Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 144: Sửa lại án xử sai của phủ tướng quân
Thấy Lý Thiệu lại chuẩn bị lâm vào hôn mê, Tô Cẩn dùng dao nhỏ cắt ngón tay của mình.

Lữ Mặc Ngôn thấy thế thì kinh ngạc hô lên: "Nương tử, nàng làm gì vậy?"

"Máu của ta có thể giải độc trên người bệ hạ." Tô Cẩn nhịn đau nhỏ máu tươi của mình vào miệng Lý Thiệu.

Lý thái y đứng bên cạnh giải thích: "Chúng ta đã nghiên cứu mấy ngày cũng không thể điều chế được giải dược. Trong tình huống khẩn cấp, Lữ phu nhân nói nàng bách độc bất xâm, nói không chừng máu của nàng có thể giải được độc trên người bệ hạ, chúng ta để nàng thử một lần, không ngờ bệ hạ thật sự tỉnh lại sau khi uống máu nàng."

"Chỉ là thân thể bệ hạ suy yếu, độc kia lại vô cùng mạnh, khó có thể trừ bỏ hết trong một lát nên làm phiền Lữ phu nhân chảy máu thêm mấy lần."

Lữ Mặc Ngôn nghe vậy thì gân xanh trên trán nổi lên: "Chảy thêm mấy lần máu nữa mới có thể hoàn toàn hết độc?"

"Chuyện này không nói chính xác được, có lẽ năm sáu lần, có lẽ mười lần, có lẽ nhiều lần hơn." Lý thái y vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán, sao ông cứ có cảm giác Lữ đại học sĩ muốn đánh mình vậy?

Tô Cẩn thấy Lý Thiệu bình thường thì thu tay lại.

Lữ Mặc Ngôn vội vàng cầm máu cho nàng.

Tô Cẩn thấy vẻ mặt hắn vô cùng xấu thì dùng tay còn lại kéo ống tay áo hắn, thấp giọng hỏi: "Tướng công, chàng tức giận sao?"

Nàng biết hắn vì đau lòng cho mình nên mới tức giận, nhưng nàng cũng hết cách. Hiện tại Lý Thiệu chưa thể chết, nếu không còn lâu nàng mới dùng máu của mình để cứu ông ấy.

"Trở về tính sổ với nàng." Lữ Mặc Ngôn trừng mắt với nàng một cái, băng bó kĩ ngón tay cho nàng, động tác nhẹ nhàng: "Có phải rất đau không?"

"Ừm, rất đau, nhưng tướng công thổi giúp ta một cái là hết đau." Tô Cẩn để ngón tay bị thương đến trước mặt hắn.

Tất nhiên Lữ Mặc Ngôn nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng thổi vết thương của nàng: "Còn đau không?"

"Không đau." Tô Cẩn dựng một ngón tay cái lên với chàng: "Quả nhiên tướng công lợi hại, chàng thổi như vậy đã không còn đau nữa."

"Nàng đó!" Lữ Mặc Ngôn hết cách.

Hoàng đế và mấy thái y bị hai phu thê nhồi một bụng thức ăn chó.

"Khụ..." Lý Thiệu ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc hội thoại của hai người: "Lữ ái khanh, ngươi qua đây một chút."

"Vâng, bệ hạ." Lữ Mặc Ngôn đi đến bên cạnh ông ấy: "Bệ hạ có gì phân phó.

Lý Thiệu nhìn về phía Vương công công: "Mang Cố ái khanh và các vị ái khanh khác vào đây."

"Vâng, bệ hạ."

Sau khi Vương công công gọi mấy người Cố Đức Niên vào, Lý Thiệu mới nói: "Lữ ái khanh, chuyện đã đến nước này rồi ngươi còn không chịu nói thân phận thật của ngươi cho trẫm sao?"

Lữ Mặc Ngôn hơi cắn răng, quỳ một chân xuống: "Tội thần Lữ Kinh Hồng thỉnh tội với bệ hạ."

"Tướng công." Tô Cẩn lo lắng hoàng đế sẽ trị tội hắn, nàng lo lắng đi đến cạnh hắn.

"Nương tử, không sao." Lữ Mặc Ngôn lắc đầu với nàng, ra hiệu nàng yên tâm. Sau đó hắn bóc mặt nạ da người ra để lộ dung mạo khuynh thế.

"Bệ hạ, năm đó phụ thân và huynh trưởng thần bị oan không rõ ràng, phủ tướng quân gặp thảm diệt môn, gia mẫu không đành lòng nhìn thần lên đoạn đầu đài nên đánh thuốc mê thần, sau đó để một ám vệ dịch dung thành thần, thay thần lên đoạn đầu đài."

"Sau này thần thay hình đổi dạng tham gia khoa cử, đi vào triều đình chính là vì muốn vạch trần tội cấu kết và vu hãm phụ thân huynh trưởng của Triệu Thiên với nước Bắc Nhung."

"Bây giờ Triệu Thiên đã nhận tội, sự tình năm đó cũng đã được điều tra chân tướng rõ ràng. Xin bệ hạ trả lại sự trong sạch cho phụ huynh, sửa lại án xử sai cho phủ tướng quân."

"Tội thần tự biết phạm phải tội khi quân, tội thần nguyện ý chịu tội, chỉ cầu bệ hạ có thể tha cho thê tử và hài nhi của thần."

Tô Cẩn nghe vậy thì quỳ gối bên cạnh hắn: "Bệ hạ, thần phụ nguyện lĩnh tội cùng phu quân."

Sắc mặt Lữ Mặc Ngôn thay đổi: "Nương tử, không thể."

