Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 72
Thích là thích, huống hồ có lẽ Nhị Cẩu đã thích y bao nhiêu năm rồi, nếu đã động lòng đến mức này thì chẳng thà cứ theo đuổi y đến cùng đi, y hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Nhị Cẩu đang do dự điều gì.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy bản thân đã xoắn xuýt vì chuyện này lâu lắm rồi, dù sao thì càng nghĩ nhiều lại càng không nghĩ ra được câu trả lời, chi bằng không nghĩ nữa, cứ hành động luôn!

Buổi tối, Liễu Chẩm Thanh không có việc gì làm bèn tới phòng của Hoắc Phong Liệt thay cho dược đồng và sư phụ, định giúp hắn điều trị đợt tiếp theo.

Vừa bước qua cửa, Liễu Chẩm Thanh đã cảm thấy ánh mắt Hoắc Phong Liệt lập tức nhìn về phía mình.

Hừ, rõ ràng là quan tâm y đến mức như thế, để xem cún ngốc này có thể trụ được đến khi nào.

Việt Húc Thiển đang ở trong phòng nói chuyện với Hoắc Phong Liệt, thấy Liễu Chẩm Thanh bê hòm thuốc đến gần bèn tò mò hỏi: “Huynh đây là…”

“Ta đã chăm chỉ học hỏi tiền bối, những việc tiếp theo có thể để cho ta làm rồi, xem như để tiền bối kiểm tra ta luôn.”

Việt Húc Thiển vừa nghe xong đã bật dậy: “Không phải huynh không đi Y Cốc sao?”

Liễu Chẩm Thanh nói dối luôn: “Tiền bối rất thích ta nên mới chỉ bảo một hai.”

Việt Húc Thiển kinh ngạc: “Ta cứ nghĩ là tính tình của thần y tiền bối không tốt, không ngờ lại khoan dung với huynh như vậy.”

Tính tình không tốt là bởi khi nghe yêu cầu Liễu Chẩm Thanh đưa ra, ông đã tức giận đến nỗi suýt lấy hòm thuốc đập y luôn, bởi vì y chưa bao giờ chủ động tích cực rèn luyện y thuật, thoắt cái bây giờ lại đòi học, mà mục đích còn chẳng trong sáng gì. Sư phụ y chỉ hận không thể trợn trắng mắt mà lườm tên đồ đệ không nên thân này.

Liễu Chẩm Thanh mặt không đỏ tim không đập loạn, gật đầu.

Việt Húc Thiển nhìn trái nhìn phải, tự cảm thấy bản thân không nên ngồi đây gây cản trở, thế là cười hì hì nói: “Ta không làm phiền việc trị liệu của huynh, ra ngoài đây.”

Chờ cửa đóng lại rồi, Hoắc Phong Liệt mới gọi một tiếng: “Thanh ca.”

Có lẽ Hoắc Phong Liệt vẫn ám ảnh chuyện trước đó, thế nên bây giờ chỉ nhìn y một lát cũng tỏ ra thận trọng. Nếu trăm vạn hùng binh dưới trướng hắn mà thấy Trấn Quốc Đại tướng quân nhà mình như thế này, chắc là chẳng ai dám nhận người quen.

Quả nhiên, chỉ khi đối mặt với y, Nhị Cẩu mới không giống bình thường. Hừ, thế mà còn nói không thích y!

“Yên tâm, ta đã học hành rất cẩn thận, hơn nữa cái này là để phụ trợ hậu kỳ thôi, rất đơn giản, vốn dĩ để dược đồng làm cũng được. Đệ biết sư phụ ta, nhất định là muốn nhân cơ hội này mà đào tạo ta đấy, phiền Nhị Cẩu phải tiếp tục làm chuột bạch nhỏ cho ta rồi?” Liễu Chẩm Thanh nói đến là tự nhiên, như thể những chuyện trước đó đã chìm vào quên lãng.

