Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 84
Nói về chuyện luyện võ thì tay phải này xem như đã bị phế.

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh trầm trọng, y nắm chặt lấy cổ tay Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc lắc đầu, khuyên tai thủy tinh theo đó lắc lư phản chiếu ra tia sáng.

"Là năng lực của ta không bằng người."

Liễu Chẩm Thanh ngước mắt lên nhìn Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc gượng nói: "Ta đi kinh thành, muốn nhận lại xác người nào đó, kết quả lại thất bại."

Năm đó, Tống Tinh Mạc còn đang đuổi giết hải tặc trên biển, kết quả vừa mới xuống thuyền đã nhận được tin từ trợ thủ đắc lực của Liễu Chẩm Thanh - Bạch Du.

Tống Tinh Mạc không dám tin, mình vừa xuống thuyền đã nghe được tin huynh đệ tốt Liễu Chẩm Thanh qua đời mấy ngày, mà Bạch Du truyền tin là vì muốn hắn hỗ trợ thu thập chứng cứ chứng minh những gì người đời chửi rủa Liễu tướng gia đều không đúng. Tống Tinh Mạc còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe nói Bạch Du xảy ra chuyện, còn xác Liễu Chẩm Thanh thì bị chôn cất rất qua loa.

Hắn không màng tất cả, vội vã chạy đến kinh thành, ít nhất... ít nhất hắn phải nhặt được xác huynh đệ của mình.

Nhưng khi đó thi thể vừa mới được chôn cất, bên cạnh mộ của Liễu Chẩm Thanh có rất nhiều cao thủ Cẩm Y Vệ và Đông xưởng mai phục. Bọn họ phụng mệnh bắt đồng đảng của gian thần, đương nhiên mai phục bên cạnh mộ là hiệu quả nhất.

"Sao ngươi lại hấp tấp như vậy!" Liễu Chẩm Thanh không dám tin.

Tống Tinh Mạc nhướng mày tiếp lời: "Ta cho rằng ta có thể làm được, lúc ấy võ công của ta cũng không thua Hoắc Phi Hàn."

Thật ra không phải thế, hắn biết có mai phục, biết làm như vậy quá mạo hiểm, nhưng... ban ngày ban mặt mà ai nấy đều phỉ nhổ vào bia mộ của Liễu Chẩm Thanh, rõ ràng y đã phải bẻ gãy từng tấc xương cốt của mình để chống đỡ cho Đại Chu, sao hắn có thể để huynh đệ mình ở lại đó lâu hơn. Mắt hắn đỏ hoe khi nhìn thấy cảnh đó, vì vậy dù có chết, hắn cũng phải đưa cái xác đi.

"Nhưng ngươi vẫn bị đánh rất thảm." Dịch Xuyên không nương tay tiết lộ.

"Ngươi cũng đi sao?" Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói.

Dịch Xuyên gật đầu, nói: "Khi đó ta ở trong núi học nghệ, vô tình nghe nói chuyện của Liễu tướng gia. Sau khi rời núi, ta đi tìm Tống Tinh Mạc, kết quả hắn lại chạy mất hút. Ta chỉ có thể chạy tới kinh thành tìm hắn, chờ lúc ta chạy tới, hắn đã nửa chết nửa sống, nếu không phải gặp được đại phu y thuật cao minh, hắn chết chắc rồi. Trị liệu kết thúc, chỉ có cánh tay này tàn phế, nhưng muốn xuống giường vận động cũng là một năm sau, khi đó nghe nói..."

Dịch Xuyên nhìn Hoắc Phong Liệt một cái, không nói tiếp.

Tống Tinh Mạc chỉ kể qua loa, ngược lại Dịch Xuyên đã bổ sung đầy đủ.

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, vừa định mở miệng, Tống Tinh Mạc lại trực tiếp chuyển đề tài: "Đúng rồi, lúc ấy không chỉ có một mình ta."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt. "Liễu Kiều cũng chạy về." Tống Tinh Mạc trực tiếp báo cho Liễu Chẩm Thanh một tin tức lớn.

Liễu Chẩm Thanh chấn động: "Liễu Kiều?! Hắn còn sống?"

