Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 87
Liễu Chẩm Thanh ấn huyệt thái dương: “Vậy cướp đi.”

“Một trăm lượng ta còn ra nổi.” Tống Tinh Mạc cười nói.

“Bọn họ có hai người, sao có thể chỉ có giá trăm lượng.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Với lại… ngộ nhỡ là bẫy, chúng ta phải ẩn thân vào chỗ tối mới được.”

Tống Tinh Mạc nghẹn cười: “Chút nữa cứu được người rồi, nhất định đừng có nói các ngươi mua bức tranh giá năm ngàn lượng hoàng kim, lại ra không ra nổi một trăm lượng bạc mua họ đấy.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy cũng không khỏi bật cười, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt xấu hổ mím môi.

Nhìn từng trận tranh đấu bên dưới, Liễu Chẩm Thanh với Hoắc Phong Liệt lại cẩn thận quan sát một chút, hẳn là không bị thương ngoài da, chẳng qua tác dụng của thuốc quá mạnh, hai người họ ngồi co quắp dưới đất, không còn sức nói chuyện, mặc người xâu xé. Có điều, thật ra chuyện bị trúng độc này không quá đáng lo, sau khi rời khỏi chỗ sư phụ, thuốc giải độc mới đã được chuẩn bị đầy đủ.

Ba người lại bàn đến nguyên nhân dẫn đến tình huống này.

“Thứ nhất là đang theo dõi thì bị bán ngoài ý muốn, kể cả có võ công cao cường thì cũng là bị vây ngoài khơi. Thứ hai là bị địch phát hiện thân phận, rồi bị lấy ra làm mồi câu dụ các ngươi tới, đều có khả năng cả.” Tống Tinh Mạc phân tích.

“Nhưng mà mỗi cái đều có vài điểm không đúng lắm.”

“Thế nào?”

“Nếu là ý thứ nhất, vậy thì ai đã sắp xếp việc truyền tin?” Liễu Chẩm Thanh nói: “Bọn họ đều đã như vậy rồi, hẳn là không có cơ hội truyền tin tới Hoắc gia.”

Tống Tinh Mạc gật đầu: “Có lý.”

“Nếu là cái thứ hai, thế không nhất thiết cho cả hai người ra cùng một lúc, giữ một người lại làm con tin hay là tách ra bán đấu giá hai lần thì sẽ càng tăng xác suất thu hút chúng ta, hợp lý hơn so với tung hết ra trong một lần.”

“Xem ra chỉ có cứu bọn họ ra thì mới biết được.” Tống Tinh Mạc nói.

“Chút nữa nhất định phải cẩn thận.” Liễu Chẩm Thanh nói với Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

“Yên tâm, đợi lát nữa bảo Dịch Xuyên đi cùng, hai người bọn họ cùng đánh, tất nhiên sẽ cứu được người ra.” Tống Tinh Mạc vừa nói vừa nhìn ra ngoài: "Quái thật, sao lại đi lâu như vậy nhỉ. Thật sự có tin tức trọng yếu à?”

Mà trong lúc này, hội bán đấu giá phía dưới đã bán được Tần Dư.

Tuy rằng hai người đều không thể cử động, nhưng vẫn thấy trong mắt Tần Dư tràn đầy sát ý như cũ, và cả sự tức giận hằn trên gương mặt Hạ Lan.

Người mua Tần Dư là một gã đàn ông mập mạp, vừa thấy tư thái nói chuyện của gã là biết đã nhìn trúng vẻ ngoài của Tần Dư, sau đó còn tuyên bố thẳng là muốn mua thuốc, sau đó thì đi theo người của phường Bình Kim tới phía sau.

Mà bên mua Hạ Lan là một quý phụ nhân, cũng coi trọng ngoại hình của Hạ Lan. Ả ta mang đủ thủ hạ, cho nên không cần thuốc, tự tin phái hạ nhân trực tiếp xích cổ Hạ Lan.

Tuy rằng hắn đang phẫn nộ, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt về phía Tần Dư.

May mà Tống Tinh Mạc biết người mua bọn họ nên dù có không cứu được cả hai cùng lúc thì vẫn biết phương hướng. Tống Tinh Mạc kỹ càng tỉ mỉ nói lại tin tức, cốt cho hành động được thành công.

Không lâu hội đấu giá kết thúc, nhưng vẫn chưa thấy Dịch Xuyên trở lại, mà Triệu Hải Trình với nhóm thái thú cũng sắp sửa rời khỏi.

