Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 80
Sau khi Hoắc Phong Liệt đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Liễu Chẩm Thanh có chút ngại ngùng chìa tay ra muốn kéo hắn.

Hoắc Phong Liệt quay đầu, vẻ mặt khắc chế nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhưng dường như hắn không thể nén được cơn tức, thấp giọng nói: “Ta thấy hơi ngột ngạt, muốn lên boong tàu hít thở, thất lễ rồi.”

Hắn bỏ lại một câu như vậy rồi trực tiếp quay người đi ra cửa. Hắn không thể không ép mình rời đi, một mình ra ngoài bình tĩnh lại.

Hành động nhanh gọn như gió, như núi lửa bị đè nén có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Đợi người đi rồi, nhiệt độ trong phòng bị Hoắc Phong Liệt làm giảm mới chậm rãi khôi phục.

Hề Nhiễm nhỏ tiếng hỏi: “Có phải ta đã nói cái gì mạo phạm Liễu công tử, khiến người quen của Liễu công tử...”

“Sao có thể chứ?” Tống Tinh Mạc cũng nghi hoặc không thôi, quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh. Dù sao hắn cũng không quen Hoắc Phong Liệt, nhưng chắc chắn Liễu Chẩm Thanh biết đã xảy ra chuyện gì.

“Hắn bị sao thế?”

Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh chậm rì rì uống một ngụm trà, nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái. Y không biết xấu hổ nói: “Vì hắn thích người đó mà. Hơn nữa... còn suýt bị ca ca hắn hứa gả cho người đó. Có một tầng quan hệ như vậy, chả trách hắn thất lễ.”

Y nói xong lời này, ba người ở hiện trường đơ luôn.

Dịch Xuyên nổi da gà, đứng dậy ngay tại chỗ: “Hắn thích Liễu Chẩm Thanh?”

Liễu Chẩm Thanh gật đầu thật mạnh.

“Bọn họ là một đôi?”

Liễu Chẩm Thanh nghiêm cẩn nói: “Vẫn chưa.”

“Cũng đúng, người cũng chết rồi.” Dịch Xuyên tiếp lời.

Nhưng toàn thân Tống Tinh Mạc đều thấy không ổn, hắn trừng mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói bằng vẻ không thể tin nổi: “Đợi đã, ngươi nói gì? Ngươi nói thật? Nghiêm túc à? Tên tiểu quỷ nhà hắn á?”

Liễu Chẩm Thanh không đồng ý nói: “Sao hả, ngươi cho rằng người kia không có sức hấp dẫn với một tiểu quỷ à?” Y tốt như vậy, không phải Nhị Cẩu mê luyến y rất bình thường à?

Tống Tinh Mạc tí thì bị chết nghẹn, trong lòng nhịn không được mắng Liễu Chẩm Thanh vẫn mặt dày như vậy! Nhưng biết sao được, người ta có vốn liếng để mặt dày mà. Hắn nghiến răng nói: “Nhưng mà... Liễu Chẩm Thanh không phải đoạn tụ.”

Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ vô tội, nói: “Đúng là không phải, nhưng chuyện tình cảm thì khác mà.”

“Ngươi!” Tống Tinh Mạc kinh ngạc, huynh đệ tốt cùng ngắm mỹ nhân với hắn và đệ đệ của một người huynh đệ tốt khác? Cú sốc này cũng gần bằng tin tức huynh đệ sống lại rồi.

“Ây, dừng lại.” Liễu Chẩm Thanh sợ Tống Tinh Mạc nhất thời kinh động làm y bị lộ tẩy: “Ta ra ngoài khuyên đệ ấy.”

Còn Hề Nhiễm bên cạnh rốt cuộc đã hoàn hồn, đương nhiên nàng biết người như Liễu Chẩm Thanh thế nào cũng có vô số người yêu mến, chỉ là không ngờ tới có thể đúng lúc gặp được, hơn nữa còn là một nam nhân uy vũ nhỏ hơn bọn họ rất nhiều tuổi. Nàng kinh ngạc nói: “Quả nhiên là năm đó Liễu công tử cực kỳ đào hoa, phong lưu khắp thiên hạ, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có người nhớ nhung huynh ấy. Ngược lại là thiếp thân sai, làm phiền công tử nói cho vị công tử ấy một tiếng, thiếp thân chỉ đang đùa thôi.Đúng là Liễu công tử đã ở cùng ta ba ngày ba đêm, nhưng y vô cùng thủ lễ, chưa từng làm chuyện vượt quá giới hạn. Ta và Liễu công tử chỉ là... giao tình của quân tử.”

