Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 76
Nơi đây là một thành phố cảng vô cùng sôi động và nhộn nhịp. Dù chỉ là nơi tập trung của các tiểu thương thì vẫn là nơi có mật độ dân cư vô cùng đông đúc.

Nhà trọ hai người họ chọn khá tiêu chuẩn, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn. Dưới sự giám sát của Hoắc Phong Liệt, mọi thứ vẫn đang an toàn cho tới thời điểm hiện tại.

Sau một ngày nghỉ ngơi, hai người quyết định ra ngoài thám thính tình hình.

Tuy Hạ Lan và Tần Dư thâm nhập vào đội vận chuyển tạm thời chưa có tin tức gì, nhưng Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh cũng không thể ngồi chờ chết.

Muốn điều tra chiếc tàu kia, chỉ có thể tiếp cận từ hai hướng: một là từ thương hội của Liễu gia, hai là từ lịch sử thông hành tại cảng.

Dù đã tra ra được những người ở phương nam có liên quan tới vụ án khoa cử này, tiến độ thẩm tra xử lý vẫn rất chậm. Học sinh khắp nơi đều lo lắng, quan lại các cấp đều nhắc tới vấn đề này, trở ngại không hề nhỏ. Hơn nữa, hai vụ án lại có mối liên hệ với nhau, vẫn không có tin tức gì về Liễu gia được truyền ra từ kinh thành, có thể hiện tại họ vẫn đang bị tạm giam.

Trong thời gian Liễu gia không có người quản lý, người của thương đội bắt đầu sốt ruột, đã có kẻ định làm phản. Dựa theo suy đoán của Liễu Chẩm Thanh, dù sau này Liễu gia không gặp phải chuyện gì, chỉ sợ khả năng quản lý thương hội cũng không theo kịp, có lẽ thương hội mà tổ tiên cực khổ dày công gây dựng sắp chấm hết rồi.

Đây là nơi tập trung của một vài thương đội có quy mô khá lớn, nếu lẻn được vào đó thì có thể điều tra được người phụ trách khâu vận tải đường thủy kia.

Hai người đều quen với công việc này nên đã nhanh chóng tra ra được tên của người nọ là Vương Khải. Tuy rất muốn cứ thế bắt người hỏi cung, nhưng nếu ông ta đột nhiên biến mất, phía địch cũng sẽ biết là họ đã tới đây, hành động sẽ trở nên bất lợi. Vì vậy, họ chỉ có thể tạm thời âm thầm điều tra.

Nhân lúc Vương Khải không ở trong phủ, hai người đột nhập vào phủ của ông ta. Nhìn sơ qua thì nó cũng chỉ là một cái phủ bình thường, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại vô cùng am hiểu về những món đồ cao cấp xa xỉ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đồ đạc không phải đồ cổ thì chính là ngọc quý, cực kỳ xa hoa. Nếu chỉ dựa vào thu nhập bình thường thì chắc chắn sẽ không thể tích lũy được. Như vậy, có thể thấy ông ta đã thu được rất nhiều tiền bạc bất chính.

Sau khi hai người lẻn vào thư phòng và kiểm tra sổ sách, Liễu Chẩm Thanh không khỏi cau mày. Mỗi con thuyền của Vương Khải đều có hồ sơ vận tải chi tiết khi xuất cảng, vậy mà không có chiếc nào có liên quan tới vũ khí, hoặc là chúng sẽ rất khác nhau. Nếu không phải bọn họ đã chứng kiến tận mắt thì sẽ không thể phát hiện được bất cứ điểm bất thường nào từ đống sổ sách này.

“Quả là giấu trời vượt biển.” Liễu Chẩm Thanh bật cười.

“Thủy quân phụ trách kiểm tra cảng sao?” Hoắc Phong Liệt nhạy bén hỏi.

Liễu Chẩm Thanh cười nhẹ và nói: “Chẳng biết là đã sớm mua chuộc nên không kiểm tra, hay căn bản chính là một người. Nếu con đường này được thông thì có vận chuyển gì cũng không bị ai phát hiện.”

