Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 142: Cá lọt lưới
Vì chuyện đào ám đạo không thể để cho hoàng đế biết, nếu không chắc chắn hoàng đế sẽ cho rằng Lữ Mặc Ngôn có ý đồ không tốt. Cho nên sau khi hai phu thê thương nghị thì sắp xếp nên một giấc mơ xưa.

Mặc dù rất hoang đường nhưng cổ nhân tin tưởng chuyện trong mơ. Huống hồ những chuyện sau bọn họ đã sắp xếp xong, dù hoàng đế sinh nghi cũng sẽ không liên tưởng đến chuyện bọn họ đào hầm dưới mí mắt Cấm Vệ quân.

Triệu thị nghe Tô Cẩn nói năng bậy bạ, cuối cùng cũng hiểu hóa ra mình dẫn sói vào nhà..

Nhưng nàng đã cứu người đi thì vì sao lại không trực tiếp mang nữ nhân kia đến Kim Loan điện mà lại ở chỗ này bịa một giấc mơ hoang đường như vậy chứ?

Đúng rồi, chắc chắn là nữ nhân kia không thể mở miệng nói chuyện, dù nàng có đưa nàng ta lên Kim Loan điện cũng không thể để nàng ta mở miệng chỉ điểm bà ta được, cho nên mới dùng cớ một giấc mộng.

Hừ, nàng thật sự cho rằng như vậy có thể đẩy bà ta vào chỗ chết sao? Đúng là buồn cười.

Triệu thị tức giận chỉ về phía Tô Cẩn: "Ngươi nói láo, đúng là dưới cung Phượng Nghi có địa cung, nhưng địa cung được xây kín, âm thanh bên trong căn bản không truyền ra được, sao ngươi có thể nghe được tiếng nữ tử khóc bên trong chứ? Còn nói giấc mơ gì đó, đúng là hoang đường. Ngươi muốn vu oan cho bản cung thì cũng nên tìm một lí do nào tốt một chút. Ngươi xem bệ hạ và triều văn võ là đồ đần sao?"

Đối mặt với sự lên án của Triệu thị, Tô Cẩn không thay đổi sắc mặt, nàng lạnh nhạt nói: "Thật khéo, từ nhỏ nhĩ lực của ta đã mẫn cảm hơn nhiều so với người bình thường, âm thanh ngươi không nghe được, ta cũng không phải không nghe được."

"Bệ hạ, thật ra muốn chứng minh lời thần phụ nói thật hay không, bệ hạ chỉ cần phái người đến địa cung của cung Phượng Nghi mang cung nữ kia đến Kim Loan điện hỏi một chút là biết."

Lúc nàng và Lữ Mặc Ngôn vào cung, ám vệ đã lặng lẽ mang cung nữ kia về địa cung, cũng chặn đầu địa đạo kia lại. Kể từ đó nàng có thể tự biên tự diễn, Triệu thị cũng hết đường chối cãi.

Lý Thiệu nghe vậy nâng tay lên: "Người đâu, nhanh chóng đến địa cung mang người đến đây."

"Vâng, bệ hạ." Mấy Cấm Vệ quân đứng ngoài nhanh chóng đi vào cung Phượng Nghi.

Lúc này Triệu thị mới kịp phản ứn, chuyện dường như không đơn giản như bà ta nghĩ. Đối phương dã dám mạo hiểm lấy tội khi quân để bịa lên giấc mơ này thì nhất định đã chuẩn bị tốt.

Rốt cuộc hai phu thê này là ai? Vì sao trăm phương ngàn kế tính toán bà ta?

Lữ Mặc Ngôn họ Lữ, chẳng lẽ hắn là người nhà họ Lữ?

Nhưng không phải năm đó người nhà họ Lữ bị chém đầu cả nhà rồi sao?

Chẳng lẽ còn có cá lọt lưới.

Xem ra năm đó bà ta và phụ thân thật sự chủ quan, thế mà lại lưu lại hậu hoạn này, cho nên bây giờ cả Triệu gia đều bị ngã trong tay con cá lọt lưới này.

Bà ta phí hết tâm tư mới lên được nơi mình muốn, bây giờ lại thất bại trong gang tấc, bà ta thật sự không cam lòng.

Cung nữ kia nhanh chóng được mấy Cấm Vệ quân mang lên Kim Loan điện. Khi mọi người thấy dáng vẻ của nàng ta thì đều giật mình.

Mặc dù bọn họ đã nghe qua nhân trệ nhưng đây là lần đầu tiên thấy người thật, vô cùng bi thảm.

Tô Cẩn vỗ bả vai cung nữ, nói khẽ: "Ngươi đừng khẩn trương, bây giờ ngươi đang ở trên Kim Loan điện, bệ hạ đang ở long ỷ đối diện ngươi. Trước tiên ngươi ở trước mặt bệ hạ và văn võ bá quan vạch trần tội ác của Triệu thị, rửa sạch oan khuất thay tiên hoàng hậu, cũng như lấy lại công đạo cho đệ đệ ngươi."

Nữ tử gật đầu, kể rõ từ đầu đến cuối chuyện năm đó ra. Mặc dù phát âm không rõ ràng nhưng nàng ta nói rất chậm, hoàng đế và chúng triều thần đều có thể nghe hiểu được.

