Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 86
Có ba người đang đợi Triệu Hải Trình trong nhã gian, vừa thấy người trở lại đã lạnh mặt.

“Đại ca, sao huynh lại đi một mình?”

Triệu Hải Trình không trả lời.

Một người khác tương đối sáng suốt, nói: “Bên cạnh Hải Vương có một bóng người trông khá giống với công tử xinh đẹp đó, nếu huynh thích, đợi mọi chuyện kết thúc rồi, cứ trực tiếp cướp đi.”

Nháy mắt, mặt của Triệu Hải Trình lạnh xuống: “Nhớ kỹ, chúng ta không phải cướp.”

Tiểu đệ vội vã cười xòa, nói: “Ý của ta là, công tử kia tuấn tú lịch sự, không thể để cho Hải Vương làm hại y, bây giờ y cứ u mê không tỉnh ngộ, chỉ có thể dùng cách khác để khuyên nhủ thôi. Nếu y thích nam nhân, phải khiến cho y thấy được sự oai hùng của đại ca!”

Triệu Hải Trình nhìn về phía tiểu đệ đang nói chuyện, vẻ mặt đã dần không vui.

Người thứ ba ho khan, nói: “Đừng nói nhảm, đại ca kính trọng vị công tử kia, hơn nữa, mục đích để cho Tống Tinh Mạc biết chúng ta ở đây đã đạt được. Đúng rồi, đại ca, trong đoàn người kia, ngoại trừ một bóng người đã xác định là Dịch Xuyên, còn một người khác… Trông có vẻ rất cao lớn, có phải là hộ vệ không, vậy hành động tối nay…”

Tên tiểu đệ thứ nhất lập tức lạnh lùng nói: “Thêm một người cũng không thể lưỡng lự, không thể để cho các huynh đệ chết một cách vô ích được, nếu là Dịch Xuyên ra tay, thì nhất định phải đền mạng. Hơn nữa, sắp bắt đầu làm chuyện lớn rồi, không thể giữ Dịch Xuyên lại để cản trở chúng ta được nữa, không có Dịch Xuyên, sẽ dễ đối phó với Hải Vương hơn.”

“Thật ra thì ta vẫn luôn nghĩ về lời mà Hải Vương đã nói hôm qua.” Người thứ ba nói: “Hắn nói những người đó là tới diệt khẩu, liệu có phải…”

“Nói bậy bạ gì đó, chúng ta phải tin tưởng vào người của mình.”

Triệu Hải Trình trầm giọng ngăn lại: “Đừng cãi nhau nữa, không cần biết có phải là Dịch Xuyên làm hay không, diệt trừ hắn cũng chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa, ta tin tưởng có một vài chuyện, Tống Tinh Mạc chỉ tin tưởng giao cho Dịch Xuyên đi làm.”

Bên kia, Hoắc Phong Liệt và Dịch Xuyên quyết đoán tiến lên kéo hai người ra.

Tống Tinh Mạc còn lên án bọn họ chia rẽ uyên ương, cố ý trêu chọc Hoắc Phong Liệt, nói: “Ôi chao, Dịch Xuyên như vậy ta còn có thể hiểu được, hắn ghen mà, còn ngươi, ngươi sốt ruột vậy làm gì hả!”

Ngoại trừ Liễu Chẩm Thanh, những người khác đều buồn cười, Hoắc Phong Liệt cũng không có kiên nhẫn phối hợp với hắn, trực tiếp lạnh mặt không để ý tới.

Nhưng Dịch Xuyên lại xù lông, nói: “Ai ghen chứ! Không liên quan tới ta!”

“Được rồi, Nhị Cẩu?” Liễu Chẩm Thanh mở miệng hỏi tiến triển của sự việc.

Hoắc Phong Liệt lắc đầu. Không hề thấy bóng dáng của Hạ Lan hay Tần Dư.

Liễu Chẩm Thanh lại hỏi: “Lúc các ngươi vừa mới tới, có phải đã gặp phải…”

“Đúng vậy, gặp được Triệu Hải Trình.” Dịch Xuyên nói: “Sao hắn lại đi từ đây ra.”