Hai người nói tới đây thì chợt nghe thấy động tĩnh, họ xếp lại đồ đạc về vị trí cũ rồi núp đi, chỉ thấy hai tiểu nha hoàn đi vào quét dọn vệ sinh.

Hoắc Phong Liệt đang định đưa Liễu Chẩm Thanh rời đi thì nghe thấy hai tiểu nha hoàn này nói chuyện phiếm.

“Tối nay lão gia không trở về, phu nhân nổi cơn tam bành ở hậu viện, nói lão gia bị hoa khôi ở thuyền hoa Nhã Hương hớp hồn mất rồi.”

“Đàn ông luôn gặp dịp thì chơi, dù sao cũng là đi xã giao với tướng quân thống lĩnh thuỷ quân, chắc chắn phải đi trên thuyền hoa Nhã Hương nổi tiếng chứ.”

“Ta cũng cảm thấy phu nhân không rộng lượng chút nào. Từ khi lão gia xây dựng được mối quan hệ tốt với tướng quân thống lĩnh thuỷ quân, cuộc sống của chúng ta mấy năm gần đây cũng ngày càng tốt hơn. Làm gì có ông chủ thương đội nào lại giàu có như lão gia của chúng ta chứ?”

“Ha ha ha, ngươi nói đúng đó.”

Hai tiểu nha hoàn bắt đầu cười nói không ngừng. Đột nhiên, họ cảm thấy một trận gió thổi vào từ cửa sổ mặt bên của thư phòng. Hai người cảm thấy kỳ lạ, không phải cửa sổ đã được chốt lại rồi sao?

Chẳng lâu sau, hai bóng người xuất hiện bên bờ sông tấp nập người qua lại. Nơi đây tiếng người ồn ào, các sạp bán hàng rong bày san sát, dù đã tối muộn nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Có thể nói, đây là đoạn đường phồn hoa nhất ở nơi này, nhìn xung quanh có thể thấy được những chiếc thuyền hoa xinh đẹp đang đậu trên nhánh sông rộng. Những tấm lụa mỏng manh bay trong gió, nhuộm hồng một mảnh trời, bao phủ toàn bộ mặt sông như mộng như ảo.

Từng đợt âm thanh du dương kiều diễm trôi vào bờ, thu hút người qua đường, khiến họ phải dừng chân mà ngắm nhìn. Nếu ai có thị lực tốt, họ có thể nhìn lên phía boong thuyền, nơi có các vũ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa cùng những cầm nữ đang tấu đàn tỳ bà, rất náo nhiệt.

“Đại ca ca, huynh có muốn xem vòng tay vỏ sò không? Rẻ lắm, mỗi chiếc chỉ một văn tiền. Các cô nương đều rất thích được tặng cho những chiếc vòng này.”

Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt đang quan sát thuyền hoa thì bị một cô bé ngăn lại, mời họ mua hàng.

Liễu Chẩm Thanh cúi đầu nhìn, thấy một cô bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi, trên người mặc áo vải thô, quần áo giặt tới trắng bệch, làn da thô ráp gần như ngăm đen. Cô bé đeo một cái rổ, trong đó là đủ loại vòng tay vỏ sò và trang sức. Cô bé cố nở nụ cười, tay giơ cao chiếc vòng, cả người nồng nặc mùi tanh của nước biển.

Có thể là con của một gia đình ngư dân, ra đây bán hàng để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Vẫn còn rất nhiều đứa trẻ như vậy.

Trước khi Liễu Chẩm Thanh kịp hành động, Hoắc Phong Liệt đã trả tiền cho cô bé. Hắn biết y sẽ mềm lòng quan tâm tới kế sinh nhai của bé, vậy nên hắn không chỉ lấy mỗi chuỗi vòng tay được kết từ những chiếc vỏ sò nhỏ xinh kia mà còn đưa cho cô bé thêm bốn văn tiền.

Cô bé ngạc nhiên nhận lấy chỗ tiền này, định chọn thêm cho họ bốn cái vòng tay khác.

Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Không cần đâu, bọn ta muốn tìm thuyền hoa Nhã Hương, muội có thể dẫn đường không?”

