Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 62
Lần này vừa vặn nắm vào bả vai của Liễu Chẩm Thanh, nghe tiếng y hô đau, sắc mặt Hoắc Phong Liệt lập tức tái nhợt, hắn vội vàng buông tay ra.

“Thanh ca, bả vai…” Hoắc Phong Liệt sốt ruột nói.

Nghe thấy Hoắc Phong Liệt hỏi, Liễu Chẩm Thanh mới nghi hoặc, người này quên bả vai y bị thương à?

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh xấu hổ một hồi, Hoắc Phong Liệt cho rằng vết thương có vấn đề gì, ngay lập tức đứng dậy đi tìm đại phu.

Nhưng lại bị Liễu Chẩm Thanh ngăn lại.

“Ta không có chuyện gì, nhị cẩu, ta hỏi đệ, chuyện bị hôn mê lúc trước, đệ có còn nhớ rõ không?”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt: "Ta thấy huynh nhảy xuống nước nên muốn cứu huynh..." Nói tới đây, Hoắc Phong Liệt hơi hơi nhíu mày, có vẻ ký ức đến đây là dừng lại.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh giật một cái: "Không nhớ sau đó đã xảy ra chuyện gì à?"

Hoắc Phong Liệt nghiêm mặt nói: "Sau đó thì sao? Có phải đệ đã làm huynh bị thương? Để đệ xem vết thương của huynh…”

Nhìn bộ dạng Hoắc Phong Liệt không giống như đang nói dối, Liễu Chẩm Thanh nhất thời cảm thấy phiền muộn. Sao y dám để hắn nhìn vết thương, bên cạnh vết thương còn có vết cắn đó.

Liễu Chẩm Thanh cố nhịn, chỉ đành kể lại việc Hoắc Phong Liệt đã mất kiểm soát và giết chết hai ác nhân kia, sau đó bất tỉnh rồi được y đưa đến đây, tình cờ gặp Việt Húc Thiển.

“Việt Húc Thiển?” Hoắc Phong Liệt kinh ngạc.

Đúng lúc này có người đẩy cửa vào: “Tỉnh rồi à? Đúng lúc thuốc đã nấu xong, nếu không ta thật sự không biết đút thuốc cho huynh kiểu gì. Huynh phòng bị như vậy, vừa rồi lúc cho huynh tắm thuốc, đại phu muốn để huynh ăn nhân sâm, huynh sống chết cũng không chịu mở miệng ra.”

Theo lời trêu chọc vang lên là Việt Húc Thiển áo trắng đang tự bưng thuốc vào.

Mà Liễu Chẩm Thanh nghe được những lời này thì không khỏi xấu hổ, còn nói nữa, mắc gì cái ký ức này chỉ có mỗi mình y nhớ chứ, phiền phức!

Hoắc Phong Liệt nhìn thấy người bạn thuở nhỏ đã lâu không gặp, hiếm khi trên mặt xuất hiện vẻ khác lạ.

“Uống thuốc trước đã.” Việt Húc Thiển đi đến mép giường, đưa chén thuốc qua.

Hoắc Phong Liệt nhận chén thuốc nhưng chưa uống ngay mà hỏi: “Húc Thiển, có thể gọi đại phu đến được không?”

Lời này vừa nói ra, Liễu Chẩm Thanh và Việt Húc Thiển lập tức lo lắng, tưởng Hoắc Phong Liệt cảm thấy không khỏe.

Việt Húc Thiển vừa định phái người gọi đại phu đến thì thấy Hoắc Phong Liệt quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Mời đại phu đến xem vết thương của huynh.”

Việt Húc Thiển sửng sốt, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh cũng đang sửng sốt không kém.

Liễu Chẩm Thanh vội vàng xua tay nói: "Không cần, hiện tại không đau, không sao."

