Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 77
Gian thương, thủ vệ cảng biển, phản tặc, giờ lại thêm cả cướp biển, vụ việc đúng là càng ngày càng phức tạp.

Hai người trốn sau tượng đá lắng nghe ba người nói chuyện.

Hiển nhiên ba người đã hợp tác rất nhiều lần cho nên vô cùng quen thuộc lẫn nhau, nói chuyện không cố kỵ chút nào.

“Gần đây quản lý quá nghiêm, có thể bớt ít thuyền đi không, nếu nhiều thêm thì ta cũng không giấu nổi nữa.” Tướng lĩnh nói.

“Ta cũng hết cách, tiền này không phải ngươi không muốn cầm thì không cầm. Liễu gia ở kinh đô còn xảy ra chuyện, mà trong lúc hỗn loạn này, ta cũng đã mạo hiểm nguy cơ bị chém đầu, lén chuyển hàng rồi.” Vương Khải nói.

“Rốt cuộc thì các ngươi vận chuyển cái gì vậy?” Tên cướp biển hỏi.

“Việc này ngươi đừng quan tâm, nhận tiền rồi thì quản lý thuộc hạ cho tốt, đừng có ý xấu với thuyền buôn là được, nhỡ đâu mạo phạm phía trên, sẽ có thương vong vô số, lại còn khiến người khác chú ý, bây giờ Hải vương đã trở lại, chúng ta càng phải cẩn thận hơn.”

“Huynh đệ, không phải bọn ta không nói cho ngươi. Nói thật, bọn ta cũng không biết trong thuyền là cái gì, bọn ta chỉ cung cấp thuyền và tuyến đường biển, sau đó làm giả ghi chép là được. Ngay cả thuyền đi đến đâu, ai đón, bọn ta cũng không biết.” Vương Khải cười làm lành.

Hai người nghe trộm nhìn nhau một cái, xem ra tốn công nghe trộm cũng không có tin tức có ích.

Dường như tên cướp biển kia chả thèm để ý: “Người Đại Chu các ngươi thật là thú vị, không biết gì cả mà cũng dám nhận việc bừa.”

Hai người bị châm biếm thì im lặng, vị tướng lĩnh kia có chút không vui: “Nói thật, bây giờ cứ an ổn kiếm sống không được sao? Huynh đệ, ta nghe nói mấy ngày trước thuộc hạ của ngươi đi gây rối những đảo nhỏ gần đây. Lúc trước hợp tác đã nói rõ, các ngươi không được nói mà không giữ lời. Lần này người làm vậy, nhỡ đâu ta bị điều chức thì sau này chúng ta cũng đừng mong hợp tác đượcnữa.”

Liễu Chẩm Thanh nghe mà ngạc nhiên, lý do của vị tướng lĩnh này cũng quá gượng ép rồi, tên cướp biển nghe không hiểu, nhưng y có thể nghe hiểu. Cho dù có cướp biển đột kích vào đảo nhỏ cũng không liên quan đến thủy quân quản lý cảng như gã, vốn không hề ảnh hưởng chuyện hợp tác của bọn họ. Rõ ràng lời này là đang lừa dối tên cướp biển. Chẳng lẽ tướng lãnh dù muốn kiếm tiền, nhưng vẫn còn chút lương tâm, muốn thuận tiện mang đến hòa bình cho dân chúng ở đảo nhỏ sao?

Hóa ra mấy năm gần đây, quần đảo ở vùng biển phía ngoài không bị đột kích thật sự không phải đều nhờ công lao của Triệu Hải Trình, mà còn có vụ giao dịch này nữa, vậy Triệu Hải Trình có biết không?

Y đang suy nghĩ, đột nhiên Hoắc Phong Liệt bên cạnh trực tiếp giơ tay ôm lấy y, khiến hai người càng kề sát nhau, Liễu Chẩm Thanh bị ôm chặt lấy, nhất thời kinh ngạc. Tuy y cũng mừng thầm một chút, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nhóc đầu gỗ như Nhị Cẩu sẽ không biết làm những động tác nhỏ này.

Quả nhiên, y ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Hoắc Phong Liệt ra hiệu cho y nhìn về phía nóc nhà.

