Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 71
Hoắc Phong Liệt tỉnh lại mấy lần đều không thấy Liễu Chẩm Thanh, trong lòng dần bất an nên đi hỏi Việt Húc Thiển.

Việt Húc Thiển cũng thấy kỳ lạ không nhịn được nói: "Không phải Liễu công tử đang cố ý né tránh huynh đấy chứ, hay là y vẫn để ý chuyện huynh gọi y là Thanh ca?”

Tuy Hoắc Phong Liệt không nghĩ như thế, nhưng lời Việt Húc Thiển nói vẫn đâm trúng chỗ đau của hắn. Những biểu hiện bất an của Hoắc Phong Liệt ngày càng rõ ràng, thậm chí sau khi mê man do tác dụng của thuốc, hắn cũng bị ác mộng đánh thức.

Đến khi dược đồng tới thay thuốc cho Hoắc Phong Liệt, Việt Húc Thiển không nhịn được nói: “Sao lại là ngươi? Tiền bối đâu?”

Dược đồng nói: “Hình như thần y rất thích Liễu công tử, cứ giữ y lại nói chuyện mãi. Nhưng mà các vị yên tâm, loại trị liệu hậu kỳ này vốn không cần thần y ra tay.”

Việt Húc Thiển thấy Hoắc Phong Liệt cứ nặng bầu tâm sự mãi cũng không ổn nên đi theo dược đồng tới viện của thần y, lại bắt gặp Liễu Chẩm Thanh ngồi ngoài bậc thang ngây người, biểu cảm trên mặt lúc bối rối, lúc hoảng hốt, lúc lại nghiêm trọng, Việt Húc Thiển càng thấy không ổn.

Rõ ràng không ở cùng thần y, cũng không đi thăm Hoắc Phong Liệt, thế còn cảnh một tấc cũng không rời ngày trước thì sao? Lẽ nào biết Hoắc Phong Liệt đã tỉnh lại nên không đi gặp? Ngồi ở đây than dài thở ngắn, nhìn sao cũng thấy như sầu vì tình.

Việt Húc Thiển ho vài tiếng, bước đến nói: “Sao thế? Có chuyện gì à? Thấy sắc mặt huynh có vẻ không tốt, có phải thần y đã nói gì không?”

Việt Húc Thiển tìm đề tài nói chuyện, Liễu Chẩm Thanh lại thở dài: “Tiền bối muốn ta cùng ngài ấy về Y cốc.”

Việt Húc Thiển vô cùng kinh ngạc, hơi suy tư rồi lập tức nói: “Đây... đây là vinh dự đó. Ta thấy huynh cũng biết chút y thuật, có lẽ huynh sẽ muốn học y. Có thể vào Y cốc là chuyện tốt, chỉ là... nghe nói Y cốc dễ vào không dễ ra, nhưng còn Phong Liệt thì sao đây. Phong Liệt... vẫn không thể rời xa huynh được, sau khi tỉnh lại cũng hỏi huynh mấy lần.”

Không phải hắn muốn ngăn Liễu Chẩm Thanh phát triển ở nơi càng tốt hơn, chẳng qua Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt còn chưa tỏ tình, cục diện hiện tại gượng gạo như thế, lỡ y đi rồi thì chắc huynh đệ của mình phải độc thân suốt kiếp mất. Đợi nói xong rồi mới đi cũng không muộn mà.

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh bỗng chốc trở nên lo lắng: “Vậy à? Hắn tỉnh mấy lần rồi?”

Việt Húc Thiển ngồi xuống, cẩn thận thăm dò: “Huynh giận hắn à? Sao không đi thăm hắn?”

“Hả?” Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra.

Việt Húc Thiển thở dài một hơi, quyết định nói đỡ cho huynh đệ của mình: “Thực ra hắn chỉ là… hoài niệm tình cảm huynh đệ với vị tên Thanh ca kia thôi, dẫu sao người kia cũng là người nhìn hắn trưởng thành, huynh đừng hiểu lầm.”

Nói thế nhưng đến bản thân Việt Húc Thiển cũng còn chẳng tin được. Dù sao từ khi còn nhỏ hắn đã cảm nhận được một vấn đề.

Liễu Chẩm Thanh vô cùng quan trọng với Hoắc Phong Liệt, có thể nói người kia là người đầu tiên bước vào thế giới của hắn. Nói là trước khi Hoắc Phong Liệt có khái niệm nam nữ khác biệt thì hắn đã dành tất cả tình cảm của mình cho người kia cũng không quá chút nào.

