Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức

001

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

(Lưu ý: Không đọc truyện khi đang ăn uống.)

…………………………………..

Đối với bác sĩ mà nói, hàng ngày liên tục làm phẫu thuật là chuyện bình thường.

Bởi vậy khi nhận cuộc gọi tới bệnh viện tăng ca của chủ nhiệm vào lúc nửa đêm, Lục Ngôn không ý kiến gì.

Dẫu sao trình độ phẫu thuật của anh cũng đã được toàn bộ bệnh viện công nhận. Vì tuổi trẻ luôn có nhiều góc nhìn mới nên mỗi khi gặp phải nghi nan tạp chứng, chủ nhiệm luôn thích gọi anh tới giúp một tay.

Nhưng ca phẫu thuật hôm nay dường như hơi khác biệt.

Mãi cho đến khi vào phòng chờ phẫu thuật, Lục Ngôn vẫn không thấy người bệnh đâu. Thậm chí ngay cả loại phẫu thuật mình phải làm là gì anh cũng không rõ lắm.

Điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.

Trong phòng chờ phẫu thuật, Lục Ngôn thay đồng phục phẫu thuật, nghe những người khác khe khẽ nói nhỏ.

“Hình như ở vùng duyên hải lại xuất hiện bệnh ô nhiễm…” Y tá trưởng lo lắng sốt ruột: “Trên mạng nói bệnh ô nhiễm bắt nguồn từ việc nhiều năm về trước người khu vực khác trút hết chất thải hạch ô nhiễm xuống biển. Con người mắc phải hạch ô nhiễm, gen bệnh theo đó mà sinh ra. Hiện giờ thành phố H đã bị phong tỏa. May mắn là loại bệnh này chỉ xuất hiện ở vùng duyên hải…”

Lúc này, Lục Ngôn ngẩng đầu lên: “Không riêng tại vùng duyên hải, trong đất liền cũng có. Nguyên nhân chắc chắn không chỉ dừng ở hạch ô nhiễm.”

“Ôi, sao bác sĩ Lục biết được vậy?”

Lục Ngôn bình tĩnh trần thuật: “Cha tôi cũng mắc bệnh ô nhiễm này, ông ấy luôn ở thành phố K. Triệu chứng biến dị vừa xuất hiện, ngày hôm sau các bộ ngành liên quan đã tới đưa ông ấy đi.”

Lục Ngôn còn nhớ rõ đó là một ngày mùa đông của rất nhiều năm trước. Đầu cha anh sưng lên một cách bất thường, giống hệt quả bóng bị bơm nước vào. Sau đầu mọc ra cái bướu thịt, trên đó hiện thấp thoáng khuôn mặt thứ hai.

Đó là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời anh.

“… Tôi xin lỗi.” Y tá trẻ cúi đầu.

Lục Ngôn an ủi cô: “Không sao. Tôi không để bụng.”

Bác sĩ Lý nhìn quanh phòng chờ phẫu thuật một lượt, hơi bồn chồn sợ sệt rút điện thoại ra.

“Bạn tôi là phóng viên, đúng lúc được điều đến thành phố H. Đây là tin cậu ấy gửi cho tôi lúc nửa đêm.”

Lục Ngôn không nhịn được ghé sát đầu vào xem.

Hình ảnh trong video rung lắc dữ dội, xem từ góc độ rất giống quay lén.

Camera hướng xuống mặt đất. Đêm tối, đèn đường đã sáng, khiên phòng hộ quân dụng lóe ánh sáng lạnh lẽo. Thoáng nghe tiếng khóc la và tiếng súng xung quanh.

Camera chậm rãi dịch lên.

Khoảnh khắc thấy rõ thứ bị súng chĩa vào, tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được hít hà một hơi.

“Đó là… thứ gì vậy?”

Trong nhận thức của Lục Ngôn, bệnh ô nhiễm dẫn tới biến dị thường biểu hiện ở cơ thể dị dạng, ví dụ như mọc u, khung xương cong queo, bộ não phát triển kỳ dị,… song ít nhất còn giữ lại hình người.

Thế nhưng thứ trong video lại khiến người ta khó đoán được liệu đây có phải con người hay không.

Dưới ánh đèn tối tăm, một thứ hình người mờ mờ đang đứng tại cửa tòa nhà văn phòng. Thứ này không có đầu, từng chiếc xúc tu phun trào từ cổ họng nó, cả cơ thể như một cái cây hình thù kỳ quái.