Tống Tinh Mạc nói: "Chúng ta tạm biệt tám năm trước, nhiều năm trôi qua như vậy, ta không rõ tình huống của hắn. Năm đó chúng ta tình cờ gặp nhau ở bên kia, liền cùng nhau hành động. Võ công của hắn cao hơn ta, nếu không phải hắn dẫn theo ta thì bọn ta cũng trốn không thoát, chờ đến lúc vết thương bình phục, muốn đi lần nữa thì biết được tin tức kia. Ta hỏi hắn kế tiếp làm sao, hắn nói trên người hắn còn có nhiệm vụ còn dang dở, nhất định phải đi hoàn thành, nói xong liền đi."

Liễu Chẩm Thanh trầm mặc. Liễu Kiều - nô lệ mà y mua, có một miếng ngọc bội có chữ Kiều trên người. Bởi vì là nô lệ không tên cho nên Liễu Chẩm Thanh bèn đặt họ Liễu cho hắn, Kiều là tên.

Liễu Kiều từ nhỏ đã là nô lệ bị người ta mua tới mua lui, Liễu Chẩm Thanh trở thành Liễu tướng gia, muốn có một hộ vệ trung thành tận tâm để về sau tiện giúp y làm việc, lúc Hoắc Phi Hàn cùng y tìm người thì tình cờ gặp Liễu Kiều.

Hoắc Phi Hàn chưa bao giờ khen ngợi căn cốt của một người như vậy, huống chi còn là người có sức khỏe phi phàm trời sinh, cho nên y đã mua Liễu Kiều về, cho người dạy hắn đọc sách và luyện võ. Sự thật chứng minh ánh mắt Hoắc Phi Hàn không tệ, Liễu Kiều là một thiên tài võ thuật, trong vòng một năm đã đến làm hộ vệ bên cạnh y. Mặc dù hắn hơi ngốc, nhưng nghe lệnh làm việc lại rất nhanh và chuẩn xác, mới bắt đầu đã làm hộ vệ đã xem như cao thủ, trong những năm tiếp theo không ngừng tiến bộ, giống như tường đồng vách sắt bảo vệ bên cạnh Liễu Chẩm Thanh. Trừ lúc phái hắn ra ngoài làm việc, cho dù là bao nhiêu lần bị ám sát, Liễu Chẩm Thanh chưa bao giờ bị thương.

Đến lúc này phụ tá đắc lực của Liễu tướng gia: văn có Bạch Du, võ có Liễu Kiều.

Sau khi sống lại, Liễu Chẩm Thanh vẫn không dám tìm người, sau khi tìm được Bạch Du, y chỉ dám cầu nguyện trong lòng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp với Liễu Kiều.

Nhưng đối với hướng đi của Liễu Kiều, Liễu Chẩm Thanh cũng không biết. Bởi vì trước khi rời đi, y đã nói với Liễu Kiều, có thể đi được bao xa thì đi, đợi hoàn thành xong nhiệm vụ mà muốn đi đâu thì cũng không cần nói với y.

Lúc ấy Liễu Kiều bị dọa chết khiếp, cho rằng Liễu Chẩm Thanh không cần hắn nữa, quỳ không chịu nhúc nhích. Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể đáp ứng hắn sau khi chấp hành xong nhiệm vụ thì sẽ để hắn tiếp tục làm hộ vệ bên cạnh mình.

Mà nhiệm vụ kia, Liễu Chẩm Thanh không thể giao cho ai khác, chỉ có Liễu Kiều mới có thể...

Hoắc Phong Liệt thấy Liễu Chẩm Thanh sửng sốt bèn mở miệng hỏi: "Lúc rời đi, vết thương của hắn thế nào?"

Dịch Xuyên nói: "Cơ bản đã hồi phục, không để lại mầm bệnh gì trên người."

"Võ công của thằng nhóc kia thật sự cao." Tống Tinh Mạc cảm thán.

Liễu Chẩm Thanh không khỏi thở dài. “Cảm ơn”, “xin lỗi”, những lời này y đều nén chặt trong lòng, nói ra như thể đang sỉ nhục tình nghĩa của đối phương, chỉ có thể cúi đầu cẩn thận xem xét vết thương cho Tống Tinh Mạc.

"Khi mọi thứ ở đây xong xuôi, ngươi sắp xếp một chút rồi cùng bọn ta đi Y cốc." Liễu Chẩm Thanh trầm giọng nói.

Tống Tinh Mạc đang muốn mở miệng.

"Nhất định phải đi." Liễu Chẩm Thanh trực tiếp nói.

Tống Tinh Mạc cũng không nói nhiều nữa.