Nói như vậy, không chỉ có bọn họ, mà còn có người khác núp trên nóc nhà nghe trộm?

Cướp biển vẫn đang nói: “Ngươi cẩn thận quá rồi, bọn ta đánh là việc của bọn ta, hẳn là không quá liên quan đến các ngươi, vả lại đây là bọn ta đang giúp các người đấy. Hải vương quay lại rồi, nếu bọn ta không gây rối chút ít, nhỡ đâu khiến hắn phát hiện quan hệ hợp tác giữa chúng ta thì không ổn đâu.”

“Ngươi đang đe dọa ta?”

“Đương nhiên không phải, hợp tác nhiều năm như vậy, không phải chúng ta là huynh đệ tốt của nhau sao? Chúng ta đều không muốn Hải vương thượng vị, đương nhiên cần nghĩ thêm nhiều biện pháp để trị hắn. Mấy lần trước hắn ra biển, tiếc là bọn ta không bắt được hắn, mà bọn ta đột kích hòn đảo là để dụ hắn ra biển tấn công bọn ta, dễ bề bắt người.”

“Hừ, hắn chính là Hải vương đó, các ngươi bắt được hắn sao?”

“Sao lại không, nếu bị bọn ta bắt được, hắn sẽ thành Hải vương bát(*)!”

(*)Chơi chữ, “vương bát” là rùa, danh hiệu của anh Mạc là Hải vương, ghép thêm chữ “bát”, ý chửi xéo anh

“Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.” Vương Khải vội vàng khuyên bảo.

(*) Có hòa hợp, vui vẻ thì mới ăn nên làm ra

Mà lúc này, trên nóc nhà bỗng truyền đến một tiếng ầm vang, một người trực tiếp phá vỡ nóc nhà nhảy xuống, trực tiếp đá bay bình phong ở giữa phòng, ba ngươi giật mình hô ra tiếng.

“Ai?”

Chốc lát, thanh âm đánh nhau truyền đến.

Liễu Chẩm Thanh cũng muốn kêu, bởi vì bình phong bị người đó đá bay trực tiếp đụng phải tượng đá khiến nó đổ về phía bọn họ. Tuy có bức tường ngăn trở, không đến mức đè nghiến, nhưng tóm lại là vẫn hơi đè lên người họ.

Liễu Chẩm Thanh không bị thương, nhưng lại thấy Hoắc Phong Liệt dùng lưng chống đỡ tượng đá, hẳn là rất nặng. Có lẽ như thế không là gì với Hoắc Phong Liệt, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn đau lòng. Y luồn hai tay qua eo Hoắc Phong Liệt, định chống một chút, san sẻ bớt một phần sức nặng.

Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu, lắc đầu biểu thị không cần.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn kiên trì, chỉ có điều y không biết là đối với Hoắc Phong Liệt, áp lực sau lưng không là gì, áp lực phía trước mới là lớn nhất. Vốn dĩ hắn đang ôm Liễu Chẩm Thanh, bây giờ y vòng lấy eo hắn, thân thể hai người dán rất sát, hương rượu vừa nãy bao quanh cũng khiến người ta khó có thể bình tĩnh. Nếu không phải bên ngoài đang có chuyện lớn, Hoắc Phong Liệt thật sự sẽ không chịu nổi.

“Leng keng” hai tiếng, có lẽ là tiếng rút đao, nhưng Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt bị tượng đá lớn chắn kín mít, nếu không đẩy tượng đá ra thì căn bản không thể quan sát được tình huống bên ngoài. Mà nếu đỡ tượng đá thì cũng sẽ tạo ra âm thanh khiến người ta chú ý.

Liễu Chẩm Thanh cạn lời, nhìn tình huống trước mắt, y đã mắng tên ngốc vừa xông vào mấy chục lần.

Không phải đến để nghe lén sao? Sao chẳng kiên nhẫn gì thế, sao không cố nghe thêm chút nội dung chứ. Hơn nữa xuống thì cứ xuống đi, sao phải đá bay bình phong, tạo ra động tĩnh lớn như này, không sợ người bên ngoài nghe thấy có kẻ xông vào sao?

