Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 151: Hài tử chào đời
"Nương tử." Lữ Mặc Ngôn nhìn bụng to của Tô Cẩn, toàn thân rơi vào trạng thái kinh sợ.

Hắn nhớ rằng nàng nói có khả năng mang thai ba, chắc chắn bụng sẽ rất lớn. Nhưng lúc hắn thấy bụng nàng lớn đến mức nào vẫn khiếp sợ không nói nên lời.

Một tiếng "nương tử" khiến nước mắt Tô Cẩn lập tức rời, nàng nâng bụng to bước nhanh đến chỗ hắn.

"Phu nhân, ngài đi chậm một chút." Bà đỡ thấy nàng bước đi như bay thì trong lòng run sợ, lập tức tiến lên đỡ nàng. Lữ Mặc Ngôn cũng kịp phản ứng lại, hắn nhanh hơn bà đỡ một bước, vội vàng đến đỡ nương tử nhà mình: "Nương tử, cẩn thận."

"Tướng công, đúng là chàng." Tô Cẩn ôm lấy mặt hắn, vô cùng mừng rỡ: "Không phải đại quân nửa tháng sau mới khải hoàn hồi triều sao? Sao chàng lại về sớm như vậy?"

Sáng nay Lý Thịnh mới báo tin cho nàng biết nửa tháng sau hắn mới suất lĩnh đại quân khải hoàn hồi triều, lúc này mới là buổi trưa mà hắn đã về, đúng là cho nàng một bất ngờ vô cùng lớn.

Nhưng nhìn khuôn mặt toàn là râu ria và hai mắt đầy tơ máu của hắn, nàng chắc chắn hắn đã đi cả ngày lẫn đêm, thay ngựa mà về.

Lữ Mặc Ngôn nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng cọ xát mặt mình với mặt nàng: "Lần trước nàng viết thư cho ta, nói ngày dự sinh của nàng là mấy ngày này, ta nghĩ lúc nàng sinh hài tử sẽ ở bên cạnh nàng nên để đại ca suất lĩnh đại quân khải hoàn hồi triều, ta chạy về trước."

Nữ nhân nào không hi vọng trượng phu sẽ ở bên cạnh mình lúc sinh con chứ, đương nhiên Tô Cẩn cũng không phải ngoại lệ.

Nàng vô cùng cảm động, một tay ôm lấy nam nhân trước mắt: "Tướng công, chàng quá tốt rồi!"

Giữa hai người còn có một bụng bầu vô cùng lớn, Lữ Mặc Ngôn không dám dùng sức ôm nàng: "Nương tử, nàng vất vả rồi."

Thân thể nàng gầy yếu như vậy còn phải vác bụng lớn như vậy mỗi ngày, vất vả như thế nào hắn cũng có thể tưởng tượng được.

"Không sao, tụi nhỏ rất ngoan, ta không vất vả." Tô Cẩn vuốt ve cái bụng tròn vo của mình, khuôn mặt đều là tình yêu của mẫu thân.

Mặc dù nàng nghi ngờ mình mang thai ba, vất vả hơn so với những nữ nhân bình thường nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện có ba tiểu bảo bảo chuẩn bị ra đời, nàng cảm thấy cực khổ nữa cũng đáng giá.

Lữ Mặc Ngôn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dán mặt lên bụng nàng, nói nhỏ với hài tử trong bụng: "Hài tử, ta là phụ thân của các con, là phụ thân không tốt, không ở bên cạnh các con. Chờ các con chào đời, phụ thân sẽ chăm sóc các con thật tốt."

Dường như thai nhi trong bụng hiểu được hắn đang nói gì mà cử động, Lữ Mặc Ngôn giật mình: "Nương tử, bọn nhỏ động đậy."

Mà lúc này Tô Cẩn cũng đột nhiên cảm thấy bụng đau nhức từng cơn: "Tướng công, hình như ta sắp sinh."

"Hả?" Lữ Mặc Ngôn bối rối trong giây lát, hắn nhanh chóng trấn định lại, lập tức ôm nàng đi vào phòng.