Hoắc Phong Liệt cau mày nhìn Liễu Chẩm Thanh, tỏ vẻ không tán thành, trong khi Việt Húc Thiển nhìn huynh đệ mình với vẻ thích thú. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Hoắc Phong Liệt, đổi lại là bản thân bị thương bị đau, mình mà bảo không cần đại phu thì Hoắc Phong Liệt sẽ không lắm miệng nữa, độ quan tâm chỉ đến đó thôi, nhưng bây giờ hắn có vẻ quan tâm tới Liễu Chẩm Thanh hơi quá mức.

Trước đó hôn mê còn luôn miệng kêu Thanh ca, tất nhiên hắn biết Hoắc Phong Liệt gọi Thanh ca là ông nào, bây giờ lại lo lắng cho một vị công tử Liễu gia khác, thế là sao?

Thấy Hoắc Phong Liệt còn định khuyên nhủ tiếp, Liễu Chẩm Thanh liền giận sôi máu.

Vốn dĩ muốn chờ hắn hồi phục một chút rồi mới chất vấn, nhưng lúc này, Liễu Chẩm Thanh dần dần lạnh mặt, nói: “So với Hoắc huynh thì ta khỏe hơn nhiều, nếu không phải mời danh y đến khám thì ta cũng không biết bệnh cũ của Hoắc huynh lại nghiêm trọng như vậy, thực sự chưa từng nghe Hoắc huynh nhắc tới.”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, thấy Liễu Chẩm Thanh híp mắt, rõ ràng là đang ôm hận, hắn không biết nên làm sao, chỉ đành im lặng ngoan ngoãn uống thuốc, cố gắng biện hộ: “Ta mang theo thuốc do đại tẩu làm, sẽ không sao đâu.”

Tất nhiên hắn biết nếu đại phu bình thường nhìn thấy tình trạng của hắn thì sẽ miêu tả thành cái dạng gì, cũng biết một khi Liễu Chẩm Thanh nghe được tất sẽ tức giận.

Hoắc Phong Liệt không muốn khiến Liễu Chẩm Thanh lo lắng, hắn rất hiểu y, người này thích nhất là ôm trách nhiệm vào người, nếu biết bệnh tình của hắn thì chắc chắn sẽ buồn rầu tự trách mình không học y cho tốt, sau đó ngày ngày ghi nhớ trong lòng. Hắn không muốn gia tăng gánh nặng trong lòng cho Liễu Chẩm Thanh.

“Không sao thì sẽ biến thành bộ dạng như hiện tại à?” Liễu Chẩm Thanh không vui.

Việt Húc Thiển cũng nghiêm túc nói: “Phong Liệt, huynh đừng gạt ta, danh y đã kiểm tra thân thể của huynh, nói cho chúng ta biết về tình trạng sức khỏe của huynh rồi. Vết thương đã khiến tình trạng của huynh tồi tệ thêm, tình huống thật sự không lạc quan, đây không phải trò đùa đâu."

Hoắc Phong Liệt đối mặt hai người, chỉ có thể thản nhiên nói: “Tật ra lần này ta xuống phía Nam cũng là tiện đường đi gặp sư phụ của đại tẩu nhà ta.” Hoắc Phong Liệt nói xong bèn liếc nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên không ngoài dự đoán.

“Là thần y trong lời đồn kia sao?” Việt Húc Thiển hỏi.

Hoắc Phong Liệt gật đầu: “Tình trạng hiện tại của ta vẫn trong tầm kiểm soát, trước mắt sẽ không có vấn đề gì. Lần này là do ngoài ý muốn gặp phải cao thủ xa lạ, cho nên… Đừng lo lắng.”

Lúc Hoắc Phong Liệt nói đừng lo lắng, Việt Húc Thiển còn tưởng là đang nói với mình, kết quả khi hắn đảo mắt nhìn qua thì không ai tiếp lời.

Chỉ thấy huynh đệ tốt của hắn đang nhìn Liễu Chẩm Thanh bằng ánh mắt thuần lương vô tội, dường như còn mang theo ý lòng.

