Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 143: Cung biến
Cố Đức Niên tiếp lời nói: "Lý thái y, có chuyện ngài không biết, y quán Tô thị nổi danh kinh thành chính là do Lữ phu nhân mở. Y thuật của Lữ phu nhân vô cùng giỏi, ngài có thể để cho nàng ấy thử một chút, thêm một người nhiều thêm một chút hi vọng."

Lý thái y gật đầu tán đồng: "Cố đại nhân nói chí phải, Lữ phu nhân, mời ngài theo lão hủ vào trong."

"Được." Tô Cẩn đi theo Lý thái y vào nội điện, sau khi nàng chẩn bệnh, nàng có thể xác định hoàng thượng đúng là trúng độc, nhưng lại không tìm được đó là loại độc gì.

Trong lòng Lữ Mặc Ngôn hơi trầm xuống, nói với Cố Đức Niên: "Cố lão, nhất định phải nhanh chóng tìm được người hạ độc, nếu không chỉ sợ bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm."

"Ngươi nói không sai." Cố Đức Niên vội vàng phân phó với tổng quản thái giám bên người hoàng đế: "Vương công công, việc này giao cho ngài đi thăm dò, chỉ cần là người khả nghi thì không được buông tha, nhất là người của cung Phượng Nghi."

"Lão nô đã hiểu." Vương công công vội vàng rời đi.

Sau khi loại bỏ, tra được tổng cộng mười người khả nghi, trong đó có Dư ma ma bên cạnh Triệu thi.

Nhưng Dư ma ma đã không rõ tung tích, Vương công công dẫn người tìm khắp cả hậu cung cũng không thấy bà ta. Vậy nên bà ta có hiềm nghi lớn nhất.

Vương công công thẩm vấn Triệu thị, Triệu thị giả vờ câm điếc, chỉ nói Dư ma ma không muốn ở lãnh cung chịu khổ với bà ta nên đã chạy ra khỏi hoàng cung, Vương công công đành phải phái người đi tìm ngoài hoàng cung.

Người này chắc chắn không thể tìm được trong chốc lát, Tô Cẩn và mấy thái y cũng không thể ngồi chơi chờ tìm người. Bọn họ cùng nhau nghiên cứu độc tính trên người hoàng đế, nếm thử phương thuốc giải dược.

Nhưng vì hoàng đế vẫn luôn hôn mê bất tỉnh nên hai phe thế lực của thái tử và Lăng vương đã bắt đầu ngo ngoe muốn hành động, trên triều đình rung chuyển bất an, lòng người bàng hoàng.

Mặc dù có Cố Đức Niên và mấy vị trọng thần trong triều cố gắng ổn định triều cục nhưng cũng khó có thể trấn áp được hai phe thế lực.

Sau ba ngày, cuối cùng phát sinh cung biến, đầu tiên là Lăng vương dẫn người đánh vào hoàng cung, muốn nhanh chân đến trước ép vua thoái vị để thượng vị.

Sau đó thái tử lấy cờ hiệu Cần vương lĩnh quân tiêu diệt người của Lăng vương, hắn ta cũng nhanh chóng khống chế toàn bộ hoàng cung, sau đó lại uy hiếp mấy vị trọng thần trong triều ủng hộ hắn ta kế nhiệm hoàng vị.

Mấy vị trọng thần trong triều đều vô cùng tức giận, Cố Đức Niên giận dữ mắng: "Thái tử, bệ hạ vẫn còn nằm trên long sành đấy! Ngài không chờ đợi được mà muốn leo lên hoàng vị như vậy sao? Ngài đặt bệ hạ ở chỗ nào?"

Lý Đình Hiên nói năng hùng hồn: "Bây giờ Lăng vương tạo phản, tình hình chiến đấu ở biên quan nguy cấp, nước Đông Thịnh thù trong giặc ngoài nhưng phụ hoàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nước không thể một ngày không có vua, thân là thái tử nước Đông Thịnh, Cô kế nhiệm hoàng vị chính là ý trời. Chư vị là trọng thần nước Đông Thịnh, lẽ ra phải thuận theo ý trời, ủng hộ Cô đăng cơ sớm mới đúng."

"Ngươi... Ngươi mơ tưởng." Cố Đức Niên tức đến mức run lên: "Ngươi đây là bức vua thoái vị, chúng ta tuyệt đối không ủng họ người lòng lang dạ thú như ngươi leo lên hoàng vị."

"Hừ, chuyện đó cũng không phải do ngươi quyết định." Lý Đình Hiên vẫy tay: "Người đâu, bắt mấy lão già không biết điều này lại."

"Vâng, điện hạ." Đoạn Hoành dẫn mấy thuộc hạ xông vào đại điện.

"Ta xem các ngươi ai dám động đến bọn họ." Lữ Mặc Ngôn đứng ra ngăn trước người Cố Đức Niên.

Cùng lúc đó Truy Phong và Trục Nhật dẫn hơn mười ám vệ xông vào đại điện, bảo vệ mấy vị đại thần ở giữa, cùng đối đầu với người của Đoạn Hoành.

"Chủ tử, thuộc hạ đến chậm."

"Đến đúng lúc." Ánh mắt Lữ Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn về phía Lý Đình Hiên: "Cố lão và mấy vị đại nhân đều là xương cánh tay của nước Đông Thịnh, ta khuyên ngươi đừng hành động suy nghĩ với họ."

"Hừ." Lý Đình Hiên cười lạnh: "Bọn họ rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, Cô không trực tiếp hạ lệnh giết bọn họ là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."

