Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 63
Lời Hạ Lan nói không khiến Liễu Chẩm Thanh để bụng mấy, nhưng lúc quay lại, dường như hai người kia vẫn chưa nói xong, y chỉ đành đợi ở ngoài đình viện.

Một lúc sau, Hạ Lan đi tới, có lẽ hắn cảm thấy hai người kia tán gẫu thế đủ rồi, thấy Liễu Chẩm Thanh ở bên ngoài một mình bèn hỏi: “Sao đấy? Chưa ôn chuyện xong à?"

Liễu Thẩm Thanh lắc đầu, Hạ Lan ngạc nhiên nói: "Thật hiếm thấy, Chiến Uyên đâu phải người có thể nói chuyện phiếm với người khác lâu như vậy?"

Liễu Chẩm Thanh cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao hai người từng rất thân thiết khi còn bé mà.

Hai người còn đang nói, cánh cửa phòng đã mở ra, Việt Húc Thiển bước ra ngoài.

Thấy vậy, cả hai bước lên phía trước, dù sao Liễu Chẩm Thanh nhận trách nhiệm truyền lời nên y mới đứng trung gian, thay Hạ Lan nói ra đề xuất hỗ trợ. Việt Húc Thiển gật đầu, nói: “Ta cũng định như vậy, nếu sức khỏe của Hạ đại nhân cho phép thì đó là cách làm hiệu quả nhất."

Hạ Lan chắp tay nói: "Vốn là việc của bọn ta, giờ lại phải làm phiền huynh, chúng ta cùng thương lượng cho kỹ càng đi."

“Được.” Việt Húc Thiển đang định đi với Hạ Lan, chợt thấy Liễu Chẩm Thanh như định vào chăm nom Hoắc Phong Liệt, ánh mắt hắn đột nhiên chuyển động. Hắn cười bảo: "Đúng rồi Liễu công tử, lúc trước đại phu đã nói với ta là ông ấy hy vọng ban đêm có người chăm sóc cho Hoắc huynh, phòng ngừa hắn đột nhiên phát bệnh."

Liễu Chẩm Thanh cũng có ý này, vừa định gật đầu, đã thấy Việt Thúc Hiển nói: "Bởi vậy nên buổi tối ta sẽ đến chăm nom Phong Liệt, đến lúc ấy tắm thuốc gì đó cứ để ta làm là được, không làm phiền Liễu công tử."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Hạ Lan bên cạnh sáng mắt lên, hắn nhìn thoáng qua hai người bọn họ rồi nói: "Việt công tử, huynh muốn đích thân làm chuyện này sao?"

"Sao vậy? Có người nào phù hợp hơn ta à? Tình cảm giữa ta và Phong Liệt rất sâu đậm, lại lâu không gặp, tất nhiên không thể kể hết nỗi nhớ trong mấy ngày đêm, chỉ hận không thể làm bạn sớm chiều, gối đầu tâm sự." Việt Húc Thiển nói đến đây, trong mắt tràn đầy cảm xúc: "Ta không sợ các huynh chê cười, bây giờ ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn, nếu không tận mắt nhìn thấy hắn khỏi bệnh, buổi tối ta thật sự không thể ngủ được."

Liễu Chẩm Thanh giật giật khóe miệng, Hạ Lan càng kinh ngạc với sự bạo dạn của Việt Húc Thiển, cảm giác đúng là không biết nói gì thêm. Dù sao làm gì có huynh đệ chân chính nào lại nói kiểu đó.

“Có lẽ Hoắc huynh không muốn làm phiền đến huynh đâu.” Liễu Chẩm Thanh vẫn hiểu Hoắc Phong Liệt, dưới tình huống bình thường, chắc chắn hắn sẽ từ chối, bản thân y mà đề nghị thì hẳn là vẫn còn cơ hội.

Việt Húc Thiển nheo mắt nói: "Dựa trên mối quan hệ của bọn ta, ta còn cần đến sự đồng ý của hắn thì mới chăm sóc hắn được à? Liễu công tử đánh giá thấp tình nghĩa của bọn ta rồi."

Liễu Chẩm Thanh lập tức bối rối, nói: "Ta không có ý đó."

Việt Húc Thiển lại nói ẩn ý: "Liễu công tử, huynh không cần lo lắng, dù sao huynh cũng là khách, huynh cứ dưỡng thương cho khỏe đi. Hẳn là Phong Liệt cũng ngại khi làm phiền huynh.”

Biểu cảm của Liễu Chẩm Thanh dần trở nên kỳ lạ.