Vốn hắn đang lo lắng sức khỏe của Hoắc Phong Liệt, nhưng lúc này đã bị hình thức hai người ở chung hấp dẫn tầm mắt, quả thực càng xem càng không hiểu.

Liễu Chẩm Thanh rũ mắt suy tư một hồi: “Vậy tạm hoãn việc tra án đi, chúng ta đưa huynh đi khám bệnh trước.”

Hoắc Phong Liệt lại nhíu mày nói: “Có thể tiến hành đồng thời, hiện giờ chúng ta đang bị người đuổi giết, chứng minh đối phương đang nóng nảy, án này không thể trì hoãn, huynh hiểu mà.”

Liễu Chẩm Thanh lại kiên định lắc đầu, đương nhiên y biết, nếu là trước kia thì y sẽ không xử trí theo cảm tính, nhưng giờ đã liên quan đến an toàn tính mạng của Nhị Cẩu. Y không còn là Liễu tướng gia, cái gì cũng không quan trọng bằng người y để ý.

Thấy hai người giằng co, Việt Húc Thiển nói: “Không bằng đưa địa chỉ cho ta, ta phái người mời ông ấy đến, vừa vặn để huynh dưỡng thương ở chỗ này."

“Thần y tiền bối sẽ không dễ dàng ra khỏi cửa đi khám, ngay cả ta cũng chỉ có thể đến xin chữa bệnh." Hoắc Phong Liệt giải thích.

Liễu Chẩm Thanh nghĩ một hồi rồi nói: “Ta sẽ viết một phong thư gửi cho thần y, ông ấy nhìn thấy, không chừng sẽ đồng ý đến.”

Việt Húc Thiển kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh, cảm thấy giọng điệu này không khỏi quá lớn mật. Hoắc Phong Liệt còn không mời được người, chỉ một lá thư của y mà có thể mời đến sao? Hắn không khỏi đưa mắt ám chỉ với Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt lại do dự nói: “Chẳng lẽ huynh muốn…”

Liễu Chẩm Thanh đoán Hoắc Phong Liệt nghĩ là y sẽ tiết lộ danh tính cho sư phụ, y chỉ cười bảo: “Tuy rằng Thần y tiền bối không thích tiếp xúc với người khác, nhưng lại vô cùng si mê y thuật. Ta mới xem qua một ít kỹ thuật chữa trị mới lạ, có thể gửi tiền bối xem thử, tiền bối thấy hứng thú thì tự nhiên sẽ đến.”

Tuy rằng không kế thừa được y thuật của sư phụ, nhưng Liễu Chẩm Thanh quá hiểu cách làm thế nào để lừa gạt ông lão, việc chữa trị tạm thời giải quyết như vậy.

Việt Húc Thiển nói: “Phải rồi, lúc nãy các huynh nói án kiện là cái gì? Có liên quan đến mấy vụ án lớn được đồn đại cách đây không lâu à? "

Hai tháng liên tiếp xảy ra rất nhiều vụ án lớn, dân chúng bàn tán rôm rả, ai nấy đều ca tụng đương kim hoàng đế.

Hai người nhìn nhau, Hoắc Phong Liệt là người đầu tiên hỏi: "Húc Thiển, huynh tới đây làm gì?"

Việt Húc Thiển nói: “Thăm người thân, nơi này vốn là biệt viện của thân thích nhà ta.”

“Vậy huynh có quen thuộc với nơi này không?”

“Hải sản ở đây rất ngon, ta đến đây thường xuyên, cũng xem như quen thuộc. Sao vậy?”

Lúc này Hoắc Phong Liệt mới giải thích vì sao họ đuổi đến được đây.

Chỉ nói đến hướng đi của số tiền, không nhắc đến phản tặc.

Nhưng lúc này Việt Húc Thiển đột nhiên mở miệng: “Trùng hợp vậy sao? Lẽ nào… là định tạo phản.”

Hai người đều giật mình, hỏi sao Việt Húc Thiển lại nói như vậy.