“Thằng oắt con này.” Tống Tinh Mạc mắng: “Chẳng lẽ vẫn tiếp tục theo dõi?”

“Chỉ sợ là đã nghe được chuyện quan trọng gì đấy.” Liễu Chẩm Thanh nói.

“Hai nhóm người mua Hạ Lan và Tần Dư chuẩn bị đi rồi.” Hoắc Phong Liệt thông báo.

“Đi, cứu người trước đã, Dịch Xuyên nói võ công của hắn cao cường, chờ tin tức là được.” Tống Tinh Mạc chỉ có thể nói.

Vì thế ba người cùng nhau ra ngoài, đầu tiên là theo đuôi nhóm gần hơn, cũng là bên mua Hạ Lan.

Xiềng xích trên cổ Hạ Lan bị tên côn đồ lôi kéo, bởi vì đã kiệt lực nên hắn gần như bị kéo chúi về phía trước, nhưng hắn vẫn luôn giãy giụa, cứ nhìn mãi về hướng ngược lại, đó là hướng Tần Dư bị đưa đi.

Tống Tinh Mạc dẫn theo Liễu Chẩm Thanh tránh vào chỗ tối, chờ Hoắc Phong Liệt đánh lén cướp người.

Bởi vì Hạ Lan giãy giụa, cả hắn và tên côn đồ kia đều tuột xuống sau cùng đội ngũ, ngược lại tạo cơ hội cho Hoắc Phong Liệt đánh lén, chờ đến một chỗ quẹo, điểm mù xuất hiện.

Hoắc Phong Liệt nhanh chóng đáp xuống.

Hạ Lan đang cố giãy giụa, chợt cảm giác được một bóng hình thoáng hiện, tên côn đồ đang kéo trước mặt hắn liền đổ rạp xuống, tập trung nhìn lại, hắn tức khắc mừng như điên.

Hoắc Phong Liệt kéo xiềng xích giam Hạ Lan, trực tiếp túm cả người bay đ, cả quá trình chưa tới ba giây, Liễu Chẩm Thanh và Tống Tinh Mạc tránh ở nơi xa lẳng lặng quan sát.

Chờ đến khi người mua phát hiện ra thì đã chẳng còn bóng người nào nữa, chúng giận dữ tìm người khắp nơi, nhưng lại không phát hiện được chỗ nào kỳ quái.

Chẳng lẽ thật sự không phải là bẫy?

Chờ Hoắc Phong Liệt kéo theo Hạ Lan xuất hiện, đang muốn xoay người tiếp tục tìm Tần Dư, chợt bị Liễu Chẩm Thanh ngăn lại bảo: “Ta có mang theo thuốc giải độc, làm Hạ Lan nói được trước đã.”

Hoắc Phong Liệt đợi một chút, chờ Hạ Lan ăn xong thuốc giải, không được bao lâu, Hạ Lan lập tức nói: “Cứu Tần Dư!”

Hoắc Phong Liệt hành động ngay, Liễu Chẩm Thanh biết Hạ Lan nói như vậy nghĩa là đây không phải bẫy rập.

Chờ Hạ Lan khôi phục võ công, Liễu Chẩm Thanh thuật lại tình hình trước mắt cho hắn. Đang muốn hỏi bọn hắn đã gặp chuyện gì, lại phát hiện Tống Tinh Mạc càng thêm bất an, nơi nào đó trên không trung đột nhiên nổ vang pháo sáng.

Sắc mặt Tống Tinh Mạc biến đổi, hắn bất ngờ đứng lên nói: “Là Dịch Xuyên, hắn gặp chuyện!”

Dựa theo võ công và tính cách của Dịch Xuyên, nếu không phải trong thời khắc sống còn, tuyệt đối sẽ không phát tín hiệu như vậy.

Mà ngay khi tín hiệu phát ra, kẻ địch sẽ càng xuống tay ác hơn.

Liễu Chẩm Thanh lập tức vứt một bình thuốc cho Tống Tinh Mạc: “Màu đỏ bảo mệnh, màu trắng giải độc, đi đi! Phong Liệt sẽ đuổi tới nhanh thôi!”

Y không thể cầm một đống bình thuốc trên người, chỉ bỏ mấy viên khác loại đặt vào lọ, nháy mắt đã suy xét đến tình huống của Tần Dư, nhưng loại độc này không kịp giải cũng không thành vấn đề.

Tống Tinh Mạc không nói lời vô nghĩa, trực tiếp phi thân rời đi.