Việt Húc Thiển lộ vẻ hài lòng, nói xong bèn làm động tác mời với Hạ Lan, Hạ Lan lén ra hiệu cho Liễu Chẩm Thanh “tự cầu nhiều phúc” rồi đi theo.

Liễu Chẩm Thanh đứng một mình ở đình viện một lúc, nghĩ về một vài chuyện trong quá khứ.

Hoắc gia và Việt gia rất hay liên hôn, lần xuôi nam hồi trước, nếu không phải Lê Tinh Nhược đi theo Hoắc Phi Hàn thì ai cũng biết, có khi Việt gia đã để cho cô nhỏ của Việt Húc Thiển đính hôn với Hoắc Phi Hàn rồi. Xét cho cùng, hai người tuổi gần bằng nhau, trong thời gian sống ở Lan Lăng cũng thường cùng du ngoạn, chẳng qua hai đương sự không có ý định đó nên đành thôi.

Liễu Chẩm Thanh nhớ tới thái độ vừa rồi của Việt Húc Thiển, không hiểu sao y lại cảm thấy hơi lo lắng. Liễu Chẩm Thanh tới phòng Hoắc Phong Liệt, thấy hắn đã nhắm mắt đả tọa, y cũng không quấy rầy hắn mà chỉ ngồi bên cạnh nhìn.

Chẳng bao lâu sau, Hoắc Phong Liệt chú ý tới có người, theo bản năng cảm thấy chắc là Thanh ca đã về, vì vậy hắn thoát khỏi trạng thái nhập định, mở mắt nhìn sang: "Thanh ca."

Liễu Chẩm Thanh chớp mắt, truyền lại lời của Hạ Lan rồi nói: "Đúng rồi, đại phu nói rằng đệ cần một người chăm sóc vào ban đêm."

"Đệ vẫn ổn, không cần đâu. Đệ không thể ngủ yên nếu có người khác ở bên cạnh." Quả nhiên Hoắc Phong Liệt từ chối.

Liễu Chẩm Thanh lấy làm lạ: "Trước đây ta vẫn ở cạnh lúc đệ ngủ, chẳng phải đệ…"

“Thanh ca thì khác.” Hoắc Phong Liệt nói: “Đệ khá quen thuộc với hơi thở của huynh.”

Liễu Chẩm Thanh hơi xấu hổ, đây còn không phải đang tán tỉnh y à?

Liễu Chẩm Thanh nghĩ rồi nói: "Có người trông nom vẫn tốt hơn. Ta định đến, nhưng có vẻ Việt công tử rất lo lắng cho đệ, huynh ấy định đến chăm sóc đệ đêm nay.”

Hoắc Phong Liệt có chút kinh ngạc, mặc dù quan hệ của bọn họ khá tốt, nhưng Việt Húc Thiển sẽ không làm những chuyện dính người như vậy, chẳng lẽ hắn còn chuyện muốn nói?

"Huynh ấy cũng nói là sẽ lo vụ tắm nước thuốc cho đệ, nhưng mà ta vẫn cảm thấy để ta làm thì tốt hơn, đệ biết ta hiểu chút y thuật mà." Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói.

Hoắc Phong Liệt đột nhiên nhớ tới hình xăm trên người, lập tức nói: "Không cần đâu Thanh ca, huynh bị thương thì nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu Húc Thiển đã nói như vậy, vậy cứ để hắn làm đi."

Liễu Chẩm Thanh sững sờ một lúc. Vừa rồi hắn nói “có người khác, đệ không ngủ yên được”, chẳng lẽ Việt Húc Thiển không phải là “người khác” à?

Không phải Nhị Cẩu thích y ư? Làm như vậy, không sợ y hiểu lầm rồi không vui sao?

Không đúng, đứa nhỏ này còn chưa thổ lộ với y, cho nên hắn còn chưa biết y đã nhận ra điều gì, có lẽ hắn thật sự chỉ lo lắng cho vết thương của y mà thôi.

Liễu Chẩm Thanh không kiềm được mà rối rắm, đột nhiên cảm thấy tay mình bị ai đó giữ chặt, y ngẩng đầu nhìn, thấy Hoắc Phong Liệt nghiêm mặt nói: “Thanh ca, đệ vừa nghe Húc Thiển nói huynh đã vất vả theo đường núi mang đệ đến nơi này, vừa đến nơi thì huynh đã mệt đến ngất đi, miệng vết thương còn nghiêm trọng hơn. Xin lỗi, là đệ không bảo vệ huynh cho tốt, vốn dĩ đệ nên bảo hộ huynh tốt hơn, không để huynh phải chịu bất kỳ thương tổn nào.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, đột nhiên y mỉm cười, giơ tay xoa nhẹ đôi lông mày đang nhăn lại của Hoắc Phong Liệt, nói: "Nếu so sánh với các đệ thì ta chẳng là gì cả, nếu muốn trách thì vẫn nên trách ta không biết võ công, làm liên lụy đến đệ. Hầy, quả nhiên, đáng lẽ ta nên am hiểu cả võ công và y thuật, ai kêu ta cứ chăm chăm học mỗi văn."