"Cho nên binh quyền của ngươi đột nhiên thay đổi là bởi vì Hoàng Thượng phát hiện ngươi đi..." Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Tống Tinh Mạc nói: "Ta không rõ ràng lắm, có thể những người kia không biết ta, mặc dù đúng là ta chẳng hài lòng mấy với Hoàng đế hiện tại, nhưng công bằng mà nói, ta tự ý rời khỏi chức vụ, tất nhiên thủy quân bên này sẽ truyền tin tức đi. Rõ là ta nên bị phạt, hơn nữa ta dưỡng bệnh một năm cũng không thể dẫn dắt thủy quân. Nhưng chuyện để ta trở về... Tâm Đế vương khó dò, ngươi nói xem hắn có ý gì?"

Liễu Chẩm Thanh trầm mặc trong chốc lát nói: "Ngươi đã nói, tâm đế vương khó dò."

Có lẽ Nguyên Giác biết có gì đó không ổn nên không thể không điều Tống Tinh Mạc trở về. Nếu không phải quá mức trùng hợp, hơn nữa hắn cũng nhìn thấy thực lực của Tống Tinh Mạc, chắc sẽ không lãng phí một tướng quân như vậy. Hắn cần một người như vậy để bảo vệ vùng biển Đại Chu cho mình.

Ban đêm, Tống Tinh Mạc muốn đưa Liễu Chẩm Thanh trở về khách điếm.

"Không cần." Liễu Chẩm Thanh nói.

Tống Tinh Mạc cố ý trêu chọc: "Sao nào, ngươi là vợ ta, ta không tiễn ngươi thì không hay đâu."

Dịch Xuyên ở một bên nghe thấy lời này thì kinh ngạc mở to mắt, Hoắc Phong Liệt đang định ẩn thân bèn lạnh lùng liếc sang.

"Sắp xếp một chiếc xe ngựa đưa ta trở về là được, Phong Liệt cũng không cần đi cùng ta, cứ ẩn trong tối là được." Liễu Chẩm Thanh nói.

Hoắc Phong Liệt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

Tống Tinh Mạc nhướng mày: "Xem ra là có dụng ý gì rồi, câu cá sao?"

Liễu Chẩm Thanh gật đầu: "Chỉ hơi tò mò, thử một chút xem sao."

Không lâu sau, Tống Tinh Mạc dẫn người đi tới trước thủy trại, sắp xếp xe ngựa cùng mã phu, bày ra dáng vẻ lưu luyến không rời, vẫy tay tiễn bọn họ. Tư thế đó vừa nhìn đã biết là tiễn biệt người mình yêu.

Đến khi xe ngựa rời đi, Tống Tinh Mạc còn si tình nhìn về phía xa.

"Này, không lẽ ngươi thật sự coi trọng y." Dịch Xuyên đột nhiên hỏi.

Tống Tinh Mạc quay đầu lại cười, nhìn Dịch Xuyên nói: "Ồ, ghen rồi sao?"

Dịch Xuyên nhíu mày nói: "Ngươi muốn cướp người của Hoắc tướng quân sao?"

"Hả?" Tống Tinh Mạc sửng sốt nhìn Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên nói: "Mặc dù lúc trước Liễu công tử nói Hoắc tướng quân thích Liễu tướng gia, nhưng ta thấy hiện tại Hoắc tướng quân thích Liễu công tử."

Tống Tinh Mạc suýt đã bị chính mình sặc chết: "Ngươi cũng nhìn ra sao?"

"Chuyện này không phải là rất rõ ràng à?" Dịch Xuyên nói như chuyện đương nhiên.

Tống Tinh Mạc gần như bị chọc cười: "Đúng vậy, rất rõ ràng, nhưng không phải ngươi chán ghét nam phong sao? Vậy mà còn hóng hớt loại chuyện này."

Dịch Xuyên khó chịu lườm Tống Tinh Mạc, hắn chán ghét nhưng không kỳ thị, là bởi vì chuyện của huynh trưởng nên tâm lý hắn mới không chịu nổi thôi.

"Yên tâm, ta với y là huynh đệ tốt." Tống Tinh Mạc cười nói.

"Trước kia ngươi cũng nói mình với Liễu tướng gia là huynh đệ tốt, nhưng ngươi cũng thích y. Mặc dù bề ngoài ngươi là công tử chơi bời, nhưng thật ra..." Dịch Xuyên phàn nàn.