Nhưng hắn vẫn lừa Liễu Chẩm Thanh, dẫu sao người kia cũng đã chết rồi, cần gì phải nhung nhớ mãi một người đã chết. Dù sao bây giờ Hoắc Phong Liệt chỉ một lòng một dạ quan tâm Liễu công tử, đương nhiên phải cố gắng tác hợp rồi.

Liễu Chẩm Thanh nghe thế, khóe miệng giật giật. Y chẳng mất bao lâu đã hiểu được tâm lý Việt Húc Thiển, bất mãn nói: “Thế à? Sao ta lại thấy không đúng nhỉ?”

Việt Húc Thiển chỉ đành nói: “Thật mà, thật mà. Không tin thì huynh đi hỏi Phong Liệt đi. Ta cảm thấy trong lòng Phong Liệt có huynh, cứ thử thẳng thắn với nhau xem.”

Liễu Chẩm Thanh cạn lời. Sợ là Việt Húc Thiển cho rằng y điên cuồng thích Nhị Cẩu, lo y thất tình buông bỏ Nhị Cẩu ư?

Thấy Liễu Chẩm Thanh không phản ứng gì, Việt Húc Thiển trở nên nóng nảy, tìm lý do rời đi, xoay người chạy đi tìm Hoắc Phong Liệt.

“Xong rồi, xong rồi. Liễu công tử đi theo thần y rồi.”

Hoắc Phong Liệt nghe xong thì ngơ luôn. Sau khi hỏi rõ, hắn đã hiểu, Liễu Chẩm Thanh và thần y đã nhận nhau nên ông ấy muốn đưa y đi.

Thấy Hoắc Phong Liệt trầm mặc, Việt Húc Thiển thực sự có cảm giác hoàng đế không vội, thái giám vội gần chết.

“Này, huynh đệ, ta hơi không hiểu nổi huynh rồi đấy. Rốt cuộc huynh có thích y không? Thích thì giữ y lại. Ta thấy có vẻ y muốn đi rồi đấy.” Thực ra là không phải, nhưng Việt Húc Thiển thấy mình cần thêm mắm dặm muối một chút.

Quả nhiên sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi, nhưng hắn trầm mặc một hồi rồi lại kiên định nói: “Huynh ấy không thích ta, ta không giữ nổi huynh ấy, chi bằng để huynh ấy đi. Ít nhất, lần này ta biết huynh ấy đi đâu, thế là đủ.”

Việt Húc Thiển kinh ngạc, nhất thời cho rằng mình nghe nhầm, lắc đầu nói: “Huynh đang nói linh tinh gì đấy? Huynh nói là y không thích huynh, chứ không phải huynh không thích người ta?”

Thấy Hoắc Phong Liệt không đáp, Việt Húc Thiển khó hiểu: “Không phải huynh đang đâm đầu vào ngõ cụt nào rồi chứ? Nghe đồn y mất trí nhớ rồi mà còn có thể mạo hiểm vì huynh, ta chẳng thấy y không thích huynh chỗ nào cả. Ta thấy hai người lưỡng tình tương duyệt đó.”

Nhưng cho dù Việt Húc Thiển nói thế nào, sắc mặt Hoắc Phong Liệt vẫn không thay đổi gì, giống như rất chắc chắn đối với chuyện này, ngược lại khiến Việt Húc Thiển mông lung. Dẫu sao, với sự hiểu biết của hắn, nếu Hoắc Phong Liệt không nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không kết luận như vậy.

Việt Húc Thiển bận trái bận phải cũng không có kết quả, cuối cùng đành phải im lặng xem tiến triển.

Dường như Hoắc Phong Liệt cũng chẳng nghĩ thêm gì, thậm chí còn chẳng hỏi vì sao Liễu Chẩm Thanh không tới.

Vì tác dụng của thuốc mà hắn lại chìm vào giấc ngủ. Trong mộng, hắn đang ở trong doanh trại nơi biên cảnh, chẳng biết đang làm gì nhưng cảm giác hối hận đó dày vò hắn tới điên lên.

Ngay lúc này, có tiếng ai truyền tới.

“Nhị Cẩu.... Nhị Cẩu, dậy mau.”

Hoắc Phong Liệt giật mình tỉnh giấc, thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi cạnh giường, mặt đầy vẻ lo lắng nhìn hắn.

“Mơ thấy ác mộng à? Kinh sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh. Dậy lau đi, nếu cứ ngủ như thế thì sẽ cảm lạnh mất.”

