Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 83
Bên phía Tống Tinh Mạc đã tốn rất nhiều công sức mới giải quyết xong phiền phức, để Dịch Xuyên quay về dẫn theo Liễu Chẩm Thanh đến.

Tống Tinh Mạc nói xong bèn bình tĩnh cất bước về phía trước, Dịch Xuyên không rời đi mà cúi đầu đi theo, đột nhiên người phía trước dừng lại, Dịch Xuyên va vào.

“Ôi trời, làm sao vậy?” Tống Tinh Mạc kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dịch Xuyên, cười nói: “Ôm ấp yêu thương à?”

Làn da màu lúa mạch của Dịch Xuyên trông có chút tái nhợt, hắn cũng phớt lờ lời trêu đùa của Tống Tinh Mạc, chỉ cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

Tống Tinh Mạc chớp mắt: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn để ý lời này sao?”

“Ta mới không thèm quan tâm.” Dịch Xuyên quay đầu nói: “Ta chỉ cảm thấy sẽ liên lụy đến ngươi, thành nhược điểm của ngươi, nếu không… sau này ta vẫn nên nấp ở chỗ tối…”

Năm đó, nếu không phải có Tống Tinh Mạc ra tay, không biết cả nhà bọn họ sẽ có kết cục gì, bản thân hắn cũng sẽ mãi mãi là hải tặc bị người người khinh thường, mãi mãi phải đi đường vòng. Tống Tinh Mạc đã giúp đỡ nhà bọn họ, hắn vốn tưởng bản thân đang báo ân, nhưng không ngờ sau khi trở về lại gây phiền phức khắp nơi cho Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc gật đầu nói: “Coi như ngươi còn tự biết, biết bản thân chính là điểm yếu của ta.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Dịch Xuyên bị Tống Tinh Mạc nói trắng ra như vậy thì vẫn tức giận lườm hắn.

Nhưng hắn đã thấy Tống Tinh Mặt vờ bày ra vẻ xấu xa cười bảo: “Nhưng mà ta không thích nghe câu này, sau này đừng nói vậy nữa, cẩn thận ta đánh mông ngươi.”

Một câu này lập tức bóp méo tâm trạng nặng nề của Dịch Xuyên. Nhớ tới khi còn trẻ, người này toàn lấy danh nghĩa sư huynh sư đệ để tét mông hắn, không chỉ đánh mà còn nhéo, còn xoa nắn, chẳng khác nào một tên biến thái.

Dịch Xuyên hung dữ trừng Tống Tinh Mạc rồi xoay người rời đi.

Một lúc sau Liễu Chẩm Thanh nối gót theo sau, đương nhiên Hoắc Phong Liệt cũng âm thầm đi theo.

“Thế nào?” Liễu Chẩm Thanh thấy Tống Tinh Mạc không có việc gì bèn hỏi.

“Tống Tịnh đưa về dưỡng thương, những cái khác đều ổn, đi thẩm vấn ba phạm nhân kia trước đi.”

“Nội dung thẩm vấn của chúng ta không thể để bọn họ truyền ra.”

“Yên tâm, chúng ta thẩm vấn một lần là xong. Cấu kết với hải tặc vốn là tội chết, không tới lượt bọn họ mật báo.”

Tuy hai người đã nhiều năm không gặp nhau nhưng vẫn phối hợp ăn ý, đi vào thủy lao, thứ đầu tiên thấy chính là chứng cứ được thu thập.

Đó đều là bản ghi chép bến cảng và sổ sách trong phủ của bọn họ, chẳng mấy chốc đã đối chiếu ra một ít bản ghi chép kỳ lạ, bọn họ trực tiếp lấy thứ này đi thẩm vấn tướng lĩnh và Vương Khải.

Nhưng hai người kia đều mạnh miệng, không hỏi được gì. Nhưng mà bọn họ biết, Vương Khải chính là điểm đột phá tốt nhất, vì thế giam riêng ông ta để thấm vấn rồi lợi dụng sự đa nghi và mệt mỏi để lừa ông ta.

