Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 61
Liễu Chẩm Thanh lập tức tình dậy, trong mộng đều là cảnh Hoắc Phong Liệt với hai mắt đỏ ngầu và cảnh hắn hộc máu hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng y sợ hãi bất an, vội vàng xuống giường, đẩy cửa ra thì thấy được gã sai vặt đang canh cửa. Chưa đợi người kia lên tiếng, Liễu Chẩm Thanh đã vội vã nói: “Người đi cùng ta đâu?”

“Ở phòng cách vách.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức theo chỉ dẫn của gã sai vặt mà xông vào căn phòng cách vách.

Chỉ thấy trong phòng có hai người, một ông lão, người còn lại chính là Việt Húc Thiển.

Việt Húc Thiển thấy Liễu Chẩm Thanh xông vào thì có hơi bất ngờ với sự thất lễ của y.

Hắn đang muốn nói, thì thấy Liễu Chẩm Thanh đã lướt ngang qua hắn, trực tiếp nhào đến mép giường.

Đến khi nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đang yên ổn nằm đó, Liễu Chẩm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Y đưa tay dò mạch đập của Hoắc Phong Liệt theo bản năng, dường như tình hình đã có chuyển biến tốt, nhưng vẫn còn rất phức tạp.

“Công tử?” Việt Húc Thiển lên tiếng hỏi.

Lúc này, Liễu Chẩm Thanh mới quay đầu lại nhìn về phía hai người.

Việt Húc Thiển thấy bộ dáng của Liễu Chẩm Thanh lúc nhìn Hoắc Phong Liệt vừa nãy, hơi nhíu mày, nói: “Ta đang nhờ vị danh y này xem bệnh cho Phong Liệt, chi bằng chúng ta cùng nhau nghe chút đi.”

Liễu Chẩm Thanh vội vàng nói với lão đại phu: “Làm phiền ngài rồi, đa tạ.”

Trong mắt Việt Húc Thiển thoáng qua nét tò mò. Theo lý mà nói thì mình cứu Hoắc Phong Liệt cũng coi như hợp tình hợp lý, sao đến phiên vị công tử này lại đi cảm tạ đại phu thay cho Hoắc Phong Liệt chứ, làm như bọn họ thân nhau hơn vậy.

“Không cần phải cảm ơn ta, bởi vì căn bản là ta không trị được.” Lão đại phu không hề kiêng kỵ mà nói thẳng: “Dường như vị bệnh nhân này đã sớm bị tẩu hỏa nhập ma từ vài năm trước. Theo lý thuyết, bệnh tình nặng như vậy, ta nói một câu khó nghe chút thì hẳn là nên mất mạng từ sớm, có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là do người có y thuật cao minh nghĩ cách áp chế bệnh tình, giúp hắn kéo dài tính mạng. Lúc bình thường hẳn là không được để vui buồn thất thường, hoặc là trong lúc so đấu nội lực mà bị nội thương thì cũng có thể dẫn đến bệnh cũ tái phát, sơ ý chút là gặp chuyện. Ta thấy ngoại trừ bệnh cũ, hắn còn có thêm nội thương mới, hẳn là vừa mới vật lộn giữa sinh tử, đúng không?”

Việt Húc Thiển nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, thấy sắc mặt y tái nhợt, ngơ ngẩn không biết đang suy nghĩ cái gì. Việt Húc Thiển không ngờ tình trạng của Hoắc Phong Liệt lại tệ như thế, nhưng hắn cũng nhớ rõ, đại tẩu của Hoắc gia là đệ tử của thần y, mặc dù lão đại phu trước mặt cũng là một danh y, nhưng vẫn không thể bì kịp Hoắc đại tẩu. Nghe lời này, tạm thời hắn không dám xao động.

“Vậy bây giờ…”

“Phải dưỡng nội thương cho tốt, hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà bệnh cũ đã chuyển biến xấu lắm rồi, hiệu quả của chai thuốc này đã bị giảm xuống, lão phu không trị được, phải tìm thầy thuốc giỏi hơn. Hiện tại, trên đời này cũng chỉ có hai, ba người là có thể cứu hắn được thôi. Các vị nên đưa hắn đi chữa bệnh sớm thì tốt hơn, nếu cứ để bộc phát thêm mấy lần nữa, e là sẽ hết cách xoay chuyển.”

