Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 93
Liễu Chẩm Thanh đi ra ngoài, nhìn ra xa một vòng, sau đó lục lại trong trí nhớ về địa hình hòn đảo này rồi đi về nơi ít người, không có ánh lửa.

Nhưng chưa đi được bao xa, đột nhiên một tiếng pháo nổ vang lên. Trong nháy mắt, Liễu Chẩm Thanh dấy lên hy vọng rằng đó là bọn Tống Tinh Mạc. Y tính toán thời gian, còn sớm hơn so với dự tính. Liễu Chẩm Thanh không quan tâm nhiều, y lảo đảo đi tới chỗ chiến hỏa đang bùng lên.

Thỉnh thoảng xung quanh truyền đến tiếng ồn ào, tiếng bước chân chạy, Liễu Chẩm Thanh buộc phải cẩn thận tránh đám người. Y cố sức đi về phía bờ biển, nhưng đi tới đi lui, tầm mắt của y dần mơ hồ, thân thể bắt đầu run rẩy. Liễu Chẩm Thanh không còn sức, chỉ có thể trốn sau một thân cây. Nhưng y hít thở khó khăn, tay trái không thể cử động được, y định đổi sang tay phải, đột nhiên có tiếng bước chân trong bụi cỏ.

Một bóng người đầy máu vọt ra, là một trong những người bắt y lên thuyền, hắn ta lập tức nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh ngồi ở bên kia.

“Ngươi muốn chạy trốn! "Người nọ giận dữ: "Có phải ngươi dẫn người tới hay không!”

Liễu Chẩm Thanh đã không còn sức để chạy, y chỉ nói: "Ta không biết, ta chỉ đi tìm lão đại các ngươi.”

Nhưng người nọ đã không còn muốn nói lý, đương nhiên càng không nghe người khác nói nhảm. Y chỉ nghe người nọ giận dữ nói: "Ông đây sẽ gặt đầu của ngươi đưa Tống Tinh Mạc!"

Nói xong, người nọ đang định bổ một đao.

Con ngươi của Liễu Chẩm Thanh co lại, rốt cuộc đã hết đường lùi. Xưa kia gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, y đều không hoảng sợ, chẳng phải vì thói quen, mà là cảm thấy cái chết cũng thường thôi.

Nhưng đời này y lại luống cuống, thật sự không nỡ chết.

Liễu Chẩm Thanh nắm chặt cuộn tranh chắn ở phía trước.

Y hô cầu cứu theo bản năng.

“Nhị Cẩu ! Cứu ta!”

Không biết Liễu Chẩm Thanh hô cái gì, nhưng lại khiến kẻ kia khựng lại.

Ngay lúc này, chợt nghe trong rừng truyền đến một tiếng “vút”.

Một bóng đen lạnh băng bay đến như mũi tên bắn. Chưa đợi người nọ phản ứng, phi kiếm từ cách đó trăm bước đã đâm xuyên qua đầu hắn ta bằng một lực rất lớn, ghim luôn người lên thân cây.

Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh thấy rõ là kiếm Thuần Quân, y thật lòng vui muốn khóc.

Dù y thấy không rõ, nhưng vẫn theo bản năng dang hai tay ra: "Nhị Cẩu!"

Y vừa mới hô lên, bóng dáng kia đã đáp xuống, một cơ thể rắn chắc kéo y dậy, ôm chặt vào trong ngực.

Cái ôm kia như muốn nghiền nát người Liễu Chẩm Thanh.

“Thanh ca…”

Thanh âm khàn khàn vang lên, Liễu Chẩm Thanh không còn hoảng sợ nữa.

Liễu Chẩm Thanh ôm chặt người đến, y nói như đang làm nũng: "Sao giờ đệ mới tới? Suýt là đệ không thể nhìn thấy ta nữa rồi.”

Cả người Hoắc Phong Liệt run lên, hắn ôm y càng chặt, giọng gần như bắt đầu run rẩy: “Xin lỗi, đệ tới chậm. Lẽ ra đệ nên... nên đi theo huynh không rời một tấc. Đệ xin lỗi, Thanh ca.”