Hoắc Phong Liệt sửng sốt một hồi, nhưng lại nhớ đến trước đây không ai chịu làm vật thí nghiệm của Liễu Chẩm Thanh, chỉ có mình hắn tình nguyện. Liễu Chẩm Thanh bèn nói hắn là chuột bạch nhỏ chuyên dụng của y. Hắn nghe xong còn vô cùng vui vẻ, khi đó hắn còn nhỏ, còn coi chuyện “chuyện dụng” này như dấu hiệu cho mối quan hệ đặc biệt giữa mình và Thanh ca. Có đau đớn thế nào, hắn cũng phải bảo vệ cái danh “chuột bạch nhỏ” này của mình.

Hoắc Phong Liệt gật gật đầu: “Đệ không sao.”

“Thật là ngoan.” Liễu Chẩm Thanh cười cười bước đến, từ trên cao nhìn xuống Hoắc Phong Liệt đang ngồi trên giường, nhẹ giọng nói: “Đệ cởi đồ ra đi.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt chợt lóe lên. Đúng, châm cứu hay bôi thuốc thì đều phải cởi áo, đây rõ ràng là yêu cầu hết sức bình thường, nhưng hắn lại xấu hổ trước ánh mắt mang ba phần ý cười của Liễu Chẩm Thanh.

“Sao vậy? Không có sức à? Thế thì để ta…” Liễu Chẩm Thanh vừa dứt lời đã bắt đầu giúp Hoắc Phong Liệt cởi lớp áo ngoài cùng.

Hoắc Phong Liệt lập tức kích động nói: “Thanh ca, để đệ là được rồi.”

Liễu Chẩm Thanh thu tay về, vẫn ung dung nhìn Hoắc Phong Liệt.

Trong mắt y, hắn cứ như tiểu cô nương mới luống cuống vào động phòng. Hắn cứng ngắc cởi áo ra, để lộ thân thể rắn chắc, Liễu Chẩm Thanh mới cười hì hì bước tới ngồi xuống.

Liễu Chẩm Thanh đến gần, hơi thở và nhiệt độ ấm áp từ y nháy mắt khiến lông tơ trên người Hoắc Phong Liệt dựng cả lên, hắn theo bản năng ngồi thẳng dậy, như vậy mới có thể điều hòa hơi thở của mình, không đến nỗi trở nên hỗn loạn.

Liễu Chẩm Thanh nhấc châm đến gần, Hoắc Phong Liệt nhìn về phía trước mà không chớp mắt. Đột nhiên giây tiếp theo, đồng tử Hoắc Phong Liệt co rụt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vì đau.

“Thanh ca, chỗ đó…”

“Hả, sai à? Để ta thử lại.”

Cả người Hoắc Phong Liệt lại run lên lần nữa, trán lấm tấm một lớp mồ hôi: “Thanh ca…”

“Lại không đúng à, ta thử lại nhé?”

Hoắc Phong Liệt nhịn năm châm, không phải là Liễu Chẩm Thanh châm sai, mà chỉ cần lực không khớp với góc châm một chút thôi thì đã rất đau.

Hoắc Phong Liệt hơi nghi ngờ Liễu Chẩm Thanh đang cố ý, không khỏi liếc mắt nhìn y một cái.

Quả nhiên thấy khóe miệng Liễu Chẩm Thanh hơi nhếch lên, lông mày hơi nhướng cao, rõ ràng là đang đùa dai.

“Thanh ca, huynh giận đệ sao?” Hoắc Phong Liệt không khỏi lo lắng hỏi.

“Đâu có đâu.”

Hoắc Phong Liệt trầm mặc, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Đau.”

Liễu Chẩm Thanh mỉm cười, quả nhiên những châm tiếp theo không còn đau nữa, nhưng dường như động tác của y cũng chậm hẳn lại.

Hoắc Phong Liệt vốn đang thở dài nhẹ nhõm lại bỗng thấy có chút không đúng, đầu ngón tay mềm mại lướt qua ngực trái, hắn lập tức cảm thấy tê dại như có luồng điện thật nhỏ xuyên qua làn da. Ngay sau đó, đồng tử hắn run lên.

Có phải Thanh ca đang cố ý sờ…

Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh một tay cầm châm, tay kia không ngừng sờ soạng trước ngực hắn, như thể không cẩn thận đụng phải mà thôi.