Nói đến đây, ánh mắt Hề Nhiễm ảm đạm hẳn xuống.

“Ừ, được rồi.” Liễu Chẩm Thanh khẽ cười, ngay sau đó cung kính hành lễ của quân tử với Hề Nhiễm .

Hề Nhiễm sững sờ, nháy mắt nhớ lại năm đó, lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh bước vào Hương Các của nàng, trông y như một thằng công tử bột ăn chơi, vậy mà lại cung kính hành lễ quân tử với nàng. Điều này thật sự rất nực cười, suy cho cùng, làm gì có người đọc sách phú quý nào sẽ làm những lễ nghi như vậy với một nữ tử chốn phong trần chứ.

Đời này, nàng cũng chỉ gặp hai lần.

Lần đầu tiên, nàng kinh ngạc nên quên đáp lễ, thường xuyên thức dậy trong sự mất mát hoặc trong ảo tưởng muốn đáp lễ, đã trăn trở vô số lần.

Còn lần này, Hề Nhiễm không kịp trở tay đã vội vàng đứng dậy đáp lễ, tình cờ miếng ngọc bội trên cổ bị rơi ra.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng đợi Hề Nhiễm đáp lễ xong mới quay người rời khỏi, ánh mắt không dừng lại lâu trên miếng ngọc bội lá liễu kia.

Tống Tinh Mạc thấy vậy bèn định gọi Liễu Chẩm Thanh lại, nhưng thấy nụ cười trên khóe miệng y, dường như vô cùng mong đợi chuyến đi lần này, thật sự khiến tâm trạng của hắn phức tạp tới độ khó mà hình dung.

“Vị công tử này thật sự rất thú vị, không biết tên gì?” Hề Nhiễm không nhịn được hỏi.

Tống Tinh Mạc thở dài một hơi: “Nói ra cũng trùng hợp thật, y cũng là họ Liễu.”

Hề Nhiễm ngẩn người: “Ta thấy y hơi quen.”

“Đúng là có quan hệ bà con xa với Liễu Chẩm Thanh.” Tống Tinh Mạc vừa cười vừa nâng tách trà.

Ánh mắt Hề Nhiễm chợt lóe lên, bỗng nhiên nàng mở miệng nói: “Ồ? Không biết Tống tướng quân có thể giúp ta bắc cầu không?”

“Cái gì?”

Hề Nhiễm cười duyên, nói: “Không biết y có đồng ý ngủ lại một đêm không?”

Tư thế uống trà của Tống Tinh Mạc cứng đờ, hắn ngạc nhiên nhìn Hề Nhiễm, Dịch Xuyên bên cạnh trực tiếp phun một ngụm trà.

Hề Nhiễm cười, vẻ mặt quyến rũ lại tự nhiên: “Thiếp thân không có phúc phần có được vị Liễu công tử đó, bây giờ gặp được vị này giống như vậy, có lẽ là ông trời muốn bồi thường. Nếu không thì Tống tướng quân làm thuyết khách cho ta, sau này ta sẽ cung cấp càng nhiều tin tức cho Tống tướng quân.”

Tống Tinh Mạc sững sờ nửa ngày, cuối cùng không nhịn được ha ha cười lớn: “Được, ta quay về giúp cô hỏi. Ể? đợi đã, ba ngày ba đêm năm đó, tên tiểu tử kia thật sự không làm gì hết à? Thế y làm gì đấy?”

Hề Nhiễm cười nói: “Kể chuyện cho ta nghe.”

Mà lúc này, Liễu Chẩm Thanh lên boong tàu đã tìm thấy Hoắc Phong Liệt một mình đứng cạnh lan can, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mái tóc đen của hắn, xua tan khí lạnh trên người, nhưng lại khó thổi bay nỗi cô đơn.

Trong khoảnh khắc nào đó, hắn giống như một chú chó đang gác đêm vô cùng đáng thương, chờ chủ nhân quay lại.

Liễu Chẩm Thanh khoanh tay nhìn một lát, có hơi hối hận. Bình thường đùa giỡn thì thôi đi, mà lần này hình như y đùa quá trớn rồi, lại hại đệ ấy không vui.

Nhưng cũng không thể trách y, ai bảo Hoắc Phong Liệt cứ không chịu nói, chẳng biết đệ ấy đang kiên trì cái gì.

