Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 92
Trên mặt biển đen kịt, mấy chục chiếc thuyền chiến dần dần tập hợp phía sau hòn đảo hoang cách đó không xa. Do không đốt đèn, các chiến thuyền đành phải dựa hoàn toàn chiếc thuyền dẫn đầu và dây kéo dẫn đường.

“Đã xác định được chính là hòn đảo đó." Hạ Lan và Tần Dư bước tới từ hai bên trái phải của mạn thuyền, cuối cùng đã nhất trí tìm ra được hòn đảo đó.

Tống Tinh Mạc dùng kính viễn vọng đặc chế quan sát chung quanh, lẩm bẩm nói: "Trùng hợp vậy sao, lại là hòn đảo này.”

“Sao vậy? "Hạ Lan tò mò hỏi.

"Năm đó ta và Liễu Chẩm Thanh đóng quân trên hòn đảo đó, bọn ta phái thủy quân đi quét sạch đám hải tặc khu này. Để uy hiếp bọn chúng, lúc đó còn treo xác hải tặc trên thuyền, gần như cả vùng biển bị nhuộm đỏ. Từ đó về sau, không tên cướp biển nào dám xâm phạm vùng biển Đại Chu ta. Cho đến khi ta... bị thương nên bị hoàng đế điều nhiệm. Nhưng ta chưa từng nghe việc cướp biển trở về."

“Ồ, năm đó hai người ra tay ác ghê." Hạ Lan thán phục.

Tống Tinh Mạc nhớ lại: "Đó là do ngươi không biết cư dân trên đảo này đã trải qua những ngày tháng thế nào. Năm đó, trên những hòn đảo này đã hình thành nên một cách ở chung với hải tặc. Bọn họ muốn ra khơi an toàn thì buộc phải cống nạp vật phẩm định kỳ. Chẳng những vậy, nếu gặp phải tình huống đặc biệt thì còn phải dâng những thiếu niên, thiếu nữ để bọn chúng giải trí.”

“Cái gì!" Hạ Lan kinh hãi.

Tần Dư cũng nhíu mày nhìn Tống Tinh Mạc: “Không ai báo quan sao?”

"Trước kia báo quan thì không có quân sĩ, chỉ cho tuần tra một chút, căn bản không giải quyết được vấn đề. Điều này đã khiến dân trên đảo dần dần chết lặng. Họ thấy thà cống nạp vài người trẻ tuổi xui xẻo và một ít tiền tài, có vẻ còn ít tổn thất hơn việc ra biển bị hải tặc tấn công. Năm đó là lần đầu tiên ta và Liễu Chẩm Thanh lên đảo để giải quyết việc này, thanh niên trên đảo còn tương đối nhiều, những người lớn tuổi đều hận không thể quỳ xuống dập đầu với bọn ta."

“Vì biết ơn?”

“Không! Họ quỳ xuống cầu xin bọn ta đừng xúc phạm đến hải tặc. Để đảm bảo an toàn cho người trong tộc, họ tình nguyện giữ thế cân bằng này. Dẫu sao đám hải tặc không đòi gì nhiều, họ sẵn lòng cống nạp cho chúng. Họ sợ lỡ như bọn ta làm trái ý, khiến đám cướp biển tức giận thì họ phải trả giá nhiều hơn khi ra khơi." Tống Tinh Mạc lạnh lùng nói: "Thậm chí bọn họ còn phản đối, khóc lóc than trời muốn đuổi bọn ta đi.”

“Thật hồ đồ!" Hạ Lan phẫn nộ.

Tống Tinh Mạc cười nói: "Nhưng đến khi bọn ta dẹp sạch không còn bóng dáng đám hải tặc trên biển, họ dần tin tưởng trở lại. Họ đội ơn, bắt đầu xem bọn ta như thần. Nhất là dáng vẻ của Liễu Chẩm Thanh khi bày mưu tính kế rất được yêu mến. Khi ấy còn có đám thiếu niên biết y thích ăn cá nên còn tự tay bắt cá, tặng hoa cho hắn. Lúc bọn ta đi, người dân trên đảo còn vô cùng lưu luyến.”

“Lời này không thể cho Chiến Uyên nghe được. "Hạ Lan nhướng mày cười nói.