Tống Tinh Mạc vội vàng dừng lại, không dám tin nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi hiểu lầm chỗ nào rồi."

"Chẳng lẽ không phải ngươi thích nam nhân sao, dáng vẻ Liễu tướng gia đẹp như vậy, ngươi còn nguyện chết vì y."

Khóe miệng Tống Tinh Mạc co giật: "Không phải, hơn nữa... Những thứ khác tạm thời không nói, Liễu Chẩm Thanh đẹp hơn ta sao?"

Dịch Xuyên gật đầu.

Tống Tinh Mạc hẹp hòi tức giận, lập tức nói: "Cũng không biết lúc trước là ai mới gặp lần đầu tiên đã nhìn trúng ta chứ không phải Liễu Chẩm Thanh, hơn nữa còn muốn bái đường với ta, cưỡng hôn..."

Dịch Xuyên lập tức xù lông, bịt tai bỏ chạy.

......

Xe ngựa lắc lư rời khỏi thủy trại, còn chưa đi ra khỏi phạm vi canh giữ của thủy quân, đột nhiên dừng lại.

Liễu Chẩm Thanh nhắm mắt dưỡng thần, dự đoán tình huống kế tiếp.

Một công tử nho nhã yếu ớt lại có sức nặng trong lòng Tống Tinh Mạc, còn cùng Tống Tinh Mạc xuất hiện ở hiện trường bắt người và cả thủy lao, rất thích hợp thăm dò, nói chuyện, uy hiếp hoặc là bắt cóc.

"Trên xe là ai?"

"Thưa quan gia, là một người bạn của Tống tướng quân."

Nghe tiếng nói chuyện, y không kinh ngạc nhiều, người tới hẳn là Triệu Hải Trình.

Không biết có thể câu được con cá lớn này không.

Lại nghe Triệu Hải Trình nói: "Nếu là khách quý của Tống tướng quân, đêm nay không yên bình, cũng không thể tiễn người sơ sài như vậy."

Nói xong lập tức gõ vách xe ngựa: "Công tử, tại hạ là Triệu Hải Trình, lúc trước chúng ta đã gặp, vừa lúc tiện đường, không ngại thì để ta tiễn công tử một đoạn, như vậy cũng an toàn hơn."

"Vậy thì làm phiền Triệu phó tướng." Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói.

Ai ngờ vừa dứt lời, xe ngựa đã ắc lư, sau đó một bóng dáng cao lớn vén rèm xe ngựa chui vào.

Liễu Chẩm Thanh tươi cười nghênh đón, Triệu Hải Trình lịch sự chào hỏi, nhưng đột nhiên xe ngựa lại lắc lư, suýt khiến gã ngã sấp xuống.

Triệu Hải Trình trầm giọng nói với người ngoài rèm cửa: "Đánh xe cẩn thận, đừng làm khách sợ hãi."

"Tiểu nhân hiểu được, cũng không biết sao lại..."

Xe ngựa bắt đầu chậm rãi khởi hành.

Triệu Hải Trình không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi xuống.

Mà Liễu Chẩm Thanh lại dựa vào vách xe, nhếch khóe miệng, nhìn Triệu Hải Trình trước mặt đang sững sờ.

Có tiếng gõ nhẹ trên tấm gỗ, âm thanh bị tiếng lăn bánh xe che lấp, nhưng Liễu Chẩm Thanh cảm giác được bèn chấn động. Rõ ràng Hoắc Phong Liệt không muốn bảo vệ từ xa, giờ phút này hắn đang ngồi ở phía sau xe ngựa, thời khắc phòng bị.

"Công tử..." Triệu Hải Trình mở miệng: "Không biết nên xưng hô như thế nào?"

Liễu Chẩm Thanh không nghĩ tới sau khi Triệu Hải Trình tiến vào lại... ân cần chào hỏi.

"Tại hạ..." Liễu Chẩm Thanh đảo mắt, họ Liễu quá nhạy cảm, y bèn cười nói: "Họ Hoắc."

Triệu Hải Trình sửng sốt, dù sao họ Hoắc cũng là thế gia vọng tộc, không khỏi làm cho người ta nhớ tới Trấn Quốc Đại tướng quân.

"Lẽ nào là Hoắc gia trong thành..." Liễu Chẩm Thanh khoát tay áo, nói: "Không phải, chỉ trùng hợp mà thôi, người ngài nói là Hoắc gia của Trấn Quốc Đại tướng quân đi, người ta là võ nhân, còn ta là một văn nhân... Hơn nữa ta đến từ đảo phía Nam."