Đôi mắt cô bé bỗng sáng ngời, điều này đối với bé vô cùng đơn giản. Bé nhận lấy tiền rồi dẫn đường cho hai người.

Hoắc Phong Liệt đưa vòng tay cho Liễu Chẩm Thanh. Liễu Chẩm Thanh nhận lấy rồi mỉm cười, đeo nó quanh thân kiếm Thuần Quân. Thanh kiếm uy phong lạnh lùng bỗng chốc trở nên thật đáng yêu.

Hoắc Phong Liệt cũng để kệ cho Liễu Chẩm Thanh trang trí ngẫu hứng trên thanh kiếm khiến kẻ thù vừa nghe đã sợ vỡ mật ấy.

Cô bé nọ không khỏi liếc nhìn, trong lòng lẩm bẩm, không phải nên đưa chiếc vòng đó cho một cô nương ư?

Không lẽ… Cô bé cũng hiểu được vài việc, biết là đàn ông cũng có thể ở bên nhau. Thấy hai người họ đều đẹp, cô bé không kìm được mà nhìn nhiều lần, khiến cho Liễu Chẩm Thanh chú ý.

“Muội đang nhìn gì vậy?” Bởi vì cô bé này trông rất vô hại nên Liễu Chẩm Thanh còn cười hỏi chuyện, tự nhiên sẽ không làm cho cô bé thấp thỏm lo lắng.

Cô bé nói mấy lời chúc phúc với họ: “Hai ca ca là một đôi phải không, nhìn hai người vô cùng xứng đôi ạ.”

Hoắc Phong Liệt nghe xong thì vô cùng sửng sốt.

Liễu Chẩm Thanh cũng thấy kinh ngạc, trêu cô bé: “Tại sao muội lại thấy thế?”

Hoắc Phong Liệt lặng lẽ liếc Liễu Chẩm Thanh, chỉ nghĩ y đang đùa giỡn với đứa trẻ này thôi.

Cô bé cười nói: “Muội thấy hai ca ca đứng cạnh nhau nhìn rất đẹp đôi, rất hạnh phúc. Muội đã thấy nhiều cặp đôi ở bên nhau, đều có cảm giác y hệt như vậy. Người xung quanh nhìn cũng thấy vui lây đó ạ.”

Cô bé không biết nên hình dung như nào, chỉ biết là cảnh đẹp ý vui thôi.

Liễu Chẩm Thanh nghe được, không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngại ngùng. Hoá ra trong mắt người ngoài, họ có quan hệ như vậy. Y không ngờ cô bé lại nói điều đó, bèn quay đầu nhìn Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy Nhị Cẩu đã đóng giả đà điểu, giả bộ nhìn sang một bên, không nghe thấy gì. Y có chút không vui, cố ý nói: “Tinh mắt ghê nhỉ. Muội đoán đúng rồi, bọn ta là một đôi đã thành thân được nhiều năm, yêu thương nhau lắm đó.”

Cô bé nở nụ cười.

Hoắc Phong Liệt khựng lại, suýt đã đứng chết trân tại chỗ. May mà trước đây hắn đã từng gặp phải cảnh tương tự. Dù sao Thanh ca chỉ đang cố tình trêu đùa hắn thôi, vậy nên mình cứ nghĩ nhiều mới thành ra sai.

Hắn vừa mới nghĩ như vậy thì đã cảm nhận được Liễu Chẩm Thanh đang đi về phía mình: “Ôi, cô bé thật giỏi, mắt sáng như gương luôn.”

Hoắc Phong Liệt bỗng thấy khó thở, chỉ biết ngơ ngác nhìn Liễu Chẩm Thanh, không dám nghĩ về ý tứ của câu nói đó. Hắn lại thấy y đứng thẳng người, nói chuyện cùng cô bé kia.

“Tiểu muội muội này, muội thường ra đây bán mấy thứ này sao? Muội có đọc sách không?”

