Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức

002

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

………………………………….

[ Đúng vậy, cậu có thể gọi tôi là hệ thống. Có lẽ ở trong đầu cậu, chỉ ‘hệ thống’ mới giải thích được về tôi một cách khoa học. ]

[ Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Cậu không bị bệnh. Tôi là thiên phú của cậu… hoặc nói là dị năng? ]

[ Sau khi tiếp xúc với nguồn ô nhiễm, người bị ô nhiễm được gọi là Vật Ô Nhiễm; người không bị ô nhiễm, hơn nữa còn thức tỉnh thiên phú được gọi là Thiên Khải Giả. Khoảng mấy tháng sau mọi người sẽ tiếp nhận cách phân chia này. Giấy không gói được lửa… cậu cho rằng mình đang sống trong loại thế giới nào? Trên thực tế, cậu đã từng gặp Thiên Khải Giả. Thông minh… Lâm Tư Nam. Đúng rồi, cậu cũng vậy. ]

[ Mặc dù hơi yếu chút, nhưng cậu có tôi. Tôi chính là một thiên phú rất trâu bò, cậu kiếm lời rồi, thật đấy. ]

[ Không phải cậu có được tôi, mà là tôi lựa chọn cậu. ]

……

……

Lục Ngôn mở đôi mắt. Anh bật TV, chuyển sang kênh tin tức.

Tin thành phố H bị phong tỏa vẫn chưa được thông báo.

“Người biến dị đã bị xử lý. Xin quần chúng nhân dân hãy yên tâm. Bệnh ô nhiễm lần này không lây nhiễm.”

Phóng viên nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.

Khán giả không hề hay biết cô vốn không ở thành phố H đang bị ô nhiễm nghiêm trọng mà đang ở ngay trong trường quay của thành phố mình.

Thế giới vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như trước.

Anh kéo rèm ra, lạnh lùng nhìn xuống dưới nhà. Tốp nô lệ công sở chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng để đi làm, các sinh viên càu nhàu gượng mình rời giường chuẩn bị đi học, toàn bộ đều bình thường như chưa từng thay đổi gì.

Nếu không có ca phẫu thuật hôm qua, Lục Ngôn cũng không tin tương lai sẽ thay đổi gì.

Trứng cá kia bị anh chôn trong chậu hoa.

Khi chôn trứng cá, hệ thống cứ ồn ào nhắc nhở bên tai anh.

[ Tuy chỉ là vật ô nhiễm cấp thấp nhưng thân là trứng cá ký sinh của cá vua, nó lại có tác dụng rất đặc biệt. ]

[ Cậu từng chơi trò “Cá Mập Tiến Hóa” chưa? Sau khi nở ra, cá vua có thể cắn nuốt những quả trứng khác của cá ký sinh đó ~ ]

[ Chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn bác sĩ cho rằng y học truyền thống hữu dụng với bệnh ô nhiễm sao? ]

Lục Ngôn vừa buông chiếc xẻng, chuông điện thoại đã reo.

Lục Ngôn ngạc nhiên, nhấc máy nghe.

“Bác sĩ Lục ơi, giúp… giúp tôi với…” Bên kia đầu dây, giọng của bác sĩ Lý nghe khàn khàn.

Bác sĩ Lý tên Lý Thụy, là bác sĩ hôm qua cùng anh tham gia phẫu thuật.

“Tôi không biết nên tìm ai, tôi không dám tới bệnh viện.”

Hiện giờ đang là mùa đông, vùng duyên hải thành phố H nằm ở nơi vĩ độ thấp nên cũng không lạnh.

Dưới lớp áo khoác dày cộm, cánh tay Lý Thụy đã bị cào thành từng vệt máu dài. Trên móng tay anh ta toàn là máu thịt, giống hệt hiện trường tự hại. Vậy mà anh ta lại hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn sử dụng móng tay sắc nhọn vượt mức bình thường moi móc làn da.

Từng quả trứng cá nửa trong suốt khảm trên làn da cánh tay của Lý Thụy, như những giọt nước li ti bị máu nhuộm, dần chuyển sang màu đỏ kỳ dị.