Tên lỗ mãng này từ đâu đến vậy, bản thân liều lĩnh thì thôi, đừng kéo theo bọn y chứ.

Đột nhiên Hoắc Phong Liệt chạm vào trán Liễu Chẩm Thanh một cái.

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy hắn ra hiệu bằng mắt chỉ một chỗ trên tượng đá, Liễu Chẩm Thanh thuận theo nhìn qua. Hóa ra vừa nãy tượng đá bị đập nghiêng, nếu như hai người nghiêng đầu thì vẫn có thể nhìn ra ngoài, chẳng qua ngoài kia còn có mấy cái bình phong bị đổ chắn lại, nếu muốn nhìn thì phải phá vỡ cái bình phong này.

Liễu Chẩm Thanh tâm ý tương thông với hắn, y rút lại một tay, định với lấy chủy thủ đeo bên hông, để lặng lẽ cắt rách vải trên tấm bình phong.

Nhưng lúc này cơ thể hai người dán quá chặt vào nhau, Liễu Chẩm Thanh muốn duỗi tay xuống dưới vô cùng khó khăn, mà cả hai lại không tiện manh động.

Y chỉ có thể dựa theo cảm giác, cố hết sức mò chỗ đeo chủy thủ. Trong lúc hỗn loạn, y cảm giác hình như đã sờ được chủy thủ, chỉ thấy lạ là sao hình dạng và cảm giác có gì cứ sai sai? Nhưng chỗ đặt tay quá chật chội, cho nên Liễu Chẩm Thanh cũng không nghĩ nhiều, mà Hoắc Phong Liệt lại căng cứng người, hô hấp cũng nháy mắt trở nên nóng bỏng, phun bên tai y. Hắn mở lớn mắt, cúi đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh bằng ánh mắt không dám tin.

Liễu Chẩm Thanh không chú ý, tưởng mình tìm đúng rồi nên cố gắng cầm lấy một đoạn, chỉ nghe thấy Hoắc Phong Liệt bỗng nhiên hít một hơi, trong họng trực tiếp phát ra thanh âm khàn khàn khe khẽ.

Hắn vốn đặt một tay trên tường, một tay chống một phần của bức tượng, không để nó đập vào Liễu Chẩm Thanh, cho nên không có tay nào nhàn rỗi, chỉ có thể miễn cưỡng cử động thân thể.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại bị kinh động, nếu lúc này cứ nhúc nhích, tượng đá và bình phong đè trên người bọn họ đều sẽ đổ xuống, vậy sẽ bại lộ.

Liễu Chẩm Thanh bất động, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hoắc Phong Liệt, chỉ thấy tình trạng của hắn rất lạ– khuôn mặt đỏ bừng, dường như trong mắt chứa đựng hơi nước, nhìn như trong suốt lại như.... vẩn đục. Hoắc Phong Liệt nhìn chằm chằm y, khiến tim y đập nhanh thất thường.

Không hiểu vì sao, y cảm giác ánh mắt Hoắc Phong Liệt nhìn mình lúc này cực kỳ nguy hiểm.

Đột nhiên, yết hầu Hoắc Phong Liệt không kiềm chế được động một cái, hắn cau mày, đôi mắt híp lại như là đang kìm chế cái gì.

Lúc này, cuối cùng cái đầu nhanh nhạy của Liễu Chẩm Thanh đã ý thức được có chút không đúng, bởi vì hình như thứ trong tay y đang thay đổi....

Liễu Chẩm Thanh nhận ra điều gì, mặt không đỏ tim không đập loạn sờ tiếp một cái, hình như “nó” vẫn đang dần dần biến hóa. Mà bởi vì hành động của y, cả người Hoắc Phong Liệt đều run lên, đột nhiên hắn cúi đầu xuống, gác vào bên cổ Liễu Chẩm Thanh.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng không thể làm bậy ở thời khắc quan trọng này, cho nên y mới tha cho nhóc Nhị Cẩu đáng thương, chuyển sang hướng bên cạnh. Hình như vừa nãy y cũng đụng vào cái gì, chỉ là lúc đó quyết định sai, sờ nhầm phương hướng, lúc này mới thuận lợi lấy chủy thủ ra.

Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn thản nhiên, y nâng chủy thủ lên, cắn chặt vỏ dao, một tay rút lưỡi dao ra, sau đó hất cằm về phía Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt vẫn đang trong trạng thái sững sờ, phản ứng thân thể vẫn chưa giảm bớt, đã thấy Liễu Chẩm Thanh nháy mắt với mình.

Hoắc Phong Liệt tưởng chính mình hiểu sai ánh mắt này, nhưng nhìn Liễu Chẩm Thanh cắn vỏ dao đến gần hắn, hắn vẫn mở miệng theo bản năng.

Trong giây phút đó, hai người cùng ngậm vỏ chủy thủ kéo ra mà giống như ngậm cành hoa trao cho nhau, sự ái muội kỳ dị thoáng qua giữa ánh mắt giao nhau của hai người. Lúc này, Liễu Chẩm Thanh mới tiện quay đầu cắt mở bình phong, chẳng qua khóe miệng hơi cong đã thể hiện tâm trạng không tệ của người nào đó.

Lúc này bên ngoài đã yên tĩnh lại, rõ là trận đánh đã kết thúc.

Mà lúc này Hoắc Phong Liệt không còn tâm trạng nghe tiếp, cả người hắn khô nóng, hắn cố dùng nội lực áp chế sự xúc động, trong đầu mơ hồ, mà viên ngọc thạch tinh xảo được khảm trên vỏ chủy thủ sắp bị hắn cắn nát. Dường như mỗi một dây thần kinh trong đầu đã đứt đoạn trong thời khắc nào đó, chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo về.

Tia sáng lộ ra, Liễu Chẩm Thanh đã nhìn ra bên ngoài, vì an toàn của cả hai, Hoắc Phong Liệt cũng không thể không đến gần sát để nhìn.

Chỉ thấy bên ngoài có một nam tử cầm hai thanh đao một dài một ngắn, một thanh để trên cổ họng tên cướp biển, một thanh ngược tay vắt ngang cổ họng tướng lĩnh, một cái chân dài trực tiếp khóa chặt cổ Vương Khải đang quỳ dưới đất.

Một người hai đao hoàn toàn áp chế ba người.

Hai người chỉ thấy bóng lưng nam tử vô cùng cao lớn, tóc ngắn, phía dưới tết thành bím nhỏ, là một kiểu tóc rất hiếm gặp, lộ ra vẻ kiêu ngạo cố chấp.

Hoắc Phong Liệt thấy hơi xa lạ, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại thấy quen thuộc ngoài ý muốn. Suy cho cùng, kiểu tóc này rất hiếm gặp, thêm cả thanh đao một dài một ngắn trên tay, Liễu Chẩm Thanh như đã đoán được thân phận của hắn và cả người sau lưng hắn.

“Anh hùng tha mạng, có gì từ từ nói.” Vương Khải than khóc thảm thiết.

“Hừ, đừng nói với ta, các ngươi nói với Hải vương bát đi!”

“Hải vương bát? Hải vương? Ngươi là thuộc hạ của Tống Tinh Mạc!” Cướp biển tức thì nhìn về tướng lĩnh.

Mà nét mặt của vị tướng lĩnh đó đã rất khó coi, rõ là gã đã nhận ra người này.

“Dịch Xuyên, ngươi có ý gì? Tống tướng quân có biết ngươi đến đây không? Chi bằng chúng ta..... Ngồi xuống nói chuyện?”

“Nói cái rắm, đã nói là đi mà nói chuyện với Hải vương bát.” Dịch Xuyên cứng đầu, không thèm nể mà nói: “Các ngươi đừng lộn xộn, bằng không đao kiếm không có mắt, ta không thể để lại người sống cho hắn.”

“Ngươi muốn bắt chúng ta đi gặp Tống tướng quân?” Mặt tướng lĩnh nháy mắt trắng bệch, trực tiếp nói chuyện với hai người trước mặt Dịch Xuyên: “Cái gì nên nói cái gì không nên nói, các ngươi tự cân nhắc đi.”

Dịch Xuyên lập tức áp đao xuống, trên cổ tướng lĩnh lập tức xuất hiện vết đỏ.

