê đấy." Hạ Lan còn chưa thức thời mà trêu chọc.

Liễu Chẩm Thanh giật giật khóe miệng: "Bây giờ ta đã nghĩ rồi. Có vợ có con có giường ấm, ngẫm lại đã thấy hạnh phúc.”

Lời này của Liễu Chẩm Thanh khiến Hạ Lan đang ồn ào cũng không khỏi khó tin.

Mà Liễu Chẩm Thanh nói xong cũng cảm giác được một luồng khí lạnh đánh úp lại. Y cẩn thận ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt cụp mắt, giấu đi biểu cảm trên khuôn mặt cương nghị lạnh lùng.

Không nhìn thấy gì, nhưng còn khiến Liễu Chẩm Thanh chột dạ hơn cả nhìn thấy là sao ấy nhỉ?

Hạ Lan cảm thấy bầu không khí không ổn bèn vội vàng nói: "Nói như vậy, ta cũng rất muốn. Ha ha ha, ta còn chưa thành hôn mà.”

Tần Dư nói: "Không phải ngươi bị từ hôn ba lần nên mới trì hoãn đến bây giờ sao?"

Hạ Lan lập tức cười hì hì: "Đừng vạch trần khuyết điểm của người khác, hơn nữa đó cũng không phải lỗi của ta. Cẩm Y Vệ vốn không giỏi nói ngọt, các nàng cảm thấy tính tình ta không thích hợp để gửi gắm cả đời. Ta hết cách rồi, ta cũng oan uổng lắm đấy. Thật ra ta là một nam nhân siêu tốt, ai gả cho ta là người đó sẽ được hạnh phúc.”

“Dù sao ngươi cũng chẳng chân thành được mấy, đương nhiên con gái nhà người ta chẳng muốn để ý tới ngươi.” Tần Dư lạnh lùng nói.

Hai người đấu võ miệng, bầu không khí xấu hổ cũng được hóa giải ít nhiều, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn quay đầu đi ra ngoài cưỡi ngựa.

Hai người nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ nói: "Huynh ấy tức giận hả?”

Hai người gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi. Đột nhiên y nhận ra, nếu Nhị Cẩu thật sự có ý với mình, hơn nữa còn là loại đã thích rất nhiều năm, y nói như vậy thì chắc chắn sẽ làm hắn bị tổn thương.

Bây giờ hắn đã tức giận, cho nên… thật sự hắn thích y đấy à?

Tóm lại là như vậy, nháy mắt y càng thêm lo âu.

Không được, y không thể cứ khẳng định như thế được, không được từ bỏ hy vọng! Cái gì cũng còn rất nhiều khả năng, cứ tìm chứng cớ đã.

Phiền toái nhất chính là không thể hỏi trực tiếp, Liễu Chẩm Thanh dựa vào phán đoán của mình, luôn có cảm giác rằng kết quả càng ngày càng nghiêng về hướng mà y không muốn đối mặt.

“Chiến Uyên ghét nhất kẻ khác nhắc đến đề tài này với hắn. Trước kia Hoàng Thượng nhắc tới, hắn đã nghiêm mặt lại. Huynh làm thế, chắc chắn hắn không vui đâu.” Hạ Lan nói.

“Chính vì hắn sẽ giận nên Hoắc gia chưa bao giờ nhắc đến." Tần Dư bổ sung thêm.

Hạ Lan cười nói: "Ta nói nè, rốt cuộc huynh có ý gì với Chiến Uyên. Nhìn có vẻ như hắn thích huynh, sao huynh còn nhắc tới chuyện này. Nếu định thăm dò tình cảm của hắn thì cần gì phải làm phép khích tướng, cố ý nói cái gì “muốn có vợ con làm ấm giường”? Ta thấy huynh bị ấm đầu rồi.”

“Ta coi huynh ấy là huynh đệ nên mới tiện miệng nói vậy. "Liễu Chẩm Thanh buồn bực đáp.

Hạ Lan có vẻ không tin, hắn nhìn y rồi nói: "Dù sao người cũng đã tức giận rồi. Huynh cứ chờ một chút đi. Từ từ, rốt cuộc hắn tức giận do huynh nói chuyện không nên nói, hay là bởi huynh nhắc tới vụ vợ con nhỉ?"

Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, lặng lẽ nhìn Hạ Lan.

Ta cảm ơn huynh quá, nói một vòng lại về điểm bắt đầu.

Vừa đi vừa nghỉ để xác định tuyến đường kế tiếp, tuy Hạ Lan ám chỉ y mau đi xin lỗi, nhưng Liễu Chẩm Thanh toàn tỏ vẻ từ chối. Chọc Nhị Cẩu mất hứng không tính là gì, nếu có thể bóp chết mầm tình chưa nở thì càng tốt.

