Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 149: Hộ quốc đại tướng quân
Đêm đã khuya, phủ thái tử ngày trước.

Tô Uyển dựa trong ngực Lý Đình Hiên thút thít: "Điện hạ, cho dù Uyển Nhi chết cũng không muốn rời xa ngài."

Ngày mai nàng ta sẽ bị áp giải đến tháp Ninh Cổ, tháp Ninh Cổ căn bản không phải nơi để người sống, lần này nàng ta đi cửu tử nhất sinh, sống chết cách xa nhau với hắn ta, chỉ sợ đời này khó có thể gặp lại nhau, như vậy thì chi bằng dứt khoát chết cho xong.

Lý Đình Hiên đau lòng ôm chặt nàng ta: "Uyển Nhi, không cho phép nàng nói từ "chết" này, nàng phải sống thật tốt. Một ngày nào đó Cô sẽ đoạt lại tất cả những gì bị mất, Cô sẽ đón nàng về bên cạnh Cô."

Tô Uyển hơi giật mình, ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn hắn ta: "Điện hạ, ngài..."

Hai mắt Lý Đình Hiên đỏ ngầu, bên trong đều là sự không cam lòng: "Uyển Nhi, ta vốn là thái tử dưới một người trên vạn người, bây giờ lại biến thành tù nhân, ta không cam tâm bị nhốt trong cái phủ này, sống cô độc nốt quãng đời còn lại, ta muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta."

"Thái tử điện hạ có chí khí, quả nhiên ngài không để hoàng hậu nương nương thất vọng." Trong góc tối truyền ra một giọng nói nữ tử.

Hai mắt Lý Đình Hiên run lên: "Ai? Đi ra."

Từ trong góc tối có một người đi ra, chính là Dư ma ma bên cạnh Triệu thị.

"Dư ma ma." Lý Đình Hiên kinh ngạc nói: "Ngươi không chết?"

Hắn ta nghe nói tất cả cung nhân trong cung Phượng Nghi đều bị trượng đánh chết, chỉ có duy nhất Dư ma ma là không rõ tung tích, hoàng đế hạ lệnh truy nã bà ta toàn kinh thành, hắn ta còn tưởng rằng bà ta đã chết, không ngờ rằng bà ta vẫn còn sống.

"Nô tỳ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ hoàng hậu nương nương giao, nô tỳ không cam tâm chết."

"Mẫu hậu giao cho ngươi chuyện gì?"

Sắc mặt Dư ma ma nghiêm túc, gằn mạnh từng chữ: "Bảo hộ thái tử điện hạ rời khỏi kinh thành, giúp điện hạ Đông Sơn tái khởi."

"Ngươi..." Tim Lý Đình Hiên đập mạnh, nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng xuất hiện sự tôn kính.

Hắn ta nhớ khi còn bé đã nghe mẫu hậu nói qua rằng Dư ma ma là cao thủ thâm tàng bất lộ, thân thủ không thua cao thủ đại nội chút nào, xem ra đúng là như vậy.

Hắn ta chỉnh sửa y phục trên người, cúi đầu vái chào bà ta: "Đa tạ Dư ma ma."

Dư ma ma vội vàng đỡ hắn ta lên: "Thái tử điện hạ làm nô tỳ tổn thọ mất. Nô tỳ đã giải quyết xong thủ vệ ở cửa sau phủ thái tử, người tiếp ứng chúng ta cũng đã chờ ở ngoài kinh thành, thái tử điện hạ nhanh chóng đi cùng nô tỳ rời khỏi đây!"

"Dư ma ma, chờ một chút, sau khi rời khỏi kinh thành chúng ta sẽ đi đâu?"

"Đến Bắc Nhung."

"Bắc Nhung?" Lý Đình Hiên kinh hãi: "Dư ma ma, ngài có nhầm không vậy? Bắc Nhung là địch quốc của chúng ta."