Tống Tinh Mạc cũng cười cười, nói: "Tuy đã tiêu diệt được đám cướp biển, nhưng loại nguy hại này sẽ không bao giờ chấm dứt. Liễu Chẩm Thanh lo rằng hải tặc sẽ trả thù dân đảo, cũng muốn loại bỏ nhân tố gây bất an trong cuộc sống của họ. Trước khi đi, y đã thương lượng với ta về việc di dời dân đảo để biến đảo này thành nơi đóng quân.”

“Ý kiến hay!" Tần Dư nghe, không nhịn được tán thành.

“Chỉ tiếc là, đôi khi dân chúng thật sự... "Tống Tinh Mạc lắc đầu.

“Dân đảo không muốn dọn đi, dù sao cũng đã an toàn rồi." Dường như Hạ Lan hiểu rất rõ điều này.

"Không chỉ như vậy, bọn họ cho rằng bọn ta muốn cướp quê hương của họ nên dù đã quy hoạch tốt tốt làng chài nhỏ cũng vô dụng. Việc chúng ta có thể làm là chờ họ chịu dời đi."

“Bây giờ họ vẫn chưa chuyển đi, chẳng phải hải tặc thường xuyên xuất hiện ở vùng biển này hả? Bọn họ không sợ chúng sao?”

Tống Tinh Mạc cười cười rồi chỉ tay vào tháp cao trên mỗi đảo nhỏ.

“Ngươi nhìn xem, đây mới gọi là mưu tính lòng người." Tống Tinh Mạc vừa nhướng mày vừa nói: “Năm đó Liễu Chẩm Thanh vừa mới lên đảo bèn sai người dựng nên vật này dựa theo kích thước của đảo, rồi xác định số lượng của tháp. Vài hòn đảo có hai cái, hoặc có ba cái, đều được dựng gần bờ biển nhưng khác hướng để dân đảo tự thay phiên nhau canh gác. Mỗi khi có người phát hiện hải tặc thì hãy đốt vật đặt ở trong tháp. Ban đêm là lửa, ban ngày là khói báo động để đảm bảo người ở cả hai đầu của đảo đều thấy được. Sau đó nó sẽ được truyền thẳng cho đến khi thủy trại trên đất nhìn thấy rồi nhanh chóng cứu viện. Ngọn lửa cháy với khí thế kinh người, cũng uy hiếp được hải tặc. Đây chính là chiêu cuối cùng mà Liễu Chẩm Thanh giữ lại đề phòng và câu giờ cho dân đảo di dời.”

“Vừa lên đảo đã cho xây dựng, y đã sớm đoán trước được điều này ư?" Hạ Lan và Tần Dư đều kinh ngạc nhìn Tống Tinh Mạc.

Tống Tinh Mạc kiêu ngạo nói: "Cho nên mới gọi là mưu tính lòng người.”

“Ôi, tính tới tính lui mà vẫn không ngờ, sau nhiều năm như vậy bọn họ vẫn không rời đi, trái lại còn cấu kết với phản tặc. Liễu tướng gia mà biết được cũng phải tức chết." Hạ Lan cạn lời.

“Việc này cũng là lỗi của ta. "Tống Tinh Mạc thở dài một hơi: "Nếu năm đó vẫn ở lại thì chắc là dân đảo đã dời đi, cũng sẽ không có chuyện này. Không hiểu họ nghĩ như thế nào lại cấu kết với phản tặc.”

Hạ Lan lắc đầu nói: "Công trạng bậc này của Liễu tướng gia, vậy mà không ai nhắc tới. Ai lại nói y cấu kết với hải tặc? Nực cười!”

Tần Dư hơi nhíu mày, nhìn Tống Tinh Mạc hỏi: "Nghe nói... năm đó diệt trừ cướp biển là lấy cớ? Tình hình thật sự lúc đó là như thế nào?”

Tống Tinh Mạc cười nhạo một tiếng, không trả lời. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn mặt biển rồi lảng sang chuyện khác.

“Canh phòng trên đảo rất chặt chẽ, kín đáo, chỉ có thể bất ngờ tập kích. Sẵn sàng xuất quân… Hử?”

“Sao vậy?” Hạ Lan và Tần Dư còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Sao ta lại nhìn thấy Hoắc Phong Liệt? Hắn đang dùng… nội lực thúc giục thuyền gỗ, hắn đang làm gì vậy hả!" Tống Tinh Mạc cả kinh.



Liễu Chẩm Thanh hơi khựng lại khi thấy Triệu Hải Trình: "Cứ cho là y đi rồi, nhưng chẳng phải còn thủy quân sao? Ba vạn binh mã không bảo vệ được các ngươi?”