Trong mắt Việt Húc Thiển lóe lên vẻ lạnh lẽo, hắn nói: “Phủ Dương Côn không có cái gì khác, nhưng có rất nhiều mỏ. Khai khoáng, vận chuyển quặng, rèn sắt, chế tạo vũ khí đều cần rất nhiều tiền. Mấy năm qua, phủ Dương Côn có một người đột nhiên trở nên nổi bần bật, hơn nữa hầu hết các phương tiện qua lại đều có liên quan đến châu Thông Mậu. Liên hệ qua lại, dùng tiền tham ô để tự mình chế tạo vũ khí, không phải là tạo phản thì là gì? "

“Người nào?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

Việt Húc Thiển cười lạnh một tiếng, nói: “Một vị hoàng thân quốc thích đã suy vong mấy đời, tổ tiên có một vị công chúa, hiện tại xưng là Tề Dương hầu."

Tề Dương Hầu, hai người chưa từng nghe qua, quả nhiên là xuống dốc thật.

“Người này tham tài háo sắc, không có bản lĩnh hay tài cán gì, lương bổng hàng tháng không đủ tiêu, không có quyền lực, không biết kiếm tiền, chẳng qua dã tâm không nhỏ, suốt ngày mơ mộng. Đại khái một hay hai năm trước đột nhiên bắt đầu mua khu mỏ, chiêu mộ thợ rèn, tiêu tiền như nước mà chẳng thấy thành phẩm, thế mà Hầu gia càng ngày càng xa hoa lãng phí. Ta cũng xem như có giao thiệp với gã ở nơi phong nguyệt, đàm phán này kia còn tạm, nhưng trên thực tế lại là một tên ngu xuẩn. Gã không giống như một kẻ thông minh để có thể xác định lộ tuyến của các huynh mà bố trí ám sát đâu.” Việt Húc Thiển đơn giản phân tích một hồi rồi nói: “Cho nên phía sau gã hẳn là có người khác.”

Liễu Chẩm Thanh và Việt Húc Thiển có tư duy giống nhau, y nói thẳng: “Bọn ta cần biết những binh khí sau khi chế tạo được vận chuyển đến đâu.”

Mà tất nhiên nơi đó có khả năng cao nhất là nơi phản tặc tụ tập.

“Vậy đi, nếu hai huynh đều bị thương thì chuyện này ta sẽ giúp hai người làm, các huynh dưỡng thương cho tốt.” Việt Húc Thiển ung dung nói: “Hơn nữa có người muốn giết các huynh, tốt nhất mượn cơ hội lần này ẩn giấu hành tung, đừng ra mặt, trước khi vết thương tốt lên thì cố đừng rời khỏi biệt viện này.”

Từ vài lần nói chuyện cùng nhau, Liễu Chẩm Thanh có thể cảm nhận được tính cách Việt Húc Thiển không tệ, làm việc đâu vào đấy, phản ứng nhanh nhạy, đầu óc cũng khôn khéo, cho nên y cũng không phản đối giao việc cho hắn làm.

“Vậy giao cho huynh.” Hoắc Phong Liệt thấy Liễu Chẩm Thanh không phản đối bèn gật đầu đồng ý, rõ ràng cũng tín nhiệm năng lực của Việt Húc Thiển.

Việt Húc Thiển nói đến đây bèn cười nói: “Liễu công tử, ta muốn tâm sự riêng với Hoắc Phong Liệt.”

Hoắc Phong Liệt vừa định nói không cần phải kiêng dè, Liễu Chẩm Thanh đã đứng dậy trước: “Vừa lúc ta phải đi giải thích kế hoạch của chúng ta với nhóm Hạ huynh.”

Hoắc Phong Liệt nghe thế đành gật đầu.

Đến lúc người đã rời đi, Việt Húc Thiển mới nói mấy câu nghiêm túc, hỏi thăm tình hình của Hoắc Phong Liệt ở kinh thành rồi thái độ hiện tại của hoàng thượng đối với Trấn Quốc đại tướng quân, tại sao lại xuống phía nam tiếp nhận một vụ án tốn công vô ích như vậy, có thật sự là phản tặc hay không?