"Điện hạ, nô tỳ không nhầm. Đây là đường lui mà hoàng hậu nương nương và thừa tướng đại nhân sắp xếp cho điện hạ. Bây giờ điện hạ chỉ có thể nương nhờ Bắc Nhung, mượn thế lực của Bắc Nhung mới có thể Đông Sơn tái khởi."

Lý Đình Hiên cười khổ: "Nhưng dựa vào cái gì mà Bắc Nhung giúp ta chứ? Chỉ sợ nước Bắc Nhung sẽ mượn tay ta để thôn tính lãnh thổ nước ta!"

Dư ma ma thở dài: "Điện hạ nói không sai, điều kiện của hoàng đế nước Bắc Nhung chính là muốn một nửa lãnh thổ nước Đông Thịnh."

"Hừ, khẩu khí của ông ta cũng không nhỏ đâu."

"Điện hạ, núi xanh còn đó thiếu gì củi đun, chỉ cần ngài leo lên được hoàng vị nước Đông Thịnh, lãnh thổ bị mất vẫn có thể đoạt được trong tương lai."

"Dư ma ma nói rất đúng, ở chỗ này làm tù nhân chẳng khác nào bảo hổ lột da giết ra một đường máu." Lý Đình Hiên hạ quyết tâm, nói: "Dư ma ma, ta đi với ngươi."

Tô Uyển níu ống tay áo hắn ta, nhìn hắn ta cầu xin: "Điện hạ, ngài đừng bỏ Uyển Nhi lại, ngài mang Uyển Nhi đi cùng đi."

Lý Đình Hiên bị ánh mắt nài nỉ của nàng ta làm xúc động, không đành lòng bỏ nàng ta lại, hắn ta nắm chặt tay nàng ta, nói với Dư ma ma: "Dư ma ma, ta phải mang Uyển Nhi đi cùng."

Dư ma ma lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: "Vậy được, chúng ta không thể trì hoãn quá lâu, mau đi thôi!"

"Điện hạ, ngài định đi đâu?" Tần Tinh đi từ sau cửa tròn ra, ánh mắt vô cùng bi thương nhìn Lý Đình Hiên: "Điện hạ, ngài muốn dẫn nàng ta chạy trốn rồi để ta lại, có phải ngài quá vô tình với ta rồi không?"

Lý Đình Hiên lạnh lùng nói: "Tần Tinh, ta và ngươi vốn không có tình cảm, điều này trong lòng ngươi cũng rõ. Lần này ta đi không lường trước được sinh tử, ngươi đi theo ta chưa chắc đã có đường sống, ngươi vẫn nên ở lại đi!" Nói xong quay đầu rời đi.

"Điện hạ, ngài không thể bỏ ta lại..." Tần Tinh không từ bỏ ý định, nàng ta muốn đuổi theo hắn ta nhưng đã bị một kiếm của Dư ma ma cắt đứt cổ, chết không nhắm mắt.

"Dư ma ma, ngươi..." Lý Đình Hiên kinh ngạc nhìn Dư ma ma.

Mặc dù hắn ta không có tình cảm với Tần Tinh nhưng dù sao cũng là phu thê một thời gian, hắn ta cũng không muốn giết nàng ta.

"Điện hạ, nàng ta nghe lén chúng ta nói chuyện, lỡ như nàng ta tố giác với thủ vệ bên ngoài thì chúng ta sẽ không thể chạy ra khỏi kinh thành được." Vẻ mặt Dư ma ma tàn nhẫn: "Cho nên không thể lưu nàng ta lại được."

Tô Uyển nói: "Vẫn là Dư ma ma suy nghĩ chu đáo, điện hạ, chúng ta mau đi thôi!"

"Được! Đi."

Ba người rời đi từ cửa sau, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ngày hôm sau tin tức Lý Đình Hiên bỏ trốn được truyền vào cung, Lý Thiệu lửa giận công tâm, bệnh nặng không dậy nổi.

Nửa tháng sau biên quan truyền đến tin tức Lý Đình Hiên xuất hiện trong trận doanh quân địch, phát động tấn công quân ta mạnh mẽ.

Chuyện này đối với Lý Thiệu mà nói, không thể nghi ngờ gì nữa chính là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương, ông ấy tức giận mà thổ huyết tại chỗ.