Bà đỡ lập tức để nha hoàn đi chuẩn bị nước nóng, thái y cũng chờ sẵn trong sân.

Lữ Mặc Ngôn ôm Tô Cẩn lên giường, hắn ngồi bên giường nắm chặt tay nàng: "Nương tử đừng sợ, ta ở nơi này với nàng."

Bà đỡ nghe xong thì vội vàng: "Đại tướng quân, nữ nhân sinh con không được sạch sẽ lắm, ngài vẫn nên ra ngoài trước đi!"

Lữ Mặc Ngôn không chút dao động: "Từ trước đến nay ta không kiêng kị những chuyện này, ta cũng không đi đâu cả, ta ở đây với nương tử của ta."

Bà đỡ thấy thái độ hắn kiên quyết cũng không dám nhiều lời, bắt đầu đỡ đẻ cho Tô Cẩn.

Đều nói sinh con cửu tử nhất sinh, cuối cùng hôm nay Tô Cẩn cũng được tự mình trải nghiệm. Từ sáng cho đến mãi ban đêm, đau đến chết đi sống lại, cuối cùng rạng sáng hôm sau mới thuận lợi sinh ba hài tử.

Hai nam một nữ, tiếng khóc nỉ non của hài nhi vang khắp phủ tướng quân.

Bà đỡ và hai nhũ mẫu ôm hài tử chúc mừng hai phu thê: "Chúc mừng tướng quân và phu nhân, là hai công tử và một tiểu thư."

Trên mặt Lữ Mặc Ngôn là niềm vui khi được làm phụ thân: "Tốt, tốt, mọi người vất vả rồi, lát nữa đến chỗ Ngô quản gia lĩnh thưởng."

"Đa tạ tướng quân."

"Nhanh cho ta nhìn hài tử một chút." Tô Cẩn hơi nâng người lên, Lữ Mặc Ngôn nhanh chóng đỡ nàng nằm xuống: "Nương tử, nàng đừng nhúc nhích, để ta."

Hắn cẩn thận từng li từng tí ôm nữ nhi trong tay bà đỡ đặt bên cạnh người Tô cẩn, hai nhũ mẫu cũng đặt hai đứa bé bên cạnh người mẫu thân.

Có lẽ do mẫu tử liên tâm, ba hai tử nằm cạnh mẫu thân nhanh chóng ngừng khóc.

Vì là tam bào thai nên hài tử tương đối nhỏ. Nhất là bé thứ ba, nhìn qua vô cùng nhỏ.

Nhưng ba hài tử đều rất khỏe mạnh, bé nào cũng trắng nõn, nhìn giống như ba nắm gạo nếp.

Mặc dù là tam bào thai nhưng tướng mạo vẫn có chỗ khác biết, bé lớn và bé thứ hai là sự kết hợp hoàn hảo của Lữ Mặc Ngôn và Tô Cẩn, bé thứ ba thì được di truyền toàn bộ gen của Lữ Mặc Ngôn, trưởng thành nhất định là một mỹ nhân xinh xắn.

Tô Cẩn nhìn ba hài tử, trong lòng vô cùng mềm mại, vành mắt cũng dần đỏ lên.

Lữ Mặc Ngôn thấy vậy thì đau lòng: "Nương tử, nàng sao vậy? Có phải nàng cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"

Tô Cẩn lắc đầu: "Không phải, là ta đang vui."

Tô Lương bê canh gà đi vào, Tô Vũ đi theo sau ông.

"Tỷ, tỷ phu, cho đệ nhìn hài tử một chút." Tô Vũ chạy đến bên giường, nhìn ba đứa bé ngủ cạnh Tô Cẩn thì vừa hưng phấn vừa kinh ngạc: "Mấy đứa bé thật nhỏ nha!"

Tô Lương trìu mến nhìn hai tiểu ngoại tôn và tiểu ngoại tôn nữ của mình: "Đứa nhỏ ngốc, hài tử nào vừa sinh ra cũng đều nhỏ như vậy, qua một tháng sau sẽ đều trắng trẻo mập mạp."