Đại Chu đã tiến hành cải cách, nam nữ bất kể thân phận đều cần được giáo dục vỡ lòng, lớp học công cộng mở khắp mọi nơi, còn dạy chữ miễn phí cho người dân địa phương, vậy nên ngay cả người ăn xin cũng có thể tham gia lớp học. Trong thời kỳ thịnh vượng nhất, học sinh còn có thể ăn một bữa miễn phí sau khi vượt qua được kỳ thi. Nhiều người nghèo không đủ ăn đã dựa vào đó để lấp đầy bụng. Chính vì vậy, trong thời kỳ thịnh vượng nhất của vương triều Đại Chu, nhìn chung trình độ học vấn của nhân dân đều cao. Tuy nhiên, các hoàng đế của vương triều Đại Chu dần cảm thấy không cần thiết, vì vậy, thói quen tốt không còn được duy trì. Thế nhưng vẫn còn có những lớp học miễn phí ở nhiều khu vực thịnh vượng, nơi cả nam và nữ đều có thể đi học. Nơi phồn hoa như thế này chắc chắn phải có.

“Muội có biết chữ, nhưng nhà muội chỉ có mỗi bà ngoại, ngày thường bà bán cá khô để nuôi gia đình, gần đây bà ốm không làm cá khô được, muội mới đi bán đồ kiếm tiền cùng các bạn, phụ thêm cho bà.”

“Người nhà muội đâu rồi?”

“Nhà muội vốn là cư dân của một làng chài trên hòn đảo nhỏ ven biển đông, nhưng sau đó đã bị cướp biển tập kích. Nhiều người đã mất đi người thân, mẫu thân của muội lên bờ lúc đang mang thai, sinh muội xong thì mất rồi.” Cô bé kể chuyện nhưng gần như không có cảm xúc dao động gì, dù sao cô bé cũng không trực tiếp trải qua những chuyện này.

Trên vùng biển của quận Minh An có rất nhiều đảo nhỏ, trên đảo đều có người ở. Nếu lên bờ sinh hoạt, họ sẽ được gọi là cư dân đảo nhỏ.

Thật ra trước đây Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn cảm thấy cư dân trên các đảo nhỏ này không được an toàn, không phải lúc nào cũng có đồn trú trên đảo để bảo vệ họ. Y vẫn luôn hy vọng có thể đưa những người dân trên đảo lên đất liền sinh sống, nhưng điều đó có nghĩa là rời xa quê hương. Liễu Chẩm Thanh là kiểu vứt đâu cũng sống tốt nên khó lòng đồng cảm. Những cư dân kia chỉ muốn sống trên hòn đảo nhỏ của mình qua nhiều thế hệ, thành ra việc di dời diễn ra rất chậm. Có vẻ nhiều người giống với cô bé này, do người nhà bị giết nên phải chạy lên đất liền định cư, và làng chài nhỏ chính là nơi chính quyền địa phương sắp xếp cho họ.

Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt vốn vẫn luôn yên lặng lại nói: “Triệu Hải Trình.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, y cũng nhớ người này.

Kết quả, cô bé vừa nghe thấy thì vô cùng kích động: “Các ca ca cũng biết Triệu phó quan đại nhân sao? Muội nghe nói ngài ấy cũng tới từ đảo nhỏ, không chỉ đánh cướp biển mà còn thường xuyên chăm sóc cư dân trên đảo bọn muội. Từ khi ngài ấy lên làm quan, nghe nói những người còn lại ở trên đảo rất ít khi gặp phải chuyện xấu, nhiều người ở làng chài nhỏ muốn dọn về đảo sống. Ngài ấy chính là đại anh hùng trong lòng bọn muội!”

Hai người đều sửng sốt, Hoắc Phong Liệt khẽ nhíu mày, bởi vì gã đã tố cáo Liễu Chẩm Thanh, làm hắn không vui một chút nào. Liễu Chẩm Thanh lại không khỏi cười khẽ, quả nhiên con người có nhiều mặt, không thể vơ đũa cả nắm được. Giống như y bị thiên hạ mắng chết, nhưng vẫn có người coi y là người tốt vậy.

Cô bé còn đang lải nhải nói về Triệu Hải Trình với dáng vẻ vô cùng sùng bái, đột nhiên oán trách nói: “Nhưng bà của muội không thích ngài ấy. Bà của muội nói anh hùng chân chính không giống ngài ấy, mà phải là người có thể thay đổi vận mệnh đời đời cơ. Thật đáng tiếc, muội nghĩ người bà nội nói chỉ tồn tại trong huyền thoại thôi, muội thật lòng tin rằng người có thể giúp đỡ bọn muội chính là Triệu Phó Quan đại nhân.”