Tống Tinh Mạc phì cười, nói: “Hẳn là trong lúc vô tình nhìn thấy chúng ta cùng xuất hiện, thấy mình cực khổ khuyên nhủ nhưng tiểu công tử vẫn ở cùng một chỗ với một tên cặn bã như ta đây, tức giận đến mức mất lý trí, muốn đi vào xem tận mắt, xem ra tên Triệu Hải Trình này đúng là rất để ý tới ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức thấy gượng gạo. Nói thật, y vốn là trai thẳng, cảm giác “được” đàn ông thích rất lạ, dĩ nhiên là trừ Nhị Cẩu ra.

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, hơi cau mày nói: “Chờ lát nữa không được hành động một mình.”

“Yên tâm, gã cũng không đến mức sẽ dùng vũ lực để cướp đâu.” Tống Tinh Mạc cười hì hì, nói: “Gã vẫn có điểm giới hạn mà.”

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói: “Cũng bởi vì vẫn còn có điểm giới hạn này nên mới thấy kỳ lạ.”

“Có gì kỳ lạ?” Hoắc Phong Liệt hỏi.

“Không phải tướng lĩnh đã chết ở thủy lao là người của gã sao? Lúc người của gã vừa mới chết, gã đã kích động chạy tới chất vấn ngay, điều này chứng tỏ gã rất nghĩa khí với người của mình. Nếu đã như vậy, sao tối nay lại có thể tới đây giải trí vô ích như vậy? Nhất định là có mục đích khác.” Liễu Chẩm Thanh phân tích.

Tống Tinh Mạc vừa nghe vậy cũng cau mày: “Ngươi nói cũng có lý.”

“Ta đi theo dõi gã.” Dịch Xuyên nói.

Trong lòng Tống Tinh Mạc bỗng có chút bất an khó hiểu, theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nói trước: “Không ổn, vừa rồi chúng ta đã đi một vòng, cao thủ trong phường Bình Kim rất nhiều, sẽ rất dễ bị chú ý.”

Dịch Xuyên gãi đầu nhìn Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc đang muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Phong Liệt lại ngăn hắn lại.

Bởi vì hội đấu giá đã bắt đầu, cho nên sau khi nhóm Hoắc Phong Liệt đi vào cũng chưa đóng cửa, dù sao lúc này, phần lớn khách khứa đã ngồi xuống, không có ai chạy tới chạy lui làm ảnh hưởng người trong nhã gian xem đấu giá.

Có rất ít người đến muộn như bây giờ.

Tiểu nhị đang hướng dẫn một vị khách đi ngang qua cửa phòng bọn họ.

Hoắc Phong Liệt và Liễu Chẩm Thanh thì không có phản ứng gì cả, nhưng Tống Tinh Mạc và Dịch Xuyên lại đột nhiên ngẩn người.

Gần như là trong nháy mắt, Dịch Xuyên lập tức đi đến cạnh cửa sổ, len lén quan sát xem người đó vào căn phòng nào.

Mà Tống Tinh Mạc cũng hơi cau mày.

“Sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Hẳn là… Thái thú.” Tống Tinh Mạc nhẹ nhàng nói: “Tuy người đó trông thì hiền lành, nhưng Dịch Xuyên đã từng lén theo dõi, ông ta có lui tới rất thân thiết với thúc thúc của ta.”

Quả nhiên, Dịch Xuyên nhanh chóng trở lại: “Đi tìm Triệu Hải Trình.”

“Chẳng lẽ Thái thú cũng có liên quan ư?” Liễu Chẩm Thanh cau mày.

Tống Tinh Mạc cười lạnh một tiếng, lập tức nghe được Dịch Xuyên nói: “Không được, ta phải đi nghe ngóng một chút, ta nấp xa một chút được chưa. Bây giờ Tống Tịnh mặc kệ mọi việc, không chừng bọn họ đang có mưu đồ bí mật gì đó.”

Dịch Xuyên nói xong, cũng không hành động ngay mà nhìn sang Tống Tinh Mạc, tựa như đang đợi hắn ra lệnh.