Hoắc Phong Liệt nói xong bèn ngước mắt lên. Đôi mắt hắn đỏ sậm giống như biển đỏ, sắp không khống chế được, nhưng lại bị nội lực áp chế hết lần này tới lần khác. Tình huống đó đã bắt đầu từ lúc nghe Dịch Xuyên nói Liễu Chẩm Thanh bị bắt cóc, nhưng hắn không dám mất khống chế, nên mới ra sức đè nén.

Mãi đến giờ, dù đang ôm chặt Liễu Chẩm Thanh nhưng vẫn chẳng giảm bớt được chút nào.

Liễu Chẩm Thanh không thấy được nên không biết bây giờ Hoắc Phong Liệt nguy hiểm như thế nào, y đang tự xoa dịu mình. Sau đó y lại vỗ vỗ Hoắc Phong Liệt: "Không sao, không sao. Ta không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là... bọn chúng bỏ thuốc ta. Bây giờ ta..."

Liễu Chẩm Thanh ôm Hoắc Phong Liệt chặt như vậy, y tin là hắn sẽ cảm nhận được.

Đột nhiên một tiếng pháo vang lên ở gần đây, cắt ngang câu nói của Liễu Chẩm Thanh. Y kinh sợ dừng lại, giây tiếp theo, Hoắc Phong Liệt đã ôm lấy y.

Ngay sau đó, hạm đội của Hoắc Phong Liệt đã lên bờ, bắt đầu tấn công đảo nhỏ. Tần Dư và Hạ Lan đều đi xuống bắt tên thủ lĩnh phản tặc, Tống Tinh Mạc đứng ở đầu thuyền nhìn ra xa quan sát thế cục, chẳng bao lâu đã thấy Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh bay vọt tới.

Tống Tinh Mạc khiếp sợ không thôi. Hắn thấy Hoắc Phong Liệt thì thôi đi, đằng này còn thấy cả Liễu Chẩm Thanh.

Không đợi Tống Tinh Mạc hỏi, hắn đã thấy được dáng vẻ kỳ lạ của Liễu Chẩm Thanh trong ngực Hoắc Phong Liệt.

Cái này...

Liễu Chẩm Thanh cắn răng nói: "Triệu Hải Trình và thủ hạ của gã đều ở trên đảo này, ở đây có ít nhất hơn nửa là phản tặc, không phải dân đảo, ta là bị bắt cóc tới."

Hoắc Phong Liệt cũng nói: "Năm vạn đại quân đã tới quận Minh An, người lãnh binh từng là thủ hạ của ta, có thể tín nhiệm, ta đã phái bọn họ bao vây thủy quân chỗ địa vực, ẩn nấp chờ chúng ta trở về sắp xếp."

Hoắc Phong Liệt sắp xếp xong hết thảy mới vội trở về tìm Liễu Chẩm Thanh.

Tống Tinh Mạc ngạc nhiên nhìn hai người đối mặt với “tình cảnh này” mà còn lạnh nhạt báo cáo tình huống: “Ờm, ngươi…”

“Thủ hạ của Triệu Hải Trình đánh thuốc ta.”

Tống Tinh Mạc khiếp sợ: "Triệu Hải Trình định ra tay với ngươi, ngươi có bị…”

Nói được một nửa đã nghẹn họng, hắn thấy áo Liễu Chẩm Thanh bị rách, nháy mắt tức giận lan tràn.

“Không! Tuy ta không đánh được ai, nhưng lừa người ta để tranh thủ thời gian thì vẫn làm được. Thuốc này cũng không làm người ta mất đi lý trí. "Liễu Chẩm Thanh vội vàng nói, y không muốn Hoắc Phong Liệt hiểu lầm.

“Ta chưa bị ai sờ mó gì đâu đó!”

Tống Tinh Mạc ho khan: "Cũng may ý chí của ngươi kiên cường." Lúc nói lời này, hắn còn nhìn Hoắc Phong Liệt, hình như nhìn thấy đôi mắt Hoắc Phong Liệt... có chút đỏ.