"Còn có ngươi, Lữ Mặc Ngôn, không, Cô phải gọi ngươi là Lữ Kinh Hồng mới đúng! Một loạn thần tặc tử như ngươi sáu năm trước nên bị chém đầu răn chúng mới đúng. Nhưng ngươi không chỉ còn sống mà còn dám thay hình đổi dạng, mạo danh thế thân tham gia khoa cử, rối loạn triều cục đến long trời lở đất, đúng là tội ác tày trời."

Lý Đình Hiên vừa dứt lời mọi người đều kinh ngạc.

Cố Đức Niên nhìn về phía Lữ Mặc Ngôn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Ngươi... Ngươi chính là ấu tử của đại tướng quân Lữ Đằng Phi, Lữ Kinh Hồng, năm đó là Mặc Nhiễm công tử nổi danh kinh thành?"

Lữ Mặc Ngôn chắp tay vái chào ông ấy: "Cố lão, Kinh Hồng không cố ý giấu diếm, chỉ là không còn cách nào khác, xin Cố lão thứ lỗi."

"Lão phu hiểu, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử." Cố Đức Niên vui mừng vỗ vai của hắn, sau đó nghiêm nghị nói với Lý Đình Hiên: "Thái tử, năm đó là Triệu Thiên vu hãm phụ tử Lữ Đằng Phi, chuyện này đã sớm tra ra rồi, phủ tướng quân cả nhà trung liệt, sao ngươi có gọi Lữ thiếu tướng quân là loạn thần tặc tử chứ?"

"Hừ." Lý Đình Hiên khịt mũi coi thường: "Chỉ cần án xử sai của phủ tướng quân chưa được sửa lại thì hắn mãi mãi là loạn thần tặc tử. Loạn thần tặc tử người người có tru diệt, hôm nay Cô muốn thanh quân trắc, tru gian tặc. Lên, lên cho ta, nếu có người phản kháng, giết chết không cần luận tội."

Lý Đình Hiên ra lệnh một tiếng, Đoạn Hoành và thuộc hạ của hắn ta chuẩn bị động thủ.

"Dừng tay." Một tiếng hô suy yếu mang theo hơi thở gấp gáp tức giận vang lên, ngay sau đó có mấy nội thị đỡ Lý Thiệu đi ra nội điện, Tô Cẩn và mấy thái y đi sát phía sau.

"Bệ hạ, ngài tỉnh rồi, đúng là ông trời phù hộ." Chư vị triều thân vô cùng vui mừng.

Lý Đình Hiên sợ hãi: "Phụ hoàng, ngài... ngài tỉnh."

Lý Thiệu tức giận chỉ vào hắn ta: "Nghịch tử, có phải ngươi ước trẫm mãi mãi không tỉnh lại đúng không?"

"Nhi thần không dám." Lý Đình Hiên cắn răng quỳ xuống.

Đoạn Hoành và thuộc hạ của hắn ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng quỳ xuống theo Lý Đình Hiên.

Lý Thiệu đẩy tay nội thị ra, lảo đảo đi đến trước mặt Lý Đình Hiên, mạnh mẽ tát cho hắn ta một bạt tai: "Nghịch tử, trẫm còn chưa chết mà ngươi đã không chờ kịp muốn leo lên hoàng vị, còn có chuyện ngươi không dám nữa sao?"

Lý Đình Hiên lau đi vết máu ở khóe miệng, hai mắt đỏ ngầu. Chỉ thiếu chút nữa là hắn ta có thể leo lên hoàng vị, nhưng Lý Thiệu lại tỉnh đúng vào lúc này hại hắn ta thất bại trong gang tấc.

Chuyện đã đến nước này, hắn ta cũng không thể quay đầu lại được, chỉ có thể đánh liều cược một lần mới có thể có chút hi vọng sống.

Đáy mắt Lý Đình Hiên hiện lên sự tàn nhẫn, rút một chủy thủ từ trong tay áo ra, nhanh chóng hướng đến cổ Lý Thiệu. Hắn ta muốn uy hiếp Lý Thiệu, sau đó buộc ông ấy phải viết chiếu thư thoái vị.

Nhưng hắn ta đã nhanh rồi còn có người nhanh hơn hắn ta.

Lữ Mặc Ngôn đã sớm có phòng bị với hắn ta, lúc hắn ta ra tay, Lữ Mặc Ngôn đã nhanh chóng rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra đánh rơi chủy thủ trong tay hắn ta, mũi kiếm sắc bén trực tiếp dừng lại ở cổ họng Lý Đình Hiên.

Mấy người Truy Phong và Trục Nhật cũng nhanh chóng bắt được mấy người Đoạn Hoành trước khi bọn họ kịp ra tay.

Tất cả đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, thế cục lập tức nghịch chuyển.

Lý Thiệu đau lòng nhìn Lý Đình Hiên: "Vậy mà ngươi lại muốn động thủ với trẫm, ngươi khiến lòng trẫm thật sự lạnh."

Lý Đình Hiên lạnh lùng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, ta đã không còn đường lui."

"Được, được, nếu đây chính là con đường ngươi chọn thì cũng đừng trách trẫm nhẫn tâm." Lý Thiệu vuốt ngực, đè mùi tanh trong cổ họng xuống: "Người đâu, mang hắn đến thiên lao chờ xét xử."

"Vâng, bệ hạ."

Đợi Cấm Vệ quân áp giải mang mấy người Lý Đình Hiên và Đoạn Hoành đi, Lý Thiệu không thể kiên trì được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi.

"Bệ hạ." Lữ Mặc Ngôn vội vàng đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của ông ấy.

"Tướng công, trước tiên chàng đỡ bệ hạ đến nội điện đi." Tô Cẩn vội vàng tiến lên cùng hắn đỡ Lý Thiệu đến nội điện.

Chương kế tiếp