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nói: "Không phải, là do đệ kéo huynh vào vòng xoáy này, là do đệ gây ra, rõ ràng đệ chỉ muốn..." Hoắc Phong Liệt nói đến đây, giọng điệu có chút kích động, ánh mắt dần dần thay đổi.

Hoắc Phong Liệt không khỏi nghĩ đến những gì hắn đã nói với Việt Húc Thiển. Đúng vậy, bây giờ Liễu Chẩm Thanh đang là công tử của một gia đình giàu có, hoàn toàn không cần đến đây chịu những khổ cực này với hắn.

Là bởi vì hắn đê tiện, vì hắn ích kỷ, rõ ràng Thanh ca có thể rời đi.

Lần này, Liễu Chẩm Thanh đã nhìn thấy rõ ràng sự biến hóa của Hoắc Phong Liệt, quả nhiên bệnh tình của hắn đang mất kiểm soát, cho dù lúc trước cảm xúc của hắn có dao động thì cũng không dễ bị ảnh hưởng như vậy.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: "Nhị Cẩu, bình tĩnh."

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được lóe lên.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp ngồi xuống bên giường, ôm Hoắc Phong Liệt, giống như đang an ủi một chú cún con đang bồn chồn. Y nhẹ nhàng sờ đầu, vỗ lưng hắn: "Nhị Cẩu, nghe lời."

Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được sự bình ổn của hắn, y thở phào một hơi, cười nói: "Không phải Hoắc tướng quân nên bình tĩnh và trầm ổn sao? Sao bây giờ lại xúc động như vậy? Bệnh tình của đệ không cho phép như vậy, đừng làm ta sợ, được chứ?"

Liễu Chẩm Thanh buông tay ra, nhìn vào đôi mắt đã đen trở lại của Hoắc Phong Liệt, lại phát hiện hắn đang nhìn thẳng vào mình với ánh mắt cực kỳ chật vật.

Hoắc Phong Liệt thở dốc, câu nói “Thanh ca, đệ tiễn huynh” cứ quanh quẩn trong miệng, nhưng cuối cùng lại không nói ra, hắn chỉ có thể nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy sự giãy giụa không thể che giấu.

Trong mắt Liễu Chẩm Thanh, sự giằng co này lại có ý nghĩa khác. Chẳng lẽ vừa rồi y chủ động ôm hắn đã khiến đứa trẻ này không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Khụ khụ, nếu đã như vậy, sao không để y chăm sóc mà phải làm phiền Việt Húc Thiển?

Cuối cùng, bắt đầu từ việc tắm thuốc, Liễu Chẩm Thanh đã bị Việt Húc Thiển lấy cớ đuổi đi.

Đây là địa bàn của người ta, lại còn dùng đại phu của họ nên Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn không có quyền tự chủ, mà nhóc xấu xa Nhị Cẩu này lại theo phe Việt Húc Thiển, bảo y về dưỡng thương.

Hơn nữa, sự khiêu khích ngầm của Việt Húc Thiển với y ngày càng mãnh liệt hơn, điều này khiến Liễu Chẩm Thanh nhận ra rằng, kể cả Hoắc Phong Liệt không có tâm tư gì, nhưng không có nghĩa là Việt Húc Thiển cũng vậy.

Rõ ràng hắn đang phòng bị y như phòng tình địch.

Việt Húc Thiển chiếm giữ bên cạnh Hoắc Phong Liệt khiến Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể chạy đi tìm Hạ Lan và Tần Dư.

“Sao lại bị tình địch đuổi ra ngoài vậy?” Hạ Lan cười nhạo nói: “Ta đã nói rồi.”

Tần Dư nằm trên giường, yên lặng nhìn hai kẻ không mời mà đến, nhưng khi nghe xong lời này, hắn vẫn nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh nói với vẻ chẳng sao cả: "Dù sao cũng chẳng ở đây lâu."

“Ta thấy Việt công tử rất sẵn lòng giúp đỡ, có khi lúc đó lại yêu đương với Chiến Uyên thật ấy chứ.”

