Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 78
“Vị huynh đệ này ...... Nhìn quen quen.”

Tống Tinh Mạc cười tủm tỉm nói trước, nhưng không phải nói với cái thân xác có quan hệ máu mủ với Liễu Chẩm Thanh này, mà là nói với Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh giật mình, không quen biết? Vậy thì dễ xử lý rồi. Đang muốn nói chuyện, chợt nghe được Dịch Xuyên nói: “Võ công người kia rất tốt, ngươi đừng thấy người ta đẹp bèn giả vờ quen biết? Cẩn thận bị đánh đấy! Rốt cuộc là có quen hay không ? Không quen thì bọn họ chính là nhân vật nguy hiểm!”

Liễu Chẩm Thanh suýt đã bật cười, nhóc Dịch Xuyên này có lớn mà không có khôn đấy à? Tại sao mười mấy năm qua mà chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứ lỗ mãng liều lĩnh, vậy mà phá sân khấu của người một phe ngay tại chỗ.

Tống Tinh Mạc cũng giật giật khóe miệng, cạn lời nhìn Dịch Xuyên, sau đó hắn bất đắc dĩ nói: “Nếu hai vị đã ở đây nghe lén thì không phải cùng một phe với ba kẻ kia, hẳn không phải là kẻ địch của chúng ta. Võ công cao như vậy, ta cũng không muốn người tới là địch.” Tống Tinh Mạc nói xong bèn nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, mặc dù nhìn qua thì có vẻ hai người họ bất phân thắng bại, nhưng đối phương từ đầu đến cuối vẫn chưa lấy binh khí ra.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Bọn ta cũng nghĩ như vậy, thất lễ rồi. Bọn ta được Phó hội trưởng thương hội Liễu gia thuê đến điều tra Vương Khải. Gần đây có thuyền vận chuyển xảy ra vấn đề ở đoạn sông Vương Khải quản lý.” 

Liễu Chẩm Thanh ném ra chút mồi nhử. Theo tình hình hiện tại, người đã bị Tống Tinh Mạc hợp tình hợp lý bắt đi, nhiều nhất là phía phản tặc bên kia cảm thấy phiền phức, sẽ không rút dây động rừng tạo hiềm nghi, bọn họ hợp tác với Tống Tinh Mạc càng dễ điều tra rõ tình hình hơn. 

Quả nhiên Tống Tinh Mạc tỏ ra hứng thú: “Vậy chi bằng ngồi xuống nói chuyện?” 

Liễu Chẩm Thanh liếc Hoắc Phong Liệt một cái, hắn gật đầu, đưa tay dìu y đi tới. 

Tống Tinh Mạc liên tục tò mò nhìn Hoắc Phong Liệt, bởi vì hắn luôn cảm thấy tiểu tử này nhìn quen quen. 

Đột nhiên ánh mắt hắn lạnh đi, khí thế trên người ngưng tụ lại trong nháy mắt, sát khí bất ngờ bắn ra. Dịch Xuyên ở bên cạnh là người đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của Tống Tinh Mạc, hắn đã nhiều năm không nhìn thấy Tống Tinh Mạc thật sự tức giận. 

Lúc này, ngay cả Dịch Xuyên cũng không khỏi lùi lại một bước, thầm thấy lạ. Đang thấy khó hiểu, đột nhiên hắn nghe Tống Tinh Mạc cười lạnh một tiếng. 

Sát khí tới gần khiến Hoắc Phong Liệt đang đi ngang qua hắn phải nhanh chóng cảnh giác, che chở Liễu Chẩm Thanh ở phía sau. "Làm sao……" 

Lời Liễu Chẩm Thanh còn chưa nói dứt, đã nghe Tống Tinh Mạc lạnh lùng nói: “Hoắc Tướng quân tới đây chơi, cớ gì phải che giấu?” 

Mặt Hoắc Phong Liệt không đổi sắc, Liễu Chẩm Thanh và Dịch Xuyên lại kinh ngạc không thôi. 