Anh ta đội mũ lụp xụp, ngồi trên băng ghế dài trong công viên, mặc thêm cả áo bông, áo lông vũ, áo gió khoác ngoài, thế nhưng cơn rét lạnh vẫn đâm chích tự kim tiêm từ tay chân tới sâu tận linh hồn. Đây là hành động điên cuồng đoạt lấy nhiệt độ cơ thể mẹ để sống sót của trứng ký sinh.

Có lẽ do dáng vẻ của anh ta đáng sợ quá nên mấy ông lão tới tập thể dục buổi sáng đều trốn rất xa.

Lục Ngôn hỏi: “Sao lại thế này?”

Lý Thụy nén nhỏ giọng: “Mấy thứ kia… mọc lên… mọc lên trên cánh tay tôi…”

Ngày hôm qua, bọn họ cùng tiến hành phẫu thuật.

Lục Ngôn nhanh chóng hiểu ý Lý Thụy.

Lục Ngôn nhíu mày: “Anh hẳn nên liên hệ với Trung tâm Ô nhiễm.”

6 năm trước, khi ô nhiễm lần đầu bùng phát ở nước ngoài, toàn thế giới đã từng rơi vào sợ hãi trong quy mô nhỏ. Sau đó chuyên gia chứng thực rằng đây là bệnh truyền nhiễm thế kỷ mới, được gọi là bệnh ô nhiễm.

Các nơi trên thế giới cũng vì vậy mà thành lập Trung tâm Phòng chống Bệnh Ô nhiễm.

Lý Thụy điên cuồng lắc đầu: “Thời đại học, tôi từng thực tập tại Trung tâm Ô nhiễm thành phố A. Những người đó sẽ bị xử lý tập trung. Thiêu chết… Tôi không muốn chết! Cứu tôi… cứu tôi với bác sĩ Lục! Ngày hôm qua chúng ta phẫu thuật, cậu cũng nghe thấy lời sĩ quan kia đúng không? Chỉ cần cắt bỏ những trứng cá đó là sẽ không sao nữa.”

Chữa thương cứu sống người bệnh là thiên chức của bác sĩ. Lý Thụy chưa thấy ai quán triệt trách nhiệm và niềm tin này hơn Lục Ngôn.

Đây cũng nguyên nhân anh ta tìm tới Lục Ngôn.

Lục Ngôn còn chưa kịp bày tỏ thái độ. Căn hộ quanh năm không người hỏi thăm bỗng nghênh đón tiếng gõ cửa.

“Lục Ngôn, tôi đang ở Khúc…”

“Lát nữa tôi gọi lại cho anh sau nhé.”

Lục Ngôn cúp máy, mở mắt mèo thông minh ra. Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của vị khách tới thăm.

Có hai người, một vị trong đó chính là Lâm Tư Nam hôm qua.

Hôm nay anh ta mặc đồ ngày thường. Giày thể thao, quần jean, áo sơ mi chữ T màu trắng phối với áo khoác lao động màu sẫm, trông như một học sinh giỏi từ trường cấp ba huyện thành lần đầu tới đô thị loại 1 học Đại học.

Lâm Tư Nam nói với mắt mèo: “Chào bác sĩ Lục. Tôi là Lâm Tư Nam, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi. Do ca phẫu thuật hôm qua có tính cảm nhiễm nhất định nên tôi dẫn theo đồng nghiệp tới kiểm tra cho ngài một chút. Ngài yên tâm, chúng tôi là nhân viên công tác đứng đắn.”

Lâm Tư Nam lục lọi trên người một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được giấy chứng nhận trong túi đồng nghiệp.

“Trung tâm Phòng chống Bệnh Ô nhiễm thành phố K”, bên trên là ảnh chụp, phía dưới là con dấu. Chức vụ – Nhân viên kiểm tra.

Lục Ngôn mở cửa, lấy bao giày ra.

Lâm Tư Nam đi vào nhà, lẳng lặng quan sát xung quanh một lượt.

Nơi này trông giống một căn hộ kiểu mẫu, gần như không tìm thấy bất kỳ hơi thở cuộc sống gì tại đây. Phòng bếp nửa mở, thớt gỗ sạch sẽ, không có lấy chút dấu vết sinh hoạt.