Cô bé nói rất nhiều, chẳng mấy chốc đã dẫn họ đi dọc theo con đường lát đá, tới chỗ một chiếc thuyền hoa khổng lồ.

“Chà, nó đây rồi.”

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trên thân thuyền có dòng chữ “Thuyền hoa Nhã Hương", đây cũng là con thuyền lớn nhất trong khu này, độ tinh xảo nổi bật hẳn, khách cũng nối liền không dứt, nhìn là biết chẳng giàu thì sang, đúng là một nơi tiêu tiền.

Cô bé dẫn khách tới rồi tung tăng đi mất.

Hai người lên thuyền, Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng hoà vào bầu không khí ăn chơi đàn đúm ở đây, trong khi đó Hoắc Phong Liệt vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng khiến không cô nương nào dám lại gần chủ động gạ gẫm hắn.

Sau khi cả hai ngồi xuống, Liễu Chẩm Thanh bèn dạy cho hắn một bài học: “Đừng căng thẳng quá, cứ bình tĩnh thôi. Nếu đệ không làm được thì cứ uống một chút rượu. Đệ cứ như vậy thì sao chúng ta dò được thông tin chứ?”

Hoắc Phong Liệt xấu hổ nhìn Liễu Chẩm Thanh, khí thế chiến trường của hắn không thể thích thu lại là thu, cuối cùng hắn đành cúi đầu uống rượu để che giấu.

Bởi vì họ ngồi trong gian riêng, một cô nương nhanh chóng có mặt để chiêu đãi.

Liễu Chẩm Thanh tặc lưỡi, y lấy lý do muốn cùng hợp tác với một thương nhân chuyên vận tải bằng đường sông, nói mình hiện đang chán nản vì không có mối quan hệ nào đột phá cả. Y sử dụng mỹ nam kế, lại còn kết hợp với chiêu bán thảm, chọc cho cô nương ấy đau lòng. Y nhanh chóng biết được Vương Khải thật sự đang ở trên thuyền, thậm chí còn ở trong sương phòng cao cấp nhất, được đích thân ma ma của thuyền này chiêu đãi.

Không chỉ vậy, y còn biết là trước mắt, trong sương phòng còn có một vị quan và một tiêu sư nước ngoài, có lẽ là đang bàn chuyện công việc tại đây.

Cô nương tốt bụng đề nghị: “Công tử đợi thêm một lát nữa là có thể tham gia hội hoa rồi. Có khi còn có cơ hội nói chuyện với họ nữa.”

“Hội hoa là gì vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Cô nương nọ cười duyên dáng, quyến rũ nói: “Quả nhiên công tử là thương nhân nước ngoài, đến hội hoa cũng không biết. Công tử có biết hoa khôi của bọn ta là ai không?”

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu.

Cô nương giả vờ thần bí nói: “Hoa khôi nhà ta năm nay đã 34 tuổi rồi đó.”

Cả Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt đều bất ngờ, bởi vì thời hoàng kim của mỗi hoa khôi đều rất ngắn.

“Hoa khôi nhà bọn ta là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam năm đó, là một nhân vật trong truyền thuyết. Năm mười sáu tuổi, tỷ ấy đã được mệnh danh là hoa khôi số một Giang Nam, không ai bì kịp. Dù đã hơn 30 thì vẫn có vô số quan lớn muốn âu yếm không rời, nhưng tỷ ấy đã sớm không còn bán thân đơn thuần nữa. Những chiếc thuyền hoa này đều là do tỷ ấy mở, chẳng dễ gì mới vào được trong phòng của tỷ ấy hay làm nô lệ dưới làn váy thơm ấy đâu, thế nên mới có hội hoa. Hôm nay vừa đúng ngày, hoa khôi mở hội hoa, Vương chưởng quỹ say mê tỷ ấy, nhất định sẽ tham gia. Đến lúc đó, công tử nghĩ cách làm quen với Vương chưởng quỹ là được.” Cô nương này giải thích cặn kẽ.

