Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 81
Dường như có tiếng ồn truyền đến bên tai, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã không rảnh để bận tâm đến nó, y chỉ cảm thấy rằng chuyện ngoài ý muốn bất chợt này vô cùng ngọt ngào.

Dường như vì chuyện này, sự khó chịu mới vừa nảy sinh đã biến mất.

Hoắc Phong Liệt phản ứng lại, con ngươi chợt co rụt, hắn định ngẩng đầu lên.

Tất nhiên Liễu Chẩm Thanh đã chú ý tới. Đôi mắt y chợt lóe lên, y lập tức vờ như trượt chân không đứng vững, chỉ có thể vươn tay ra ôm cổ Hoắc Phong Liệt.

Động tác đó lại càng khiến Hoắc Phong Liệt ngã chúi xuống, đương nhiên đôi môi đang kề sát cũng sẽ không tách ra.

Dĩ nhiên Liễu Chẩm Thanh biết việc này không thể gây cản trở quá lâu, cho nên y cố ý giở trò xấu, khẽ đưa đầu lưỡi ra liếm.

Y có thể cảm nhận được cơ thể cường tráng đang ôm y trực tiếp chấn động, giống như một nửa linh hồn đã bị rút ra khỏi cơ thể.

Sau khi tách ra, Hoắc Phong Liệt không kiềm được đỏ ửng cả mặt. Hắn hoảng hốt nhìn y, trông có chút ngây thơ đáng yêu.

"Ây da, nụ hôn đầu của ta đấy." Liễu Chẩm Thanh cố ý trêu chọc hắn.

Quả nhiên, Hoắc Phong Liệt càng thêm lúng túng, quên luôn cả việc chất vấn Liễu Chẩm Thanh xem động tác mờ ám vừa rồi là có ý gì.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại chọn ngó lơ cảnh tiến thoái lưỡng nan này, y quay đầu nhìn xuống phía dưới chiếc thuyền hoa.

Một đội thuỷ quân đang xông lên thuyền, vừa rồi cũng là bọn họ cố ý dùng dây móc kéo thuyền nên mới khiến chiếc thuyền rung lắc dữ dội như thế.

Rõ ràng Tống Tinh Mạc đang ở trên thuyền, đám người này đang làm gì vậy?

Bầu không khí ái muội vừa rồi đã nhanh chóng nhường đường cho chính sự, nhiều vị khách bị hoảng sợ nên đã chạy hết ra boong tàu.

Tống Tinh Mạc cũng ra ngoài cùng Dịch Xuyên, y thấy cả hai đều không sao bèn dùng ánh mắt ra hiệu, hai người lập tức trốn ra sau đám đông rồi yên lặng quan sát diễn biến. Rất rõ ràng, bây giờ chỉ có mình Liễu Chẩm Thanh là còn đủ tỉnh táo.

Chẳng mấy chốc, một vị tướng lĩnh uy vũ gần năm mươi tuổi bước ra từ trong tiểu đội, Liễu Chẩm Thanh vừa nhìn đã nhận ra : "Tống Tịnh?"

Tống Tinh Mạc nhìn thấy người vừa tới bèn nhướng mày, nói: "Thúc thúc, thúc đang làm gì vậy?"

"Ta nên hỏi ngươi cái này mới đúng, đừng tưởng hoàng thượng cho phép ngươi tiếp quản binh quyền thì có thể tự tung tự tác. Ta biết ngươi muốn diệt trừ người của ta, nhưng kẻ nào đã dạy ngươi tùy tiện bắt người khi không có bằng chứng như vậy? Nếu chuyện lần này xảy ra như ngươi muốn, sau này quận Minh An còn có vương pháp nữa không?"

Ông ta vừa nói xong, những vị khách xung quanh không khỏi bàn tán sôi nổi.

Tống Tinh Mạc bất ngờ nhướng mày, hắn nhìn xuống dưới thuyền, chỉ thấy tiểu đội áp giải phạm nhân trước đó đã bị thúc thúc của hắn tóm được, mà những phạm nhân cũng đã được cởi trói, đưa đến trước mặt Tống Tinh Mạc.

Vương Khải là người đầu tiên khóc lóc thảm thiết: "Tướng quân, chúng tôi là những người làm ăn chính đáng thật mà."