Liễu Chẩm Thanh đứng đó chưa được bao lâu thì Hoắc Phong Liệt đã quay người lại, hiển nhiên hắn đã phát hiện ra y từ lâu rồi.

“Nhị Cẩu, vẫn khó chịu à?” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi bước về phía trước, cười vô tư hỏi.

“Sao huynh lại ra đây?” Hoắc Phong Liệt rầu rĩ hỏi: “Không phải muốn ôn chuyện cũ à?”

Liễu Chẩm Thanh cũng không trêu hắn nữa, chủ động giải thích: “Ta với Tống Tinh Mạc còn có chuyện cũ để nói, nhưng ta không thân với Hề Nhiễm, nàng không biết thân phận mới của ta, nói chuyện cũng không tiện nên dứt khoát ra đây.”

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh lại gần, lại quay người đi, dường như không muốn đối mặt với y.

“Hương vị tình đầu, giao tình ba ngày ba đêm, huynh còn nói không thân?”

Giống đang chất vấn nhưng lại vô cùng khắc chế cảm xúc, nhưng độ chua cũng đủ khiến nước sông biến thành giấm luôn rồi.

Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, lên tiếng: “Nói linh tinh gì đó, trước đây không phải đã nói với đệ rồi à, lúc ở kinh thành đi qua chỗ này cũng chỉ xem biểu diễn, huynh trưởng của đệ có thể làm chứng cho ta đấy.”

“Đại ca chỉ đến đón huynh về.” Ý là y có làm gì thì Hoắc Phi Hàn cũng chẳng thể biết được.

Năm đó Hoắc Phong Liệt không ở đây, sau này khi hắn đi từ quê nhà tới biệt viện ở đây thì mới nghe tin đồn giữa Liễu Chẩm Thanh và hoa khôi. Hắn theo bản năng cảm thấy rất đáng ghét, không thích, không vui. Nhưng mà bọn họ bận bắt cướp biển, thời gian Hoắc Phong Liệt ở cạnh Liễu Chẩm Thanh rất ít, cho nên chuyện đó như một tin đồn qua đi nhanh chóng.

Mà lần này gặp gỡ lại khiến Hoắc Phong Liệt nhớ đến chuyện đó, nên cảm giác lúc nào cũng như kim đang đâm vào người vậy.

Giống như Tống Tinh Mạc đã nói, hắn lo Hề Nhiễm là một người đặc biệt trong lòng Liễu Chẩm Thanh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hoắc Phong Liệt trở nên cô đơn.

Còn Liễu Chẩm Thanh có chút bất đắc dĩ gãi đầu, sau đó giả vờ thần bí vẫy tay với Hoắc Phong Liệt, nói: “Vậy ta nói cho đệ một bí mật.”

Tuy rằng Hoắc Phong Liệt đầy ắp u sầu, nhưng hắn vẫn không ngó lơ được bất kỳ yêu cầu nào của Liễu Chẩm Thanh, chỉ lạnh mặt tiến lại gần, thấy Liễu Chẩm Thanh kéo tai hắn, kề sát nói: “Thật ra, từ kiếp trước đến kiếp này, cả hai cơ thể đều chưa từng nếm trái cấm, đệ phải giữ bí mật đó.”

Hoắc Phong Liệt ngẩn người, cảm xúc cô đơn trên người tiêu tán thành hư vô. Hắn quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy y cười vô cùng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Chuyện này tuyệt đối không lừa đệ, ta thề mà. Hai đời Thanh ca của đệ dù là nam hay nữ cũng chưa từng động vào, ngay cả nụ hôn đầu... vẫn còn đấy.”

Liễu Chẩm Thanh nói đến đây bèn dừng một chút, kiếp trước y còn chẳng có kinh nghiệm hôn, nhưng mà kiếp này, khi Hoắc Phong Liệt tẩu hỏa nhập ma thì đã… khụ khụ.

Hoắc Phong Liệt đã đơ hoàn toàn nên không chú ý đến khoảng lặng phút chốc của Liễu Chẩm Thanh. Hắn thật sự không ngờ kiếp trước Thanh ca giữ phép tắc như vậy, tại khác với biểu hiện thường ngày quá mà. Nếu nói như vậy, chẳng lẽ nụ hôn đầu của Thanh ca là với hắn... Nghĩ đến đây, hai mắt Hoắc Phong Liệt bỗng nhiên trợn to.