“Bọn họ đều nói ngươi là chủ mưu, đều nghe theo sự dặn dò của ngươi, đã khai ra vật phẩm vận chuyển. Đó là binh khí tự chế tạo riêng.” Tống Tinh Mạc lừa gạt nói: “Dựa theo luật Đại Chu, đây chính là phản quốc, sẽ bị tru di cửu tộc. Ngươi còn cái gì muốn nói không?”

Quả nhiên vừa nói như vậy, sắc mặt của Vương Khải đã trắng bệch, phòng tuyến tâm lý lập tức bị phá vỡ.

“Oan uổng quá, tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không biết cái gì cả, chỉ có tham của, một mình lợi dụng đường sông vận chuyển của Liễu gia để buôn lậu hàng hóa thôi, cả hành trình đều là người của chủ thuê, tiểu nhân không hề biết vận chuyển cái gì, sao lại là binh khí được chứ?”

Liễu Chẩm Thanh quan sát ở một bên, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt của Vương Khải khi nói câu cuối cùng không đúng.

“Không phải binh khí, vậy thì là cái gì? Có phải ngươi đã từng thấy cái gì phải không?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Quả nhiên cả người Vương Khải run lên: “Tiểu nhân… tiểu nhân không biết, tiểu nhân thật sự không biết. Trong hai năm, tổng cộng vận chuyển hai mươi lăm lần, mỗi lần đều khác nhau. Sao tiểu nhân dám nhìn chứ.”

Tống Tinh Mạc nở nụ cười: “Ngươi không dám nhìn, sao biết lần nào cũng khác nhau?”

Vương Khải xụi lơ, bởi vì sợ hãi, lời nói ra khỏi miệng cũng không kịp suy nghĩ nên mới để lộ sơ hở.

“Tiểu nhân…”

“Nói, không nói thì ngươi chính là thủ phạm.”

Vương Khải bị Tống Tinh Mạc dọa như vậy, rốt cuộc không chịu đựng được nữa: “Phải… tiểu nhân từng nhìn lén qua hai lần, một lần là ngân lượng… một lần là tiêu thạch(*). Lần sau thì tiểu nhân không dám nhìn nữa.”

(*)Quặng Ni-tơ

“Tiêu thạch?” Sắc mặt Tống Tinh Mạc thay đổi: “Ngươi có biết tiêu thạch để làm gì không? Vậy mà ngươi cũng dám giúp họ vận chuyển ra nước ngoài?”

“Tiểu nhân… tất nhiên tiểu nhân biết là để chế tạo thuốc nổ, nhưng khi đó tiểu nhân đã trót làm, không làm thì sẽ bị diệt khẩu, tiểu nhân cũng không còn cách nào. Xin Tống tướng quân tha cho một mạng, tha mạng cho tiểu nhân.”

“Vậy ngươi biết vận chuyển đến đâu không?” Tống Tinh Mạc hỏi.

“Việc này thì tiểu nhân thật sự không biết, chỉ biết dựa theo thời gian con thuyền rời đi và quay về để mà tính, có lẽ… không đến mức qua nước khác.”

Nói cách khác, có hai khả năng, một là vận chuyển đường biển đến vùng duyên hải khác, dựa theo khoảng cách thì đều gần, hai là đổ đưa đến đảo nhỏ trên biển.

Tin tức vẫn chưa được đầy đủ, chỉ có thể tiếp tục thẩm vấn thêm hai người khác, ngược lại tướng lĩnh kia vẫn kiên định nói chỉ thu tiền mở con đường ra biển. Nhưng bọn họ biết người này đang nói dối, đối mặt với cái chết mà vẫn không chịu để lộ bất kỳ tin tức nào, cho dù dùng cùng một chiêu lừa gạt, thậm chí nhắc tới chuyện vũ khí và tiêu thạch, hắn ta vẫn thờ ơ, không biết là do lòng trung thành hay là sợ người ở sau màn.

Tống Tinh Mạc hết cách, đành nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể vò đã mẻ lại sứt bước đến, nắm cổ tay tướng lĩnh nói: “Ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, ta biết, thật ra ngươi là người của phản tặc, ngươi muốn theo bọn họ làm phản à? Không tiếc trăm họ lầm than, hiện giờ ngươi cũng phải chết, cho dù tạo phản thành công, vinh hoa phú quý cũng không tới lượt ngươi, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?”