Lữ Mặc Ngôn và mấy vị đại thần bị hoàng đế vội vàng triệu tiến cung, lúc mọi người mới đến hoàng cung đã nghe thấy tiếng chuông tang gõ trên cổng thành hoàng cung.

Mọi người kinh hãi vội vàng chạy đến tẩm cung hoàng đế, hoàng đế đã băng hà, cũng để lại hai phần di chiếu.

Một cái là khâm điểm Cố Đức Niên làm thừa tướng đương triều, Lữ Mặc Ngôn là đại thần thủ phụ nội các, sau khi Lý Thịnh đăng cơ hai người cùng nhau tham dự phụ chính.

Một cái khác là khôi phục ngôi vị hoàng hậu của Lữ Thanh Loan cũng như đưa di cốt của nàng nhập lăng mộ hoàng gia, cùng ông ấy hợp táng.

Hoàng đế băng hà, cả nước bi ai.

Ngày hôm đó chính là ba mươi tết, tuyết bay đầy trời, toàn bộ kinh thành đều chìm trong đau khổ.

Đầu xuân năm thứ hai, xuân về hoa nở, vạn vật khôi phục.

Mùng bảy tháng giêng, Lý Thịnh mười tuổi đăng cơ hoàng đế, thụy hào Gia Duệ đế.

Tân đế đăng cơ, khắp nơi vốn nên vui mừng nhưng chiến sự ở biên quan lại vô cùng thảm khốc, vài tòa thành trì phía Bắc đã tràn ngập nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng bị quân địch đánh chiếm.

Chủ soái tam quân là lão tướng quân Tiêu Vân bị trọng thương trên chiến trường, không thể thống lĩnh tam quân được nữa.

Chúng triều thần trên triều đình sứt đầu mẻ trán, không biết nên đề cử ai làm thống soái tam quân.

Lữ Mặc Ngôn đứng dậy chủ động xin đi: "Bệ hạ, thần thỉnh chỉ đi biên quan ra trận giết địch."

Hắn vừa dứt lời, chúng triều thần vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Cố Đức Niên vô cùng kích động nói: "Bệ hạ, Lữ thủ phụ sinh ra để làm quan, hổ phụ vô khuyển tử, là lựa chọn thích hợp nhất cho vị trí chủ soái tam quân!"

Những triều thần khác cũng nhao nhao phụ họa.

"Đúng vậy! Lữ thủ phụ văn võ song toàn, tài trí hơn người, rất có phong thái của Lữ tướng quân ngày xưa, không còn ai thích hợp thống lĩnh tam quân hơn ngài ấy!"

Mặc dù Lý Thịnh còn nhỏ tuổi nhưng hắn biết rõ tâm nguyện lớn nhất của cữu cữu chính là mặc chiến giáp ra trận giết địch, hoàn thành nguyện vọng của ngoại tổ phụ và đại cữu, đuổi quân đội nước Bắc Nhung ra khỏi nước Đông Thịnh, đoạt lại thành trì đã mất.

Thật ra hắn cũng có tâm nguyện như vậy, hôm nay hắn cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của mình.

Lúc này hắn vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ tiểu đại nhân cất cao tiếng nói: "Cữu cữu nghe phong, trẫm phong ngươi là hộ quốc tướng quân, chấp chưởng ấn soái, ba ngày sau lĩnh binh xuất chinh. Phong cữu mẫu làm nhất phẩm hộ quốc phu nhân. Còn nữa, trẫm muốn truy phong ngoại tổ phụ Lữ Đằng Phi là hộ quốc công, đại cữu Lữ Kinh Bằng là Vĩnh Yên hầu."

Lữ Mặc Ngôn nghe xong có hơi bất ngờ, đồng thời hắn cũng cảm thấy vui mừng, quỳ xuống lĩnh chỉ: "Thần lĩnh chỉ, tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Chúng triều thần cũng trăm miệng một lời hô: "Bệ hạ thánh minh."

Chương kế tiếp