Liễu Chẩm Thanh còn đang nhớ đến việc lúc Hoắc Phong Liệt tẩu hỏa nhập ma, đột nhiên giật mình. Đúng rồi, lần đầu tiên hôn mà hắn đã tấn công mãnh liệt như vậy, là vô sự tự thông hay là có kinh nghiệm hôn rồi.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh có chút không thoải mái, nhưng một người đàn ông 26, 27 tuổi, cũng không phải việc gì đáng tị nạnh, nhưng y vẫn rất tò mò, không nhịn được hỏi: “Nhị Cẩu thì sao? Đã từng hôn cô nương nào chưa, nụ hôn đầu còn không?”

Liễu Chẩm Thanh hỏi thẳng như vậy làm sắc mặt Hoắc Phong Liệt mất tự nhiên vô cùng, trong lòng Liễu Chẩm Thanh đã có đáp án, xem ra là từng có kinh nghiệm rồi. Y kiềm chế tâm trạng không thoải mái, nhịn không được nói: “Ồ? Là ai may mắn như vậy, có thể thân mật với Hoắc đại tướng quân như vậy?”

Hoắc Phong Liệt rủ mắt hòng che dấu sự hoảng loạn, hắn cũng chỉ...chỉ từng làm việc xấu một lần mà thôi.

Đó là ngày đại hôn của ca ca tẩu tẩu, Thanh ca vui mừng nên rất uống nhiều, cuối cùng say rượu ngã trên núi giả, được hắn tìm thấy. Không biết là bị hạnh phúc của ca ca tẩu tẩu khi thành hôn ảnh hưởng hay bị cô nương nào đó đến tham gia hôn lễ thân cận với Thanh ca ảnh hưởng, hoặc là đêm đó hắn cũng say rồi, vậy mà lớn gan cúi đầu hôn Liễu Chẩm Thanh khi y đang mơ màng ôm lấy hắn.

Khi ấy Liễu Chẩm Thanh tỉnh rượu, thấy Hoắc Phong Liệt đang đỏ mặt ngồi bên cạnh nhìn y, cũng không biết nụ hôn đầu của mình bị con cún này trộm đi rồi, chỉ cười hỏi: “Có phải Nhị Cẩu lén rượu đúng không, mặt đỏ cả rồi.”

Mà bây giờ Hoắc Phong Liệt chỉ dám giấu ở trong lòng, không dám thừa nhận: “Đệ, không có, thật đó.”

Nói dối rõ ràng như vậy, Liễu Chẩm Thanh chỉ cho là hắn ngượng không muốn nói cho y, dù sao bây giờ hắn đang thích y mà.

Liễu Chẩm Thanh có hơi bất mãn khi trong lòng Hoắc Phong Liệt có dấu vết của người khác, vì thế lên tiếng trêu ghẹo: “À, ta nhớ ra rồi, nụ hôn đầu của đệ không phải đã cho ta rồi à?”

Hoắc Phong Liệt nhất thời kinh ngạc đến cứng cả người: “Thanh ca, đệ...”

“Đệ quên rồi à, vừa ra đời đã bị ta lấy đi. Ha ha.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Hoắc Phong Liệt nghẹn lại, chỉ đành xấu hổ chuyển đề tài: “Vậy lời đồn đó là sao?”

“Đệ chưa nghe nói à? Ta và ca ca của đệ năm đó hợp tác với Tống Tinh Mạc điều tra vụ án quan tham, lúc đó Hề Nhiễm là hoa khôi, cũng là người thân cận nhất với tên quan đó. Đêm thi hoa khôi năm đó, để kéo dài thời gian ứng phó với kẻ địch, ta và Tống Tinh Mạc đành phải giữ lại Hề Nhiễm, kết quả ta bị chọn trúng vào Hương Các. Sau khi vào, ta yêu cầu cô nương gảy đàn tỳ bà cho ta nghe, đợi nàng gảy mệt rồi thì kể chuyện xưa cho nàng ấy, nào biết tiểu nha đầu chưa từng nghe cổ tích, hăng hái quá nên gần như không cho ta ngủ, kiên quyết muốn ta kể. Ta cũng không nhớ đã kể mấy trăm câu chuyện nữa? Dù sao đến cuối cùng đã không còn gì để kể, việc của bọn ta cũng làm xong hết rồi, ca ca đệ mới đến đón ta về.”

“Cổ tích... thiếu nhi?” Hoắc Phong Liệt tiếp lời.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Muốn nghe? Đợi khi nào về, buổi tối lúc châm cứu cho đệ thì ta kể, ta chuẩn bị kể cho đệ cuốn Nghìn lẻ một đêm.”