"Tướng quân, không thể chỉ vì những người này là thương nhân nước ngoài mà xử oan cho họ được, thủy quân chúng ta đâu thể tùy tiện ức hiếp thương nhân. Ta biết tướng quân muốn lập công để gây dựng uy danh, nhưng không nên hành động lỗ mãng như vậy." Vị tướng lĩnh kia nói xong bèn quỳ xuống trước mặt Tống Tịnh, tỏ vẻ kiên định: "Thuộc hạ xin thề với Hải Thần, nếu thuộc hạ nói dối, nhất định sẽ gặp tai nạn trên biển."

Lời của hắn vừa dứt đã trực tiếp khơi dậy dư luận, lại thêm mấy tên hải tặc cố tình bày ra dáng vẻ phẫn nộ và oan khuất ở bên cạnh, khiến cho những người xung quanh bắt đầu thiên về bọn chúng, chỉ trỏ Tống Tinh Mạc.

Mặc dù tên tuổi của Hải Vương Tống Tinh Mạc rất vang dội, nhưng dù sao nơi này cũng là thành trì mà Tống Tịnh đã bảo vệ tám năm, mà ông ta lại còn là trưởng bối của Tống Tinh Mạc, vì vậy mọi người không thể không nghi ngờ Tống Tinh Mạc.

Nhưng hắn vẫn cà lơ phất phơ, chỉ cười bảo: "Vậy thì ngươi nên nhắc nhở những người khác, sau này đừng ra khơi cùng ngươi, nếu không thì chẳng phải sẽ bị chôn cùng ngươi sao?"

Vị tướng lĩnh kia lập tức bị nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.

"Càn quấy, người đâu, áp giải hắn đi." Vậy mà Tống Tịnh lại trực tiếp ra lệnh bắt giữ Tống Tinh Mạc có quyền lực lớn hơn ông ta một bậc.

Đội thủy quân đi theo do dự trong chốc lát, nhưng thấy đội trưởng dẫn đầu, hiển nhiên bọn họ cũng làm theo ông ta, tiến lên bao vây.

Cảnh tượng này rất vô lý.

Thấy vậy, Liễu Chẩm Thanh khẽ nhíu mày, xem ra hoàn cảnh của Tống Tinh Mạc còn tệ hơn cả lời đồn bên ngoài. Vị thúc thúc này hoàn toàn đối nghịch với hắn, không có chút ý định uỷ quyền nào.

Sắc mặt của Tống Tinh Mạc lập tức lạnh xuống, Dịch Xuyên dứt khoát cầm đao nhảy ra, hung ác lườm những kẻ đang tiến lên bao vây như một con chó dữ bảo vệ chủ nhân.

Thanh đao dài vừa lóe lên, thủy quân bao vây đã khiếp sợ.

Tống Tịnh lại giận dữ nói lớn: "Dịch Xuyên, nếu ngươi dám ra tay thì chính là làm trái quân lệnh."

"Ông đây không phải thủy quân!" Dịch Xuyên cười lạnh.

Tống Tịnh tức giận, trực tiếp hét lên: "Một đội nữa lên đi!"

Ngay lập tức, mười tên đã vây quanh bọn hắn.

"Thú vị đấy." Liễu Chẩm Thanh cười lạnh, nói: "Nhị Cẩu, đệ thấy thế nào?"

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, sau khi hoàn hồn bèn liếc qua một cái: "Coi binh quyền là trò đùa, liều lĩnh."

"Đúng vậy, quả thực là liều lĩnh, về cơ bản ba vạn thủy quân này đều trở thành phế vật cả rồi." Liễu Chẩm Thanh tiếc nuối lắc đầu. Đối với một quốc gia mà nói, thủy quân bị huấn luyện thành những kẻ chỉ nghe người chứ không nghe quyền là cực kỳ bất ổn. Cho dù quân Hoắc gia đội trên đầu hai chữ "Hoắc gia" nhưng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của người nắm giữ hổ phù, đây là biểu hiệu cho thấy lòng trung thành của Hoắc gia đối với hoàng quyền, hoàng thượng có thể hoàn toàn kiểm soát quyền lực của đội quân ấy.

Nhưng bây giờ, hoàng thượng ban quyền lực cho Tống Tinh Mạc nhưng lại không có ai thừa nhận, cho dù Hoắc Phong Liệt hiện đang nắm giữ lệnh bài có quyền điều khiển binh lực tối cao được ngự ban, có thể vượt mặt Tống Tinh Mạc để khống chế quân đội, e là những thủy quân này cũng chưa chắc chịu nghe lệnh.