Nói rồi, Liễu Chẩm Thanh bước lên dìu Hoắc Phong Liệt dậy. Hoắc Phong Liệt vẫn còn mơ hồ, thuận thế ngồi dậy, sau đó nhìn Liễu Chẩm Thanh đang bận bịu trong phòng hắn, ánh mắt dần tối đi.

“Thanh ca, sao huynh lại tới?”

“Tới thăm đệ đó.”

“Huynh và thần y nhận nhau rồi.”

“Ừ, sư phụ vừa nhìn đã đoán ra, còn dạy dỗ ta một hồi.”

Liễu Chẩm Thanh nói, bưng nước ấm và khăn qua, còn mang theo cả áo lót mới.

“Nghe nói huynh muốn tới Y cốc?”

Liễu Chẩm Thanh đi tới, động tác hơi khựng lại. Y nghiêng đầu nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Nhị Cẩu, đáng tiếc vẫn là mặt lạnh như tiền.

Hoắc Phong Liệt không để Liễu Chẩm Thanh bận bịu nữa, hắn tự cởi áo ngoài, nhận lấy khăn lông lau, tựa như vừa làm việc vừa nói chuyện sẽ khiến hắn trông có vẻ thản nhiên hơn. Như thế sẽ không cần đối mặt với Liễu Chẩm Thanh.

Lúc này, hành động của hắn lại cứng ngắc như đang bán đứng nội tâm bất an của chủ nhân vậy.

Liễu Chẩm Thanh ngồi một bên nhìn Hoắc Phong Liệt. Vì trong quá trình trị liệu mất nhiều máu nên dẫn tới tình huống cơ thể gầy đi rất nhanh, cơ thể gầy gò đầy vết sẹo càng khiến người đau lòng, nhưng vết cắn trên cổ đã biến mất. Bởi lẽ lúc ấy y cũng không nỡ cắn mạnh, không giống vết trên vai mình, e là sẹo rất khó mờ, trừ khi dùng thuốc của Y cốc, nhưng... y không dám xin sư phụ.

“Sư phụ có nhắc tới, ta...” Không đợi Liễu Chẩm Thanh nói hết, Hoắc Phong Liệt đột nhiên cắt ngang.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt trầm xuống: "Đệ phái người đưa huynh về Y cốc. Huynh đừng quan tâm chuyện sau đó nữa, đệ sẽ không để Liễu gia xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không nói cho ai biết tin tức của huynh. Đến khi mọi việc kết thúc, đệ... đệ đi thăm huynh, được không?” Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh đột nhiên thay đổi, y tức khắc nói: "Gì thế? Sao bỗng dưng đệ lại nói như vậy?” Hoắc Phong Liệt phân tích một cách đường hoàng: "Nếu Thanh ca đi theo đệ thì sẽ gặp phải quá nhiều nguy hiểm. Đệ không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế, bất cứ lúc nào cũng có sát thủ dõi theo chúng ta. Bây giờ nghĩ lại, huynh vẫn đừng nên tham gia vào chuyện này thì hơn.” Thực ra Hoắc Phong Liệt biết cái cớ ở lại của Liễu Chẩm Thanh lúc trước là nói dối, nếu thật sự lo lắng thì ngay từ lúc đầu y đã tự tách ra khỏi Liễu gia rồi. Chẳng qua y chỉ miệng cứng lòng mềm thôi.

Mà bản thân hắn cũng thật hèn mọn, lợi dụng điểm này, rõ ràng biết Thanh ca không muốn ở bên mình mà vẫn hy vọng y sẽ ở lại lâu hơn một chút. Hắn biết, một khi Thanh ca đi thì muốn gặp lại sẽ rất khó.

Nhưng bây giờ có sư phụ giữ Thanh ca lại, Hoắc Phong Liệt không sợ lại lạc mất y trong thế gian rộng lớn này nữa.

Lý do của Hoắc Phong Liệt rất hoàn mỹ, rất lý trí khiến Liễu Chẩm Thanh nhất thời không thể tìm ra cái cớ nào cả. Y không phải Liễu tướng gia, cũng không phải Liễu Thanh Trúc chân chính, thực sự không còn lý do chính đáng nào để quan tâm đến chuyện này. Đụng tới án ám sát, dường như y ở lại là đang liên lụy bọn họ.

Y biết, Nhị Cẩu lo lắng cho sự an toàn của y, nhưng sao y có thể không lo cho an toàn của Nhị Cẩu được. Huống chi... huống chi.... chuyện của họ vẫn chưa nói rõ ràng mà.