Tô Cẩn nắm chặt tay xuôi bên người hắn: "Tướng công, phu thê chúng ta là một, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng đều muốn gánh chịu hậu quả với chàng."

Cố Đức Niên và mấy vị đại thần cũng quỳ theo: "Bệ hạ, mặc dù thiếu tướng quân phạm tội khi quân, nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được. Huống hồ hắn vạch trần được tội ác của Triệu Thiên, phu nhân nhà hắn cũng tiết lộ tội ác của Triệu thị, còn dùng máu của mình để giải độc cho bệ hạ, hai phu thê đều lập đại xông, công tội bù nhau, mong bệ hạ không truy cứu tội của thiếu tướng quân."

Thân thể Lý Thiệu còn rất yếu, ông ấy dùng hết sức nâng tay lên: "Trẫm không có muốn trách tội Lữ ái khanh, đều đứng lên hết đi!"

Đợi đám người đứng lên, ông ấy nói tiếp: "Trẫm gọi các ngươi đến là có chuyện muốn tuyên bố. Đầu tiên, chuyện năm đó là do trẫm tin vào những lời dối trá nịnh nọt mới dẫn đến chuyện phủ tướng quân trung liệt chết thảm, trẫm vô cùng cảm thấy hổ thẹn và đau lòng. Trẫm đã sớm làm xong ý chỉ sửa lại án xử sai của phủ tướng quân, vốn muốn nhân ngày định tội Triệu Thiên mà thông cáo thiên hạ, trả lại trong sạch cho phụ tử Lữ đại tướng quân. Ai ngờ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên mới kéo đến hiện tại. Vương Quý, mang thánh chỉ ra giao cho Lữ ái khanh."

"Vâng, bệ hạ." Vương công công nhanh chóng dâng thánh chỉ sửa lại án sai cho Lữ Mặc Ngôn: "Lữ đại nhân, nhanh tiếp chỉ đi!"

Lữ Mặc Ngôn quỳ xuống, hai tay nâng qua đỉnh đầu, vẻ mặt kích động tiếp nhận thánh chỉ: "Thần lĩnh chỉ, tạ ơn bệ hạ!"

Đây là lần đầu tiên Tô Cẩn thấy hắn kích động như vậy, nàng cũng rất kích động. Sáu năm, cuối cùng hắn cũng có thể thay phụ huynh rửa sạch oan khuất, thay phủ tướng quân sửa lại án xử sai, thay Lữ gia báo thù rửa hận.

"Ái khanh bình thân." Lý Thiệu thở gấp, nói: "Triệu thị giết hại tiên hoàng hậu, tội ác tày trời, phán chém ngang lưng, cả nhà Triệu thị hành hình ba ngày sau. Hủy bỏ vị trí thái tử của Lý Đình Hiên, giam trong phủ thái tử cả đời, không được bước ra nửa bước. Những người khác trong phủ thái tử làm nô tịch, giải đến tháp Ninh Cổ, cả đời làm nô."

"Về phần Lăng vương, bây giờ bên người trẫm chỉ còn một vị hoàng tử là hắn, cũng là người duy nhất cho vị trí thái tử..."

"Bệ hạ, tuyệt đối không thể, Lăng vương trời sinh tính tình xúc động, ngang ngược, không phù hợp với vị trí thái tử. Huống hồ lần cung biến này hắn cũng tham gia, bệ hạ không trừng phạt hắn còn muốn đưa hắn lên vị trí thái tử, chuyện này thật sự không ổn. Lão thần khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ lại."

Cố Đức Niên vừa dứt lời, mấy vị trọng thần khác cũng nhao nhao phụ họa: "Chúng thần khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại."

"Trẫm biết tính tình Lăng vương đúng là không chịu nổi trách nhiệm, nhưng bây giờ trẫm cũng chỉ có một nhi tử là hắn, không truyền hoàng vị cho hắn còn có thể truyền cho ai nữa?"

"Chỉ trách trẫm năm đó hồ đồ, bị Triệu thị che mắt, làm hại Thanh Loan chết thảm một thi hai mệnh, còn hại chết hoàng nhi của chúng ta. Trẫm đáng chết, trẫm đáng chết!" Lý Thiệu đau lòng thổ huyết, hai tay đánh mạnh vào ngực mình.

"Bệ hạ, ngài đừng như vậy, cẩn thận long thể."

Mấy vị lão thần và thái y đứng bên cạnh lo lắng đề phòng nhìn ông ấy, sợ ông ấy lại ngất đi.

Lữ Mặc Ngôn thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh: Ngươi đúng là đáng chết, nếu không phải vì Thịnh và Hân Nhi, cho dù ngươi chết ngàn đời ngàn kiếp cũng không đủ.

Tô Cẩn phu xướng phụ tùy, thấy tướng công nhà mình thờ ơ lạnh nhạt, nàng cũng thờ ơ lạnh nhạt.

Lão hoàng đế ngu ngốc vô năng này không biết phân biệt trung gian, đúng là nên để ông ta tự đánh mình mấy cái. Cùng lắm thì đến lúc ông ta tự đánh bản thân ngất xỉu nàng lại nhỏ chút máu cứu ông ta là được.

Lữ Mặc Ngôn không nỡ để nàng lấy máu cứu lão hoàng đế, thấy lão hoàng đế sắp ngất, hắn không chút hoang mang lên tiếng: "Bệ hạ, có một việc thần giấu ngài. Năm đó tỷ tỷ thần và tiểu hoàng tử chưa chết, thần đã cứu bọn họ ra khỏi lãnh cung, mang bọn họ rời khỏi kinh thành ẩn cư tại thôn Tô gia cách kinh thành ngàn dặm."

Chương kế tiếp