Chuyện nói được thì Hoắc Phong Liệt sẽ nói, nhưng tất nhiên mật lệnh của hoàng đế không thể lộ ra ngoài. Việt Húc Thiển nhìn bộ dạng cứng đầu của Hoắc Phong Liệt, nói: “Hoắc gia các huynh thật đúng là… Thôi, không nói cái này nữa, nói đến Liễu công tử đi.”

“Cái gì?”

“Huynh còn hỏi ta cái gì? Bên cạnh huynh đột nhiên lại có thêm một người, lại còn là họ Liễu, dựa theo bối phận mà nói…Y và Liễu Chẩm Thanh hẳn là anh em họ.”

Việt Húc Thiển vuốt cằm nói: “Hai người các huynh, rốt cuộc có quan hệ gì?”

Hoắc Phong Liệt vô cảm nhìn Việt Húc Thiển. Xem như Việt Húc Thiển khá hiểu Hoắc Phong Liệt, mỗi khi hắn nhìn người ta như vậy, khóe miệng rủ xuống cũng là lúc không muốn nói nhiều nữa.

Nhưng Việt Húc Thiển cũng không dễ dàng bỏ qua: “Nhiều năm như vậy mà huynh vẫn luôn cô đơn, người khác không biết vì cái gì nhưng ta biết. Đột nhiên có một tiểu công tử như vậy yêu thích huynh, đây không giống như việc mà huynh sẽ làm, trừ phi huynh..”

“Ai nói y thích ta?” Hoắc Phong Liệt lại trực tiếp ngắt lời.

Việt Húc Thiển sửng sốt nói: “Ở kinh thành loan tin……”

“Y mất trí nhớ, y cũng không phải là y của trước đây, càng không thích ta.” Hoắc Phong Liệt dứt khoát nói.

Việt Húc Thiển nhướng mày, phán đoán của hắn không đơn giản như lời đồn đại.

Nhưng Hoắc Phong Liệt đã nói lời chắc chắn như vậy càng khiến Việt Húc Thiển thêm tò mò mối quan hệ giữa bọn họ. Hắn thăm dò: “Nếu đã không thích, vậy một công tử giàu có như y lại cực khổ theo huynh đi mạo hiểm?”

“Y vốn dĩ muốn xuống phía nam, chuyện trong nhà có dính dáng đến án kiện, hơn nữa…Là ta bắt y phải ở lại.” Hoắc Phong Liệt nói đến đây, sắc mặt trầm xuống, nếu sớm biết sẽ nguy hiểm như vậy…

Lời nói của Hoắc Phong Liệt đã xác nhận một số phỏng đoán của Việt Húc Thiển, một người như Hoắc Phong Liệt làm sao có thể ép buộc người khác ở bên cạnh mình?

Tuy rằng tiếp xúc không nhiều nhưng vị Liễu công tử này cho hắn cảm giác rất giống với Liễu Chẩm Thanh, vậy là Hoắc Phong Liệt không chịu được mới chạy đi tìm thế thân?

Việc này cũng không giống việc Hoắc Phong Liệt sẽ làm, nhưng thật sự Việt Húc Thiển cũng không còn suy đoán nào thích hợp hơn. Còn về việc Hoắc Phong Liệt nói người nọ không thích hắn, Việt Húc Thiển có hơi không tin.

Ở một vài suy nghĩ, Việt Húc Thiển và Bạch Tố rất giống nhau, mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu có thể giúp cho quãng đời còn lại của Hoắc Phong Liệt không còn phải sống cô độc, tất là chuyện tốt.

Việt Húc Thiển đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Hoắc Phong Liệt hỏi: “Đúng rồi, thân thích huynh nói là ai, ngày mai ta sẽ đi chào hỏi."