"Thật sao? Vậy con có thể ôm đứa nhỏ không?" Tay Tô Vũ ngo ngoe muốn động đã bị Tô Lương ngăn lại.

"Hài tử còn nhỏ, đợi bọn nhỏ lớn lên rồi cho con ôm." Tô Lương đau lòng nhìn nữ nhi: "Cẩn Nhi, con vừa sinh hài tử xong, thân thể vẫn còn suy yếu, cần nghỉ ngơi thật tốt, hay là để nhũ mẫu ôm hài tử ra trước đi."

"Nhạc phụ nói không sai, trước tiên các ngươi ôm hài tử ra trước, nhất định phải chăm sóc hài tử thật tốt, tuyệt đối không được để bọn nhỏ bị đói." Lữ Mặc Ngôn căn dặn nhũ mẫu.

"Tướng công, để nữ nhi lại đi! Ta muốn tự mình cho nàng ăn." Lúc đầu Tô Cẩn nghĩ sinh xong hài tử sẽ quay lại công việc, cho nên nàng định đem ba đứa nhỏ giao cho nhũ mẫu nuôi nấng.

Nhưng bây giờ nhìn ba đứa nhỏ, nhất là tiểu nữ nhi, một đứa bé nhỏ như vậy khiến lòng nàng vô cùng rung động, sao nàng có thể để nhũ mẫu nuôi nấng bé được.

Lữ Mặc Ngôn có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng, gật đầu đồng ý: "Vậy được."

Sau khi nhũ mẫu bế đại bảo và nhị bảo ra ngoài, Tô Lương múc thêm một chén canh gà nữa cho Tô Cẩn: "Cẩn Nhi, phụ thân hầm canh gà cho con, con uống chút canh gà rồi hãy nghỉ ngơi."

Lữ Mặc Ngôn nhận chén canh gà kia: "Nhạc phụ, để con! Không còn sớm nữa, ngài và A Vũ cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi!"

"Được, vậy chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước."

Sau khi hai phụ tử ra về, Lữ Mặc Ngôn ôm nữ nhi đến giữa giường bên cạnh, sau đó hắn đỡ Tô Cẩn dậy dựa vào người mình, đút canh gà cho nàng uống.

Tô Cẩn vừa uống canh gà vừa đánh giá hắn.

Hắn gầy, cũng đen đi. Nhưng tinh thần cũng không tệ, mặc dù trên mặt đều là râu nhưng nhìn qua cũng không lôi thôi, ngược lại còn khiến hắn thêm chút cuồng dã, lộ ra mị lực của nam nhân thành thục.

Lữ Mặc Ngôn thấy nàng nhìn mình chằm chằm, lúc này hắn mới nhớ đến dáng vẻ của mình, hắn cảm thấy có chút thẹn thùng.

"Nương tử, có phải ta như thế này dọa nàng rồi không?"

"Sao lại có thể chứ? Ta cảm thấy tướng công như thế này rất có mị lực." Tô Cẩn sờ cái cằm đầy râu của hắn, nói thêm một câu: "Ta rất thích."

Câu nói này khiến Lữ Mặc Ngôn vô cùng vui vẻ, nhưng để tiện thân cận với thê tử, hắn vẫn tắm rửa cạo râu sạch sẽ rồi mới lên giường ôm thê tử nhà mình.

"Tướng công, ta rất nhớ chàng." Tô Cẩn ôm chặt lấy eo hắn, trong lòng vốn vắng vẻ đã được lấp đầy vào giờ phút này."

"Ta cũng rất nhớ nàng, rất nhớ, rất nhớ." Lữ Mặc Ngôn ôm người mình vẫn luôn nghĩ đến, không kìm lòng được mà hôn nàng, hắn sợ bản thân mất khống chế nên không dám hôn sau, chỉ hôn lướt qua rồi dừng lại, cứ một lần lại một lần.

Tô Cẩn nhắm mắt lại, yên bình chìm vào giấc ngủ trong những nụ hôn của hắn.

Chương kế tiếp