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn nói: "Việt công tử đa mưu túc trí, nếu sẵn lòng giúp đỡ thì đó là chuyện tốt của mọi người."

“Ôi, Liễu huynh thật rộng lượng.” Hạ Lan hả hê nói.

Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ “đương nhiên”. Sao có thể không rộng lượng cho được, dù sao Nhị Cẩu thích y, Việt Húc Thiển có ý thì cũng chẳng làm gì được.

"Bây giờ họ đang làm gì?"

"Tắm thuốc."

Hạ Lan vừa nghe xong đã “ồ~” một tiếng ẩn ý, Liễu Chẩm Thanh nghe mà cảm thấy rờn rợn.

"Hừm, buổi tối tắm rửa, tự tay chăm sóc…" Thật ra lúc Hạ Lan nói chuyện, hắn liếc về phía Tần Dư trên giường nhiều hơn, thấy Tần Dư đang tập trung suy nghĩ, hắn càng nói tợn hơn.

Một số hình ảnh không phù hợp chợt hiện lên trong đầu, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, có phải tên ngốc Nhị Cẩu kia không biết Việt Húc Thiển có ý với hắn không mà dám để người ta giúp tắm thuốc, chẳng biết nghi ngờ gì cả!

Liễu Chẩm Thanh vừa quay đầu đã thấy Hạ Lan đang bừng bừng hứng thú nhìn mình, y không ngốc, sao có thể để người khác trêu chọc, vì vậy y trực tiếp đứng dậy nói: “Quên đi, ta không làm phiền các huynh nữa. Hạ huynh, huynh cũng từng nói Tần huynh rất khó hầu hạ, không phải huynh nói đêm nay nhất định phải bôi thuốc cho huynh ấy sao? Ta không làm kỳ đà cản mũi nữa.”

Lời này vừa nói ra, Hạ Lan lập tức thay đổi sắc mặt, nhảy dựng lên nói: "Lúc nào thì ta nói..."

Còn chưa nói dứt câu, hắn đã cảm giác có thứ gì đó bay đến, vừa vươn tay bắt lấy, thì ra là bát thuốc Tần Dư vừa mới uống xong, lực ném không hề yếu.

Hạ Lan vừa quay đầu đã thấy mặt Tần Dư lạnh như băng, hắn vội vàng nói: "Y nói bậy."

Kết quả là Liễu Chẩm Thanh đã nhanh chân bỏ chạy.

Hạ Lan nhất thời nổi giận, chỉ nghe Tần Dư nói: "Cút."

“Lại bảo ta cút?” Hạ Lan chỉ chỉ vào mình: “Ta lo lắng cho ngươi nên mới muốn ở lại, ngươi nhìn Chiến Uyên cường tráng như vậy, mà lúc ốm thì không phải cũng cần người trông nom sao?”

Tần Dư híp mắt, nói thẳng: "Đã như vậy, buổi tối ngươi ngủ ở đây đi."

Hà Lan sửng sốt một chút, da mặt hắn vốn dày, nhưng nghe Tần Dư trực tiếp nói vậy, ngược lại có chút xấu hổ: “Ừm… ừm."

“Nhưng ta không muốn ở cùng một phòng với nam nhân từng ngủ với ta.” Tần Dư không chút nương tay, nói.

Lúc này, mặt Hạ Lan nhất thời biến sắc: "Ngươi. . . Ngươi đã nói không để ý."

“Ta không để ý, nhưng ta cũng sợ ngủ không ngon.” Tần Dư hừ lạnh một tiếng, quay đầu nằm xuống: “Ra ngoài.”

Hạ Lan thở dốc, nghiến răng nghiến lợi nhớ tới lúc Liễu Chẩm Thanh đến để kể chuyện về Hoắc Phong Liệt, Tần Dư chỉ trầm mặc nghe mà không đuổi người, giờ lại nhe nanh đuổi hắn đi, rõ là nhằm vào hắn.

Hạ Lan nhanh chóng khôi phục phong độ, cười tủm tỉm nói: "Sao lại ngủ không ngon? Sợ ban đêm ta tập kích ngươi à?"

Tần Dư ném qua một ánh mắt sắc lẻm, chỉ thấy một bóng người xẹt qua. Hắn còn chưa kịp phản ứng, Hạ Lan đã áp từ trên xuống. Tần Dư đang định chống trả, Hạ Lan đã dùng cả hai tay hai chân đè chặt tứ chi hắn lại.