Ngoài ra Lâm Tư Nam còn chú ý tới một điều thú vị.

Hình như Lục Ngôn biết sử dụng cung tên. Trên tường phòng khách treo một chiếc bia, bên trên có không ít lỗ thủng.

Nhân viên kiểm tra mở va li xách tay ra, ngồi bên bàn cơm, nhẹ giọng nói: “Kiểm tra cần lấy ít máu. Bác sĩ Lục xem có tiện không?”

Va li xách tay hình vuông của nhân viên kiểm tra bị đặt hơi lệch.

Luc Ngôn kiểm soát hết mức mới không sắp đặt lại nó. Anh yên lặng vươn cánh tay ra.

Lấy máu rất nhanh, số máu này được cho vào một dụng cụ lạ hình vuông.

Vài phút sau, nhân viên kiểm tra nói: “Ngài không mắc bệnh ô nhiễm. Nếu trong khoảng thời gian này bị sốt, cơ thể khó chịu hay gặp các phản ứng khác, ngài có thể liên lạc với Trung tâm Phòng chống Bệnh Ô nhiễm của chúng tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi sẽ cung cấp sự trợ giúp tương ứng cho ngài.”

Lục Ngôn nhìn chăm chú đôi mắt anh ta, hỏi: “Bệnh ô nhiễm thực sự chỉ là bệnh truyền nhiễm thôi sao?”

“Không sai, bệnh ô nhiễm chính là bệnh truyền nhiễm. Chẳng qua nó là kiểu gen biến dị mới. Tính lây nhiễm của bệnh này cực kỳ mạnh, vài năm trước đã khiến mấy chục nghìn người nước ngoài tử vong, nhưng dưới sự nỗ lực không ngừng của các nhà khoa học trên thế giới, loại bệnh này đã được khống chế. Những người bị bệnh ô nhiễm cũng chỉ xuất hiện trong khu vực nhỏ, đừng quá căng thẳng.”

Trong đầu Lục Ngôn vang lên tiếng cười nhạo khinh thường của hệ thống: [ Đó chẳng qua chỉ do ban đầu đều là vật ô nhiễm cấp thấp thôi. Vật ô nhiễm cấp C có thể hủy diệt cả một thành phố, vô số người đã bỏ mạng vì tai nạn năm đó. Nhưng nhỏ yếu vốn dĩ chính là nguồn cơn tội lỗi của nhân loại mà. ]

[ Đúng rồi, nhắc nhở cậu một câu. Nếu cậu không muốn bị tóm tới viện nghiên cứu thì tốt nhất nên mau mau tiễn người đi. ]

Thấy không khí hơi tẻ ngắt, Lục Ngôn dò hỏi: “Cảm ơn ngài đã giải đáp cho tôi. Xin hỏi còn chuyện gì nữa không?”

“… Không còn. Chúc ngài sinh hoạt vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Một lát sau, hai nhân viên công tác đến từ Trung tâm Phòng chống Bệnh Ô nhiễm rời khỏi nhà Lục Ngôn.

Lâm Tư Nam mở lời: “Khiết phích là một trong những biểu hiện lâm sàng của chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Hoàn cảnh sinh hoạt bình thường, không có nguồn ô nhiễm.”

Nhân viên kiểm tra nói: “Lục Ngôn, cha là người bệnh ô nhiễm, có tiền án bạo lực gia đình. Năm cậu ta 6 tuổi, mẹ cậu ta nhảy lầu tự sát.”

“Lục Ngôn từng bị cha giam cầm ngược đãi suốt một thời gian dài, mãi đến năm 12 tuổi mới được cứu trợ. Qua chẩn đoán mắc chứng sợ ánh sáng, sợ giam cầm, nhân cách phân liệt. Nhân cách phân liệt kia theo xu hướng phản xã hội, có tính công kích cao.”

“Năm 16 tuổi, Lục Ngôn khỏi hẳn và được xuất viện. Cùng năm đó, cha cậu ta biến thành Vật Ô Nhiễm, bị bắt về Viện Nghiên cứu, đánh số thứ tự 18.”