Lão đại phu dặn dò xong thì đi châm cứu cho Hoắc Phong Liệt, sau đó đi chuẩn bị thuốc tắm.

Việt Húc Thiển gửi lão đại phu một số tiền lớn, để ông lão đích thân trông nom Hoắc Phong Liệt cho đến khi hắn bình phục.

Ngay sau đó, hắn kéo Liễu Chẩm Thanh đang trầm mặc ra khỏi cửa.

“Ta còn chưa biết công tử là ai? Có quan hệ thế nào với Phong Liệt?” Việt Húc Thiển chủ động mở miệng hỏi.

Liễu Chẩm Thanh hồi thần lại, trả lời: “Tại hạ là Liễu Tiêu Trúc của hoàng thương Liễu gia ở kinh thành, xuôi nam điều tra vụ án cùng với Hoắc huynh.”

Việt Húc Thiển kinh ngạc nói: “Liễu?”

“Đúng, chính là dòng họ mà huynh đang nghĩ đến đó.” Liễu Chẩm Thanh biết Việt Húc Thiển không ghét mình, cho nên thoải mái thừa nhận.

Nhưng sao Việt Húc Thiển có thể không biết y được chứ, đây là cái vị của Liễu gia đã huyên náo cả kinh thành để theo đuổi huynh đệ tốt của mình suốt một thời gian dài, lúc ấy hắn hóng hớt vui muốn chết luôn đó.

Thật không ngờ, chỉ trong nháy mắt mà huynh đệ tốt của mình đã đi chung đường với người ái mộ cuồng nhiệt, quả là không thể tưởng tượng nổi.

Liễu Chẩm Thanh không thấy được Việt Húc Thiển biến đổi sắc mặt, chỉ nói: “Trong lúc ấy bọn ta bị đuổi giết, nên Hoắc huynh mới bị thương.”

Việt Húc Thiển còn đang thán phục về thân phận của Liễu Chẩm Thanh, nghe đến đây, lập tức nói: “Đúng rồi, hai đồng bạn khác của các huynh cũng đã tới rồi, đang ở viện cách vách tu dưỡng, huynh có thể yên tâm.”

“Đa tạ, bọn họ là huynh đệ tốt của Hoắc huynh.” Liễu Chẩm Thanh giới thiệu sơ lược thân phận của hai người họ.

Mặc dù Việt Húc Thiển vẫn chưa gặp bọn họ, nhưng đúng là trong thư qua lại với Hoắc Phong Liệt có nhắc tới. Thấy Liễu Chẩm Thanh vừa nói xong thì vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, hắn hiểu y để ý đến bệnh tình của Hoắc Phong Liệt, bèn nói: “Liễu công tử không cần quá lo, nếu thật sự không được, chúng ta cứ ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, còn có Hoắc đại tẩu mà.”

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn không thể thả lỏng chân mày được, nếu Lê Tinh Nhược chữa được thì sao lại chỉ dùng thảo dược để kiềm chế, chắc chắn cần phải đi tìm sư phụ mới được. Sư phụ ở phía Nam, hình như trước khi Hoắc Phong Liệt xuôi nam, Lê Tinh Nhược có dặn dò gì đó, có lẽ là dặn hắn thuận đường đi khám bệnh luôn, cho nên hẳn là hắn biết sư phụ ở đâu. Cho dù không biết đi nữa, chờ đến khi Hoắc Phong Liệt tỉnh lại, viết một phong thư gửi cho Lê Tinh Nhược là được rồi.

Nghĩ tới đây, Liễu Chẩm Thanh không khỏi có hơi tức giận. Nhận ra nhau lâu vậy rồi, nhưng chuyện quan trọng như thế mà Hoắc Phong Liệt lại chẳng nói gì với mình cả.

Lúc trước, Liễu Chẩm Thanh cảm giác mạch đập của Hoắc Phong Liệt có hơi kỳ lạ, nhưng y không ngờ nó lại nghiêm trọng đến vậy, nghe như mạng của hắn không thể kéo dài lâu nữa, y cảm thấy lòng mình đau đến sắp nứt ra.

Đây là lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh trách mình không học hành tử tế, không thể hiểu rõ bệnh tình của Hoắc Phong Liệt, bây giờ chỉ có thể đi cầu xin người khác. Cảm giác này thật sự rất khó chịu.

“À đúng rồi, vết thương của huynh thế nào rồi?” Việt Húc Thiển hỏi.