Nhưng sau khi giải thích xong, thấy vẻ mặt của hai người trước mặt rất lạ, cô nương nọ có chút không vui, cảm thấy bọn họ không tin có hoa khôi hơn 30. Nàng thầm bất mãn trong lòng, nói: “Hai vị không tin thì đợi lát sẽ biết. Nhưng cũng đừng trách ta không nhắc nhở hai vị, không thể đắc tội với hoa khôi, nếu không… khách của tỷ ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho người sỉ nhục tỷ ấy đâu.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức cười gượng, nói: “Tin, ta tin chứ, đa tạ muội muội đã giải thích thắc mắc của ta.”

Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Tên của nàng ấy là gì?”

Khoé miệng Liễu Chẩm Thanh khẽ giật giật, y nghe thấy cô nương này nói ra một cái tên quen thuộc.

“Hề Nhiễm nương tử.”

Liễu Chẩm Thanh vội ho, tự hỏi không biết Hoắc Phong Liệt còn nhớ người này không. Y chỉ cảm thấy giải thích lúc này rất phiền, vì vậy phải tìm lý do để nàng rời đi.

“Cái này…” Liễu Chẩm Thanh có chút cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.

Hoắc Phong Liệt lại nói sang chuyện khác: “Lát nữa nên làm gì để tiếp cận nhóm Vương Khải? Trực tiếp tiếp cận hay âm thầm quan sát?

Liễu Chẩm Thanh nghi ngờ nhìn Hoắc Phong Liệt, thấy vẻ mặt hắn thờ ơ, y nghĩ hắn thật sự không nhớ. Dù sao khi ấy hắn còn nhỏ, chủ yếu là nghe lời đồn, sao có thể nhớ sâu sắc như vậy được. Thế nhưng Liễu Chẩm Thanh không nhìn thấy tấm ván dưới chân đã nứt ra một cách bất thường, trong đôi mắt đang cụp xuống của Hoắc Phong Liệt hiện lên sự ghen tị không thể kìm nén.

Liễu Chẩm Thanh thuận thế cân nhắc rồi nói: “Trực tiếp thì không ổn, ta không biết ông ta đã từng gặp Liễu Tiêu Trúc hay chưa. Cứ tiếp tục âm thầm quan sát vậy.”

Không lâu sau đó, hội hoa bắt đầu, hai người đi tới nơi mà cô nương nọ đã nói tới. Đầu tiên là ngồi trong sương phòng bên cạnh, giả vờ uống rượu tán gẫu.

Đại sảnh náo nhiệt hẳn lên, cô nương kia nói không sai, đa số những người có mặt ở đây đều là vì muốn thấy Hề Nhiễm. Vốn tưởng rằng một hoa khôi như Hề Nhiễm sẽ được chuộc thân sớm, không ai nghĩ rằng nàng sẽ tiếp tục kiếm sống ở trên chiếc thuyền hoa này. Không phải là đứng ở trên cao đánh giá cuộc đời của nàng, chỉ là cảm thấy thật đáng ngờ.

Âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh bỗng lắng xuống, chỉ có thể nghe tiếng rèm châu đong đưa, một người bước ra từ phía hành lang trên lầu cao.

Hồng nhan vẫn yêu kiều như xưa. Nàng khom lưng bước, từng bước như gót sen nở rộ làm say lòng người, cơ thể mềm mại như không có xương, từng cử chỉ đều có khí chất bất phàm, còn quyến rũ hơn nhiều so với hồi còn trẻ.

Nàng vẫn thích mặc màu đồ đỏ thắm, tựa như đóa hồng nở rộ. Dù nàng ở rất xa nhưng dường như vẫn có thể ngửi được hương hoa.

Liễu Chẩm Thanh nhìn mà hoảng hốt, không hề thấy Hoắc Phong Liệt đang nhìn y với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Hề Nhiễm nhìn một vòng, đôi môi đỏ khẽ mở, âm thanh uyển chuyển đa tình, ai nghe thấy cũng cảm giác xương cốt mềm nhũn, nhưng lời nàng nói lại vô cùng thẳng thắn: “Đa tạ các vị đã có mặt tại đây đêm nay. Thiếp rất vinh hạnh. Chúng ta không cần nói nhiều làm gì. Hội hoa đêm nay, ai trả giá cao thì sẽ được.”