“Hắn thật sự là Hoắc Phong Liệt? Không phải ngươi vừa mới...” Dịch Xuyên kinh ngạc nói. 

Không đợi Dịch Xuyên hỏi, Tống Tinh Mạc đã bất ngờ tấn công Hoắc Phong Liệt. Hoắc Phong Liệt đẩy Liễu Chẩm Thanh về phía sau, giơ tay lên chạm vào lòng bàn tay đeo bao tay đen của Tống Tinh Mạc.

Dịch Xuyên không để ý tới những thứ khác, vội vàng xông tới, định đỡ lấy Tống Tinh Mạc bị đánh bay ra.

Nhưng Tống Tinh Mạc giọng đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Lên đi!”

Dịch Xuyên nghe xong giọng điệu này, ánh mắt lập tức biến đổi , không để ý Tống Tinh Mạc, lao thẳng về phía Hoắc Phong Liệt. 

Hoắc Phong Liệt thầm nghĩ việc này khó giải quyết, rốt cục rút ra kiếm Thuần Quân để đối kháng với Dịch Xuyên. 

Nếu Hoắc Phong Liệt thực sự dùng tới vũ khí, lại không cần che chở cho Liễu Chẩm Thanh, nơi đây không ai có thể là đối thủ của hắn. 

Chỉ nghe thấy tiếng vang nhỏ của dây đeo vỏ sò khẽ rung theo từng chuyển động của Hoắc Phong Liệt, chiến cuộc không ngừng biến hóa. 

Tống Tinh Mạc vừa nhìn đã biết, kể cả thêm hắn nhập cuộc thì vẫn có hơn nửa là thua. Nghĩ tới đây, hắn dự định dùng trí, ánh mắt sắc bén quét về phía Liễu Chẩm Thanh.

Thừa dịp Dịch Xuyên giữ lấy Hoắc Phong Liệt, Tống Tinh Mạc trực tiếp lách mình vụt qua.

Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt, dù sao y, Hoắc Phi Hàn và Tống Tinh Mạc cũng là huynh đệ kết nghĩa, tại sao Tống Tinh Mạc đột nhiên muốn giết Hoắc Phong Liệt? 

Kết quả một giây sau, một bóng người vụt đến trước mặt, bàn tay đeo bao tay đen vươn về phía cổ y, Liễu Chẩm Thanh theo bản năng lui lại, nhưng đã quá muộn. 

Cùng lúc đó, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn chú ý tới Liễu Chẩm Thanh đã đổi tay cầm kiếm, vung về phía Tống Tinh Mạc, ngửa người ra sau tránh đi lưỡi đao của Dịch Xuyên đang tấn công về phía mình, cái tay còn lại trực tiếp kéo cổ tay Dịch Xuyên. Nháy mắt, Dịch Xuyên đã mất cân bằng, khuỷu tay cầm đoản đao bị Hoắc Phong Liệt nhấc chân đá một cái. 

Sau đó, tất cả đều bất động. 

Tống Tinh Mạc bóp cổ Liễu Chẩm Thanh, kiếm Thuần Quân của Hoắc Phong Liệt kề lên cổ của Tống Tinh Mạc, đồng thời chân đá vào cánh tay Dịch Xuyên khiến cho con dao găm tự hướng về phía cổ hắn, tất cả đều bị dồn vào thế bí. 

“Đừng động vào hắn!” Dịch Xuyên hét lên.

Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Tống Tinh Mạc, lạnh lùng nói: “Buông tay!”

Tống Tinh Mạc lại không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng: “Ngươi không thể cùng lúc khống chế hai người bọn ta, dù ngươi giết ta, ta cũng có thể đồng thời cướp mạng y. Dịch Xuyên còn có thể tránh được, ta không thua.” 