Rốt cuộc Việt gia và Hoắc gia liên hôn nhiều, rất nhiều người đều là họ hàng chung. Đã tới chỗ người ta dưỡng thương, không chào hỏi một tiếng thì không phải phép.

Việt Húc Thiển đột nhiên nhướng mày cười nói: “Không có gì, là người quen, nếu cô cô biết tình huống của huynh thì sẽ đến thăm huynh.”

“Người quen?”

Việt Húc Thiển híp mắt nói: “Là cô nhỏ của ta, hồi nhỏ huynh từng gặp qua.”

Hoắc Phong Liệt nghe vậy, nháy mắt sắc mặt đã trở nên gượng gạo: “Thì ra là cô nhỏ.”

Việt Húc Thiển không nhịn được cười ra tiếng: “Nhìn biểu cảm của huynh, chẳng lẽ còn ghen với cô cô sao?”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt cứng đờ: "Không có.”

Việt Húc Thiển suýt ôm bụng cười, nếu không phải lúc nhỏ ở cùng với Hoắc Phong Liệt, hắn cũng biểu hiện quá rõ ràng, Việt Húc Thiển sẽ không phát hiện ra dã tâm của trúc mã nhà hắn lại lớn như vậy.

“Huynh lại không phải không biết, cô nhỏ của ta đã sớm gả chồng, lúc trước người nọ không đáp lại cô cô, cô cô cũng không ngốc nghếch vô vọng chờ đợi nhiều năm giống như ai đó.”

Việt Húc Thiển liếc mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, thấy sắc mặt của hắn cũng không có nhiều thay đổi, xem ra tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, không còn cố chấp, có lẽ là đã tìm được thế thân hoàn hảo rồi.

“Mấy năm trước dượng qua đời, cô nhỏ dẫn theo con sống ở nơi này, ta thường xuyên qua đây thăm cô cô. Đúng rồi, trước đó không lâu. hình như Hoắc đại tẩu

cũng có ghé thăm nơi này, hai người còn gặp mặt, không nghĩ tới chớp mắt huynh lại tới đây. Chờ huynh khỏe hơn, cô cô sẽ ghé thăm huynh.”

“Không cần đâu, để ta đi thăm cô cô thì tốt hơn.”

"Vậy cũng tốt, dù sao cũng có khách khác nữa, gặp mặt không tiện." Việt Húc Thiển gật đầu nói.

Phía bên kia, Liễu Chẩm Thanh lại đến sân cách vách. Sau khi vào cửa, y đã thấy một hình ảnh tương tự, nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mà lại có cái mũi bầm tím và sưng tấy của Hạ Lan, Liễu Chẩm Thanh còn hoài nghi bản thân bị ảo giác.

“Làm sao vậy? Bị Tần huynh đánh?” Rốt cuộc ở chỗ này không có người thứ hai có khả năng ra tay với Hạ Lan như vậy.

Hạ Lan ngồi ở bậc thang, thở dài một hơi nói: “Huynh nói ta có oan uổng hay không, ta chỉ muốn giúp hắn bôi thuốc, vậy mà hắn dám đánh ta, lão Tần chẳng có lương tâm gì cả.”

Hắn vừa dứt lời, cánh cửa phía sau đã “uỳnh” một tiếng, giống như có thứ gì đó bị ném ra do tức giận, hình như Tần Dư đã tỉnh, hơn nữa còn nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh giật giật, cảm giác như bọn họ đã trở lại hình thức ở chung ban đầu, mà Hạ Lan hỗ trợ bôi thuốc là vì lòng tốt, tại sao Tần Dư lại tức giận đến như vậy, chẳng lẽ…Bị bắt làm chuyện như vậy nên tâm lý còn chưa thích ứng được?

Nếu hai người kia không có tình cảm mà chỉ là huynh đệ, như vậy… quả thực là xấu hổ không thể tưởng tượng nổi.

“Ta khuyên huynh trong khoảng thời gian này đừng có đi chọc giận huynh ấy.” Liễu Chẩm Thanh cười gượng nói.