Trong khoảng thời gian tám năm, Tống Tịnh gần như đã biến ba vạn thủy quân của Đại Chu trở thành quân đội tư nhân của ông ta.

Cho nên đối với toàn bộ Đại Chu, ba vạn sức chiến đấu này là vô dụng.

Xem ra trước đó, Tống Tinh Mạc hành động thong thả cũng là bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác ngoài việc từ từ chiếm được lòng quân.

Mắt thấy sắp phải đổ máu, mọi người xung quanh đều lùi về phía sau. Chính vào lúc này, một giọng nói giả vờ non nớt vang lên từ trong đám đông.

"Kỳ lạ thật, không phải tiên sinh kể chuyện đã nói người có quyền lực mạnh nhất chính là Hải Vương sao? Sao thủy quân không nghe lệnh Hải Vương mà lại còn bắt ngài ấy chứ!"

Vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, sau đó mọi người không kìm được mà xì xào bàn tán.

Đúng vậy, Tống Tịnh có thể ra lệnh cho Tống Tinh Mạc như thế không?

Tống Tịnh bị cái tát từ khoảng cách xa này làm cho cứng đờ, ông ta như thể bị thứ gì đó vạch trần, thủy quân càng thêm do dự, không nhịn được quay đầu nhìn Tống Tịnh.

Đây cũng là lần đầu Tống Tịnh trực tiếp đối đầu với Tống Tinh Mạc, có vẻ ông ta chưa thể nắm bắt được tình hình.

Tống Tinh Mạc cười khẽ, nói thẳng: "Phỏng chừng trong mắt thúc thúc, thánh chỉ của hoàng thượng... không là gì cả."

"Ngươi nói xằng nói bậy cái gì đó!" Tống Tịnh lập tức phản bác, ông ta vẫn chưa đủ dũng khí để nhận tội danh này. Tống Tịnh trợn mắt lên, lập tức tìm một cái cớ mới.

"Quá ngang bướng. Đi, mau theo ta trở về rồi quỳ từ đường!" Tống Tịnh cũng không ngu, ông ta không lấy thân phận tướng lĩnh để ra lệnh mà lấy tư cách là trưởng bối. Nếu có lỡ truyền đến tai hoàng thượng thì cũng chẳng thể nói được gì.

"Lên cho ta!"

Lúc này thủy quân chỉ có thể tiến lên một lần nữa.

Kết quả, một "giọng nữ" giả tạo vang lên: "A, thì ra là thủy quân còn có thể giúp tướng quân xử lý chuyện gia đình cơ, là tư binh hộ vệ à."

Sắc mặt Tống Tịnh lại thay đổi, hai chữ "tư binh" này rất nghiêm trọng.

Tống Tinh Mạc lập tức ngầm phối hợp: "Không phải đâu, thúc thúc của ta thích nhất là dùng thủy quân ăn cơm nhà nước hưởng lương quân đội để quản giáo ta đấy. Ngươi có biết lương bổng và lương thực của quân đội đến từ đâu không? Để nuôi dưỡng thủy quân, mong bọn họ bảo vệ người dân ra khơi an toàn, mọi người đều đã làm lụng vất vả khổ cực để nộp thuế. Bây giờ lại lấy bọn họ ra để dạy dỗ cháu trai là ta, đấy là lỗi của ta rồi."

Những lời này của hắn cực kỳ châm biếm, cũng dẫn đến sự phẫn nộ của dân chúng. Tuy mọi người không dám thể hiện rõ ​​ràng, nhưng ánh mắt nhìn Tống Tịnh đã thay đổi.

Tống Tịnh chẳng ngờ rằng câu nói tài lanh của mình lại trở thành “bê đá đập chân mình”, chỉ đành thẹn quá hóa giận mà tự mình xông lên.

Suy cho cùng, đích thân ra tay thì chắc là không tính.

Còn chưa sáp lại gần, Tống Tịnh đã bị Dịch Xuyên một cước đá bay ra ngoài.

"Ngươi!" Tống Tịnh ngã xuống đất thở hổn hển, không thể ngăn được sự tức giận. Ngay lúc này, một vị phó tướng trẻ tuổi bay lên, đi tới trước mặt Tống Tịnh.