“Thế nhưng... Chắc ngươi chưa muốn chết nhỉ.” Liễu Chẩm Thanh được xem như là người duy nhất bị bắt, nói: “Chuyện gì cũng từ từ nói, mặc dù trước đó bọn ta nói dối là không đúng, nhưng cũng là tình thế bất đắc dĩ. Trừ phi các ngươi không tận trung với đương kim Nguyên thị của Đại Chu, nếu không thì hai vị tướng quân không nên vừa gặp mặt đã chém giết nhau.”

Lúc nói lời này, trong lòng Liễu Chẩm Thanh rất bất an, y hoàn toàn không hiểu nổi thái độ của vị huynh đệ này.

Năm đó, hắn và Hoắc Phi Hàn đã lập thỏa thuận cùng nhau canh giữ lãnh thổ của Đại Chu. Tại sao hắn lại lập tức trở mặt đối đầu với Hoắc Phong Liệt, người cũng đang canh giữ lãnh thổ? 

Tống Tinh Mạc cười lạnh một tiếng, chỉ nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, nói: “Vị công tử này nói đúng, ta quả thật không muốn tìm chết, cũng không thật sự muốn giết Hoắc Tướng quân, chỉ là có thù nhất định phải báo. Hay là Hoắc Tướng quân tự chặt một tay một chân đi, rồi chúng ta lại ngồi xuống uống trà nói chuyện.”

Hoắc Phong Liệt lạnh lùng nhìn Tống Tinh Mạc, không trả lời.

Liễu Chẩm Thanh quả thực dấu hỏi đầy đầu, có thù? Hai người họ hẳn mới gặp qua một hai lần, khi đó Hoắc Phong Liệt vẫn là con nít chưa mọc lông, căn bản không tiếp xúc với nhau, vừa rồi còn chưa nhận ra được, về sau một người phía tây, một người phía nam, thù ở đâu ra? 

“Cả hai đều là tướng quân vì nước vì dân, sao có thể có thù riêng? Chắc là hiểu lầm thôi, có phải là bị tiểu nhân khích bác ly gián rồi không?” Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh nói. 

Rốt cuộc Tống Tinh Mạc đã liếc nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi cũng khá thông minh, nhưng càng thông minh hơn thì hẳn là nên cầu xin tướng quân của các ngươi đi, nếu không ta cũng chẳng ngần ngại giết ngươi.”

“Ta nhanh hơn ngươi.” Hoắc Phong Liệt từ tốn nói, ánh mắt lập tức tối sầm lại. Ngay sau đó, hắn một cước đá bay Dịch Xuyên, mũi kiếm xẹt qua cổ Tống Tinh Mạc, trực tiếp dùng thân kiếm hung hăng đập xuống bàn tay đeo bao cổ tay của Tống Tinh Mạc. Lúc này, tay Tống Tinh Mạc lại mất sức một cách kỳ lạ, khiến Liễu Chẩm Thanh cứ thấy chỗ nào đó sai sai.

Không đợi y nghĩ xong, Hoắc Phong Liệt đã nhanh chóng xoay người đẩy lùi Tống Tinh Mạc, Liễu Chẩm Thanh được Hoắc Phong Liệt ôm lấy, kiếm Thuần Quân lại kề sát cổ Tống Tinh Mạc. 

Dịch Xuyên đang muốn xuất kích, lại bị Tống Tinh Mạc đưa tay ngăn lại.

Đôi mắt hồ ly vốn xinh đẹp sắc sảo của Tống Tĩnh Mạc lúc này tràn ngập sự lạnh lùng. “Tiểu tử, võ công mạnh hơn cả ca ca ngươi.”

“Ta không quen ngươi.” Hoắc Phong Liệt gọn gàng dứt khoát cho thấy bản thân không có xung đột mâu thuẫn với tên kia.

Liễu Chẩm Thanh gật đầu phụ họa. 

Tống Tinh Mạc nghiêng đầu, mặc hiểm nguy kề cổ, thoải mái cuốn lấy lọn tóc đỏ, khẽ cười nói: “Biết ta nhận ra ngươi như thế nào không?”

Hắn đột nhiên đổi chủ đề, khiến Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh đều sửng sốt.