Cuối cùng, Tống Tinh Mạc do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu để cho Dịch Xuyên đi: “Nhớ kỹ, nấp xa một chút, thấy có chuyện thì phải lập tức rút lui.”

“Có phải Hoắc tướng quân tới nên ngươi coi võ công của ta bị phế rồi phải không? Bây giờ ta còn mạnh hơn ngươi nữa đó!” Dịch Xuyên bất mãn nói.

Tống Tinh Mạc không nhịn được chọt chọt đầu hổ của Dịch Xuyên, nói: “Nhưng ngươi không cẩn thận bằng người ta, đi đi, nếu không nghe được gì có giá trị thì quay lại.”

Dịch Xuyên bất mãn bĩu môi, đứng dậy chạy đi.

Nhưng khi nhìn vào bóng lưng đang chạy đi của Dịch Xuyên, lần này, không chỉ là Tống Tinh Mạc cảm thấy bất an một cách khó hiểu, mà ngay cả Liễu Chẩm Thanh cũng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Còn đang thảo luận.

Kết quả là, không biết bên dưới đang tiến hành đấu giá cái gì, đột nhiên có một loạt tiếng động ồ lên truyền tới, hình như đã tới lượt một vật phẩm cao cấp nào đó của buổi đấu giá.

“Các vị, chắc không cần tại hạ nói thêm lời khen ngợi hoa mỹ gì nữa, mặc dù kỹ thuật của bức tranh “Lạc thần xuất giá” này chỉ thường thường, nhưng mỹ nhân trong tranh này đã được rất nhiều danh họa giám định và công nhận là người đẹp nhất trong thiên hạ, nhưng không ai biết mỹ nhân trong tranh là ai, cho nên mới có cái tên này. Tiệm ta cũng chỉ vô tình mua được thôi, lúc mua đã tốn đến 5000 lượng, cho nên giá khởi điểm là 6000 lượng!”
“Trợi ạ, đây là cái giá cao nhất trong tối nay rồi đó.”

“Bức vẽ này thật giá trị.”

“Mỹ nhân trong tranh là ai vậy? Lấy ai làm mẫu đấy?”

“Ngươi không nghe sao? Đến cả người của phường Bình Kim đã đi tìm chuyên gia giám định cũng không nhận ra.”

“Nhất định là người trong mộng của họa sĩ, nếu không, thế gian này mà có người tuyệt sắc như vậy, sao có thể vô danh được.”

“Đúng vậy, ngươi nhìn xem, áo cưới nàng mặc đúng là cách may ở đây của chúng ta, mà mấy trăm năm nay, chỗ này của chúng ta làm gì có được mỹ nhân đạt đẳng cấp này.”

“Nói cũng phải, nhất định là thần nữ trong mộng rồi, ta nhất định phải lấy được bức họa này!”

Chỉ thấy một bức họa được cuộn tròn dài cỡ một thước, miêu tả một người mặc áo cưới màu đỏ, vẽ chân dung bán thân một cô gái trang điểm kiểu tân nương, dung mạo xinh đẹp nhưng không dung tục, quyến rũ mà không lẳng lơ. Trong tranh, nàng đang giơ tay lên vén khăn voan đỏ của mình để nhìn ra phía ngoài, một đôi mắt đào hoa như đang xuyên qua bức tranh mà nhìn ra bên ngoài, bắn vào tim mọi người. Biểu cảm của nàng vừa vui vừa giận, khiến người xem như mê như say. Hơn nữa, gần chỗ đuôi mắt trái có hai nốt ruồi, vừa như đỏ lại vừa như đen, khiến người nhìn lâu có cảm giác bị câu mất hồn phách.

Mọi người càng thảo luận, hứng thú càng dâng cao.

Mà lúc này, trong căn phòng của Triệu Hải Trình, Thái thú vừa mới đến nơi theo như đã hẹn, mấy người trong phòng lập tức bắt đầu phòng bị, đột nhiên lại bị tình huống phía dưới quấy rầy.