“Hừ, nghe đồn năm đó Liễu Chẩm Thanh chết ở kinh thành, Tống Tinh Mạc tự ý rời khỏi cương vị, giao binh quyền cho thúc thúc hắn quản lý. Thúc thúc hắn không có khả năng đó, thế nên việc tuần tra bị xáo trộn. Hải tặc tấn công đảo nhỏ của bọn ta mà không có ai phát hiện.”

Nói tới đây, biểu cảm của Triệu Hải Trình dần vặn vẹo, dường như gã đã nhớ tới ký ức cực kỳ đau khổ, đôi mắt dần bị tơ máu bao phủ.

"Đêm đó, bọn ta đang ngủ thì đột nhiên có tiếng la hét khiến mọi người hốt hoảng. Hóa ra hải tặc đã đánh lén hòn đảo, đầu tiên bọn chúng lén lút giết dân đảo, cuối cùng có người phát hiện ra nên chúng bắt đầu chém giết vô tội vạ. Bọn chúng rất thông minh, không dám đốt lửa vì sợ các hòn đảo khác chú ý đến. Bọn chúng không ngừng vung gươm chém giết, bởi vì những người dân đảo khỏe mạnh cường tráng sẽ phản kháng lại nên chúng ưu tiên giết những người đó, còn già, trẻ và đàn bà đều bị trói lại đợi giết. Tiếng khóc vang thấu tận trời, nhưng bọn ta không thể rời khỏi đảo."

Triệu Hải Trình nhìn Liễu Chẩm Thanh như sắp trợn nứt cả mắt ra, nước mắt đong đầy quanh hốc mắt nhưng không chịu rơi xuống.

Tận mắt gã nhìn thấy cha bị giết, mẫu thân và muội muội, thậm chí cả đệ đệ bị đám súc sinh thay phiên làm nhục đến chết, gia gia và nãi nãi bị treo lên quất roi đến chết.

Trước khi chết, gia gia không ngừng nỉ non vào tai gã: Đúng là không nên nghe lời, không nên nghe theo bọn họ. Không nên xúc phạm hải tặc, không nên... Tất cả là do Liễu tướng gia, đều do y làm hại.

Bởi vì đám Triệu Hải Trình còn trẻ, sức khỏe tốt nên đều bị bán.

Cho đến khi có người tới cứu bọn họ, nhưng lúc đó người trên đảo đã không tới hàng trăm.

Cho đến hôm nay, cảnh tượng thảm thiết kia là cơn ác mộng mà Triệu Hải Trình chẳng thể nào quên.

Gã thấy con ngươi của Liễu Chẩm Thanh run rẩy, tưởng y đã bị dọa, nhưng gã vẫn muốn nói cho một người giống Liễu Chẩm Thanh rằng “Liễu Chẩm Thanh” đã gây nên tội nghiệt gì.

"Ba ngày ba đêm, mặt đất bị máu của người trong tộc bọn ta nhuộm đỏ. Bọn ta đã tận mắt chứng kiến tất cả, thi thể mấy trăm người dân đảo chất chồng như núi. Tất cả đều do Liễu Chẩm Thanh làm hại! Vì ham muốn của y nên y biến bọn ta thành vật hy sinh! Ngươi nói có nên hận y hay không, y có nên chết hay không!"

Liễu Chẩm Thanh ngây người nhìn Triệu Hải Trình đang phát điên vì hận thù. Y muốn hỏi thiết bị truyền tin vô dụng sao? Vài năm sau khi y rời đi, vì sao trên đảo vẫn còn người ở, bọn họ không đi ư?

Nhưng nhìn vẻ mặt Triệu Hải Trình, Liễu Chẩm Thanh từ bỏ việc tranh luận, vì đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Đúng là hành động của y đã dẫn tới sự trả thù điên cuồng của hải tặc. Chính xác mà nói, mục đích chủ yếu của y khi nắm binh quyền không phải để tấn công hải tặc hay bảo vệ dân đảo. Dưới sự tranh giành quyền lợi thì dân đảo trên đảo này chỉ là vật hy sinh. Đối với việc này, Liễu Chẩm Thanh không hề chối cãi, đây chính là chuỗi phản ứng dây chuyền, ngay cả y cũng không thể ngăn lại. Cho dù y đã tính toán cực kỳ chặt chẽ , cuối cùng kết quả vẫn không như mong muốn.