Hoắc Phong Liệt lập tức hỏi: "Huynh ấy không mang theo thuốc giải độc, của ngươi đâu?”

Lúc trước Liễu Chẩm Thanh cho Tống Tinh Mạc một bình, vẫn chưa đòi về.

Tống Tinh Mạc sửng sốt, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, hiện tại... hình như không đến mức cần Hoắc Phong Liệt phải...

Lại nhìn Liễu Chẩm Thanh bị Hoắc Phong Liệt ôm vào trong ngực đang khó nhịn cuộn mình, quả nhiên Liễu Chẩm Thanh nhìn qua. Một ánh mắt, huynh đệ đã hiểu ngay.

“Ta cũng không mang theo, để lại bên Dịch Xuyên rồi. Ngươi trúng loại độc chết người sao? "Tống Tinh Mạc lo lắng nói:" Nhưng chúng ta không thể đi ngay được, phải bắt người.”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, Liễu Chẩm Thanh thấp giọng nói: "Không chết người đâu, Nhị Cẩu , ôm ta vào phòng.”

Hoắc Phong Liệt cúi đầu trầm giọng đáp, xoay người đi vào trong khoang thuyền.

Tống Tinh Mạc quay đầu lại nhìn, hơi nhếch khóe miệng: "Huynh đệ, chỉ có thể giúp ngươi đến đây!”

Trong khoang thuyền gần như tối đen, có đốt nến thì ánh sáng vẫn yếu ớt.

Liễu Chẩm Thanh bị đặt ở trên giường, lập tức khó chịu cuộn tròn lại, kéo quần áo không chút cố kỵ trước mặt Hoắc Phong Liệt. Y thật sự quá nóng.

“Thanh ca, tay... "Hoắc Phong Liệt nhanh chóng kéo tay trái đang chảy máu của y.

Liễu Chẩm Thanh lại trở tay kéo Hoắc Phong Liệt lên giường, trực tiếp ôm lấy hắn cọ cọ.

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi, dường như đôi mắt vốn đỏ bừng thoáng xao động.

“Thanh......”

Chưa nói xong, môi đã bị nụ hôn của Liễu Chẩm Thanh chặn lại.

Lần này Liễu Chẩm Thanh cũng không định buông tha Hoắc Phong Liệt, hắn giơ tay chặn y lại.

Hai mắt Liễu Chẩm Thanh thất thần nhìn hắn, vẻ mặt mơ hồ giận dữ.

Thanh ca, huynh hiện tại không tỉnh táo, đừng như vậy......

Rõ ràng Liễu Chẩm Thanh cũng có thể nghe ra sự bất ổn của Hoắc Phong Liệt. “Nhị Cẩu...Ta khó chịu.”

Liễu Chẩm Thanh không thể không lấy nhu thắng cương. Quả nhiên y vừa nói vậy, lực tay Hoắc Phong Liệt đã giảm vài phần.

Liễu Chẩm Thanh nhanh trí được voi đòi tiên.

Nhưng giây tiếp theo, một cơn gió lạnh quen thuộc lại ập tới.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: "Đệ dám đánh ngất ta thì đệ sẽ xong đời!”

Hoắc Phong Liệt đang giơ cao tay lên bỗng cứng đờ: “Thanh ca…”

Liễu Chẩm Thanh ngẩng lên lườm hắn, cún ngốc này!

Nhưng Liễu Chẩm Thanh mau chóng không còn cảm xúc dư thừa trong mắt. Dù sao cũng là Hoắc Phong Liệt, là Nhị Cẩu của y, dường như tác dụng ban đầu của thuốc ở trước mặt người này sẽ tự động phóng đại gấp mười lần.

Liễu Chẩm Thanh không muốn nhẫn nại nữa, y trực tiếp nắm lấy tay Hoắc Phong Liệt dẫn xuống...

Con ngươi Hoắc Phong Liệt co lại, màu đỏ bên trong sắp biến thành gió bão mù mịt.