Ngũ quan của kẻ này rất đường hoàng, dường như cả người toát lên vẻ quang minh chính trực. Gã mặc áo giáp, tay cầm bội kiếm, uy nghiêm không gì sánh được, khí thế hung thần của một tướng lĩnh còn có vẻ áp chế hơn cả Tống Tịnh vừa ra vẻ uy vũ.

Ngay khi gã vừa đến, tất cả các thủy quân đã đứng thẳng chờ lệnh, có dáng vẻ được huấn luyện nghiêm ngặt.

Hoắc Phong Liệt nói với Liễu Chẩm Thanh đang uốn giọng: "Những tên thủy quân này không phải đang nghe lệnh Tống Tịnh, mà là gã."

"Ta đoán ra rồi, phó tướng quân Triệu Hải Trình, thật sự không đơn giản." Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nhìn người kia, lại không hiểu sao cảm thấy gã khá là quen mắt.

"Tống tướng quân, dù sao ngài ấy cũng là thúc thúc của ngài, sao ngài có thể để… nam sủng của ngài đối xử với ngài ấy như vậy chứ." Sắc mặt Triệu Hải Trình trở nên u ám, vẻ mặt nghiêm túc vốn có giờ lại nổi lên nét lạnh lẽo nham hiểm.

Dịch Xuyên vốn sẽ xù lông lại không làm vậy. Ở nơi cần Tống Tinh Mạc làm chủ, hắn sẽ không bao giờ lấn át Tống Minh Mạc. Trái lại, Tống Tinh Mạc phản bác: "Hắn hung dữ như thế, sao lại giống nam sủng của ta được chứ. Ngươi bị mù à? Hơn nữa người ra tay trước cũng là thúc thúc, ta chỉ tự vệ thôi."

Tống Tinh Mạc đẩy Dịch Xuyên ra, nhướng mày cười bảo: "Thế mà thúc thúc đã tự thả những phạm nhân mà ta đã bắt, còn dẫn theo thủy quân đến quấy rối trật tự, tuyên bố sẽ bắt ta. Theo kỷ luật của quân đội, thúc thúc không chỉ phạm phải một điều. Không phải Triệu phó tướng là người hiểu quy củ nhất sao? Bây giờ ta ra lệnh bắt giữ Tống Tịnh, ngươi có nghe không?"

Ngày thường, bởi vì chưa nắm chắc phần thắng, Tống Tinh Mạc sẽ không gây xung đột trực tiếp, đây là cách làm của người thông minh. Nhưng lúc này hắn lại trực tiếp nói rõ, việc này khiến Triệu Hải Trình khá bất ngờ. Chẳng lẽ Tống Tinh Mạc tưởng bắt được ba người kia là đã nắm được thóp của Tống Tịnh, nên mới tràn đầy tự tin như vậy.

Triệu Hải Trình đỡ Tống Tịnh đứng lên, khi ánh mắt Tống Tinh Mạc trở nên lạnh lẽo, gã lại quy củ hành lễ: "Tống tướng quân, đương nhiên thuộc hạ sẽ nghe theo ngài, nhưng thuộc hạ cũng sẽ không tuân theo một cách mù quáng. Thuộc hạ từng đi đến kinh thành, từng lĩnh thánh chỉ, hiển nhiên cũng biết là nếu có vị tướng lĩnh cấp cao nhất của một địa phương có vấn đề, bọn ta có thể vượt cấp cáo trạng với hoàng đế.”

Những lời Triệu Hải Trình vừa nói thực sự khiến người ta bất ngờ.

Hoắc Phong Liệt nhớ ra lý do người này đến kinh thành, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Liễu Chẩm Thanh cũng không kìm được mà cười lạnh.

Tống Tinh Mạc cười to, sát ý trong lòng hắn mà càng mãnh liệt, nụ cười sẽ càng chân thật.

Triệu Hải Trình vẫn cung kính nói: "Giải quyết vấn đề gốc rễ còn hơn là gây xung đột như vậy. Mâu thuẫn ở đây không phải là Tống tướng quân cho rằng ba người này là kẻ làm chuyện xấu hay sao? Vậy thì cứ để ba người này tự chứng minh bản thân trong sạch là được rồi. Nếu như Tống tướng quân sai, ngài nên tự phạt thôi.”

