Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 148: Triệu gia đền tội
Ngày hôm sau, vì thân thể hoàng đế còn chưa hồi phục nên trong khoảng thời gian này không cần vào triều sớm, vậy nên hai phu thê ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới rời giường.

Tô Cẩn đi đến trước cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài tươi sáng xua tan hơi lạnh, chiếu lên người rất ấm áp.

Tô Cẩn vươi vai duỗi lưng, cảm giác toàn thân đều thoải mái, tinh thần cũng rất tốt.

Lữ Mặc Ngôn đi đến phía sau nàng, ôm nàng từ sau lưng, cái cằm bóng loáng nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu nàng, giọng nói lười biếng mà từ tính vang lên: "Nương tử, tối qua nàng có hài lòng không?"

Mặt Tô Cẩn không khỏi đỏ lên, cuối cùng tối hôm qua nàng cũng xoay người chiếm thế thượng phong, phản công một lần, không cần phải nói cũng biết cảm giác kia sảng khoái đến mức độ nào.

Nàng xoay người đối mặt với hắn, dùng ngón tay chỉ vào ngực hắn: "Ta mới là người nên hỏi câu đó, tối qua chàng có hài lòng không mới đúng!"

"Ồ!" Lữ Mặc Ngôn cười một tiếng xấu xa, cúi đầu lại gần tai nàng cười nhẹ, nói: "Tối hôm qua nương tử vô cùng... uy mãnh, vi phu rất hài lòng."

Tai Tô Cẩn nóng bừng, cái gọi là "uy mãnh" kia nói nàng giống như lang như hổ vậy.

Tô Cẩn hờn dỗi đánh hắn một cái: "Cái gì mà uy mãnh chứ, ta là sinh long hoạt hổ."

"Ha ha ha!" Lữ Mặc Ngôn bị nàng chọc cười: "Nương tử nói không sai, tối hôm qua nương tử đúng là sinh long hoạt hổ, xem ra lần sau ta phải xin Lý thái y thêm mấy viên thuốc này nữa mới được."

"Đừng, ăn nhiều loại thuốc này không tốt cho thân thể, chàng đừng có mà xin ông ấy." Mùi vị đó trải qua một lần là được rồi, nàng cũng không muốn đang còn trẻ mà đã qua đời do túng dục quá độ.

"Được, đều nghe nương tử."

Hai phu thê lại ở trong phòng dính lấy nhau như sam, chàng chàng thiếp thiếp liếc mắt đưa tình một lúc nữa, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Ngô Trung: "Đại nhân, phu nhân, các ngài tỉnh rồi sao?"

Hai phu thê vội vàng tách nhau ra, tự mình sửa sang y phục trên người mình, Lữ Mặc Ngôn lên tiếng: "Đã dậy, vào đi!"

Ngô Trung đẩy cửa đi vào, phía sau y là mấy nha hoàn. Trên tay mấy nha hoàn này bưng đồ rửa mặt và đồ ăn sáng.

Hai người rửa mặt xong ngồi xuống bàn, Ngô Trung bưng hai bát dược thiện đến trước mặt hai người.

Tô Cẩn ngửi được mùi thuốc, lông mày không khỏi nhíu lại: "Ngô thúc, sáng sớm sao thúc đã chuẩn bị thuốc cho chúng ta rồi, hơn nữa còn là..."

Tô Cẩn lườm Lữ Mặc Ngôn một cái, có chút khó mở miệng.

Ngô Trung cười nói: "Có chuyện phu nhân không biết, dược thiện này không phải do lão nô chuẩn bị mà là lão gia chuẩn bị. Sáng sớm hôm nay lão gia đã ra y quán nhờ Tô đại phu kê hai đơn thuốc để về chuẩn bị dược thiện, ngài ấy còn nói lão nô nhất định phải nhìn đại nhân và phu nhân uống hết."

Lữ Mặc Ngôn nghe vậy thì hiếu kì hỏi: "Đây là thuốc gì?"

Sắc mặt Ngô Trung hơi kì lạ, trả lời: "Đại nhân, dược thiện của ngài là bổ thận tráng dương, còn của phu nhân là hỗ trợ mang thai."

Y vừa dứt lời, mấy nha hoàn đứng bên cạnh đợi đều che miệng cười trộm.

Hai phu thê lập tức đỏ bừng mặt, Tô Cẩn ho khan một tiếng: "Chuyện này, Ngô thúc, phụ thân ta đâu?"