Liễu Chẩm Thanh đang muốn nhìn về phía Hạ Lan, lại thấy hắn đứng dậy đi thẳng. “Liễu huynh cứ trốn cho kỹ, ta sẽ đến chỗ Tần Dư, để Chiến Uyên đi cứu người sớm chút!”

Động tác của Hạ Lan còn chưa kịp ổn định, nhưng đã lấy tốc độ thật nhanh mà xuất phát. Hắn chưa thể đi cứu người với Tống Tinh Mạc, vì võ công chưa khôi phục hoàn toàn.Cách tốt nhất là hắn đến chỗ Tần Dư, Hoắc Phong Liệt thì chạy đến giúp Tống Tinh Mạc.

Trong lòng Liễu Chẩm Thanh rất tán đồng với phán đoán của Hạ Lan, rốt cuộc võ công của Dịch Xuyên cao hơn Tống Tinh Mạc, Dịch Xuyên gặp chuyện không may, Tống Tinh Mạc đi thì giỏi lắm là kéo dài thời gian, nhưng chưa chắc cứu được người, chỉ đành trông cậy vào Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh ngoan ngoãn đứng trong hẻm nhỏ u ám bên đường, yên tĩnh dung nhập vào đêm tối.

Bên kia, Hoắc Phong Liệt đã đuổi kịp đội ngũ phía Tần Dư, nhưng tình hình không thuận lợi bằng bên Hạ Lan, Tần Dư là bị người mua dẫn vào xe ngựa.

Hoắc Phong Liệt ngẫm nghĩ, trực tiếp công kích ngựa, chờ lúc ngựa điên lên kéo theo cả xe ngựa va đụng lung tung, Hoắc Phong Liệt sẽ đuổi theo.

Chờ đến khi xe ngựa dừng lại, người mua bên trong ngã ra xuống đất nôn thốc nôn tháo, còn Hoắc Phong Liệt đã lắc mình tiến vào.

Vào rồi thì chỉ nhìn thấy Tần Dư đang hôn mê, Hoắc Phong Liệt còn tưởng hắn bị trúng độc rồi xong còn bị xe ngựa lắc lư làm ngất, tức khắc có chút xấu hổ. Hoàn cảnh tối tăm cũng nhìn không ra gì cả, Hoắc Phong Liệt liền ôm Tần Dư ra.

Ra tới rồi, lập tức thấy được tín hiệu nổ tung trên trời, Hoắc Phong Liệt nhíu nhẹ mày, vẫn tính đưa Tần Dư đi tập hợp trước.

Kết quả nửa đường liền gặp Hạ Lan, Hạ Lan chạy nhanh tới nhận lấy Tần Dư: "Sao lại hôn mê thế này?”

“Là bị đụng phải. Các ngươi……”

Hạ Lan nhanh chóng kể lại một lần: "Ta thấy khi Tống tướng quân rời đi thì sắc mặt đại biến, chắc là đã xảy ra chuyện, Liễu huynh thì trốn ở tại chỗ.”

Hoắc Phong Liệt đang muốn xoay người, bước chân thoáng ngừng.

“Ngươi đi đi, ta dẫn theo Tần Dư tìm Liễu huynh! Hiện tại chúng ta cũng không giúp gì được.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu, phóng về chỗ pháo tín hiệu.

Hạ Lan thở một hơi nhẹ nhõm, đang muốn ôm người rời đi, người trong ngực bỗng cử động, Hạ Lan lập tức mừng rỡ: “Tử Xuyên?”

Nhưng khi mắt Tần Dư mở ra thì ánh mắt lại không đúng lắm, như thể đang kiềm chế, sự bình tĩnh trong mắt đang dần biến mất. Trên cổ hắn hiện lên những vệt đỏ, Hạ Lan vừa thấy là đã nhớ tới người mua Tần Dư đi theo người của phường Bình Kim mua thuốc, tức khắc sắc mặt khẽ biến, xem ra lại bị hạ xuân dược.

“Mẹ nó, ông đây phải giết… Về lấy thuốc trước đã!”

Tần Dư đã bắt đầu phát ra tiếng nức nở thống khổ, thật ra loại thuốc đó cực kỳ có hại với thái giám, Hạ Lan chỉ có thể ôm người chạy về tìm Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh vừa thấy đã kinh hãi nói: “Thuốc của ta đều cho Tống tướng quân hết rồi, huynh không thấy hả?”

“Cho hết ư, ta cho rằng ít nhất huynh phải để lại một chút chứ?” Hạ Lan hít mạnh một hơi.