Nói đến đây, tướng lĩnh cười quỷ dị: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Ta cũng không có mưu đồ gì, dù sao người nhà của ta đều đã chết, ta cũng không sợ chết. Đừng lãng phí thời gian thẩm vấn ta, cứ giết ta đi.”

Liễu Chẩm Thanh lại đứng lên, nói: “Không sao, dù sao đã biết đáp án.”

Tướng lĩnh kinh ngạc nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh khẽ cười nói: “Lúc nói đến phản tặc, mạch của ngươi đập nhanh hơn, cũng không phải là không có lý do, ít nhất ngươi đã chứng minh suy đoán của chúng ta là đúng, người đứng sau lưng vận chuyển là phản tặc muốn tạo phản.”

Tướng lĩnh biến sắc muốn ngụy biện, nhưng không ai muốn nghe nữa.

Bọn họ ra khỏi thủy lao giam giữ tướng lĩnh, đi đến thủy lao của hải tặc.

“Hắn vừa mới nói… người nhà đều đã chết, cũng rất kích động. Cái gì cũng không muốn, chỉ muốn giúp hải tặc?” Liễu Chẩm Thanh chợt lên tiếng.

“Chắc là hắn muốn báo thù.” Đột nhiên Dịch Xuyên đáp.

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh đảo qua khuôn mặt của Dịch Xuyên, nếu giống với tình huống của hắn, vậy đây đúng là bi kịch.

“Điểm này là kỳ quái nhất, hắn ta và Triệu Hải Trình đều là cư dân của một hòn đảo nhỏ, người trong nhà đều bị hải tặc hại chết, theo lý thuyết thì sẽ không ghi hận lên đầu Đại Chu.”

“Hắn ta là người của Triệu Hải Trình, cho nên Triệu Hải Trình cũng có vấn đề.” Liễu Chẩm Thanh nói.

“Trước mắt đã rõ ràng.” Tống Tinh Mạc nói: “Đáng tiếc, là một thủy quân tài giỏi.”

Ba người đi đến trước mặt hải tặc, hải tặc thờ ơ. Dù sao hắn ta là hải tặc, sau khi bị bắt chắc chắn sẽ chết nên bọn họ nói gì đi nữa, hải tặc cũng chỉ chế giễu bọn họ thôi.

Nhưng đối phó với hải tặc, Tống Tinh Mạc cũng có cách: “Ngươi có thể không nói, ngày mai bọn ta sẽ dốc sức bắt giết hải tặc vùng lân cận, sau đó để lại người sống quay về báo tin, nói là ngươi bán đứng tuyến đường đi của bọn họ.”

Sắc mặt của hải tặc lập tức tái nhợt, nếu là như vậy, nhất định người nhà của mình sẽ bị hải tặc trừng trị như một kẻ phản đồ.

Cuối cùng hải tặc vẫn phải chịu thua, hỏi gì đáp nấy. Hắn ta bị mua chuộc, không được tấn công thuyền của Liễu gia, không được bước lên gần đảo nhỏ, còn lại thì không sao cả.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh và Tống Tinh Mạc đã có phán đoán, là đảo nhỏ!

“Ngươi đã từng theo dõi.” Liễu Chẩm Thanh nói ra suy đoán dựa vào đoạn đối thoại nghe trộm lúc ấy.

“Đúng vậy, ta đã từng theo dõi, nhớ kỹ là một hòn đảo. Ta cố ý lấy cớ để gây rối và tập kích, nhưng phát hiện nó đã biến thành đảo hoang, hệt như mới rời đi trong thời gian ngắn.”

Cẩn thận như vậy, chắc chắn có phản tắc đang ẩn núp trên đảo.