Y có áy náy, nhưng sẽ không quá lâu mà chỉ cảm giác có chút bi thương. Dẫu vậy, y không hề hối hận về từng bước đi trong quá khứ, và cũng không thể hối hận.

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh nhìn Triệu Hải Trình dần lạnh lùng, phút chốc khiến cho gã hoảng hốt như thể đang nhìn thấy một người bề trên lạnh lùng.

“Ngươi được người thường cứu chứ không phải phản tặc à." Liễu Chẩm Thanh hỏi câu mấu chốt.

Triệu Hải Trình dần bình ổn lại cơn phẫn nộ: "Nếu là phản tặc, thiên hạ này còn có phản tặc nào lớn hơn cả Liễu Chẩm Thanh ư? Y là kẻ muốn ám sát hoàng đế, còn đám người chạy trốn lên đảo này là bại tướng dưới tay y. Lúc trước nếu không phải Liễu Chẩm Thanh muốn chọn một hoàng đế bù nhìn để khống chế hoàng tộc, vậy tất nhiên trong đám phản tặc này sẽ có người đứng đầu thiên hạ chân chính."

Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh dần trở nên lạnh lùng: "Cái khác thì ta không biết, nhưng bây giờ thiên hạ không có hoàng đế bù nhìn, gian thần nắm quyền, đảo loạn triều chính. Cho dù còn có vấn đề, nhưng ít ra vẫn giữ được bình yên. Ngươi thân là tướng lĩnh thủy quân, lại còn muốn giúp phản tặc gây sự. Triệu phó tướng, ta cứ nghĩ rằng ngươi là người chính trực."

Triệu Hải Trình sửng sốt như bị tấn công vào chỗ sơ hở, gã tức giận nói: "Mặc dù Liễu Chẩm Thanh đã chết, nhưng Tống Tinh Mạc và người của Tống gia cũng là kẻ thù của bọn ta. Mối hận máu này bọn ta không được phép buông bỏ. Nếu không phải những người đó cứu thì bọn ta đã sớm chết sạch, vậy báo ơn thì có gì sai. Những người khác trong thiên hạ thì liên quan gì đến bọn ta? Cớ gì phải để ý đến họ, giống như lúc Liễu Chẩm Thanh làm những chuyện kia, y cũng nào có băn khoăn, lo lắng đến sống chết của bọn ta.”

“Vì làm gian tế cho phản tặc mà ngươi gia nhập thủy quân, giúp bọn chúng khống chế bến cảng cũng chỉ để báo thù Tống gia. Còn bọn hải tặc chân chính ra tay sát hại người trong tộc của ngươi đâu? Ta nhớ rõ thuộc hạ của ngươi còn cấu kết với hải tặc cơ mà?"

Quả thực một đoạn “cấu kết với hải tặc” này đã trúng vào tim đen của Triệu Hải Trình, khiến gã cực kỳ khó chịu.

“Chẳng qua đây là kế sách tạm thời. Bọn ta hối lộ hải tặc để ngừa bọn chúng tấn công đảo này, cũng như tránh khỏi việc bị Tống Tinh Mạc để, làm lộ tình hình trên đảo. Hơn nữa, bọn hải tặc lúc trước lên đảo đã sớm bị giết sạch.”

Liễu Chẩm Thanh im lặng nhìn kẻ đang cãi chày cãi cối.

Triệu Hải Trình như bị nhục nhã, gã vọt tới bên giường rồi phẫn nộ bóp chặt cổ Liễu Chẩm Thanh, nói: "Ngươi thì biết cái thá gì! Chẳng qua ngươi chỉ là món đồ chơi bị nam nhân vứt bỏ thôi. Ngươi chẳng biết gì về quốc gia đại sự cả! ”

Liễu Chẩm Thanh bị buộc phải ngẩng cổ lên, chỉ trong chốc lát, hô hấp của y dần trở nên khó khăn, lại do đụng chạm đến da thịt của người khác khiến tác dụng của thuốc bỗng phát tác.

Những xao động trong thân thể vốn dĩ đã bị áp chế, nay lại bắt đầu lan tràn như một đốm lửa.

Liễu Chẩm Thanh cắn đầu lưỡi thật mạnh, cảm giác được mùi máu tươi tràn lan mới giữ được sự bình tĩnh. Y cần thêm thông tin.