Dù sao y cũng là giai thẳng, còn là anh lớn, không thể chấp nhận tình cảm của Nhị Cẩu được. Nếu Nhị Cẩu thật sự có ý đó, vậy thì y đành xin lỗi, chỉ có thể khiến Nhị Cẩu thất tình.

Nhưng không lâu sau, y đã thấy Hoắc Phong Liệt hái trái cây, chủ động đi tới trước mặt mình. Hắn cúi đầu, khẽ nói: " Thanh ca, trái cây tươi.”

Liễu Chẩm Thanh:...

Không phải đang giận à, vậy mà vẫn quay đầu dỗ dành y?

Quả nhiên...... Quả nhiên là thích y?

Thật sự là vừa xấu hổ lại vừa rung động: "Nhị Cẩu, vừa rồi…”

“Thanh ca, đệ không muốn bàn về đề tài đó, đừng nhắc tới nữa.”

Nguy rồi, y cảm thấy cực kì áy náy, nhìn bộ dáng Nhị Cẩu lắc đầu nhún vai thật đáng thương, y lại muốn an ủi hắn.

Liễu Chẩm Thanh muốn đưa tay ra nhưng rồi vẫn rụt lại.

Không được, không thể cho Nhị Cẩu thêm chút hy vọng nào. Dù y có đoán đúng hay không thì vẫn phải giữ khoảng cách an toàn. Đã không định chấp nhận người ta mà còn chẳng biết chừng mực thì quá là tàn nhẫn với người đã trao cả tấm lòng.

“Ta lắm miệng chỉ vì muốn tốt cho đệ.” Liễu Chẩm Thanh thờ ơ nói.

Hoắc Phong Liệt im lặng một hồi rồi đáp lại: "Đệ biết.”

Liễu Chẩm Thanh vẫn thấy lương tâm cắn rứt: "Nếu chuyện này làm đệ không vui, vậy cứ coi như ta chưa nói gì. Chuyện này cứ để tùy theo duyên số của đệ thôi.”

“Được.”

Hoắc Phong Liệt không nói thêm gì, ngồi xuống gọt vỏ trái cây.

Thái độ dần dần nguội lạnh kia khiến Liễu Chẩm Thanh vò đầu bứt tóc. Hắn càng cẩn thận săn sóc càng làm cho y chẳng biết nên từ chối thế nào.

Đêm đến, bọn họ ngủ nhờ trong gia đình nhà nông, ghép giường lại để ngủ. Y nhìn bên trái là vách tường, nên đành nằm xuống bên phải của Hoắc Phong Liệt.

Cả người Liễu Chẩm Thanh đều không khỏe. Có… có thể xin đổi vị trí ngủ được không?

Nhưng mà chẳng tìm được lý do!

Mợ nó chứ, đêm nay biết ngủ thế nào đây!

Ban đêm yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng hít thở nhè nhẹ. Thế mà Liễu Chẩm Thanh lại hồi hộp không chịu nổi, mãi cho đến khuya vẫn không ngủ được. Gió đêm nổi lên, dường như có thể cảm giác được một chút mát mẻ từ cửa sổ bên ngoài thổi vào, khiến đầu óc của y nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

Đột nhiên người bên cạnh giật mình một cái, có vẻ như Nhị Cẩu đã tỉnh dậy, Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng ổn định hơi thở, giả bộ ngủ.

Không biết hắn định đi tiểu đêm, hay là......

Đột nhiên mấy sợi tóc sượt qua gò má, Liễu Chẩm Thanh căng thẳng.

Y không cựa quậy gì, sợi tóc kia chỉ có thể là của Nhị Cẩu. Thế nên Nhị Cẩu đang làm gì? Lại gần y sao?

Trên mặt nhanh chóng truyền đến xúc cảm của ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Liễu Chẩm Thanh:!!!

Sau đó, tay hắn còn sờ tới sờ lui trên người y cách một lớp chăn.

Liễu Chẩm Thanh chưa kịp thấy khiếp sợ, đột nhiên phía lại cảm giác bị đè lên. Dường như có ai lật người trèo lên người y, tuy chưa dính sát hẳn vào người, nhưng cảm giác người đó đang ở ngay phía trên. Ánh trăng bị che đi, chỉ thấy xung quanh một khoảng tối đen.

Cả người Liễu Chẩm Thanh đơ cứng, đầu óc trống rỗng.

Định làm cái gì đấyyyy!!!

Một giây sau, có đôi tay nọ lén lút chui vào ổ chăn.

Liễu Chẩm Thanh suýt xù lông luôn. Y ôm thật chặt gối ôm trong lòng, giống như chỉ cần ôm gối là sẽ an toàn.