Liễu Chẩm Thanh vốn đã rối, lúc này đại não lại bị Hoắc Phong Liệt kích thích cho nóng lên. Đường đường là Liễu tướng gia, nhưng khi đối diện với tình cảm thì lại chỉ giống một đứa trẻ non nớt. Không quan tâm khởi đầu cũng chẳng để ý hậu quả, cứ thuận theo lòng mình thôi.

“Ta còn tưởng đệ muốn ta ở bên cạnh đệ.”

Hoắc Phong Liệt ngẩn ra, gương mặt tức thì cứng đờ, động tác mặc y phục cũng dừng lại. Hắn muốn ngẩng đầu, lại không dám nhìn Liễu Chẩm Thanh.

“Có Thanh ca ở đây, đương nhiên là có lợi cho việc tra án, dù sao huynh cũng thông minh hơn đệ. Nhưng an toàn vẫn là hơn hết, Thanh ca khó khăn lắm mới sống lại một lần.”

Liễu Chẩm Thanh cứ cảm giác như đang bị người ta dịu dàng đẩy ra thật xa, thật bực mình.

“Không phải, điều ta muốn hỏi là, này! Hoắc Phong Liệt, đệ thích ta đúng không?”

Liễu Chẩm Thanh cho rằng có thể ép Hoắc Phong Liệt nói lời thật lòng, nhưng một khắc sau, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn vào y lại như đang ngẩn người.

“Không, đệ không có ý đó.”

Liễu Chẩm Thanh chưa từng nghĩ tới câu trả lời này, đại não “ong” một tiếng sụp đổ.

“Thanh ca, đệ.... đệ thực sự không có. Chắc chắn là huynh nghe người khác nói bừa, hiểu lầm rồi. Đệ thực sự... không có, đệ chỉ coi huynh... như ca ca thôi.”

Giọng điệu của Hoắc Phong Liệt rất gấp gáp, cứ như đang tranh biện, hy vọng đối phương tin lời mình nói.

Giống như một kẻ nói dối vụng về sợ bị phán quyết nên dốc sức giảo biện cho mình.

Dường như những ghen tuông, quan tâm, chăm sóc lúc trước đều không phải do hắn làm.

Trong chốc lát, sự xấu hổ và tức giận của Liễu Chẩm Thanh dâng lên, y thật sự nghĩ rằng từ đầu đến cuối mình đã có một hiểu lầm lớn và bị mất mặt trước Nhị Cẩu.

Nhưng y là Liễu Chẩm Thanh đấy, dù cho y không có kinh nghiệm về mặt tình cảm, không dễ tin tưởng phán đoán của mình nhưng lại không ngốc. Nếu có một người đối xử với một người khác như thế, Liễu Chẩm Thanh có thể chắc chắn đó là tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Cho nên bây giờ Liễu Chẩm Thanh rất muốn thét lớn: “Chết tiệt!”

Nhưng y không thét ra, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Phong Liệt đang hoảng hốt.

Y không hiểu, cũng không rõ vì sao Hoắc Phong Liệt lại phản ứng như thế. Rõ ràng sợ y có quan hệ ái muội với người khác nhưng lại không chịu thừa nhận tình cảm của mình.

Bây giờ y chỉ cảm thấy tức giận! Có cảm giác bị người ta đùa giỡn.

Y không cần biết tình cảm mình dành cho Hoắc Phong Liệt là gì, y chỉ thấy mình nên nhận được một tiếng “thích” chân thành.

Con mẹ nó, Nhị Cẩu không thừa nhận, chẳng hiểu sao mà y lại....

Giận, kiểu dỗ không được ấy!!!

“À, thế sao? À.” Liễu Chẩm Thanh hừ lạnh vài tiếng, xoay người đi.

Điều đó khiến Hoắc Phong Liệt như rơi vào ác mộng: “Thanh ca, đừng đi!”

Liễu Chẩm Thanh không thèm quan tâm. Chẳng có con cún nào mà không huấn luyện được, ông đây không tin không ép được đệ nói một tiếng “thích”.

Kết quả chỉ nghe một tiếng “phịch”, Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt ngã xuống giường vô cùng chật vật.

Sau khi trị liệu, vốn dĩ cơ thể hắn đã chẳng có bao nhiêu sức lực, muốn bò dậy cũng phí sức, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh thấy vậy, chỉ có thể tức giận giậm chân ba cái tại chỗ, giống như một đứa trẻ con bị ép đến mức nóng nảy mới nhấc chân tới dìu Hoắc Phong Liệt.