“Thật oan uổng cho ta, đấy là huynh chưa thấy cảnh ta quan tâm hắn như con trai, hắn không vui thì lại đánh ta như cháu trai đấy.”

“Nghe so sánh của huynh, ta thấy huynh ấy đánh huynh cũng chẳng sai đâu.” Liễu Chẩm Thanh bị mạch não của Hạ Lan làm cạn lời, không phải là hắn cố tình chọc giận Tần Dư đấy chứ.

Quả nhiên bên trong lại truyền ra tiếng cái gì đá cửa.

“Đừng có đạp, ở đây là nhà của người khác, đạp hư phải đền tiền.” Hạ Lan cà lơ phất phơ nói, xong lại hỏi Liễu Chẩm Thanh: “Huynh không cần phải trở về chăm sóc Chiến Uyên à? Sao lại tới đây?”

Liễu Chẩm Thanh nói: “À, Hoắc huynh tỉnh rồi.”

Lời vừa dứt, Hạ Lan đang muốn hỏi một câu thì kinh ngạc, sau đó nghe phía sau đột nhiên có tiếng mở cửa, Tần Dư đứng ngay đó.

Hạ Lan cả kinh, nhảy dựng lên nói: “Tại sao ngươi lại xuống giường rồi? Đại phu nói ngươi không nên đi lại.”

Lúc trước đánh hắn thôi thì bỏ đi, lúc sau vẫn luôn dùng phương thức cãi nhau để làm bạn với Tần Dư, Tần Dư còn không có sức xuống giường đánh hắn, làm sao bây giờ lại ra đây.

Tần Dư không thèm nhìn Hạ Lan một cái, trực tiếp hỏi: “Chiến Uyên tỉnh rồi? Vết thương thế nào?”

Giọng điệu quan tâm đó lập tức khiến Hạ Lan thấy khó chịu trong lòng. Cho nên là vừa nghe thấy tin tức của Chiến Uyên thì đã ra đây? Nằm ở bên trong thì không nghe thấy chắc?

Liễu Chẩm Thanh nói với Tần Dư về kế hoạch chữa trị cùng với đề xuất trợ giúp của Việt Húc Thiển.

“Sức khỏe Chiến Uyên quan trọng, những chuyện khác để nói sau.” Tần Dư nói.

Vốn Hạ Lan cũng định nói như vậy, nhưng nghe Tần Dư nói y đúc thì hắn lại cảm thấy hụt hẫng.

Tần Dư và Hạ Lan chỉ có thể hòa hợp khi bàn về chính sự.

Tần Dư nhíu mày nói: “Chế tạo binh khí…Nếu cái này là thật thì chính xác là tạo phản, nhưng sao lại hoàn toàn giao cho Việt gia?”

Nói nghe có vẻ khó chịu, nhưng Tần Dư xuất thân từ Đông Xưởng, ngoại trừ những người hắn đã thừa nhận, kẻ khác có thân phận thế nào thì hắn cũng sẽ theo bản năng phòng bị nhiều hơn.

Tất nhiên Hạ Lan hiểu được ý nghĩ của Tần Dư: “Vết thương của ta nhẹ, cùng hành động thì chắc là không có vấn đề gì, hơn nữa bọn họ cũng cần có người nắm rõ mọi chuyện, chứ không thì nếu gặp phải tình huống bất ngờ sẽ chẳng biết nên làm sao.”

Tần Dư nghe ý của Hạ Lan thì gật đầu.

Thấy Tần Dư đột nhiên đáp lại mình, Hạ Lan vô cớ kích động, trực tiếp nói: "Lão Tần, ngươi trở về giường nằm đi, đứng lâu quá không tốt, bây giờ ta lập tức đi tìm Việt Húc Thiển nói rõ kế hoạch.”

Tần Dư sửng sốt, mấp máy miệng, muốn nói với Hạ Lan rằng thật ra vết thương của hắn nên dưỡng thêm hai ngày, không cần vội.

Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Hiện giờ Việt công tử đang ôn chuyện cùng Hoắc Huynh, vẫn nên chờ một chút nữa đi.”

“Cũng đúng, bọn họ là bạn bè nhiều năm, đã gặp thì tất nhiên sẽ có nhiều điều muốn nói.” Nói xong lời này, đột nhiên Hạ Lan trêu ghẹo Liễu Chẩm Thanh: “Huynh đã nghe về giao tình giữa hai nhà Hoắc - Việt chưa?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu, đương nhiên là y biết.

“Ta nói cho huynh một bí mật, từng có trưởng bối Hoắc gia muốn cho Việt Húc Thiển và Chiến Uyên liên hôn đó.” Hạ Lan bát quái.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Việt Húc Thiển là nam.”

“Tất nhiên ta biết, nhưng lúc đó không phải Hoắc gia không có sự lựa chọn sao? Nam cũng không có vấn đề gì cả.” Hạ Lan cười nói: “Cho nên huynh đã để mắt tới Chiến Uyên thì đừng để bị cướp. Rốt cuộc hai người kia vẫn có tình nghĩa lúc nhỏ.”

Liễu Chẩm Thanh bất lực liếc nhìn Hạ Lan: “Cái này huynh yên tâm, tuyệt đối không có khả năng.”

Người Nhị Cẩu thích là y, sao có thể có tình cảm như vậy với Việt Húc Thiển, đó chỉ là tình huynh đệ mà thôi.

Hạ Lan lại cười nói: “Lần này sao huynh không nói là không có hứng thú với Chiến Uyên nữa?”

Liễu Chẩm Thanh nghẹn lại: “Không có!” Nói xong bèn xấu hổ, cáo từ rời đi.

Hạ Lan cười không ngừng, xoay người nhìn Tần Dư đang lạnh lùng nhìn hắn, Hạ Lan lập tức nịnh nọt bước tới định dìu người: “Ta đưa ngươi về nằm.”

Tần Dư tránh né đụng chạm: “Lại lấy tin đồn để lừa người.”

Hạ Lan nhướng mày nói: “Ta gọi cái này là xúc tiến tình cảm.” Nói xong, hắn không khỏi nhìn quét qua mặt Tần Dư, dò hỏi: "Ngươi đang bênh vực Liễu huynh, hay là ngươi không vui khi ta nói Chiến Uyên có thể có quan hệ gì đó với Việt tiên sinh thế?"

Tần Dư khó hiểu nhìn Hạ Lan: “Nhàm chán.” Nói xong, đang định đi thì bị Hạ Lan nắm lấy cổ tay.

Bước chân Tần Dư lảo đảo, hắn quay đầu nhìn người nọ, vẻ mặt Hạ Lan vẫn ngơ ra. Sau khi chú ý tới ánh mắt của Tần Dư, hắn lại xoay người định dìu người, lại bị Tần Dư vô tình đẩy ra rồi trực tiếp đóng cửa.

Ngoài cửa, Hạ Lan ngơ ngác nhìn bàn tay mình, cổ tay Tần Dư thật gầy… Thật sự quá gầy, trước đó hắn có thể một tay nắm trọn lấy hai cổ tay của Tần Dư.

Phía bên trong cánh cửa, Tần Dư nhấc chân đi về phía giường, mỗi bước đều đau nhưng hắn chỉ hơi nhíu mày. Đợi lúc đi đến bên giường rồi nằm xuống, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn. Hắn đưa tay lên xem, trên cổ tay vẫn còn những vết bầm tím chưa tiêu, những vết bầm này không phải do cái đụng chạm đơn giản vừa nãy để lại.

“Đồ dã man!” Tần Dư mắng khẽ một câu, sau đó mỏi mệt nhắm mắt lại. Đột nhiên có tiếng vỗ cánh từ ngoài cửa sổ truyền lại, đó là bồ câu đưa tin của Đông Xưởng.

Tần Dư mở bừng mắt, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Chương kế tiếp