Bên tai hắn truyền đến thanh âm như gần như xa của Liễu Chẩm Thanh: “Nhị Cẩu, giúp ta đi.”

*

Chờ Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn một mình y, bên ngoài trời tờ mờ sáng, thuyền đang lướt nhanh.

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt một lúc mới cúi đầu xuống kiểm tra, áo trong và ga giường sạch sẽ, tay đã băng bó cẩn thận, trên bàn còn có trà nóng và đồ ăn.

Liễu Chẩm Thanh chuẩn bị đứng dậy, nhưng chân lại mềm nhũn. Chẳng biết đêm qua đã “ra” bao nhiêu lần, tóm lại là rất oải. Vì tác dụng của thuốc nên ký ức đêm qua hơi mơ hồ, nhưng y đều nhớ kỹ những cảnh quan trọng. Bây giờ hồi tưởng lại, y muốn khắc sâu những điều tốt đẹp ấy vào trong trí nhớ.

Liễu Chẩm Thanh biết sau khi tác dụng thuốc đã giảm được vài phần, rõ ràng có thể dừng ở đây.

Sự tham lam của y lại không ngừng, y không cho Nhị Cẩu dừng, vờ như thuốc còn tác dụng, có ý đồ “giúp” Nhị Cẩu.

Nhưng có lẽ hành động này đã khiến Nhị Cẩu tỉnh táo. Hắn khôi phục lại sự kiềm chế chỉ trong phút chốc rồi im lặng dịch ra, không cho Liễu Chẩm Thanh đụng vào.

Bây giờ Liễu Chẩm Thanh ngẫm lại thì thấy rất thất vọng. Y đã cảm nhận được rõ ràng, nhưng hắn thà chịu khổ cũng không cho y chạm vào, tại sao vậy? Chẳng qua lúc ấy Liễu Chẩm Thanh đang mơ hồ nên mới không còn sức nghĩ, cuối cùng đơn phương nhận “sự trợ giúp”.

Tuy rằng không hoàn hảo, mà dù sao cũng là lần đầu tiên “tiếp xúc”, khiến Liễu Chẩm Thanh vừa vui vừa hối hận. Y hối hận tại sao không hưởng thụ đãi ngộ này sớm hơn, đúng là uổng phí nhiều năm làm đàn ông.

Hoắc Phong Liệt thì ngược lại, gắng nhịn cả đêm. Không sợ nhịn hư thân thể à.

Liễu Chẩm Thanh vừa uất ức vừa bất mãn, vừa miễn cưỡng mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã thấy mấy người đang nói chuyện trên boong tàu.

Nghe thấy động tĩnh, bọn họ bèn nhìn qua, nhưng Liễu Chẩm Thanh chỉ nhìn Hoắc Phong Liệt. Theo bản năng, y thấy hơi ngọt ngào trong lòng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Phong Liệt.”

Tiếng gọi này y hệt như lúc sau khi thuốc phát tác tối hôm qua. Ban đầu chỉ đơn giản là giúp đỡ, nhưng y vừa kêu lên, Hoắc Phong Liệt cúi đầu, Liễu Chẩm Thanh đã tóm được hắn. Lúc này không chỉ là nụ hôn kiểu dán môi vào nhau nữa, tuy còn chưa thành thạo nhưng vẫn khiến Hoắc Phong Liệt không áp chế được. Hắn vồ đến như chó sói bị kích thích, suýt đã khiến Liễu Chẩm Thanh tắt thở.

Bây giờ nghĩ lại, Nhị Cẩu rất có thiên phú đấy.

À, đúng rồi, hình như đó không phải lần đầu tiên hắn hôn người khác.

Chết tiệt, thật ghen tị. Ai may mắn thế, Nhị Cẩu nhà ta hôn siêu giỏi.

Nhớ đến việc này khiến Liễu Chẩm Thanh không nhịn được mà mím môi.

Hoắc Phong Liệt luôn nhìn y nên thấy ngay động tác mím môi ấy. Hai má hắn đỏ bừng, ánh mắt né tránh, nhưng thân thể lại thành thật chạy tới rồi vội vàng tìm áo choàng phủ thêm cho Liễu Chẩm Thanh.