“Đệ không có sức, cứ động đậy lung tung làm gì!”

Thấy Liễu Chẩm Thanh quay lại, lòng Hoắc Phong Liệt vẫn bất an, lại nói thêm một câu:

“Thanh ca, đệ thực sự không có ý vượt quá giới hạn với huynh.”

Liễu Chẩm Thanh:.....

Mẹ nó, ngã thêm cái nữa cũng được!

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn cắn răng dìu người về giường. Y ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt bất an của Hoắc Phong Liệt, dường như mình mà không tin, hắn có thể móc cả tim ra chứng minh vậy.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi nghĩ có phải mình hiểu lầm rồi không.

Cuối cùng, y đành nhếch miệng nói: “Bỏ đi, coi như ta chưa hỏi, nên thế nào thì cứ thế ấy. Có điều ta bắt buộc phải nói chút, ta không định đi Y cốc, đã từ chối sư phụ rồi. Chuyện này ta phải xử lý tới cùng. Chỉ bằng mấy thằng nhóc các đệ, ta không yên tâm.”

Hoắc Phong Liệt ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhưng cuối cùng không dám chọc giận Liễu Chẩm Thanh nữa.

Hắn không ngờ y vẫn sẵn lòng tiếp tục ở bên mình. Có lẽ... có lẽ Thanh ca tin rồi, hoặc là... vốn dĩ không quan tâm đến.

“Nghỉ ngơi đi, ta còn phải qua chỗ sư phụ.” Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn ở lại thêm nữa.

Hoắc Phong Liệt nghẹn ngào gật đầu như chú cún nhỏ phạm lỗi khiến Liễu Chẩm Thanh muốn xoa đầu hắn, nhưng vì y vẫn còn giận nên lại kiềm chế.

Rời khỏi phòng, y tức giận quay lại viện của sư phụ, trút giận lên mấy cái cây trong viện, đánh đấm nửa ngày, tất nhiên sẽ khiến cho sư phụ chú ý đến.

“Sao thế? Không phải đi thăm Tiểu Hoắc à?”

“Hừ!”

“Giận tới vậy cơ à? Kỳ lạ, với tính cách của Tiểu Hoắc, sao lại dám chọc giận con chứ. Xảy ra mâu thuẫn gì lớn sao? Trước nay con không phải người dễ tức giận.”

“Thằng nhóc đó vậy mà nói không thích con! Đệ ấy không thích con?” Cuối cùng, Liễu Chẩm Thanh không nhịn được phải oán trách.

Ai ngờ phản ứng đầu tiên của sư phụ là ngẩn ra, có vẻ cũng không tin chuyện này là thật, một lúc sau, ông mới cười thành tiếng.

“Sư phụ còn cười?!” Liễu Chẩm Thanh tức giận nhìn sư phụ.

“Đồ đệ ngốc nhà con, ta cười con giận như vậy làm gì? Chẳng phải trước đây con nói con không có ý gì với nó sao? Nó không thích con, con nên vui mới đúng. Sau này cứ đơn thuần coi nó là nghĩa đệ. Bây giờ thì yên tâm đi theo ta đi.”

Liễu Chẩm Thanh ngơ ra, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng y cắn răng nói: “Không được, con không thể đi.”

“Vì sao? Đừng có tìm cớ với sư phụ.”

Liễu Chẩm Thanh cười lạnh một tiếng: “Con không tìm cớ, bây giờ con có một suy nghĩ, nếu không khiến đệ ấy thừa nhận rằng đệ ấy thích con, con sẽ không đi đâu cả!”

“Thừa nhận rồi thì sao?” Ông lão thấy buồn cười, bèn hỏi lại.

Liễu Chẩm Thanh hít sâu một hơi, nói: “Con sẽ nói cho đệ ấy biết, con cũng hơi động lòng!”

Nói rồi còn không cam lòng mà bổ sung thêm: “Chỉ hơi thôi nhá!”

“Thực sự chỉ là hơi hơi! Con đâu có thích nam nhân!”

“Là kiểu có thể chạy bất cứ lúc nào!”

“Sư phụ, người đi đâu vậy, người không tin lời con sao?”

“Con nói thật đấy, hơi hơi thôi! Thằng quỷ thối đó không chịu thừa nhận, dựa vào đâu mà bắt con...”

Lời tác giả muốn nói:

Nhị Cẩu có lý do đấy, xem sau này Thanh Thanh thả thính Nhị Cẩu thế nào là được.
Chương kế tiếp