“Năm 2117, Vật Ô Nhiễm số 18 trốn khỏi Viện Nghiên cứu. Đây là sự kiện Vật Ô Nhiễm cấp A trốn đi duy nhất. Bộ phận biến dị của 18 là não, do đó nhân viên nghiên cứu đưa ra kết luận rằng: Khi vật ô nhiễm trưởng thành đến giai đoạn cuối, trí tuệ sẽ không thua kém gì con người.”

Lâm Tư Nam: “Đúng vậy. Bởi lẽ đó mà Viện Nghiên cứu đã từng theo dõi Lục Ngôn rất lâu, muốn xem liệu 18 có tiếp xúc với Lục Ngôn hay không.”

“Đội trưởng Lâm, anh biết thiên phú của tôi là gì mà. Tôi cảm nhận được mùi nguy hiểm trên người cậu ta.” Nhân viên kiểm tra trịnh trọng nói.

Anh ta là Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ,【 Thiên phú – Báo Động Trước 】, có thể thăm dò nguy hiểm ở mức độ nhất định.

“Kết quả kiểm đo cho ra giá trị ngưỡng linh lực bằng 0, độ bệnh biến bằng 0. Người thường. Tôi cứ tưởng cậu ta có thể trở thành Thiên Khải Giả cơ.” Lâm Tư Nam lấy thuốc an thần quân dụng trong túi: “Đi thôi. Nên tới bên kia rồi.”

Theo nghiên cứu của Viện Khoa học, sinh vật có độ bệnh biến từ 0 đến 100 vẫn thuộc về phạm trù nhân loại. Thiên Khải Giả chính là con người gặp phải ô nhiễm, đạt được thiên phú nhưng độ bệnh biến dao động trong khoảng 100. Thiên Khải Giả mạnh hay yếu được quyết định theo giá trị ngưỡng linh lực.

Độ bệnh biến vượt qua 100 sẽ không còn là con người, biến thành thứ giống như những động vật, thực vật, thậm chí là vật vô cơ, được gọi là Vật Ô Nhiễm.

Mà Lục Ngôn là 0.

*

Lý Thụy vẫn đang đợi điện thoại của Lục Ngôn.

Anh ta ngồi trên băng ghế dài trong công viên, càng ngày càng lạnh. Thế giới trước mắt dần phai màu, trở thành một vùng xám xịt.

Thời tiết ngày càng ẩm dột, một trận sương mù tản ra bốn phía.

Sốt cao khiến đầu óc Lý Thụy mơ màng.

Mãi đến khi chợt cảm thấy có người đang tới gần, anh ta mới giật mình một cái, ngẩng đầu lên.

Hai người gần đó rất xa lạ.

Trực giác nói với anh ta rằng những người này tới đây vì anh ta.

Anh ta sẽ bị bắt vào Trung tâm Phòng chống giống những người bệnh hình thù kỳ quái anh ta từng gặp năm đó, biến mất trong lò thiêu mấy nghìn độ!

Lý Thụy lập tức nhấc chân chạy không chút do dự.

Hai người đang tìm chứng nhận công tác sửng sốt, vội lao tới đuổi theo.

Thể lực của Lý Thụy không tốt lắm, bình thường phẫu thuật mấy tiếng đã mệt đến nằm sấp, càng miễn bàn bây giờ đang mặc như một con chim cánh cụt. Vậy mà lạ thay khi tốc độ của anh ta lại càng lúc càng nhanh, hệt như một cơn gió.

Khi vội vã bỏ chạy, thính lực của anh ta trở nên nhạy bén lạ thường, thậm chí còn nghe được mấy người cách rất xa đang mắng thầm ──

“Đây không phải ô nhiễm ký sinh sao? Lý nào ký chủ lại biến dị?”

Biến dị…?

Đúng rồi, khi người thường mắc phải bệnh ô nhiễm, cơ thể sẽ xuất hiện trạng thái dị thường, gọi là biến dị.

Lý Thụy chưa chạy được bao lâu bỗng nghe được tiếng máy bay trực thăng trên bầu trời.

Anh ta ngẩng lên, trông thấy cửa khoang trực thăng mở ra. Ngoài cửa là Lâm Tư Nam đã thắt dây an toàn, võ trang đầy đủ, đang chĩa súng bắn tỉa ngắm bắn.