Hạ Lan chưa đè hẳn lên người Tần Dư, hắn cúi sát vào tai Tần Dư, gần như cọ vào tai người nọ mà nói: “Vậy ngươi yên tâm ngủ đi, cho dù ngươi có ngủ say rồi rúc vào ngực ta, ta cũng sẽ không có phản ứng. Chẳng lẽ thuốc kia còn có thể thay đổi tính hướng của ta à? Ngươi đâu phải là đại mỹ nhân trong Xuân Hương Lâu."

Trong mắt Tần Dư đã hiện lên sát ý, nhất là khi hơi thở nóng bỏng của Hạ Lan đang phả bên tai, càng khiến cơ thể hắn căng chặt hơn.

Hạ Lan cứ như đã thắng một ván: "Ngươi kháng cự ta như vậy, có phải có chút tự luyến không? Thật ra ngươi mới là người để bụng ấy, ta đã nói với ngươi nếu không chịu được, uất ức trong lòng thì muốn trả thù thế nào cũng được, thậm chí bảo ta chịu trách nhiệm cũng được. Là do ngươi không cần, cho nên đừng có nhăn nhó với huynh đệ làm gì! Ta muốn chăm sóc ngươi, ngươi không thể để ta chăm sóc tử tế được à?”

Tần Dư tức đến mức bật cười, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, nhưng Hạ Lan lại chợt cảm thấy có một loại quyến rũ mê người.

Đột nhiên thân thể Hạ Lan cứng đờ, hắn cảm giác được hai chân của Tần Dư đang cọ vào... Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Hạ Lan không khỏi quay đầu lại nhìn, một giây sau đã nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, ngẩng đầu thì thấy Tần Dư nhướng mày lạnh lùng: "Thật sao? Thân thể ngươi không nói như vậy."

Hạ Lan đỏ bừng mặt, ánh mắt trở nên luống cuống.

“Là ai để bụng?” Tần Dư lại nói, nhưng chân đã dừng lại, chỉ còn lại Hạ Lan đang thở hổn hển.

“Ngươi!” Hạ Lan trừng Tần Dư.

“Xuống đi.” Tần Dư như đã mệt, lười nói thêm điều gì.

Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Lan trở nên sắc bén, toàn bộ khí thế cũng theo đó thay đổi, ký ức một ngày một đêm kia lại tràn vào tựa thủy triều, nhưng ngay sau đó, hắn đã bị Tần Dư đá xuống giường.

"Động dục thì đi tìm đại mỹ nhân mà thỏa mãn ấy."

Hạ Lan lại tủi thân bị đuổi ra khỏi phòng, lần này hắn không ngồi trên cầu thang nữa. Hắn trở về phòng mình, tức giận lao lên giường, nhưng sự hưng phấn trong cơ thể lại không thể xóa nhòa.

Không lâu sau đó, một tiếng than nhẹ truyền đến từ trên giường.

"Tần Tử Xuyên!"

Tần Dư vẫn ở trong phòng, cuộn chặt mình trong chăn, như thể dù đã đuổi người đi, nhưng trong phòng vẫn còn vương hơi thở của người nọ, quấy nhiễu đến mức khiến người ta chẳng thể yên giấc.

Bên kia, Liễu Chẩm Thanh vẫn đứng trong đình viện một lúc, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa phòng đóng kín của Hoắc Phong Liệt.

Đột nhiên, vào một khắc nào đó, cánh cửa bỗng mở ra, Liễu Chẩm Thanh chột dạ trốn sau hòn non bộ trong đình viện lén nhìn sang.

Chỉ thấy Việt Húc Thiển và Hoắc Phong Liệt đi đến cửa.

Liễu Chẩm Thanh khó hiểu, đang làm gì đây? Lại rảnh rỗi tới độ ra ngoài cửa ngắm trăng cùng nhau?

Y đang nghĩ thì đột nhiên thấy Việt Húc Thiên nhỏ giọng gọi: “Phong Liệt.” Liễu Chẩm Thanh nhân cơ hội nhìn sang, chỉ thấy dưới ánh trăng, bên cạnh cửa gỗ, Việt Húc Thiển đặt tay lên vai Hoắc Phong Liệt, hắn hơi kiễng chân, cúi người sang bên cạnh, dường như đang hôn lên mặt Hoắc Phong Liệt!!!

Mà Hoắc Phong Liệt cũng không đẩy hắn ra, chỉ... đỡ lấy hắn!!!

Liễu Chẩm Thanh: “…”

Ánh trăng đêm nay có vẻ hơi xanh lục.

Chương kế tiếp