Tống Tinh Mạc nói: “Bởi vì kiếm trong tay ngươi.”

Hoắc Phong Liệt nhíu mày, lập tức như đã nghĩ đến cái gì, còn Liễu Chẩm Thanh vẫn không hiểu.

“Bảo kiếm này là ai đưa ngươi? Hay là ai đã rèn đúc nó cho ngươi? Mới đầu cảm thấy nhìn ngươi quen mắt, vừa nhìn đến thanh kiếm này, ta lập tức nhớ ra. Đây còn không phải chính là tên tiểu quỷ quái gở vô tâm nhà ngươi sao?”

Đối mặt với lời nhục mạ của Tống Tinh Mạc, Hoắc Phong Liệt không trả lời, ngược lại chậm rãi buông kiếm xuống. Đầu Liễu Chẩm Thanh kêu ong ong, tựa như có một đoạn ký ức nào đó sắp hiện lên.

Tống Tinh Mạc nhướng mày, nói: “Nhớ năm đó, để rèn đúc được tuyệt thế bảo kiếm cho hai huynh đệ các ngươi, người đó đã đặc biệt yêu cầu ta thu thập sắt đen quý hiếm từ biển khơi, lượng khai thác vừa đủ có thể rèn được hai thanh. Thanh thứ nhất kịp thời đưa cho Hoắc Phi Hàn nhân dịp lễ cập quan, thanh thứ hai bị gián đoạn nhiều năm bởi vì thời cuộc rối ren, cuối cùng được gửi tới kinh thành, chờ ngươi cập quan thì đưa tặng. Nhưng người kia đã không còn cơ hội nữa.” Hai mắt Liễu Chẩm Thanh không khỏi trừng lớn, dường như y mới nhớ tới lai lịch của thanh kiếm này.

Lễ cập quan năm đó, y tặng Hoắc Phi Hàn một thanh bảo kiếm, do đại sư đúc kiếm giỏi nhất đương thời chế tạo. Khi đó Nhị Cẩu nhìn thấy kiếm của ca ca vô cùng lợi hại nên rất hâm mộ, Liễu Chẩm Thanh đã hứa khi hắn cập quan cũng tặng một thanh. Kết quả khi kiếm được rèn xong, đưa đến phủ đệ của y, y đã thành một thế hệ gian thần, nào có thời gian quản việc đâu đâu. Hoắc Phong Liệt cũng không ở kinh thành, cho nên y không đem tặng mà đặt ở nhà kho trong phủ, về sau hẳn là…

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, hắn thấp giọng giải thích: “Tịch biên thu được, Hoàng Thượng ban cho.” Năm đó hắn nhận được cái này, biết là Thanh ca thực hiện lời hứa, từ đó luôn mang theo bên người.

Liễu Chẩm Thanh gật đầu, Tống Tinh Mạc cười, chỉ là tiếng cười vô cùng trào phúng.

“Biết nguồn gốc còn mặt dày như thế lấy làm bội kiếm, ngươi cũng xứng à?!” Tống Tinh Mạc nói đến đây, không còn nghịch đuôi tóc mình mà khoanh tay, một tay vuốt ve bàn tay đeo bao cổ tay còn lại.

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Tống Tinh Mạc, trong nháy mắt, dường như tất cả mâu thuẫn đã trở nên rõ ràng. Quả nhiên y nghe thấy hắn cười lạnh, nói: “Đào mộ, nghiền xương thành tro, người mà ca ca ngươi tin tưởng, ngươi lại không tin, lại cứ đi tin vào lời đồn nhảm nhí. Dù ai khen ngươi như chiến thần tái thế, chẳng qua cũng chỉ là một thằng ngu. Ta cũng không trông ngóng sau khi ca ngươi mất, ngươi có thể bảo vệ y, nhưng ngươi lại đối xử với y như vậy, ngươi thật đáng chết. Ca của ngươi trên trời có linh, nếu nhìn thấy ngươi đối xử với huynh đệ của hắn như thế, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Liễu Chẩm Thanh không đành lòng nhìn Tống Tinh Mạc, thì ra chỉ đơn giản như vậy. Tống Tinh Mạc là huynh đệ của y, hắn nghe được tin đồn, mặc dù không thể ngàn dặm tập kích đánh người, nhưng giờ người đã đến trước mặt, không báo thù cho huynh đệ thì sao còn là Tống Tinh Mạc vốn trọng tình trọng nghĩa.