Nhưng điều này vô cùng kỳ quái, bởi vì cư dân trên đảo nhỏ đều có hộ tịch, hằng năm đều có người lên đảo thẩm tra đối chiếu, cũng chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào. Đó là cách phòng ngừa nội gián và hải tặc trà trộn lên đảo, cư dân trên đảo nhỏ cũng không nhiều lắm, không dễ trốn như trên đất liền, chẳng lẽ bị mua chuộc hay do sơ sót.

Nhưng có hơn một trăm hòn đảo có người ở và không có người ở gần đó, còn phải lo sẽ bứt dây động rừng, nếu mà đi khắp tất cả các đảo đó thì khó điều tra lắm.

Nếu có thể rút ngắn phạm vi thì quá tốt.

Tống Tinh Mạc và Liễu Chẩm Thanh liếc nhau, cho dù khó khăn thì cũng phải điều tra từng cái một.

Nghĩ như vậy, đột nhiên có tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài.

Còn có người lập tức chạy vào.

Tống Tinh Mạc thấy người dẫn đầu là Triệu Hải Trình thì cười nói: “Làm ta giật cả mình, động tĩnh này khiến ta còn tưởng Triệu phó tướng đang muốn làm phản ta chứ?”

Ánh mắt Triệu Hải Trình lóe lóe, gã hành lễ nói: “Tướng quân, vì sao muốn giết chết hai nghi phạm.”

“Cái gì?” Tống Tinh Mạc kinh ngạc.

Triệu Hải Trình vội vàng nói: “Vừa rồi có người xông vào thủy trại, có thể là muốn cứu người, nhưng cả nghi phạm và kẻ đó đều bị giết chết, bây giờ thi thể vẫn còn nằm ở ngoài kia.” Nói xong, ánh mắt gã nhìn về phía Dịch Xuyên.

Hiển nhiên, gã cho rằng là Dịch Xuyên làm, dù sao nơi này chỉ có mỗi Dịch Xuyên mới có thể đến và đi với tốc độ nhanh như vậy.

Nhưng bọn họ hẳn đều biết đó chính là Hoắc Phong Liệt.

Tống Tinh Mạc nói thẳng: “À, Dịch Xuyên đang đi theo ta báo cáo, những người đó không phải do hắn giết, có lẽ đồng bọn của bọn chúng sợ bị bọn ta hỏi ra được gì nên tới giết người diệt khẩu, Dịch Xuyên chỉ có thể dốc sức cứu người, kết quả không cẩn thận xuống tay tàn độc, về tình cũng có thể tha thứ, hắn đã cùng ta tạ tội.” Nói xong, hắn bèn nhìn về phía Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên thuận thế quỳ xuống thỉnh tội.

Triệu Hải Trình còn chưa kịp nói, Tống Tinh Mạc đã nói: “Thôi, dù sao có lẽ đồng bọn này cũng là hải tặc, hai người kia cũng không hỏi được gì, giết thì giết. Đứng lên đi.”

Dịch Xuyên lại đứng lên.

Hai người diễn với Triệu Hải Trình một lúc.

Triệu Hải Trình cũng chỉ có thể lạnh lùng âm u nhìn bọn họ, cuối cùng gã đành nói một câu hành động này không phù hợp, theo lý nên bị trừng phạt.

Tống Tinh Mạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy như này đi, Dịch Xuyên, ngươi xuống biển bơi nửa canh giờ, chết đuối cũng được.”

Dịch Xuyên đáp “vâng” luôn, xoay người bước đi.

Triệu Hải Trình lập tức nhụt chí, chợt nghe thấy một tiếng cười nhẹ, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng Triệu Hải Trình vẫn nghe thấy. Gã ngửa đầu nhìn qua, nhìn thấy một người hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nơi này.

Liễu Chẩm Thanh thấy Triệu Hải Trình nhìn qua, y cũng nhìn gã, Triệu Hải Trình sửng sốt, nói: “Dẫn người ngoài vào thủy lao không phù hợp.”

“Ây da, Triệu phó tướng còn chưa nghe thấy, đây không phải là người ngoài mà là phu nhân của ta, lần đầu tiên tới đây nên sợ hãi, y rất dính người nên theo ta như hình với bóng.” Tống Tinh Mạc cười tủm tỉm, ôm người táy máy: “Mong Triệu phó tướng khoan dung, y là một thư sinh nho nhã yếu ớt, lỡ như lạc đường gặp phải kẻ xấu thì rất nguy hiểm, dù sao bây giờ cũng không ai dám xông vào thủy trại của chúng ta.”