“Xem ra Tống Tinh Mạc đã sớm theo dõi ta?” Tướng lĩnh cũng không sợ, lạnh lùng nói: “Bọn ta chỉ là bằng hữu tụ họp, các ngươi có ý gì, không sợ ta nói cho Tống Đô úy sao?”

Dịch Xuyên hừ lạnh một tiếng, lười trả lời gã.

Tướng lĩnh không nhịn được, nói: “Dịch Xuyên, ngươi là người tài giỏi, cả ngày đi theo Tống Tinh Mạc cũng không thấy hắn thăng quan cho ngươi, sao không...”

"Ông đây đếch muốn làm quan, bớt nói nhảm đi, ồn quá."

Tướng lĩnh đảo mắt, không nhịn được nghĩ đến lời đồn đó, nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự vừa mắt bộ mặt đó của Tống Tinh Mạc, nếu ngươi thích mỹ nam, ta có thể tìm giúp ngươi..."

Nếu như nói trước đây tính tình Dịch Xuyên nóng nảy, vậy lúc này hắn đã trực tiếp bị chọc giận.

"Bớt khiến ta ghê tởm đi, ai thích đàn ông chứ, mắc ói!" Dịch Xuyên như bị kích động, hắn nổi cơn tam bành, giơ tay định đánh ngất tướng lĩnh.

Đột nhiên cửa bị mở ra, một tiểu đội xông vào, một người theo đội ngũ thong dong bước vào.

Dáng vẻ người đó đi đường không tinh thần phấn chấn như người tập võ, ngược lại lảo đảo như vừa uống say, tóc xõa tán loạn, nhưng sợi tóc xoăn tự nhiên, ngọn tóc còn hơi đỏ, khuyên tai pha lê rủ xuống bên tai.

"Sao ngươi đến muộn như vậy!" Dịch Xuyên vừa thấy người đến thì đã nói đầy vẻ bất mãn.

"Ai ya, xin lỗi xin lỗi, khó lắm mới đợi tới lúc đấu giá được một buổi của Hề Nhiễm, đương nhiên luyến tiếc ôn hương nhuyễn ngọc, muốn ở lâu thêm chút."

"Ngươi! Ngươi cái tên Hải vương bát này! Ngươi để ta đi làm việc, còn bản thân ngươi lại... Ta cũng muốn gặp Hề Nhiễm cô nương!"

"Trọng điểm mà ngươi chú ý là cái này à? Đợi đã, sao ta lại có tiếng xấu mới vậy?"

"Tống tướng quân!" Tướng lĩnh bị bắt không nhịn được phải ngắt lời, định biện giải cho mình.

Tống Tinh Mạc cười cười, rốt cuộc nhìn gã rồi nói: "Tiểu Lý Tử, ngươi muốn gặp Diêm vương sớm vậy à?”

Một câu nói mang theo ý cười, lại lập tức khiến không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo. Tướng lĩnh lập tức như rơi xuống hố băng, không thốt được câu nào.

Tống Tinh Mạc cũng không lảm nhảm nói thẳng: "Bắt ba người này lại, tội danh thông đồng với thủ lĩnh cướp biển, ta nói không sai chứ."

Đúng là không nói sai, nhưng cũng chưa nói hết, sắc mặt mỗi người một vẻ, không biết tội danh nào mới có thể bảo vệ tính mạng.

Chợt nghe tướng lĩnh hô: "Tống tướng quân tùy tiện bắt người, thật là oai phong, Tống Đô úy sẽ chứng minh sự trong sạch của bọn ta."

Lời này vừa ra, hai tên khác tức thì biết phương hướng.

"Ai là đầu sỏ cướp biển chứ, ta chỉ là thương nhân nước ngoài mà thôi."

"Tống tướng quân, bọn ta là thương nhân, hiểu lầm hiểu lầm thôi."

"Vậy sao? Vậy ta đợi thúc thúc tìm đến cửa giải thích cho các ngươi." Nói xong, Tống Tinh Mạc giơ cái tay đang đeo bao cổ tay màu đen lên, vừa phất tay một cái, thành viên tiểu đội lập tức trói ba người lại.