Liễu Chẩm Thanh hơi sửng sốt, sau đó mới sờ vào chỗ băng bó trên bả vai mình, vẫn còn hơi đau: “Ta không sao, ta đi gặp hai người kia trước, chờ lát nữa sẽ trở lại trông coi Hoắc huynh.”

Việt Húc Thiển khuyên: “Huynh đi thăm họ một chút cũng được, nhưng sau đó hãy nghỉ ngơi chút đi, ta đã sắp xếp xong người chăm sóc cho Phong Liệt bên này rồi.”

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cười một tiếng: “Không được, ta phải trông nom hắn. Khi hắn tỉnh lại mà không thấy ta thì sẽ sốt ruột.”

Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn đi ngay, để lại Việt Húc Thiển đứng một mình khó hiểu. Đây là tình huống gì vậy, tự tin vậy sao? Không phải là Liễu Chẩm Thanh đang theo đuổi Hoắc Phong Liệt à? Sao lại nói như thể Hoắc Phong Liệt không thể rời khỏi Liễu Chẩm Thanh vậy ta, chẳng lẽ là cả hai đã thổ lộ rồi?

Việt Húc Thiển cảm thán tin tức của mình chậm trễ xong thì lập tức đi vào phòng, thấy dược đồng đã chuẩn bị thuốc tắm xong, hắn bèn đỡ Hoắc Phong Liệt vào thùng nước tắm.

Bởi vì hắn chỉ mặc áo lót, mà cổ áo còn hơi lỏng lẻo, có thể nhìn thấy rõ ràng hình xăm bên trong đang lan ra vì thân nhiệt tăng cao.

Việt Húc Thiển rất thông minh, vừa nhìn đã hiểu đó là cái gì. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, mà người đang ngồi trong thùng tắm đột nhiên cau mày lại.

Việt Húc Thiển đang muốn tiến lên xem một chút, chợt nghe thấy hắn than một tiếng thật trầm: “Thanh ca.”

Việt Húc Thiển dừng chân, không khỏi nhướng mày, đây… may là vị Liễu công tử kia không có mặt, nếu không y sẽ nghĩ sao đây?

Lúc này, Liễu Chẩm Thanh đã tới viện bên cạnh, vừa vào đã thấy Hạ Lan đang ngồi ngơ ngẩn một mình trên bậc thang, tay chống cằm, vẻ mặt mờ mịt.

“Hạ huynh?”

Đến khi Liễu Chẩm Thanh đến gần, Hạ Lan mới tỉnh táo lại.

“Ồ, huynh tỉnh rồi, không sao chứ.”

“Ta không sao, Hoắc huynh vẫn còn hôn mê, ngược lại là các huynh đó, thế nào rồi?”

Liễu Chẩm Thanh chỉ hỏi câu đơn giản như vậy, nhưng lại khiến cho Hạ Lan nhạy cảm mà căng thẳng nói: “Cái gì, bọn ta thì có thể làm sao được chứ? Không sao cả!”

Mặt Liễu Chẩm Thanh đầy dấu chấm hỏi: “Có thật không? Ta nghe Việt công tử nói các huynh cũng bị thương.”

Hạ Lan ngẩn ngơ, tới đây mới phản ứng lại được: “Vốn là ta chỉ bị thương nhẹ thôi, còn lão Tần thì tương đối nghiêm trọng, bây giờ còn đang ngủ mê man kìa.”

Liễu Chẩm Thanh gật gật đầu nói: “Cũng may là độc kia cũng chỉ có loại công hiệu “đó”, lại còn có đan dược giải độc ở đây, không thì huynh không chỉ bị nhẹ vậy đâu.”

Trong nháy mắt, mặt Hạ Lan đầy vẻ lúng túng.

Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn hỏi số đan dược giải độc còn dư lại.

Hạ Lan chỉ có thể nhắm mắt nói: “Ta vô tình làm rơi xuống sông hết rồi.”

Liễu Chẩm Thanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như Hạ Lan uống thuốc xong đã xảy ra chút việc ngoài ý muốn. Ngay sau đó, họ lại nói chuyện toàn bộ sát thủ đều đã bị Hoắc Phong Liệt giết hết, do không còn ai sống sót nên cũng không thể truy vết được, chỉ đành tự nhận mình xui xẻo, ngày sau phải cẩn thận hơn.