Hắn biết Liễu Chẩm Thanh đang tìm huyệt vị, trước đây hắn đã từng trải qua rồi, nhưng vẫn hơi thẹn thùng.

Bây giờ làm như vậy khiến cho hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Hoắc Phong Liệt cắn răng, cố ép bản thân dời sự chú ý đi chỗ khác, nhưng những đụng chạm mềm mại nhẹ nhàng kia còn có lực sát thương sắc bén hơn cả lưỡi dao, khiến người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Chắc không phải là… cảm giác sai đấy chứ? Sao tìm một huyệt vị lại lâu như vậy? Mấy huyệt vị thông thường, đến hắn còn biết là ở đâu, chẳng lẽ Thanh ca … đang sợ châm đau hắn hay sao?

Đang nghĩ ngợi, hắn chợt nghe Liễu Chẩm Thanh thấp giọng nói: “Chà, lâu lắm rồi ta không châm cứu, sư phụ cũng thật là, vừa đến đã bắt ta làm việc này. Ta đã bảo để ta bôi thuốc đi, ta thấy châm cứu khó lắm, thế mà người còn mắng ta. Ta đã không làm bao nhiêu năm rồi, sao có thể quen tay được? Đệ nói có đúng không?”

“Ừ… ừ.”

“Cho nên là, Nhị Cẩu, đệ đừng trách ta chậm chạp, ta nhất định phải xác định rõ ràng từng huyệt vị trước khi châm, cũng không thể châm sai cho đệ liên tục được, như vừa rồi ấy, đau thế sẽ không tốt mà, đúng không?”

Chẳng thà châm đau cho hắn còn hơn!

“Đệ… đệ không sao, Thanh ca, huynh cứ châm đi.” Hoắc Phong Liệt chỉ có thể nhịn, tủi thân nói.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, có mấy chiếc châm đã cắm xuống rồi, cái tay sờ loạn kia bắt đầu lần theo cơ bụng hắn, không ngừng lướt xuống. Nói là sờ huyệt vị, lại có vẻ như muốn sờ hết từng tấc da trên người của hắn hơn.

Da đầu Hoắc Phong Liệt dần run lên, bên tai nóng bừng, trên người lấm tấm mồ hôi, mỗi nơi trên cơ thể đều vì những đụng chạm lướt qua của Liễu Chẩm Thanh mà căng thẳng không ngừng, hệt như binh sĩ chờ nhận lệnh vậy.

Nếu không phải Thanh ca không thích hắn, hắn đã nghi ngờ liệu có phải y cố tình hay không.

Không, cũng có thể là y cố tình tra tấn hắn, trừng phạt hắn. Chẳng phải lần trước y còn cắn hắn sao? Nếu cứ nghĩ linh ta linh tinh, có lẽ hắn đã lâm vào vực sâu giống đám hồng nhan tri kỷ của Thanh ca rồi.

“Đúng rồi, kể cho đệ nghe một chuyện thú vị.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên lên tiếng.

Hoắc Phong Liệt lấy lại tinh thần, trả lời: “Chuyện gì?”

Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nhớ lại: “Khi đệ vừa sinh ra, chẳng phải ta đã cứu đệ sao?”

“Phải.” Hoắc Phong Liệt nghe đến đây, không khỏi nghiêm túc hẳn lên.

“Khi đệ tỉnh lại, Hoắc Phi Hàn ôm đệ nhìn trái nhìn phải, rồi bảo đáng tiếc, không phải là muội muội.”

Hoắc Phong Liệt khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Liễu Chẩm Thanh khẽ cười một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu. Bởi vì bọn họ ngồi rất sát nhau, y vừa ngẩng đầu lên, dường như đã gần sát hắn trong gang tấc. Chóp mũi Liễu Chẩm Thanh cọ vào quai hàm Hoắc Phong Liệt, trong nháy mắt đã khiến hắn ngừng thở.

Liễu Chẩm Thanh nhếch miệng nhìn hắn, hàng mi chớp chớp, ánh mắt dịu dàng dần thay đổi, hình như có chút giống ánh mắt hoa đào trong quá khứ, màu hổ phách nhàn nhạt tràn đầy linh khí, sắc bén lại sinh động.