Tiếng nói của anh ta được loa khuếch đại đi rất xa: “Người phía trước xin hãy lập tức dừng hành động, ôm đầu ngồi xổm xuống tại chỗ! Chúng tôi là nhân viên công tác thuộc Trung tâm Phòng chống Bệnh Ô nhiễm. Qua phân tích bước đầu, anh đã bị vật ký sinh cảm nhiễm. Xin hãy lập tức dừng hành động! Chúng tôi sẽ lập tức đưa anh đi tiến hành trị liệu chuyên môn!”

“Nếu từ chối tiếp nhận điều tra trị liệu, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp xử lý đặc biệt trong tình huống khẩn cấp.”

Thế nhưng Lý Thụy ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn điên cuồng tháo chạy.

Một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ thái dương Lâm Tư Nam, trong tai nghe vang lên mệnh lệnh từ tổng bộ chỉ huy: “Người bệnh bị ô nhiễm ký sinh, đã biến dị, bản thân sẽ trở thành nguồn lây bệnh. Kiến nghị bắn chết!”

Vì thế, Lâm Tư Nam bóp cò súng.

【 Thiên phú – Theo Dõi Xạ Kích 】, tự động ngắm trúng mục tiêu trong phạm vi tầm bắn.

Nơi này cách mặt đất vài trăm mét, Lý Thụy đang chạy, máy bay đang rung chuyển. Rất khó tưởng tượng được người nào có thể bắn trúng trong tình cảnh này.

Thế nhưng vào khoảnh khắc tiếng súng vang lên, một đóa hoa máu bỗng nổ tung trên người Lý Thụy.

Ấy vậy mà anh ta chẳng hề ngã xuống như trong tưởng tượng.

Dưới trường hợp quá sợ hãi, dù không có đầu, cơ thể vẫn lao về phía trước.

Lâm Tư Nam nhíu mày, bắn thêm liên tiếp hai phát đạn. Thời gian nổ súng phát sau chỉ chậm hơn phát trước chưa tới mười giây.

Anh đã sử dụng thành thạo súng bắn tỉa, chỉ cần bị bắn trúng thì mục tiêu chắc chắn phải chết.

Dĩ nhiên Lý Thụy không thể nào sống sót. 

Chẳng qua thứ ký sinh trên người Lý Thụy lại như giun tròn ký sinh trên mình bọ ngựa, có thể điều khiển bọ ngựa nhảy xuống nước tự sát….

Bầu trời vừa tối sầm chợt đổ mưa.

Trong cơn mưa xối xả, cuối cùng cơ thể này cũng tìm được mục tiêu của chính mình.

Bên bờ Khúc Giang – sông đào bảo vệ chảy quanh thành phố K.

Nó mừng rỡ như điên nhảy vào nước sông.

……

……

Thi thể nhanh chóng được vớt lên.

Lâm Tư Nam bất chấp ô nhiễm, cởi quần áo trên người Lý Thụy ra kiểm tra cẩn thận.

Trên người anh ta không có dấu vết của trứng cá.

Không ai vui vẻ vì điều này. Bên cạnh họ, nước sông vẫn chảy cuồn cuộn.

Hai quân nhân hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi, chúng tôi không đuổi kịp gã.”

Lẽ ra biến dị qua ba giai đoạn thì sẽ có giai đoạn đệm kéo dài ít nhất hai tuần, nhưng thời gian từ khi Lý Thụy bị ô nhiễm đến lúc bắt đầu biến dị chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Điều này không hợp với lẽ thường nên Lâm Tư Nam vẫn chưa phản ứng kịp.

Con người đang tiến hóa, tất nhiên Vật Ô Nhiễm cũng có thể.

Vẻ mặt của Lâm Tư Nam trở nên hết sức khó coi: “Sự kiện ô nhiễm đột phát tạm quyết định xếp vào cấp B. Vật ô nhiễm ‘Cá ký sinh cấp C’ biến dị, thu hồi thất bại. Hiện chưa rõ phạm vi ô nhiễm khuếch tán. Xin nhờ tổng bộ chi viện.”

Chương kế tiếp