Hai người đang nói chuyện thì nghe trong nhà truyền ra tiếng động, Hạ Lan nhanh chóng lách người đi vào, Liễu Chẩm Thanh cũng quan tâm tình trạng của Tần Dư, nên vào theo.

Vừa đi vào đã thấy hình như Tần Dư vừa mới tỉnh dậy định xuống giường, kết quả đã ngã ngồi dưới đất, nhìn như tay chân vô lực vậy.

Hạ Lan nhanh chóng tiến lên như muốn ôm hắn dậy, Tần Dư lại né tránh.

Ánh mắt Tần Dư khó chịu nhìn Hạ Lan, hắn lạnh lùng nói: “Tự ta đứng dậy được.”

Hạ Lan chỉ có thể lúng túng đứng bên cạnh, không biết phải đặt tay chân ở đâu.

Cách chung sống ngày thường của hai người này thế nào, đương nhiên Liễu Chẩm Thanh hiểu rõ, nhưng cảnh này lại hết sức kỳ lạ.

Liễu Chẩm Thanh nhìn một hồi thì thấy được dấu vết mập mờ ở giữa cổ Tần Dư. Y đột nhiên nhớ lại, lúc bị chia tách, Tần Dư có bị nội thương thì cũng không đến nỗi hành động không tiện, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành người nửa tàn phế vậy chứ?

Lại thấy vẻ lúng túng của Hạ Lan, nhất thời trong lòng Liễu Chẩm Thanh có một suy đoán quái dị.

Không biết có phải là hắn chưa uống thuốc đã… rơi hết thuốc không.

Cho nên, thuốc giải của Hạ Lan lại biến thành người?

Liễu Chẩm Thanh bị suy đoán của mình dọa sợ.

Ánh mắt của y không ngừng đưa qua đưa lại giữa hai người, cho đến lúc Tần Dư ngồi xuống, sắc mặt như bị sét đánh, Liễu Chẩm Thanh mới không dám nhìn nữa.

Liễu Chẩm Thanh kể tóm tắt tình huống một chút, sau đó y nhanh chóng rời khỏi cái nơi đang diễn ra cảnh lúng túng đến không thể thở nổi này.

Thấy Liễu Chẩm Thanh rời đi, Hạ Lan cũng rất muốn nói “hay là đưa ta theo cùng luôn đi”! Hắn không dám đối mặt với Tần Dư đã tỉnh lại á á á!

Trong phòng rơi vào sự yên tĩnh quái dị, Tần Dư bỗng mở miệng nói: “Ngươi…”

Nhưng không đợi Tần Dư nói xong, trong lòng Hạ Lan đã sụp đổ, nói thẳng: “Ta đi làm ít thức ăn cho ngươi.” Hắn nói xong bèn lập tức biến mất.

Tần Dư hơi cau mày, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, bắt đầu tĩnh tọa.

Cho đến khi lại có tiếng động vang lên trong phòng lần nữa, không cần mở mắt ra, Tần Dư cũng biết đó là ai.

Tần Dư vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, nhưng ngoài miệng lại nói thẳng: “Ngươi không cần ngại, chỉ là tình thế bắt buộc thôi.”

Giọng nói quen thuộc, lời nói đúng như trong dự đoán, Hạ Lan đã điều chỉnh lại tâm trạng nhưng nghe xong vẫn thấy khó chịu. Sao có thể không ngại được chứ, nhưng đối phương đã nói như vậy, hắn còn có thể nói gì đây, dù sao vẫn là hắn được lợi mà. Hạ Lan vò đầu bứt tai một hồi mới tiến lên trước một bước, nói: “Chuyện này đều là do ta, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu như ngươi tức giận, ngươi muốn giết hay muốn lóc thịt ta cũng được.”

Tần Dư cười giễu một tiếng, hắn mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng vẫn không thay đổi: “Ngươi bị ngu à? Nếu bây giờ ta muốn giết ngươi hay lóc thịt ngươi, vậy ta cứu ngươi làm gì? Đều là huynh đệ cả, không cần câu nệ như thế.”

Tuy ngoài mặt, Tần Dư chưa bao giờ thừa nhận bọn họ là huynh đệ tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn ngầm thừa nhận vậy. Nhưng bây giờ lại đột nhiên nghe hắn nói thế, nhất thời khiến Hạ Lan có cảm giác hai tiếng “huynh đệ” này nghe thật chói tai.