Triệu Hải Trình nhíu mày nói: “Thuộc hạ sẽ thay đổi cách tuần tra, tăng cường phòng thủ.”

“Được, ta tin tưởng Triệu phó tướng. Đúng rồi, tướng lĩnh kia là đồng hương của ngươi nhỉ.”

“Đều đến từ đảo nhỏ, không ngờ hắn lại đi sai đường.”

“Đúng rồi, Triệu phó tướng cũng biết đây là lầm đường, không hiểu sao cùng là cư dân của hòn đảo mà hắn ta lại không biết, đây đúng là khác biệt giữa người với người.” Tống Tinh Mạc chế giễu nói.

Triệu Hải Trình gật đầu phụ họa, lúc này mới lui ra.

Trước khi gã đi, Liễu Chẩm Thanh còn vờ chú ý, vậy mà Triệu Hải Trình đang nhìn y thật.

Điều này khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hơi bất an.

Sau đó y theo Tống Tinh Mạc kiểm tra thi thể.

Có ba người tới, không có dấu hiệu rõ ràng của hải tặc, cho nên không phải là hải tặc thì chính là phản tặc.

Lúc này, Hoắc Phong Liệt mới đi xuống.

“Sao lại giữ lại một người sống.” Tống Tinh Mạc nén giận nói.

“Ta giữ lại, nhưng trong miệng bọn họ có thuốc độc.” Hoắc Phong Liệt nói.

“Là tới cứu người hay tới giết người?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Giết người.” Hoắc Phong Liệt trả lời.

Đây không phải chỗ trò chuyện, ba người quay về Trúc Lâu của Tống Tinh Mạc, bàn bạc mãi đến khi Dịch Xuyên quay về.

“Ây, thể lực không tồi, lần này cũng không thở dốc?” Tống Tinh Mạc trêu chọc.

Dịch Xuyên không phản ứng, chợt nghe thấy Liễu Chẩm Thanh xin lỗi: “Liên lụy đến ngươi rồi.” Nói xong, y chủ động châm trà.

Hoắc Phong Liệt đang định nói chuyện chợt sửng sốt, bị Liễu Chẩm Thanh cướp lời.

Dịch Xuyên kính trọng người đọc sách, tưởng Liễu Chẩm Thanh là tài tử nên thái độ với y rất tốt, hắn xua tay bảo: “Ta không sao, bình thường cũng huấn luyện như vậy.”

Hắn vừa ngồi xuống đã cầm ly trà uống một hơi, kết quả uống xong vẫn thấy khát nước nên muốn tự rót, ai ngờ ra tay quá nhanh, không cẩn thận quẹt qua khuỷu tay Tống Tinh Mạc, khiến ly trà của hắn sánh một ít nước ra ngoài.

Tống Tinh Mạc cạn lời : “Chậm tí, không ai giành với ngươi.” Nói xong, hắn lại tiếp tục uống.

Liễu Chẩm Thanh nhìn Tống Tinh Mạc bằng ánh mắt là lạ: “Ngươi… bao tay bị ướt rồi, không cần tháo ra sao?”

Từ khi nào Tống Tinh Mạc thích mang bao tay? Vừa nãy, cho dù là xem sổ sách, hay là nghiêm hình thẩm vấn thì tay áo hắn đều xắn lên, nhưng chưa từng tháo bao tay xuống, điều này khiến Liễu Chẩm Thanh cảm thấy hơi lạ.

Tống Tinh Mạc cười nói: “Tạo hình mới bây giờ, không đẹp trai à?”

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày.

“Tay bị thương?” Hoắc Phong Liệt nói: “Gân mạch bị thương?”

Tống Tinh Mạc kinh ngạc, nhớ lúc trước còn dùng bàn tay này đối chưởng với Hoắc Phong Liệt. Tất nhiên người luyện võ có thể cảm nhận được.