“Gió biển lạnh." Hoắc Phong Liệt thấp giọng nói.

Liễu Chẩm Thanh không thèm để ý bên cạnh còn có ba người xem kịch vui, y chỉ liếc mắt nhìn về phía người khoác áo choàng cho mình rồi nhìn vết tích trên cổ hắn, vờ vịt hỏi: "Vết tích trên cổ đệ đều do ta làm hả? Ta dũng mãnh thế cơ?”

Tống Tinh Mạc và Hạ Lan nghe mà phun cả nước, nhao nhao giơ ngón tay cái lên với y. Tần Dư cũng giật giật khóe miệng, giả vờ điếc.

Hoắc Phong Liệt cứng đờ đến đáng thương, vờ như không nghe thấy, chỉ hạ giọng ừm một tiếng.

Liễu Chẩm Thanh lại chơi xấu, y ghé lại gần nói: "Xin lỗi. Ta tưởng quá lắm là ta hôn người thôi, ai ngờ ta còn cắn người.”

Thật ra là tối hôm qua, người nào đó không cho đụng, lại chẳng cho hôn, chỉ biết vùi đầu ở cổ y né tránh, gọi cũng không chịu ngẩng đầu lên, dự định cứ trốn như thế cả đêm, thế nên y mới cắn hắn.

Dường như Hoắc Phong Liệt đã nhớ lại, hắn sượng mặt, chẳng nói nổi một câu.

Tống Tinh Mạc đứng hóng chuyện cũng không chê chuyện lớn: "Tối hôm qua hai người đã “đoàn tụ sum vầy” rồi? Ta sắp uống rượu mừng rồi?”

Không đợi Liễu Chẩm Thanh trả lời, Hoắc Phong Liệt nói thẳng: "Không phải, đừng nói lung tung.”

Tống Tinh Mạc nghẹn họng, không dám tin nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh. Vẫn không được?

Hoắc Phong Liệt vừa quay đầu lại đã thấy Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ khó chịu, híp mắt nhìn hắn, nhất thời không biết phải làm sao.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp nói: "Đúng vậy, bọn ta đều là nam nhân, bị sờ mó cũng không cần chịu trách nhiệm. Đúng không, Hoắc tướng quân.”

Lần này đừng nói hai người kia, ngay cả Tần Dư cũng ho khan.

Hoắc Phong Liệt chợt lạnh sống lưng, hắn bối rối nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh mặc kệ hắn, tiến lên dò hỏi: "Thế nào rồi?”

Nói đến chuyện chính, không còn tâm trạng đùa vui nữa.

Tống Tinh Mạc nhíu mày nói: "Bây giờ chúng ta đang quay trở về.”

"Không bắt được người sao?"

“Hơn một trăm người chết, bắt hơn ba trăm người, nhưng Triệu Hải Trình không có ở đây." Tống Tinh Mạc nói.

"Những tên đầu sỏ phản tặc mà chúng ta biết cũng không có ở đây. Khi bọn ta lên đảo, bọn chúng đã từ bỏ chống cự, bỏ đảo rời đi, chỉ để lại phần lớn người nhằm câu giờ." Hạ Lan nói: "Binh khí và thuốc nổ đều không thấy. Quả nhiên bọn chúng đã sớm dự định bỏ nơi này. Nhưng do chúng ta tới nên bọn chúng mới hành động sớm hơn, phản ứng nhanh đến vậy mà."

“Thông thường thì chắc là bọn chúng sẽ quay về bờ để liên hợp với ba vạn thủy quân kia." Tần Dư nói.

“Nên bây giờ chúng ta phải đi cập bờ ở chỗ khác, để hội hợp với năm vạn đại quân." Tống Tinh Mạc nói xong bèn nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh cũng bớt chút thời gian, kể hết tin tức y biết được.

Bởi vì tàu đi nhanh, trong lúc nói chuyện đã có thể nhìn thấy đường bờ biển.