Nhưng không ngờ đôi tay lưu manh kia lại không biết liêm sỉ. Một tay sờ eo, tay kia lại mò mẫm đến chân y.

Liễu Chẩm Thanh như bị sét đánh.

Nhị Cẩu định tấn…tấn công y vào ban đêm! Thừa dịp y ngủ, táy máy tay chân?!

Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh nhớ tới một số hình ảnh.

Chờ đã, cuốn sách đó? Điên rồi phải không, Nhị Cẩu muốn làm chuyện kia với y như trong quyển sách?!

Cho nên lúc trước quyển sách kia thật sự là do Nhị Cẩu cố ý đưa vào?

Bình thường Nhị Cẩu đọc loại sách này? Tưởng tượng người trong sách là y?

Tên nhóc thối, giả ngu cũng giỏi đấy. Bình thường lạnh lùng cấm dục, thế quái nào lại không phát hiện đệ là một tên nhóc toàn mưu đồ xấu xa? Thừa dịp buổi tối mình ngủ say để tới “thực hành”?

Quá đáng rồi đó. Chẳng lẽ trước đây khi mình ngủ, đệ ấy cũng làm thế? Thằng cún con này, nhãi con này dám xuống tay cơ đấy!

Ông đây phải đánh cho nó tỉnh táo lại mới được!

Không không không, bây giờ tỉnh lại thì sẽ không có đường lui, chuyện này vẫn là phải “xử lý lạnh”.

Á á á, phải làm sao bây giờ.

Nguy rồi, tay Nhị Cẩu đang ra sức, đệ ấy không sợ đánh thức mình sao?

Hơn nữa...Hơn nữa...Bên cạnh còn có hai người!

Không phải làm loại chuyện này thì phải lén lút à? Nhỡ bị người ta nhìn thấy thì saooo?!

Liễu Chẩm Thanh cảm giác cơ thể của mình bị người kia nâng nhẹ lên, đây là chuẩn bị để tiện làm gì à?

Định hôn mình sao? Hay là muốn cởi đồ của mình?

Đã bảo là bên cạnh còn có người rồi mà! Cứ trực tiếp như vậy hả? Hóa ra đệ là một con cún như vậy!

Không được, không thể cứ kệ đệ ấy làm như thế được, không được vượt rào rồi lại…

Hả?

Liễu Chẩm Thanh cảm giác cơ thể của mình nhanh chóng được dịch sang bên cạnh một chút.

Đôi tay kia mau chóng rời khỏi chăn y. Bóng đen trước mắt đã biến mất, ánh trăng dần lộ ra, sau đó cái chăn nhanh chóng đã được người khác kéo phẳng.

Chỗ y nằm ban đầu phát ra tiếng sột soạt rồi từ từ trở nên yên tĩnh.

Đầu óc Liễu Chẩm Thanh như ngưng hoạt động, một hồi lâu sau y mới sực tỉnh lại.

Thế nên...Chỉ là đổi giường ngủ?

Đệ ấy làm… Đệ ấy làm cái gì vậy hả!

Liễu Chẩm Thanh thẹn quá hóa giận. Y không tài nào hiểu nổi, tự dưng đang yên đang lành lại đi đổi giường, hại y còn tưởng...

Liễu Chẩm Thanh dè dặt hé mắt ra, buồn bực nhìn về phía bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng khiến lòng y rung động.

Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đang nghiêng người nằm hướng về phía y ngủ, thân hình hắn cao lớn, vừa hay có thể chắn bớt gió đêm lọt vào từ khe cửa sổ đằng trước.

Tuy rằng gió đêm rất nhẹ, nhưng y vẫn có thể cảm giác được hơi lạnh.

Nhưng vào lúc này, y chẳng cảm nhận được thứ gì.

Liễu Chẩm Thanh giật mình sửng sốt một chốc. Mái tóc xõa ra, y cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt nằm nghiêng, một tay hắn đang nhẹ nhàng nắm lấy sợi tóc của y dưới ánh trăng. Sợi tóc hơi gập cong trong tay Hoắc Phong Liệt, vừa khéo có thể chạm vào đôi môi mỏng và sống mũi thẳng của hắn.

Như thể đang nhẹ nhàng ngửi và hôn lên tóc y.

Gò má Liễu Chẩm Thanh dần nóng lên, trái tim y khẽ run.

Đúng là… Cún ngốc. Đã nhiều năm trôi qua, đệ nên thích những người ưu tú khác trong thiên hạ, cần gì phải nhớ tới ta.

Liễu Chẩm Thanh lặng lẽ thở dài một hơi, y cũng nằm nghiêng lại, mặt đối mặt với Hoắc Phong Liệt. Y không rút lại lọn tóc của mình, chỉ im lặng nhắm mắt lại.

Chương kế tiếp