Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 152: Vương gia nhàn tản (Toàn văn hoàn)
Nửa tháng sau đại quân khải hoàn hồi triều. Lữ Mặc Ngôn ở cổng thành nghênh đón đại quân, sau đó suất lĩnh đại quân tiến vào hoàng thành.

Người dân đều đổ xô ra đường, dân chúng khua chiêng gõ trống hoan nghênh đại quân khải hoàn trở về.

"Đến rồi, đến rồi, chiến thần của chúng ta đến rồi." Không biết ai trong đám người kêu lên.

"Không sai, không sai, hổ phụ không khuyển tử, năm đó đại tướng quân Lữ Đằng Phi anh dũng thiện chiến bao nhiêu thì Lữ đại tướng quân của chúng ta càng trò giỏi hơn thầy bấy nhiêu, trên chiến trường trăm trận trăm thắng, danh xưng "chiến thần" này đúng là thực chí danh quy, vô cùng xứng đáng."

"Đúng, Lữ đại tướng quân chính là chiến thần của nước Đông Thịnh chúng ta, hoan nghênh chiến thần của chúng ta khải hoàn quay về."

"Chiến thần, chiến thần..."

Dân chúng toàn thành đều hoan hô hò hét, âm thanh vang vọng.

Lữ Mặc Ngôn mặc khôi giáp trắng, cưỡi ngựa cao to đi qua, nhìn bách tính toàn thành reo hò, vẻ mặt hắn không thay đổi, trong lòng lại vô cùng phức tạp.

Trên Kim Loan điện, Lý Thịnh luận công hành thưởng chúng tướng sĩ, Lữ Mặc Ngôn lại chủ động giao ra binh phù trước mặt văn võ bá quan.

Hành động này của hắn khiến văn võ bá quan khiếp sợ, Lý Thịnh cũng vô cùng kinh ngạc, hắn đứng lên khỏi long ỷ: "Cữu cữu, ngài là thống soái của tam quân, là đại công thần nước Đông Thịnh chúng ta, lại là chiến thần của bách tính, lẽ ra nên chấp chưởng binh quyền, sao ngài lại giao binh phù ra?"

Lữ Mặc Ngôn không kiêu ngạo không tự ti nói: "Bệ hạ, trận chiến hoàn toàn thắng lợi với nước Bắc Nhung là công lao của toàn quân, thần không dám giành công, thần càng không dám nhận danh xưng chiến thần này."

"Thần thân là một quan văn, vốn không nên thống lĩnh tam quân. Lúc trước chấp chưởng binh quyền cũng là vì muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ huynh, bây giờ chiến sự với nước Bắc Nhung đã kết thúc, thần nên giao binh phù, rút khỏi vị rí triều đình, một lòng phụ tá bệ hạ."

"Đương nhiên, nếu có một ngày nước khác xâm phạm, thần nhất định không thoái thác mà mặc lên chiến giáp lao đến sa trường, bảo vệ lãnh thổ nước ta, chết thì mới dừng."

Chúng triều thần nghe lời này xong cũng có thể hiểu được hành động lần này của hắn. Từ xưa đến nay giữa quân thần kiêng kị nhất chính là công cao hơn chủ, phụ thân và huynh trưởng của hắn năm đó chính là vết xe đổ.

Mặc dù Lý Thịnh là một tay hắn nuôi nấng nhưng quân chính là quân, thần chính là thần. Cho dù Lý Thịnh sẽ không sinh lòng nghi kị với hắn nhưng khó có thể đảm bảo những người khác sẽ không cảm thấy hắn kiêu ngạo giành công.

Trải qua nhiều mưa gió như vậy, hắn đã không còn hứng thú với quyền lực. Bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi quyền lợi tối cao, một lòng phụ tá Lý Thịnh.

Lý Thịnh biết ý hắn đã quyết nên cũng không cưỡng cầu, nói: "Cữu cữu, trẫm tôn trọng quyết định của ngài. Nhưng trận chiến này ngài là công đầu, không thể bỏ qua công lao được, nếu không sẽ khiến tam quân thất vọng u sầu, cho nên ngoại trừ đại thần thủ phụ ra, hôm nay trẫm còn muốn phong ngài làm Bình Bắc vương, ban thưởng đả long tiên. Đả long tiên có thể trên đánh hôn quân, dưới đánh gian thần."

Lữ Mặc Ngôn thụ sủng nhược kinh: "Bệ hạ, không thể..."

"Cữu cữu, tâm ý trẫm đã quyết, ngài không được từ chối, nếu không trẫm tuyệt đối không thu hồi binh phù." Vẻ mặt Lý Thịnh vô cùng kiên định nói.

Lữ Mặc Ngôn thấy thái độ cương quyết của hắn đành phải đáp ứng: "Thần lĩnh chỉ tạ ơn."

Các tướng sĩ khác cũng đều luận công hành thưởng, Tô Liệt được sắc phong làm Uy Vũ đại tướng quân, Lý Thịnh còn đích thân tứ hôn cho y và Vô Sương.

Sau khi hài tử đầy tháng, Tô Cẩn bắt đầu xử lí hôn lễ của Tô Liệt và Vô Sương.

Ngoài chuyện đó ra còn có một đôi mới nữa không thể không nhắc đến, đó chính là Tô Trường Trạch và Trương Ngọc Tiên.

Có thể nói Trương Ngọc Tiên vừa gặp đã yêu Tô Trường Trạch, Tô Trường Trạch cũng vô cùng có hảo cảm ngay từ đầu với Trương Ngọc Tiên, sau đó hai người chậm rãi có tình cảm với nhau, thêm vào việc có Tô Cẩn giật dây, hai người nhanh chóng ở cùng một chỗ.

Lần này hai đôi này cùng nhau cử hành hôn lễ.

Sau khi tổ chức hôn lễ cho hai đôi này xong, Tô Cẩn vừa chăm sóc hài tử vừa quay lại công việc.

Nàng đã mở rộng quy mô y quán Tô thị, thuê thêm nhiều đại phu có y thuật tốt xem bệnh, phát triển y quán Tô thị thành y quán lớn nhất kinh thành.

Trong vòng ba năm, Mỹ Lệ phường đã có cửa hàng trên khắp các nơi ở cả nước. Nàng còn dùng hoa hồng để điều chế ra sản phẩm mới, đồng thời trồng với quy mô lớn, biến hoa hồng trở thành vua của các loài hoa ở nước Đông Thịnh.

Ba năm sau, Lý Thịnh mười bốn tuổi đại hôn, cuối tôn nữ Cố Thanh Thanh của Cố Đức Niên, sắc phong hoàng hậu.

Sau khi Lý Thịnh tự mình chấp chính, Lữ Mặc Ngôn rời khỏi triều đình, ở nhà làm một vương gia nhàn tản.

Tô Cẩn cũng từ từ dứt ra khỏi công việc, hai phu thê mang theo nhi nữ du sơn ngoạn thủy, trải qua một cuộc sống tự do tự tại.