Thái thú nhìn xuống, trong nháy mắt, hai mắt ông ta sáng lên: “Cô nương này thật đẹp.”

Triệu Hải Trình vốn đang chú ý tình huống xung quanh, nghe Thái thú nói vậy, lập tức nhìn lướt qua. Ai ngờ một khắc sau, gã lập tức đứng lên bước nhanh ra cửa, dường như muốn nhìn cho cẩn thận.

Mà Dịch Xuyên đang nằm ở lầu các cách đó không xa thấy được hành động kỳ lạ của bọn họ, cũng nhìn sang, vừa nhìn một cái thì lập tức trợn to mắt không dám tin.

Bên trong nhã gian của Tống Tinh Mạc, Liễu Chẩm Thanh đã nhảy cẫng lên, mà Hoắc Phong Liệt cũng gần như là đồng thời đứng lên, trên mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, bàn tay đang bưng ly trà của Tống Tinh Mạc cũng cứng lại, sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh: “Lúc đó… Có ai vẽ chân dung cho ngươi sao?”

Liễu Chẩm Thanh: Ông đây cũng muốn biết!

Cái gì mà Lạc thần xuất giá hả?!

Đó rõ ràng là y lúc đóng giả tân nương với Tống Tinh Mạc để bắt bọn Dịch Xuyên năm xưa, người trong tranh chính - là - y!

Đây hoàn toàn là do cách trang điểm đã làm thay đổi giới tính, hơn nữa, nét vẽ cũng nghiêng về phía nữ tính, người bình thường sẽ không nhìn ra được người trong tranh là nam giả nữ, cho nên người ít gặp Liễu Chẩm Thanh sẽ không nhận ra, cùng lắm thì sẽ thấy trùng hợp bởi vì hai cái nốt ruồi rồi liên tưởng một chút. Nhưng nếu là người hết sức quen thuộc với Liễu Chẩm Thanh thì có thể nhìn ra được người trong tranh chính là y.

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, bởi vì lúc ấy, y và Tống Tinh Mạc trang điểm ở trong biệt viện của Hoắc gia. Lúc ấy, trong biệt viện của Hoắc gia có rất nhiều người, nhiều năm như vậy, chẳng biết lai đã vẽ bức tranh này.

Hoắc Phong Liệt càng khiếp sợ hơn, ngay sau đó, hắn trầm mặt nói với Liễu Chẩm Thanh: “Thật xin lỗi, Thanh ca, đệ sẽ đi tìm Đinh thúc điều tra.”

Bởi vì cuộn tranh này được vẽ sau khi mới trang điểm xong, nên chắc chắn là bị người trong biệt viện của Hoắc gia trông thấy và vẽ ra.

“Nhiều năm như vậy, không cần đâu, đoán chừng là một họa sĩ giỏi, chỉ là vô tình thôi. Chỉ có thể nói là may mà không có đề tên ta lên đó, nếu không ta lại có thêm tiếng xấu rồi.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy bức họa cũng thấy hoảng hốt, nhiều ký ức của năm đó chợt ùa về.

Khi đó, Liễu Chẩm Thanh vừa mới trang điểm xong, chuẩn bị đội thử khăn voan tân nương lên đầu, Lê Tinh Nhược bên cạnh mặt đầy bất mãn nói: “Không phải ta là nữ sao? Để cho ta làm không phải tốt hơn sao?”

Liễu Chẩm Thanh cười nhạo nói: “Muội thô lỗ như vậy, ta sợ còn chưa làm việc, muội đã độc chết người ta, làm rút dây động rừng rồi, để ta hy sinh cho.”

Lê Tinh Nhược cười nhạo: “Ta thấy là do huynh muốn mặc đồ nữ nhưng ngại nói, xem cái dáng vẻ hưng phấn của huynh kìa.”

Liễu Chẩm Thanh đúng là thấy thú vị, nhưng ngoài miệng lại không thể thừa nhận, cho nên y vén khăn đội đầu lên, đi tới chỗ Lê Tinh Nhược đang ngồi ngoài cửa nhìn một cái, ngoài miệng nói: “Nào có?”