Dịch Xuyên đang định ra ngoài thì thấy Tống Tinh Mạc đóng cửa lại, khoanh tay lại nhìn hắn.

Dịch Xuyên hơi biến sắc "Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi nói đi?" Tống Tinh Mạc cười cười.

Dịch Xuyên lập tức biến sắc mặt: "Bỉ ổi, ngươi không muốn để ta đi tìm Hề Nhiễm nương tử. Ngươi cũng đã bỏ tiền ra rồi, ta đi tìm nàng ấy nói chuyện không được sao? Bình thường khó gặp được."

Khóe miệng Tống Tinh Mạc giật giật, hắn bước chậm về trước, chậm rãi ép sát Dịch Xuyên.

Mỗi lần Dịch Xuyên bị Tống Tinh Mạc tiếp cận như này đều cảm thấy một loại áp bức khó hiểu, có lẽ là thuở niên thiếu bị hắn đả kích quá độ nên không phản kháng nổi. Dù bây giờ Tống Tinh Mạc đã không còn là đối thủ của Dịch Xuyên, hắn vẫn cảm giác như đang bị đè ép.

"Làm gì vậy? Cùng lắm, cùng lắm là không cướp người với ngươi là được. Ngươi cũng đâu có muốn cưới nàng ấy, sao phải làm chậm trễ nhân duyên của ta?"

"Nhân duyên của ngươi không ở chỗ Hề Nhiễm. Trong lòng người ta có người, cả đời không gả."

Ép người thẳng đến Cầm thất(*), Tống Tinh Mạc mới khẽ cười, đột nhiên mắt quét qua, hai người quen biết nhau hơn mười năm, tất nhiên là ăn ý.

(*)Phòng biểu diễn đàn

Ánh mắt Dịch Xuyên nháy mắt lạnh xuống, hắn tức khắc rút song kiếm, xoay người đối mặt với tượng đá đằng sau lưng, cũng là phương hướng Tống Tinh Mạc vừa nhìn.

"Ai? Cút ra đây!"

Giây tiếp theo, Dịch Xuyên hết kiên nhẫn, trực tiếp bay qua. Trong khoảnh khắc lưỡi đao của hắn sắp bổ bình phong ra, bình phong và tượng đá trực tiếp nổ tung, bay tứ tán.

Dịch Xuyên một đao ngăn ở trước mặt, một đao chắn ngang phía trước Tống Tinh Mạc, không để tạp vật văng trúng người.

Chỉ thấy bóng đen lóe qua, Dịch Xuyên phi thân ngăn lại.

Hai bên nhanh chóng đánh nhau trên không, có thể thấy rõ đối phương có hai người ôm nhau, nhưng chỉ có một người biết võ công.

Dịch Xuyên cảm giác người đến là một cao thủ, vừa ôm theo một người mà vẫn đánh được với hắn một trận.

Nhưng lại nghe Tống Tinh Mạc hô một tiếng: "Dịch Xuyên, đừng đánh chết, nói không chừng người đến là khách đó?"

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn Hoắc Phong Liệt đánh nhau, dù sao thì vết thương cũ chưa khỏi hẳn, không nên đối chiến với cao thủ.

Huống chi, trong này có hai cao thủ.

Nghe thấy Tống Tinh Mạc nói như vậy, Liễu Chẩm Thanh thay đổi quyết định, tạm thời không định tiếp xúc với hắn.

"Vậy dừng tay đi, đúng là có khách tới."

Liễu Chẩm Thanh lên tiếng.

Hoắc Phong Liệt lập tức dừng tay, vừa ôm y vừa đáp xuống một bên, Dịch Xuyên cũng đáp xuống bên cạnh Tống Tinh Mạc, thời khắc cảnh giác.

Một màn này khiến Liễu Chẩm Thanh thấy có chút kỳ lạ, võ công của Tống Tinh Mạc phải lợi hại hơn Dịch Xuyên mới đúng. Trước đây hắn đã đánh Dịch Xuyên đến khóc nhiều lần rồi, sao bây giờ toàn thấy Dịch Xuyên ra tay, hơn nữa... song đao một dài một ngắn đó vốn là vũ khí của Tống Tinh Mạc.
Chương kế tiếp