Những xúc tu đó lan tràn ra bốn phía, trên mỗi xúc tu đều móc một người chết. Máu nhỏ xuống nền đá cẩm thạch, phát ra tiếng ‘tong tong’ đáng sợ.

“─ ─ Chuẩn bị! Tập trung hỏa lực!”

Một người sĩ quan quát to, trong giọng nói không che giấu nổi sự sợ hãi với vật không xác định.

Tiếng súng vang kịch liệt, làn đạn dày đặc như màn mưa.

Những viên đạn xuyên qua cơ thể quái vật, nổ tung thành từng đóa hoa máu. Cơ thể nó bị oanh tạc đến gần như hóa bùn lầy.

Quái vật ngã xuống đất, mãi lâu sau vẫn không động đậy.

Trong video có người hỏi: “Xong rồi sao…?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, chùm xúc tu kia bỗng tránh thoát khỏi bùn lầy, chậm rãi nhích về phía trước một bước.

Video đến đây thì bị gián đoạn, màn hình tối om.

Trong phòng phẫu thuật, tất cả mọi người đều rơi vào yên lặng thật lâu.

“Đang đóng phim ư? Sao lại có thứ như thế này chứ?” Như tăng thêm can đảm cho mình, một điều dưỡng tỏ vẻ khinh thường: “Naked eye 3D* đúng không? Dàn dựng khá tốt đấy.”

*Naked eye 3D: là kỹ thuật vận dụng ảo ảnh quang học do não người tạo ra để dựng nên các hình ảnh ba chiều từ một bức hình hai chiều thông thường.

*Naked eye 3D - 裸眼3D: là kỹ thuật vận dụng ảo ảnh quang học do não người tạo ra để dựng nên các hình ảnh ba chiều từ một bức hình hai chiều thông thường

“Lỡ đây là thật thì sao? Người biến dị cũng đã xuất hiện nhiều năm… Tuy rằng không lần nào gây ảnh hưởng lớn, nhưng…”

Một y tá tỏ ra khinh thường: “Anh còn không biết cái nết của những tài khoản marketing trên mạng đó sao?”

Sắc mặt bác sĩ Lý trắng bệch, chỉ ôm lấy cánh tay mình, lắc đầu mạnh một cái.

……

Lục Ngôn không lên tiếng. Tên anh có chữ “Ngôn”, vậy mà ngoài dự đoán lại là một người kiệm lời.

Anh đeo cho mình đôi găng tay acrylic. Đúng lúc đó, cửa phòng chờ lại lần nữa bị người ta mở ra.

Chủ nhiệm dẫn theo ba người lạ mặt bước vào.

Chỉ liếc qua một lần, Lục Ngôn đã khẳng định chắc chắn rằng: Những người này từng ở trong quân đội.

Trên người họ có sát khí rất dày, dáng đứng thẳng tắp, mỗi động tác mỗi cử chỉ đều giống như được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu.

Khuôn mặt luôn vui tươi hớn hở như phật Di Lặc của chủ nhiệm lúc này lại sa sầm đến dọa người.

Ông nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Mặc đồng phục phẫu thuật thôi không đủ, khoác thêm cả đồ phòng hộ cấp ba nữa!”

Điều dưỡng trẻ sửng sốt: “Nghiêm trọng đến vậy ạ? Chẳng lẽ đây là Ebola?”

Một thanh niên bên cạnh chủ nhiệm dẫn đầu đứng dậy: “Quấy rầy một chút. Tôi tên Lâm Tư Nam. Người bệnh lần này là thành viên đội của tôi. Trong quá trình giải quyết vật ô nhiễm ở thành phố H, cậu ấy không may mắc phải bệnh ô nhiễm. Chúng tôi hy vọng có thể sử dụng phương pháp phẫu thuật cắt bỏ bộ phận bệnh biến của cậu ấy. Trước khi tiến hành, chúng tôi yêu cầu các vị ký vào một thỏa thuận bảo mật, dựa trên nguyên tắc hoàn toàn tự nguyện.”

“Mặt khác, tuy rằng người biến dị sẽ không gây cảm nhiễm lần hai, nhưng phẫu thuật phải tiếp xúc trực tiếp với nguồn ô nhiễm, có khả năng dẫn tới nguy hiểm nhất định. Vậy nên tham gia ca phẫu thuật này dựa trên nguyên tắc hoàn toàn tự nguyện, chúng tôi không ép buộc.”