Thấy vậy, Hoắc Phong Liệt hơi ngẩn ra.

“Bởi vì nếu là muội muội, thì có thể lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của ta rồi.”

Đồng tử Hoắc Phong Liệt run lên, kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh như móc câu, ngoắc thẳng vào hai tròng mắt tối đen của Hoắc Phong Liệt, tập trung đến nỗi y có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của chính mình. Y nói tiếp: “Khi ấy ta còn hỏi lại, thế nam nhân thì không báo ơn à? Đệ đoán đại ca đệ đã trả lời như thế nào?”

Hoắc Phong Liệt cứng ngắc lắc đầu. Nếu là phụ nữ… có lẽ hắn sẽ không lưu lạc đến tận đây.

“Lúc ấy đại ca đệ mới mười tuổi, vẫn đần độn thẳng thừng lắm. Ý của ta rõ ràng là bé trai cũng có thể báo ơn, làm đệ đệ của ta cũng được, đại ca đệ lại nghĩ ý ta là bé trai thì không thể làm phu nhân của ta được. Thế là đại ca đệ nói, chỉ cần ta thích, cũng có thể để đệ làm phu nhân của ta, còn muốn kết thông gia với ta nữa chứ.”

Giọng điệu của Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng chậm chạp, cứ như thật sự đang nhớ lại một câu chuyện thú vị lắm.

Hoắc Phong Liệt không biết có phải trong lòng mình có quỷ hay không, chứ không thì sao vừa nghe xong, hắn lại cảm thấy hồn xiêu phách lạc, khiến chén nước trong lòng hắn lại được rót đầy.

Hắn vốn nên cười hùa theo y, lại như bị thôi miên mà nói: “Vậy hai người đã kết thông gia rồi?”

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày: “Đệ đoán xem.”

Hoắc Phong Liệt cười khổ: “Chắc là không đâu.”

Đúng là không đâu, bây giờ Liễu Chẩm Thanh nghĩ lại cũng cảm thấy hơi hối hận, vì sao y không đồng ý kết thông gia ngay lúc đó chứ. Cho dù chỉ là lời hứa của con trẻ, nhưng lời hứa là lời hứa, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, y cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý gì với Hoắc đại ca.

Có điều, dựa vào tính tình của Hoắc đại ca, có lẽ hắn sẽ là người cười phá lên thành tiếng đầu tiên.

Vất vả lắm mới chịu được đến khi châm cứu xong thân trước, đến khi châm đến lưng, Hoắc Phong Liệt mới thấy dễ chịu hơn. Hắn thở hắt ra một hơi, dù sao thân sau cũng sẽ không mẫn cảm đến thế.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không kiềm chế được mà cau mày. Lúc châm cứu thân trước, y còn có thể vừa trêu chọc vừa châm cứu cho hắn, nhưng những vết sẹo cứ chốc chốc lại xuất hiện chạy ngang dọc trước mắt rốt cuộc vẫn kích thích thần kinh của y, mà sẹo ở sau lưng hắn còn có rất nhiều.

Từng vết thương biểu trưng cho từng nỗi đau, những vết thương sau lưng này nhất định là do có người đánh lén, hầu hết những vết sẹo ở thân trước đều lệch khỏi chỗ hiểm, còn những vết ở sau lưng gần như đều là nhắm đến điểm yếu của hắn.

Liễu Chẩm Thanh có hiểu biết về y thuật, cho nên khi thấy những vết sẹo này, trong lòng y càng run lên.

Mãi mà không thấy Liễu Chẩm Thanh hạ châm, Hoắc Phong Liệt khó hiểu cất tiếng hỏi, đột nhiên cảm thấy ngón tay y lướt dọc trên nơi không có huyệt đạo. Hoắc Phong Liệt không nhớ vị trí đó có gì, bỗng nghe Liễu Chẩm Thanh hạ giọng hỏi: “Cái này là sao đây?”

Hoắc Phong Liệt mới nhận ra, Liễu Chẩm Thanh đang hỏi về vết thương của hắn.

Mà vị trí của vết thương này là…

Hoắc Phong Liệt trầm mặc, một lát sau mới nói: “Năm mười tám tuổi, Tây Hằng đánh tới, bị thương khi giết đại tướng Tây Hằng.”