Mà ngoài cửa đã có một vòng người đang đứng xem trò vui. Mọi người thấy một màn như vậy thì ngây cả người.

Nhị Cẩu đang đứng trông coi ở cửa cũng ngơ ngẩn nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh thấy mọi người kinh ngạc như thế thì rất đắc ý, y tiến lên trêu chọc Nhị Cẩu, nói: “Nhị Cẩu, đệ xem Khê Đình ca ca của đệ mặc nữ trang có đẹp không, sau này đệ cũng phải tìm một cô nương xinh đẹp như vậy đó.”

Y nói xong còn đi một vòng trước mặt Nhị Cẩu, còn ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ.

Nháy mắt, hai má Nhị Cẩu đỏ bừng, hắn cúi đầu, bất an đứng đó.

Lê Tinh Nhược thấy vẻ hoảng hốt của hắn bèn không khỏi lắc đầu, nói: “Huynh ít tạo nghiệt chút đi, nếu Nhị Cẩu nhìn dáng vẻ này của huynh nhiều, nhỡ sau này hắn xem thường những cô nương khác thì sẽ phải cô độc đến cuối đời đó! Đến lúc ấy, huynh phải đền cho hắn!”

“Hứ, ta chỉ muốn tạo thẩm mỹ quan chính xác cho Nhị Cẩu mà thôi, đừng để đến lúc đó lại không biết nhìn người giống như ca ca hắn.”

Hoắc Phi Hàn đang ở bên cạnh chuẩn bị vũ khí phòng thân cho Liễu Chẩm Thanh, nghe y nói vậy thì vẻ mặt đầy vô tội.

Lê Tinh Nhược lập tức nổi nóng: “Muốn bị đánh hả!”

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng bỏ chạy, hai huynh đệ Hoắc gia thuần thục nhanh chóng tiến lên, một người kéo Lê Tinh Nhược, một người chặn trước người Liễu Chẩm Thanh, cho đến khi Tống Tinh Mạc cũng đẹp không kém đã chuẩn bị xong.

Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng Liễu Chẩm Thanh đẹp hơn Tống Tinh Mạc, Tống Tinh Mạc nghẹn. Tới tận khi lên thuyền cướp biển, người nhà của Dịch Xuyên kêu hắn chọn một tân nương. Dịch Xuyên nhìn một cái đã chọn trúng Tống Tinh Mạc, nhất thời khiến hắn có cảm giác vô cùng hãnh diện, như mở cờ trong bụng.

Cho nên, lúc hắn bị kéo đi bái đường và lúc bị vén khăn lên hôn, hắn cũng không hề thấy chán ghét, ngược lại còn thấy lâng lâng trong người.

Nhưng Tống Tinh Mạc và Dịch Xuyên đều không thể không thừa nhận, Liễu Chẩm Thanh giả gái đúng là xinh đẹp đến mức như thần tiên vậy.

Hơn nữa, “mỹ nhân” này đã không còn tồn tại trên thế gian này, không còn ai có duyên nhìn thấy nữa, nên mới gây nên một cơn sóng phản ứng lớn như vậy trong phòng đấu giá.

Mọi người vừa phục hồi tinh thần lại thì đã nghe được phía dưới có người kêu lên: “2200!”

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Chờ chút đã, không phải là vừa rồi mới nói là 6000 lượng sao? Sao lại trả giá thấp xuống vậy?”

Mặc dù có hơi dị ứng, nhưng đã bị lấy ra bán rồi mà còn mất giá như vậy nữa thì lại càng thêm dị ứng.

Tống Tinh Mạc liếc Liễu Chẩm Thanh một cái, nói: “Bởi vì đơn vị gọi giá đã không phải là bạc trắng nữa, mà là hoàng kim rồi.”

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc, không nhịn được nói: “Thì ra ta còn có một con đường để phát tài như vậy.”

“Đúng đúng đúng, nhưng bây giờ ngươi không còn nữa.”