Sư phụ không có ý kiến gì với Hoắc Phong Liệt, đoán chừng là đã biết chuyện qua sư muội, cho nên thái độ vẫn như thường, thế nên Liễu Chẩm Thanh cũng không để ý lắm. Vì thế, y cũng quên mất còn những người khác quan tâm mình sẽ có thái độ gì đối với thái độ và hành động của Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh vừa muốn giải thích một chút.

Đột nhiên ánh mắt Tống Tinh Mạc thay đổi, hắn phát ám hiệu, đồng thời cùng Dịch Xuyên tấn công lần nữa

Mà lần này, dường như Hoắc Phong Liệt đã phản ứng chậm nửa nhịp.

Hai thanh đao dài ngắn nhanh chóng gác chéo trên cổ Hoắc Phong Liệt, Tống Tinh Mạc vốn muốn đề phòng phản ứng của Hoắc Phong Liệt, nhưng đối phương không có phản ứng, cho nên tư thế của hắn cũng chỉ bày một nửa.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nhìn Hoắc Phong Liệt, thấy cảm xúc suy sụp của hắn, gương mặt tràn đầy bối rối. Không phải bọn họ đã nói rõ với nhau rồi sao? Sao hắn vẫn còn vẻ tự trách vậy.

Liễu Chẩm Thanh đau đầu muốn đỡ trán, chợt nghe được Tống Tinh Mạc nói: “Không phản kháng? Lương tâm trỗi dậy ư? Vậy cũng đừng trách ta, đứt tay đứt chân mà thôi, còn có thể nối lại mà, cái khổ ngươi chịu không là gì so với người đã chết!"

Mắt thấy Tống Tinh Mạc định ra tay, Liễu Chẩm Thanh thật sự sợ Hoắc Phong Liệt bướng bỉnh, vội vàng nói: “Là hiểu lầm, hắn đào mộ vì không chịu tin người kia đã chết, là vì đau lòng quá độ, tất cả những điều này, đại tẩu Lê Tinh Nhược của hắn có thể chứng minh. Còn vụ nghiền xương thành tro chẳng qua là do người kia khi còn sống đã nói, sau khi chết không muốn chôn ở lòng đất, muốn được hỏa táng. Mọi chuyện hắn làm đều thuận theo ý người kia, không hề làm sai.” 

Nói xong, y nhanh chóng đi tới phía trước, hung hăng lườm Hoắc Phong Liệt một cái: “Ai bảo đệ không phản kháng, đệ muốn hù chết ta sao?”

Thế nhưng Hoắc Phong Liệt lại chỉ nhìn Liễu Chẩm Thanh thật sâu, không nói lời nào. 

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin?” 

“Vậy ngươi cảm thấy Hoắc đại tướng quân còn cần nói dối ngươi?” 

“Ta vốn còn tưởng hắn sẽ không đào mộ người kia, dù sao ta không quen hắn, khó phân biệt thật giả, trừ phi đưa tro cốt Liễu Chẩm Thanh đến trước mặt ta. Huynh đệ của ta không có con cái, chỉ có thể làm phiền ta an táng, không cần người ngoài, cho nên ngươi có thể mang đến không?” 

Liễu Chẩm Thanh sững sờ, nhìn lãng tử hào hoa cà lơ phất phơ ngày xưa. Giờ phút này, đôi mắt hắn sáng ngời, ngay cả đôi môi hay cười trời sinh cũng bị vẻ mặt nghiêm túc che đi.