Triệu Hải Trình gật đầu, cảm thấy cũng đúng: "Xem ra Hoắc công tử gặp Tống tướng quân của chúng ta ở quần đảo phía Nam, công tử tới thăm bằng hữu sao?"

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nhìn Triệu Hải Trình, chẳng lẽ Triệu Hải Trình nhìn ra y và Tống Tinh Mạc không phải là một đôi? Vở kịch đó diễn vô ích rồi. Vì thế y cố ý lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng nói: "Tống tướng quân tuổi không còn nhỏ, cho nên ta nghĩ..."

Triệu Hải Trình nghe xong bèn sửng sốt, khẽ biến sắc mặt, nói: "Chẳng lẽ Hoắc công tử chưa từng nghe nói qua tiếng tăm của Tống tướng quân sao? Ta thấy Hoắc công tử là người đọc sách, tương đối đơn thuần nên nhắc nhở công tử một câu. Ai ở chỗ bọn ta cũng biết, Tống tướng quân không kiêng nam nữ, có mới nới cũ, không phải là người chung thủy. Nếu Hoắc công tử muốn một người phu quân tốt thì Tống tướng quân tuyệt đối không phải người thích hợp."

Triệu Hải Trình nói xong một đoạn, Liễu Chẩm Thanh nghe đến choáng váng.

Không phải đến tra hỏi, không đến nói chuyện, sao lại biến thành khuyên nhủ? Chuyện gì vậy trời, cho dù não Liễu Chẩm Thanh hoạt động với tốc độ nhanh cũng có chút không hiểu nổi.

Chẳng lẽ Triệu Hải Trình đơn thuần chán ghét Tống Tinh Mạc, nhìn không quen hành động của hắn, hoặc là nhà gã có người bị Tống Tinh Mạc phụ lòng nên mới đối nghịch với Tống Tinh Mạc khắp nơi? Là họ nghĩ nhiều sao?

Chờ đã, hình như cũng không cần quan tâm người xa lạ một cách tử tế như vậy.

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc nhìn chằm chằm Triệu Hải Trình trong chốc lát, nhưng gã lại kiên định nhìn y đến cuối, không hề né tránh.

Lần này nhất thời khiến Liễu Chẩm Thanh sợ hãi, có phải Triệu Hải Trình coi trọng y hay không?

Liễu Chẩm Thanh cạn lời, y đã câu được cá gì vậy. Hiện tại y đã biết vì sao Triệu Hải Trình nhìn y mấy lần rồi. Mà thôi, y đã không còn hứng thú nói chuyện nữa.

"Đa tạ Triệu phó tướng nhắc nhở, những chuyện này ta đã sớm biết."

Triệu Hải Trình vừa nghe, nhất thời không vui nhìn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt kia như thể đang nhìn một người yêu tới nỗi ngu người. Nhưng hình như Triệu Hải Trình thật lòng muốn khuyên bảo y: "Hoắc công tử cần gì phải chấp mê bất ngộ, công tử sẽ bị tổn thương."

Liễu Chẩm Thanh thầm cười lạnh, nói: "Ta không cảm thấy vậy, đời này nếu lựa chọn nam nhân cùng chung sống cả đời thì phải lựa chọn một anh hùng, nhất là kiểu đại anh hùng bảo vệ quốc gia. Dù hắn đào hoa, nhưng ít nhất hắn trung thành với Đại Chu, có trách nhiệm với dân chúng, bảo vệ núi sông biển cả, như vậy cũng đủ để che đậy tất cả khuyết điểm của hắn."

Triệu Hải Trình nghe xong bèn sửng sốt, không biết gã bị quan niệm của Liễu Chẩm Thanh làm kinh ngạc, hay là vì bị châm chọc, tóm lại vẻ mặt gã không tốt lắm.

Dám nói xấu bạn ta, vậy thì không thể trách ta bắt nạt người.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: "Triệu phó tướng, chẳng lẽ ngài không cảm thấy Tống tướng quân là một anh hùng sao? Hắn diệt trừ bao nhiêu hải tặc, bảo hộ bao nhiêu dân chúng Đại Chu, còn tốt hơn so với những nam tử rõ ràng là người Đại Chu, nhưng lại vì ham muốn của mình mà cấu kết với hải tặc. Nam tử tốt như vậy, sao ta không sùng bái cơ chứ."