Y tá trẻ nhút nhát sợ sệt dò hỏi: “… Là hạch ô nhiễm sao?”

Lâm Tư Nam quay đầu, nhìn sâu vào mắt cậu ta: “Không phải. Nếu có khả năng thì tôi cũng hy vọng đây chỉ là hạch ô nhiễm.”

Không ít người trong căn phòng bắt đầu do dự.

Cứu chữa người bệnh là thiên chức của bác sĩ, nhưng nếu ngay cả mạng mình cũng đáp vào thì khó tránh khỏi cần đắn đo cân nhắc thêm.

Lục Ngôn hỏi: “Ký vào đâu?”

Chủ nhiệm quẹt mồ hôi trên trán, lấy ra văn kiện bảo mật đã chuẩn bị từ sớm.

Lục Ngôn nhanh chóng đọc lướt qua, bên trên chỉ yêu cầu đơn giản rằng bác sĩ không được tiết lộ nội dung ca phẫu thuật cho người khác, không được quay phim chụp ảnh, càng không được tuyên truyền ra bên ngoài.

Anh ký xuống tên họ của mình cực kỳ dứt khoát.

Cuối cùng chỉ có ba bác sĩ gồm chủ nhiệm, Lục Ngôn và bác sĩ Lý, cùng hai y tá tham gia ca phẫu thuật này. Thiếu bác sĩ gây mê.

Ngoài ra còn có một vị trợ thủ đặc biệt: Lâm Tư Nam.

Vốn dĩ người ngoài không được phép tiến vào phòng phẫu thuật, nhưng đây là tình huống đặc biệt nên cũng không ai hỏi nhiều.

Y tá trẻ tìm niềm vui trong nỗi khổ, trêu chọc: “Nếu không cứu được người bệnh thì người này sẽ không rút súng xả thẳng vào chúng ta đấy chứ…?”

Lâm Tư Nam không mặc quân trang, chỗ túi áo gồ lên, hiện rõ hình dạng của một khẩu súng.

Đèn trong phòng phẫu thuật bật sáng, vị trí trên bàn phẫu thuật lại không một bóng người.

Một phút sau, hai sĩ quan dùng cáng đẩy mạnh một khoang kim loại hình tròn tới.

Lục Ngôn không nhịn được nhìn về phía chủ nhiệm.

Cả đời chủ nhiệm cứu vô số người, tên tuổi đã sớm được ghi vào sách giáo khoa… nhưng giờ phút này tay ông lại khẽ run lên.

Cửa khoang mở ra, một đợt khí lạnh xộc thẳng tới trước mặt.

Người bệnh được khiêng lên bàn phẫu thuật.

Giây thứ nhất nhìn thấy người này, bác sĩ Lý đã không nhịn nổi, quay đầu nôn ra.

Y tá trẻ biến sắc, giọng nói run rẩy: “Đây là… đây là thứ gì?”

Trên bụng người bệnh mọc đầy trứng nửa trong suốt, đèn mổ chiếu sáng những nang noãn này, để lộ sinh vật như cá đang nhảy nhót bên trong.

Cá con màu đen bơi lội sung sướng trong nang noãn, tràn đầy sức sống.

Nang noãn như mọc ra từ trong thân thể người bệnh. Thậm chí còn có thể thấy được các mô da kéo căng bên ngoài trứng cá cùng với lớp mỡ khô quắt ở dưới, chúng chen chúc lít nhít lên nhau.

Trông giống một muỗng trứng cá muối.

Lục Ngôn nghĩ trong lòng.

Các sĩ quan bó chặt người bệnh lên bàn phẫu thuật, động tác rất thành thạo.

Lâm Tư Nam đứng đằng xa nói: “Cậu ấy bị vật ô nhiễm cấp C ký sinh, đã tới giai đoạn 2 biến dị. Tiến sĩ nói cắt bỏ ổ bệnh trên người cậu ấy, cộng thêm trị liệu phụ trợ có lẽ còn có cơ hội bình phục. Tình huống khẩn cấp, không kịp chạy về phòng thí nghiệm trung tâm, chỉ đành làm ơn mọi người. Xin hãy yên tâm, những trứng cá này chỉ là vật ký sinh bình thường, sẽ không tạo thành ô nhiễm lần hai với người thường.”