Bộ dáng này của Tống Tinh Mạc rất hiếm thấy, y cũng chỉ từng thấy lúc còn là Liễu đại gian thần xuôi nam để bố trí binh lực diệt cướp biển thôi. Khi đó hắn xị cái bản mặt không khớp với tính cách vốn có mà mắng y. 

Cuối cùng, lúc ly biệt, mặc dù Tống Tinh Mạc đến đưa tiễn, nhưng vẫn không có sắc mặt tốt.

“Liễu Chẩm Thanh, tình nghĩa chúng ta cùng nhau uống rượu ăn thịt, dạo xuân lâu đến đây chấm dứt, chăm sóc tốt cho sức khỏe của ngươi đi, ngày Đại Hạ mà còn mặc nhiều như vậy. Đến lúc chết, ngươi không có con cái, ai nhặt xác cho ngươi? Ta nhặt xác cho ngươi à? Kinh thành xa như vậy, ta lười chạy! Ngươi tự cầu phúc đi.”

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ngươi xị mặt thật sự không đẹp chút nào, chú ý hình tượng đi. Nhưng ngươi yên tâm, ta chết cũng không cần ngươi nhặt xác cho. Tống Tinh Mạc, bảo vệ tốt hải vực của Đại Chu, chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta.”

“Ngươi mau cút đi.” Tống Tinh Mạc cười nhạo, nhìn Liễu Chẩm Thanh buông màn xe ngựa xuống, hắn không nhịn được cách rèm nói một câu: “Xuân về hoa nở, xuôi nam tu dưỡng là lúc thích hợp nhất. Rượu mà ngươi yêu nhất, cá ngươi thích nhất, ta sẽ bày tiệc đợi.”

“Được… Để xem.”

Thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trong xe ngựa, đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người. 

Y không ngờ người cởi mở như Tống Tinh Mạc cũng có lúc cố chấp như thế.

Sau khi gặp sư phụ, Liễu Chẩm Thanh không ngại tiết lộ danh tính của mình, nhưng Tống Tinh Mạc làm quan trong triều, y thật sự không muốn để sự tồn tại của bản thân trở thành nút thắt trong lòng Tống Tinh Mạc với Đại Chu.

Thế nhưng một giây sau, Liễu Chẩm Thanh lại không thể không thay đổi ý định.

Chỉ thấy Tống Tinh Mạc nhìn Hoắc Phong Liệt, khinh thường nói: “Hoắc Phong Liệt, điều ngươi không nên tin nhất là chuyện y sẽ hại ca của ngươi. Trước trận chiến cuối cùng, ca của ngươi đã từng viết thư cho ta, dặn ta nếu có bất trắc, nhất định phải bảo vệ Liễu Chẩm Thanh. Trong thư hắn nói là đã thông báo cho ngươi, cho nên, chẳng lẽ ngươi không phụ lòng ca của ngươi, không phụ lòng Liễu Chẩm Thanh hay sao?”

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc, y không nghĩ tới năm đó Hoắc Phi Hàn lại dặn dò chuyện như vậy. Còn đang chấn động, chợt đã nghe được Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói: “Ngươi nói không sai.”

Liễu Chẩm Thanh hít một hơi thật sâu, Nhị Cẩu ngốc này nữa!

Mắt thấy Tống Tinh Mạc sắp ra tay, y vội vàng hét lên: “Nhị Cẩu, nếu như đệ dám để mình bị thương vì chuyện nhàm chán này, còn lâu ta mới tha thứ cho đệ.”

Một tiếng Nhị Cẩu khiến Tống Tinh Mạc dừng động tác lại, hắn vụt quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy ánh mắt y sáng rực, đối mặt với mình.

“Tống Tinh Mạc, bây giờ là lúc xuân về hoa nở, dù không phải tới an dưỡng, nhưng lại đúng lúc thích hợp nhất. Rượu mà ta yêu nhất, cá mà ta thích ăn nhất, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Chương kế tiếp