Là huynh đệ nên có thể như thế sao? Hạ Lan không khỏi nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, trong lòng nghẹn một đống nghi vấn, sao hắn lại không phản kháng? Tuy sau khi bị mình bắt nạt một cách tàn nhẫn, hắn cũng từng phản kháng, nhưng lúc đầu đúng là dáng vẻ hiến thân mà. Cứ coi như là vì cứu mình, nhưng sao Tần Dư có thế tiếp nhận chuyện này dễ dàng thế chứ.

Lỡ như không phải là mình thì sao, lỡ như đó là Chiến Uyên hay Liễu huynh thì sao, lỡ như… Hạ Lan thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh Tần Tử Xuyên lấy dáng vẻ như thế để cứu huynh đệ khác.

Trong lòng Hạ Lan thấy sai sai, không nhịn được hỏi: “Lão Tần, ngươi thật rộng lượng, lẽ nào nếu có huynh đệ khác bị thế, ngươi cũng sẵn lòng cứu giúp như vậy sao?”

Hạ Lan hỏi xong đã lập tức thấy hối hận, không hiểu sao trong lòng hắn đột nhiên thấy có chút bực dọc. Rõ ràng mình là người được cứu, nhưng lại thấy không được tự nhiên.

Tần Dư thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Hạ Lan, mình cứu hắn, mà hắn lại còn nói ra lời châm chọc như vậy, đúng là bị tức đến bật cười, hắn nói: “Có phải là đầu óc ngươi hỏng rồi không? Rộng lượng ư? Nếu không rộng lượng thì phải thế nào? Dùng cái chết đe dọa để cho ngươi chịu trách nhiệm với ta sao? Ngươi xem ta là thứ gì hả?”

Mặc dù đã quen với cách ăn nói của Tần Dư, nhưng lúc này Hạ Lan lại cảm thấy trong lòng bức bối khó chịu, giống như hắn mới là cái người bị ăn xong rồi lập tức bị bỏ rơi vậy.

“Nếu ngươi muốn ta chịu trách nhiệm với ngươi, vậy ta sẽ chịu!” Hạ Lan không nhịn được trả lời.

Trong nháy mắt, Tần Dư bị chọc giận, giơ tay lên ném đồ về phía Hạ Lan: “Cút ra ngoài, đừng để ta hối hận vì đã cứu ngươi.”

Hạ Lan ung dung chụp lấy, dường như cảm xúc lúng túng đã bị một hồi đối chọi gay gắt như thế hóa giải. Hắn ngước lên nhìn, bộ dáng phẫn nộ của Tần Dư rơi vào mắt Hạ Lan lại có vẻ hết sức sinh động, mỹ nhân giận tái mặt, y hệt dáng vẻ nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn hắn vào lúc đó.

Trong lòng Hạ Lan bỗng dấy lên niềm vui khó hiểu: “Ta không đi ra ngoài, đại phu đã nói, mỗi ngày đều phải bôi thuốc cho ngươi.”

Lúc đầu, khi nghe được hai chữ “bôi thuốc”, Tần Dư vẫn còn chưa phản ứng kịp, sau khi hiểu ra, trong mắt hắn đã tràn đầy sát khí.

Lúc ấy cứu người đương nhiên là hắn không oán trách, không hối hận, cũng không có ý định truy cứu trả thù, cứ coi là quá trình giải độc, kết thúc rồi là xong.

Kết quả là, không biết tên Hạ Lan này nổi điên cái gì, rõ ràng là bình thường rất biết ăn nói, không hóa giải được sự lúng túng thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn nói mấy lời kích thích người ta như vậy, đây là lời mà giữa hai người có mối quan hệ khó xử như họ có thể nói ra sao?

Tần Dư đang đầy bụng lửa giận, lúc này càng bị Hạ Lan đốt cho cháy mạnh lên. Không thể không nói, Hạ Lan quả là có thiên phú độc nhất vô nhị trong phương diện chọc giận Tần Dư.

Tần Dư không để ý đến nội thương, lập tức nhảy lên tấn công Hạ Lan.

Trước đây, sau khi chọc Tần Dư giận, Hạ Lan sẽ cụp đuôi chạy trốn, nhưng lần này, hắn không bỏ chạy mà đối diện đón đánh, gần như là không cho Tần Dư có cơ hội ra tay đã bắt lấy cổ tay hắn, nói: “Đừng dùng nội lực, ngươi còn có nội thương đó!”