Lục Ngôn có một phẩm chất đặc biệt – đó là sự điềm tĩnh. Sự điềm tĩnh này đã giúp anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ngay từ lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật.

Hiện giờ cũng như vậy. Sau một thoáng khiếp sợ, Lục Ngôn lại là bác sĩ đầu tiên bắt tay vào phẫu thuật.

Điều này khiến cho Lâm Tư Nam không nhịn được nhìn anh nhiều hơn.

Hơi thở của người bệnh rất yếu ớt, hiển nhiên là cũng cảm thấy đau.

Mỗi khi một quả trứng cá bị cắt xuống, người bệnh đều sẽ co giật như giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng lên, có thể thấy rõ tơ máu trên nang noãn.

Trứng cá bị gỡ xuống nhanh chóng khô quắt vào như hải sâm chưng cách thủy, héo rút thành một cục bé xíu.

Những trứng cá này được ném chung vào hòm xử lý chuyên biệt chứa nước sôi. Nhiệt độ cao không thể giết chết trứng cá, song có thể hạ thấp hoạt tính của chúng nó.

“Vì sao không gây mê?” Lục Ngôn không nhịn được ngẩng đầu dò hỏi: “Mặc dù đã trói chặt nhưng cơ bắp rung động cũng sẽ cản trở tầm nhìn phẫu thuật.”

Lâm Tư Nam im lặng một lát, mới nói: “Nếu gây mê thì chỉ sợ không còn cơ hội tỉnh lại nữa.”

Bệnh viện Nhân Dân 1 là bệnh viện tốt nhất thành phố K, dĩ nhiên cũng sẽ có đội ngũ y bác sĩ hàng đầu. 

Sau khi vượt qua giai đoạn hoảng loạn ban đầu, quá trình phẫu thuật rõ ràng đã đâu vào đấy hơn hẳn.

Lượng máu xuất huyết của người bệnh được kiểm soát trong phạm vi lạc quan.

Có lẽ do tập trung tinh thần trong thời gian quá dài nên hơi mất tập trung, vào giờ thứ ba của ca phẫu thuật, bác sĩ Lý sơ ý cắt rách bao tay của mình. Nước bẩn trứng cá lập tức xối đầy tay anh ta.

“Cứu mạng ── cứu mạng với!” Tâm trạng của bác sĩ Lý lập tức trở nên mất kiểm soát: “Tôi không phẫu thuật nữa! Tôi từ chức! Cho tôi đi đi!”

Nói rồi anh ta ném dao phẫu thuật xuống, tông cửa xông ra.

Lâm Tư Nam nhíu mày, nhưng không hề ngăn cản.

Dẫu sao dưới trạng thái này bác sĩ Lý cũng không ra khỏi bệnh viện được, sẽ bị kéo đi tư vấn tâm lý và kiểm tra đo lường ô nhiễm.

Phẫu thuật kéo dài thêm hai giờ nữa, quả trứng cá cuối cùng đã được cắt xuống thành công.

Chủ nhiệm lớn tuổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu, lúc buông dao phẫu thuật không ngăn được cơn choáng váng.

“Phẫu thuật rất thành công…”

Chủ nhiệm nhìn về phía ‘người nhà’ duy nhất của bệnh nhân.

Cơ bắp căng chặt suốt mấy tiếng của Lâm Tư Nam cuối cùng cũng thả lỏng, nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt.

Lục Ngôn chớp chớp lông mi, nhìn sang mu bàn tay người bệnh.

Hình như có thứ gì đó đang di chuyển trong mạch máu dưới làn da.

Chắc hẳn người bệnh cũng là một quân nhân có ý chí nghị lực phi phàm, phẫu thuật không gây mê nhưng cùng lắm chỉ kêu rên vài tiếng, sau đó ngay cả tiếng hừ hừ cũng không có, xem ra là đau đến chết lặng rồi.

Hiện giờ ngón tay anh ta đang khẽ động đậy, tựa hồ muốn bác sĩ chú ý. Đáng tiếc bị trói chặt quá nên biên độ động tác cực kỳ nhỏ.

Lục Ngôn nhìn vào đôi mắt anh ta. Đó là một đôi mắt dù đã đong đầy nước mắt nhưng vẫn tràn ngập sự kiên quyết không chịu buông tha.

Anh ta đang… xin giúp đỡ?