Lời vừa dứt, phần đấu giá bên dưới lập tức bắt đầu.

Cuối cùng Liễu Chẩm Thành và Hoắc Phong Liệt cũng thấy Vương chưởng quỹ từ sương phòng bên cạnh đi ra. Đi cùng ông ta là một người có dáng vẻ như võ tướng, một người nhìn là biết có luyện võ. Chỉ có điều, nhìn sao cũng thấy có cảm giác rất kỳ quái, dù là trang phục hay diện mạo.

Ba người đến hành lang, chắc là uống hơi nhiều nên tinh thần phấn chấn, họ đều tham dự đấu giá, còn trêu chọc xem cuối cùng hoa sẽ đáp xuống nhà ai.

Liễu Chẩm Thanh đang xem thì nghe Hoắc Phong Liệt cúi đầu nói với y: “Huynh ở đây chờ đệ.”

Nói xong, hắn lập tức lui ra phía sau bằng tốc độ gần như không ai thấy được hắn đã lẻn vào phòng. Ba người phía trước kia lại không có phản ứng.

Một lát sau, Hoắc Phong Liệt lại quay ra, im lặng kéo theo Liễu Chẩm Thanh lùi ra phía sau.

Hiển nhiên, nếu muốn thăm dò chuyện đang xảy ra bên trong thì ẩn nấp và nghe lén là thích hợp nhất.

Thế nhưng, điều này lại khiến Liễu Chẩm Thanh nhớ lại lần rình coi trước đó. Lúc ấy đúng là chấn động, chỉ tiếc y đã bỏ lỡ cơ hội.

Liễu Chẩm Thanh nín cười nhìn Hoắc Phong Liệt kéo mình đi: “Ồ? Bên trong đó có lư hương không?”

Hoắc Phong Liệt biết y đang muốn nói đến vấn đề gì, thẳng thừng nói: “Không có.”

“À?” Liễu Chẩm Thanh có chút tiếc nuối, sau đó lại nói: “Chúng ta vẫn trốn ở dưới giường sao?”

“Không cần, trong phòng có một bức tượng đá lớn dựa vào tường, là điểm mù, có thể che chắn. Hai người kia luyện võ, nhưng võ công không cao, sẽ không thể phát hiện ra chúng ta.”

Quả nhiên, không bao lâu sau, hai người kia đã bước vào phòng. Hoắc Phong Liệt kéo Liễu Chẩm Thanh trốn vào góc tường có bức tượng đá kia, còn bản thân hắn thì đứng bên ngoài một chút. Vị trí này nhìn thẳng vào phòng đàn. Không cần biết có người chơi đàn hay không, dù có thì cũng không thể quay đầu nhìn ra phía sau bức tượng đá này. Huống chi, ba người họ còn đang nói chuyện phiếm ở sảnh giữa, cách hai người một tấm bình phong.

Thấy cảnh nghe lén thú vị này, Liễu Chẩm Thanh lập tức mất hứng thú, cảm thấy thật nhàm chán.

Không lâu sau, ba kẻ coi tiền như rác đã vào, nhìn là biết không cạnh tranh được.

Trong số họ có một người hậm hực nói: “Hừ, ta thấy đây là thủ đoạn câu khách thôi, chúng ta cũng không được nhìn thấy người chiến thắng cuối cùng, ai mà biết bọn họ có thông đồng trước với nhau không chứ. Nếu con thuyền này có thể ra đến biển, để coi coi các huynh đệ có…”

Hai người còn lại bình tĩnh hơn, cố gắng khuyên bảo người kia.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt không còn tâm trạng để lắng nghe nữa, bởi người đầu tiên có khẩu âm rất lạ, và những gì hắn ta nói…

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, y viết vào lòng bàn tay hắn hai chữ: Cướp biển.

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt nháy mắt tối sầm lại.
Chương kế tiếp