"Triệu phó tướng, không phải ta cố ý chọc giận ngươi. Ta chỉ là không rõ, khó lắm mới nhặt được một mạng về, tại sao nhất định phải tạo phản, các ngươi không sợ sao?

“Hừ, thì đã sao. Ba vạn thủy quân chỉ nghe ta, không nhận binh phù!”

"Nhưng bên ngoài còn có... còn có trăm vạn đại quân của Đại Chu. Cho dù các ngươi chiếm được tiên cơ thì làm sao có thể chống lại. Triệu phó tướng, ngươi chớ nên mạo hiểm, chỉ có một cái mạng mà thôi." Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ khuyên nhủ rất tận tình.

“Suy cho cùng, chẳng qua ngươi sợ mình bị liên lụy mất mạng. Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải thuộc hạ của ta nhiều chuyện rồi dẫn ngươi qua bên này của ta thì chỉ qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ táng thân biển lửa. Trăm vạn đại quân thì thế nào, các nước xung quanh Đại Chu như hổ rình mồi, có thể điều hết qua đây chắc?!”

Liễu Chẩm Thanh nghe mà khó hiểu, y còn định tiếp tục dò xét, nhưng vẻ nhíu mày suy tư của y vẫn rơi vào trong tâm trí Triệu Hải Trình.

Ở khoảng cách gần như vậy, Triệu Hải Trình ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt rất riêng trên người Liễu Chẩm Thanh. Lúc gã ngồi cùng một chiếc xe ngựa với y đã ngửi được, mùi đó khiến gã thấy rất quen, mê người kỳ lạ.

Hơn nữa làn da y nóng ấm mà lại mịn màng như noãn ngọc thượng hạng.

Động tác bóp cổ của Triệu Hải Trình không tự chủ được chuyển sang vuốt ve. Chẳng biết vừa rồi là do tâm tình trào dâng hay bởi vì nhớ tới mối tình đầu khiến gã hận thấu xương kia, đột nhiên gã có chút si mê.

Bây giờ người đang ở trên giường của gã. Nếu y có thể “làm” cùng hộ vệ, lại có thể “làm” cùng Hải Vương, vậy vì sao không thể là gã. Y hư hỏng đến thế, gã cần để ý làm gì. Triệu Hải Trình nhớ tới cảnh tượng đã nhìn thấy trong hẻm nhỏ, nháy mắt cảm thấy tấm chân tình bị phụ bạc. Chỉ trong chớp mắt, gã càng thấy kích thích.

Khi Liễu Chẩm Thanh chưa kịp phục hồi tinh thần, đột nhiên bị Triệu Hải Trình đè xuống, kéo cổ áo ra.

Liễu Chẩm Thanh giật mình, nghe “xoẹt” một tiếng, cổ áo bị xé toang.

“Ngươi làm gì vậy!” Liễu Chẩm Thanh đã nghĩ ít nhiều Triệu Hải Trình sẽ không đê tiện như vậy. Y vội đưa tay đẩy người ra, nhưng cơ thể lại dần mềm nhũn.

"Ngươi giả bộ thanh cao làm gì. Ngươi nên biết bây giờ nên “yêu thương nhung nhớ” với ai!" Triệu Hải Trình cười lạnh rồi đè xuống. Đột nhiên gã cảm giác được cái gì, sau đó bèn nở nụ cười, nhìn Liễu Chẩm Thanh xấu hổ đỏ mặt, không rõ y còn giả bộ làm gì.

Liễu Chẩm Thanh thực sự rất ghê tởm. Y hiểu rất rõ ràng một việc, trừ Nhị Cẩu ra thì ai cũng không được, cho dù chỉ là đè ép bình thường, y đã không chịu nổi. Nếu không phải do thuốc, y có thể nôn ra ngay tại chỗ. “Triệu Hải Trình, ngươi điên rồi ư? Không ngờ ngươi lại cưỡng ép người như vậy. Ngươi làm vậy thì khác gì bọn hải tặc!"

Triệu Hải Trình chụp lấy đôi tay đang giãy dụa của Liễu Chẩm Thanh rồi đè sang hai bên, gã muốn hôn lên môi y, nhưng khi nghe y nói như thế, đột nhiên người gã cứng đờ.

“Ngươi đang diễn lạt mềm buộc chặt với ta ư?!”

“Vớ vẩn!" Liễu Chẩm Thanh nóng nảy: "Là thủ hạ của ngươi đã bỏ thuốc ta!”