Triệu Hải Trình nghe không nổi nữa: "Hắn có công, nhưng tạo nghiệt cũng không ít."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt: "Cái gì? E là Triệu phó tướng có hiểu lầm gì đó, Tống tướng quân chưa bao giờ hại dân chúng Đại Chu, cho dù tay nhuộm máu tươi cũng là vì Đại Chu."

Chỉ thấy Triệu Hải Trình đè nén lửa giận, nói: "Quả nhiên Hoắc công tử quá đơn thuần, hắn chính là kẻ cùng phe với đại gian thần Liễu Chẩm Thanh, hại chết bao nhiêu người dân Đại Chu."

Liễu Chẩm Thanh yên lặng nhìn Triệu Hải Trình, nhớ tới gã chính là người lên kinh cáo trạng, không khỏi cười khẽ: "Sao ta nghe nói quan hệ của bọn họ không tốt."

"Hắn đi thu xác cho Liễu Chẩm Thanh nên mới rời khỏi chức vụ, sao quan hệ có thể không tốt, chẳng qua người ngoài không rõ chân tướng mà tung tin đồn thôi."

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc, chuyện này cũng biết?

"Tuy rằng có sai, nhưng có thể hiểu được, chẳng lẽ lúc hắn tự ý rời khỏi chức vụ đã tạo ra vấn đề rất nghiêm trọng sao?" Liễu Chẩm Thanh dựa vào phản ứng của Triệu Hải Trình để phân tích.

Nhưng lúc trước y cũng nghe bọn Dịch Xuyên nói, Hoàng Thượng không xử phạt nghiêm trọng cũng bởi vì lúc ấy, tuy hắn tự ý rời khỏi chức vụ, nhưng cũng không gây ra bất kỳ rắc rối nào nên Hoàng Thượng chỉ cảnh cáo, nếu không thì phạm tội như vậy đã sớm bị xử tử.

Hải tặc thỉnh thoảng sẽ tấn công, cũng không thể đổ hết lỗi do các cuộc tấn công trong khoảng thời gian đó lên người Tống Tinh Mạc, hơn nữa cho dù hắn có mặt, kẻ muốn tấn công vẫn sẽ tấn công.

"Có phải người nhà của ngươi ..." Liễu Chẩm Thanh thăm dò nói.

Triệu Hải Trình nhanh chóng trở lại bình thường, cười nói: "Ta chỉ bất bình vì dân chúng mà thôi. Không nói cái khác, chỉ bằng chuyện hắn và đại gian thần Liễu Chẩm Thanh là huynh đệ tốt, ta nghĩ Hoắc công tử đừng tơ tưởng nữa thì hơn."

Liễu Chẩm Thanh giật khóe miệng, tên của y thực sự trở thành một danh từ đồng nghĩa với “vết nhơ”. Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười, gã này để ý đến y, còn dám mắng chửi ngay trước mặt chính chủ.

Liễu Chẩm Thanh thực sự không biết liệu gã này chỉ hùa theo đám đông, hay là bởi vì y đã từng làm qua chuyện gì đó khiến gã bị liên lụy, chịu thương tổn, cho nên gã mới hận y như vậy. Nhưng Liễu Chẩm Thanh nhớ rõ khi ở vùng này, y chỉ đánh hải tặc mà thôi.

Liễu Chẩm Thanh: "Ngài rất hận Liễu Chẩm Thanh? Có lý do gì không?"

Triệu Hải Trình ngước mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh, nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của y như đang quan tâm gã, trong lòng không khỏi nhiễm một tia cảm xúc chân thật: "Trong thiên hạ có quá nhiều người hận y, y làm nhiều điều ác, nên ta cũng không cần lý do gì."

Cho dù Triệu Hải Trình không nói ra, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã nhìn thấy sự thù hận thấu xương trong mắt gã.

Xem ra đúng là không phải ảnh hưởng bình thường, càng không phải là theo đám đông.

"Ngài từng gặp y chưa?" Liễu Chẩm Thanh thuận miệng hỏi.

Ánh mắt Triệu Hải Trình trống rỗng, sau đó vẻ mặt trở nên khó coi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

"Ngài là phó tướng mà, ta tưởng ngài đã gặp y, ta hơi tò mò."

"Kẻ ác thế này, ta thà chưa từng gặp."
Chương kế tiếp