Những người khác bắt đầu bận rộn, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cúi đầu trầm tư, y cảm giác như có chuyện ẩn khuất gì trong đây, trong lòng chợt bất an.

Đột nhiên một bóng người che khuất ánh mặt trời mới mọc.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt giấu vẻ bất an trên khuôn mặt: "Thanh ca, cùng hành động với đệ được không?"

Liễu Chẩm Thanh nhíu mày nói: "Không cần.”

Hoắc Phong Liệt hoảng hốt: “Thanh ca, huynh… huynh đang giận đệ sao?”

“Ồ, nhìn ra rồi à. Vậy đệ đoán xem vì sao ta lại tức giận?”

Hoắc Phong Liệt đờ mặt: "Bởi vì đệ đã chạm vào huynh… lúc huynh mất kiểm soát.”

Liễu Chẩm Thanh tức giận kéo lỗ tai Hoắc Phong Liệt: “Là ta nhờ đệ giúp, ta vẫn còn nhớ rõ điều này.”

Hoắc Phong Liệt hoang mang nhìn Liễu Chẩm Thanh khiến y dở khóc dở cười.

"Được rồi, Hoắc Phong Liệt, ngươi đừng để y đi theo. Lúc này ta cam đoan y sẽ an toàn. Dịch Xuyên được đón về rồi, đang ở cùng năm vạn đại quân. Sau này, nếu muốn tới gần bọn họ, trừ phi vượt qua được tất cả chúng ta." Lúc này, Tống Tinh Mạc đi tới, nói: "Bây giờ y đang yếu, ngươi dẫn y theo thì có ổn không?"

Đúng là không ổn, nhưng Hoắc Phong Liệt rất sợ hãi, hận không thể dẫn theo Liễu Chẩm Thanh bên người.

Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ Hoắc Phong Liệt: "Việc chính quan trọng hơn. Đi đi, ta chờ các đệ chiến thắng trở về." Nói xong, y bèn bước đến thì thầm bên tai Hoắc Phong Liệt: "Nhị Cẩu, đây là vấn đề năm đó Thanh ca để lại. Ta không thể giải quyết, mọi chuyện đều dựa cả vào đệ.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lóe lên, hắn kiên định nhìn Liễu Chẩm Thanh: "Được, cứ giao cả cho đệ.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười. Đúng vậy, cứ giao cho Nhị Cẩu là được, y không cần chống đỡ một mình nữa.

Đại quân rời đi, Hạ Lan và Tần Dư cũng bắt đầu hành động, Dịch Xuyên và Liễu Chẩm Thanh đều ở trong doanh chủ soái.

Liễu Chẩm Thanh cười hì hì xin lỗi Dịch Xuyên, Dịch Xuyên giật giật khóe miệng: "Ta đã không bảo vệ được ngươi. Lần sau gặp phải chuyện này, nếu ta còn vô dụng thì ngươi cứ đâm chết ta đi.”

Liễu Chẩm Thanh cười, nhìn bộ dáng nôn nóng của Dịch Xuyên rồi hỏi: "Ngươi muốn đi ra ngoài hả?”

“Ừ." Dịch Xuyên cúi đầu nhìn bản đồ đặt trên bàn rồi nói: "Ta cứ cảm thấy bất an…”

Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn về phía bản đồ, y cười cười: "Có bọn họ ở đây, sẽ không có..."

Đột nhiên mặt Liễu Chẩm Thanh biến sắc, y nhìn bản đồ trước mắt, bỗng dưng nhớ tới bản đồ trong phòng Triệu Hải Trình.

Không tìm thấy thuốc nổ, người đã sớm dự định rời khỏi đảo, Triệu Hải Trình nói sẽ chôn thân trong biển lửa.

Thái thú được nhắc nhở phải dời đi, vị trí phủ thái thú là...

Trong đầu Liễu Chẩm Thanh dần hình thành một giả thuyết đáng sợ, đột nhiên y đứng dậy hô to lên: “Nguy rồi!”
Chương kế tiếp