Phụ thân vì chuyện sinh con của nàng mà thật vất vả nha!

"Lão gia chuẩn bị xong dược thiện đã đến phân xưởng rồi." Ngô Trung thấy hai phu thê không có động tác gì thì tốt bụng nhắc nhở: "Đại nhân, phu nhân, dược thiện để nguội sẽ ăn không ngon nữa, hai người nên ăn lúc còn nóng."

"Nhạc phụ thật dụng tâm, nương tử, nàng đừng phụ lòng quan tâm của nhạc phụ, đến đây, ta đút cho nàng ăn." Lữ Mặc Ngôn vô cùng "quan tâm" mà múc một muỗng dược thiện đút đến miệng Tô Cẩn.

Khóe miệng Tô Cẩn giật một cái, mùi của thuốc này không dễ ngửi chút nào, thằng nhóc này chắc chắn đang cố ý.

Đã muốn tổn thương nhau thì cùng nhau tổn thương đi.

Vẻ mặt Tô Cẩn đau khổ ăn hết muỗng dược thiện kia, sau đó nàng cũng múc một muỗng ở bát của Lữ Mặc Ngôn lên đút cho hắn: "Tướng công nói không sai, chúng ta không thể phụ tâm ý của phụ thân được, chàng cũng ăn đi, rất bổ."

Thế là hai phu thê bắt đầu trình diễn tiết mục vừa cho nhau ăn vừa tổn thương nhau.

Ngô Trung nhìn mà vui không khép được miệng, mấy nha hoàn cũng không kìm chế được mà nở nụ cười.

Ăn sáng xong, đợi nha hoàn dọn dẹp xong, Lữ Mặc Ngôn hỏi: "Ngô thúc, phủ tướng quân khôi phục nguyên dạng chưa?"

Ngô Trung trả lời: "Xin đại nhân yên tâm, lão nô đã khôi phục lại phủ tướng quân theo bản vẽ của ngày, chiều nay chúng ta có thể dọn qua phủ tướng quân."

"Tốt, Ngô thúc vất vả rồi, thúc đi xuống trước đi!"

Sau khi Ngô Trung rời đi, Lữ Mặc Ngôn nắm chặt tay Tô Cẩn: "Nương tử, canh ba trưa nay cả nhà Triệu thị sẽ bị chém đầu răn chúng ở Ngọ Môn, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem. Ta muốn tận mắt nhìn đầu cả nhà Triệu thị rơi xuống đấy để tế tất cả vong hồn của phủ tướng quân."

Tô Cẩn gật đầu: "Được, ta đi với chàng."

...

Buổi trưa còn chưa đến nhưng đã có rất nhiều bách tính vây xem ở Ngọ Môn. Ngoài phụ nữ Triệu thị ra thì những người khác bị liên lụy trong Triệu thị đã bị áp giải lên pháp trường, có tổng cộng 125 người.

Bách tính vây xem không ngừng ném rau và trứng thối lên người bọn họ, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.

Lữ Mặc Ngôn và Tô Cẩn đứng ở cổng thành nhìn hình ảnh phía dưới.

Cách đó không xa, xe chở tù nhân áp giải phụ nữ Triệu thị của Hình bộ chậm rãi đi tới, bách tính lập tức chuyển mục tiêu, vừa ném vừa mắng phụ nữ Triệu thị.

Sau khi dùng hết rau thối và trứn thối lại dùng đá ném, hai người bị ném đến mức đầu rơi máu chảy, nhìn vô cùng chật vật.

Nhưng hai người đã chết lặng, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, xe chở tù nhân khó có thể di chuyển được.

Thấy sắp đến canh ba trưa, quan giám trảm vội vàng hạ lệnh để quan binh duy trì trật tự, nhờ vậy mà mới có thể thuận lợi áp giải hai phạm nhân lên pháp trường..

"Canh ba trưa đã đến, hành hình." Sau khi xác nhận đúng người, quan giám trảm ra lệnh.

Triệu Thiên dẫn đầu, một nhà Triệu thị 126 người bị áp giải lên đoạn đầu đàu, một mình Triệu thị nữ bị áp lên chém ngang lưng.

"Trảm." Theo lệnh bài ném ra từ tay quan giám trảm, đao phủ nâng tay chém len, một trăm hai mươi sáu đầu người cùng nhau rơi xuống đất.