Gần như theo phản xạ, dao phẫu thuật của Lục Ngôn cắt rách làn da ở mu bàn tay người bệnh.

Từng quả trứng cá nhỏ xíu màu vàng kim bắn tóe ra ngoài.

Lâm Tư Nam lập tức biến sắc.

“Đoàng ─ ─”

Tiếng súng bất chợt vang lên, đinh tai nhức óc.

Y tá hét chói tai, ôm nhau co ro thành một cụm.

Lục Ngôn đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật, đặc biệt là phẫu thuật cứu giúp một số người bệnh nặng. Tất nhiên anh không thể bảo đảm tất cả mọi người đều sẽ sống sót xuống khỏi bàn phẫu thuật được.

… Nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ tới trên bàn phẫu thuật còn có cách chết như vậy.

Máu bắn lên bộ đồ phòng hộ. Không chỉ có máu mà còn cả ít cơ quan nội tạng. Đứng gần quá, không tránh thoát.

Chân chủ nhiệm mềm nhũn, ông ngã ngồi trên mặt đất.

Lâm Tư Nam buông súng, giọng nói tràn ngập áy náy: “Xin lỗi, là do tôi đoán sai. Cậu ấy đã tiến vào giai đoạn 3, không thể tránh khỏi ô nhiễm, chỉ còn cách nhổ vật ô nhiễm ra trước. Ngày mai sẽ có chuyên viên liên hệ với các vị đền bù tổn thất.”

Lục Ngôn vẫn ngơ ngác nhìn thi thể trên bàn phẫu thuật, dường như chưa kịp phản ứng.

Đồng đội của Lâm Tư Nam lặng lẽ tiến lên, bắt đầu khuân vác thi thể người bệnh. Họ sẽ không đưa thi thể đến nhà xác mà cất vào khoang phòng hộ, sau đó hỏa táng dưới nhiệt độ cao.

“Tôi rất xin lỗi vì đã để mọi người phải thấy tình cảnh như vậy.”

Lâm Tư Nam lặng lẽ nhìn phần tay chân cụt còn lại trên mặt đất. Cuối cùng cúi mình chào bọn họ, rời khỏi phòng phẫu thuật.

Bỏ lại mọi người nhìn lẫn nhau.

Chủ nhiệm không dám cởi trang phục phòng hộ ra, dù cho hiện tại người ông đã ướt đẫm một lớp mồ hôi nóng.

Miệng ông đắng ngắt, nói: “Tôi cho mọi người ba ngày nghỉ phép. Về nhà… nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Tay y tá trẻ vẫn chưa hết run, cô lau lớp sương trên tấm chắn, hỏi: “Thưa chủ nhiệm, bệnh ô nhiễm… thật sự là một loại bệnh sao ạ?”

Chủ nhiệm cười khổ: “Tôi không biết. Có điều tôi từng nghe thấy một cách nói khác, những người trong Viện Nghiên cứu gọi nó là… tiến hóa. Tiến hóa và tuyệt chủng dĩ nhiên sẽ bổ khuyết cho nhau. Không có tuyệt chủng, giống loài mới sẽ không tìm được chỗ trống trong hệ sinh thái.”

“Chuẩn bị cho bản thân nhiều hơn đi.” Ông cũng không muốn nhiều lời.

Lục Ngôn vào phòng thay đồ, mở vòi nước trước gương ra.

Phẫu thuật xong đáng lẽ nên rửa tay, nhưng mặc cho dòng nước xối qua, bàn tay anh vẫn trong tư thế nắm thành đấm.

Lục Ngôn nhìn thấy chính mình trong gương.

Đó là một khuôn mặt bình thản và nhạt nhẽo. Không vui sướng, dĩ nhiên cũng không kinh hoàng hay sợ hãi.

Không ai biết anh suy nghĩ gì, dĩ nhiên cũng không ai chú ý cuối ca phẫu thuật anh đã làm gì.

Anh đóng vòi nước lại, bỏ tay vào trong túi, sau đó thả tay ra.

Vào giây phút đó, một tiếng máy móc vang lên rõ ràng trong đầu Lục Ngôn:

[ Chúc mừng ký chủ thức tỉnh thiên phú — Biết Tuốt ]

[ Chúc mừng ký chủ đạt được vật phẩm: Trứng Non Cá Vua (chưa nở, cấp E) ]

Chương kế tiếp