Nữ tử nói xong lời cuối cùng, hốc mắt trống rỗng chảy ra huyết lệ: "Bệ hạ, năm đó tiên hoàng hậu xem nô tỳ như người thân, nhưng nô tỳ lại lấy oán trả ơn, nghe lời Triệu thị vu oan cho ngài ấy, hại ngài ấy chết oan uổng, còn hại chết cả tiểu hoàng tử và thai nhi trong bụng ngài ấy, nô tỳ nguyện chết trăm lần để chuộc tội."

"Trước khi nô tỳ chết chỉ cầu xin bệ hạ làm chủ sửa lại án sai cho tiên hoàng hậu, nghiêm trị Triệu thị, để bà ta nhận được sự trừng phạt thích đáng."

Lý Thiệu lúc này đã sớm tức đến toàn thân phát run, trong lòng vô cùng hối hận. Cuối cùng ông ấy đã làm những gì vậy?

Tin vào những lời gièm pha nịnh hót, hại chết một phủ tướng quân, lại hại chết nữ nhân mình yêu nhất, hại chết hoàng nhi mình yêu nhất, còn hại chết thai nhi trong bụng nàng ấy.

Ông ấy mới là kẻ cầm đầu.

"Phụt..." Lý Thiệu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu trên long ỷ.

"Bệ hạ!" Triều thần kinh ngạc hô lên một tiếng, thái giám bên người Lý Thiệu lớn tiếng gọi: "Truyền thái y, truyền thái y."

Trên triều đình vô cùng hỗn loạn.

Thái y nhanh chóng chạy đến, chẩn đoán sơ bộ là lửa giận công tâm nên mới ngất đi, để người mang hoàng đế đến tẩm cung trị liệu.

Mấy trọng thần trong triều cũng đi theo, Lữ Mặc Ngôn mang theo Tô Cẩn đến tẩm cung của hoàng đế.

Lý Đình Hiên đang định đi theo sau thì bị Triệu thị kéo tay, Triệu thị nhân lúc triều thần bối rối, nhỏ giọng dặn dò Lý Đình Hiên: "Hiên Nhi, con nghe ta nói. Phụ hoàng con sẽ không tỉnh dậy ngay, con nhân cơ hội nắm lấy quyền lực, leo lên hoàng vị đi."

Lý Đình Hiên giật mình: "Mẫu hậu, lời này của ngài là có ý gì? Chẳng lẽ ngài đối với phụ hoàng..."

"Hiên Nhi, mẫu hậu làm hết những chuyện này cũng là vì con, con nhất định không được phụ lại nỗi khổ tâm của mẫu hậu. Còn nữa, ta nghi ngờ Lữ Mặc Ngôn là cá lọt lưới của Lữ gia năm đó, con nhất định phải điều tra rõ lai lịch của hắn trước khi Lữ gia được sửa lại án sai, một mẻ hốt gọn, để Lữ gia vĩnh viễn không thể đứng dậy."

Triệu thị vừa dứt lời đã có hai Cấm Vệ quân tiến đến áp giải bà ta đi, bà ta khàn giọng nói to: "Hiên Nhi, mẫu thân chỉ có thể làm cho con đến đây thôi, con đường về sau con phải tự đi, thắng làm vua thua làm giặc, tất cả đều phụ thuộc vào một suy nghĩ của con."

"Mẫu hậu." Hai mắt Lý Đình Hiên đỏ bừng, hai tay xuôi bên người nắm chặt.

Mẫu hậu nói không sai, thắng làm vua thua làm giặc, người làm chuyện lớn tuyệt đối không thể ra tay nhân từ.

Bây giờ muốn leo lên vị trí cao kia chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.

...

Trong tẩm cung hoàng đế, mấy thái y đang trị liệu cho hoàng đế, nhưng mấy canh giờ trôi qua hoàng đế vẫn hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn không tìm được nguyên nhân.

Cố Đức Niên dẫn đầu mấy vị trọng thần đều đợi ngoài tẩm cung của hoàng đế, chờ đợi lo lắng nhận tin tức trong điện.

Một lão thái y vội vàng ra khỏi nội điện, Cố Đức Niên vội vàng hỏi: "Lý thái y, thế nào, bệ hạ tỉnh rồi sao?"

Vẻ mặt Lý thái y vô cùng nghiêm trọng lắc đầu: "Bệ hạ nhìn thì giống như do tức giận quá mà ngất đi, nhưng cũng không đơn giản như vậy, trước mắt lão hủ và mấy thái y vẫn chưa tìm được nguyên nhân."

"Tại sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ bệ hạ trúng độc?"

"Không loại trừ khả năng này, chỉ là nếu như bệ hạ trúng độc thì đây chính là kỳ độc, nếu không không có khả năng lão hủ và mấy thái y không tìm ra nguyên nhân bệnh."

Tô Cẩn nghe xong tự giơ tay đề cử mình: "Lý thái y, ta có thể cùng ngài vào chẩn bệnh cho bệ hạ được không?"

Lý thái y hơi giật mình, nghi ngờ nhìn về phía nàng: "Lữ phu nhân biết y thuật sao?"

Tô Cẩn gật đầu: "Ừm! Tổ tiên ta là thế gia y dược, từ nhỏ ta đã học y, cũng có hiểu biết về độc, nói không chừng ta có thể tìm được nguyên nhân bệnh của bệ hạ."

Chương kế tiếp