Cùng lúc đó lưỡi đao sắc bén hạ xuống, Triệu thị nữ bị chém ngang người, máu tươi bắn xa ba thước. Thân thể bà ta không ngừng run rẩy trong vũng máu, chậm rãi chết đi trong đau đớn.

Tô Cẩn thấy cảnh này thì không nhịn được mà nôn khan một lúc.

Lữ Mặc Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Không sao, chúng ta về nhà đi!"

Tô Cẩn nhìn hắn: "Tướng công, chúng ta về nhà nào?"

"Hồi phủ tướng quân." Lữ Mặc Ngôn nắm tay nàng, trong lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết: "Nương tử, sau này phủ tướng quân chính là nhà của chúng ta, chúng ta sẽ ở đó sinh con dưỡng cái, bạch đầu giai lão!"

"Được!" Trên mặt Tô Cẩn nở nụ cười hạnh phúc, chỉ cần là nơi có hắn thì đó chính là nhà của nàng, sau này sẽ còn có hài tử của bọn họ, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.

Hai phu thê xuống thành, trực tiếp ngồi xe ngựa đi đến phủ tướng quân. Phụ tử Tô Lương cùng quản gia và nô bộc đã sớm chờ hai phu thê ở cổng phủ tướng quân.

Ngô Trung cung kính nói: "Cung nghênh thiếu tướng quân, phu nhân tướng quân hồi phủ."

Lữ Mặc Ngôn nắm tay Tô Cẩn đi vào phủ tướng quân, trong phủ tướng quân được bày trí giống hệt năm đó, đình đài lầu các, nước chảy dưới cầu nhỏ, chim hót hoa nở, tất cả đều quen thuộc như vậy.

Chỉ tiếc cảnh còn người mất.

Lữ Mặc Ngôn mang theo Tô Cẩn đến từ đường của Lữ gia, bên trong là thờ phụng cả nhà Lữ thị anh dũng hi sinh.

Hốc mắt Lữ Mặc Ngôn phiếm hồng, nói: "Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, hôm nay cả nhà Triệu thị đều đã phải đền tội, mọi người yên nghỉ đi!"

"Phụ thân, huynh trưởng, Kinh Hồng nhất định sẽ chấn chỉnh lại phủ tướng quân, hoàn thành nguyện vọng mà hai người chưa hoàn thành." Lữ Mặc Ngôn nắm chặt tay Tô Cẩn rồi nói tiếp: "Mẫu thân, không phải ngài thích tiểu hài tử nhất sao? Sau này con và nương tử sinh nhiều hài tử để khai chi tán diệp Lữ gia. Nương tử, nàng có đồng ý không?"

Trước linh vị của bà bà, Tô Cẩn đâu thể nói không được?

Nàng cười nói: "Được, tướng công muốn bao nhiêu thì chúng ta sinh bấy nhiêu."

"Phụ thân, mẫu thân, hai người đều nghe rồi chứ? Đây là chính miệng nương tử nói, con muốn bao nhiêu nàng sinh bấy nhiêu, mời phụ mẫu làm chứng cho hài nhi để tránh sau này nương tử đổi ý." Lữ Mặc Ngôn cười như một con hồ ly.

Lúc này Tô Cẩn mới phát hiện mình bị hắn tính kế, nàng mài răng: "Tướng công, vậy rốt cuộc chàng muốn sinh mấy đứa?"

Lữ Mặc Ngôn bắt đầu khoa tay: "Sáu bảy hoặc tám chín đều được."

Tô Cẩn thiếu chút nữa thổ huyết: "Chàng xem ta là heo sao?"

"Vậy ít nhất là ba đứa, không thể ít hơn được nữa." Lữ Mặc Ngôn nói vô cùng nghiêm túc: "Ta cố gắng thêm một chút để nương tử một lần mang thai ba, một lần xong việc."

Nam nhân này da mặt vô cùng dày, vậy mà hắn có thể bình tĩnh nói loại chuyện xấu hổ này trước mặt liệt tổ liệt tông.

Nhưng da mặt Tô Cẩn không dày như da mặt hắn, nàng giận trách: "Đây là từ đường, chàng có thể đứng đắn một chút không hả?"

Lữ Mặc Ngôn trịnh trọng nói: "Nương tử yên tâm, sinh con để gia tộc hưng thịnh là chuyện đứng đắn, liệt tổ liệt tông Lữ gia chúng ta nhất định sẽ phù hộ chuyện ta mong muốn thành sự thật."

Chương kế tiếp