"Nếu ta sai, ta cũng sẽ nhận phạt. Thằng nhóc thối, ngươi có dám không?" Dường như Tống Tịnh coi Triệu Hải Trình là tâm phúc của hắn, trực tiếp phối hợp với gã.

Nhưng tình hình này cũng cực kỳ bất lợi cho Tống Tinh Mạc.

Quyết định bắt người của hắn xuất phát từ suy đoán của bản thân, tin tức của Hề Nhiễm, còn có tin do Dịch Xuyên đích thân đi nghe lén.

Có lẽ còn có hai nhân chứng là Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt nữa.

Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, hắn khó có thể dùng những điều này làm bằng chứng.

Vốn dĩ phải trực tiếp bắt người về để nghiêm hình bức cung, sau đó điều tra chứng cứ được giấu trong nhà của chúng, nhưng bây giờ sự việc đã bị xáo trộn trước đám đông như vậy, Tống Tinh Mạc lập tức trở nên bị động.

Chẳng qua thông qua điểm này, Tống Tinh Mạc cũng hiểu ra một chuyện. Ban đầu hắn chỉ nghĩ là lũ giặc cỏ làm bậy, cho dù thúc thúc của hắn là người đứng sau thì kiểu gì ông ta cũng sẽ vứt bỏ bọn chúng để bảo toàn bản thân, không ngờ thúc thúc lại vì ba người này mà trực tiếp đối đầu với hắn, có thể thấy bọn chúng quan trọng như thế nào đối với ông ta. Mà chuyện ẩn giấu sau vụ này chỉ sợ cũng có liên quan đến cuộc điều tra của Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh.

Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh cũng đã nghĩ tới điểm này.

Không biết có nên vui mừng hay không, nhưng ít nhất bọn họ nghi ngờ Tống Tịnh, Triệu Hải Trình và phản tặc có quan hệ với nhau là đúng. Cuộc điều tra có thể bắt đầu từ chỗ này, tiến độ sẽ nhanh hơn rất nhiều so với cách thức điều tra đã định từ trước. Xem ra, tạm thời kẻ địch không biết bọn họ đang ở đây thật, nếu không thì còn lâu mới để lại sơ hở như vậy.

Chẳng qua tình hình trước mắt gay go quá.

Mấy người đang suy nghĩ xem phải giải quyết thế nào.

Thấy Tống Tinh Mạc trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên Tống Tịnh vênh váo đắc ý, rêu rao: "Quả thực ở đây có một tên hải tặc."

Ông ta vừa dứt lời, Tống Tinh Mạc và Liễu Chẩm Thanh không khỏi ngẩn người, cánh tay đang nắm lưỡi dao của Dịch Xuyên siết chặt, nhìn chằm chằm Tống Tịnh.

Quả nhiên, Tống Tịnh chỉ vào Dịch Xuyên và nói: "Không phải hơn mười năm về trước, tên nam sủng của ngươi chính là thuyền trưởng trẻ tuổi của đoàn hải tặc Hắc Bối mà người khác vừa nghe đã sợ mất mật sao? Trên cánh tay của hắn có ký hiệu của hải tặc! Không tin thì mọi người hãy nhìn đi. Đúng là nực cười, nam sủng của mình là hải tặc mà còn bắt giữ hải tặc. Tống Tinh Mạc, ta thấy ngươi hoàn toàn không có tư cách làm Hải Vương, tiếp quản binh quyền của nơi này."

Lúc này Dịch Xuyên đã mất kiểm soát, hắn đang định xông lên thì lại bị Tống Tinh Mạc túm lấy. Dịch Xuyên muốn chống cự, nhưng vừa nhìn thấy bàn tay đang giữ hắn đeo một chiếc bao tay màu đen, tức khắc sững người tại chỗ, thở hổn hển nhìn Tống Tinh Mạc.

Ánh mắt Tống Tinh Mạc không hề né tránh, cũng không mảy may hoảng loạn.

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu ra, hoặc là nói y đã đoán được sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ dẫn tới phiền toái. Vì sao Dịch Xuyên không gia nhập thủy quân, vì sao Tống Tinh Mạc không gây xung đột với Tống Tịnh, thực ra đều xuất phát từ việc bảo vệ Dịch Xuyên.

"Năm đó, vụ án đã được thẩm tra xử lý, những người lớn tuổi ở quận Minh An đều biết tất cả bọn họ đều vô tội và được trả tự do, thúc thúc còn dùng từ “hải tặc” để áp chế người ta, bởi vì thúc cảm thấy kết quả thẩm tra của quan phủ năm đó là sai lầm." Hiển nhiên Tống Tinh Mạc không dễ bị bắt chẹt, hắn trực tiếp phản bác lại ông ta.