“Sao ta biết còn sẽ bị hạ loại độc này.” Liễu Chẩm Thanh cũng cạn lời.

Liễu Chẩm Thanh duỗi tay dò mạch Tần Dư, lại phát hiện làn da hắn đã nóng đến dọa người, hơn nữa có vẻ đã nhẫn nại đến cực hạn, nhưng bởi vì bị đánh thuốc làm cả người nhũn ra nên có khó chịu thì hắn cũng hết cách.

“Chẳng lẽ… Muốn ta…” Hạ Lan nhìn khuôn mặt vốn lạnh nhạt đã trở nên hồng nhuận của Tần Dư, tim đã đập bình bịch, nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Đúng rồi, ta tới chỗ Tống tướng quân một chuyến lấy thuốc.”

“Vậy thì nguy hiểm lắm. Không thì, tòa nhà có ba tầng ở chỗ xa nhất, tầng hai, phòng ở giữa là của ta với Phong Liệt. Ta đặt thuốc trong tráp cạnh giường, với khinh công của huynh thì sẽ đưa Tần huynh về kịp!” Liễu Chẩm Thanh chỉ hướng cho hắn.

Hạ Lan phục hồi tinh thần: “Còn Liễu huynh……”

“Nếu trên người các huynh không có bẫy rập, vậy đồng nghĩa với việc sẽ không ai tới bắt ta, ta ở lại chờ người. Các huynh mau đi đi, đừng trì hoãn việc giải độc, thuốc đó ở trong thân thể càng lâu thì càng gây tổn thương lớn tới thân thể huynh ấy! Thời gian trì hoãn nhiều…” Liễu Chẩm Thanh còn chưa nói hết.

“Thế nào, sẽ xảy ra chuyện?!” Hạ Lan bị dọa sợ.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Không phải. Ý ta là, nếu trì hoãn lâu, thì cho dù có giải được độc, dược hiệu kéo dài trước đó cũng đủ dằn vặt Tần huynh, huynh… Tự huynh xem mà làm đi.”

Dù sao Liễu Chẩm Thanh cũng không tiện nói nhiều về quan hệ giữa hai người, cơ thể của Tần Dư khác với nam tử bình thường. Nếu muốn tốt cho cơ thể, tốt nhất là khi giải độc cũng giúp Tần Dư phóng thích một chút.

Hạ Lan nào dám chậm trễ nữa, chỉ đành bế người bay đi trước.

Bên kia, lúc Hoắc Phong Liệt đuổi tới, chỉ thấy Tống Tinh Mạc đeo mặt nạ ôm Dịch Xuyên cả người là máu còn hôn mê bất tỉnh, vừa đánh vừa lùi. Mà kẻ địch cũng mang mặt nạ, có ít nhất sáu người, trong đó có Triệu Hải Trình hay không thì không biết. Nhưng có thể thấy mục đích của bọn họ là giết Dịch Xuyên, lại không muốn mạng của Tống Tinh Mạc.

Hoắc Phong Liệt cũng đeo mặt nạ mà phường Bình Kim phát cho, phi thẳng xuống gia nhập chiến cuộc. Bởi vì có Hoắc Phong Liệt gia nhập, Tống Tinh Mạc mới có thể cho Dịch Xuyên uống thuốc, nôn nóng quan sát.

Bởi vì sự xuất hiện của Hoắc Phong Liệt, sức chiến đấu đối phương nhanh chóng tan rã. Những người này thấy Hoắc Phong Liệt là cao thủ thì không ham chiến nữa, màn sương mù nháy mắt nổi lên bốn phía, bên trong còn chứa dược hiệu khiến người ta mất đi sức chiến đấu. Hoắc Phong Liệt cảm giác không ổn liền che mũi lui về sau, giờ mới hiểu vì sao sức chiến đấu của Dịch Xuyên mạnh hơn mà vẫn bị đánh bại, thì ra còn có thủ đoạn này.

Giặc cùng đường không nên truy đuổi, Hoắc Phong Liệt phải đảm bảo hai người bên cạnh an toàn, vì thế lập tức rời khỏi phạm vi màn sương, đến bên Tống Tinh Mạc để bảo hộ. Không lâu sau sương khói tan đi, kẻ địch cũng đã biến mất.

“Thế nào rồi?”

“Có thuốc Chẩm Thanh đưa, tình hình xem như ổn định, thế nhưng ngoại thương khá là phiền toái, ta phải đưa hắn về trị liệu trước đã.”