“Ghen tị không?” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

“Đó là do năm đó không có ai vẽ hình ông đây, bằng không thì giá còn cao hơn.” Tống Tinh Mạc lại bắt đầu nhỏ mọn, sau đó lại trực tiếp kêu giá: “Hai ngàn mốt!”

“Ngươi làm gì đó?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Cũng không thể để cho bức họa của ngươi bị lưu lạc bên ngoài chứ.” Tống Tinh Mạc cười nói.

Kết quả, cái giá mà Tống Tinh Mạc gọi nhanh chóng bị vượt qua.

Tống Tinh Mạc không phục, lại trả giá lên, mấy vòng kế tiếp, chỉ còn lại Tống Tinh Mạc và một người khác cạnh tranh với nhau.

“Sao ta nghe giống với giọng của Triệu Hải Trình vậy ta.” Tống Tinh Mạc cười châm biếm Liễu Chẩm Thanh: “Cái này được xem là thay lòng đổi dạ, hay là… si mê một người?”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh co giật.

Rốt cuộc, Triệu Hải Trình lại trả giá lên nữa.

Nhưng những người khác trong nhã gian của bọn họ đã không thể bình tĩnh nổi.

“Cái giá này có phải là quá cao rồi không. Đã 3600 lượng hoàng kim rồi!” Thái thú đã cực kỳ hoảng sợ: “Thì ra Triệu phó tướng giàu có như vậy sao?”

Mấy tên thuộc hạ đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi, bọn họ nào có giàu có như vậy chứ, cũng không biết là lão đại bị trúng tà gì nữa. Cứ cho là đẹp đi, những cũng không đến mức không muốn sống vậy chứ, mà nói thật, bọn họ cũng cảm thấy người trong tranh kia thật giống với người đã từng quen, chẳng lẽ thật sự là thần nữ trong mộng ư?

Mà bên đây, Triệu Hải Trình còn đang chờ Tống Tinh Mạc đấu giá, gã biết chắc chắn Tống Tinh Mạc sẽ cạnh tranh bức tranh này với mình.

Nhưng một giây sau, một giọng nói trầm thấp lạnh như băng truyền tới.

“5000 lượng!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên, ngay cả người của phường Bình Kim cũng không thể bình tĩnh nổi, 5000 lượng hoàng kim, đây là cái giá cao nhất từ trước tới nay.

Người của phường Bình Kim cũng không khỏi nhìn quanh, muốn xác định xem người đến là ai, vừa thấy giọng nói phát ra từ hướng nhã gian của Tống tướng quân bèn tin chắc đối phương sẽ không nói suông.

Ngay lập tức, có người xác định lại còn có ai muốn đấu giá nữa hay không, nhưng với giá cả như vậy, người bình thường đã sớm bị dọa sợ, không ai dám theo, rối rít nghị luận xem là vị quý nhân nào đã ra tay hào phóng như vậy.

Mà lúc này, trong nhã gian, Liễu Chẩm Thanh đã nhéo lỗ tai Hoắc Phong Liệt, tức giận trách mắng: “Đệ điên rồi sao? Đồ phá gia chi tử, 5000 lượng hoàng kim đó! Cứ như vậy mà đưa cho người của phường Bình Kim, lại còn là bức họa của ông đây, đệ đệ đệ!!”

Có người trộm vẽ tranh của mình, mà mình còn phải tự bỏ tiền ra mua lại, bực mình quá.

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại không nói lời nào, cứ mặc cho Liễu Chẩm Thanh nhéo tai mình.

“Đệ nào có nhiều tiền như vậy chứ, không phải ngân lượng còn lại trên người đệ…”

“Trong biệt viện có, kêu Đinh thúc đưa đến.” Hoắc Phong Liệt nói.

Liễu Chẩm Thanh hít mạnh một hơi: “Tên ngốc, đệ thừa tiền sao!”

“Này này này, vừa rồi ta kêu giá cũng không thấy ngươi cản ta.” Tống Tinh Mạc bất mãn nói.

“Giống nhau được chắc?” Liễu Chẩm Thanh nói theo phản xạ.