“Ừ, từng bị thương.”

“Để ta xem xem, ngươi biết ta hiểu y thuật.” Liễu Chẩm Thanh lập tức nói.

Tống Tinh Mạc lập tức che tay mình: “Đừng, gân mạch vốn bị thương, cho ngươi xem thì ta sẽ bị tàn phế luôn, ngươi cho rằng ngươi là Lê Tinh Nhược à, đừng hại ta bằng chút y thuật ít ỏi đó của ngươi.”

“Ta chỉ xem thôi, chứ không chữa trị.” Liễu Chẩm Thanh nghẹn khuất: “Hơn nữa trong khoảng thời gian này, ta đều giúp Phong Liệt châm cứu, ta làm khá tốt, không tin ngươi hỏi hắn.”

“… Ừm.” Hoắc Phong Liệt nghĩ đến hình ảnh mình bị tra tấn. Hắn không dám gật bừa đối với y thuật của y, nhưng lại không dám nói.

“Sao Liễu công tử còn hiểu y thuật giống Liễu thừa tướng vậy?” Dịch Xuyên không biết thân phận của Liễu Chẩm Thanh, kinh ngạc nói.

“Khụ khụ, bọn ta chính là họ hàng, những thứ được học cũng gần như nhau, hơn nữa y thuật của ta còn tốt hơn y.” Liễu Chẩm Thanh lừa gạt.

“Ơ, vậy ngươi xem cho hắn đi.” Dịch Xuyên thẳng tính nói.

Tống Tinh Mạc trực tiếp nhéo tai Dịch Xuyên nói: “Tên đầu gỗ nhà ngươi, lỡ như tay ta bị phế luôn thì sau này ngươi giúp ta tắm rửa, đút cơm, thay quần áo cho ta nhé?”

Dịch Xuyên bị nói vậy thì tức giận: “Ngươi nằm mơ.”

Hai người đùa giỡn vui vẻ, tiếng cười tràn đầy sân nhỏ, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại đột nhiên im lặng.

Hoắc Phong Liệt nhìn y, lại nhìn Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc cũng chú ý tới sự yên lặng của Liễu Chẩm Thanh, hắn nhìn qua, khẽ nhíu mày: “Ây, nói chính sự đi.”

“Ngươi cho ta xem vết thương của ngươi, ta vẫn có thể đánh giá một chút, nếu có thể điều trị thì đến lúc ta sẽ mời thần y về chữa trị cho ngươi.” Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng nói.

“Thần y?! Có thể sao?! Nghe nói ông ấy không dễ chữa bệnh cho người khác. Hơn nữa cũng không ai biết hiện tại ông ấy ở ẩn nơi nào.” Dịch Xuyên vừa nghe vậy thì lập tức kích động.

Tống Tinh Mạc lại không mấy vui mừng, chỉ nhìn Liễu Chẩm Thanh.

“Sao? Khó nói quá à?” Liễu Chẩm Thanh nói: “Là vết thương cũ năm xưa?”

Tống Tinh Mạc không mở miệng, chợt nghe Dịch Xuyên tích cực phối hợp nói: “Đúng, đã lâu lắm rồi, cũng gần chín năm, có phải trễ lắm không.”

Tống Tinh Mạc quay đầu nhìn Dịch Xuyên một cách bất đắc dĩ.

“Chín năm?” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ này.

Chín năm, là lúc y qua đời.

Tóm lại là không muốn cho y thấy vết thương trên tay, sao y có thể nghĩ không ra.

Phong thái cầm song đao ngày xưa vẫn còn trước mắt, nhưng hiện giờ lại trao đao cho người khác, ít ra tay.

“Ngươi đã làm gì?” Liễu Chẩm Thanh vừa nói, vừa tháo bao tay của Tống Tinh Mạc xuống.

Bàn tay vốn trắng trẻo thon dài đầy sức mạnh, giờ đây gân xanh nổi chằng chịt từ ngón tay đến cổ tay, trông rất dữ tợn và đáng sợ, thỉnh thoảng ngón tay còn co rúm run rẩy.
Chương kế tiếp