“Cút ngay!” Bây giờ Tần Dư không thể chịu nổi những đụng chạm của Hạ Lan, như vậy sẽ khiến hắn nhớ tới những hình ảnh kia.

Nhưng Hạ Lan không cút, ngược lại, hắn mặt dày nói: “Vết thương này do ta tạo ra, dĩ nhiên sẽ do ta xử lý, ngươi phản ứng lớn vậy làm gì? Vừa rồi là ai đã nói không cần ngại hả? Đều là huynh đệ tốt cả, đừng câu nệ mà.” Hắn nói xong còn tiện tay vỗ mông Tần Dư một cái.

Tần Dư không dám tin nhìn Hạ Lan, chỉ thấy hắn xích lại gần, nói: “Vết thương chỗ đó rất nghiêm trọng, ngươi đừng lộn xộn nữa, ta bôi thuốc cho ngươi.”

Sắc mặt Tần Dư chuyển dần từ màu xanh thành màu đen, chỉ nghe trong phòng vang lên một trận tiếng binh binh bang bang, sau đó Hạ Lan bị đá ra khỏi phòng.

Hạ Lan xoa xoa cái eo bị đạp đau, lại ngồi xuống bậc thang bên cửa lần nữa, tiếp tục than thở không ngừng.

Mặc dù có chết hắn cũng không muốn thừa nhận, dường như sau khi Tần Dư tỉnh dậy, tình trạng của mình vẫn không chuyển biến tốt lên, mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn. Bây giờ nhìn thấy Tần Dư càng lạnh lùng kiêu ngạo, hắn lại càng nhớ tới dáng vẻ Tần Dư với khóe mắt rưng rưng nằm dưới thân hắn, khiến cho hắn… hưng phấn không thôi.

Mặc niệm cho cái cơ thể không biết tiết tháo của mình, quá tệ.

Bên kia, Liễu Chẩm Thanh định sang chăm nom Hoắc Phong Liệt, nhưng Việt Húc Thiển cảm thấy y không nên nhìn thấy hình xăm trên người Hoắc Phong Liệt, cho nên đã kiếm cớ để kéo dài thời gian. Đến khi đưa Hoắc Phong Liệt về nằm trên giường, Việt Húc Thiển mới rời đi.

Liễu Chẩm Thanh ngồi bên mép giường, giúp Hoắc Phong Liệt lau khô tóc đang ướt, vừa lau vừa nghĩ tới tình huống giữa Hạ Lan và Tần Dư mà mình vô tình biết được. Y càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lẽ thường, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Tần Dư có vẻ rất đau. Liễu Chẩm Thanh suy nghĩ lung tung, không nhịn được muốn nói chuyện này với Hoắc Phong Liệt, nhưng thấy dáng vẻ hồng hào của Hoắc Phong Liệt do mới ngâm nước tắm xong, y bỗng nhớ đến lần mớm thuốc đó.

Liễu Chẩm Thanh lúng túng mím môi, càng nghĩ mặt càng đỏ, vô thức đưa tay ra, chọc chọc vào đôi môi kia một chút.

Ngay sau đó, y nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên: “Thanh ca?”

Trong nháy mắt, Liễu Chẩm Thanh giật mình nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn đang nhìn y bằng đôi mắt đen nhánh trong suốt như đá Obsidian. Gò má hắn hồng hồng, không biết là do bị bệnh hay là do ngượng ngùng, bởi vì lúc này, ngón tay của Liễu Chẩm Thanh vẫn còn để ở khe hở giữa hai môi của Hoắc Phong Liệt. Hắn vừa mở miệng, ngón tay của y lập tức sượt vào trong miệng hắn.

Đầu ngón tay Liễu Chẩm Thanh nóng lên, y bị dọa sợ nên nhanh chóng rút tay lại, khó xử nhìn Hoắc Phong Liệt, xấu hổ hệt như lúc làm chuyện xấu thì bị bắt quả tang tại trận.

Mà Hoắc Phong Liệt chỉ hơi sửng sốt nhìn y một hồi, ngay sau đó, hắn đột nhiên đứng phắt dậy nắm bả vai Liễu Chẩm Thanh, nói: “Thanh ca, huynh sao rồi? Có bị thương không?”

Chương kế tiếp