Liễu Chẩm Thanh không để ý đến việc đó là năm y qua đời, chỉ nói tiếp: “Ta từng nghe nói, đệ giết một lúc ba vị tướng, khiến đại quân Tây Hằng thoáng chốc như rắn mất đầu, không có ai dẫn binh, chỉ có thể ảo não phái người đi hòa đàm.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt tối sầm lại: “Hòa đàm là giả, xin người trở về tọa trấn là thật, cho nên mới kéo dài thời gian.”

Kéo dài một năm, hắn mới biết được chân tướng nơi chiến trường, nếu không thì hắn đã trở lại bên Thanh ca, đồng hành cùng y, không kẻ nào được phép tổn thương Thanh ca của hắn.

Liễu Chẩm Thanh không hỏi thêm nữa, lại sờ đến một vết sẹo chạy dọc sống lưng hắn: “Còn cái này?”

“Khi đánh Mạc Nam vương đình thì bị vua man di phương Bắc đâm trúng.”

Liễu Chẩm Thanh lại nhớ, nghe đồn các bậc tiền bối Hoắc gia từng giục ngựa tới làm lễ tế trời bên cạnh suối Trời. Cảnh tượng lúc đó đồ sộ đến mức nào, nghĩ tới nghĩ lui Liễu Chẩm Thanh mới hiểu. Xương sống bị đâm, loại vết thương này có thể khiến người ta gần như liệt luôn, mà tin tức thì không giấu được, rất nhiều kẻ dõi theo hắn như hổ rình mồi, vậy nên hắn chỉ có thể tiến hành đại lễ, mang thương tích lên vũ đài mới có thể khiến tất cả mọi người nghĩ hắn không bị thương, vẫn uy vũ hiển hách, oai hùng nghìn dặm như trước đây. Vậy mới có thể khiến kẻ thù khiếp sợ.

Vết thương này phải mất bao nhiêu thời gian mới chữa lành, lúc ấy còn phải làm ra vẻ bình thường mà hoàn thành lễ tế, Liễu Chẩm Thanh không thể tưởng tượng nổi hắn đã kiên trì đến mức nào.

Ánh mắt y nhanh chóng rời đi.

“Còn cái này?”

“Cứu trợ Vĩnh Thành bị bao vây, bị mưa tên bắn trúng.”

“Là lần có khúc ca nhập trận.”

“Phải.”

Không biết khi người nọ soạn khúc, có thấy sau lưng “Bắc Định vương” của bọn họ còn có một mũi tên nhọn hay không. Mũi tên có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, nhưng hắn không kịp xử lý, chỉ có thể kiên trì tiếp tục dẫn binh đưa bách tính thoát khỏi vòng vây.

“Ta còn chưa từng nghe lần nào, bao giờ về phải nghe thử.”

“Được.”

“Cái kia?”

“Đánh lui ba nước Tây Nam, gai độc.”

“Mấy nước phiên bang nhỏ như vậy mà cũng dám sao?”

“Khi đó truyền ra tin tức đệ bị bệnh nặng, bọn họ đều cho rằng đệ không sống được bao lâu nữa, bọn chúng trở thành chim đầu đàn xâm chiếm Đại Chu, sau đó đệ gặp được cao nhân, tạm thời giữ được mạng nên mới đánh trả.”

Có phải đó cũng là một trong những nguyên nhân gây ra bệnh bây giờ của hắn? Khi đó gần như là không kiềm chế được nội lực mà tẩu hoa nhập ma. Hắn không chỉ đánh tan ba nước kia, mà còn để lại câu nói “Rời khỏi biên ải ven sông, đánh ngươi hồn về quê cũ” hùng hồn.

Liễu Chẩm Thanh cứ hỏi, Hoắc Phong Liệt lại trả lời, quả nhiên là đằng sau mỗi câu chuyện làm rung động lòng người về Hoắc Phong Liệt đều là một vết thương chí mạng có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc, tay Liễu Chẩm Thanh dừng lại ở vị trí gần trái tim, vết sẹo này như là nhắm vào tim hắn mà đâm, chỉ cần góc độ lệch đi một chút thì sẽ không còn Hoắc Phong Liệt của hiện tại nữa.