Tống Tinh Mạc thầm mắng chửi y– Chưa gả đi đâu, thế mà đã thiên vị Hoắc gia rồi.

“Hơn nữa, ta cũng định tới lúc thích hợp sẽ ngăn cản ngươi, chẳng qua chỉ muốn bẫy Triệu Hải Trình một khoản tiền thôi.” Liễu Chẩm Thanh oán trách nói.

Người của ngõ Bình Kim tới thu tiền, Hoắc Phong Liệt trực tiếp giao túi tiền của mình ra, coi như là đưa trước một phần, số còn lại đến khi lấy hàng thì sẽ đưa hết, đây cũng là một cách giao dịch, coi như là nhận tiền đặt cọc.

Liễu Chẩm Thanh thấy tiền bị lấy đi thì cực kỳ đau lòng: “Thật ra thì ta định chờ Triệu Hải Trình mua xong, sẽ kêu Nhị Cẩu đi cướp.”

Hoắc Phong Liệt:….

Tống Tinh Mạc vỗ đầu một cái, mặt dày nói: “Đúng vậy, đây mới là tác phong làm việc của chúng ta, ta ngốc thật.”

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại không hề phản ứng. Sao có thể để kẻ khác lấy bức họa kia đi, cho dù là chỉ bị mua trên danh nghĩa, nhưng hắn cũng không thể nhịn được.

Thấy dáng vẻ không hề hối cải của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh ngầm bất mãn, nhưng trong lòng lại càng nghĩ, Nhị Cẩu thật sự rất thích dung mạo của y lúc trước.

Tống Tinh Mạc cười khiêu khích: “Nhưng cũng có thể xem như là Hoắc tướng quân vung tiền vì mỹ nhân. Đúng là một giai thoại! Chẳng qua bây giờ các ngươi không có tiền, đợi lát nữa nếu có thích cái gì, chỉ có thể cầu xin ta mua giúp.”

Liễu Chẩm Thanh càng không vui: “Dù sao có phải tới đây để mua đồ đâu!”

Hoắc Phong Liệt biết Liễu Chẩm Thanh không vui nên không dám tự tìm xui xẻo, chỉ đành nói: “Ta lại đi một vòng xem sao.”

Liễu Chẩm Thanh vừa định gật đầu, đột nhiên nghe phía dưới bắt đầu rao bán nô lệ.

“Ôi, tối nay là thế nào vậy? Trong đám nô lệ còn có mỹ nhân như vậy sao? Sức khỏe cũng tốt, hay là cứ mua đi?’ Tống Tinh Mạc hờ hững nói.

Mà lúc này, Hoắc Phong Liệt đã đứng lên, Liễu Chẩm Thanh đang nhìn xuống dưới cũng trực tiếp ngốc luôn.

“Hạ Lan, Tần Dư!” Liễu Chẩm Thanh kinh hãi nói.

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt nghiêm túc: “Xích sắt không khóa được bọn họ, là trúng độc.”

“Này này này, các ngươi nói phía dưới có người của Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng?” Tống Tinh Mạc kinh ngạc.

Chỉ thấy có mười người đang tê liệt ngồi bên dưới, trong đó có hai người là Hạ Lan và Tần Dư! Cơ thể bọn họ không có sức, bị xích sắt trói lại, đang bị đấu giá cùng với những nô lệ khác.

“Như các vị đã thấy, trong những nô lệ này có mặt hàng vô cùng tốt, mọi người nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Như thường lệ, bọn họ đều là cướp biển chúng tôi bắt được từ trên biển, sau khi mua về, các vị muốn xử lý như thế nào thì tùy các vị! Nếu sợ bọn họ phản kháng, các vị có thể mua thuốc của chúng tôi để kéo dài thời gian khống chế. Được rồi, bắt đầu từ người đầu tiên, giá khởi điểm là 100 lượng.”

Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Làm sao bây giờ? Không biết đây là cạm bẫy hay là…”

“Cứ mua trước…”

Liễu Chẩm Thanh híp mắt nói: “Đệ có tiền không?”

Hoắc Phong Liệt nghẹn họng.
Chương kế tiếp