Vẻ mặt của Triệu Hải Trình thay đổi mấy lần, cuối cùng gã vẫn cười lạnh, nói: "Thật sao? Vừa hay ta lại có thuốc giải cho ngươi.”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi, y nhìn thấy dục vọng không hề che dấu trong mắt Triệu Hải Trình. Hiển nhiên gã này thật sự muốn xuống tay. Hơi thở thuộc về nam nhân bao trùm toàn thân khiến dạ dày cuộn trào, nhưng y nhất định phải tỉnh táo để tự cứu mình.

“Thật ra bọn họ lừa ngươi!" Liễu Chẩm Thanh nói một câu khiến Triệu Hải Trình nghi hoặc dừng lại ngay.

“Cái gì?”

“Thật ra ta là mật thám do Hòa đại nhân phái đi để giám thị ngươi và Tống Tinh Mạc.”

Hòa đại nhân là thủ hạ của một vị vương gia năm đó, ông ta biết rõ chuyện nhất, cũng là người chạy nhanh nhất sau khi thất bại. Liễu Chẩm Thanh không thể không đánh cuộc một phen rằng trên đảo này còn có tên Hòa đại nhân kia.

Quả nhiên y vừa nói như vậy, Triệu Hải Trình liền thay đổi sắc mặt: "Ngươi biết Hòa đại nhân!”

Nháy mắt, Liễu Chẩm Thanh đã hưng phấn.

"Đương nhiên, trên cổ Hòa đại nhân có một cái nốt ruồi đen lớn, đúng không. Là Hòa đại nhân mua chuộc ta, trước tiên phái ta đi theo Tống Tinh Mạc, sau đó lại thuận thế quyến rũ ngươi, theo dõi sát sao. Ta không muốn làm, nhưng để cao chạy xa bay với tình nhân của ta, cho nên mới... Thực ra bọn họ không hề tin ngươi. Vì ba vạn binh lính nên bọn họ suy đi tính lại, đầu tiên định giết ngươi, sau đó sẽ thay thế bằng một võ tướng khác. Chung quy các ngươi không an toàn bằng người của bọn họ, có phải vậy không? Lúc trước là ta đã hỗ trợ cản Tống Tinh Mạc và Dịch Xuyên lại, mới có thể làm cho những người đó trộm vào thủy trại, giết được tù nhân..."

Liễu Chẩm Thanh còn dễ dàng lừa được văn võ cả triều, huống chi là Triệu Hải Trình. Không chờ y nói hết, Triệu Hải Trình đứng thẳng dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Quả nhiên gã vẫn nghi ngờ.

“Ngươi gạt ta...."Triệu Hải Trình cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không qua mắt được Liễu Chẩm Thanh.

"Nếu ngươi không tin thì có thể đi đối chất về ta với Hòa đại nhân. Hoặc là bất kỳ tâm phúc nào bên cạnh đại nhân cũng được, họ đều biết ta. Ở hẻm nhỏ đêm đó cũng do ta cố ý dây dưa với Tống Tinh Mạc, nên các ngươi mới có cơ hội đi ám sát Dịch Xuyên đúng không? Vốn ta không tự nguyện nương thân ở đây, lại càng không muốn phụng dưỡng người khác, ta chỉ mong ở cùng một chỗ với tình lang. Xin Triệu phó tướng nể tình ta nói cho biết chân tướng, xin ngươi đừng chạm vào ta."

Triệu Hải Trình nghe lời này, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng nổi giận vung tay rồi rời đi.

Liễu Chẩm Thanh không biết gã sẽ làm gì, nhưng y biết mình phải nắm lấy cơ hội rời đi. May mà lúc Triệu Hải Trình muốn xuống tay với y đã làm rối đoạn dây thừng.

Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng cởi trói cho chính mình. Y muốn xuống giường, nhưng bỗng chân mềm nhũn rồi ngã người xuống. Đột nhiên bị bắt cóc nên y không có dao cũng chẳng mang thuốc, chỉ đành miễn cưỡng dùng cây trâm cắt rách bàn tay để giữ lý trí.

Y miễn cưỡng chống đỡ thân mình chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhìn thấy cuộn tranh trên bàn nên cắn răng cuốn lại rồi mang đi. Dù sao Nhị Cẩu thích, năm ngàn lượng hoàng kim đấy!
Chương kế tiếp