Đây là một trong những vết thương khiến Hoắc Phong Liệt cận kề cái chết, vết thương trông có vẻ rất cũ, hẳn là đã có từ khi hắn còn trẻ.

Hoắc Phong Liệt cảm nhận được, tay Liễu Chẩm Thanh đang dừng lại trên vết thương mà hắn cực kỳ không muốn nhớ lại.

Khi đó hắn khinh bỉ sự yếu đuối của chính mình, nếu không phải vì thế, Liễu Chẩm Thanh sẽ không…

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn hỏi.

Hắn sẽ không từ chối trả lời những chuyện Thanh ca hỏi đến.

“Mười bảy tuổi.”

Bàn tay Liễu Chẩm Thanh đang chạm đến vết thương chợt cứng đờ. Mười bảy tuổi, cũng chính là năm… Hoắc Phi Hàn chết, y đưa thi thể của Hoắc Phi Hàn trở về, Hoắc Phong Liệt đang ở chiến trường phương Bắc cũng vội vã chạy đến, đó là lần cuối hai người bọn họ gặp nhau. Sau này, Liễu Chẩm Thanh ngày càng trở nên tàn nhẫn, thủ đoạn xử lý chuyện triều chính càng lúc càng cực đoan, theo kiểu không màng đến danh dự mà chỉ cần đạt được mục đích. Hoắc Phong Liệt cũng tiếp quản quân Hoắc gia, tới chiến trường phía Tây đầy gian nan, chống lại nước Tây Hằng.

Khi đó, Hoắc Phong Liệt từng muốn nhượng bộ, muốn hòa đàm, nhưng thư tín truyền về đều bị y kiên quyết từ chối.

Có phải vì khi đó y từ chối hòa đám, mới hại Nhị Câu phải chịu vết thương đáng sợ này?

“Xin lỗi.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói.

Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt khẽ thay đổi, hắn không biết Liễu Chẩm Thanh đang xin lỗi vì chuyện gì, nhưng bất kể là chuyện gì, Thanh ca cũng chưa bao giờ có lỗi với hắn.

“Thanh ca, huynh không bao giờ cần nói ba chữ này với đệ.”

Hoắc Phong Liệt vừa dứt lời đã cảm thấy người phía sau mình nhích lại gần, như thể đang tựa trán lên vết sẹo kia, nơi gần trái tim nhất, khiến trái tim Hoắc Phong Liệt không khỏi đập nhanh hẳn lên, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà thay chủ nhân ôm lấy người đang khổ sở sau lưng hắn.

“Nhị Cẩu. Đau không? Có phải rất đau không?” Liễu Chẩm Thanh khàn giọng hỏi.

Hoắc Phong Liệt trầm mặc, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, bèn trả lời: “Khi ấy rất đau, nhưng đã nhiều năm trôi qua, đệ không còn cảm giác nữa, bởi đệ đã tìm được phương thuốc tốt nhất để chữa trị vết thương này rồi.”

Liễu Chẩm Thanh lại nghĩ là Hoắc Phong Liệt đang nói đến thuốc tốt mà Lê Tinh Nhược cho: “Tỷ ấy không giúp đệ chữa sẹo.”

Hoắc Phong Liệt như khẽ cười: “Không cần.”

Hắn nói rất bình tĩnh, một lát sau, Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu định trả lời, lại nghe Hoắc Phong Liệt lo lắng hỏi: “Có phải… xấu lắm không? Nếu huynh thấy không thoải mái, thì để đệ đi xin thuốc? Đệ nhớ rõ ở Y Cốc có loại thuốc có thể…”

Liễu Chẩm Thanh khó hiểu bật cười, chẳng phải vừa rồi còn thản nhiên nói là không cần xóa sẹo hay sao?

Y vỗ vỗ lên lưng Hoắc Phong Liệt: “Đệ không để ý thì cứ giữ lại, không xấu đâu.”

Giữ lại cũng được, sau này ngày nào cũng thấy được, cũng có thể nhắc nhở y, trước đây y đã nợ hắn những gì.
Chương kế tiếp