“Thủy trại?”

“Không, biệt viện của ta, đến lúc đó các ngươi cũng tới đi.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Mà Liễu Chẩm Thanh bên này lại đang ngưng thở, không dám phát ra một chút thanh âm nào.

Bởi vì ngay ngoài đầu ngõ, vài người đang nâng nhau chờ xe ngựa, nhìn quần áo, chỉ sợ chính là nhóm người vừa mới tập kích Dịch Xuyên, tính thời gian thì thật sự rất có thể.

“Mẹ nó, thất bại trong gang tấc!”

“Ít nhất trong một thời gian ngắn, Dịch Xuyên sẽ không uy hiếp tới chúng ta.”

Liễu Chẩm Thanh: …Quả nhiên mình xui quá mà.

Mà cũng không hẳn, dù sao đây là chỗ ẩn nấp tốt nhất cả khu vực này, rất thích hợp để tránh người. Chỉ có thể nói sức phán đoán của bọn họ không khác nhau lắm.

Liễu Chẩm Thanh không biết bên trong có bao nhiêu cao thủ, chỉ có thể cố dùng cách hô hấp mà Hoắc Phi Hàn đã dạy để thở nhẹ đi, chỉ cần không phải là tuyệt đỉnh cao thủ thì sẽ rất khó phát hiện. Tuy hơn nửa thời điểm trước kia đều nếm mùi thất bại, nhưng hiện tại cũng không thể không mạo hiểm.

Liễu Chẩm Thanh nhắm mắt, hô hấp dần dần dịu lại, quả nhiên bên ngoài không có ai phát hiện ra.

“Người đến sau là ai vậy chứ?”

“Đeo mặt nạ thì ai mà biết được, hẳn là cùng một phe với Tống Tinh Mạc. Làm hại chúng ta bị thương cả, ta thấy quá thiệt!”

“Đúng đấy, võ công quá cao, hẳn không phải là người thường, hắn tìm hộ vệ mới từ đâu?”

“Phải chăng là… Hoắc Phong Liệt, không phải có tin tức nói là đã mất tích sao? Có lẽ đã đến đây từ sớm! Võ công của Hoắc Phong Liệt rất cao……”

Lời này vừa nói ra, đám người không khỏi lo lắng: "Không sao, để Triệu Hải Trình đi thăm dò một chút, hắn đã thấy tranh vẽ Hoắc Phong Liệt, nhất định sẽ nhận ra được.”

Đồng tử Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, xem ra… bản thân vẫn khá may mắn, lỡ sau đó thiếu cảnh giác làm Hoắc Phong Liệt lộ diện, chẳng phải sẽ gây phiền toái lớn sao.

Ông trời đã đưa tin tức tới cho y. Hơn nữa nghe giọng điệu của bọn này vậy mà có thái độ như thế với Triệu Hải Trình, làm Liễu Chẩm Thanh cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Còn đang nghĩ ngợi, thanh âm xe ngựa đã truyền đến, chờ đến khi tất cả đã đi hết, Liễu Chẩm Thanh mới thở một hơi nhẹ nhõm. Nếu nhóm sát thủ rời khỏi rồi, vậy chứng tỏ bây giờ đã an toàn, chỉ cần chờ mọi người về là được.

Căn cứ theo thanh âm, Liễu Chẩm Thanh đi từng bước ra khỏi ngõ nhỏ, đứng ở ngã tư đường nhìn xe ngựa đã đi xa, suy tư về hướng đi của bọn họ.

Đột nhiên, phía sau cách đó không xa có tiếng vó ngựa truyền đến, Liễu Chẩm Thanh cả kinh, quay đầu lại nhìn, trong đầu tức thì phán đoán, biết là không còn kịp nữa.

Nội tâm Liễu Chẩm Thanh trấn định, hành vi lại hiện lên nỗi xấu hổ hòa với bất an. Thậm chí y chỉ dám ngẩng đầu nhìn khẽ vài lần, tận đến khi ngựa đã đến trước mặt, người bên trên nhảy xuống.

“Hoắc công tử?”

Liễu Chẩm Thanh bẽn lẽn chào: “Triệu phó tướng, đúng lúc quá, vậy mà lại gặp được… ngài.”

“Sao ngươi lại tới đây một mình, vừa nhìn thấy gì?” Thanh âm Triệu Hải Trình trở nên lạnh nhạt, chứa sự dò xét nồng đậm.
Chương kế tiếp