Tống Tịnh hừ nhẹ, quả thực ông ta không thể ra tay với Dịch Xuyên, nhưng chỉ cần sự việc này lộ ra, mọi người xung quanh sẽ có ý kiến ​​với Tống Tinh Mạc và Dịch Xuyên, phe ông ta vẫn sẽ thắng.

Tống Tịnh vênh váo tự đắc, chỉ thiếu điều bật cười thành tiếng.

Nhưng trong giây kế tiếp, ông ta lại nghe thấy một giọng nói cất lên, giống như thể ma quỷ tóm lấy cổ ông ta lần nữa.

"Thì ra các hải tặc đều có ký hiệu à... Không bằng cứ kiểm tra người đó đi, không phải sẽ biết ngay sao?"

Một lời nói ngây thơ biết mấy, cho dù được thốt lên bởi một giọng biến thanh cực kỳ dở tệ nhưng bỗng chốc lại như vén màn sương mù dày đặc, phơi bày tất cả điểm mù ra trước mắt mọi người.

Những tên hải tặc được nêu tên không hề hoang mang mà ngược lại, hắn thản nhiên giơ cánh tay của mình ra.

Tống Tịnh đang muốn cười to, lại nghe thấy giọng nói như hình với bóng kia vang lên: "Ôi nhìn ta ngốc chưa này, hải tặc dám lên bờ mà còn để lại sơ hở chắc? Chẳng lẽ không có cách nào khác để phân biệt đây là hải tặc hay là thương nhân nước ngoài à?"

Một câu nói đã khai sáng cho tất cả, đúng vậy, nhất định không chỉ có ký hiệu. Mọi người đều đã bị lôi kéo theo lối suy nghĩ này.

"Ai!" Tống Tịnh nổi giận, trực tiếp cầm đao xông về nơi phát ra âm thanh. Ngay sau đó, chỉ thấy một người lao ra, trực tiếp trốn sau lưng Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc sửng sốt, lập tức hiểu ra. Người khác không nhận ra thân xác mới của Liễu Chẩm Thanh, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không ai nhận ra Hoắc Phong Liệt.

Cho nên Hoắc Phong Liệt phải lẩn trốn, còn Liễu Chẩm Thanh có thể lộ diện.

Tống Tinh Mạc lập tức đưa tay ra che chở y, nói: "Thúc thúc, bạn của ta nói một câu công bằng mà thôi. Chẳng lẽ sẽ bị đánh sao?"

Liễu Chẩm Thanh ló đầu ra nhìn rồi thốt lên: "Chẳng lẽ là có tật giật mình."

"Ngươi dám vu khống bổn tướng quân!" Tống Tịnh cả giận.

"Ta chỉ đặt câu hỏi hợp lý lẽ mà thôi." Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: "Này, rốt cuộc có ai biết cách phân biệt không thế?"

Lúc này, cuối cùng đã có người chịu ra mặt từ trong đám đông hóng chuyện.

"Ngày trước ta đã từng gặp hải tặc, cách cầm vũ khí của bọn họ không giống với thủy quân của Đại Chu chúng ta, cho nên vết chai trên tay cũng khác. Nếu người này nói mình là thương nhân nước ngoài, vậy hẳn là không có..."

"Đúng đúng, ta đã từng thấy thi thể của hải tặc, chính xác là như thế, có vết chai rất rõ ràng."

"Đúng vậy, cái này có thể dùng làm chứng cứ, xem tay của người đó là biết ngay mà. Nếu hắn ta là thương nhân, chắc chắn sẽ không có."

"Lỡ đó là một thương nhân luyện võ thì sao?"

"Quốc gia của bọn họ có quy định, thương nhân không được luyện võ."

Những lời này vừa dứt, cuối cùng tên hải tặc kia cũng không chịu nổi nữa, đột nhiên bật người, muốn nhảy xuống nước để chạy trốn, nhưng lại bị Dịch Xuyên nhảy lên một cước đá bay.

Mà vẻ mặt của Tống Tịnh đã tái mét, ông ta chỉ có thể nhìn sang phía Triệu Hải Trình để cầu cứu.
Chương kế tiếp