Hoắc Phong Liệt sững người, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy... ngọc bội.”

“Ồ, đệ cũng thấy rồi đó, ta làm phiền cô nương nhà người ta ba ngày ba đêm, đương nhiên không tiện trực tiếp bỏ đi, mà khách cũng phải cho tiền thưởng mà? Nên ta lấy ngọc bội tùy thân đáng giá nhất đưa nàng. Sau đó bận bắt cướp biển, không còn gặp nữa, nhưng sau này ta mới hiểu rõ một chuyện.”

“Cái gì?”

“Hề Nhiễm không phải một nữ tử tầm thường, thực ra bọn ta đều bị nàng lợi dụng. Tên quan ác độc đó không phải ân khách tốt tính, thường xuyên hành hạ nàng, nàng không dám đắc tội nên chỉ chờ lão gặp chuyện. Kết quả bọn ta xuất hiện nên nàng cũng thừa dịp đó mà chọn ta, phối hợp diễn kịch để tên quan ác đó bị bắt, vậy sẽ không đến mức làm hỏng danh tiếng của nàng, đúng là một cô nương thông minh vô cùng.”

“Vậy sau đó...”

“Sau này gặp lại đã là nhiều năm sau rồi, lần đó ta đi theo Nguyên Giác xuống phía nam, bố trí binh lực với Tống Tinh Mạc để bắt cướp biển, nếu muốn tránh tai mắt khi nói chuyện với Tống Tinh Mạc thì sẽ đến chỗ nàng, giữa bọn ta cũng chỉ được coi là... quân tử kết giao, đạm bạc như nước mà thôi. Nhưng trước khi đi, ta đến hỏi nàng có muốn chuộc thân không, ta muốn giúp nàng lấy lại tự do nhưng lại bị từ chối. Nàng nói là có năng lực tự đi được, sau đó không còn gặp lại nữa.” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi kể.

Có lẽ Hoắc Phong Liệt cũng hiểu vì sao lúc ấy Hề Nhiễm lại từ chối, vì năm đó Thanh ca nói cho nàng tự do chứ không phải... đưa nàng đi.

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lấp lóe, đột nhiên hắn nói: “Nàng ấy nhớ mãi không quên huynh đó.”

“Ai bảo Thanh ca của đệ có sức quyến rũ như vậy chứ.” Liễu Chẩm Thanh phong lưu cười, sau đó lại cố tình chơi xấu: “Tuy ta chẳng nghĩ nhiều về chuyện quá khứ, nhưng bây giờ ấy mà, đệ nói xem ta có nên nối lại tình cũ không?”

Liễu Chẩm Thanh chỉ muốn trêu Hoắc Phong Liệt để hắn cảm thấy có nguy cơ, nhưng ngay khi y nói ra, Hoắc Phong Liệt cũng chẳng có thời gian phân biệt thật giả, hắn như bị ai đó đâm một đao, sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ, đôi mắt nhanh chóng từ khắc chế chuyển thành ngang bướng, nguy hiểm nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh như một con dã thú.

Một Hoắc Phong Liệt như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác, dường như y nói sai một câu thôi là hắn sẽ nhào lên cắn cổ y vậy.

Nhìn cái tính chiếm hữu này, nhìn cái dáng vẻ ghen tuông này xem, đúng là làm màu, còn nói không thích y.

Ban đầu Liễu Chẩm Thanh còn bị dọa sợ, nhưng y nhanh chóng ngó lớ, trái lại còn khiêu khích nhìn Hoắc Phong Liệt.

Đột nhiên, Hoắc Phong Liệt trầm giọng nói: “Thanh ca, đừng đùa với đệ kiểu này nữa.”

Liễu Chẩm Thanh cười, tiếp lời: “Sao đệ biết ta đùa?”

“Bởi vì đệ biết, tuy Thanh ca reo mầm tình khắp chốn...”

“Này này này.”

“Nhưng mà... nếu như huynh thật sự thích một người, tất nhiên sẽ yêu đến chết mới thôi. Huynh từng nói huynh tin vào tình yêu chung thủy như vậy, cũng giống như đại ca đại tẩu.” Hoắc Phong Liệt nói nghiêm túc vô cùng, thậm chí giọng điệu cũng mang theo ý cảnh cáo: “Sao có thể tùy tiện nói nối lại tình cũ?”

Nếu như có thể nối lại tình cũ với Hề Nhiễm, nếu như có thể là người khác... tại sao lại không phải là hắn?!

Nếu như Thanh ca muốn chọn người khác, vậy hắn kiềm chế và che giấu há chẳng phải biến thành trò cười sao. Hắn không thể chịu đựng nổi, tuyệt đối không chịu đựng nữa, hắn sẽ...

Hoắc Phong Liệt nghĩ, hai tay không tự chủ nắm chặt vai của Liễu Chẩm Thanh, giọng càng nói càng âm u: “Thanh ca, huynh thật sự muốn cùng người khác...”

Liễu Chẩm Thanh ngơ ngác nhìn Hoắc Phong Liệt, cảm thấy mấy câu hắn nói có hơi kỳ quái, nhưng nhất thời y không nghĩ ra, có điều đúng là hắn rất hiểu y.

Thế là Liễu Chẩm Thanh gật đầu, chân thành nói: “Đệ nói không sai, nếu như ta thật sự thích một người, tất nhiên đến chết không đổi.”

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mình nên cho Hoắc Phong Liệt một liều thuốc an thần, tuy rằng bên ngoài đồn rằng y phong lưu thành thói, nhưng y phải để Nhị Cẩu biết một điều: đối mặt với tình cảm, một khi bắt đầu thì y sẽ một lòng đến già, tuyệt đối không thay lòng. Y sẽ không để Nhị Cẩu hiểu lầm y có tâm địa gian xảo gì.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không biết, câu này không phải liều thuốc an thần mà là một đòn đánh vào tim, khiến Hoắc Phong Liệt yên lặng lần nữa.

Nhưng cũng nhẹ nhõm hẳn. Đúng vậy, không phải hắn đã biết chuyện này gần chín năm rồi sao? Chẳng có gì ngạc nhiên hết, nếu như Thanh ca thay lòng đổi dạ, hắn mới thấy kinh ngạc.

Hoắc Phong Liệt chậm rãi buông hai tay, tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh trước mặt lại xấu xa cười nheo mắt lại, đột nhiên tiến lên một bước, gần như sắp dính sát vào Hoắc Phong Liệt. Hắn ngạc nhiên, theo bản năng lùi về sau, lại bị Liễu Chẩm Thanh nắm lấy cánh tay.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu lên, sắp dựa sát vào mặt Hoắc Phong Liệt, y nhướng mày nói: “Nhị Cẩu này, lúc nãy có chuyện gì thế, thất lễ như vậy? Không biết còn tưởng rằng đệ ghen đó.”

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt dần dần cứng đờ, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi căng thẳng.

Nhưng cuối cùng Hoắc Phong Liệt vẫn tránh ánh mắt của y, hắn nói: “Thanh ca hiểu lầm rồi, đệ kính trọng Thanh ca, nghe thấy câu chuyện lỗ mãng như vậy, cảm thấy không phải chuyện đệ nên nghe.”

Thằng nhóc này được lắm, đến thế rồi mà còn không nói. Liễu Chẩm Thanh cũng sắp bị tức đến nỗi bật cười, một tay y kéo vạt áo của Hoắc Phong Liệt, ép người đến gần, ánh mắt của y như có điện: “Nhị Cẩu này, đệ...”

Nhưng lời vừa nói ra, thuyền hoa vốn dĩ đang ổn định đột nhiên rung lắc dữ dội.

Hoắc Phong Liệt vốn có thể ổn định thân mình, nhưng hiện tại hắn lại đang mải cảnh giác với Liễu Chẩm Thanh, mà đúng là y cũng đang định ép hỏi hắn.

Hai người không ngờ nước sông đang yên bình lại xuất hiện tình huống bất ngờ ấy, thuyền lắc lư cùng với âm thanh hỗn loạn ập đến.

Hai người cùng ngã ra, một người ngả ra sau, một người nghiêng về phía trước, khoảng cách không ngừng kéo gần. Cơ thể Hoắc Phong Liệt được huấn luyện nghiêm túc, theo bản năng kéo lan can bên cạnh, một tay khác thì đỡ lấy eo của Liễu Chẩm Thanh, không đến mức khiến hai người ngã xuống, nhưng sức lực không thể kiểm soát được.

Trong phút chốc, đồng tử của Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, y chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của Nhị Cẩu gần trong gang tấc.

Vừa mới nãy còn đang thảo luận về nụ hôn đầu, giờ thì hay rồi.
Chương kế tiếp